11 .
Mười phút sau, tôi đấm vào ngực Tống Dữ, đánh anh ta ngã xuống đất.
Tưởng Thiếu Thiên làm người cổ vũ ở bên cạnh: “Chị Như Ý soái quá!”
Tôi lắc lắc tay, nhìn Tống Dữ nằm trên mặt đất, tận tình khuyên bảo: “Tôi đã nói rồi, nếu không có tín lực chèo chống, anh không thể đánh bại tôi.”
“Anh ngoan ngoãn đầu hàng, tốt với anh cũng tốt với mọi người.”
Tống Dữ ngước lên nhìn tôi, nhìn...có chút dữ tợn.
Tôi thở dài: “Giang Thịnh Lam vẫn còn đó, anh không muốn gây rắc rối đúng không?”
Sắc mặt Tống Dữ tối sầm lại, hồi lâu không nói gì.
Anh ta chỉ nằm trên mặt đất, nhìn lên vầng trăng trên đầu...
Tưởng Thiếu Thiên không thể chờ đợi, cậu chuẩn bị bước lên phía trước với túi Càn Khôn.
Tôi đưa tay ra ngăn cậu ta lại.
Sau đó khẽ lắc đầu với cậu ta.
Tống Dữ nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trăng cũng tròn và sáng như đêm nay...”
Tôi hỏi anh ta: “Anh đang nói gì vậy? Giang Thịnh Lam?”
Tống Dữ: “Là cô ấy nhưng cũng không phải cô ấy.”
......
12.
Trong trí nhớ của Mị Hồ
——
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Thịnh Lam là một ngàn năm trước.
Lúc đó, cô ấy tên là Thịnh Lam, tôi chỉ là một con cáo nhỏ vừa mới thành hình một thời gian ngắn.
Tu vi tôi không đủ, tôi đã thất bại trong lần hoá hình đầu tiên, bị đánh trở lại hình dạng ban đầu, bị lưu đày đến thế giới phàm trần.
Bộ lông của tôi bị cháy đen, ngay cả đôi mắt cũng bị mù một bên.
Đám nhóc đánh tôi bằng cành cây cho vui. Người lớn ném đá tôi, nói tôi xấu xí.
Tôi chỉ có thể khập khiễng tìm một nơi không có con người để hồi phục, tôi nghĩ con người thật khủng khiếp, họ đáng sợ hơn hầu hết các sinh vật trên thế giới này.
Tôi trốn trong một hang động, ăn trái cây dại và uống nước suối qua ngày để làm dịu cơn đói.
Nhưng một ngày nọ khi ra ngoài tìm thức ăn, tôi gặp một con hổ đã nhịn đói trong một thời gian dài.
Nó nhìn tôi với một con mắt phát sáng.
Tôi chạy trốn trong tuyệt vọng xuyên qua khu rừng, con hổ đuổi theo tôi không ngừng lại.
Tôi nghĩ, tôi sẽ chết ở đây...
Nhưng ngay lúc con hổ chuẩn bị cắn cổ tôi, một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên bắn chính xác xuyên qua đầu con hổ.
Tôi bò trên mặt đất run rẩy.
Tôi nghĩ, lần này tôi thực sự sẽ chết, con người còn đáng sợ hơn hổ...
Nhưng một bàn tay ấm áp chạm vào sống lưng tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo và dễ chịu của cô bé: “Cha ơi! Nhìn kìa, ở đây một con cáo!”
......
Cô gái tên là Thịnh Lam, nàng ấy là con gái của gia đình thợ săn họ Thịnh ở ngôi làng gần đó.
Nàng ấy ôm tôi trên tay và bế tôi về nhà.
“Đậu Đỏ, Đậu Đỏ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.” (Ở cổ đại nên xưng hô vậy cho hợp thời.)
Nàng ấy đặt cho tôi một cái tên là Đậu Đỏ.
Tôi núp trong ngực nàng, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng ấy rất đẹp.
Đẹp hơn hầu hết những người tôi đã thấy.
Ngực của nàng thật ấm áp, ấm áp hơn nhiều so với những đống đá lạnh lẽo trong hang.
Tôi cũng nhìn thấy vầng trăng trên đầu, nó rất to và sáng, ánh trăng chiếu sáng lông mày của Thịnh Lam, nàng ấy nháy mắt cười với tôi.
Tôi yêu mặt trăng đêm đó và tôi cũng thích cô ấy.
......
Tôi đi theo Thịnh Lam vào làng.
Nàng ấy đưa tôi đi cùng bất cứ nơi nào nàng ấy đi.
Nàng ấy rất giỏi, nàng đánh đứa trẻ mạnh nhất trong làng, nàng đánh tất cả những đứa trẻ đánh tôi bằng cành cây.
Nàng cũng sẽ mắng dữ dội những người lớn đó.
Bây giờ tôi được nàng ấy bảo vệ.
......
Mười năm sau, Thịnh Lam lớn lên.
Vết thương của tôi đã lành.
Nàng đang ở độ tuổi đến lúc nói về việc cưới gả.
Nhưng ba năm trước, thợ săn họ Thịnh bị gãy chân khi lên núi, bây giờ gia đình lão chỉ dựa vào Thịnh Lam đi săn để sống.
Hôm đó, Thịnh Lam lên núi săn bắn.
Hai người đàn ông đến nhà.
Thợ săn họ Thịnh chỉ vào tôi: “Chính là con cáo đó.”
Khi một trong số họ nhìn thấy tôi, mắt tên đó đã sáng lên: “Thật là một bộ lông đẹp.”
“Nếu là dành riêng cho Quý phi, ngài chắc chắn sẽ thích!”
Tên đó quay đầu lại ném một túi bạc cho thợ săn họ Thịnh: “Đây là năm mươi lượng, đủ để ngươi mua của hồi môn cho con gái ngươi.”
Họ cầm lấy cổ tôi mang tôi đi.
Tôi không giãy dụa, chỉ nhìn lại thợ săn họ Thịnh một cách chăm chú.
Lão cúi đầu xuống và không dám nhìn tôi.
......
Hai người đàn ông đưa tôi vào rừng để mài dao và lột da tôi.
Tôi đã cắn đứt sợi dây thừng và biến thành hình người trước mặt họ.
Họ sợ chết khiếp, quỳ xuống đất và cầu xin tôi tha mạng cho họ.
Tôi đã không tha cho họ.
Tôi đã giết họ bằng những con dao mới mài của họ và treo thi thể lên cây.
Lúc đó, tôi không biết hành động của mình sẽ mang lại bao nhiêu rắc rối cho Thịnh Lam...
Khi tôi ở bên ngoài vài ngày và biến thành một con cáo và trở về làng, nhà họ Thịnh đã bị bao vây bởi các quan binh.
Theo lời họ nói, thợ săn họ Thịnh bị ma quỷ ám ảnh, lừa hai thương nhân vào nhà của họ với lý do bán da cáo, giết họ dã man và ném xác họ vào vùng hoang dã.
Thịnh Lam quỳ trên mặt đất, tiếp tục quỳ lạy: “Quan gia! Chân của cha dân nữ không đi được, làm sao ông ấy có thể là một kẻ giết người?”
Viên sĩ quan và binh lính không do dự: “Vậy thì ngươi cũng phải là đồng phạm! Đến, dẫn theo hai người bọn họ đi!”
Họ áp giải thợ săn họ Thịnh và Thịnh Lam đến nha môn.
Thợ săn họ Thịnh bị khó thở, lão ta đi được nửa đường thì không đi được nữa.
Bọn quan binh ngại hắn gây ra điều xúi quẩy đã ném lão vào bãi tha ma.
Trái tim Thịnh Lam như chết, nàng lấy binh đao từ tay quan binh rồi giết chết người đang nhổ nước bọt vào cơ thể cha mình.
Hiện trường hỗn loạn,
Thịnh Lam không thể đánh bại họ, thấy nàng ấy sắp bị một con dao chém chết, tôi nhảy từ trên cây xuống và chắn trước mặt nàng ấy.
Đó là lần thứ hai tôi giết ai đó.
Giết chết rất nhiều người.
Lần đầu tiên Thịnh Lam cho tôi một khuôn mặt lạnh lùng: “Chính ngươi đã gây ra hoạ sát thân cho gia đình chúng ta?”
“Đi đi, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.”
Thịnh Lam bỏ rơi tôi.
Nàng chạy trốn đến Mạc Bắc một mình.
Tôi đi theo nàng ấy.
Khi nàng ấy nhìn thấy tôi, nàng ấy sẽ đánh tôi bằng một cành cây hoặc nhặt một hòn đá và ném nó vào tôi.
Nàng ấy trở thành một trong những người bắt nạt tôi.
Và tôi đã trở thành một điềm xấu trong con mắt đông đảo người dân.
......
Tôi không đi theo nàng ấy nữa, tôi biến thành hình người và bước vào thế giới này.
Tôi đã đến thanh lâu tên Trúc m.
Với vẻ ngoài mỹ lệ của mình, tôi đã trở thành nam nhân số một của Trúc m.
Dần dần, tôi đã hiểu rất nhiều thứ, hiểu việc nam nữ hoan ái, yêu hận quấn quýt lại si mê.
Tôi hiểu rằng ngoài tình yêu, còn có sự thù hận, mà hận thậm chí còn khắc sâu hơn.
Mọi người ở Kinh thành nâng tôi trên tay, vì mong có được tôi mà thẳng tay ra vàng bạc và tín lực của bọn họ đã làm cho công lực của tôi đại tăng.
Tôi trở thành con quỷ mạnh nhất trong một trăm dặm.
Tin tức của Thịnh Lam thường xuyên đến từ Mạc Bắc.
Tôi nghe nói có một người phụ nữ vào quân doanh, ra chiến trường giết địch, anh dũng vô cùng còn hơn cả đấng mày râu.
Trong thời gian đó, nam hoa khôi và nữ tướng quân được lưu truyền rất rộng rãi trên phố.
......
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Thịnh Lam là năm năm sau.
Vào ngày nàng vào Kinh thành, mọi người đứng hai bên đường trong sự mong đợi.
Tôi cũng đứng trên lầu nhìn tướng quân anh hùng.
Nàng ấy ngước lên nhìn tôi, ánh mắt lưu chuyển, nàng ấy gật đầu với tôi.
Tôi không thể nói ra cảm giác lúc ấy của tôi thế nào. Nàng ấy không nhận ra tôi.
Tôi cảm thấy lạc lõng nhưng cũng may mắn.
......
Tôi đã tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với nàng ấy, trong cơn mưa lớn, nàng ấy ướt đẫm người lên thuyền của tôi.
Tôi đưa cho nàng ấy một bộ quần áo: “Tướng quân, thay trước đi, tránh bị lạnh.”
Thịnh Lam cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy.
Khi ngón tay tôi chạm vào, tôi thấy ngón tay nàng ấy cong lên một chút, không chỉ vậy, tôi còn thấy tai của nàng ấy ửng đỏ.
Tôi đã nghĩ rằng làm người thật tốt.
Ví dụ, tại thời điểm này, nàng sẽ làm một cử chỉ nữ tính nhút nhát với thiếu nam tuấn mỹ này nhưng nàng sẽ không bao giờ đưa ra một cái nhìn cho điềm xấu là con Hồ ly.
Sau đó, Thịnh Lan thường xuyên đến Trúc m các để tìm tôi.
Mọi người đều nói hoa khôi Hồng đậu trở thành ánh sáng lấp lánh của tướng quân.
Thịnh Lam thích tôi.
Nàng thích nam hoa khôi thần bí, ôn nhu của Trúc m các.
Một ngày trước khi nàng ấy quyết định chuộc thân cho tôi, Mạc Bắc cấp báo, biên quan lâm nguy.
Nàng lệnh cho quân suốt đêm, mặc áo giáp, giữ ấn soát, dẫn quân của mình đến chạy tới biên quan.
Tôi giấu mình trong đám tiểu binh, ra trận với nàng ấy.
Lần này, nàng ấy không được bỏ rơi tôi.
Chiến trường rất nguy hiểm, tôi đi theo Thịnh Lam nhìn nàng chiến đấu đẫm máu, chém giết hết kẻ địch này đến kẻ thù khác.
Kẻ địch quá nhiều, căn bản giết không hết.
Viện quân chậm chạp không đến, đội quân do Thịnh Lam dẫn đầu bị thương vong nặng nề, không thể cầm cự được lâu.
Nửa đêm, quân địch đột kích, nàng vội vã ra trận, cuối cùng cũng không địch lại.
Một khắc trước khi nàng ấy bị bắt, tôi xuất hiện đưa nàng ấy đi.
Khi tôi bế nàng ấy chạy điên cuồng trong rừng, tôi cảm thấy máu mình sôi sục.
Cuối cùng có một ngày, nàng ấy thuộc về một mình tôi.
Tôi đưa cô ấy đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nàng ấy bị thương nặng đến nỗi tôi đã dùng yêu lực nuôi nàng.
Sau một tháng hôn mê, nàng tỉnh dậy vào một buổi sáng sớm.
Thịnh Lam nói nàng không thể nhớ mình là ai và tại sao nàng lại ở đây.
Tôi nắm lấy tay nàng ấy rằng tôi là phu quân của nàng, nàng là thê tử của tôi.
Thịnh Lam tin.
Nàng ấy ở bên cạnh tôi, theo tôi sống ở trong một ngôi làng nhỏ không có danh tiếng gì bằng nam canh nữ dệt một thời gian.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi đã sống trong hàng trăm năm.
Nhưng dù sao thì hạnh phúc này cũng giống bọt nước trong mộng.
Cho dù giấc mơ có đẹp đến đâu, cũng có một ngày phải thức dậy.
Trong một đêm Thịnh Lam đang vuốt ve an ủi, nàng cúi xuống dùng dao găm đâm vào cơ thể tôi.
“Ta đã nhớ hết mọi chuyện.” Nàng vừa khóc vừa nói: “Ngươi là Đậu Hồng cũng là Đậu Đỏ.”
“Ngươi giết cha ta, ta muốn ngươi phải trả giá!”
Tôi sững sờ nhìn nàng ấy, nhưng một lúc lâu sau tôi đã vươn tay ra và chạm vào mái tóc dài của nàng.
Thịnh Lam vừa khóc vừa đưa con dao găm vào ngực mình.
Nàng ấy yếu ớt ngã quỵ vào vòng tay tôi, giọng nói ngắt quãng: “Cái mạng của ta trả lại cho ngươi.”
Nhưng nàng ấy quên chính nàng ngay từ đầu đã cứu mạng tôi.
Yêu quái không dễ dàng bị giết chết như vậy.
Thịnh Lam đã chết trong vòng tay tôi, vết thương trên ngực tôi từng chút một lành lại.
Chẳng mấy chốc, dấu vết cuối cùng của nàng ấy ở trên tôi đã biến mất.
Tôi tìm một nơi để chôn cất nàng.
Ở mộ của nàng ngồi từ bình minh đến hoàng hôn và từ hoàng hôn đến bình minh.
Mười năm là thoáng qua.
Tôi nhìn lên mặt trời đang mọc phía đông, biến thành một con cáo, lẻn vào núi rừng...
13.
Tưởng Thiếu Thiên hỏi: “Giang Thịnh Lam là kiếp sau của Thịnh Lam?”
Một vấn đề rõ ràng như vậy, không ai chú ý đến cậu ta.
Tôi nhìn xuống Tống Dữ: “Cho nên anh vì lý do này mà không dám bày ra nguyên hình của mình trước mặt Giang Thịnh Lam.”
“Nhưng anh biết cô ấy và Thịnh Lam không phải là cùng một người.”
Tống Dữ lấy lại tinh thần, quay sang nhìn tôi.
Anh ta không trả lời, chỉ loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất.
Anh loạng choạng đi về phía nhà mình: “Để tôi nói lời tạm biệt với cô ấy, sau đó, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.”
Bóng dáng anh ta dần dần biến mất ở phía xa.
Tưởng Thiếu Thiên đi tới: “Chị không sợ anh ta chạy trốn sao?”
Tôi: “Bây giờ anh ta không thể chạy trốn.”
......
Sau khi thu Mị Hồ, tôi và Tưởng Thiếu Thiên tìm một chỗ để ăn khuya.
“Chị Như Ý, có đúng là tình yêu giữa người và yêu không có kết thúc tốt đẹp không?”
Cậu ta cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên hỏi.
Động tác cầm đũa của tôi dừng lại, không nói gì.
Cậu ta lập tức phản ứng: “Ý em không phải là chị và anh rể! Anh rể tôi là Long Vương, làm sao có thể là yêu quái bình thường!”
“Ơ, em nói sai rồi, chị Như Ý, chị đừng tức giận.”
Tôi mỉm cười: “Không tức giận.”
“Dưới sự trói buộc của Thiên Đạo, tình yêu giữa người và yêu nói chung không có kết cục tốt đẹp.”
Cũng có nhiều người đêm khuya xung quanh.
Một cô gái vừa trở về từ thành phố Tô An, đang hào hứng chia sẻ với những người bạn đồng hành của mình.
“Để mình nói cho cậu biết, buổi hòa nhạc của Tống Dữ thật sự quá bùng nổ!!”
“Mình chưa bao giờ thấy ai hoàn hảo như vậy trong đời!”
“A, Mình muốn hâm mộ Tống Dữ cả đời!”
“…..”
Tôi ngước lên nhìn Tưởng Thiếu Thiên, cả hai đều im lặng.
Mị Hồ đã bị bắt, nó để lại thân xác kia trong căn nhà.
Nếu không có gì khác, tin tức về cái chết đột ngột của Tống Dữ tại nhà sẽ được đưa tin vào sáng mai.
Vào thời điểm đó, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với những người hâm mộ này...
Ăn xong, Tưởng Thiếu Thiên trở về khách sạn ngủ.
Những ngày này đã làm cậu ta mệt mỏi.
Tôi không ngủ được, lại ra ngoài đi dạo.
Sự thịnh vượng của thủ đô Kinh Bắc nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, với những tòa nhà nối tiếp nhau và đường phố sầm uất.
Tôi đứng trên cầu vượt, lặng lẽ nhìn về phía xa, vươn tay chạm vào long bài trên ngực...
14.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi bắt xe về thành phố Tô An để gặp Trình Kiệt.
Trên đường đi, tôi nghe thấy ai đó thảo luận về số một những hotsearch hôm nay, ngôi sao hàng đầu Tống Dữ và cái chết đột ngột.
Trên xe cũng có những cô gái khóc ngay tại chỗ.
Sức ảnh hưởng của Tống Dữ thậm chí còn lớn hơn chúng tôi nghĩ.
Mị Hồ đã bị bắt, pháp thuật của nó tự nhiên sẽ dễ dàng phá giải.
Vết bớt trên mặt Trình Kiệt ngày càng nhỏ đi.
Không bao lâu nữa khuôn mặt của anh ta hoàn toàn trở lại bình thường.
Khi chúng tôi trở về Phong Thành, Trình Kiệt đến tiễn chúng tôi, anh ta đội mũ và đeo khẩu trang: “Đại sư, cảm ơn ngài.”
“Tôi đã từng muốn tự sát, nếu tôi không gặp ngài, tôi nghĩ tôi sẽ không thể chống đỡ được.”
Tưởng Thiếu Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Trình Kiệt mỉm cười: “Luyện tập chăm chỉ, trở về trình độ ban đầu càng sớm càng tốt, công ty biết được tin tức sắc mặt của tôi đã hồi phục một thời gian trước, bắt đầu để người ta liên lạc với tôi...”
Tôi ngạc nhiên: “Anh muốn quay lại công ty này à?”
Trình Kiệt nói: “Tổng giám đốc ban đầu Giang Thịnh Lam tạm rời cương vị công tác đi vì lý do cá nhân.”
“Bây giờ công ty tạm thời do phó giám đốc quản lý.”
“Anh ấy là người duy nhất nói thay cho tôi trước đây, tôi tin tưởng người này.”
Bởi vì Trình Kiệt đã có kế hoạch, tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không nói thêm gì nữa.
Trước khi lên xe, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta.
“Không cần tiễn, chúng tôi phải đi.”
“Trình Kiệt, tương lai của cậu rất tươi sáng, cố lên!”
Trình Kiệt trêu chọc: “Đại sư còn có thể nhìn thấy cái này sao?”
Tôi chớp chớp mắt: “Ừm, tôi không phải là đại sư bình thường.”
15.
Trở lại Phượng Thành, tôi hoàn toàn tê liệt.
Đi tới đi lui gần 10 ngày, tay chân già nua của tôi thực sự không thể chịu đựng được.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp học đại học, tôi mờ mịt mà gục xuống.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng thì thầm của các bạn cùng lớp ở hàng ghế đầu.
“Hồ Tiểu Điệp ở ký túc xá chúng mình thích Tống Dữ, cô ấy đã khóc khi nhìn thấy hot search ngày hôm đó.”
“Tâm trạng mấy ngày nay không tốt, không, ba ngày trước cô ấy một mình đi du lịch để thư giãn.”
“Nhưng kỳ lạ thay, tụi mình không thể liên lạc được, ngay cả cha mẹ cô ấy cũng không thể tìm thấy cô ấy.”
“Tôi nghe nói cha mẹ cô ấy đã gọi cảnh sát rồi.”
Một số người ngạc nhiên: “Cô ấy đã đi đâu?”
“Diêm Thành.”
Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn vào chiếc điện thoại đang run, thở dài một hơi.
Tôi bấm nút trả lời, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng cảm thán của Tưởng Thiếu Thiên.
“Chị Như Ý, tín hiệu xin giúp của nhà họ Tống ở Diêm Thành chị đã nhận được chưa?”
Tôi cúp máy và đập nó lộn ngược xuống bàn.
Lặng lẽ hét lên!
Tại sao, tôi, một người già hơn ba trăm tuổi lại bị bọn tư bản bóc lột!!
Bình luận facebook