• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Như Ý hàng yêu (1 Viewer)

  • Truyện 2: Chương 3

8.

Từ xưa đến nay, khi hàng yêu bắt buộc phải có tu vi cao và pháp lực mạnh, bình thường có rất ít Hàng yêu sư hành động một mình.

Không vì lý do nào khác, mà bởi vì những con quái vật đó sẽ tu luyện đến một cảnh vực của riêng mình. Ở trong cảnh vực bất luận là ai cũng chỉ có thể phát huy một nửa thực lực của bản thân.

Mà yêu quái thì được gia tăng sức mạnh gần như bất khả chiến bại.

Một khi Hàng yêu sư một mình tiến vào Yêu vực thì kẻ đó cửu tử nhất sinh.

Sắc mặt Tưởng Thiếu Thiên trở nên trắng bệch: “Hôm nay chúng ta phải chết ở đây sao.”

Tôi đưa tay ra kéo cậu ta đứng lên khỏi mặt đất: “Đừng nói những lời không hay như vậy.”

“Mặc dù việc tu luyện của Mị Hồ không nông cạn, nhưng theo tôi, nó vẫn chưa đến mức luyện ra Yêu vực.”

“Yêu vực này có thể không khó phá vỡ như chúng ta nghĩ.”
Tưởng Thiếu Thiên trấn định lại, cậu ta bước lên phía trước đứng bên cạnh tôi.

“Chị Như Ý, chị có cách nào không?”

“Không thể nói cách nào, chúng ta thử xem đã.” Tôi nhìn những cửa động phức tạp trước mặt: “Tôi nghĩ Mị Hồ đã đặt mồi dẫn hấp thụ tín lực ở chữ phiến bên trong Yêu vực.”

“Lợi dụng nguồn tín lực liên tục để chống đỡ, Yêu vực này lại lợi dụng chữ phiến này để bảo hộ mồi dẫn.”

Tưởng Thiếu Thiên: “Em hiểu rồi!”

“Chỉ cần tìm được mồi dẫn là có thể phá vỡ Yêu vực!”

Tôi nhìn hắn: “Ở đây có quá nhiều cửa động, hai người làm quá chậm, chúng ta phải một mình hành động, cậu...”

Cậu ta vỗ vỗ ba lô của mình: “Chị Như Ý, chị đừng lo lắng, gia đình em đã cho em một ít pháp bảo bảo vệ tính mạng, sẽ ổn thôi.”

Tôi gật đầu, sau một dặn dò cậu ta một lần nữa rồi mỗi người chúng tôi đi về phía một của cửa động...

......

Không có ánh sáng trong yêu quỷ, trời tối đen như mực, im ắng bao trùm xung quanh.

Tôi thi triển tầm quang quyết, hang động ngay lập tức được chiếu sáng. Chạm vào bức tường đá, tôi khám phá độ sâu từng bước.

Lối đi tối đen như mực dường như không có điểm kết thúc.

Nghiêm túc mà nói, nơi đây khiến cho người ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi ổn định bản thân, đi vòng qua một góc trước mặt.

“A!”

Mất cảnh giác, một bóng người chui ra, phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Tôi giật mình, vô thức giơ tay lên định đập nó.

“Chị Như Ý?”

Tầm quang quyết chiếu sáng khuôn mặt kinh ngạc của Tưởng Thiếu Thiên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu lại ở đây?”

Cậu ta sợ hãi đến mức ngã gục trên mặt đất: “Em bất tri bất giác đi đến nơi này. Hình như cửa động liên thông với nhau.”

Sau khi ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, tôi đứng dậy vỗ vỗ vai cậu ta: “Được rồi, tranh thủ thời gian tìm đi.”

“Chúng ta ở trong Yêu vực càng lâu, sẽ càng bất lợi với chúng ta.”

Tưởng Thiếu Thiên gật đầu, đứng dậy khỏi mặt đất.

9.

Trên đường đi, tôi với Tưởng Thiếu Thiên nói chuyện câu được câu không.

Chủ yếu là để làm giảm bầu không khí căng thẳng.

“Vòng tay thì sao? Cậu còn mang theo bên mình không?”

Tưởng Thiếu Thiên sững sờ một lúc rồi mới trả lời: “Em mang theo đây, có chuyện gì vậy?”

Tôi không nhìn lại: “Không có việc gì, cậu giữ cho tốt, trở về Phượng Thành, để ông nội tìm người nghiên cứu cho đàng hoàng.”

Tưởng Thiếu Thiên: “Ồ.”

Tôi nhìn cậu ta: “Cậu bị làm sao vậy?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Hả?”

Tôi: “Tại sao bây giờ lại ít nói như vậy?”

Khoé miệng cậu ta giật giật: “Em quá lo lắng.”

Tôi không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Nhân tiện, hôm qua bạn gái cậu gọi điện thoại cho cậu, đừng quên gọi lại cho cô ấy.”

Tưởng Thiếu Thiên mỉm cười: “Em biết rồi.”

Tôi dừng lại, cậu ta vô thức bước vài bước về phía trước.

Sau khi nhận thấy tôi không đi theo, cậu ta dừng lại, quay lại nhìn.

“Chị Như Ý, có chuyện gì vậy?”

Lời chưa dứt, tôi vung nắm đấm đập vào sống mũi hắn.

Tưởng Thiếu Thiên không để ý đã ngã xuống đất.

Tôi lao tới, đè chặt cậu ta dưới người tôi bắt đầu một cuộc tấn công vật lý.

Tôi giễu cợt: “Tưởng Thiếu Thiên, cậu làm hoa mẫu đơn hai mươi năm có bạn gái từ khi nào vậy?”

Sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi, anh ta giơ tay lên lật tôi lại.

Cơ thể không ngừng thay đổi, cuối cùng biến thành một con cáo đỏ rực bước ra từ quần áo của anh ta.

Mị Hồ thích thú nhìn tôi: “Cô thật thông minh.”

Tôi cười: “Kỹ năng diễn xuất của anh vụng về quá.”

Nó cười trầm thấp hai tiếng, tiếng cười giống như tiếng khóc của trẻ con, vang vọng trong hang động, có chút điên cuồng.

“Trong ngàn năm nay, tôi đã ăn rất nhiều người, cô là người thú vị nhất mà tôi từng thấy.”

Tôi cũng cười hai lần: “Vậy sự cắn trả của Thiên Đạo ngàn năm qua đã làm suy yếu tu luyện của ngươi đến mức này?”

Sau đó, tôi rút sợi trói yêu ra khỏi thắt lưng rồi lao thẳng về phía nó.

Mị Hồ được bao phủ trong ánh sáng đỏ giúp tôi dễ dàng xác định vị trí của nó.

Nó chuyển động qua lại trong cái hang, né tránh những đòn tấn công của tôi hết lần này đến lần khác.

Giống như đang chơi mèo vờn chuột cùng tôi.

Tôi bị trêu chọc đến nỗi lôi Phục Yêu Kính ra khỏi túi.

“Trảm yêu phược tà, độ nhân vạn thiên! Dừng lại cho ta!”

Kim quang trong Phục Yêu Kính phát ra, trên mặt Mị Hồ lộ ra vẻ hoảng loạn, bóng dáng không ngừng nhảy loạn lúc này đã cố định.

Nó nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô không phải là Hàng yêu sư bình thường.”

Tôi nhếch miệng cười với anh ta: “Tôi không nói với anh rằng tôi là một Hàng yêu sư bình thường.”

Tôi bước tới với sợi dây trói yêu định trói Mị Hồ lại nhưng nó chợt ngẩng đầu, nặn ra nụ cười quỷ dị.

“Cô quá bất cẩn.”

Không tốt!

Tôi vô thức lùi lại, nhưng đã quá muộn.

Mị Hồ nhảy lên cao, ném tôi xuống đất: “Cuối cùng cũng ép hết pháp bảo trên người ra ngoài, Vân Như Ý, cô còn có thủ đoạn gì nữa?”

Con cáo xảo quyệt này!

Cái miệng dài nhọn của nó ngửi vào cổ tôi.

“Đã lâu tôi không ăn người, nhưng cô thơm quá, tôi không nhịn được.”

Càng ngày nó càng gần tôi, tay chân tôi bị nó đè lại, không thể cử động chút nào.

Đúng lúc này, một bóng người loạng choạng chạy đến từ đầu kia của hang đá.

“Chị Như Ý! Nhìn xem em tìm được cái gì này!”

Tưởng Thiếu Thiên cầm một viên tinh thạch lớn, xuất hiện ở cửa động.

Khi nhìn thấy tình cảnh của tôi, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta đóng băng ngay lập tức.

“Chị Như Ý!”

Viên tinh thể màu hồng mà cậu ta đang cầm trong tay toát ra ánh sáng rực rỡ, có một bóng Hồ ly thấp thoáng bên trong.

Đó là mồi dẫn để Mị Hồ hấp thụ tín lực!

Ngay khi Mị Hồ nhìn thấy, động tác của nó đông cứng lại, nó lập tức xoay người chạy về phía Tưởng Thiếu Thiên.

Tôi hét lên: “Đập nát nó!”

Tưởng Thiếu Thiên nghe thấy lời này, bất chấp tất cả, cậu ta trực tiếp đập viên tinh thể xuống đất.

Mị Hồ rất nhanh, nó chuẩn bị lao tới Tưởng Thiếu Thiên.

Tôi đưa tay vung sợi dây hàng yêu ra đuổi theo nó.

Sợi dây hàng yêu trói hai chân sau của nó, khiến cơ thể nó đình trệ.

“Ầm.”

m thanh của các tinh thể vỡ vang lên đột ngột trong hang động này.

......

Khi tín lực tẩm bổ bị gián đoạn, Yêu vực dần dần bắt đầu sụp đổ.

Ánh sáng trên người Mị Hồ từ lập tức mờ đi.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất: “Tưởng Thiếu Thiên! Good job!”

Mị Hồ hét lên vô cùng tức giận, nó cong lưng, hung ác nhìn chằm chằm Tưởng Thiếu Thiên.

“Ta muốn ăn ngươi!” (Đoạn này chưa tìm được xưng hô cho hợp lí.)

Tưởng Thiếu Thiên giật mình rồi chạy lui lại.

Mị Hồ nhào tới.

Tôi duỗi thẳng sợi dây hàng yêu, đột ngột kéo nó trở lại.

“Đừng bắt nạt trẻ con nữa, đối thủ của anh là tôi.”

Mị Hồ nguyên khí đại thương, giận dữ quay lại lao về phía tôi.

Bây giờ, con Hồ ly lẳng lơ này không thể đánh bại tôi...

10.

Vào lúc Yêu vực hoàn toàn sụp đổ, tôi một cước đá vào Mị Hồ, thân hình của nó từ không trung kéo lên một đường cong duyên dáng, sau đó đập nó xuống bàn cạnh giường.

Ừm, bàn cạnh giường ngủ.

Yêu vực sụp đổ, chúng tôi trở lại nhà Tống Dữ.

Mị Hồ chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, sau khi ra khỏi Yêu vực, nó hóa thành dáng vẻ của Tống Dữ.

Bây giờ thái độ của nó đã tốt hơn nhiều: “Vân Như Ý, lần này tôi nhận thất bại.”

“Chúng ta làm thỏa thuận thì sao? Cô buông tôi một lần, tôi có thể giúp cô làm một việc.”

Tôi nhíu mày nhìn hắn: “Bất cứ việc gì?”

Thấy tôi có chút ý động, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, bất cứ việc gì.”

Tưởng Thiếu Thiên vội vàng nói: “Chị Như Ý! Đừng nghe lời anh ta!”

Tôi không để ý tới cậu ta, từ trong túi xách lấy ra một cái túi Càn Khôn: “Vậy thì mời Tống đại minh tinh tự mình đi vào?”

Tống Dữ gằn giọng: “Cô đùa tôi?”

“Suỵt!” Tôi giơ một ngón tay về phía anh ta: “Tôi không nghĩ anh muốn đánh thức người phụ nữ trên giường đâu.”

Nghe vậy, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, vẻ mặt không rõ ràng.

Tưởng Thiếu Thiên khó hiểu, hỏi: “Chị Như Ý, đây là ý gì?”

Tôi nhắc nhở cậu ta: “Hôm nay Tống Dữ vẫn còn tổ chức concert ở thành phố Tô An. Sau khi concert kết thúc, anh ta vội vã trở về gặp Giang Thịnh Lam. Chúng ta vừa mới ra khỏi Yêu vực, ánh mắt đầu tiên của anh ta là xem Giang Thịnh Lam có tỉnh không, đoán xem giữa bọn họ có quan hệ gì?”

Tưởng Thiếu Thiên ngơ ngác một hồi, sau đó hai mắt mở to: “Mẹ nó.”

“Thật sự là hai bên tình nguyện, chân tình đây sao? Đây là tình yêu của Yêu sao?”

“Người và yêu có thể yêu đương sao”

Tôi mím môi: "Vị huynh đệ bên kia có thể muốn giết ngươi.”

Tưởng Thiếu Thiên im lặng.

Giang Thịnh Lam ngủ ngon lành trên chiếc giường mềm mại.

Tôi nhìn Tống Dữ mà không nói.

Anh ta nói anh ấy thay đổi địa điểm, tôi đã đồng ý.

Chúng tôi ngầm di chuyển chiến trường lên tầng thượng trên tầng cao nhất của toà nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom