• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Như Ý hàng yêu (5 Viewers)

  • Truyện 2: Chương 2

5.

Buổi tối, Tưởng Thiếu Thiên thở hổn hển chạy về khách sạn.

Cậu ta ném cho tôi một cái vòng tay màu hồng.
“Em mua được từ trong tay người kia rồi.”

Tôi liếc nhìn cái vòng tay kia, thuận miệng hỏi một câu: “Mua bao nhiêu tiền vậy.”

Tưởng Thiếu Thiên im lặng không nói.

Ngược lại Trình Kiệt lên tiếng, nói: “Anh Tưởng, mặt anh bị làm sao vậy?”

Toàn thân cậu ta cứng đờ, vô thức giơ tay lên muốn lau dấu vết trên mặt.

Tôi nhanh tay lẹ mắt đã ngăn cậu ta lại, giơ tay quay đầu cậu ta lại.

Một dấu son như ẩn như hiện.

Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta: “Em trai, cậu....giỏi đấy!”

Cậu ta tức giận đánh tay tôi, sau đó dùng sức lau.

“Em không chú ý, đã bị cô ta...”

“Phiền chết mất”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

Tôi ôm bụng cười đến nỗi không đứng thẳng được.

Đến ngay cả người ngày nào cũng buồn rười rượi như Trình Kiệt cũng nghiêng đầu đi, cố nén cười.

Mặt Tưởng Thiếu Thiên đỏ rần, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Chị mau nhìn cái vòng tay kia đi!”

….

“Tinh thể màu hồng phía trên không có vấn đề gì nhưng cái dây được trộn lẫn với lông Hồ ly.”

Tưởng Thiếu Thiên đi tới: “Vậy thì phải làm sao?”

Tôi nhét vòng tay vào túi.

“Hàng vạn người hâm mộ trên cả nước Hoa này đều nhận được vòng tay, phá vỡ từng cái một là điều không thể.”

“Chúng ta phải tìm được ngọn nguồn.”

Dứt lời, tôi cầm ba lô ném cho Tưởng Thiếu Thiên: “Cầm lấy, đêm nay có khả năng chúng ta phải làm thêm giờ.”

Cậu ta đeo túi sách, chạy đằng sau tôi.

Tôi chạy thẳng lên sân thượng. Trên mặt đất sắp xếp Tầm Linh Trận.

Vòng tay được tôi đặt ở trung tâm của trận pháp.

Đêm nay gió có chút lớn, ảnh trăng bị tầng tầng lớp lớp mây đen che khuất, ánh sáng lờ mờ, bầu không khí biến hóa kỳ lạ.

Tôi chắp tay trước ngực, than nhẹ một tiếng: “Thiên lãng khí thanh, tam quang động minh.”

Ấn phù trong tay sáng lên, trên mặt đất, Tầm Linh Trận lập tức được điểm sáng, chậm rãi bay lên không trung.

Vòng tay màu hồng trong trận liên tục rung động lắc lư.

“Mây đen bao trùm đến chiếu sáng thân ta. Tiên đồng ngọc nữ, giúp ta hết lực.”

“Đi!”

Theo tiếng nói vừa dứt, vòng tay trong không trung tản ra ánh sáng màu đỏ.

Lông cáo màu đỏ trong vòng tay đột nhiên bật ra.

Ở giữa không trung xoay vài vòng rồi lao thẳng về phương Bắc.

Màu đỏ rực lửa này rất nhanh đã bị bầu trời tăm tối nuốt lấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thần sắc khẽ nhúc nhích.

Tưởng Thiểu Thiên nhặt lấy vòng tay từ dưới mặt đất: “Ở thành phố Kinh Bắc”

“Bây giờ đi luôn?”

Tôi gật đầu: “Bây giờ đi luôn.”

“Thừa dịp Mị Hồ không ở Kinh Bắc, phải nắm chặt thời gian.”

Dàn xếp ổn thỏa cho Trình Kiệt xong, tôi cùng với Tưởng Thiếu Thiên vội vã chạy đến ga tàu hỏa.

6.

Ngồi trên tàu hỏa cả đêm, rạng sáng vào lúc năm giờ, Vân sư phụ cùng tùy tùng nhỏ của cô đã tới thành phố Kinh Bắc.

Tôi ngồi ở của ga tàu hỏa, trông có vẻ mệt mỏi.

Tưởng Thiếu Thiên ngồi cạnh tôi với đầu tóc lộn xộn.

Tôi chà xát mặt: “Loại nhiệm vụ này về sau không bao giờ nhận nữa.”

“Bắt một con yêu quái ném đi nửa cái mạng."

Ngồi nghỉ ngơi, hồi phục một lúc sau đó, tôi theo Tầm Linh Trận chỉ dẫn đi tới một tiểu khu trông có vẻ nhiều tiền.

Tưởng Thiếu Thiên thầm mắng một tiếng: “Con Hồ ly này cũng có nhiều tiền nhỉ!”

Tôi gật đầu: “Cậu cũng vậy.”

Loại nhà giá cao này tất nhiên bảo an làm việc cũng rất nghiêm túc.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đợi ở cửa ra vào nửa tiếng mới tìm được cơ hội trà trộn dưới gầm xe của đội lắp đặt.

Quá trình lẻn vào nhà của Tống Dữ còn vòng vo hơn. Cũng may thân thủ của tôi và Tưởng Thiếu Thiên không tệ. Sau nửa giờ đã thuận lợi tiến vào.

Nhà của Tống Dữ có tầm nhìn rất thoáng, vô cùng rộng rãi. Trang trí đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra vẻ xa hoa. Cho nên hai người chúng tôi người đầy bụi bẩn đứng ở phòng khách hiện ra sự trái ngược.

Tôi tiện tay ngắt cái Tầm Linh Trận, quăng ra ngoài.

Mấy giây sau, tôi kinh ngạc: “Ô?”

Tưởng Thiếu Thiên: “Sao vậy?”

“Tìm không được.” Tôi ngắm nhìn bốn phía, híp mắt lại: “Bị người ta dùng thuật che dấu.”

“Chia nhau ra tìm.”

Tưởng Thiếu Thiên nhẹ gật đầu, cậu ta quay người chạy tới thư phòng.

Tôi ở phòng khách tìm một vòng. Bước đi nhẹ nhàng đến phòng ngủ của Tổng Dữ.

Phòng ngủ của anh ta rất đơn giản, liếc nhìn có thể xem toàn bộ. Tận cùng bên trong phòng ngủ có một phòng để quần áo vô cùng lớn.

Tôi vừa kéo rèm ra, Tưởng Thiếu Thiên vội vã chạy vào.

Tôi quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Lời còn chưa nói hết, cậu ta đã bịt kín miệng tôi. Lập tức đầy vòng trong phòng để quần áo, thò tay kéo rèm vào.

Động tác như nước chảy mây trôi, làm vô cùng nhanh chóng.

Cậu ta dùng khẩu hình, nói: “Có người đến!”

Mấy giây sau tiếng “cụp cụp” vang lên.

Bóng dáng hai người ôm nhau ngã trên giường.
Tống Dữ?

Rõ ràng anh ta đã trở về? Mà tôi không hề phát giác ra?

Còn một người nữa là ai?

Một loại cảm giác khủng hoảng cực lớn tuôn ra.

Ngay lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ làm sao thoát thân, Tưởng Thiếu Thiên đã kéo áo tôi.

Cậu ta chỉ ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh ta dường như không rảnh để ý đến chúng ta.”

Xuyên qua khe hở, tôi cẩn thận nhìn đến Tống Dữ chống cánh tay trên người phụ nữ, khóe mắt ửng đó: “Chị, em nhớ chị lắm.”

Người phụ nữ duỗi hai cánh tay mảnh như ngó sen ôm lấy cổ anh ta. Hai người ôm hôn nhau kịch liệt.

Tôi: “…”

Đột nhiên làm việc cấm trẻ em dưới 18 tuổi!!!

Tưởng Thiếu Thiên đưa điện thoại di động lên trước mặt tôi, trong đó là tin tức về người phụ nữ nằm trên giường.

Tôi xem trên điện thoại di động rõ ràng mấy chữ: Giang Thịnh Lam, tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Tinh. Dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tính cách quật cường. Ba năm trước, nhóm nhạc nam Meteor thành công xuất đạo, bằng vào con mắt của Giang Thịnh Lam đã ký hợp đồng với toàn bộ thành viên, kiếm được nhiều vô số kể.

Công ty giải trí Thiên Tinh thành công ra mắt thị trường vào một năm trước, thế lực rất mạnh. Mà tổng giám đốc trẻ tuổi Giang Thịnh Lam là nhân vật tân quý trong giới kinh doanh.

Đầu óc tôi có chút hỗn loạn. Đây là phá vỡ giao dịch hiện trường âm u ư?

Thế nhưng Tống Dữ là yêu mà!

Anh ta lại cam tâm tình nguyện có quy tắc ngầm?
Với con người?

Thật không tưởng tượng nổi…

Vô lý quá rồi!

Bên kia rơi vào cảnh đẹp, tà âm không ngừng truyền tới. Tưởng Thiếu Thiên lỗ tai đỏ bừng, xấu hổ đến mức nhe răng trợn mắt.

“Nấc.”

Cậu ta kích động đến mức nấc lên.

7.

Tống Dữ ngẩng đầu nhìn lên, tôi kéo Giang Thiếu Thiên lui lại.

“A Dữ...” Giang Thịnh Lam vươn tay kéo cổ áo anh ta.

Tống Dữ ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên khóe miệng cô ta, sau đó thổi một hơi lên mặt cô nàng.

Giang Thịnh Lam chậm rãi mất ý thức.

Khí chất của Tống Dữ lập tức thay đổi, hắn chậm rãi sắp xếp quần áo rồi xuống giường.

“Tôi đã nói rồi, cô đừng xen vào chuyện của người khác.”

Từng bước một, anh ta đi đến phòng thay đồ.

Tôi để Tưởng Thiếu Thiên lại phía sau lưng, hai tay nhanh chóng kết ấn: “Đợi tý nữa tôi ném lôi ấn ra ngoài, cậu tìm cơ hội chạy!”

Tưởng Thiếu Thiên rất tự giác: “Được! Em tuyệt đối không giữ chân chị!”

Tống Dữ dừng lại bên ngoài bức màn, một ngón tay mảnh khảnh vươn vào, chậm rãi vén rèm lên.

Toát lên vẻ ưu nhã.

Hoả lôi ấn trong tay tôi đã thành hình, nhân lúc này ném ra một chưởng.

Tưởng Thiếu Thiên lập tức theo sau, chạy ra ngoài.

Tống Dữ giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy hoả lôi, nghiền nát nó.

Bàn tay kia bóp cổ họng Tưởng Thiếu Thiên cực kỳ chính xác.

Tôi: “...”

Con quái vật này là cái quái gì vậy!

Bộ mặt lẳng lơ của Tống Dữ lúc này gần như nhìn có chút điên cuồng.

Khoé miệng anh ta giật giật, ném Tưởng Thiếu Thiên về phía tôi.

Một cái đạn hình người rơi thẳng vào người tôi.

“Con mẹ nó!” Tôi nghiến răng: “Tưởng Thiếu Thiên, cậu phải giảm cân rồi!”

Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: “Nếu em còn sống…”

Quán tính làm cho chúng tôi đập vào kệ sau lưng.

Nỗi đau như trong tưởng tượng đã không đến và cái kệ tan thành hư vô ngay khi chúng tôi chạm vào.

Đây là...... Thuật che mắt!

Hai mắt tôi mở to, cơ thể tôi xuyên qua một tầng che chắn như có như không.

Rơi xuống từ độ cao hơn mười thước, long bài trên ngực tôi phát ra một luồng ánh sáng nóng, ánh sáng đó bao bọc và giúp tôi tiếp đất vững vàng.

Tôi đưa tay sờ sờ long bài, thở hổn hển: “Cảm ơn phu quân.”

“A….”

Tưởng Thiếu Thiên ngã xuống đất sau đó, rất lâu sau cậu ta cũng không đứng dậy được.

“Đây là cái gì...”

Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh như mê cung, cũng giống như cửa động, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Nếu suy đoán của tôi là chính xác, đây là Yêu vực.”

Tưởng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Chị nói cái gì??”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom