• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] ÔN NHƯ NGỮ (2 Viewers)

  • Phần I

1.

Ta nghĩ Tạ Sở Tử chắc hẳn là hận ta thấu xương?

Nếu không cũng sẽ không thể nào đột nhiên rót thuốc độc vừa mới sắc xong vào miệng ta.

Nước thuốc nóng hổi chảy qua thực quản, nổi lên từng cơn đau đớn.

Ngay sau đó lục phủ ngũ tạng của ta giống như bị vô số con kiến gặm nhắm, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Ta đau đớn ôm ngực, khó hiểu nhìn về phía hắn:“Vì……Vì sao?”

“Vậy để ta nói cho ngươi biết nhé, Ôn Như Ngữ.”

Nha hoàn bên người ta - A Nguyệt mặc quần áo của ta, trên mặt trang điểm tinh xảo diễm lệ, tay đột nhiên bẻ mặt ta, giọng điệu khinh miệt:

“Thái tử điện hạ, người yêu nhất chỉ có ta!”

“Chức vị hoàng hậu, chỉ có thể trao cho ta!”

Máu đen chảy dọc theo cằm, thấm ướt vào vạt áo.

Ta biết A Nguyệt đã sớm có tư thông với Tạ Sở Tử, đợi đến khi Tạ Sở Tử lên ngôi, có thể phong làm phi.

Nhưng không ngờ con người luôn tham lam, A Nguyệt lại dòm ngó đến vị trí hoàng hậu kia.

Thuốc độc làm tê liệt ngũ giác của ta, ta như bị nhốt trong một căn phòng không thấy ánh mặt trời, không nhìn thấy cũng không nghe thấy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tầm mắt của ta dần dần trở nên rõ ràng, linh hồn ta lơ lửng giữa không trung.

Thái hậu ngồi trên cao, Tạ Sở Tử ôm A Nguyệt trong lòng ngực, lạnh lùng nói: "Bắn tên!"

Tiếng cung tên vút lên xé tan bầu trời, đại ca ta bị vạn tiễn xuyên tim, ngã gục xuống đất.

Máu tươi nhuộm đỏ quần áo của hắn, hai chân rõ ràng đã bị mũi tên bắn xuyên thủng, lại còn cố chấp bò về phía hoàng cung.

Tiểu thái giám kéo dài giọng nói: "Báo —loạn thần tặc tử Ôn Như An đã chết."

Đại ca nằm trên mặt đất cả người đầy máu, ngàn vạn quân lính giẫm đạp lên thân thể hắn.

Lúc đó tẩu tẩu đã mang thai, đứa trẻ trong bụng bị mổ sống ra.

Ta cố gắng hết sức để ngăn cản mọi thứ trước mắt, nhưng hai tay lại vô lực xuyên qua thân thể tẩu tẩu đang chảy máu.

Có lẽ linh hồn sẽ không khóc? Cả cảm giác đau đớn cũng không còn.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Ôn phủ đã từng vô cùng huy hoàng bị lửa lớn vô tình nuốt chửng.

Phụ mẫu và tẩu tẩu đều bị mắc kẹt bên trong.

Ta cái gì cũng làm không được.

Thi thể ta bị tuỳ ý vứt bỏ ở trong bãi tha ma, linh hồn ta cũng bị mắc kẹt ở nơi này.

Sau khi hoàng hôn lặn xuống bốn lần, tam hoàng tử Tạ Dực Bạch người đầy máu me, mang theo đầu của Tạ Sở Tử và A Nguyệt, dùng hai tay đào lên thi thể của ta.

Thân thể hắn đầy vết sẹo dữ tợn, nhưng khóe mắt lại rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy: "Như Ngữ, ta... ta đã báo thù cho nàng.”

2.

Trước mắt không còn máu, đầu óc ta có chút choáng váng.

Lại lần nữa mở mắt, đỉnh đầu là màn lụa đỏ quen thuộc.

Giọng nói Tiểu Hạnh Nhi trong trẻo vui sướng: "Tiểu thư! Người tỉnh rồi?"

Ký ức của ta dần dần trở lại, ta quay trở lại năm 16 tuổi?

Hôm qua ta ở yến thượng mừng công của đại ca vô tình bị rơi xuống nước.

Mọi người đều nói là thái tử Tạ Sở Tử đã cứu ta lên.

Cũng chính bởi vì ân cứu mạng này, phụ mẫu liền cho rằng Tạ Sở Tử là người phù hợp nhất.

Trong lòng ta hơi trầm xuống, sống lại một đời, ta tuyệt nhiên không thể giẫm lên vết xe đổ.

Năm nay, các công tử thế gia tiến đến cầu hôn đích nữ phủ thừa tướng, đạp cửa không ngừng.

Mà ta lại vì muốn tránh Tạ Dực Bạch, vội vàng định hôn sự với thái tử.

Thật là ngu ngốc!

Một tiếng đẩy cửa phá vỡ dòng suy nghĩ của ta. Tẩu tẩu nhìn ta chăm chú, ánh mắt chứa chan quan tâm không thể phai nhòa.

Hốc mắt ta ửng đỏ, tẩu tẩu ta vẫn còn sống khỏe mạnh.

Giọng nói tẩu tẩu nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào trán ta:

"Biết sợ rồi sao? Lần sau còn dám bơi một mình nữa không?"

Nước mắt ta không tự chủ được mà chảy xuống má, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Tẩu tẩu dạy bảo đúng."

Tẩu tẩu không ngờ ta lại có phản ứng lớn như vậy, tay chân luống cuống lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

3.

Ta soi gương trang điểm một chút rồi vào cung.

Lúc mọi người đều cho rằng ta tiến cung để tạ ơn ân cứu mạng của Thái tử, ta xoay người bước vào cung điện Tam hoàng tử.

Trong cung Hoà Hiên, thời tiết đầu xuân nhưng cỏ cây lại có vẻ úa tàn.

Mẹ ruột của Tam hoàng tử là công chúa của quốc gia thua trận Tây Vực, Hoàng hậu lại rất ghét người Tây Vực.

Ngày Tạ Dực Bạch chào đời, công chúa khó sinh mà chết, Hoàng hậu liền đi khắp nơi tuyên truyền Tam hoàng tử là tai họa.

Là một tai họa nuốt chửng sinh mệnh của mẹ đẻ chính mình.

Tạ Dực Bạch bề ngoài tuy là Tam hoàng tử, trên thực tế cuộc sống ở trong cung còn không bằng cung nữ thái giám thấp kém nhất.

Lúc ta tìm được Tam hoàng tử, trên mặt hắn nổi lên một mảng đỏ bất thường, hô hấp dồn dập.

Ta tiến lên xem xét nhiệt độ cơ thể hắn, nóng quá mức rồi.

Ta bảo Tiểu Hạnh Nhi đi đến chỗ Thái y bắt vài thang thuốc trị cảm lạnh, đun nhỏ lửa, mùi thuốc bắc lan tỏa khắp nơi.

Lúc ta đang muốn đỡ Tạ Dực Bạch ngồi dậy uống thuốc, đôi tay nóng bỏng của hắn đột nhiên nắm chặt ta, hơi thở nóng rực, lẩm bẩm:

“Như Ngữ... Như Ngữ..."

Nhiệt độ cơ thể ta thấp, bàn tay nhẹ nhàng dán lên cái trán hắn:

"Ừ, là ta."

Thuốc đắng, Tạ Dực Bạch nhăn mặt nuốt vội vàng.

Ta mở ra hũ mật, lấy ra một viên mứt hoa quả, đặt vào đôi môi mỏng đẹp của hắn: "Mở miệng."

Duyên phận của ta và Tạ Dực Bạch cũng là bắt đầu từ viên mứt hoa quả tròn trịa này.

Năm ấy ta 7 tuổi, lần đầu tiên nhập cung, là lúc bướng bỉnh nhất.

Trong đại sảnh ăn uống linh đình, ta không chịu ngồi yên, chuồn êm ra ngoài.

Xoay người đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé trong góc vườn thượng uyển.

Ta kéo nhẹ tà áo dài phức tạp, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Muốn ăn mứt hoa quả không?"

Tạ Dực Bạch nhướng mắt, ánh mắt không hề gợn sóng mà liếc nhìn ta.

Tạ Dực Bạch có dòng máu người Hồ, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu hun hút, đặc biệt là tròng mắt màu lục đậm, như là muốn hút người ta vào bên trong.

Ta vô tư cười với hắn, thế gian này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ?

4.

Ta ở trong hoàng cung chăm sóc Tạ Dực Bạch suốt buổi trưa, cuối cùng thì cũng có người không thể ngồi yên.

Tạ Sở Tử đợi ở Đông Cung nửa ngày, cũng không thấy ta tới cửa nói lời tạ ơn.

Ngược lại nghe nói ta tỉnh lại liền lập tức vào Hoà Viên Điện.

Lúc hắn vội vàng xông tới, ta đang ngồi bên giường của Tạ Dực Bạch, nhàn nhã lật sách cổ.

Ta nhấp một ngụm trà, giọng nói dịu dàng: "Thái tử điện hạ, có việc gì sao?"

Tạ Sở Tử cau mày thật sâu: "Như Ngữ vì sao không đến gặp ta?"

Vẻ mặt ta thản nhiên trả lời: "Ôn gia từ trước đến nay luôn coi trọng phép tắc, Như Ngữ tự nhiên phải đến thăm ân nhân cứu mạng của mình trước."

Ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, tiếng nói ngạc nhiên của cha ta vang lên: " n nhân cứu mạng?"

Ta nhìn cảnh tượng trước mắt mà bật cười, lúc trước Tạ Sở Tử cũng triệu tập cha mẹ ta, lấy cớ cứu mạng để gây áp lực cho ta, cầu hôn trước mặt mọi người.

Bây giờ ta phải quấy đục mọi chuyện.

Đêm quá khuya, ở trong nước, ai có thể nhìn rõ ai chứ?

Chỉ cần ta một mực khẳng định là Tạ Dực Bạch cứu ta lên bờ, Tạ Sở Tử chẳng qua là nhận ơn của người khác, ai lại sẽ đi sâu vào điều tra chứ?

Sắc mặt Tạ Sở Tử một xanh một trắng: "Như Ngữ, ngươi đây là có ý gì?"

Ta buông chén trà trong tay: " n nhân cứu mạng thực sự của ta là Tam hoàng tử."

“Đêm đó trời tối quá, nhưng ta dựa vào bản năng, trong lúc vô tình nắm lấy trang sức bên hông của người cứu ta."

Ta mở lòng bàn tay ra, lộ ra một chiếc túi nhỏ thêu hình đại bàng mênh mông.

Vân quốc từ trước đến nay luôn thích dùng hoa điểu long phượng làm điểm trang trí, đại bàng là biểu tượng của núi cao thảo nguyên, chỉ có người Hồ mới có thể sử dụng này làm trang trí.

Ta mạnh dạn mở lời: "Chắc hẳn là Tam điện hạ cứu ta lên bờ trước, rồi sau đó Thái tử điện hạ mới phát hiện ra ta."

Tay ta đột nhiên bị một lực nhẹ nhàng kéo một cái, ta quay đầu lại đâm vào một đôi mắt màu lục đậm.

Không biết khi nào Tạ Dực Bạch đã tỉnh lại, môi mỏng hắn nhẹ cong, nhàn nhã nhìn ta biểu diễn.

"..."

Người này vẫn còn thú vị như mọi khi nhỉ.

Ta căng da đầu, cất cao giọng: "Tam điện hạ bởi vì cứu Như Ngữ mà bị cảm lạnh, Như Ngữ không thể nào vứt bỏ không thèm nhìn được."

Sắc mặt của Tạ Sở Tử hoàn toàn tối sầm, chuyện thái tử điện hạ cầu hôn phủ Tể tướng đã khiến cả kinh thành xôn xao huyên náo.

Hắn vốn là muốn mượn ân tình cứu ta lên bờ lần này, bức bách ta lấy thân báo đáp.

Lại không ngờ ta sẽ một mực khẳng định Tạ Dực Bạch mới là ân nhân cứu mạng của ta.

Đêm đó không có chi tiết nào để điều tra, Tạ Sở Tử cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Ta ngẩng đầu tiếp tục nói: "Cha, nương, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp, xin đồng ý cho nữ nhi và Tam điện hạ thành hôn."

5.

Biểu tình Tạ Sở Tử vô cùng thú vị, nhưng phép tắc giáo dục không cho phép hắn nói gì thêm, chỉ có thể giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Sau khi đám người đều tan hết, Tạ Dực Bạch duỗi tay ôm ta vào trong lòng ngực, giọng nói trầm thấp:

"Không sợ ta nữa sao?"

Ta không tự giác nuốt nước bọt xuống, thực sự là ta sợ Tạ Dực Bạch.

Hắn là một kẻ điên, một kẻ điên tiềm ẩn.

Kiếp trước chẳng qua là ta ham muốn chút vẻ đẹp của hắn, mới cố sức tiếp cận hắn.

Mà dục vọng chiếm hữu của Tạ Dực Bạch đặc biệt mãnh liệt, hắn dần dần giam cầm ta trong ngục tù của hắn.

Năm ta cập kê, hắn cũng như hôm nay ôm ta vào ngực.

Nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo: "Như Ngữ, có phải nếu đào đôi mắt của nàng ra, nàng mới sẽ không nhìn người khác nữa không?"

Hắn lại khẽ cười một tiếng: "Hay là, đánh gãy chân Như Ngữ rồi, nàng mới sẽ không chạy loạn?"

Khi đó lưỡi dao của hắn kề vào eo ta, mang theo cái lạnh sắc bén.

Ta nhận thức rõ ràng là hắn nghiêm túc.

Ta không biết mình đã trốn thoát như thế nào, kể từ ngày đó ta liền cố tình trốn tránh Tạ Dực Bạch.

Cũng may Tạ Sở Tử cầu hôn ta ba tháng trời, cộng với ơn cứu mạng rơi xuống nước, ta liền vội vàng gả cho Tạ Sở Tử.

Ta nắm lấy tay Tạ Dực Bạch, giọng điệu vui vẻ:

"Ta sợ phu quân của ta làm gì? Truyền ra ngoài không phải khiến người ta chê cười hay sao?"

Đôi mắt màu lục đậm của Tạ Dực Bạch nhìn ta chằm chằm, như là muốn nhìn thấu cả người ta.

Ta không e dè ánh mắt hắn, gợi lên nụ cười nhạt nhẽo.

Dù sao cũng phải gả cho người khác, còn không bằng gả cho người có thể trả thù giúp ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom