16.
Ta gấp tấu chương, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dực Bạch:
"Bên trên Tôn thái phó chính là thế lực Tạ Sở Tử, vụ án này sẽ thuận lợi điều tra suôn sẻ sao?"
Ngón tay Tạ Dực Bạch không xương rót cho ta một ấm trà nóng:
"Chính vì điều tra không được, mới có sơ hở xuất hiện."
17.
Thế lực của Tạ Sở Tử rất lớn, nhưng hắn lại thiếu đầu óc, thiếu kiên nhẫn, năng lực cũng không có.
Hắn chắc chắn sẽ lo lắng Tôn Thái Phó ở Đại Lý Tự bị nghiêm hình tra tấn mà khai hết tất cả.
Quả nhiên, tin tức Tôn Thái Phó tự sát trong ngục vì sợ tội không bao lâu đã lan truyền ra ngoài.
Tiếng đồn về thế lực đằng sau Tôn Thái Phó vang lên hết đợt này đến đợt khác, các văn võ bá quan trên triều đình trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
Có lẽ là do hiệu ứng cánh bướm, đã đến thời điểm này rồi.
Kiếp trước hoàng đế vốn nên ốm đau nằm liệt giường, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng.
Ông dùng chu sa làm bút, tự tay phê duyệt tấu chương.
Tôn Thái Phó tự sát, thế lực của Tạ Sở Tử bị suy yếu hơn phân nửa.
Cùng với thái tử phi Tôn Di An chỉ mang lại cho Tạ Sở Tử vô tận nhục nhã.
Tiếng kêu "phế thái tử" cũng thầm lan truyền khắp nơi.
Vào thời điểm này, chó sẽ gấp đến độ nhảy tường luôn đi?
Huống chi là Tạ Sở Tử đã sớm cấu kết với người Hồ Tây Vực?
18.
Tạ Sở Tử tuyệt nhiên sẽ không tuân theo quỹ đạo của kiếp trước.
Cung biến đến thực đột ngột, hắn chính là muốn đánh chúng ta một đòn trở tay không kịp.
Lưỡi dao nhuốm máu lóe lên ánh sáng sắc bén, Tạ Sở Tử đứng ngược sáng, hai tròng mắt híp lại, nhẹ nhàng lau đi vết máu.
Hắn đột nhiên rút kiếm, vung một nhát hư ảo đâm về phía cung nữ đang ôm đầu co ro dưới đất.
Tiếng thét chói tai của cung nữ xé toạc bầu trời, Tạ Sở Tử giống như điên loạn cười ha ha.
Tạ Sở Tử thu lại nụ cười, ánh mắt phóng về phía trên người ta.
"Ta đã nói rồi, lần trước Ôn gia bị diệt như thế nào, lần này, sẽ còn thảm hại hơn."
Hắn quá hưởng thụ cảm giác đứng trên đỉnh cao quyền lực, thế cho nên quên cả trời đất.
Tạ Sở Tử sai thái giám mang đến một bát canh đen đặc sệt, giống hệt bát canh hắn từng cho ta uống ở kiếp trước.
"Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì?"
Hoàng đế già tóc đầu bạc, hai mắt trợn to, cổ họng khàn khàn kêu lên.
Tạ Sở Tử giấu kiếm đi, chậm rãi ngồi xuống bên giường hoàng đế.
"Phụ hoàng, mệnh số là không thể thay đổi, nhi thần chẳng qua là đưa phụ hoàng đến nơi mà người nên đến thôi."
Hoàng đế tức giận đến mức tim đập nhanh, đột nhiên ho ra máu, Tạ Sở Tử nhẹ nhàng lau chùi vạt áo.
Hắn làm ra vẻ nghiêm túc, quỳ gối trước giường:
"Năm Đinh Dậu, Tam hoàng tử Tạ Dực Bạch âm mưu bức vua thoái vị, Thái tử theo mệnh lệnh bắt giữ kẻ phản nghịch, Văn đế kinh hãi, băng hà."
"Người đâu! Tiễn bệ hạ lên đường!"
Đêm tối thâm trầm giống như mực đen, che giấu rất nhiều chuyện không ai biết.
Chẳng hạn như đội cấm vệ quân đã được thay thế, chẳng hạn như thánh chỉ đã được soạn sẵn từ lâu.
Thái giám bưng thuốc chậm chạp không động tĩnh gì, ngược lại mấy cái thanh kiếm sắc bén đã được chĩa vào cổ Tạ Sở Tử.
Tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần, đại ca một thân giáp trụ, chắp tay quỳ gối trước mặt hoàng đế:
"Thần, cứu giá chậm trễ——"
Tạ Sở Tử trợn tròn mắt, trong giọng nói tràn đầy không thể tin tưởng: "Ôn Như An, ngươi không phải là..."
Đại ca chớp mắt, giọng nói trong trẻo: "Làm cho Thái tử điện hạ thất vọng rồi."
Chiêu giả chết thoát thân này vẫn là học được từ trên người Tạ Dực Bạch.
Ôn gia từ văn, nổi tiếng trong giới văn đàn, lại xuất hiện một đại ca thiên tài luyện binh như vậy, tay cầm binh quyền.
Làm sao Tạ Sở Tử không e ngại cho được?
Kiếp này, Tạ Sở Tử tất nhiên sẽ đẩy nhanh bước chân phá đổ Ôn gia.
Hắn sai người lén bỏ thuốc độc mãn tính vào thức ăn hàng ngày của đại ca.
Ta bảo đại ca tương kế tựu kế, giả chết thoát thân, thực chất là dẫn theo các tướng sĩ vung roi thúc ngựa trở về kinh thành.
19.
Lần nữa gặp lại Tạ Sở Tử là ở trong thiên lao.
Hôm đó gió thu nhè nhẹ thổi, thổi lá cây bồ đề rơi rụng đầy đất.
Ta cố ý trang điểm một chút, mặc bộ quần áo hoa lệ phức tạp xuất hiện trước mặt Tạ Sở Tử.
Cuộc sống trong thiên lao thực khó khăn, thân thể Tạ Sở Tử gầy đi rất nhanh.
Hai má hắn hóp lại, thần sắc tiều tụy, nhưng lúc nhìn thấy ta, hai mắt như lửa, muốn thiêu cháy cả người ta.
Giọng nói Tạ Sở Tử khàn khàn: "Tiện nhân!"
Hắn vẫn như trước đây không có mắt nhìn, không nhận ra đây là bộ quần áo dành riêng cho hoàng hậu hay sao?
Tiểu thái giám kéo dài giọng nói: "Nhục mạ hoàng hậu nương nương, người đâu, vả miệng!"
Hoàng đế đã chết, có lẽ là vì nhi tử mình thương yêu nhất lại sinh lòng mưu phản, tức giận đến mức bệnh nặng mà qua đời.
Chỗ dựa duy nhất của Tạ Sở Tử cũng đã sụp đổ.
Ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật bất kham của Tạ Sở Tử, máu tươi trộn lẫn với tro bụi chảy đầy đất.
Một chiếc răng dính máu lăn xuống dưới chân ta.
"Ngươi biết không? Hoàng đế trước nay đều thiên vị ngươi."
Biểu tình Tạ Sở Tử ẩn ẩn điên cuồng:
“Tên già đó sao lại thiên vị ta? Nếu hắn thiên vị ta, lẽ ra hắn đã sớm truyền ngôi vị hoàng đế cho ta!”
Ta ngồi xổm xuống thân, dịu dàng nói:
“Thực ra hoàng thượng đã sớm soạn sẵn thánh chỉ, truyền ngôi cho ngươi rồi. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phế bỏ ngươi.”
Sắc mặt Tạ Sở Tử có một thoáng sững sờ, sau đó biến thành tiếng hô hào lớn hơn nữa.
Hoàng đế luôn luôn thiên vị Tạ Sở Tử, nếu không phải không còn con trai nào khác, ông ta cũng quyết sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho Tạ Dực Bạch.
Hắn còn nợ đại ca ta một trận ngũ mã phanh thây, nợ tẩu tẩu ta một trận mổ bụng, nợ Ôn gia một trận lửa lớn và nợ ta một bát thuốc độc.
Vậy thì cứ từ từ mà trả đi.
Còn về A Nguyệt, nàng ta đã sớm bị Tôn Di An làm cho thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lúc trước Tôn gia rơi đài, Tôn Di An mỗi ngày đều đổi cách tra tấn nàng ta.
Hiện giờ trên mặt A Nguyệt trải rộng vết thương, hai mắt đen như mực, không còn ra hình ngươi.
Cả ngày ngu dại, thần kinh tưng tưng mà lẩm bẩm “Ta mới là hoàng hậu!”, lại phát ra một hồi tiếng cười quái dị.
20.
Lúc ta bước ra khỏi thiên lao, gió thu cuốn lên chiếc lá bồ đề, phủ đầy một vùng đất rực rỡ.
Tạ Dực Bạch mặc một bộ đồ trắng khoanh tay đứng đó. Gió thổi tung vạt áo của hắn, mang theo hương thơm của cây lãnh tùng.
Tạ Dực Bạch cầm lấy khăn tay lau tay ta cẩn thận:
"Mọi chuyện đều kết thúc, Như Ngữ có thể chỉ nhìn một mình trẫm được không?"
Ta nhảy lên lưng Tạ Dực Bạch rộng lớn, hai tay ôm lấy cổ hắn.
"Tạ Dực Bạch, mau thú nhận đi! Ngươi cũng trọng sinh đúng không?"
Đôi tay Tạ Dực Bạch kéo nhẹ hai đùi ta, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Trọng sinh lúc nào?"
Ta trọng sinh sau khi bị rơi xuống nước, Tạ Sở Tử hẳn là trọng sinh sau khi hoàng hậu điên loạn.
Ánh mắt Tạ Dực Bạch trầm xuống, giọng nói không thể nghe ra được cảm xúc gì: "Sớm hơn nàng."
Ta nghiêng đầu, sớm hơn ta?
Ta đùa cợt một câu: "Vậy lúc ta bị rơi xuống nước, chẳng phải là chàng thực sự cứu ta sao?"
Tạ Dực Bạch không nói gì, cõng ta lặng lẽ đi xuyên qua con đường phủ đầy lá bồ đề.
Ta áp sát lỗ tai hắn, cười khúc khích nói: "Vậy ân cứu mạng này, không thể không lấy thân báo đáp được rồi."
Lưng Tạ Dực Bạch có chút cứng đờ.
Ta cắn lỗ tai hắn:
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay liền làm luôn được không? Phu quân."
21.
Năng lực làm việc của Tạ Dực Bạch rất mạnh, đặc biệt là thể lực.
Ta nằm sấp trên gối mềm như không có xương, lẩm bẩm: "Tạ Dực Bạch, ta rơi xuống nước thật là chàng cứu?"
Tạ Dực Bạch xoa bóp phần thắt lưng đau nhức cho ta, không có hé răng.
Ta chọc chọc vào mặt hắn: "Vì cứu ta, chính mình còn bị nhiễm cảm lạnh nữa."
Tạ Dực Bạch nhẹ nhàng liếc nhìn ta một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Không muốn để nàng gánh nghiệp."
Sắc mặt ta có một thoáng ngẩn ngơ.
Có nhân thì có quả.
Kiếp này, ta và Tạ Dực Bạch đã hoàn toàn quấn quýt ở bên nhau rồi.
- Hết -
Bình luận facebook