• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] ÔN NHƯ NGỮ (1 Viewer)

  • Phần III

11.

Ta buông chén trà xanh biếc trong tay, thản nhiên nhìn về phía Tạ Dực Bạch:

"Phu quân, giờ đến lượt ngươi ra tay rồi."

Thái tử là kẻ không biết cố gắng, khoảnh khắc hoàng thượng nổi giận, Tạ Dực Bạch chỉnh lại vạt áo, tuyên bố:

"Trong vòng nửa tháng, nhất định sẽ dập tắt dịch bệnh!"

Hoàng thượng như thể mới ý thức được, ông ta còn một vị tam hoàng tử không được sủng ái.

Dù trong lòng hoàng đế có nhiều bất mãn, lại cũng chỉ có thể liều một phen, giao toàn quyền cho Tạ Dực Bạch, cứu vãn danh tiếng hoàng thất.

Lúc ta và Tạ Dực Bạch lên đường, mang theo phương thuốc do tẩu tẩu bào chế.

Chưa đầy nửa tháng, tình hình bệnh dịch ở phương Nam đã được dập tắt.

Tạ Dực Bạch nắm tay tam hoàng phi cùng ăn cùng ở với dân chúng, thanh danh cứu tế dân chạy nạn truyền xa.

Tiếng tăm của tam hoàng tử trong dân gian ngày càng nóng lên.

Tạ Dực Bạch thoải mái hào phóng công bố bài thuốc cho thiên hạ, hoàn toàn nhường công đức cho tẩu tẩu.

Danh tiếng hoàng thất đột nhiên thay đổi, hoàng thượng vui mừng khôn xiết, phần thưởng hậu hĩnh liên tục được gửi đến điện Hòa Hiên.

Tẩu tẩu cuối cùng cũng lấy lại được danh tiếng vốn thuộc về nàng—— Chữa bệnh cứu người, lòng dạ lương thiện.

12.

Trên lưng Tạ Dực Bạch có mấy vết sẹo đan xen dữ tợn, đó là do hoàng hậu để lại lúc bà ta không vui.

Đầu ngón tay ta hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua phía sau lưng hắn: "Đau không?"

Tạ Dực Bạch lắc đầu, buông vạt áo xuống, kéo ta vào trong lòng: "Không đẹp."

Ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu lục đậm của hắn: "Muốn báo thù không?"

Tạ Dực Bạch cười khẽ: "Nương tử muốn làm thế nào để báo thù cho vi phu đây?"

Ta nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi hắn: "Bí mật."

Kiếp trước ta gả cho Tạ Sở Tử, cuộc sống dưới quản lý của hoàng hậu như đi trên băng mỏng.

Chính đảng của hoàng hậu và chính sách trị quốc của Ôn gia đối lập nhau, vốn là hai phe đối địch, lại bởi vì chút ơn nghĩa đó mà liên hôn.

Ngày tân hôn đó, hoàng hậu đánh đổ chén trà ta đưa qua, nước trà nóng bỏng khiến mu bàn tay ta bị bỏng thành một vết sẹo ngoằn ngoèo.

Tạ Sở Tử cũng không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không vì một nha hoàn mà xé rách da mặt ta.

Hắn từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch tiêu diệt hàng trăm mạng người từ trên xuống dưới trong Ôn gia.

Nếu tiêu diệt Ôn gia, vậy thì trên triều đình còn không phải là một nhà hoàng hậu hay sao?

Tạ Dực Bạch này tuy hơi điên, nhưng ta có thể chắc chắn hắn chính là một đồng minh đáng để kết giao.

Nếu đã là đồng minh, thuận tay giúp đỡ hắn một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Hoàng hậu từ trước đến nay luôn nhận định hắn ăn thịt mẹ đẻ của chính mình mà sinh ra tai hoạ, như vậy thì phải để bà ta thấy ai mới là tai họa thực sự đi.

13.

Ta cho thêm một chút Yến Đan vào nước hoa mà hoàng hậu sử dụng hằng ngày.

Thứ này không màu không vị, lặng yên trộn lẫn vào nước hoa cũng sẽ không bị phát hiện.

Chỉ là người nào ngày ngày đêm đêm ngửi nước hoa sẽ dần dần nghiện, không thể thiếu nó được.

Lúc đầu người ngửi được Yến Đan sẽ đột nhiên cảm thấy sảng khoái, bệnh tật tích tụ ở trong lòng cũng sẽ được chữa khỏi.

Rồi sau đó Yến Đan sẽ chậm rãi ăn mòn cốt tuỷ hoàng hậu, khiến bà ta thần trí không tỉnh táo.

Sức khỏe của bà ta sẽ ngày càng suy yếu, tóc sẽ rớt xuống từng bó lớn, cho đến khi da thịt bị bong ra một mảng lớn.

Cảm xúc của bà ta cũng sẽ trở nên cực đoan, lúc thì điên cuồng lúc thì dịu dàng, vui buồn thất thường.

Trong hai trạng thái cực đoan này, hoàng hậu sẽ dần dần không rõ ràng về tình cảnh của chính mình.

Chỉ cần ta thêm một chút ám thị tâm lý, hoàng hậu liền sẽ tứ cố vô thân.

Gần đây trong hoàng cung có quỷ ám, nhóm cung nữ canh gác ban đêm đều nói có bóng quỷ mặc áo lụa màu xanh nhạt bay qua.

Toàn bộ hoàng cung đều hoang mang lo sợ.

Số người chết trong hoàng cung, trong lòng hoàng thượng vẫn rõ ràng.

Ông ta từ trước đến nay thờ phụng quỷ thần, liền mời đạo sĩ mặc hoàng bào đến trừ tà.

Đạo sĩ tóc bạc mặt hồng hào, rất có sức tin tưởng.

Ông ta đầu tiên là nhìn quanh đánh giá hoàng cung, đốt một ít tro hương, trầm giọng nói:

"Trong hậu cung này có chồn thành tinh, đang muốn đoạt xác!"

Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi, kinh hãi nói: "Làm sao bây giờ?"

Đạo sĩ gỡ một cành cây dương liễu: "Ta sẽ tìm ra con yêu tinh này!"

Ông ta mặc vào áo đạo sĩ màu vàng có hoa văn âm dương bát quái, bắt đầu nghiêm túc làm phép.

Thanh kiếm gỗ đào bay lên xuống, mang theo tiếng vang ong ong.

Đạo sĩ nhắm mắt hô lên một câu: "Cấp cấp như luật lệnh!"

Thanh kiếm gỗ đào lơ lửng trong không trung, thẳng tắp chỉ vào phía hoàng hậu.

Đôi mắt đẹp của hoàng hậu thoáng chốc trừng lớn, cầu cứu nhìn phía hoàng đế: "Hoàng thượng, nhất định không thể là thần thiếp đâu!"

Bà ta tức giận, móng tay dài chỉ vào đạo sĩ: "Người đâu! Mau kéo tên giang hồ bịp bợm mê hoặc người khác kia ra ngoài chém!"

Đạo sĩ cũng không kinh hoảng, chỉ trầm giọng hỏi: "Lúc hoàng hậu nương nương tiến vào có giống như biến thành một người khác không?"

Hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, nhẹ nhàng gật đầu.

Đạo sĩ lấy ra cành dương liễu lúc trước: "Mạo phạm rồi, hoàng hậu nương nương!"

Ngay giữa ban ngày, cành dương liễu kia vừa chạm vào quần áo của hoàng hậu, lập tức bốc ra từng trận khói xanh.

Hoàng hậu không còn hình tượng ngã xuống đất, thống khổ mà rên rỉ.

Tóc tai xõa tung, thậm chí còn rụng thêm vài chùm tóc đen.

Đạo sĩ kinh hãi nói: "Không ổn! Hoàng thượng mau lui xa ra, con chồn tinh này thấy chuyện bại lộ, muốn cưỡng chế cướp lấy thân xác hoàng hậu nương nương!"

Một đám thái giám vây quanh hoàng đế, hoàng hậu bị lính canh khiêng lên đặt ở giữa tế đàn.

Hoàng hậu quần áo xộc xệch, mắt đẹp tràn đầy kinh sợ, bà ta ngước mắt nhìn về phía thái tử mà bà ta yêu thương nhất.

"Cứu nương đi, Sở Tử!"

Tạ Sở Tử đứng ngồi không yên, mặt mày ủ rũ, mu bàn tay rũ ở trong tay áo nổi lên gân xanh.

Vị đạo sĩ trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, đừng bị con yêu tinh này lừa gạt!"

Tạ Sở Tử suy sụp ngồi phịch xuống, nhẹ nhàng quay đi.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Hoàng hậu cũng không còn sót lại chút gì.

Ta làm bộ sợ hãi mà rúc vào trong lòng ngực Tạ Dực Bạch.

Tạ Dực Bạch rũ mắt, nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai ta, môi mỏng khẽ mở:

"Tạ ơn nương tử đã mời vi phu xem trò hay này."

Đạo sĩ bắt đầu làm phép, ông ta phun ra một quả cầu lửa khổng lồ.

Ông ta cầm lấy một cây roi hung hăng đập trên thân thể hoàng hậu, da thịt mịn màng của hoàng hậu bỗng chốc nở rộ.

Máu tươi chảy đầy đất, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Sau khi đạo sĩ cất roi mây đi, ta thấy Tạ Sở Tử nhẹ nhàng thở ra.

Ta hơi hơi nhướng mày, còn chưa xong đâu, phần của ta vẫn chưa được trả lại mà.

Đạo sĩ ra lệnh cho đứa trẻ bưng lên một nồi nước trừ tà nóng bỏng, bình nước mang theo hương thơm thoang thoảng của lá tre đột nhiên đổ lên trên người hoàng hậu.

Vết thương của hoàng hậu vốn đã rỉ máu, bị nước sôi nóng bỏng chạm vào, ngả đầu bất tỉnh.

Hoàng hậu bong ra một lớp da mỏng, đạo sĩ nâng lớp da lên trước mặt hoàng đế. "Yêu nghiệt đã bị diệt trừ."

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, thưởng cho đạo sĩ.

14.

Sau khi đạo sĩ làm phép, bóng quỷ trong cung điện liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một bà lão điên điên khùng khùng.

Lúc mọi người đều cảm thấy an tâm, thái tử lại đến điện Hoà Viên.

Ta vừa mở cửa đã bị khuôn mặt âm trầm của hắn dọa sợ.

Hắn đột nhiên vươn tay, tôi không kịp đề phòng mà ngã vào trong lòng ngực hắn.

Tạ Sở Tử áp sát vào lỗ tai ta, hơi thở nóng rực: "Xem ra ngươi đã thông minh lên rồi, Ôn Như Ngữ."

"Gần đây ta thường mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ Ôn gia trên dưới hơn trăm người, đều bị thiêu rụi."

Tim ta đập lôp bộp.

Tạ Sở Tử gắt gao chế trụ cổ tay ta, ta không thể cử động được chút nào, hắn cười nhẹ một tiếng:

"Thôi bỏ đi, kiếp trước Ôn gia chết như thế nào, kiếp này chỉ sẽ chết thảm hơn."

"Còn có tẩu tẩu kia của ngươi, không phải là y thuật cao siêu, cứu người không cần tiền sao? Sao ngay cả con chính mình cũng giữ không nổi?"

Vết thương trong lòng như bị ai đó bỗng nhiên đụng vào, cố gắng bình tĩnh hỏi ngược lại:

"Thái tử điện hạ, ngài có cần tìm đạo sĩ làm phép hay không?"

Tạ Sở Tử cong khóe môi: "Ôn Như Ngữ, ngươi cứ vui vẻ tận hưởng mấy ngày sung sướng này đi."

Chiều tà nhuộm đỏ từng tầng từng lớp đám mây, lá xanh ở không trung bay múa.

Ta bồn chồn dạo bước đi trong sân, nếu Tạ Sở Tử cũng trọng sinh mà nói, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, mưu kế giả chết thoát thân của Tạ Dực Bạch không phải sẽ bị bại lộ sao?

Tạ Dực Bạch dạo này cũng về nhà ngày càng muộn, hắn đẩy cửa bước vào, rắc xuống một mảnh đất đầy ánh sao.

Ta đột nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, Tạ Dực Bạch nhíu mày: "Sao vậy?"

Ta cân nhắc lời lẽ, do dự nói: "Chàng có tin ta có thể tiên tri hay không?"

Tạ Dực Bạch sửa sang lại vạt áo, chậm rãi nhấp một ngụm trà, giống như nhìn thấu tất cả lời lẽ tiếp theo mà ta định nói:

"Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa."

Đồng tử ta đột nhiên co rút lại, trong đầu ta bỗng nảy ra một ý nghĩ chưa thành hình.

Tạ Dực Bạch vòng tay qua bả vai ta, đôi mắt xanh biếc giống như ngọc lục bảo sâu thẳm:

"Ngươi biết từ xưa đến nay hoàng đế sợ nhất điều gì không?"

"Mưu quyền đoạt vị?"

"Còn nữa?"

Kiếp trước Ôn gia hùng mạnh, cha ta trước khi lâm chung dặn dò mấy trăm lần, nói ta phải tránh xa sóng gió.

Đôi mắt ta đột nhiên sáng ngời: "Ngoại thích lộng quyền!"

Khóe miệng Tạ Dực Bạch khẽ cong lên một nụ cười nhạt:

"Vậy nếu nói mưu quyền đoạt vị và ngoại thích lộng quyền là cùng tồn tại thì sao?"

15.

Nửa tháng sau, một tờ tấu chương, chằng chịt dùng máu ghi lại hành vi tham nhũng của Tôn thái phó.

Năm ngoái mùa đông rét buốt, phía Bắc tuyết bay rào rạt rơi xuống, giao thông tắc nghẽn, truyền thư hồng hộc, cầu cứu kinh thành.

Hoàng đế hạ chỉ cho mỗi gia mỗi hộ vận chuyển than sưởi, nhưng lại bị Tôn thái phó tham nhũng, bớt xén than, trộn cát giả.

Xương cốt người chết cóng bên đường không đếm xuể, Trương đại nhân vì dân làm việc thiện bị Tôn thái phó lấy cớ trị lý không nghiêm, dùng gậy đánh chết, da tróc thịt bong treo lủng lẳng ở chợ.

Hoàng đế nghe xong nổi trận lôi đình, ho ra một vũng máu, chỉ vào tâm phúc tra rõ việc này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom