6.
Những ngày gần đây kinh thành náo nhiệt cực kỳ.
Một là, ân nhân cứu mạng của đích nữ phủ Tể tướng là người khác, thái tử chỉ là thừa hưởng ơn của người khác.
Hai là, đích nữ Ôn gia từ chối vị trí thái tử phi cao quý, xin ý chỉ gả cho tam hoàng tử ít được sủng ái nhất.
Trong lúc nhất thời vô số tiếng cười nhạo của người ta vang lên hết đợt này đến đợt khác, ta ngoảnh mặt làm ngơ.
Phụ mẫu ta đều là người yêu thương ta nhất, thấy ta nhất quyết muốn gả cho tam hoàng tử, chỉ ôn tồn nói: "Nếu con bị ủy khuất, còn có phụ mẫu chống lưng, không sợ."
Đại ca và tẩu tẩu cũng chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho ta một của hồi môn hậu hĩnh.
Một lần đi ra ngoài, ta chọn loại vải lụa cao cấp nhất để chuẩn bị thêu lại chiếc túi tiền cho Tạ Dực Bạch lần nữa.
Không ngờ lại vô tình gặp phải một người quen.
A Nguyệt quỳ gối trên đường cát, trên mặt là vẻ đáng thương nhu nhược gãi đúng chỗ ngứa.
Mi mắt ướt đẫm, thân hình thon thả, yếu đuối đến mức không thể tự gánh vác.
Bên cạnh là một thi thể phụ nữ sắc mặt tái nhợt, trước mặt có dòng chữ lớn màu trắng: 【Bán mình táng mẫu】.
Kiếp trước ta cũng bị nàng dùng vẻ ngoài đáng thương như vậy mà lừa gạt, mềm lòng mua nàng về làm nha hoàn bên người.
Không nghĩ tới lại là dẫn sói vào nhà.
Đời này, ta định làm như không thấy, chậm rãi thay đổi hướng đi.
Không ngờ A Nguyệt vừa lăn vừa bò, nắm chặt lấy hai chân ta.
Đôi mắt nàng rưng rưng, cánh tay xanh tím, liên tục gục xuống đất lạy ta: "Cầu xin tiểu thư khai ân, mua lại A Nguyệt đi!"
Một chút một chút, gục đến kêu một tiếng.
Ta cau mày.
“Đồ vô lại nào dám cản đường tiểu thư?"
Tiểu Hạnh Nhi là một người nóng tính, kiếp trước cũng vì bảo vệ ta mà chết thảm dưới tay A Nguyệt.
Người qua kẻ lại trên đường cái, nghe thấy tiếng động, đều giương mắt nhìn lại đây.
Ta thản nhiên nhìn động tác A Nguyệt dập đầu, không có chút ý định nào muốn ngăn cản.
Không lâu sau, trán A Nguyệt rách nát, phối hợp với giọt nước mắt trong suốt ướt át, trông như thể bị chịu oan ức lớn.
Làm ta trông giống như một kẻ xấu xa chuyện ác nào không làm.
7.
"Hừ! Còn nói là cái gì đích nữ Ôn gia, vậy mà cũng không có chút lòng thương xót nào sao?"
Một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên phá vỡ cục diện bế tắc giữa ta và A Nguyệt.
Ta giương mắt nhìn lại, thì ra là Tôn Di An.
Kiếp trước sau khi ta chết, đại ca ta bị bệnh tim, vội vàng từ biên cương trở về.
Nhưng lại bị một tội danh "phản quốc" vô căn cứ vây bắt.
Tội danh này, bằng chứng được cho là do Tôn gia tự tay dựng lên.
Ta nghiền ngẫm nhìn về phía Tôn Di An: "Vậy thì xin mời Tôn tiểu thư thể hiện lòng thương hại của Tôn gia đi."
Tôn Di An từ trước đến nay đều bị ta áp đảo, về mặt ăn nói, học vấn, gia thế mọi thứ đều không bằng ta.
Ngoại hình nhưng thật ra lại hợp với tính cách, thêm vài phần sắc sảo.
Tôn Di An bị ta chặn lại một câu, liền thiếu kiên nhẫn, vội vàng gọi nha hoàn móc ra bạc, mua lại A Nguyệt.
Nàng khiêu khích liếc mắt nhìn ta một cái: "Ôn gia quả nhiên dạy ra một nữ nhân lương tâm bị chó cắn."
Ta khẽ mỉm cười, Ôn gia từ trước đến nay đều đối đãi với mọi người rất tốt, lúc gặp hạn hán lũ lụt đều hết sức giúp đỡ dân chúng.
Sẽ không bởi vì một nữ nhân bán mình mà mất đi thanh danh trăm năm.
Nhưng thật ra Tôn Di An, hiện tại đã được chọn làm thái tử phi, nếu mang A Nguyệt về, e rằng sẽ tự rước họa vào thân.
8.
Ngoài cửa sổ thổi ra một cơn gió nhẹ, cũng mang theo tin dữ đầu xuân.
Phương Nam xảy ra dịch bệnh, ngôi làng rộng lớn bị thiêu rụi thành tro.
Tạ Sở Tử mới vừa được phong làm thái tử, cần phải có công trạng gì đó để thể hiện.
Kiếp trước, ta đã gả cho Tạ Sở Tử, tự nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ hắn.
Tẩu tẩu của ta lo lắng cho thiên hạ, đôi tay kia vô cùng khéo léo, có thể diệu thủ hồi xuân.
Tẩu tẩu cùng ăn cùng ở với bá tánh mắc bệnh dịch mấy tháng, nếm thử trăm loại thảo mộc, ho ra máu đen, mới nghiên cứu ra một phương thuốc khởi tử hồi sinh.
Ta cực kỳ cao hứng, lại là một người không có đầu óc, lập tức nói với Tạ Sở Tử về chuyện này.
Tạ Sở Tử mặt ngoài bảo ta giữ bí mật, nhưng sau lưng lại phái người đi lấy trộm phương thuốc đó.
Hắn trộn thuốc thảo mộc vào cháo trắng cứu trợ, biến chính mình thành một vị vua cứu thế, giành được lòng tin của người dân.
Đó là phương thuốc do tẩu tẩu mạo hiểm tính mạng viết ra, lại bị Tạ Sở Tử lấy đi để thần thánh hóa bản thân.
Thật đáng ghê tởm!
Ta và Tạ Sở Tử cãi nhau một trận lớn, áy náy nhìn về phía tẩu tẩu vừa mới khỏi bệnh.
Sắc mặt tẩu tẩu tái nhợt, thân hình gầy yếu, đôi mắt dịu dàng như cũ, mỉm cười lắc đầu:
"Miễn là dân chúng bình an là được, cần gì danh tiếng hão huyền?"
Tẩu tẩu ngăn chặn ôn dịch lan tràn, cứu sống vô số sinh linh, không nên không có tôn nghiêm mà chết thảm dưới tay Tạ Sở Tử!
Lần này, đã không có tẩu tẩu giúp đỡ, Tạ Sở Tử, ngươi sẽ phải đối phó với thảm họa này như thế nào?
9.
Tạ Sở Tử thân là thái tử, được hoàng thượng giao phó trọng trách.
Hắn xuống phía nam đến vùng dịch bệnh, mang theo cả thái tử phi vừa mới thành hôn - Tôn Di An.
Trong số nha hoàn mà Tôn Di An mang theo có một khuôn mặt quen thuộc.
Khóe miệng ta khẽ cong, xem ra sẽ có một màn kịch hay đây.
Tôn Di An này xinh đẹp nhưng tính cách ghen tuông, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sợ là sẽ nháo đến Tạ Sở Tử gà chó không yên.
"Đang nhìn gì vậy?" Tạ Dực Bạch xoay mặt ta lại, giọng điệu lãnh đạm, "Còn đang nghĩ về Tạ Sở Tử sao?"
Ta im lặng, không trả lời.
Tạ Dực Bạch có bệnh, phải xem hắn đang nghĩ gì trong đầu rồi mới nói tiếp.
Ánh mắt Tạ Dực Bạch dần dần trở nên lạnh lẽo, hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng cọ vào cổ ta:
"Vậy ta tìm cơ hội giết hắn được không?"
Ta nắm lấy cánh tay của hắn đang ngày càng siết chặt, trầm giọng nói: "Tạm thời cứ chờ đã, không thể để hắn chết dễ dàng như vậy."
Tạ Dực Bạch vị hoàng tử không được sủng ái này cũng không phải dạng vừa đâu, lăn lê bò lết ở trong hoàng cung bao nhiêu năm, sớm đã ngầm nuôi dưỡng được thế lực riêng.
Kiếp trước, có Ôn gia trợ lực, Tạ Sở Tử tự cho là chính mình đã ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đệ.
Thực tế Tạ Dực Bạch giả chết thoát thân, trở về thảo nguyên lãnh đạo một đám binh lính quay lại.
Tạ Sở Tử, kiếp trước kiếp này ngươi đều giống nhau, đều là một kẻ nhếch nhác.
10.
Thời tiết đầu xuân mang theo mùi tuyết tan, chim hoàng oanh mang theo tin tức mới.
Tẩu tẩu cũng giống như kiếp trước, tự mình dựng một căn nhà ở vùng ngoại ô.
Ngày đêm vùi đầu vào sách, lật giở sách y học cổ, chỉ để tìm kiếm ra phương thuốc cứu thế gian.
Trên mặt mẫu thân ta tràn đầy đau lòng, hôm nay bà nhìn thấy tẩu tẩu từ xa lại nôn ra một ngụm máu đen.
Âm thanh ho khan tinh tế yếu đuối không dứt bên tai.
Ta thầm hụt hẫng, ước lượng thời gian cũng đã gần đến, nhờ người đưa cho Tôn Di An một lời nhắn:
[Cẩn thận người bên cạnh.]
Tôn Di An đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, làm sao có thể chịu nổi cuộc sống nghèo khổ khó khăn cứu trợ thiên tai như vậy?
Trong lòng nàng vốn là đè nặng một luồn oán khí, hiện giờ nàng bắt được Tạ Sở Tử và A Nguyệt dan díu ở trên giường, cục khí ngột ngạt này giống như đã tìm thấy cửa thoát, sao nàng còn có thể quan tâm đến phong thái tiểu thư khuê các?
Tôn Di An kéo A Nguyệt ra khỏi lòng ngực Tạ Sở Tử, đánh hai bạt tai thật mạnh.
Nghe nói lúc đó Tạ Sở Tử áo quần không chỉnh tề, nhưng vẫn muốn ôm A Nguyệt bảo vệ trong ngực.
Tôn Di An tính tình nhỏ nhen, tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Vừa tỉnh dậy liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc lóc đòi về kinh thành cầu xin bệ hạ làm chủ.
Tôn Di An tính tình thẳng thắn, đem chuyện thái tử trong lúc cứu tế còn không quên tư dâm dục náo loạn đến ồn ào huyên náo, không màng đến hậu quả.
Bệ hạ nghe xong, mặt rồng giận dữ, lập tức ra lệnh cho thái tử thu dọn đồ đạc cút trở về kinh thành.
Lúc Tôn Di An trở về kinh thành, hai mắt khóc đến sưng đỏ, Tôn Thái Phó từ trước đến nay cưng chiều nữ nhi, chỉ có thể khẽ thở dài.
A Nguyệt không còn được khỏe như trước, toàn thân không được một khối thịt lành lặn, tất cả đều là vết kim châm rậm rạp do Tôn Di An đâm.
Dù Tôn Di An được cưng chiều từ bé, nhưng cách tra tấn người lại nhiều nhất.
Trên khuôn mặt non tơ như hoa như ngọc của A Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện vài vết máu dữ tợn.
Bình luận facebook