1.
Ta tên Bùi Chi Hoan, là con gái út của phủ Thừa tướng, từ trước đến nay vẫn luôn sống trong nhung lụa, an nhàn sung sướng.
Cho đến năm ta mười tám tuổi, một cô gái tên là Thẩm Băng Lan bước ra từ ổ ăn xin, cầm theo chiếc ngọc bội hình lưỡi liềm đến phủ Thừa tướng nhận thân.
Nàng nói nàng mới là thiên kim thật của phủ Thừa tướng, còn ta là kẻ giả mạo bị ôm nhầm.
Mọi người đều sửng sốt, Thừa tướng phu nhân ôm con gái ruột khóc lóc thảm thiết, thương con gái phải ở ổ ăn xin chịu đựng nhiều năm như vậy.
Vẻ mặt thừa tướng phụ thân khó xử nhìn ta.
Ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn phụ mẫu đã nuôi dưỡng ta trong mấy năm qua, sau đó thu dọn đồ đạc định bỏ đi.
Mọi người đều nghĩ ta bị chấn kinh quá mức, Thẩm Băng Lan không ngờ ta lại chủ động tự giác như vậy, nàng còn lau nước mắt khuyên ta: "Băng Lan không có ý muốn đuổi tỷ tỷ đi đâu, tỷ tỷ cứ ở lại đi, cuộc sống ở ổ ăn xin thật không phải nơi mà con người nên ở."
Nghe những lời nói của Thẩm Băng Lan, nhìn như hiểu chuyện nhưng thật ra đang kéo theo thương hại, Thừa tướng phu nhân khóc càng dữ dội hơn.
Ta nhiệt tình nắm chặt tay nàng: "Không sao đâu, muội cứ yên tâm để tỷ tỷ gánh vác những cực khổ đó đi."
Vì thế phủ thừa tướng mở tiệc để tẩy trần cho thiên kim thật, gia đình đoàn tụ, mà tối nay ta sẽ trở về ổ ăn xin để tìm phụ mẫu ruột của ta.
Ta xoay người sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế không được phát ra tiếng cười.
Cực khổ gì chứ, chỉ có ta biết, nửa tháng sau phụ mẫu ta ở ổ ăn mày sẽ nhanh chóng biến thành tân hoàng đế và hoàng hậu đương triều.
Mà ta sẽ trở thành công chúa tôn quý nhất đương triều, lá ngọc cành vàng chân chính.
Dù sao, ta cũng là người trùng sinh.
Lúc ta đang vui vẻ mừng rỡ, đệ đệ của thừa tướng, tiểu thúc thúc tuấn mỹ của ta phức tạp liếc nhìn ta:
"Sắp rời khỏi phủ rồi mà ngươi lại vui vẻ như vậy?"
Ta sán lại gần người tiểu thúc thúc: "Không, con vẫn còn luyến tiếc thúc lắm, tiểu thúc thúc."
Tiểu thúc thúc mất tự nhiên quay đầu đi.
2.
Kiếp trước, cái chết của ta vừa có Thẩm Băng Lan trợ giúp, vừa là do ta tự chuốc lấy.
Kiếp trước sau khi Thẩm Băng Lan nhận thân, ta nghe nàng ta nói trong ổ ăn xin toàn là mấy kẻ háo sắc hoặc trộm cắp, nên cố sống cố chết không chịu rời khỏi phủ thừa tướng, cứ thế ở lại không chịu đi.
Cuối cùng, tất cả mọi người trong phủ thừa tướng đều cảm thấy ta ham hư vinh, phẩm hạnh không tốt, nên đã đuổi ta đi ngay trong đêm.
Sau khi trở về ổ ăn xin, đối mặt với khuôn mặt tươi cười đón chào của phụ mẫu và ca ca, ta sợ hãi mà khóc, bọn họ rất thất vọng về ta.
Hơn nữa sau này Thẩm Băng Lan còn cố tình châm ngòi ly gián, khiến ta nghĩ phụ mẫu chỉ yêu thương Thẩm Băng Lan mà thôi, nên đã gây gổ mấy lần, kết quả là mối quan hệ giữa ta và gia đình thực sự cũng trở nên tồi tệ.
Thực ra ta chỉ muốn được phụ mẫu thật lòng quan tâm mà thôi, bất kể là ai.
Kết quả nửa tháng sau, phụ mẫu ruột của ta lại được triệu vào cung, ta mới biết phụ thân ta thực ra là con trai Thái tử lưu lạc bên ngoài, bởi vì trốn tránh truy sát nên mới dùng thân phận ăn xin để ngụy trang.
Tiên đế không có con, phụ mẫu liền được triệu về cung, mà ta cũng trắng trợn nhặt được thân phận công chúa.
Thẩm Băng Lan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mà ta lúc đó mở cờ trong bụng, cũng không hề nhận ra nguy hiểm đang ẩn giấu bên cạnh mình, dẫn đến việc bị Thẩm Băng Lan sát hại.
Giờ đây ta được trùng sinh một kiếp, vừa lúc quay trở lại thời điểm nhận thân, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, đây là cơ hội mà trời ban cho ta.
Ta thu dọn hành lý xong xuôi, vừa vui vẻ ra khỏi phủ, lại bất ngờ phát hiện phụ mẫu ruột và ca ca của ta đã đứng sẵn ở ngoài phủ chờ ta.
Bọn họ ăn mặc rách rưới, lại cố gắng sửa sang cho gọn gàng sạch sẽ, cho dù là người nghèo khổ, cũng có thể nhìn ra tướng mạo bọn họ đoan chính xinh đẹp.
Mẫu thân nhìn thấy ta, nước mắt chảy ròng ròng, muốn ôm lấy ta nhưng lại thấy ta một thân quần áo lụa là gấm vóc, cho nên không dám tiến lên.
Thấy vậy, ta chủ động tiến lên ôm lấy mẫu thân.
Cả nhà chúng ta ôm nhau khóc thành một đoàn, ca ca đứng bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
Ta khóc là vì, hóa ra kiếp trước phụ mẫu ta cũng đã đợi ta ở bên ngoài phủ rồi, mà năm đó ta lại vừa khóc vừa náo không chịu đi, nói ra những lời tổn thương người khác, bọn họ chắc chắn cũng đã nghe thấy.
Phụ thân ngập ngừng nói: “Băng Lan... không, Chi Hoan, con có nguyện ý trở về với chúng ta không?"
Ta gật đầu: “Đương nhiên nguyện ý, từ nay về sau, con chính là Thẩm Chi Hoan."
3.
Ta trở lại ổ ăn xin, tuy nơi này gọi là ổ ăn xin, nhưng thực ra chỉ là một cách mô tả nơi tập trung của dân nghèo.
Phụ mẫu ta không phải là ăn xin, bọn họ đều có công việc của riêng mình.
Phụ thân là người học rộng biết nhiều, chuyên viết thư từ, sổ sách. Mẫu thân giỏi thêu thùa, thường tự tay thêu đồ rồi mang ra chợ bán.
Mà ca ca ta Thẩm Du, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, nhưng chỉ có ta biết, sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, là một người tàn nhẫn vô tình đến nhường nào.
Kiếp trước, bởi vì lý do Thẩm Băng Lan xưa nay không thích ta, hắn hiện tại đối với ta tuy lịch sự, nhưng cũng có thể cảm nhận được xa cách.
Thế nhưng không sao, phụ mẫu ta yêu thương ta mà.
Mẫu thân tự tay may cho ta mấy bộ quần áo mặc ở nhà, thay đổi theo mùa, mặc còn vừa vặn thoải mái hơn cả quần áo ở phủ thừa tướng. Bà còn ngày nào cũng biến đổi món đa dạng cho ta ăn, ngay cả rau dại cũng có thể biến tấu thành mười món khác nhau, sợ ta được cưng chiều ở phủ thừa tướng nên dạ dày sẽ không quen.
Thật không biết, ta ở phủ thừa tướng ăn cái gì cũng phải xác định được định lượng, lại không thể thể hiện ra yêu thích đặc biệt đối với một món ăn nào đó, nếu ta thể hiện ra ngoài, lần sau sẽ không bao giờ được ăn nữa.
Nơi nào có thể thoải mái tự tại như vậy chứ!
Phụ thân tuy nghèo, nhưng mỗi ngày sau khi viết xong thư từ cho người ta thì nhất định sẽ mang về một ít món đồ chơi dân gian để dỗ dành ta vui vẻ, nào là chong chóng tre, nào là người tí hon làm bằng đường, hoàn toàn coi ta như một đứa nhỏ mà đối xử.
Những thứ này đối với đứa nhỏ nhà nghèo thì quả thật rất trẻ con, nhưng đối với ta, đứa trẻ chưa từng thấy thế giới bên ngoài thì lại vừa vặn.
Kiếp trước, bởi vì dễ tin lời Thẩm Băng Lan, từ lúc bắt đầu ta đã có thành kiến đối với bọn họ.
Ta vừa đến đã cãi nhau với ca ca, mẫu thân không dám lấy ra mấy bộ quần áo do chính tay bà may cho ta, ta cũng đã vô số lần nhìn thấy phụ thân mang đồ chơi về, mẫu thân hỏi ông mua những thứ này làm gì, ông không giải thích, nhưng lại đặt mấy món đồ chơi đó lên bàn, ta lại chẳng thèm quan tâm liếc mắt một cái.
Thì ra là dành cho ta.
Thì ra ta cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của tình thân.
4.
Ta và mẫu thân đang đi bán đồ thêu thủ công trên đường thì gặp phải Thẩm Băng Lan. Không, nàng ta bây giờ tên là Bùi Băng Lan.
Bùi Băng Lan cùng với mấy người quý nữ kinh thành cả người mặc vàng đeo bạc ngồi ở trên xe ngựa, sau lưng có vài nha hoàn đi theo, trong tay cầm vô số đồ vật, đều là Bùi Băng Lan mua.
Quầy hàng của chúng ta chắn đường xe ngựa của Bùi Băng Lan, gã vai vặt xuống kiếm chuyện, lúc ta đang cố gắng tranh luận, Bùi Băng Lan thò đầu ra:
"Chuyện gì vậy? Cãi nhau cái gì đó?"
Chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.
Mẫu thân nhìn chằm chằm vào nàng:"Lan Lan?"
Bùi Băng Lan khinh miệt nhìn chúng tôi, thậm chí không xuống xe, hừ một tiếng trong mũi:
"Này, nhìn xem, đây là ai vậy chứ? Không ngờ cũng có ngày nhìn thấy ngươi mặc bộ quần áo rách rưới thế này."
Lúc Bùi Băng Lan còn chưa nhận được thân phận, từng được chọn làm nha hoàn trong Bùi phủ, lúc ấy ta chọn nha hoàn không nhìn trúng nàng, nàng ghi hận đến tận bây giờ.
Kết quả là một sớm biến thành phượng hoàng, tự nhiên phải chế giễu ta.
Mẫu thân ngạc nhiên:"Lan Lan, sao con lại nói như vậy?"
Ta cười: “Quần áo mẫu thân làm cho ta vừa thoải mái vừa ấm áp, ta rất thích. Ngươi cảm thấy rách rưới, chẳng phải cũng mặc mười mấy năm rồi sao?"
Mẫu thân ngạc nhiên nhìn ta, trong mắt tất cả đều là cảm động.
Bùi Băng Lan khinh thường liếc mắt nhìn ta một cái: "Nếu không có ngươi, ta sinh ra đã phải ăn ngon mặc đẹp."
Nha hoàn bên người Bùi Băng Lan, Đào Chi hát đệm nói: “Đúng vậy, nếu bây giờ ngươi chịu quỳ xuống cầu xin tiểu thư chúng ta, tiểu thư nói không chừng còn tốt bụng cho ngươi một công việc trong phủ, ăn cơm thừa canh cặn cũng hơn là nhai rau dại đó nha."
Nói rồi hai người cùng cười lớn.
Mẫu thân lo lắng nắm lấy tay áo ta, ý là ta đừng nói chuyện với bọn họ nữa.
Nhưng ta cũng không sợ: "Đào Chi, lúc trước ngươi làm nha hoàn của ta, ta có từng cho ngươi ăn cơm thừa canh cặn sao? Sao đổi chủ tử rồi lại chó cậy gần nhà, bắt nạt người khác thế kia?"
Đào Chi tức giận, nhưng Bùi Băng Lan lại ngăn cản nàng, ngẩng cao cằm: "Không cần nói chuyện với loại hèn hạ như vậy."
Nàng liếc nhìn mẫu thân một cái, rồi lên xe ngựa rời đi.
Mẫu thân không thể tin được: "Lan Lan sao lại trở thành như vậy?"
5.
Mấy ngày liên tiếp, sạp hàng của chúng tôi đều có người gây chuyện đến quấy rối, không phải côn đồ đầu đường thì là lưu manh du côn.
Rất nhiều lần ta nhìn thấy Đào Chi ở nơi xa nhìn thấy vẻ chật vật khi sạp hàng của bọn ta bị lật.
Mẫu thân trở về khóc lóc kể lể, ca ca thậm chí không tin Bùi Băng Lan một khi có quyền có thế xong lại vong ân phụ nghĩa như vậy.
Nhưng mẫu thân cũng sẽ không nói dối.
Ca ca lẩm bẩm: "Không lẽ từ trước đến nay ta đã nhìn lầm nàng rồi. Trước khi trở về phủ thừa tướng nàng từng nói với ta, Chi Hoan muội xem thường nơi này, nói nơi này đều là ti tiện hèn hạ, ta đáp ứng với nàng chỉ có một người muội muội, nên mới đối với muội có chút khoảng cách, nhưng giờ lại là ta sai rồi."
Vẻ mặt ta cười lạnh nói: "Ta chẳng những chưa nói qua lời này, ta còn có thể nói cho ca ca biết, nàng ta ở phủ thừa tướng là nói như thế nào."
Vừa lúc, ta cũng nói ra những lời mà Bùi Băng Lan đã nói lúc ở phủ thừa tướng, trong mắt nàng ta, đây là cái ổ ăn mày tồi tàn đầy rẫy trộm cướp, khắp nơi đều là gián và bọ chét, hoàn toàn không phải là nơi dành cho con người ở.
"Ta rất thích gia đình này, phụ mẫu ca ca cũng đối xử với ta rất tốt, so với phủ thừa tướng lạnh lẽo, ta thích ở bên cạnh người thân hơn."
Ca ca thở dài một tiếng, vuốt ve đầu ta.
Phụ thân thở dài nói: "Vậy thì sau này cứ mỗi người một nơi, không qua lại nữa là được rồi, nhưng chúng ta chưa từng làm gì sai với Băng Lan, vì sao nó lại làm tuyệt tình đến vậy?"
Ta biết tại sao, bởi vì nàng ta một lần đắc thế, tự nhiên muốn khoe mẽ.
Nàng hận ta, bởi vì ta mà nàng đã bỏ lỡ mười mấy năm vinh hoa phú quý. Càng hận Thẩm gia, hận Thẩm gia bần cùng ti tiện, khiến nàng tự ti mà sống suốt bao nhiêu năm qua. Nàng cũng không nhìn nổi ta và mẫu thân lại thân thiết nhanh như vậy, bởi vì nàng không thể nhận được một chút tình yêu nào từ thừa tướng phu nhân.
Thừa tướng phu nhân tao nhã đài các, nhưng ngoài con trai ra, bà ấy không yêu ai.
Vào ngày thứ bảy đi theo mẫu thân bán hàng, đám lưu manh đó lại đến, bọn họ đã mai phục ở đó từ lâu, thấy chúng tôi đến thì hùng hổ đi tới.
Ta đứng chắn trước mặt mẫu thân, lạnh lùng nhìn đám người mà ngày thường ta coi thường nhất: "Các người còn chưa hết chuyện à?"
Đầu lĩnh của đám lưu manh nhổ một bãi nước bọt: "Tất nhiên là chưa hết chuyện rồi, muốn trách thì trách các ngươi đắc tội với khách quý, khách quý trả tiền cho mấy huynh đệ ta dạy dỗ các ngươi một phen, các huynh đệ cũng phải nhận tiền làm việc chứ, huynh đệ, đập đi!"
Làng xóm đều không nhìn nổi nữa, đứng ra giúp chúng tôi, nhưng lại bị đám lưu manh lật sạp hàng từng người một.
Ta muốn ngăn cản, lại bị một tay đẩy ngã xuống đất, một trong số đó nắm lấy cằm ta, tặc lưỡi hai tiếng:
"Quả là một tiểu mỹ nhân, so với kỹ nữ trong thanh lâu còn đẹp hơn gấp mười lần, không bằng ngươi đi theo ca ca, ca ca bảo vệ ngươi, thế nào?"
Bình luận facebook