• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sau khi thiên kim nhận tổ quy tông (3 Viewers)

  • Phần IV END

16.

Bùi Đại đi rồi, ta suy nghĩ rất lâu.

Cái kia xem như là tỏ tình ư?

Luân thường đạo lý, dư luận thế tục.

Kiếp trước hắn không phải cũng đã gánh vác cho ta đấy sao?

Giờ đây ta đã sống lại một đời rồi, còn sợ hãi những thứ này nữa sao?

Sau đó, Bùi Đại không bao giờ đến gặp ta nữa, những lễ nghi cần học đều đã học hết, nhưng ta lại càng nhớ hắn hơn.

Nhưng nhớ thì có ích gì? Gặp lại hắn rồi thì ta có thể nói gì đây?

Tâm trạng của ta ngày càng bồn chồn, nhưng trên triều đình, lại xảy ra một chuyện khiến ta không kịp trở tay.

Sứ giả ngoại quốc Bố Sát đến triều bái kiến tân hoàng, đồng thời thỉnh cầu hoà thân với triều đình ta.

Đối tượng hoà thân, tự nhiên là công chúa.

Lúc ta nghe tin này là đang uống trà trong cung của mẫu hậu, chén trà từ tay ta rơi xuống dưới, vỡ tan tành.

Mẫu hậu nắm chặt tay ta, âu yếm nói: "Hoan nhi đừng sợ, mẫu hậu có chết cũng không bao giờ để con đi hoà thân."

Ta ôm lấy mẫu hậu, bà không hiểu, ta sợ không phải là chuyện này.

Ta chỉ là, không thể tránh khỏi nhớ đến cái chết của kiếp trước, cái chết mà chính ta đã từng bước bước vào.

Kiếp trước quan hệ của ta và phụ mẫu như rơi vào băng hàn, sau lại thêm chuyện của nam sủng, thanh danh ta hoang dâm vô độ thậm chí truyền khắp ngoài cung.

Sau khi bị giáng xuống làm dân thường, bên cạnh ta không còn ai thật lòng đối xử với mình.

Phụ mẫu càng ngày càng cưng chiều Bùi Băng Lan, bọn họ xây cho Bùi Băng Lan một phủ công chúa lộng lẫy hoa lệ, quy mô so với ta còn cao hơn.

Sau đó, không còn ai nhớ đến ta là công chúa, nhưng lúc sứ thần ngoại quốc đến hoà thân, Bùi Băng Lan không chút do dự đẩy ta ra.

Nhưng đối tượng mà ta phải hoà thân lại là một ông vua già hơn 60 tuổi, có rất nhiều thê thiếp.

Tất nhiên ta không muốn đi, nhưng không có ai chịu nghe ta nói, bọn họ chỉ cảm thấy ta không hiểu chuyện.

Hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, lại không muốn vì đất nước mà làm chút gì đó.

Sau lại nha hoàn Tiểu Xuân khuyên ta, có thể dùng tự sát để uy hiếp hoàng thượng, như vậy hoàng thượng chắc chắn sẽ không nỡ gả ta đi.

Ta ngu ngốc không còn quan tâm đến những điều đó nữa, ta nghe lời nàng ta, chuẩn bị thắt cổ tự sát, kết quả bị nha hoàn ở trong phòng đốt một đám cháy, rồi khóa cửa lại.

Bùi Băng Lan đứng ngoài cửa cười khẩy nhìn ta: "Đưa ngươi đi hoà thân cũng quá tiện nghi rồi, ngươi ngu ngốc như vậy, thì chết ở chỗ này đi."

Đúng vậy, ta thực sự rất ngu ngốc, ngay cả mấy tên nam sủng mê hoặc ta là ai gửi đến cũng không biết đã dám nhận, thậm chí nha hoàn đã bị người khác mua chuộc cũng không biết.

Ta khóc lóc đập cửa, nhưng chỉ thấy lửa càng lúc càng lớn, ta sống sờ sờ bị thiêu cháy ở trong cung.

Cảm giác bị thiêu đốt tra tấn, đến nay ta vẫn nhớ như in, chỉ cần nghĩ đến như thể da thịt bị xé toạc mà đau đớn từng trận.

Ta nằm trong vòng tay của mẫu thân run rẩy, hối hận không thôi.

Hối hận vì sao chính mình lại ngu ngốc như vậy?

17.

Phụ hoàng triệu ta vào điện để hỏi ý kiến về việc hoà thân.

Mẫu hậu và ca ca đều nói với ta: "Nếu con không đồng ý, chúng ta sẽ không đưa con đi hoà thân."

Ta vỗ tay họ, để họ yên tâm.

Lúc vào điện, ánh mắt ta nhìn thấy người đầu tiên không phải ai khác mà chính là Bùi Đại.

Trong đầu ta nhớ đến câu nói kia: "Tục lệ nhân gian, lời bàn của người đời", liệu có đáng sợ không?

Ánh mắt hắn không còn bình tĩnh nữa, mà lo lắng nhìn ta.

Nâng lên mức độ hoà thân, liên quan đến tình nghĩa giữa hai nước, hắn sẽ bảo vệ ta như thế nào?

Ta cung kính hành lễ, nghe phụ hoàng nói trên điện: "Chi Hoan, con cũng biết đại khái về việc hoà thân rồi, trẫm hỏi con, con có nguyện ý đi hoà thân không?"

Ta im lặng vài giây, không phải là do dự, ta đang đặt cược một việc.

"Con, nguyện thay phụ hoàng gánh vác nỗi lo. Nhưng, trong lòng con đã có ý trung nhân."

Phụ hoàng cũng không lường trước ta sẽ nói như vậy, ông lại nói: “Ý trung nhân của con là ai?"

Ta từ từ đứng dậy, trong lòng muốn lấy hết can đảm để bước ra một bước.

Thật sự khó khăn.

Ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bàn tay trắng nõn chỉ về một hướng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đó.

Mà ngay khi người mà ta chỉ, Bùi Đại, vừa vặn bước lên một bước.

Người ta chỉ chính là Bùi Đại.

Toàn trường náo động.

Ta và Bùi Đại nhìn nhau, ta thấy hắn mỉm cười với ta, khoảnh khắc này thế giới dường như chỉ còn lại hai người chúng ta.

Một vài vị đại thần cuối cùng cũng không thể kìm nén được:

“Công chúa điện hạ, kia, Tiểu Bùi đại nhân kia, có phải từng là tiểu thúc thúc của người hay không?”

“Chuyện này truyền ra ngoài, còn thể thống gì nữa?”

Ta nghiêm mặt nói: “Hắn không phải tiểu thúc thúc của ta, hiện tại chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, lưỡng tỉnh tương duyệt, có gì không thể?”

Hoàng thượng kinh ngạc, lại hỏi ý của Bùi Đại.

Bùi Đại gằn từng chữ một: “Thần mạo phạm muốn cầu thân công chúa, thần ngưỡng mộ công chúa đã lâu, không phải lời nói suông.”

Các quan lại bắt đầu mồm năm miệng mười tranh cãi, cuối cùng khiến phụ hoàng thật sự đau đầu.

“Yên lặng!”

Phụ hoàng nhìn ta, thở dài nói: “Quốc lực của nước ta vẫn chưa yếu đến mức phải đưa công chúa đi hòa thân mới có thể duy trì quan hệ ngoại giao. Chuyện này, hoàn toàn dựa theo ý của công chúa, những người khác chớ có nhiều lời, bãi triều!”

18.

Đúng như ta đã nghĩ, chuyện này dẫn đến sóng to gió lớn.

Rất nhiều quan thần nói chúng ta phớt lờ luân thường đạo lý, thật là buồn cười, ta và hắn không có chút quan hệ huyết thống nào, cần gì phải lo lắng về luân thường đạo lý?

Chỉ là làm ta không ngờ tới phụ thân vẫn đang do dự, mẫu thân và ca ca đều không ủng hộ quyết định của ta.

Lúc trước ta và mẫu thân bày hàng ở chợ bị lưu manh quấy rối, Bùi Đại ra tay cứu giúp, để lại cho mẫu hậu ấn tượng rất sâu nặng.

Nhưng bà cũng không chấp nhận chuyện này: “Con gái, mẫu hậu không phải vì việc khác, mà là vì con, trước tiên đừng nói Bùi Đại từng là tiểu thúc thúc của con, con làm sao chịu nổi lời đàm tiếu đây?”

Còn ca ca tôi, cũng cảm thấy dù không hoà thân cũng có ngàn vạn lý do, nhưng cũng không thể chọn cách này.

Ta biết bọn họ đều vì muốn tốt cho ta, nhưng…

“Hắn đối với con là thật lòng, con cũng không sợ lời đàm tiếu, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, giờ cũng không còn quan hệ huyết thống, cầu phụ hoàng mẫu hậu thành toàn.”

Mẫu hậu giận dữ nói: ”Không được!”

Phụ hoàng hoà giải: ”Bây giờ đám già nhà kia cũng không phải thực sự quan tâm đến mối quan hệ trước đây giữa Chi Hoan và Bùi Đại. Bọn họ chỉ cần trẫm phải đưa ra một đứa con gái đi hòa thân. Là hoàng thượng, không ra chút máu, đám thần tử đâu thể yên tâm?"

Lúc này ca ca sâu kín nói một câu: “Phụ hoàng, người không phải còn một đứa con gái nữa sao?”

Từ lần trước chuyện Bùi Băng Lan mua chuộc người của ta bị phanh phui, ca ca ta đối với nàng vô cùng bất mãn.

Phụ thân bỗng nhiên ngẩng đầu: ”Đúng rồi.”

Chẳng mấy chốc, phụ hoàng phong cho Bùi Băng Lan làm "Hòa An công chúa", chọn ngày vào cung nhận lễ phong công chúa.

Một nhà Bùi Tương thấy đó là vinh dự lớn lao, dù gì cũng là con gái không thân thiết, còn có thể mang vinh quang về cho gia tộc.

Bùi Băng Lan nhận thánh chỉ tạ ơn, kết cục, cuối cùng cũng đã bị ta thay đổi.

Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút bất an.

Sau lại, Bùi Băng Lan vào cung nhận phong, ta cũng không tham dự buổi lễ sắc phong của nàng.

Ta không muốn xuất hiện để kích động nàng, không ngờ, nàng lại tìm đến ta.

Bùi Băng Lan không biết dùng thủ đoạn gì để mê hoặc nha hoàn của ta, ẩn náu trong cung của ta. Lúc ta mới vừa trở về cung, nàng đã ở phía sau cửa chờ đợi ta.

"Cuối cùng ngươi cũng đã trở về."

Ta giật mình: "Bùi Băng Lan? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Bùi Băng Lan khẽ nói: "Tất nhiên là tìm ngươi nói vài lời tâm sự rồi."

Nàng đóng cửa lại, từ trong tay áo rút ra một con dao găm: "Cuối cùng ta cũng không đấu lại ngươi, tất cả mọi người đều đứng về phía ngươi, tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều thích ngươi?"

Nàng từng bước đi về phía ta, ta từ từ lùi lại phía sau: "Là do ngươi tự mình biến ta thành kẻ thù giả của ngươi. Ngươi làm con gái của thừa tướng thì có gì không tốt?"

"Không tốt!!!"

Bùi Băng Lan gào thét: "Tại sao người chịu khổ nghèo mười tám năm lại là ta, cuối cùng trở thành công chúa, kim chi ngọc diệp chính là ngươi? Tại sao cả phụ mẫu ruột lẫn phụ mẫu nuôi đều đứng về phía ngươi, ngay cả tiểu thúc thúc cũng đứng về phía ngươi, ồ, đúng rồi, hắn thậm chí còn công khai tuyên bố thích ngươi, mến mộ ngươi đã lâu, ha ha ha ha ha ha."

Nước mắt Bùi Băng Lan lăn dài trên má: "Tại sao không ai thích ta? Dù ta có đạt được địa vị gì, cũng không có người thích ta."

Ta sững sờ, hiện giờ nàng khóc lóc kể lể, còn không phải là những gì ta đã từng đau khổ ngày đêm sao?

Ta đã từng như vậy, dù ở bất kỳ địa vị nào, dù nịnh bợ hay bộc lộ tình cảm thật lòng, ta cũng không được ai yêu thích.

Ta và Bùi Băng Lan giống như hai người sinh ra đối lập nhau, hai người tranh giành một tình yêu, một người có được thì người kia sẽ không có được.

Hiện giờ nàng thống khổ như vậy, nhưng nếu ta nói cho nàng biết mọi chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, nàng có thể cười phát ra tiếng hay không?

Bùi Băng Lan lau nước mắt nói: "Từ trước kia ta đã ghen tị với ngươi, ngươi xinh đẹp lại cao quý, mà ta phải sống trong cảnh nghèo khó mười tám năm, thậm chí chất lượng của ngọc bích cũng nhận không ra. Bây giờ cuối cùng cũng được phong làm công chúa, lại phải đi hòa thân. Hòa thân như vậy chẳng khác nào tự sát. Dù sao thì cả đời ta cũng sẽ chôn vùi ở nơi này. Thẩm Chi Hoan, không bằng ta dẫn ngươi đi cùng đi."

"Bùi Băng Lan, sao ngươi không nghĩ xem ngươi đã làm gì? Không nói đến người trong Bùi phủ, ít nhất phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca đều thương ngươi thật lòng, là ngươi coi ta như kẻ thù, bộc lộ bản chất tổn thương trong lòng họ. Ngươi nói ta hưởng thụ mười tám năm vinh hoa phú quý, vậy ngươi cớ gì không hưởng thụ mười tám năm yêu thương của phụ hoàng, mẫu hậu?"

Bùi Băng Lan sững sờ.

"Ngươi chỉ biết so bì, ngươi chỉ nghĩ mình đã chịu đựng mười tám năm nghèo hèn, ngươi không hiểu ngọc bích, vậy thời gian hiện tại ngươi dành cho nơi nào? Dành cho việc đánh bại ta, ghen tị với ta, cho dù người bị đưa đi hoà thân là ta, ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng sao?"

Bùi Băng Lan bị ta chọc giận, tay cầm dao găm xông về phía ta, ta vừa gọi người vừa đánh nhau với nàng ta.

"Vô dụng, người bên ngoài của ngươi ta đã mê choáng hết rồi, hôm nay, chúng ta sẽ cùng chết ở chỗ này."

Lợi dụng lúc nàng ta không chú ý, ta xô nàng ta ngã xuống, nàng ta lại không cẩn thận làm đổ chân đèn, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy trên rèm giường.

Ta sững sờ, trước mắt đột nhiên nhớ lại trận hỏa hoạn đầy trời ở kiếp trước.

Chẳng lẽ một phen vất vả, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?

19.

Bùi Băng Lan ngã trên mặt đất, nhìn thấy ngọn lửa đang lan rộng, cười gần như điên loạn: "Thế cũng tốt, thế cũng tốt, dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến ta."

Ta nắm lấy tay áo nàng, tát nàng một cái thật mạnh:

"Ngu ngốc!"

Bùi Băng Lan oán độc nhìn ta.

Ngọn lửa này gần như kích thích tất cả nỗi sợ hãi của ta, từng lỗ chân lông trên cơ thể ta đều đang run rẩy.

"Ngươi muốn chết thì đừng kéo người khác vào, ngươi đã thắng một lần rồi!"

"Ngươi có biết không, người thực sự khiến hoàng thượng hạ chiếu phong ngươi làm công chúa là vì tấu chương của Bùi Tương, ông ta tự nguyện xin phong ngươi làm công chúa, thay thế ta đi hòa thân. Ngươi tưởng là ý của phụ hoàng mẫu hậu sao?"

“Hôm đó ca ca nói xong cũng chỉ là để hả giận, nhưng Bùi Tương lại liên tục dâng tấu, cuối cùng phụ hoàng mới rốt cuộc hạ quyết tâm.”

"Thật sự có ý định để ngươi đi hòa thân, nhưng ngươi không phải phải gả cho lão già sắp chết kia, phụ hoàng sao có thể nhẫn tâm gả ngươi cho hắn? Phụ hoàng muốn gả ngươi cho người kế vị tiếp theo của Đột Quyết, vẫn chưa kết hôn, ngươi đến đó cũng gần như là làm Thái tử phi, ngươi có gì không hài lòng? Ngươi biết thế nào là không ai thương xót không? Là ta, là ta năm đó, chính mình phản đối còn bị ngươi lợi dụng, không ai quan tâm ta gả cho ai! Ta khó khăn lắm mới thay đổi được tất cả, lại sao có thể đi chết được?"

Bùi Băng Lan khiếp sợ nhìn ta, rồi lại bị ta đánh một bạt tai thật mạnh.

“Một kẻ vừa ngu dốt vừa xấu xa như ngươi, ta sao có thể chết cùng ngươi được!”

Lúc này, khói đã bốc ra ngoài cung, có người chú ý thấy cung đang cháy, bèn kéo nhau tụ tập lại đây.

Nhưng cửa đã bị khóa chặt, bọn họ căn bản không thể vào được.

Ta định đi mở cửa, nhưng bỗng nhiên một thanh xà nhà rơi xuống, ngọn lửa hừng hực bùng cháy ngay trước mặt ta.

Cảnh tượng này, giống hệt như kiếp trước.

Khói dày đặc khiến chúng tôi gần như không thở nổi, lúc này ta nghe thấy tiếng của Bùi Đại và ca ca, bọn họ sai người phá cửa. Ta muốn nói với bọn họ ta vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ ngay cả việc thở cũng khó khăn.

“Ta… khụ khụ…”

“Xin lỗi… nhé.” Bùi Băng Lan lẩm bẩm nói, nàng dần dần mất đi ý thức.

Còn ta, cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lửa đã lan đến vạt váy của ta, cơn đau dữ dội như kiếp trước, quả thật vẫn không thoát khỏi kết cục số mệnh sao?

Ta nhắm hai mắt lại, vô số ký ức không ngừng hiện lên trong đầu ta.

Những ngày thơ ấu ta và Bùi Đại quen biết nhau, ta trở về bên phụ mẫu ruột của mình, Bùi Đại mặc cho ta chiếc áo choàng bằng lông chồn, sau khi vào cung ca ca dẫn ta đi thả diều.

Còn cả hình ảnh ta chỉ tay vào Bùi Đại ở trước mặt mọi ngươi, mà hắn cũng vừa vặn bước về phía ta.

Nhân thế luân thường, tục thế yêu hận, vào giờ phút này, hóa ra đều hóa thành hư vô.

20.

Có vẻ như ta đã mơ rất lâu rất lâu.

Ta mơ thấy ngày hôm đó hỏa hoạn đốt cháy tẩm cung, cuối cùng cánh cửa vẫn được bọn họ mở ra.

Giữa biển lửa mênh mông, Bùi Đại và ca ca đều xông vào, ta ở trong mùi khét của ngọn lửa ngửi thấy mùi hương mát lạnh đặc trưng trên người Bùi Đại.

Phụ hoàng mẫu hậu ở ngoài cửa gọi tên ta, bọn họ khóc lóc.

Không biết kiếp trước, có ai cũng khóc như vậy vì ta không?

Lúc ta tỉnh dậy, đang nằm trên giường, trong căn phòng sang trọng, một tia nắng xuyên vào phòng. Đây thực sự là nơi ta sống.

Ta vô thức nhìn vào đường vân lòng bàn tay của mình, không biết tại sao, cảm nhận được ánh nắng chiếu vào tay, những đường vân màu vàng ấm áp và âm thanh nhịp đập của trái tim đang nhắc nhở ta.

Đây không phải là một giấc mơ.

Ta đã sống sót.

Sau khi ta tỉnh dậy, phụ mẫu và ca ca đều lập tức đến thăm ta, bọn họ nhìn thấy ta thì khóc, dù thế nào cũng không thể ngừng được nước mắt.

Chỉ có ca ca còn tương đối có thể khống chế được cảm xúc, hắn nói với ta, hôm đó hắn và Bùi Đại cùng nhau hợp lực phá cửa vào, hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng Bùi Đại mất kiểm soát như vậy, rõ ràng là Thượng thư bộ lễ.

Bùi Đại cõng ta, ca ca cõng Bùi Băng Lan, hai người hợp lực cứu chúng ta.

May mà ca ca không có gì đáng ngại, Bùi Băng Lan cũng được cứu, chỉ là Bùi Đại bị bỏng rất nặng.

Ta lo lắng: "Hắn đang ở đâu, ta muốn đi tìm hắn!"

Ca ca ngập ngừng nói: "Hắn vẫn đang hôn mê."

Phụ mẫu khuyên ta: "Con cứ dưỡng bệnh đi, đừng vội."

Nhưng ta sao có thể không vội chứ?

Mẫu hậu nói với ta, Bùi Đại đã được đưa vào cung dưỡng bệnh, con rể tương lai của bà đương nhiên phải đưa vào cung.

Mẫu hậu mỉm cười nhìn ta, bà đã chấp nhận Bùi Đại.

Tối hôm đó, ta gấp không chờ nổi mà phải đi gặp Bùi Đại, căn phòng hắn tối om, chắc hẳn vẫn còn hôn mê.

Nhưng ta thực sự rất muốn nhìn thấy hắn.

Ta nhân lúc không ai để ý lẻn vào phòng của hắn, nhưng vừa bước vào phòng hắn, liền va vào một lồng ngực vững chãi.

Ta suýt chút nữa đã sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng Bùi Đại bịt miệng ta lại.

Ta quay đầu lại nhìn, Bùi Đại mặc một chiếc áo đơn màu trắng, mái tóc dài như mực buông xõa trên vai, đôi mắt như hoa đào vẫn cứ say lòng người.

Rõ ràng vẫn ổn, ca ca còn gạt ta nói hắn hôn mê.

Ta bổ nhào vào trong lòng ngực hắn: "Tiểu thúc thúc, huhuhu..."

Bùi Đại có vẻ bất lực: "Chừng nào thì ngươi mới có thể không gọi ta là tiểu thúc thúc nữa?"

"Vâng, tiểu thúc thúc."

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, mặt nghiêng của Bùi Đại dưới ánh trăng giống như được phủ một lớp bạc nhàn nhạt.

“Ta tỉnh lại không bao lâu, vốn định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi đã đến trước rồi."

Ta cười khẽ: "Chúng ta này có tính là ăn ý quá rồi không? Tiểu thúc thúc, mẫu hậu con nói, đợi thúc khỏi bệnh sẽ phong thúc làm phò mã của con."

Bùi Đại vẫn cứ mang theo ý cười: "Là phò mã sao?"

"Vâng."

Mặt ta hơi ửng hồng, ngước mắt nhìn tiểu thúc thúc đẹp trai tuyệt trần này, hắn nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng.

"Tiểu thúc thúc, thúc thích con từ khi nào vậy?"

"Rất lâu rất lâu."

Vậy là câu nói của hắn trên triều đình kiếp trước không phải là lời nói suông.

Hắn thì thầm bên tai ta: "Chi Hoan, cảm ơn nàng bởi vì ở giữa ngàn người đã chỉ tay duy nhất về phía ta."

Ta lắc đầu, ôm chặt lấy hắn, không phải.

Là ta nên cảm ơn ngươi, Bùi Đại.

Dù kiếp trước hay kiếp này, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta bảo vệ ta.

Điều ta tìm kiếm cả đời, chỉ đơn giản như vậy.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom