• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sau khi thiên kim nhận tổ quy tông (2 Viewers)

  • Phần II

6.

Bốp!

Một âm thanh giòn tan vang lên, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ta tát một phát vào mặt tên lưu manh đó.

Từ nhỏ đến lớn, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng không cho phép loại người bẩn thỉu này chạm vào mình.

Tên lưu manh trước mặt sững sờ một lúc sau đó tức giận nói: "Ngươi con mẹ nó dám đánh lão tử?"

Trong tiếng thét thất thanh của mẫu thân, ta nhắm chặt mắt lại.

Nhưng nỗi đau trong tưởng tượng không đến, mà ngược lại người trước mặt ta dường như bị ai đó lôi ra ngoài, hung hăng ném xuống đất.

Một giọng nói vang lên: "Bộ lễ Tiểu Bùi đại nhân đang ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng?"

Tiểu Bùi đại nhân? Ta mở mắt ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặc áo xanh, dung mạo tuấn tú, hàng lông mày thanh tú, dưới mắt trái có nốt ruồi lệ đang đứng trước mặt ta.

Ánh mặt trời chiếu xuống chiếc khăn ngọc bích của hắn, phản chiếu ánh sáng chói lóa, lập tức khiến mọi vật đẹp đẽ xung quanh đều trở nên lu mờ ở trước mặt hắn.

Là tiểu thúc thúc!

Ta lập tức đỏ hoe mắt, bổ nhào vào trong ngực Bùi Đại, uất ức khóc nức nở: "Tiểu thúc thúc! Hu hu hu..."

Ta và tiểu thúc thúc chỉ kém năm tuổi, từ nhỏ tiểu thúc thúc đã có tính tình đã quái gở, chỉ có ta là thích bám lấy hắn. Mặc dù từ nhỏ hắn cao quý tự cao, cũng không từ chối ta gần gũi.

Bùi Đại liếc mắt một cái, đám lưu manh liền bị đám tùy tùng của hắn đánh cho tan tác, trực tiếp giao cho quan phủ.

"Có thể buông tay rồi."

"Tiểu thúc thúc, sao thúc lại ở đây vậy?"

Giọng điệu Bùi Đại không hề gợn sóng: "Ngươi có chuyện, ta tự nhiên sẽ đến."

Ta ngây ngẩn cả người, khoảng cách của chúng ta rất gần, hắn đối mặt với ta, ta mất tự nhiên mà buông tay.

Hắn lẳng lặng nhìn ta và mẫu thân, trên mặt hiện lên một tia đau lòng, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi trở về Bùi phủ. Nếu như ngươi không muốn trở về, ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi..."

Ta từ chối tiểu thúc thúc, ta nói cho hắn biết ta rất thích cuộc sống hiện tại.

Bùi Đại lặng lẽ nhìn chăm chú ta, nhẹ gật đầu, lại nói một câu rất kỳ lạ: "Sau này ngươi có thể không cần gọi ta là tiểu thúc thúc nữa."

Ta lau nước mắt: "Vâng, tiểu thúc thúc."

"..."

Bùi Đại thở dài: "Ngươi hãy bảo trọng tốt chính mình, còn chuyện ở đây, ta sẽ thay ngươi xử lý."

7.

Kể từ ngày gặp Bùi Đại, cửa nhà ta, cái "ổ ăn mày" ấy, thường xuyên có người mang vàng bạc châu báu đến.

Cái sạp bán hàng cũng không ai dám quấy rối nữa.

Ta biết chắc chắn là Bùi Đại âm thầm làm, cho dù ở kiếp trước, lúc tất cả mọi người đều ruồng bỏ ta, chỉ có Bùi Đại ở bên cạnh ta đến giây phút cuối cùng.

Đáng tiếc ta còn vứt bỏ hắn. Không biết lần này trùng sinh, có cơ hội nào để bù đắp cho hắn hay không.

Một ngày, Bùi Băng Lan khóc sướt mướt xuất hiện trước cửa nhà ta, nàng mặc chiếc váy hoa lựu màu trắng, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy vệt nước mắt.

Nàng nói là đến xin lỗi, không nên một phút nông nổi, nghe lời nha hoàn gièm pha mà làm khó ta và mẫu thân.

Nàng đã trừng phạt nha hoàn kia, đuổi nha hoàn ra khỏi phủ thừa tướng. Lần này nàng đến là để đặc biệt mời ta đến phủ thừa tướng chúc thọ lão thái thái.

Ta nghe xong cảm thấy chuyện không ổn, ta bây giờ với thân phận này đi chúc thọ lão thái thái là có đạo lý gì?

Đáng tiếng Bùi Băng Lan mở miệng gọi ngọt ngào một tiếng phụ thân, mẫu thân, ca ca, thế nhưng chỉ vài lời đã khiến tất cả mọi người quên đi nàng không tốt.

Lòng ta chua xót.

Cuối cùng ca ca ta lên tiếng: "Chi Hoan, Bùi gia nuôi nấng muội một thời, muội vẫn nên đi xem thử. Ca ca sẽ ở bên ngoài chờ muội, lúc nào muốn đi thì cứ đến cửa tìm ca ca."

Bùi Băng Lan mỉm cười ngượng ngùng: "Không cần đâu ca ca, muội sẽ nhờ người đưa Chi Hoan tỷ tỷ trở về."

Thẩm Du nói: "Không giống nhau, dù sao cũng là muội muội ruột, ta vẫn nên đích thân tới đón."

Một câu nói rõ ra thân phận khác biệt, lại khiến nụ cười của Bùi Băng Lan nhìn qua thật cứng ngắc.

Lúc ta đi cùng Bùi Băng Lan ra ngoài, Bùi Băng Lan thì thầm: "Không nghĩ tới ngươi cũng thật lợi hại, ai cũng thích ngươi như vậy. Không chỉ nhanh chóng khiến Thẩm Du cam tâm tình nguyện coi ngươi như muội muội. Lần trước tiểu thúc thúc Bùi Đại cứu ngươi, còn đi tố cáo ta với lão gia, ta bị gia pháp trừng phạt cũng là do ngươi sắp đặt đúng không."

Ta lắc đầu: "Chỉ là chân thành đáp lại chân thành mà thôi. Ta coi Thẩm Du là ca ca, hắn tự nhiên sẽ coi ta là muội muội. Còn tiểu thúc thúc thì..."

Ta có chút cười gượng: "Xin lỗi, từ nhỏ hắn đã thiên vị ta rồi."

Bùi Băng Lan lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu!"

Ngày hôm sau, ta leo lên chiếc xe ngựa do Bùi Băng Lan chuẩn bị sẵn, vừa ngồi lên đã phát hiện ra mánh khoé.

Chiếc đệm ngồi sao lại ẩm ướt thế này, ta dùng tay sờ thử, trên tấm đệm đỏ đều là máu lợn không dễ bị phát hiện.

Nàng ta quả nhiên không có ý tốt, sau khi ta bước xuống xe, vết đỏ lớn ở phía sau chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Phải làm sao đây?

8.

Lúc xuống xe ngựa, Bùi Băng Lan cười khanh khách đứng ở cửa xe gọi ta xuống:

"Tỷ tỷ, đến Bùi phủ rồi, sao còn chưa xuống?"

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Băng Lan, có ngày ngươi sẽ trả giá."

Bùi Băng Lan không đáp lại: "Tỷ Tỷ, tổ mẫu còn ở trên lầu chờ tỷ, tỷ không xuống thế này là muốn tổ mẫu đến mời sao?"

Người vây xem càng ngày càng nhiều, phần lớn là khách khứa, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

"Này không phải là thiên kim giả, đồ dởm trước kia đó sao, bây giờ đang ở trong ổ ăn mày đấy. Sao còn không xuống xe ngựa chứ, quá đáng lắm đó nha."

"Nhìn xem tiểu thư Bùi phủ thật sự, khí chất dịu dàng hiền hậu, còn mời đồ dởm xuống xe, ha ha."

Giọng nói Bùi Băng Lan dịu dàng: "Mọi người đừng nói vậy, có thể là tỷ tỷ không được khỏe thì sao? Có phải hay không, tỷ tỷ?"

Những lời nói khó nghe bên ngoài xe đột nhiên khiến ta hiểu ra một điều.

Từ khi ta bước ra khỏi Bùi gia, những thứ tự tôn không quan trọng đó nên bị vứt bỏ.

Cho dù váy ta dính đầy máu lợn thì sao? Ngay cả thân phận tiểu thư Bùi gia ta thậm chí còn có thể bỏ, ta sợ cái gì?

Sau khi hạ quyết tâm, ta đứng dậy định rời xe, quả nhiên, lúc ta vừa xuống xe, mọi người xung quanh đều phát ra tiếng cười.

"Trời ơi, cái đằng sau nàng ta là cái gì vậy?"

"Chẳng lẽ sau khi đi ổ ăn mày, cái đó còn không chú ý đi, xấu hổ chết đi được."

Bùi Băng Lan cũng ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ, sao váy của tỷ lại như thế, đáng tiếc là tỷ và muội không cùng dáng người, muội đi tìm quần áo của nha hoàn cho tỷ thay nhé, tỷ có chê hay không?"

Ta yên lặng nhìn nàng: "Không chê, nhưng ta không thích mặc quần áo của người khác."

Lúc này ta đột nhiên nhìn thấy Bùi Đại đang đi tới chỗ ta.

Bùi Đại mặc áo choàng cáo bạc dài, dáng người cao ráo, đai khăn buộc đầu đính đá quý màu xanh lục khiến người như được dát vàng.

Vẻ đẹp của tiểu thúc thúc đã sớm nổi tiếng khắp kinh thành, hắn vừa xuất hiện sẽ tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn, hắn hờ hững liếc nhìn ta một cái, một câu cũng chưa hỏi, ngay sau đó cởi chiếc áo choàng lông chồn tuyết trắng quý giá trên người xuống, khoác lên người ta trước mặt mọi người.

Ta nghe được tiếng ai đó trong đám đông thì thầm: "Đó, đó không phải là áo lông chồn do hoàng thượng ban tặng sao?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Tiểu thúc thúc."

Bùi Đại nói: "Ngươi mặc quần áo của ta cũng không sao cả, vào đi."

Bùi Băng Lan phản ứng lại, vội nói: "Tiểu thúc thúc không cần như vậy, muội đi tìm cho tỷ tỷ một cái khác nhé."

Bùi Đại không thèm để ý đến nàng ta, chỉ đứng ở phía sau che chở ta, cùng ta đi vào phủ.

Chắc chắn không cần nghĩ, thiên kim thật của phủ thừa tướng bị Tiểu Bùi đại nhân bỏ mặc ở bên ngoài trước mặt mọi người, giờ phút này nàng ta sẽ có loại biểu cảm gì.

9.

Trở về phủ thừa tướng, lễ nghi rườm rà quen thuộc lại xuất hiện.

Phủ thừa tướng tuy rộng lớn, khách khứa qua lại đông đúc, nhưng tình người nhạt nhẽo, cũng là thật.

Ta chán nản ngồi ở trên ghế, tỷ muội và bậc trưởng bối ngày xưa tất cả đều coi ta như không khí, một phần là vì Bùi Băng Lan, một phần là vì Bùi Đại luôn bên cạnh ta.

Bộ dáng lạnh lùng như băng của Bùi Đại thực sự đủ để người khác không dám lại gần.

Ta chán nản chọc chọc Bùi Đại: “Tiểu thúc thúc, sao thúc lại đối xử với con tốt thế nhỉ?”

Bùi Đại nhìn ta một cái, nói câu khiến ta bất ngờ:
“Ta đối với ngươi, không đủ tốt đâu.”

Ta có chút sững sờ: “Thúc nói gì vậy? Thúc còn không tốt, ai có thể tốt hơn thúc chứ? Nếu thúc không phải tiểu thúc thúc của con, con nhất định phải lấy thúc.”

Ánh mắt Bùi Đại sâu thẳm, quay đầu nhìn ta: “Ngươi cũng có thể không coi ta là tiểu thúc thúc của ngươi.”

Viên ngọc châu hình sư tử nhỏ mà ta vẫn cầm trên tay đột nhiên rơi xuống, đập vào chân ta.

Ta đau đớn đi nhặt, thực ra là để che giấu cảm xúc bối rối trong lòng.

Mặt ta hơi đỏ lên, vừa rồi, chắc không phải là ảo giác của ta đi chứ.

Hắn thực sự cũng không phải là tiểu thúc thúc của ta nữa.

Lúc Bùi Băng Lan tiến lên chúc thọ, tất cả mọi người đều nói nàng ta phong thái đĩnh đạc, là tiểu thư danh giá, chắc hẳn cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Chẳng qua là trong yến hội, nàng ta luôn nói mình không biết từ khi nào mất chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, bảo nha hoàn đi tìm giúp.

Tôi vốn không để ý, nhưng lúc chúc rượu, đến phần quản gia công khai lễ vật, ta lại gặp rắc rối lớn.

Trong lễ vật ta tặng vốn là một bình rượu mật ong trắng, rượu mật ong trắng sản lượng rất ít, bởi vì biết tổ mẫu thích món này, ta cố ý cầm đồ trang sức tích góp trước đó đi cầm cố dùng giá cao để mua được bình cuối cùng.

Nhưng lúc quản gia mở ra, ta ngạc nhiên phát hiện bên trong lại có thêm một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích.

Món quà được trưng bày trước mặt tất cả mọi người, có người ngạc nhiên nói một câu: “Ồ, đây không phải là trâm cài tóc của Băng Lan tiểu thư sao?”

10.

Bỗng nhiên, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Bùi Băng Lan đứng dậy, ra vẻ kinh ngạc nói: "Đây đúng là trâm cài tóc của ta, nhưng làm sao lại xuất hiện trong lễ vật chúc thọ của tỷ tỷ chứ?"

Mọi người trong phòng đều xôn xao, sắc mặt phụ thân thừa tướng cũng trở nên tối sầm lại. "Đây là chuyện gì?"

Bùi Băng Lan đột nhiên quỳ xuống: "Phụ thân, xin đừng truy cứu chuyện này, chiếc trâm cài tóc này tuy là mẫu thân tặng cho con, nhưng tỷ tỷ cũng là con gái của mẫu thân, vậy thì coi như là con tặng cho tỷ tỷ vậy."

Khá lắm, nàng ta nói vậy thì mọi người đều sẽ nghĩ ta ghen tị với nàng ta, trộm trâm cài tóc của nàng ta, không biết cất ở đâu nên đã bỏ vào hộp lễ vật chúc thọ.

Trước đây, lễ chúc thọ của tổ mẫu đều là không công khai, năm nay không biết vì sao lại thêm một quá trình công khai.

Có thể thấy được Bùi Băng Lan vì để khiến ta mất mặt mà tốn rất nhiều công sức.

"Chi Hoan, sao ngươi có thể làm loại chuyện như vậy?"

Một người cô ở phương xa cũng lên tiếng: "Tốt xấu gì cũng từng là tiểu thư khuê các, dù bây giờ cuộc sống có khó khăn thì cũng không thể lấy tay chạm vào đồ trang sức của người khác được. Không trách được là người xuất thân từ ổ ăn mày."

Bùi Băng Lan vẫn còn giả bộ đáng thương: "Không phải, là con tặng cho tỷ tỷ."

Bùi Đại định nói thay cho ta, ta ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, tự mình ta cũng có thể giải quyết chuyện này.

Ta nghiêm mặt nói: "Trước tiên, ta không có lấy trâm cài tóc của Bùi Băng Lan, ngày xưa còn ở phủ thừa tướng được phụ mẫu yêu thương, ta không thể vì một chiếc trâm cài tóc mà làm xấu thanh danh của chính mình, còn đặt ở hộp lễ vật chúc thọ một nơi quá lộ liễu để khiến mình bị xấu mặt, ta không có ngu đến thế.”

"Thứ hai, ta xuất thân từ ổ ăn mày cũng không ảnh hưởng đến lời nói và hành vi của ta, nếu dùng xuất thân để định nhân phẩm, thì lời nói của cô thật quá nông cạn."

Ta cầm lấy chiếc trâm cài tóc, đơn giản nhìn qua dưới ánh nắng mặt trời, liền phát hiện ra bí quyết.

"Ta có thể nói cho mọi người biết, đây không phải là trâm cài tóc của Bùi Băng Lan."

Bùi Băng Lan ngây ngẩn cả người, xấu hổ cười nói: “Làm sao có thể chứ tỷ tỷ, trâm cài tóc của chính muội thì sao muội có thể không nhận ra được chứ."

Ta nở nụ cười, cầm lấy chiếc trâm cài đầu đi đến bên nàng ta: "Nữ quyến trong Bùi phủ, có dùng trâm cài đầu đính ngọc bích hạng thấp không?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.

"Trâm cài tóc thượng hạng thì phải xem độ tinh khiết, thủy tinh hoặc băng địa là tốt nhất, mà ngọc bích chất lượng cao thường có màu xanh dương, chất lượng tinh khiết nhất, màu sắc tươi sáng rực rỡ. Ngọc bích hạng thấp thì độ tinh khiết kém, màu sắc phân bố không đồng đều, thường có nhiều màu xanh nhạt xám trắng.

Ta nâng trâm cài tóc lên, đặt dưới ánh nắng mặt trời: "Mọi người có thể nhìn thấy chiếc trâm cài tóc này, dưới ánh nắng mặt trời có màu xanh nhạt, bên trong có vết nứt, là hàng lỗi của hàng hạng thấp, mà lại tính chất mờ đục. Ngọc thạch của Bùi phủ thường nhập từ Nam Việt, dù là ngọc hạng thấp nhất cũng sẽ không giống chiếc trâm cài tóc này, màu sắc tối tăm. Hay là mời mẫu thân xem thử, đây có phải là trâm cài tóc mà mẫu thân tặng cho Băng Lan muội muội hay không."

Ta đưa trâm cài tóc cho phu nhân thừa tướng, mặt phu nhân thừa tướng tối sầm lại, bà ấy không nói một lời, ánh mắt hung ác liếc Bùi Băng Lan một cái.

Giờ thì mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Ta mỉm cười trêu chọc: "Vậy nên Băng Lan muội muội, chắc hẳn ngươi không thể phân biệt được chất lượng của ngọc bích, chỉ cho rằng màu xanh thì là ngọc bích chứ gì?"

Có người bắt đầu xì xào bàn tán: "Cô tiểu thư nhà Bùi phủ thật đê tiện, hóa ra là nàng ta bày mưu tính kế người khác."

“Dù sao Chi Hoan tiểu thư cũng được nuông chiều từ bé đến lớn trong phủ thừa tướng, gặp qua bao nhiêu việc đời. Là thiên kim thật thì sao chứ? Từ nhỏ đã quen nghèo, ngay cả ngọc bích cũng không phân biệt được."

Đầu Bùi Băng Lan dần dần cúi xuống.

Lúc này, ta chuyển lời: "Muội muội không nhận ra cũng bình thường, bởi vì đây vốn là một bất ngờ mà ta dành cho tổ mẫu."

Ta sai người bưng ra bình rượu mật ong trắng.

"Cháu biết tổ mẫu thích rượu mật ong trắng, nên đặc biệt dâng lên để tỏ lòng hiếu thảo, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, vì thế nghĩ đến bài thơ "Kim thoa ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số", dùng trâm cài tóc vàng nạm ngọc bích thay cho kim thoa, rượu mật ong trắng tính là ngọc lộ, cháu cũng coi như tặng tổ mẫu một điềm lành "tiện thắng khước nhân gian vô số"."

Mấy câu nói, nhẹ nhàng hóa giải xấu hổ.

Nhưng ta không phải là để giải vây cho Bùi Băng Lan, ta chỉ không muốn vợ chồng thừa tướng xấu hổ, như vậy cũng không có lợi cho ta.

Thừa tướng phụ thân liên tục khen ngợi ta có tâm, ngay cả tổ mẫu cũng hiếm khi nở nụ cười.

Trong khách khứa lại có người bắt đầu tâng bốc ta, mà Bùi Băng Lan, hoàn toàn không ai quan tâm đến.

Ta cười quay đầu lại, vừa hay đụng phải ánh mắt của Bùi Đại, chúng ta nhìn nhau cười.

Nói đến những kiến thức về ngọc thạch này này, cũng đều là Bùi Đại ngày xưa dạy cho ta.

Không ngờ, thực sự có một ngày dùng tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom