11.
Trong yến hội, Bùi Băng Lan luôn nhìn ta với ánh mắt hung ác. Hôm nay tất cả âm mưu đều thất bại, chắc chắn nàng ta đang rất hận tôi.
Đáng tiếc ta không muốn quan tâm đến nàng ta. Sau khi lễ nghi kết thúc ta muốn về nhà, ca ca Thẩm Du còn ở bên ngoài chờ ta.
Bùi Băng Lan thấy ta định rời đi, vội vàng chuẩn bị muốn tiễn ta.
Bốn bề không có ai, ta thở dài: "Bùi Băng Lan, có gì vui đâu? Giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, ngươi không thể sống tốt với cuộc sống tiểu thư của mình sao?"
Bùi Băng Lan nhẹ nhàng cười, nhưng những lời nói ra lại nghiến răng nghiến lợi: "Có ngươi ở đây, ta không thể quên được những ngày làm nha hoàn ở Bùi phủ. Ta cũng không có cách nào quên được tất cả mọi người đều hướng về ngươi. Thẩm Chi Hoan, ngươi chỉ là một đứa hèn mọn ti tiện đi ra từ ổ ăn mày, ngươi có tư cách gì để tranh giành với ta, so bì với ta?"
Ta không muốn dây dưa với nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta vẫn đuổi theo ta, nhất định phải nói những lời khiến ta khó chịu.
Lúc này, một nha hoàn đột nhiên báo tin, thái giám tổng quản Lý Công công trong cung đã đến.
Quản gia vội vàng mở cửa, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, kết quả Lý Công công nhìn thấy ta liền cung kính hô lên một tiếng:
"Tham kiến công chúa."
Khuôn mặt của Bùi Băng Lan biến sắc, Bùi Tương cũng vội vàng chạy đến, không biết chuyện gì xảy ra.
Ta đếm số ngày, ái chà, thời gian nửa tháng thực sự đã đến rồi.
Thẩm Du đi theo sau lưng Lý Công công, ra hiệu cho ta đi qua.
Lý Công công mới chậm rãi tuyên bố tiên hoàng đã băng hà vì bệnh đêm qua, bởi vì là tang lễ bí mật cho nên chậm chạp chưa công bố. Tiên đế không có con trai, Thẩm gia chính là hậu duệ hoàng gia, vâng mệnh trời, thái hậu dự định sắc phong Thẩm Kỳ làm tân đế, thì con gái của Thẩm Kỳ - Thẩm Chi Hoan tự nhiên là công chúa điện hạ rồi.
“Nô tài phụng mệnh đón công chúa hồi cung, nhận lễ khán thành. Còn về phần Bùi Tương, gia đình ngài nên dẹp yến hội thôi, kẻo bất kính với tiên hoàng."
Mọi người đều không lường trước được biến cố này, nhất là Bùi Băng Lan.
Cả người nàng ta loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.
Hai mắt vô hồn.
"Tại sao, tại sao?"
Sau đó, phụ thân ngay lập tức khoác lên mình áo bào, gia đình chúng ta được đưa vào kiệu hoàng gia, nhận lễ khán thành.
Kiệu hoàng gia đi dạo một vòng quanh hoàng thành, thấy hoàng gia xuất hành, tất cả mọi người đều phải quỳ xuống sát đường, bao gồm cả người của phủ thừa tướng.
Lúc đi ngang qua phủ thừa tướng, ta cố tình kéo rèm xe ra, đối diện với khuôn mặt bởi vì ghen tị mà bị biến dạng của Bùi Băng Lan.
Nàng tuy đang quỳ nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt toàn là ghen tị.
Ta ngồi trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng: "Tại sao không phải là ta, ta chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thì tất cả những thứ này đều sẽ là của ta!"
Ta mỉm cười với nàng, sắc mặt nàng càng khó coi hơn.
Tiếp theo giống như kiếp trước, ta được phong làm công chúa chính thống cao quý nhất, vào ở Triêu Hoa Điện.
Quốc chi thiên kim, cành vàng lá ngọc.
Chỉ là thiên kim phủ thừa tướng, thì có cái gì đáng giá để ta tranh giành?
Thế nhưng những gì Bùi Băng Lan đã cho ta, ta cũng phải trả lại cho nàng mới được.
12.
Sau khi chúng ta vào cung không lâu, Bùi Băng Lan cũng xin vào cung yết kiến.
Nàng ta ăn mặc mộc mạc đơn giản, toàn thân áo tơ trắng, giống như lúc ban đầu ở trong ổ ăn mày.
Phụ hoàng vốn không muốn gặp, nhưng ta nói không sao, ta cũng biết nàng sẽ nói với các người những gì.
Ta giơ đầu ngón tay lên đếm.
Thứ nhất, nàng ta chắc chắn sẽ nói về tình thân ấm áp ngày xưa, bản thân lúc đó đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
Thứ hai, nàng ta chắc chắn sẽ nói Phủ thừa tướng không có tình người, người khác xem thường nàng, cô nàng ghen tị vì ta được phụ mẫu yêu thương.
Thứ ba, nàng ta sẵn sàng phụng dưỡng, vào cung thường xuyên ở bên cạnh phụ mẫu.
Nói xong ta liền trốn ra sau bức bình phong, lúc này Bùi Băng Lan vành mắt đỏ hoe đi vào.
Bùi Băng Lan vừa vào đã khóc lăn xuống đất: "Phụ thân! Mẫu thân! Con gái đến xin tội."
Phụ hoàng và mẫu hậu phức tạp nhìn nhau.
Sau đó Bùi Băng Lan bắt đầu kể lể nỗi khổ của mình như đổ đậu, giống hệt như ta vừa nói, không khác gì.
"...... Con gái ở nơi lạnh lẽo như phủ thừa tướng thực sự không thể ở được nữa, ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, nguyện thường xuyên vào cung bên cạnh phụ mẫu, để phụng dưỡng lòng hiếu thảo."
Kiếp trước quan hệ giữa ta và phụ mẫu không được tốt lắm, Bùi Băng Lan cũng không có cơ hội phá sạp hàng, cho nên nàng ta vào cung khóc lóc một phen như vậy, phụ mẫu không đành lòng, thậm chí còn phong cho nàng ta một chức vị công chúa, cho phép nàng ta thường xuyên vào cung để bầu bạn.
Lúc ta nghe tin chạy tới hỏi, "gia đình ba người" bọn họ ăn uống vui vẻ với nhau, ta tựa như một người ngoài đứng đó, cho nên ta lại gây náo loạn một phen.
Nhưng ở kiếp này.
Phụ hoàng ho khan một tiếng, mẫu hậu dịu dàng nói: "Lan Nhi chịu uất ức, nhưng tục ngữ có câu con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Phủ thừa tướng dù không tốt cũng là nhà của con. Có Chi Hoan ở trước mặt chúng ta phụng dưỡng lòng hiếu thảo là đủ rồi, con vẫn nên về nhà bầu bạn với thừa tướng nhiều hơn."
Vẻ mặt Bùi Băng Lan kinh ngạc, sao không giống như tưởng tượng gì hết vậy?
Sau đó mẫu hậu cũng không giữ nàng ta ở lại ăn cơm, trực tiếp đuổi nàng ra khỏi cung.
Phụ hoàng đứng dậy lật bức bình phong ra xem: "Đừng trốn nữa, Hoan Hoan tối nay muốn ăn cái gì, lại để cho ngự thiện phòng làm cho con!"
"Tuân lệnh."
13.
Nội vụ phủ tặng cho ta một nha hoàn mới, tên là "Tiểu Xuân".
Tiểu Xuân, nghĩ đến cái tên này, thật đúng là một người khắc sâu vào ký ức khiến ta nhớ mãi không quên.
Tiểu Xuân đã từng là nha hoàn ta thích nhất, bởi vì lúc ta tứ cố vô thân nhất, nàng ta giới thiệu cho ta rất nhiều nam sủng.
Những nam sủng mạo mỹ kia đã an ủi cuộc sống cô đơn trong cung của ta, nhưng cũng khiến thanh danh của ta hoàn toàn xấu đi.
Bởi vì nàng ta là người được Bùi Băng Lan thu mua.
Bây giờ, Tiểu Xuân cúi đầu lễ phép: "Từ nay, nô tỳ sẽ tớ hầu hạ công chúa."
Tổng quản Nội vụ phủ hỏi ta có hài lòng hay không, ta vẫy tay, vẫn giữ nàng ta ở lại bên cạnh.
Mặc dù là một quả bom hẹn giờ, nhưng cũng có thể là một vũ khí hữu dụng.
Tiểu Xuân cũng giống như kiếp trước, vừa mới đến đã đoán được sở thích của ta, giới thiệu cho ta rất nhiều nam sủng.
Nàng ta không biết, kiếp trước ta thu nhận nhiều nam sủng như vậy chỉ bởi vì cha không thương mẹ không yêu, tình cảm tịch mịch mà thôi.
Bây giờ ta hoàn toàn không cần, nhưng ta vẫn phải tương kế tựu kế.
Ta muốn đi từng bước một sớm loại bỏ kế hoạch phá hủy ta của Bùi Băng Lan, khiến nàng ta lộ ra nguyên hình.
Chẳng mấy chốc, tin tức ta thu nhận nam sủng đã lan truyền khắp cung.
Nhưng kỳ lạ thay vậy mà không có ai phản ứng.
Kiếp trước ta thu nhận mười nam sủng bọn họ mắng ta hoang dâm vô độ không ra thể thống gì, lần này ta thu nhận hẳn hai mươi người thế nhưng không ai hỏi han?
Ta thử thăm dò phản ứng của người xung quanh một chút.
Mẫu hậu ta nhấp một ngụm trà: "Hoan Hoan thích là được."
Phụ hoàng ta nhíu mày: "Nam sủng thì không sao, nhưng nhan sắc của bọn họ không nhất định có thể xứng đáng để hầu hạ con gái ta."
Ca ca ta: "Không biết Hoan Hoan thích kiểu gì, ta quen biết mấy người học sĩ trong Hàn lâm viện có ngoại hình không tệ, hay là ta giới thiệu thêm vài người?"
Có chút hai mặt.
Chỉ có một người có phản ứng, đó chính là tiểu thúc thúc của ta Bùi Đại.
Dựa theo quy định, công chúa như ta được mời về từ dân gian trong cung đều phải tham gia khóa đào tạo lễ nghi hoàng gia.
Mà người đến đào tạo ta, chính là trưởng bộ lễ, tiểu thúc thúc của ta - Bùi Đại.
Bùi Đại đến nơi mà không cần báo trước, bởi vậy lúc hắn đến nơi của ta, ta đang bị một đám mỹ nam vây quanh mà không hề hay biết gì.
Bùi Đại lặng lẽ nhìn ta, cho đến khi ta cảm nhận được không khí xung quanh ngày càng lạnh, mới quay đầu lại.
Ồ, tiểu thúc thúc đẹp trai của ta đang đứng ở nơi đó, ánh hào quang gần như át cả mấy bé nam sủng của ta.
Ta đang định nhào vào hắn: "Tiểu thúc thúc ~"
Tiểu thúc thúc vươn tay kéo ta ra, hắn nhìn chằm chằm vào mấy tên trang dung phù hoa kia, nam sủng õng oẹ tạo dáng, giọng điệu bình thản: "Đây là người mà ngươi nuôi?"
Ta có chút chột dạ: "Không, không phải con nuôi."
Ta vừa biện minh vừa phất tay ra hiệu cho bọn họ mau chạy nhanh đi.
Trong số mấy tên nam sủng đó có một người nhận ra Bùi Đại, không biết sống chết lại nói một câu: "Ồ, tiểu Bùi đại nhân còn quan tâm đến chuyện hoan ái nam nữ của người khác sao?"
Không khí đột nhiên giảm xuống một độ, không biết vì sao, hắn đột nhiên rút ra kiếm của thị vệ, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm đã nhanh như chớp điểm vào trán người đó, lập tức hơi chảy ra máu tươi.
Mặt Bùi Đại không biểu cảm, giọng nói còn lạnh hơn cả hầm băng: "Cút."
Nam sủng đó gần như là bò đi,
Hai mươi người trai tơ trong vòng mười giây lập tức chạy không còn một bóng người.
Ta nắm lấy tay áo hắn: "Tiểu thúc thúc có thấy ta không biết liêm sỉ không?"
Đôi mắt Bùi Đại như ngọc lưu ly nhìn ta thật sâu, ánh mắt phức tạp, không nói thêm lời nào.
"Ngày mai thần sẽ dạy công chúa giáo dục lễ nghi, cáo từ."
Bùi Đại đi rồi, không thể hiểu được mà tức giận đi rồi.
Nhìn thấy bóng lưng của hắn, trong một khoảnh khắc, ta nhớ lại quá khứ đã bị lãng quên.
Kiếp trước, nguyên nhân chính vì chuyện nam sủng, ta mới đoạn tuyệt với Bùi Đại.
Bùi Đại từ trước đến nay luôn đứng về phía ta, Bùi Băng Lan vẫn luôn biết, đó là một cái gai trong lòng nàng.
Bùi Băng Lan thông đồng với nam sủng do mình sắp đặt, buổi tối cho ta uống thuốc sinh ra ảo giác, sau đó phái Tiểu Xuân đi tìm Bùi Đại, nói bên công chúa xảy ra chuyện.
Chờ lúc Bùi Đại lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến, ta đã trầm mê ảo giác, nhìn thấy Bùi Đại còn tưởng là sủng nam đẹp trai của mình, đi lên rồi ôm ấp hôn hít.
"Công chúa, Thẩm Chi Hoan! Ngươi?"
"Ừ, mỹ nhân, haha mỹ nhân."
Ta không nhận ra hắn, một tay ôm hắn vào trong lòng ngực mình, không nói không rằng hôn xuống.
Bùi Đại bị chiêu này của ta làm cho không kịp phòng ngừa, lúc hắn sắp bị ta kéo lên giường, hắn đánh mạnh vào lưng ta, ta lập tức hôn mê bất tỉnh nhân sự.
14.
Kiếp trước, trong cung của ta đều là người do Bùi Băng Lan cài cắm, chuyện này đương nhiên nhanh chóng bị bại lộ.
Mọi người chấn động, bọn họ đều biết Bùi Đại đã từng là tiểu thúc thúc của ta, thậm chí có người còn lên triều tố cáo ta và tiểu thúc thúc có quan hệ bất chính, trái với luân thường đạo lý, đồng loạt yêu cầu phế bỏ chức vị công chúa của ta.
Phụ hoàng ngay lập tức tát ta một cái, thừa tướng im lặng không nói gì, nhưng Bùi Đại lại đứng ra:
“Là thần thèm muốn dung nhan của công chúa, là thần trái với luân thường đạo lý, thần tự nguyện từ chức xin tội, chuyện này không liên quan gì đến công chúa.”
Bùi Tương nổi giận nói:“Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Ngươi đừng tự gán cho mình cái mũ, ngươi biết chuyện này truyền ra ngoài…”
Bùi Đại rũ mắt, đánh gãy lời Bùi Tương nói:“…Thần yêu mến công chúa, không phải lời nói dối.”
Triều đình chấn động.
Bùi Đại bị ban xuống làm thứ dân, cởi bỏ quan phục trước mặt mọi người.
Còn ta quỳ trên triều đình, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ dám nhìn bóng lưng hắn, cũng không dám nói ra sự thật.
Cuối cùng mọi người đều đi rồi, Bùi Băng Lan xuất hiện, cười nhạo ta: “Bùi Đại vì ngươi mà bị ban xuống làm thứ dân, mà ngươi thật đúng là hèn nhát đó nha.”
Đúng vậy, rất hèn nhát.
Hèn hạ đến mức chuyện ngu ngốc mình làm lại cần người khác gánh tội.
Ta nghĩ đi nghĩ lại về những lời Bùi Đại nói năm xưa trên triều đình, ta đột nhiên rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là thật lòng hay giả ý?
Ta bị suy nghĩ của chính mình làm cho giật mình, sao ta có thể thèm muốn tiểu thúc thúc của mình chứ, mặc dù ta không có quan hệ huyết thống với hắn.
Giờ đây trùng sinh một đời, sao ta có thể để chuyện này xảy ra lần nữa được, ta phải tiên hạ thủ vi cường.
Màn đêm buông xuống, ta chọn một nam sủng đẹp nhất để ngủ chung.
Lúc hắn hứng thú bừng bừng mà muốn đến hầu hạ ta, ta mỉm cười nhìn hắn, rút ra một cây dao găm hung hăng đặt trên bả vai chính mình.
Nam sủng kinh ngạc, ta lớn tiếng kêu gọi: "Người đâu, có thích khách!"
Nam sủng kia rất nhanh bị thị vệ xông vào bắt giữ.
Ta chỉ vào nam sủng: "Hắn chính là thích khách!"
Nam sủng hô lớn: "Ta oan uổng, là công chúa tự đâm mình!"
Thủ lĩnh quân đội hoàng gia đẩy hắn ngã xuống đất: "Nói vớ vẩn, dám vu khống công chúa!"
Chuyện này rất nhanh được truyền đến tai phụ hoàng mẫu hậu, bởi vì ta thường ngày thật sự rất cưng chiều đám nam sủng này đó, cho nên không có ai nghi ngờ ta.
Bọn họ nhanh chóng bắt đầu điều tra xem ai đã dâng mấy tên nam sủng này cho ta, rất nhanh Tiểu Xuân đã bị bắt đi.
Ta không phải không biết mấy thủ đoạn điều tra của triều đình, rất nhanh Tiểu Xuân cùng với mấy tên nam sủng kia bị đánh cho nhận tội.
Bọn họ đều là những người được Bùi Băng Lan đại tiểu thư Bùi phủ cài cắm bên cạnh ta.
Bùi Băng Lan bị dẫn đến trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng nghiêm nghị nói: "Ngày xưa chúng ta đã nuôi ngươi như con ruột, nay ngươi có gì để nói?"
"Oan ức quá, phụ hoàng, không... hoàng thượng, tuy thần sắp xếp một vài người, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho tỷ tỷ, sợ nàng ở trong cung xảy ra chuyện gì cũng có thể chăm sóc, tuyệt đối không có ý hại nàng!"
Ca ca nghe vậy nhíu mày: "Ngươi nói vậy, chính ngươi cũng tin sao?"
Bùi Băng Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước toàn là vô tội: "Ca ca, ca phải tin muội, muội thật sự không có."
Thẩm Du nghe vậy lắc đầu: "Băng Lan muội muội của ta ngày xưa, không phải như vậy."
Từ đầu đến cuối, ta không nói một lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn xem. Mẫu hậu ôm lấy vai ta, ôn tồn nói: "Con muốn xử lý như thế nào?"
Đôi mắt mọi người đều nhìn về phía ta, ánh mắt của Bùi Băng Lan nhìn chằm chằm vào ta, nàng rất rõ ràng biết rằng bây giờ đã bị ta phản kích.
"Con không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, còn về việc xử lý như thế nào, nàng ta dù sao cũng từng là con gái của phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng mẫu hậu định đoạt đi."
15.
Sau khi ta nói xong câu đó, phụ mẫu lại càng thương ta hơn, bởi vì lời ta nói ra chính là những gì bọn họ đang nghĩ trong lòng.
Bùi Băng Lan từng cùng với bọn họ sớm chiều ở chung mười mấy năm, cũng từng là con gái hòn ngọc quý trên tay.
Dù ta và bọn họ hiện tại có thân thiết đến đâu, tình cảm xưa cũ cũng không phải là nói bỏ là bỏ được.
Cuối cùng, Bùi Băng Lang được đưa trở lại Bùi phủ, mãi mãi không được vào cung, hoàng đế hạ chiếu thư bảo Bùi thừa tướng quản lý gia đình chu đáo.
Ta biết, Bùi Băng Lan sẽ không có ngày nào tốt đẹp.
Sau khi Bùi Băng Lan được đưa về Bùi phủ, nghe nói Bùi Tương dùng gia pháp đánh Bùi Băng Lan đến nỗi không xuống giường được.
Còn Bùi Đại sau khi biết ta bị thương thì lo lắng như lửa đốt, liên tục mấy ngày mang thuốc đến cho ta. Sau khi mấy tên nam sủng của ta đi hết, hắn đến cung của ta cũng có vẻ vui vẻ hơn.
"Tiểu thúc thúc, sao dạo này cảm thấy thúc có vẻ tâm trạng rất tốt?"
"Chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi."
Ta chống tay nhìn hắn, trong đầu luôn hiện lên một ít suy nghĩ lung tung.
Đặc biệt là câu nói của hắn ở triều đình đời trước "...thần yêu mến công chúa, không phải là lời nói dối".
Nghĩ đến đó ta lại xao nhãng, sắc mặt không thể kìm nén được mà đỏ lên.
Bùi Đại gõ nhẹ vào bàn của ta, chau mày nói: "Công chúa dạo này hay lơ đãng."
"Bùi Đại..."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ta và Bùi Đại đều ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay ta chưa bao giờ gọi thẳng tên của hắn.
Trên mặt Bùi Đại không chút biến sắc, hơi rũ mắt: "Công chúa cứ nói."
Ta lắp bắp: "Thúc, thúc cũng già đầu rồi, vì sao vẫn chưa lấy vợ?"
Bùi Đại lặng lẽ nhìn tôi.
"Nếu, nếu trong kinh thành có nữ tử thúc vừa ý, thúc cứ nói với con, con có thể giúp thúc..."
Bùi Đại cười, nụ cười như tuyết xuân sắp tan.
"Công chúa, trong lòng thần thực sự có một nữ tử."
Tim ta như nghẹn ở cổ họng, chỉ thấy hắn chậm rãi nói:
"Nhưng công chúa không giúp được ta."
Ta cười ha ha, cố gắng xoa dịu bầu không khí xấu hổ, nhưng trong lòng lại vô cùng mất mát.
Sau đó hắn nói cái gì ta đều nghe không vào.
Cho đến lúc hắn chuẩn bị rời đi, ta thực sự không nhịn được nữa gọi hắn lại.
"Thúc vừa mới nói, tại sao con không giúp được thúc?"
Bùi Đại xoay người lại, từng bước tiến về phía ta, đôi mắt sâu thẳm như đêm thâu.
Hắn trầm giọng nói: "Ta sợ nàng bị vướng vào tục lệ của nhân gian, lời đàm tiếu của người đời, cuối cùng vẫn đáng sợ."
Bình luận facebook