-
Chương 1
01
Sau khoảng thời gian tắt thở ngắn ngủi, hồn phách của tôi trôi dạt giữa không trung.
Thấy bà nội ngồi bệt dưới đất, kêu khóc nói bác sĩ giết cháu đích tôn bảo bối của bà ta.
Lúc trước bà ta vẫn luôn cho rằng trong bụng tôi chính là con gái.
Nhìn thấy Trương Soái ôm thi thể của tôi gào khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Rồi mẹ chồng vội vàng chạy tới, khóc lóc xong, cùng bà nội lôi kéo bác sĩ, đòi bệnh viện bồi thường 100 vạn.
100 vạn!
Mạng của tôi chỉ đáng giá như vậy.
Bên tai vang lên một thanh âm: “Cô nên đi đầu thai.”
Chỉ là, tôi thật sự rất không cam lòng.
Cuộc đời của tôi, vì cái gì phải đi tới bước này?
“Cô muốn sống lại một lần nữa sao?”
“Muốn chứ!”
Ý thức đột nhiên mờ mịt.
Lại trợn mắt, tôi trở về năm mười lăm tuổi.
Trong thôn chiếc loa phóng thanh đang nói: “SARS tuy rằng tạm thời không có ảnh hưởng đến thôn chúng ta, nhưng……”
Trương Soái mặc quần ống loa ở cửa thôn ngăn tôi lại: “Triều Triều, nghe nói cậu cũng phải đi học trung cấp à?”
Mặt hắn còn non nớt, dọa tôi sợ tới mức giật mình.
Cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.
Chạy vài bước lại quay trở lại, giơ tay tát hắn một cái: “Đánh chết cậu cái đồ bám váy mẹ!”
Hắn bị đánh đến ngơ người.
Một hồi lâu mới theo sau lưng kêu: “Tống Triều Triều cậu làm gì đánh tôi, cái gì mà bám váy mẹ?”
Tôi chạy về phía hoàng hôn đang hạ màn, một hơi chạy về nhà.
Trong sân rất náo nhiệt, bà cô ở thành phố đã trở lại.
Bà ta thời trẻ tốt nghiệp từ trung chuyên, được phân công tác ở một xí nghiệp, sau này lại gả cho đồng nghiệp, cùng đơn vị nhưng khác phòng.
Từ đây thành người thành phố.
Trong gia tộc, bà ta xem như là có tiền đồ nhất, cực kỳ có quyền lên tiếng.
Giờ phút này, bà ta chỉ điểm giang sơn: “Triều Triều tuy rằng thi đậu vào trường trọng điểm, nhưng điểm lại đứng gần cuối.”
“Sức con gái bật không nổi, lên cao trung càng theo không kịp.”
“Trường đó hiện tại nếu học không nổi, rồi không thi đậu đại học, coi như mất trắng mấy năm sách vở. Không bằng đi học trung cấp, hai năm là có thể đi làm kiếm tiền, đến lúc đó có thể giúp đỡ học phí cho Tiểu Mộ, hai vợ chồng cũng nhẹ nhàng một chút.”
Lúc ấy ba mẹ tôi tin bà ta.
Mắt thấy bà ta còn muốn thao thao bất tuyệt, tôi lớn tiếng đánh gãy: “Ba, mẹ, con muốn đi học cao trung!”
Bà cô còn đang lải nhải, tôi trực tiếp đáp lời bà ta: “Cô cứ yên tâm, nhà con sẽ không tìm cô vay tiền.”
Dù sao cô cũng sẽ không cho mượn.
Bà ta bị làm cho tức giận.
Màn đêm buông xuống, trong sân lâm vào một mảnh hắc ám.
Ba trách tôi: “Không biết lớn nhỏ, sao lại nói với trưởng bối như thế.”
Tôi lặp lại: “Ba, mẹ, con muốn đến cao trung!”
Tôi biết, đây là một thời đại tràn ngập cơ hội.
Chỉ cần nắm lấy cơ hội, mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Bằng đại học, chính là át chủ bài.
Mẹ tôi bật đèn sáng nhà chính.
Năm bóng đèn, chỉ sáng hơn dầu hoả một chút.
Ba từng ngụm từng ngụm hút thuốc, mẹ thở dài thật sâu.
“Triều Triều, học phí một học kỳ ở cao trung tới 1800, mẹ cùng ba con không có tiền.”
“Hiện tại lúa bán không được giá, trong nhà nuôi heo lại chết mất hai con……”
“Mẹ và ba con không bản lĩnh, chuyện sách vở của con cũng cần tiền……”
Đời trước, bọn họ cũng như thế này.
Cứ luôn miệng kể khổ.
Tôi khi đó tuổi nhỏ, kiến thức thiển cận, mềm lòng lương thiện.
Cuối cùng thỏa hiệp, đi học trung cấp.
Sau đó phát hiện, điểm thi đầu vào của rất nhiều bạn học chỉ bằng một nửa của tôi.
Sau này em trai đi thi, ba mẹ chạy khắp nơi vay tiền, giao 5000 cho em trai đóng học phí, đưa em tôi đi học ở trường trọng điểm.
Khoảnh khắc đó, thế giới tôi sụp đổ.
Cuộc đời chính là như thế, sai một ly đi một dặm.
Tôi nói từng câu từng chữ: “Con nhất định phải đến cao trung, học phí con tự mình nghĩ cách.”
02
Ba phun ra một ngụm khói cuối cùng, nói: “Chính con nói vậy thì tự lo liệu đi.”
Chỉ còn một vài tháng nữa là khai giảng.
Tôi hiện tại đi vào huyện làm công, tính ngày tính đêm, cũng không có khả năng kiếm được 1800.
Ban đêm tôi nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mà nghĩ cách.
Cuối cùng nghĩ tới một người.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, tôi đi ra cửa thôn nơi dừng chân của tuyến xe vào trong huyện.
Giữa hè trời nóng, mọi người đều thức dậy sớm.
Tôi đụng phải mẹ của Trương Soái là Trương Thẩm.
Bà ta tươi cười chào hỏi với tôi: “Triều Triều, sớm như vậy đi đâu vậy? Chắc còn chưa ăn cơm sáng, dì luộc trứng gà, lấy cho con hai cái.”
Cả người tôi nổi lên một tầng da gà.
Vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Trước khi cùng Trương Soái kết hôn, bà ta đối đãi tôi cực tốt.
Sau khi kết hôn mới biết được bà ta là người hai mặt, đặc biệt là khi tôi mấy năm cũng chưa sinh con, bà ta càng không có sắc mặt tốt.
Sau này mang thai bà ta kiên trì tìm người giúp tôi siêu âm, biết được là con gái, cố ý bán hết mấy con gà nuôi định cho tôi ăn khi ở cữ.
Tôi lui về sau ba bước: “Con ăn rồi.”
“Con cũng phải đi trung cấp, cùng Trương Soái nhà dì học chung một trường……”
“Không, con muốn học cao trung.”
Tôi xoay người rời đi, bà ta ở sau kêu: “Ba mẹ con đào đâu ra tiền cho con chứ? Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì? Không bằng sớm một chút làm công kiếm tiền……”
Tôi ở bến xe, đỉnh mặt trời chói chang, tìm được tiệm cơm phúc đức.
Năm ấy tôi kết hôn, trong thôn truyền ra tin tức.
Có người giúp đỡ mấy học sinh, trong đó có một người thi đậu Thanh Hoa.
Đứa bé kia sau khi tốt nghiệp tìm được chú Đức, kiên trì cho chú ấy 30 vạn.
Lúc ấy đài truyền hình còn tới phỏng vấn.
Trong thôn nhóm phụ nữ bàn tán: “Có tiền chẳng cho người trong thôn, chạy đi giúp người ngoài.”
“Khó trách cả đời chẳng sinh được con!”
10 giờ hơn, tiệm cơm nhỏ còn vắng khách.
Tôi liếm môi khô khốc, vừa đoạt lấy giẻ lau trong tay chú Đức giúp chú lau bàn, vừa trình bày ý đồ.
“Con ghi cho chú giấy nợ, chờ con thi đậu đại học, sẽ trả cả vốn lẫn lời cho chú.”
“Con tuy rằng hiện tại thành tích chưa tốt, nhưng con nhất định sẽ cố gắng học.”
“Chú Đức, con biết chú vẫn luôn giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó, xin chú giúp con……”
……
Vừa dứt lời, vợ chú lớn giọng lao tới:
“Cái gì giúp đỡ? Tống Đức Phúc, ông giấu tôi cho ai tiền, khó trách sổ sách trong tiệm vẫn luôn không khớp!”
Bà ấy cầm dao phay hướng về chú Đức.
Chú Đức một phen lấy lại giẻ lau trong tay tôi, giải thích: “Ta nào có tiền!”
“Tiền đều ở trên người của bà, bà đừng nghe nó nói bừa.”
Chú ấy hung dữ với tôi: “Không ăn cơm thì nhanh trở về, chớ ở chỗ này ảnh hưởng ta buôn bán!”
Tôi sai rồi.
Tôi quá xúc động quá vội vàng.
Nhưng chú Đức không hề cho tôi cơ hội, ông ấy lấy cây chổi đuổi tôi đi.
Tôi liên tiếp hỏi thật nhiều cửa hàng ở mặt tiền.
Cho dù được nhận, một tháng cũng chỉ có 600.
Hơn nữa ít nhất phải làm nửa năm.
Mặt trời chói chang, tôi cơ hồ bị nướng đen.
Chẳng lẽ bắt đầu lại cuộc đời, cũng không thể thay đổi vận mệnh của tôi?
Tôi chỉ có thể học miễn phí ở trung cấp, chỉ có thể làm công nhân, chỉ có thể tùy tiện gả đi, qua loa cả đời?
Cả ngày không ăn cơm không uống nước, tôi cảm giác mình bị mất một lớp da.
Khi về đến cửa thôn đụng phải Trương Thẩm.
Bà ta tấm tắc nói: “Đừng lăn lộn mù quáng, con không cần mạng nữa à!”
“Đi theo Tiểu Soái nhà dì đi học trung cấp thật sự rất tốt!”
Trương Soái từ trong phòng chạy ra, trong tay bưng một chén trà lạnh: “Uống chút trà, đừng để bị cảm nắng.”
Kiếp trước chúng tôi cùng đi làm công nhân.
Một tháng 800, chúng tôi mỗi người gửi ba mẹ 600, chỉ chừa hai trăm cho mình.
Trong xưởng bao ăn ở.
Hắn đem hai trăm cho tôi, bản thân có khi một tháng dùng chưa được mười đồng.
Khi đó, tôi cảm thấy hắn là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời.
Hắn rất tốt, nhưng không chịu nổi cái tính bám váy mẹ.
Tôi đẩy trà lạnh về: “Không cần, cảm ơn.”
Trở về nhà, ba mẹ và em trai mới từ ngoài ruộng trở về.
Tống Mộ âm dương quái khí: “Chị thật biết trốn, cả ngày đến cái bóng cũng không thấy.”
“Eo của tôi mệt như bị chặt đứt.”
Từ nhỏ ba mẹ đã nói với tôi, tôi là chị, tôi phải chiếu cố em trai, nhường em trai.
Tôi vẫn luôn bị tẩy não như vậy.
Thẳng đến khi bọn họ cầm tiền nhiều năm tôi gửi về, cho em trai thanh toán tiền nhà ở, lại chỉ mua cho tôi cái giường và chiếc chăn bông làm của hồi môn.
Tôi mới tỉnh ngộ: Vốn dĩ, từ khi Tống Mộ sinh ra, tôi đã bị định sẵn là vật hy sinh.
Ba thấy sắc mặt của tôi liền biết chuyện không thành.
Ông thở dài: “Con hiện tại biết 1800 là số tiền lớn chưa?”
Mẹ sờ đầu tôi: “Triều Triều, ba mẹ năng lực có hạn, con chớ trách chúng ta.”
Tống Mộ nổi giận đùng đùng: “Đói chết đi được, trước làm cơm ăn được không?”
Cơm chiều trên bàn, ba mẹ nói: “Con cùng Tiểu Soái cùng đi học trung cấp, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Con muốn học cao trung, con sẽ làm ra tiền.”
Ba quăng chiếc đũa thật mạnh: “Mày có phải muốn bị đánh một trận mới nghe lời phải không?”
“Cho mày đi học trung cấp đã rất tốt, trong thôn con gái nhà khác tốt nghiệp sơ trung liền đi làm thuê nuôi gia đình, mày còn muốn thế nào?”
Mẹ dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn, cũng thuyết phục tôi.
Chỉ là ba mẹ không biết, các cô gái đó đều không thi đậu vào cao trung.
Hơn nữa, lần này đã là lần thứ hai được sống.
Nếu tôi còn nhượng bộ, tôi đây xứng đáng đời đời kiếp kiếp sống trong vũng lầy, vĩnh viễn không thể xoay người.
Đang giằng co, trong sân chó đen sủa không ngừng.
Ánh trăng ảm đạm, chú Đức đẩy xe đạp đứng ở trong bóng cây đại thụ, nhẹ giọng gọi tôi: “Triều Triều, con lại đây!”
03
Chú Đức cho tôi một chồng tiền.
Có một trăm, 50, còn có năm đồng một đồng.
Mây đen nhượng bộ, ánh trăng nhu hòa dừng ở nếp nhăn tràn đầy trên mặt của chú ấy.
Chú đem tiền đưa cho tôi, trên mặt vẫn mang theo vẻ có lỗi: “Ta cũng không có nhiều, sinh hoạt phí con tự mình nghĩ cách.”
Hốc mắt tôi hơi đỏ, run rẩy đưa tay nhận tiền.
“Chú chờ một chút, con hiện tại trở về lấy giấy bút viết giấy nợ.”
Chú Đức giữ chặt cánh tay tôi: “Không cần!”
“Nhưng thi cuối kỳ con cần đạt ít nhất là ba trăm, chỉ có như vậy con mới có thể thi đậu đại học, ta mới có thể tiếp tục giúp đỡ con.”
Chú dừng một chút.
“Tiền của ta cũng không nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể giúp những đứa trẻ chân chính đáng giá.”
Chú Đức thậm chí không chịu vào nhà uống miếng nước.
Chú dặn dò tôi: “Đừng cho người khác biết là ta cho học phí.”
“Con biết.”
Tâm người, có khi vì tiền mà ra tay ác độc.
Chú Đức cưỡi xe đạp, khoác ánh trăng vội vàng rời đi.
Nghỉ hè tôi nhặt xác ve, ở trong sông sờ ốc nước ngọt, tìm tôm hùm, dùng lưới bắt cá nhỏ cùng trứng tôm.
Mấy thứ này đều có thể đổi tiền.
Trước khi khai giảng, tôi mang theo một giỏ tôm lặng lẽ đưa cho chú Đức.
Hơn nữa mẹ cho tôi một trăm, trên người tôi tổng cộng chỉ có 300.
Cho dù là mỗi ngày ăn màn thầu, cũng không thể duy trì được một học kỳ.
Cũng may tôi tay mắt lanh lẹ, báo danh ngày đầu tiên liền đi tìm hiệu trưởng.
Trình bày hoàn cảnh của mình, lần nữa tỏ vẻ mình sẽ cố gắng đọc sách, muốn ở trường học tìm một công việc.
Ông ấy thật là giáo viên tốt, thay tôi suy nghĩ một chút, để ta mỗi tuần hai lần đi quét tước cùng sửa sang lại thư viện, mỗi tháng có thể cho tôi một trăm phiếu cơm.
Khi đó tôi được chọn hai món mặn là hai đồng, một món chay một đồng.