• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sống lại tuyết liễu (1 Viewer)

  • Chương 3

Trương Soái từ trong phòng chạy ra: “Nhà Vương hôm nay có mời đoàn hát, chúng ta đi xem, phiếu điểm có gì tốt mà lấy.”
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp trung chuyên, vào dây chuyền sản xuất tôi mới phát hiện tri thức quan trọng.
Tôi tham gia học bổ túc lần nữa, đỗ vào đại học chuyên khoa chính quy.
Trương Soái vẫn luôn chơi chơi game, còn thường xuyên đả kích tôi: “Mấy bằng cấp này, bên ngoài không thừa nhận, không biết em tốn công làm gì.”
“Sách này có thể có trò chơi vui nào sao?”
Tôi nhìn hắn cười: “Trương Soái, cậu tự đi xem, tôi không bao giờ muốn đi chung đường với anh.”
Tôi bỏ lỡ tuyến xe sớm nhất, 9 giờ rưỡi mới tới trường học.
Ở cổng trường gặp được mấy học sinh trong ban từ xe riêng xuống.
Mục Quân thấy tôi liền huýt sáo, gọi tôi: “Tống Triều Triều, chạy trốn mau, thi cuối kỳ cũng chẳng khá hơn.”
Những người khác cười ha ha.
Có tổng cộng ba tấm bảng vàng.
Tôi liều mạng đi tới trước bảng.
Gió lạnh phần phật, mây đen che lấp mặt trời.
Tâm tình tôi lại nóng như lửa đốt.
Tên của tôi, sẽ nằm trong sáu học sinh được chọn không?
07
Thứ nhất, không phải tôi.
Thứ nhì, cũng không phải.
Thứ ba không phải.
Thứ tư không phải.
Thứ năm không phải.
Tâm tôi càng ngày càng lạnh, hít sâu một cái, mới nhìn về cái tên thứ sáu.
Tống…… Triều…… Triều.
Tôi hung hăng xoa xoa đôi mắt.
Thái dương lúc này nhẹ nhàng xán lạn.
Ba chữ Tống Triều Triều, như mang hào quang, đâm vào trong mắt tôi.
Trong chớp mắt, hốc mắt tôi đã đỏ bừng.
Chương Hiệt không biết khi nào đã đến bên người tôi, vỗ về tôi: “Tống Triều Triều, cậu cũng thật lợi hại!”
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy, nước mắt đột nhiên lăn xuống.
Cậu hoảng hốt: “Cậu, cậu khóc cái gì?”
Cậu ấy ở trên người sờ loạn, cũng không lấy ra được nửa tờ khăn giấy, cuối cùng khó xử mà đưa ống tay áo cho tôi: “Đừng khóc, dùng cái này lau đi.”
Tôi liền nắm cánh tay của cậu hung hăng lau nước mắt: “Tôi thật vui.”
Nguyên lai tôi thật sự có thể làm được.
Nguyên lai, tôi đáng giá được hưởng niềm vui ấm áp như vậy.
Nguyên lai, tôi cũng có thể có được cuộc đời mà tôi muốn.
Chương Hiệt giấu cánh tay ra sau, cười nhợt nhạt: “Tống Triều Triều, tôi ở ban trọng điểm chờ cậu.”
Phiếu điểm cụ thể thì phải lấy ở phòng học.
Lão Lý chờ ở cửa phòng học.
Khi đi lướt qua, tôi cười rất vui vẻ: “Thầy Lý, thật là tiếc, học kỳ sau không thể làm học sinh của thầy.”
Lão Lý khóe miệng trừu trừu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chú của Mục Quân thăng chức, cho nên học kỳ sau, trò sẽ còn là đệ tử của ta.”
Giờ khắc này, máu quanh thân tôi giống như bị đóng băng, lạnh đến đáng sợ.
Lão Lý vỗ bả vai của tôi: “Ai kêu trò thi không cao hơn điểm chuẩn bao nhiêu, như vậy được vào ban trọng điểm chính là người khác.”
Không!
Vấn đề không ở điểm số.
Vốn dĩ có quy tắc ngầm ở đây.
Nhưng tôi hiện tại quá yếu, tôi không thay đổi được gì.
Tôi chỉ có thể thay đổi chính mình.
Nhất định còn có biện pháp có thể cứu vãn, nhất định còn có.
Tôi nôn nóng mà ở hành lang đi qua đi lại.
Giữa chừng Mục Quân đi qua tôi còn đụng phải tôi một chút, hắn cười ngạo nghễ: “Rất xin lỗi, chỗ này vốn dĩ không phải dành cho cậu.”
08
Mục Quân nghênh ngang mà đi, đi cùng hướng với hắn, tôi thấy được chủ nhiệm lớp ban nhất, Lưu lão sư.
Ông ấy chính là cơ hội.
Tôi cất bước chạy như điên, đuổi vào văn phòng của ông rồi đóng cửa lại, một phen túm cánh tay của ông.
“Thầy Lưu, cầu ngài cho con vào ban trọng điểm.”
“Con nhất định sẽ cố gắng học, con tuyệt đối sẽ không kéo chân sau, con sẽ đạt được thành tích,……”
“Con biết chuyện này rất khó xử, con cầu ngài, cầu ngài cho con một cơ hội.”
……
Kiếp trước thời niên thiếu, ta coi khinh chuyện mở miệng cầu xin.
Hiện giờ quay đầu lại, so với tiền đồ cả đời so sánh, vài câu cầu xin tính cái gì?
Thầy Lưu cau mày, thần sắc khó xử.
Đột nhiên cửa văn phòng bị gõ vang, Chương Hiệt đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp.
“Thầy Lưu, dựa theo thành tích, Tống Triều Triều vốn dĩ là có thể……”
Thầy Lưu nhăn mày.
Tôi chạy nhanh đánh gãy lời của cậu ấy: “Chương Hiệt, câm miệng.”
Ngay sau đó, tôi quay qua nhìn thầy Lưu: “Thầy ơi, con đối với Chương Hiệt không có ý tưởng không an phận, con chỉ muốn vào ban trọng điểm, lớp nào cũng được.”
“Nếu ngài có điều cố kỵ,” tôi hít sâu một hơi, “Con về sau có thể duy trì khoảng cách với bạn học Chương.”
Chương Hiệt thần sắc tối sầm.
Thầy Lưu liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu: “Ta không phản đối bạn bè kết giao vì chuyện học tập. Trò về nhà chờ tin tức đi, chuyện này, ta sẽ tận lực vì trò tranh thủ.”
Tôi cùng Chương Hiệt xuống lầu.
Khóe miệng của cậu thẳng tắp, không nói một lời.
Xuống tới lầu dưới, cậu ấy bỏ tôi lại đi trước.
Tôi gọi cậu lại: “Rất xin lỗi, Chương Hiệt. Chúng ta cực khổ như vậy, nhất định phải quyết tâm liều mạng hướng lên trên, chỉ có như vậy, mới có thể thành công.”
Tôi giơ tay lên, vươn năm ngón tay đón ánh mặt trời: “Tôi cần phải theo đuổi ước mơ của mình, cậu hiểu không?”
Cậu ấy dừng chân lại, quay đầu lại nhìn tôi.
Ngược chiều sáng, biểu tình của cậu mờ mịt mơ hồ: “Tôi hiện tại đã biết rõ.”
Cậu ấy đi trước hai bước, tôi thấy rõ đáy mắt nhu hòa của cậu: “Tôi hiểu cậu, nhưng tôi càng hy vọng chúng ta là chiến hữu cùng tiến cùng lùi, sóng vai đi ra khốn cảnh.”
Cậu ấy trưởng thành nhanh chóng đến như thế.
So với thiếu niên mấy tháng trước sợ hãi xuất đầu lộ diện như hai người khác nhau.
Làm tôi hổ thẹn.
Khi về thôn, dì Trương đang ở trong sân giết gà để làm thịt cho ngày mai.
Thân gà chổng ngược, máu đỏ thắm nhỏ giọt ở miệng chén sứ lớn bị nứt, bà ta không có ý tốt hỏi tôi: “Triều Triều, thi sao rồi?”
“Cũng ổn, chỉ đứng thứ sáu trong mấy trăm học sinh.”
Thần sắc bà ta ngạc nhiên, ngượng ngùng thu lại vẻ cười nhạo trong mắt, nuốt xuống những lời chế giễu.
Ngày hôm sau chính là cuối năm.
Bà cô họ Đường trong thành đã trở lại.
Cả gia đình tụ ở bên nhau ăn cơm.
Lúc trước bà ta cực lực phản đối tôi đi học cao trung, hiện giờ làm trò trước mặt mọi người diss tôi.
“Nghe nói cháu được phân đến ban song song, ban song song có thể có tiền đồ gì, chính là lãng phí thời gian.”
Trên bàn, họ hàng thân thích sôi nổi phụ họa.
“Con gái không cần đọc sách nhiều như vậy.”
“Cháu chính là không hiểu chuyện, xem ba mẹ cháu mệt thành cái dạng gì.”
“Gả cho một nam nhân tốt mới là quan trọng nhất.”
……
Tôi ngữ khí bình tĩnh: “Cháu lần này thi cuối kỳ, là đứng thứ sáu của ban.”
Trên bàn trong chớp mắt yên tĩnh.
Bà cô sắc mặt không quá đẹp.
Qua một hồi lâu bà ta mới tiếc nuối tấm tắc: “Đáng tiếc cháu là con gái, nếu là Tiểu Mộ thi được vậy cũng tốt.”
“Bất quá Tiểu Mộ cũng không tồi, nghe nói lần này thi cuối kỳ, điểm số không tệ, lọt vào trường hàng 50?”
“Vẫn rất có tiềm lực, cố lên!”
……
Thân thích sôi nổi khen em trai.
Một trường cao trung nằm trong top một trăm cả nước cùng với sơ trung hàng 50 ở nông thôn, trong đó phân lượng cao thấp bọn họ thật sự không rõ ràng lắm sao?
Tất nhiên rõ ràng.
Chỉ là, ở trong mắt bọn họ con gái không quan trọng gì, hy vọng gia tộc nhất định phải do con trai nắm lấy.
Bà cô liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Một lần thi cuối kỳ không nói lên được cái gì, chỉ khi cháu tiến vào ban trọng điểm mới có hy vọng.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ba vang lên.
Ông không quen dán lỗ tai nhận điện thoại, xưa nay đều ấn loa.
Đầu khi điện thoại, giọng nói ôn hòa của thầy Lưu truyền đến: “Chắc là phụ huynh bạn học Tống Triều Triều, tôi gọi điện thoại lại đây là muốn thông báo con gái hai vị, học kỳ sau có thể tới ban nhất học.”
“Tống Triều Triều thông minh hiểu chuyện lại có chí tiến thủ, hai vị có đứa con gái như vậy, thật là có phúc khí.”
Không biết ông ấy phí bao nhiêu công sức, nỗ lực thế nào, mới được kết quả như vậy.
Tôi đoạt lấy điện thoại nghẹn ngào mà nói cảm ơn.
Thầy Lưu cười: “Đây là kết quả xứng đáng, an tâm mừng năm mới đi!”
Cắt điện thoại, cả bàn lặng yên.
09
Bà cô tựa hồ đang nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vận khí của cháu cũng thật tốt.”
Vận khí của tôi đúng là hơi tốt.
Nhưng ngoài vận may, tất cả đều dựa vào chính mình.
Tuy rằng hầu hết thân thích đều không xem trọng tôi, nhưng vẫn có người vì tôi mà vỗ tay tán thưởng.
Là chú Đức.
28 âm lịch chú ấy cũng trở về thôn, nơi này dù sao cũng là nguồn cội của chú, lúc nào ăn tết cũng phải về.
Mùng một tôi đến nhà chú ấy chúc tết, chú thừa dịp bác gái đi châm trà, vui mừng mà vỗ bả vai tôi.
“Nghe nói cháu thi đỗ ban trọng điểm, thật là không tồi.”
Chú ấy trộm đưa một chồng tiền cho tôi.
“Nhanh lấy đi, đây là học phí cho học kỳ sau. Có rất nhiều người tặng tiền mừng tuổi cho cháu.”
Bác gái không thích tôi lắm.
Công bằng mà nói là bác ấy không thích người ở thôn này.
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, bác ấy sinh một đứa con gái xong thì không thể sinh thêm nữa, vô số người ở sau lưng chỉ trích bác là gà không biết đẻ trứng.
Cũng có người khuyên chú Đức ly hôn rồi cưới một nữ nhân nối dõi tông đường.
Đừng thấy chú Đức kinh doanh tiệm cơm nhỏ mà xem thường, trong thôn hầu hết mọi người đều nể chú.
“Kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì, con trai cũng không có, về sau chẳng lẽ đều trông chờ cháu ngoại hay sao?”
Bác gái bưng tới một ly trà đậu cho tôi.
Tôi uống xong hai ngụm liền nhanh đứng dậy cáo từ.
Về nhà, tôi phát hiện chú Đức cho tôi 2100.
Thế nhưng trong đó hết 300 tiền mừng tuổi.
Cái tiệm nhỏ kia của chú, một phần cơm ớt cay xào thịt, chỉ có năm đồng tiền.
2100, không biết chú phải xào bao nhiêu đồ ăn mới có thể kiếm được.
Tháng giêng tôi cũng không nhàn rỗi, lên núi đào rất nhiều măng mùa đông.
Trước khi chú Đức về huyện, tặng cho chú một bao tải măng.
Tôi đưa măng xong liền chạy, bác gái đuổi theo, đưa cho tôi 50 đồng: “Bác không muốn nợ cháu, cầm đi mua quần áo mới mà mặc.”
Qua năm mới đã xảy ra một chuyện lớn.
Nhà họ Vương thôn kế bên có con gái tốt nghiệp hai năm trước, ở tỉnh thành vay tiền mua nhà, kêu ba mẹ lên ở chung.
Lại còn dắt em trai tới tỉnh đi học.
Chuyện này ở nông thôn như sóng to gió lớn.
Nguyên lai cố gắng học, sau này lại có kết quả tốt như vậy.
Tháng giêng mười hai âm lịch, chúng tôi sẽ khai giảng.
Tối ngày hôm trước, ba cho tôi một trăm đồng.
“Về sau mỗi tháng chúng ta cho con một trăm đồng phí sinh hoạt, thiếu thì tự con nghĩ cách.”
Tôi lúc ấy có hơi cảm động.
Chỉ là ông nói tiếp một câu:
“Cố gắng học, thi đỗ vào đại học tốt, về sau giúp đỡ trong nhà, giúp đỡ em trai.”
Tâm tôi, nháy mắt lạnh đi.
Ngày hôm sau, tôi đến ban cũ lấy sách cùng đồ vật vụn vặt của mình.
Bọn học sinh nhà giàu không hề huýt sáo với tôi, chỉ nhìn chằm chằm tôi thu dọn.
Tôi dùng một cái bao nilon siêu thị dọn dẹp hết đồ vật, sau đó cười với bọn họ rồi vẫy tay: “Hẹn gặp lại!”
Tới ban nhất rồi, phát hiện Mục Quân cũng ở đó.
Nghĩ lại mọi chuyện, tôi đại khái đã biết trong chuyện này có vấn đề.
Là tổ trưởng, thầy Lưu vốn dĩ có thể nhét Mục Quân đội sổ vào ban khác, nhưng ông ấy vì kéo tôi lên, không thể không nhượng bộ, đem Mục Quân vào nhất ban.
Chương Hiệt ngồi ở vị trí tốt nhất của phòng học, sau khi thấy tôi, đôi mắt của cậu ấy cong lên, cười nhợt nhạt với tôi.
Tôi cũng cười, vẫy tay tính chào hỏi với cậu.
Nhưng chưa kịp làm gì, bên tai vang lên tiếng Mục Quân cười nhạo: “Cậu thật đúng là cố chấp, cho rằng vào ban nhất là có thể có thể thay đổi mọi chuyện?”
“Cho dù cậu có thi đậu đại học, đời này cũng chỉ có thể làm công cho những người như tôi.”
10
Tôi rút tay về, bình tĩnh đáp: “Tôi biết, nhưng nỗ lực thì mới có cơ hội.”
“Mục Quân, giai cấp vĩnh viễn tồn tại, nhưng chưa chắc cậu vĩnh viễn đứng ở trên.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom