Một trăm phiếu cơm, đã giảm bớt áp lực rất lớn cho tôi.
Cũng không phải là ai cũng tốt như thầy như vậy.
Chúng tôi lần này có hơn 700 học sinh.
Tôi xếp hạng gần 600.
Bị phân đến ban học song song.
Trong ban có rất nhiều học sinh đều là được tài trợ.
Tôi bị phân chỗ ngồi đến cuối lớp.
Nữ sinh ngồi phía trước mang theo cái ghế ngồi cao, che bảng đen hơn phân nửa.
Bên cạnh học sinh tự trả tiền cũng không cố gắng học, vừa học chưa bao lâu liền nói chuyện riêng.
Tôi vốn dĩ hoàn cảnh khó khăn, học tập trong môi trường như vậy thật sự không xong.
Tôi cùng chủ nhiệm lớp là thầy Lý phản ánh, ông ta lại chỉ khinh nhạt nói: “Vậy trò đổi cái ghế giống trò đó xem, còn nữa nỗ lực học tập, thành tích thi giữa kỳ tốt, ta liền đổi chỗ ngồi cho trò.”
Khi từ văn phòng ra tới, tôi nghe thấy thầy Lý cùng giáo viên khác đàm tiếu: “Muốn thành tích thì không có, muốn gia cảnh cũng không nốt, tật xấu thì lại rất nhiều.”
Một khắc kia, tôi thật sự rất muốn vọt vào cho ông ta một bạt tai.
Nhưng trên thực tế.
Sinh hoạt xưa nay đã tàn khốc như vậy.
Nếu không có tiền, vậy cần phải tự lực cánh sinh.
Bằng không, tiếng nói sẽ bị mai một, nhu cầu sẽ bị làm lơ.
Chú Đức cùng hiệu trưởng thiện lương, là mỹ đức quý hiếm.
Thầy Lý, mới là cảnh ngộ hiện thực.
Tôi nhất định, dốc toàn lực thay đổi vận mệnh.
Tôi không bao giờ muốn qua loa gả chồng, cuối cùng một thi hai mệnh.
Lúc hể dục giữa giờ, tôi đem từ vựng tiếng Anh làm thành tấm card nhỏ dán ở lòng bàn tay, vừa vận động vừa có thể ghi nhớ mười mấy từ vựng.
Lúc nghỉ trưa, người bên cạnh đang vui đùa ầm ĩ, tôi dùng bông nhét lỗ tai, nghiêm túc giải đề.
Sau khi tắt đèn, khu dân cư đối diện ký túc xá vẫn còn sáng đèn, tôi liền đứng ở hành lang bên cửa sổ, dùng ánh sáng ít ỏi, chuẩn bị bài ngày hôm sau.
……
Hôm nay tôi ở thư viện hỗ trợ sửa sang lại sách, một nam sinh cao gầy đỏ mặt lại đây.
Hỏi thầy Uông trực ban có cần người phụ việc hay không.
Thầy Uông chỉa vào tôi: “Trò đã tới chậm.”
Nam sinh nhìn tôi một cái, thất vọng rời đi.
Thầy Uông vừa đi về phía kệ sách vừa thấp giọng nói với tôi: “Nam sinh vừa rồi là Chương Hiệt, là năm nhất như trò, nghe nói trong nhà điều kiện cũng không tốt……”
Chương Hiệt……
Là cậu ấy!
04
Cậu ấy được chú Đức giúp đỡ, thi đậu Thanh Hoa.
Buổi tối tôi đi ăn cơm, lại đụng phải cậu ấy.
Phần cơm của cậu chỉ có một phần khoai tây nhỏ, lại thêm bốn lượng cơm.
Cơm nước xong, tôi cùng dì bán cơm trò chuyện.
Sau đó đến nhất ban tìm Chương Hiệt, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi vừa rồi hỏi qua chủ tiệm cơm, dì ấy có nhận người phụ việc, mỗi ngày cơm trưa cùng cơm chiều phụ nửa giờ, quản lý nhà ăn, mỗi tháng còn cho một trăm tệ.”
“Cậu muốn đi thử không?”
Tay thon gầy của Chương Hiệt tạo thành quyền, sắc mặt ửng đỏ: “Phải đứng ở phía trước múc cơm sao?”
“Tôi, tôi……”
Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ 15-16 tuổi, vẫn còn xấu hổ.
Tôi nhẹ nhàng thở dài: “Như vậy đi, tôi đến thư viện nói chuyện với thầy Uông, xem có thể đổi thành cậu đến thư viện hay không……”
Cậu ấy ngơ ngẩn.
Tôi đã đi được một đoạn, cậu ấy đuổi theo hỏi tôi: “Vì sao cậu giúp tôi?”
Bởi vì, tôi lợi dụng cậu.
Hẳn là chú Đức đem tiền vốn phải giúp cậu ấy chia một nửa cho tôi, cậu ấy mới khốn đốn như thế.
“Có lẽ bởi vì, chúng ta đều là người nghèo đi.”
Hầu kết của cậu lăn lộn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu không sợ bị bạn học chỉ trỏ sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Hoàng hôn buông xuống làn tóc đen của cậu, thiếu niên hổ thẹn nghi hoặc.
Tôi nói từng câu từng chữ: “Kỳ thật đáng sợ không phải là bần cùng, mà là từ bần cùng sinh ra tự ti nhút nhát, nhạy cảm và thiển cận.”
“Bởi vì nghèo, chúng ta lo trước lo sau, sợ thất bại, không dám nỗ lực, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội.”
“Nhưng bằng sức lao động của mình kiếm tiền, vì sao phải sợ ánh mắt khác thường của người khác?”
“Nếu cậu thự sự là một nam nhi đại trượng phu, cậu đứng ở đám bạn học kia múc cơm, cậu sẽ sợ người khác bàn tán sao?”
Đồng tử của Chương Hiệt rung động, gân xanh mu bàn tay hơi nhô lên, thấp giọng nói: “Trước kia lúc còn sơ trung gia cảnh tôi rất tốt, tôi vẫn luôn……”
Tôi cười.
Cậu trừng lớn đôi mắt: “Cậu cười cái gì?”
“Cười học sinh xuất sắc vốn cũng không phải người hoàn hảo.”
Tôi vươn tay ra muốn bắt tay với cậu ấy: “Rất vui được quen biết cậu, học sinh bình thường xuất sắc. Tôi là Tống Triều Triều.”
Lòng bàn tay ẩm ướt của cậu chạm vào tôi: “Tôi là Chương Hiệt.”
Cậu hạ quyết tâm: “Cậu tiếp tục làm ở thư viện đi, tôi một hồi tự mình đi hỏi bà chủ tiệm cơm một chút.”
Ngày hôm sau, tôi ở tiệm cơm gặp cậu.
Mặt cậu đỏ như tôm luộc, căn bản không dám đối diện với người khác, động tác múc đồ ăn cũng không thuần thục, luống cuống tay chân.
Đến phiên tôi, tôi lớn tiếng nói: “Bạn học, tôi muốn một phần rau, cho tôi nhiều thịt một chút!”
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ý cười nơi đáy mắt chợt lướt qua.
Sau đó múc cho tôi một phần đồ ăn lớn tràn đầy.
Đương nhiên, tôi giúp cậu ấy còn có mục đích khác.
Bầu không khí học tập ở ban của tôi, thành tích học tập so ra kém xa ban trọng điểm.
Ngay cả thầy cô cũng không để bụng như vậy.
Tôi muốn tìm người dẫn dắt tôi, những người khác không có đủ kiên nhẫn.
Nhưng Chương Hiệt có.
Vô luận khi nào tôi đi hỏi bài, cậu đều giúp tôi giải đáp, mỗi lần như thế, thẳng đến khi tôi nghe hiểu mới thôi.
Thành tích thi giữa kỳ cũng không như ý, tôi thi chỉ hơn bốn trăm điểm.
Chương Hiệt an ủi tôi: “Nền tảng của cậu kém, hiện tại quan trọng nhất chính là phải chăm chỉ, ngàn vạn không thể uể oải từ bỏ.”
Đương nhiên sẽ không.
So với lần khó khăn này, trăm ngàn lần khổ tôi đều đã ăn, còn sẽ để ý cái này.
Dần dần, trong toàn khối có lời đồn đãi.
Nói tôi thích Chương Hiệt, dựa vào học tập mà lì lợm la liếm cậu.
Mỗi khi tôi và Chương Hiệt đi cùng nhau, liền có người huýt sáo.
Hôm nay nghỉ trưa tôi bị gọi vào văn phòng, chủ nhiệm ban nhất là thầy Lưu cũng ở đấy.
05
Sắc mặt của thầy Lý rất không đẹp.
“Bản thân trò có thành tích kém đã đành, còn muốn đi trêu chọc học sinh giỏi nhất ban, trò hiện tại là học sinh, quan trọng nhất chính là học tập, đầu óc đừng có suy nghĩ lung tung, lại nói, trò tự soi lại mình, người như Chương Hiệt có thể coi trọng trò sao?”
Thầy Lưu hơi nhíu mày, đánh gãy: “Thầy Lý, đừng dạy học sinh như vậy.”
“Bạn học Tống, hôm nay ta tới cũng không phải để chất vấn gì, chỉ muốn nhắc nhở trò, học tập mới là việc quan trọng nhất.”
Tôi nhẫn nại giải thích: “Em chỉ ở cùng cậu ấy hỏi bài, em không có ý nghĩ không an phận!”
Thầy Lý đập bàn một cái: “Trò còn cãi bướng, trò có khó khăn sao không tìm thầy cô?”
Tôi nhìn ông ta: “Nhưng mỗi lần em hỏi thầy, thầy đều dùng dăm ba câu đuổi em, thầy căn bản không muốn dạy em.”
Thầy Lý giận tím mặt, duỗi tay muốn đi tới đánh tôi.
Khi đó dùng cách xử phạt về thể xác học sinh không coi là chuyện to tát gì.
Cuối cùng là thầy Lưu kéo ông ta lại.
Trưa hôm đó, vị trí của tôi đã bị đổi tới chỗ gần cửa.
Phía trước là hai học sinh cao 185 cm, tôi bị che đến kín mít.
Hình như mọi người trộm cười tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Sau tiết tự học buổi tối, Chương Hiệt tới tìm tôi.
Quen biết được hai tháng, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động tới tìm tôi.
“Tống Triều Triều, cậu thi tới nhất ban đi!”
“Hả?”
Ánh mắt của cậu sáng quắc: “Tôi hỏi qua, mỗi học kỳ đều có một cơ hội, nếu cậu tới nhất ban, về sau sẽ không còn có người cản trở chúng ta.”
“Hả?”
Mặt cậu đỏ ửng, vội vàng giải thích: “Ý tôi là, cản trở chúng ta học tập.”
Vì để kích thích ý chí chiến đấu, mỗi học kỳ trường sẽ căn cứ thành tích, chọn ra sáu học sinh từ các ban phía dưới để thay thế ba học sinh từ các ban trên.
Tôi hơi chần chờ: “Tôi có thể chứ?”
“Học kỳ này không được, thì học kỳ sau.” Ánh đèn mờ nhạt ở hành lang, làm ánh mắt của Chương Hiệt lấp lánh, “Chỉ cần kiên trì không ngừng, cậu nhất định có thể.”
“Tống Triều Triều, tôi ở nhất ban chờ cậu!”
Kỳ thi cuối kỳ này đối với tôi là quan trọng nhất.
Tôi ít nhất phải đạt điểm thật cao, Đức bá mới có thể tiếp tục giúp đỡ tôi.
Vì tôi muốn thi vào ban trọng điểm, nên tranh thủ từng giây từng phút.
Ngày kế tiếp, trừ bỏ ngủ, ăn cơm, làm công việc ngoài giờ, tôi học tập điên cuồng.
Bắt đầu vào đông, thời tiết lạnh hơn.
Tôi không có tiền mua áo lông vũ, ban đêm ở hành lang đọc sách, chỉ có thể khóa lại toàn bộ quần áo trên người, không ngừng đi lại để đỡ lạnh.
Có bạn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem áo lông vũ khoác trên vai tôi: “Đừng để bị cảm.”
Đối diện là ban công nhà dân.
Bóng đèn, không biết có đổi nhiều ngói hơn không.
Bức màn kéo kín mít, đèn trên ban công thường sáng suốt một đêm.
Thầy Uông đoạt lấy giẻ lau trong tay tôi: “Trò đi vào văn phòng của ta học đi, nửa tháng này trong thư viện không vội.”
Nguyên lai, chỉ cần chúng ta đủ nỗ lực.
Thế giới này sẽ cố gắng nâng đỡ chúng ta.
Hai ngày thi cuối kỳ đặc biệt lạnh.
Trường học đại phát từ bi, mở điều hòa.
Lúc trước điều hòa vẫn luôn được bài trí.
Tôi mặc quá nhiều, phía sau lưng toàn là mồ hôi.
Trong phòng học cửa sổ đóng chặt, đầu óc tôi hơi mơ màng, tay cùng da chân bị nứt gặp nóng, ruột gan cồn cào mà ngứa ngáy.
06
Tôi không ngừng nói với chính mình: Tống Triều Triều, mày nhất định phải tỉnh táo.
Điểm số một tuần sau mới có.
Tạm biệt Chương Hiệt và bạn cùng phòng, tôi ngồi xe về thôn.
Giữa đường thấy một nam nhân trung niên ở trong xe hút thuốc, nữ nhân trong tay ôm đứa trẻ đang khóc lớn.
Người phụ nữ nhấc quần áo dỗ dành đứa trẻ.
Năm 2003, thành phố lớn đã ngựa xe như nước, nhưng huyện nhỏ xa xôi này, cả người vẫn lầy lội như cũ, cục diện đáng buồn.
Tôi hơi say xe, tới cửa thôn liền chạy xuống xe, người đầu tiên gặp lại là dì Trương.
Dì Trương cười tủm tỉm hỏi: “Triều Triều, sao sắc mặt con kém như vậy?”
“Nhìn dáng vẻ chắc là thi không tốt, dì từng hỏi thăm qua, dù học ở trường nổi tiếng, mỗi năm cũng chưa chắc đỗ đại học.”
Trong thôn bà cô nào cũng có tư tưởng như vậy.
Nói ba mẹ tôi là đầu óc bị úng nước, không bồi dưỡng con trai, cư nhiên cho con gái học cao trung.
Khi tôi về tới hồ nước bên cửa nhà, mẹ tôi đang giặt quần áo.
Bà vừa thấy tôi liền đỡ eo đứng lên: “Mau mau, eo mẹ đau, con nhanh giúp mẹ giặt sạch quần áo một chút.”
Tôi vốn muốn thừa dịp nghỉ đông học tập.
Nhưng trong nhà luôn có chuyện làm.
Giặt quần áo nấu cơm, cho gà heo ăn, đào đất trồng cây.
Vào đêm sau cuối cùng cũng có thời gian, mẹ lại chê tôi mở đèn đọc sách phí điện.
Nhưng Tống Mộ mỗi ngày lại cưỡi xe đạp chơi bời khắp thôn, chuyện gì cũng không cần làm.
Mỗi lần tôi oán giận, mẹ liền sẽ che chở hắn: “Nó là con trai, sao có thể làm mấy việc vặt này được.”
Tống Mộ còn trợn trắng mắt mắng tôi: “Mấy chuyện này là dành cho con gái!”
Ngày đó tôi ở phòng bếp cắt củ cải, Tống Mộ chui vào, tôi cắt một miếng nó ăn một miếng.
Còn oán trách sao tôi trễ như vậy còn chưa nấu cơm.
Tôi giận sôi máu, trực tiếp túm tay nó đè ở trên cái thớt, hung tợn nói: “Tống Mộ, tao không phải chị gái chịu thương chịu khó của trước kia, nếu mày còn như vậy, mày có tin tao băm nát tay mày hay không?”
Giờ khắc này, tôi phóng thích ác ma ở đáy lòng, lộ ra răng nanh âm trầm sắc bén.
Đúng vậy.
Tôi oán hận nó.
Hận nó đã từng không ngừng mà đòi lấy, hận nó bùn nhão trét không lên tường, hận nó cướp đi toàn bộ sủng ái của cha mẹ.
Từ ngày đó về sau, Tống Mộ thành thật không ít, cũng sẽ phụ giúp tôi một chút.
Nhìn xem, thương yêu cùng bao dung không đổi được tôn trọng.
Chỉ có mạnh tay, người khác mới có thể coi trọng cùng sợ hãi.
Điểm số được công bố hôm nay, tôi phải về trường học.
Mẹ không cho là đúng: “Lãng phí tiền xe làm chi, con còn có thể thi thố gì sao?”
Dì Trương vừa giặt quần áo vừa cười nhạo: “Triều Triều là muốn thể hiện đây mà?”
Bình luận facebook