Tôi không muốn.
“Vào đại học, đến thành phố lớn, tôi sẽ có rất nhiều cơ hội.”
“Chú Đức, cảm ơn chú! Cảm ơn chú lúc trước đã cứu cháu.”
Chú Đức cười: “Chú cũng là…… Đền bù tiếc nuối.”
Hàng Châu phồn hoa, một huyện nhỏ này không thể so.
Rất nhiều bạn học từ nhỏ ở sơn thôn tới, phải tốn thời gian rất dài để thích ứng.
Nhưng tôi không cần.
Bởi vì tôi đã thấy nơi phồn hoa lớn hơn.
Tôi đã có được những gì mình cần.
Hiện tại, chỉ cần lợi dụng tiên tri để hoàn toàn thay đổi vận mệnh bản thân.
Cơ hội tới rất mau.
Chúng tôi cùng Tẩm Giai Giai, mở xưởng quần áo.
16
Ở Chiết Giang, xưởng quần áo như vậy rất nhiều, mọi người hầu như sản xuất ra sản phẩm tương tự.
Nếu không có ưu thế, rất dễ bị đào thải.
Cô ấy cầm một đống phí tổn, nghe nói chỉ có một đống áo thun nhiều tiền tặng cho chúng tôi.
Kiểu dáng đơn giản, quần áo không hề đa dạng, lại khiến tôi ngửi được mùi thương cơ.
6 năm trước.
Khi đó không có bao ship, không có chuyện bảy ngày không nhận hàng thì thôi.
Có thể mua được hàng thích hợp hay không, hoàn toàn dựa vào vận khí.
Ngày mười một tôi đi theo Giai Giai về nhà, cùng cha cô ấy trình bày tương lai tốt đẹp nếu mở cửa hàng.
Lúc đầu mở cửa hàng, cơ hồ đều là bên trung gian kiếm được tiền nhờ chênh lệch giá.
Chúng tôi có thể làm xưởng rồi bán thẳng ở cửa hàng.
Như vậy là có thể giảm phí tổn, chiếm lĩnh thị trường sớm nhất.
Chi phí máy móc cũng không nhiều.
Người mẫu cùng nhiếp ảnh gia, có thể tìm sinh viên.
Bọn họ có thời gian, nguyện ý hợp tác sửa chữa, giá tương đối rẻ.
Nhà thiết kế, lòng tôi cũng đã chọn được người.
Kiếp trước tôi ở phân xưởng quần áo làm tổ trưởng, từng tiếp đãi giám đốc thiết kế của công ty.
Bởi vì đến từ cùng một tỉnh, cho nên chúng tôi trò chuyện vài câu.
Cô ấy nói mình tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật Trung Quốc.
Tính theo tuổi, hiện tại cô ấy hẳn đã ở hàng ba.
Tôi tận tình khuyên bảo, hơn nữa Giai Giai không ngừng làm nũng.
Cuối cùng ba cô ấy đồng ý.
Ông ấy hỏi tôi: “Cháu muốn bao nhiêu tiền lương?”
“Cháu tới góp sức, cháu hy vọng có thể cho cháu quyền tự do quyết định, cháu muốn thu vào 15% lợi nhuận.”
Ba Giai cười: “Chuyện này rất mệt, chính là một phân tiền cháu cũng không lấy được.”
“Sẽ không mệt.”
Nhưng thực chất nếu không mệt, tôi đây sống thật uổng phí vài thập niên.
Chúng tôi trước mắt đăng ký một cửa hàng mặt tiền, bởi vì quá bảy ngày mà không nhận hàng, thậm chí không cần giao tiền thế chấp.
Năm 2007, cửa hàng chính thức bán online, tên là tân sinh.
Là xưởng mới của ba Giai, cũng là một trang mới của tôi.
Mỗi ngày tôi đều vội đến chân không chạm đất.
Cưỡi xe đạp điện đi khắp nơi.
Vì để tiện giữ liên lạc, tôi mua một quyển notebook second-hand.
Chương Hiệt ở tận Bắc Kinh, cậu ấy cũng bận học.
Có khi chúng tôi ở trên mạng chat QQ, chat chưa được vài câu, tôi phải đi làm chuyện khác.
Trước khi cửa hàng bắt đầu mở bán online, cậu nói với tôi: “Triều Triều, Bắc Kinh trở gió, xem chừng sẽ có tuyết rơi.”
“Tôi cảm thấy cậu cũng cơn gió mà tôi không bắt được.”
Đã 1 giờ hơn sáng.
Tôi ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ đầy sao.
Tôi cười đáp: “thời tiết Hàng Châu rất tốt, tôi thấy được rất nhiều ngôi sao.”
“Chương Hiệt, với tôi mà nói, cậu cũng từng là sao trời mà tôi không thể chạm đến.”
“Hà tất một hai phải bắt lấy tôi?”
“Tôi là gió, cậu là sao. Chúng ta có thể trước sau cùng ở dưới một bầu trời, sóng vai mà đi.”
Qua hồi lâu, cậu ấy đáp: “Lời lúc ấy tôi nói, chắc cậu còn nhớ rõ.”
Đó là ngày cùng Chương Hiệt nói chuyện phiếm, cậu nói mình thi đậu Thanh Hoa nên cầm không ít tiền thưởng, giải quyết tiền thuốc men cho mẹ xong, hiện tại trên người còn có mười mấy vạn, muốn đi đầu tư.
Tôi mở phần mềm cổ phiếu ra, nói với cậu ấy: “Mua cổ phiếu đi, hiện tại tùy tiện mua gì cũng có thể có lời.”
“Nhưng thấy chỉ số hơn 6000 điểm, cậu nhất định phải bán toàn bộ đi, tuyệt không giữ lại.”
17
Kiếp trước tôi cũng không chơi cổ phiếu, sở dĩ biết chuyện này, là bởi vì trong xưởng chúng tôi có một loạt các phân xưởng, trong 8 năm bởi vì cổ phiếu tụt giá, bao nhiêu tiền đều bốc hơi hết, còn thiếu một đống nợ.
Cuối cùng chịu không nổi kích thích này, có người còn nhảy lầu tự sát.
Lúc ấy trong xưởng bàn tán sôi nổi, tôi đi theo nghe được rất nhiều người nói là ở 6000 điểm bán tháo là được rồi.
Chương Hiệt tin tôi.
Cậu ấy nhìn cổ phiếu bò lên từng ngày, hỏi tôi có phải nhà tiên tri hay không.
“Chương Hiệt, cậu có biết một loại hoa gọi là tuyết liễu không?”
“Nó bị chặt đứt, ai cũng cho rằng nó đã chết.”
“Nhưng chỉ cần tưới nước đầy đủ cho nó, nó có thể nở hoa lại.”
“Tôi không phải tiên tri, chỉ là một cây tuyết liễu được sống lại .”
Tinh lực của tôi vẫn dồn vào hoạt động của cửa hàng.
Mục tiêu khách hàng của chúng tôi là những cô gái đô thị trẻ trung.
Các cô gái ấy có sức mua, cũng nguyện ý thử cái mới.
Trong một năm ngắn ngủi, cửa hàng liền có khởi sắc rất lớn.
8 năm sau, cửa hàng trang phục nữ tân sinh sẽ bùng nổ.
Nó sinh sôi khiến xưởng của ba Giai từ hao tổn, nhanh chóng có lợi nhuận.
Bởi vì muốn chiếu cố việc học cùng công việc, lại còn thường phải chạy đến xưởng xem hàng mẫu, tôi buộc mình thi bằng lái, mua một chiếc xe second-hand.
Ba Giai tuân thủ hứa hẹn, cứ nửa năm chia hoa hồng một lần, trước nay đều đúng hạn.
Mùa hè năm hai, Tống Mộ tham gia thi đại học.
Thi vào trường 211.
Ba mẹ mừng điên, mở tiệc, gọi điện thoại kêu tôi nhất định phải trở về ăn mừng.
Tôi mặc một thân đồ mới, mang kính râm, lái xe second-hand hơi nhỏ vào thôn.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Bao gồm ba mẹ tôi.
Mấy năm nay tôi chưa từng về nhà, bọn họ mỗi lần gọi điện thoại hỏi tôi có thiếu tiền không, tôi đều nói không thiếu.
Ở trong lòng bọn họ, tôi đại khái dựa vào việc dạy học, miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.
Người giật mình nhất phải kể tới cô Đường cùng dì Trương.
Hai người ghé vào nhau lẩm nhẩm lầm nhầm.
Cuối cùng cô Đường khinh thường nói: “Triều Triều à, sinh viên giỏi nên cố gắng học, cũng không thể đi theo tà môn ma đạo được.”
Dì Trương cũng phụ họa: “Chúng ta không thể kiếm tiền không sạch sẽ được.”
Nhìn xem.
Ở trong mắt mấy người đó, con gái kiếm được nhiều tiền, cũng chỉ có thể dựa vào bán thân.
Ba mẹ tôi chần chờ.
“Con từ đâu kiếm ra nhiều tiền như vậy, mặc cái gì vậy? Váy ngắn như vậy, đến tay áo cũng không có!”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Cuối cùng là bí thư của thôn tới thăm cháu gái giúp tôi giải vây.
Không đoán được, cháu gái kia ở dây chuyền sản xuất đi làm.
Trước kia khi tôi đến xưởng, cô ấy từng thấy tôi.
Chỉ là nhiều công nhân như vậy, tôi lại không nhớ rõ có người này.
Trong lúc nhất thời, các thôn dân ồ lên.
Bọn họ sôi nổi dò hỏi tôi sao kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lại cực kỳ hâm mộ mà nói, vẫn là nên nỗ lực học tập.
Nhìn xem, còn học đại học đã có xe để lái, mặc quần áo giày dép xa hoa.
Ba mẹ mặt mày hồng hào.
Ba túm tay của tôi, cười ha ha: “Tôi đã sớm biết nó có tiền đồ, các người khi đó đều nói tôi đừng cho con gái đi học, hiện tại đã sáng mắt chưa!”
“Con gái này của tôi có tiền đồ lớn thật!”
Mọi người sôi nổi khen ngợi.
Các trưởng bối trong tộc bắt cóc đạo đức của tôi.
“Nếu cháu kiếm được tiền, về sau em trai học tập liền phải do cháu phụ trách.”
“Nhà các người quá cũ rồi, cho ba mẹ cháu tiền xâu cái nhà to hơn đi.”
Tôi đều mặc kệ.
Cô Đường kéo tôi đến một bên, vẻ mặt lấy lòng cười: “Anh Đường của cháu ở nhà ngồi xổm đã nhiều năm, vẫn luôn không tìm được việc.”
“Hiện tại cháu lợi hại như vậy, an bài cho nó một chút.”
“Anh ta muốn làm cái gì?”
Cô Đường vỗ đùi: “Đương nhiên là ngồi văn phòng, mỗi ngày uống trà xem báo, việc quá mệt mỏi nó làm không được, thân thể của nó vẫn luôn không tốt.”
“Tiền lương sao, mỗi tháng cho hai ngàn là được, nó cũng là học sinh trung chuyên đứng đắn!”
18
Tôi cười.
“Xưởng nhà bạn cháu đang thiếu bảo vệ, một tháng tiền lương 800. Anh Đường nguyện ý đi thì cháu có thể giới thiệu một chút.”
Sắc mặt của cô Đường, muốn khó coi có bao nhiêu khó coi.
Nhưng bà ta không dám giống như trước chỉ vào mũi dạy đời tôi.
Bởi vì vị trí của chúng tôi, đã không giống nhau.
Mấy năm nay, tôi rất ít liên hệ người trong nhà.
Nhưng Tống Mộ cách một đoạn thời gian, liền sẽ gọi điện thoại cho tôi.
Giữa chúng tôi không có tiếng nói chung, cho nên mỗi khi hỏi thì chỉ hỏi ăn cơm chưa, gần đây ổn không.
Đêm đó, khách khứa về hết, ba nói: “Chú Đức muốn dời mặt bằng, hiện tại hình như có chút phiền toái, lúc trước chú ấy giúp con, con nên đi xem sao.”
Có đôi khi, tôi thật không hiểu nên đi bình phán người nhà thế nào.
Bọn họ ích kỷ, nhưng bọn họ lại hiểu được biết ơn là gì.
Sáng sớm hôm sau tôi liền đi tìm chú Đức.
Bến xe dời đi, cửa hàng nhỏ của chú ấy làm ăn không tốt.
Chú ấy muốn một lần nữa mở rộng kinh doanh, nhưng trong tay không đủ tiền.
Tôi cho tám vạn.
Chú Đức sống chết không chịu nhận.
“Một cô gái nhỏ như cháu, kiếm chừng đó tiền không dễ dàng, cứ giữ lại mà tiêu, tương lai còn làm của hồi môn.”
“Nhận lấy đi, đây là tiền mà chú nên nhận. Lúc trước chú giúp cháu, còn vượt qua số tiền này. Nếu không phải lúc cháu khó khăn nhất chú giúp một phen, hiện tại nói không chừng cháu đã đi dây chuyền sản xuất.”
Khuyên can mãi, chú Đức cuối cùng nhận lấy.
Chú ấy xoa xoa khóe mắt: “Thật tốt, chú không chọn sai người.”
“Nhìn cháu thành tài, chú thật sự vui vẻ.”
Ba mẹ muốn cho tôi chi tiền cho học phí cùng phí sinh hoạt của Tống Mộ.
Nó cự tuyệt.
“Con một đại nam nhân, có tay có chân, sao có thể để con gái nuôi chứ!”
“Chị ấy học đại học có thể kiếm được tiền, còn con không thể sao?”
“Con không cần!”
Một khắc kia, tôi phát hiện nó trưởng thành.
Cưng chiều vô điều kiện, là cây nhỏ trong nhà.
Tích lũy theo tháng ngày, cuối cùng sẽ khiến cây chết dần chết mòn.
Mà mưa rền gió dữ, tuy sẽ thổi cây ngã trái ngã phải, nhưng chỉ có trải qua tu hành, cuối cùng cây mới có thể một mình đảm đương một phía.
Sau kỳ nghỉ hè đó địa vị của tôi trong nhà đã thay đổi.
Gia tộc tụ hội, trước kia khách khứa nhiều, tôi không thể ngồi vào bàn.
Hiện giờ, tất có một vị trí nhỏ cho tôi.
Trong tộc các trưởng bối dắt theo con cháu tới đều sẽ nói: “Con được một nửa như chị Triều Triều là nhà bớt lo rồi.”
Mấy bà cô bà dì, đều muốn ghi điểm trong mắt tôi.
Có một năm vào mùng một, tôi đi chúc tết chú Đức.
Thần sắc mẹ hạ xuống: “Triều Triều, có phải con chán ghét mẹ hay không? Chúng ta lúc ấy cũng không dễ dàng!”
Chưa tới chán ghét.
Chỉ là…… Khó có thể thân cận.
Quãng đời còn lại, tôi sẽ làm tốt bổn phận con gái, nên đưa tiền sẽ đưa tiền, nên mua đồ sẽ mua đồ.
Nhưng tâm của tôi.
Không thuộc về cái nhà này.
Cũng không thuộc về ba mẹ.
Bốn năm sau, Trương Soái kết hôn.
Đối tượng là một cô gái cùng làm ở xưởng.
26 tháng chạp, hai người ăn mặc đỏ rực đi kính rượu.
Buổi tối, bạn học sơ trung mời tôi cùng đi nháo động phòng.
Tôi đứng ở cửa tân phòng, nhìn bọn họ không hề đúng mực mà đùa giỡn.
Phảng phất thấy mình của kiếp trước.
Ngày đó tôi rất không thoải mái, muốn để Trương Soái ngăn bọn họ lại.
Nhưng hắn nói: “Ngày đại hỉ, đừng mất hứng.”
Sau đó, tôi cầm cây chổi đuổi đám người kia đi, mẹ chồng trách cứ tôi không hiểu chuyện.
Tôi đột nhiên cảm thấy không thú vị, xoay người rời đi.
Mấy năm qua đi, con đường bùn ở nông thôn đã trải xi măng.
Bình luận facebook