Về học tập, chúng ta không thể không thừa nhận, có những người vốn đã có thiên phú.
Chính là dạng người đó, Chương Hiệt chỉ cần xem bài hai ba lần là có thể nhớ rõ mọi chi tiết.
Nhưng tôi phải xem mười lần mới được như vậy.
Cùng làm một cái đề, cậu ấy vài phút là có thể giải ra, nhưng giảng cho tôi ba lần tôi mới miễn cưỡng nghe hiểu.
Học tập giống như là leo núi.
Từ chân núi bò đến giữa sườn núi, không khó.
Phải từ giữa sườn núi bò lên trên, mỗi một bậc thang đều sẽ thấy rõ sự chênh lệch giữa người với người.
Tôi dốc hết toàn lực, không chút nào lơi lỏng, thi cuối kỳ, xếp hạng 95.
Miễn cưỡng chen vào top một trăm.
Chuyện này đã rất tốt rồi, dựa theo tỷ lệ trúng tuyển năm rồi, nếu tôi có thể ổn định, thi thố không thành vấn đề.
Tôi cùng Chương Hiệt ngồi cùng bàn.
Ngay từ đầu các thầy cô phá lệ chú ý chúng tôi.
Nói đến cùng vẫn là sợ tôi dạy hư cậu ấy.
Sau lại phát hiện chúng tôi thật sự chỉ là cổ vũ học tập cho nhau, bọn họ không còn để tâm nhiều nữa.
Chương Hiệt một lần phỏng chừng có thể nhận được hai mươi bức thư tỏ tình.
Có lần tôi nhìn những bức thư đó mà có chút ghen ghét: “Đây là đãi ngộ tuyệt vời đó sao, chỉ có nhân tài lấp lánh ánh sáng mới có thanh xuân như vậy.”
Người bình thường như tôi, sợ là tình yêu không đến dù chỉ một lần.
Cậu ấy ném những toàn bộ thư vào thùng rác, nhìn chằm chằm tôi rồi nói từng câu từng chữ: “Tất cả đều không phải thanh xuân mà tôi muốn.”
“Chứ cậu muốn gì?”
“Kiên định với mục tiêu, không ngừng nỗ lực, vĩnh viễn không buông tay……” Cậu ấy cười với tôi, “Đây mới là điều tôi muốn.”
Rất tốt!
Vốn nên như thế.
Học kỳ một năm hai, tôi đứng thứ 65.
Học kỳ hai năm hai, tôi đứng thứ 49.
Lần đầu tiên, chen vào top 50.
Phiếu điểm được công bố, thầy Lưu gọi tôi vào văn phòng: “Tống Triều Triều, nhất định phải ổn định, năm này sẽ vừa khổ vừa mệt.”
“Thành tích hiện tại của trò chỉ cần cải thiện thêm một chút, thi đỗ vào trường đại học tốt là không thành vấn đề.”
Chương Hiệt vẫn như cũ đứng thứ nhất, cậu ấy nhìn phiếu điểm của tôi, cười vui vẻ: “Tống Triều Triều, cậu quá lợi hại!”
Tôi đến tiệm của chú Đức một chuyến, báo tin tốt này cho chú ấy.
Giữa hè nóng nực, trong phòng bếp ngập mùi khói dầu.
Mùi ớt cay nồng nặc, làm hốc mắt của chú đỏ bừng: “Tốt, tốt, cháu làm tốt lắm.”
Tôi giúp chú bưng đồ ăn cho khách, khi về phòng bếp, thấy chú đang chấm nước miếng đếm từng tờ tiền.
“Lên năm ba phải tập trung tinh lực, nếu được thì không cần đi làm, mỗi tháng chú cho cháu hai trăm đồng phí sinh hoạt, miễn cưỡng cũng đủ dùng.”
“Không cần không cần, chú cho cháu tiền học phí là cháu đã rất cảm kích rồi.”
“Nghe chú, nếu cháu thật cảm kích chú, ráng đỗ vào đại học tốt.” Hốc mắt của chú đỏ bừng, “Lúc trước con gái của chú muốn vào cao trung, khi đó chú nghèo lại thiển cận, để nó đến Quảng Đông làm công……”
“Đến bây giờ nó vẫn còn hận chúng ta……”
“Cháu nhận lấy đi.”
Chú ấy đưa một chồng tiền lẻ cho tôi.
Đúng lúc này, rèm vải dính đầy dầu mỡ bị xốc lên, bác gái cầm theo hai con dao phay đi vào.
Trong chớp mắt, cả người tôi đều dựng hết lông tơ.
Chú Đức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tay không nhịn được mà run rẩy.
Bác gái lạnh lùng nhìn tôi, lại nhìn chú Đức, hừ một cái thật mạnh.
“Ngây ngốc làm gì, bên ngoài khách đang giục đồ ăn không nghe sao?”
Bà một phen đoạt lấy tiền trong tay của chú Đức, nhét vào túi quần của tôi.
Giơ hai con dao phay nói với tôi: “Nếu cháu không đỗ vào đại học tốt, bác sẽ băm cháu xào ớt cay!”
Tôi quá mức kinh ngạc, miệng lặp lại ngập ngừng, cũng không biết nên nói cái gì.
Bác gái rất không kiên nhẫn mà nói: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, phòng bếp chật chội, hai người đi còn chẳng lọt.”
Tôi cầm tiền trở về nhà.
Trong nhà tình cảnh bi thảm.
Điểm thi của Tống Mộ đã có, thiếu 30 điểm so với điểm trúng tuyển.
Ba tôi nói: “Vẫn phải cho nó đi học, không thể cả đời đều làm ruộng!”
Mẹ tôi phụ họa: “Đôi mắt nó kém như thế, sao có thể làm ruộng chứ!”
Chỉ là Tống Mộ muốn đi học, phí tổn phải đến 5000.
Ba mẹ thở ngắn than dài, liên tục nhìn tôi.
Tôi đang giải đề, giả vờ không nghe thấy.
Đêm nay lúc hai giờ hơn, tôi bị nóng tỉnh.
Trong nhà hai cây quạt máy, một cái ba mẹ dùng, một cái cho Tống Mộ.
Tôi không có cái nào.
Chân trời chỉ có màu đen tối, trong nhà ánh sáng ảm đạm.
Ba mẹ giơ đèn pin lục lọi cặp sách của tôi.
“Nó hẳn là đã từ anh Đức lấy được học phí cho học kỳ sau, không biết để chỗ nào.”
……
Nguyên lai bọn họ vẫn luôn biết, là chú Đức đang giúp đỡ tôi.
Trong chớp mắt, tôi như rớt vào địa ngục.
Tôi chịu đựng lửa giận ngút trời, hỏi: “Hai người đang tìm cái gì?”
Hai người ngẩn ra.
Ba tôi mở đèn trong phòng.
Sắc mặt của ông lạnh lùng: “Em trai con muốn vào cao trung phải cần 5000 đồng, ta biết trên người của con có tiền, lấy ra cho em trai dùng trước đi.”
“Còn con thì sao?”
“Con…… Chúng ta nghĩ cách sau. Thật sự không thể nghĩ ra cách nào, con cũng đừng đi học nữa, đến Quảng Đông làm công, vừa lúc có thể cho em trai con vào cao trung.”
11
Tàn khốc nhất thế gian là lời nói, bất quá thì đã sao.
“Dựa vào cái gì!” Tôi rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy cuồn cuộn, “Con không phải con của hai người sao?”
“Thành tích của con tốt, con nỗ lực tiến tới, điểm thi của con nằm trong top 50, vì cái gì muốn con nhường nó?”
“Hai người không thể công bằng hơn một chút sao?”
“Chỉ bởi vì nó là con trai?”
“Hai người còn xứng làm ba mẹ sao?”
Nếu nói kiếp trước, là chính tôi không đủ kiên định, không đủ nỗ lực.
Nhưng hiện tại, tôi đã sửa chữa sai lầm.
Tôi dần trở nên lấp lánh như vậy, chẳng lẽ không đủ tỏ rõ cho bọn họ nhìn?
Ba tôi thẹn quá thành giận, giơ đèn pin ném vào người tôi: “Mày học được lỗ đít gì? Nói chuyện với tao như vậy!”
Tôi không trốn.
Đèn pin đập vào trán tôi, tạo thành vết máu thật sâu.
Ba tôi một câu xin lỗi cũng không nói, xoay người ra khỏi phòng.
Mẹ tìm miếng vải rách dán miệng vết thương cho tôi.
Bà nhịn không được thở dài: “Con biết tính tình của ba con, con cùng ông ấy so đo cái gì, ông ấy đối với con đã đủ tốt rồi.”
Phải không?
Vết máu che khuất tầm mắt tôi, tôi cười sầu thảm: “Mẹ, ông ấy là nam nhân, ông ấy không đồng cảm với con, con có thể hiểu. Nhưng mẹ cũng là nữ, vì sao mẹ cũng y hệt ông ấy?”
“Mẹ cũng cho rằng, chỉ có con trai mới đáng giá bồi dưỡng sao? Nỗ lực của con không đáng cho mẹ để mắt sao?”
Mẹ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Lúng ta lúng túng nói: “Nhưng mà Triều Triều, sau này con phải gả cho người khác mà.”
“Mẹ và ba con muốn dựa vào em trai của con dưỡng lão.”
“Trong thôn nhà nào cũng như thế, mẹ và ba con đưa con học cao trung, đã chịu áp lực rất lớn, nếu con học mà em trai con không học, chúng ta sẽ bị người trong thôn chê cười chết.”
“Mẹ và ba con nuôi con lớn như vậy, con có phải cũng nên thông cảm cho chúng ta hay không?”
Tôi ở kiếp trước, chính là quá thông cảm cho các người.
Từng bước đi, tôi đều hy sinh cuộc sống của mình.
Đời này, tôi tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nữa.
Mẹ thấy tôi sắc mặt khó coi, chà xát tay ở trên đùi: “Nếu vậy, con đem tiền này cho em trai con dùng trước, rồi con lại đi tìm anh Đức mượn thêm? Anh ấy mở một cửa hàng mặt tiền lớn như vậy, hẳn là có thể cho con mượn.”
Trong một khoảnh khắc, lửa giận vọt tới đỉnh đầu của tôi.
“Mẹ, lời này mà mẹ cũng nói được?”
“Chú Đức cho dù có một trăm triệu, cũng là chú vất vả kiếm. Chúng ta nên biết ơn người thiện lương như chú, chứ không phải đi áp bức họ.”
“Mẹ, hai người ra dáng cha mẹ đi.”
Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn hành lý xong rồi xách cặp sách ra cửa.
Ba tôi cầm đòn gánh canh giữ ở cửa: “Mày đi đâu?”
“Về trường học!”
Ông ta giơ đòn gánh lên: “Em trai mày muốn đi học, mày cứ vậy không để bụng? Ích kỷ như vậy chỉ lo chính mình, lão tử một đòn gánh đánh chết mày.”
Tôi đến gần ông ta một bước, ánh mắt rực lửa: “Vậy ông cứ đánh chết tôi đi!”
“Dù sao ông không cho tôi tiếp tục đi học, thì có khác gì giết tôi. Nếu hôm nay ông một hai phải ngăn trở tôi, chúng ta từ đây cắt đứt quan hệ.”
“Về sau các người có chết, tôi cũng sẽ không khóc trước mộ các người!”
Ba tôi tức giận đến sắc mặt đỏ lên, trên cánh tay gân xanh nổi lên, giơ cao đòn gánh trong tay.
Tôi không quan tâm, nhấc chân tiếp tục đi.
Trong trường hợp rối loạn này, Tống Mộ từ trong phòng đi ra.
12
Nó túm chặt cánh tay của ba.
“Để chị ấy đi, chị ấy là người có thiên phú học tập, con không phải.”
Tôi kinh ngạc mà nhìn nó một cái.
Nó hung hăng trừng tôi: “Muốn chết à, còn không mau đi.”
Kiếp trước, khi Tống Mộ thi xong, tôi mới vừa phân đến dây chuyền sản xuất.
Khi đó ba mẹ gọi điện thoại cho tôi, cầu tôi nghĩ cách.
Tống Mộ ở trong điện thoại vênh mặt hất hàm sai khiến: “Hiện tại chị cũng có việc làm, ít nhất phải chuẩn bị cho tôi hai ngàn đi.”
Sau này, tôi ứng tiền lương, lại vay tiền lung tung, gom được hai ngàn trở về.
Khi đó tôi không có học lên cao trung, ngóng trông nó có thể có tiền đồ một chút.
Nhưng cuối cùng nó chỉ thi đậu trung cấp.
Hiện giờ nghĩ lại, kiếp trước tôi bị ba mẹ tẩy não, đối với Tống Mộ một mặt dung túng nhân nhượng, trong nhà hết thảy đều lấy nó làm trung tâm, cho nên nó yên tâm thoải mái, cũng không quý trọng.
Nhưng sau khi trọng sinh, bởi vì mang theo oán hận, tôi không có sắc mặt tốt với nó.
Nói chuyện với nó hung tợn hơn, cũng không vì nó mà nhường nhịn.
Có lẽ chính vì như thế, ngược lại bảo vệ vài phần thiện lượng trong nó.
Trên đường gặp được vài trưởng bối.
Bọn họ đều bảo tôi thông cảm ba mẹ khó xử, muốn tôi hiểu chuyện chia sẻ.
Trách cứ tôi hư, không lễ phép.
Dì Trương nói, con gái quan trọng nhất chính là kết hôn sinh con, học nhiều như vậy làm gì.
Thừa dịp tuổi tác thích hợp, nhanh chóng sinh đứa con trai mới là quan trọng nhất.
Cái thôn lạc hậu bế tắc này, thật sự làm người ta hít thở không thông.
Tôi nhất định phải chạy đi.
Tôi tuyệt không muốn như kiếp trước, cả đời đều vây ở chỗ này.
Ít nhiều nhờ thầy Lưu, bảo vệ mở cửa cho tôi vào ở.
Việc nhà việc nông gì cũng không cần làm, tôi có thể toàn tâm toàn ý học tập, cảm giác này thật sự là quá tốt.
Bởi vì phải học bù, nghỉ hè rất ngắn, rất mau mọi người đều chuẩn bị bắt đầu đi học.
Tôi hơn một tháng cũng chưa từng gọi cho người trong nhà.
Rất mau đã tới khai giảng.
Hôm nay thể dục giữa giờ, Tống Mộ tới tìm tôi.
Nó rốt cuộc vẫn tới học cao trung.
Nó xách theo một cái túi lớn: “Mẹ kêu em đem cho chị.”
Nó đưa cho tôi một chồng mười đồng: “Ba nói em một tháng phí sinh hoạt là 300, nhưng ông ấy cho em 400, còn một trăm hẳn là cho chị.”
Trong túi là đậu que mẹ trồng, đậu que trắng, còn có ớt cay xào thịt vụn.
Tôi không thích mấy món này.
Mấy món ăn này, một chút gừng băm cũng không có.
Lòng tôi ngũ vị tạp trần.
Nhìn xem, đây là cha mẹ.
Bọn họ hung hăng cho tôi một cái tát, muốn huấn luyện tôi thành đứa con phù hợp tâm ý của bọn họ.
Nhưng bọn họ lại sẽ cho tôi một viên kẹo táo nho nhỏ, để tôi biết bọn họ cũng có một chút yêu tôi.
Tôi sống hai lần, cũng vẫn như cũ không thể thoát khỏi phần cảm tình này.
Hôm nay tôi cơm nước xong, đi qua bảng thông báo.
Bảng vàng còn chưa tháo xuống.
Tống Mộ mặc đồng phục, cùng mấy bạn học đứng ở kia.
Có người chỉ vào bảng: “Tống Triều Triều…… Triều Triều, Tống Mộ, cái tên này khá giống cậu đó, thành tích của cậu ấy còn tốt như vậy.”
Hoàng hôn xuống, Tống Mộ nâng cằm ngạo nghễ nói: “Đó là chị gái của tôi!”
Tiết tự học buổi tối, tôi đi tìm Tống Mộ.
Bao nhiêu sách vở năm nhất, tôi đều cho nó.
“Sau khi kết thúc kì thi vào cao trung, chị có một giấc mộng, mơ thấy mình không đi học, vào dây chuyền sản xuất, tùy tiện gả cho người nào đó, cuối cùng khi sinh con, ngoài ý muốn chết ở bệnh viện.”
Hành lang ánh đèn lờ mờ, chiếu vào sắc mặt tái nhợt của tôi.
Đời trước sống ba mươi mấy năm, một câu là có thể sơ lược.
Tôi nhìn về phía Tống Mộ: “Mà em, tự trả tiền vào cao trung, trầm mê với trò chơi, cuối cùng chỉ có thể học trung cấp, tìm không được công việc tốt.”
Bình luận facebook