-
Chương 5
“Rất khó để tìm bạn gái, người ta chê em nghèo nên chạy mất.”
“Tống Mộ, chị không cuộc đời mình như giấc mộng bi thảm kia, cho nên chị mới liều mạng nỗ lực.”
“Em muốn mơ màng hồ đồ cả đời, hay hiện tại nỗ lực thay đổi cuộc đời, thì tự mình quyết định.”
13
Tôi ném bút cho nó, xoay người rời đi.
Suốt một học kỳ, tôi không về nhà.
Mẹ có khi sẽ để Tống Mộ mang cho tôi một chút đồ.
Tôi học không biết ngày đêm.
Được nằm trong top 50.
Không nỗ lực, thì phải có thiên phú, thậm chí như Chương Hiệt, đã có thiên phú lại còn nỗ lực.
Chỉ cần tôi hơi lơi lỏng, liền sẽ bị người ta vượt mặt.
Có đôi khi tôi nghĩ.
Cao trung ở một cái huyện nho nhỏ mà còn như thế, chưa kể những trường trọng điểm cao trung, rồi toàn tỉnh, rồi cả nước.
Tôi bất quá……
Như muối bỏ biển thôi.
Nhưng mà nghĩ lại chuyện kiếp trước.
Tôi cũng dốc hết toàn lực, thuận gió mà lên.
Có lẽ tôi sẽ dừng ở đỉnh núi, biến thành người quan sát dãy núi.
Có lẽ tôi sẽ xuống núi, trải qua những tháng ngày mệt mỏi với thành thị ngựa xe như nước.
Tóm lại, sẽ không xen lẫn bùn lầy của thôn kia lần nào nữa.
Có khi tôi mệt không nói nên lời.
Cũng sẽ có lúc hoài nghi: Việc nặng cả đời, vì sao tôi không thể giống những nhân vật oai phong một cõi trong tiểu thuyết.
Những lúc thế này, là Chương Hiệt giữ chặt tôi.
Trời tháng tư, bóng đêm vẫn lạnh như cũ.
Cậu ấy cười xán lạn như sao trời mà nói với tôi: “Kiên trì, chúng ta rất nhanh sẽ thắng lợi.”
Chào đón năm mới xuân về.
Những nụ sơn chi âm thầm e ấp.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, khi đi qua những đóa hoa trong vườn lầu 3, trong không khí lan tỏa mùi hương nhàn nhạt.
Hoa sơn chi nở.
Thi đại học, cuối cùng cũng tới.
Đây là kỳ thi kiểm nghiệm thành quả ba năm nỗ lực của tôi, cũng là kiểm nghiệm lựa chọn sau trọng sinh của tôi có chính xác hay không.
Vận may của tôi rất tốt.
Hai ngày thi đại học mưa to.
Hạt mưa nện lên cửa kính, vang lên tí tách.
Tôi bừng tỉnh nhớ tới, ngày đó sinh con, cũng là thời tiết thế này.
Tôi từng hô đau cầu xin, bị mưa to át tiếng gọi.
Ngoài cửa nghe tiếng mẹ chồng mắng Trương Soái khiến tôi càng kiên trì hô lớn hơn, như lôi hết cả ruột gan ra.
Lần đó, tôi ở trong mưa to dần kiệt sức mà chết.
Lúc này đây, tôi muốn trong giông tố nghênh đón cuộc đời mới!
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, tôi từ trường thi ra, thấy Chương Hiệt cũng từ trong phòng học xa xa ở cuối hành lang đi ra.
Liên tục hai ngày mưa to, không biết khi nào ngừng.
Ngày hè cầu vồng xuất hiện ở phía chân trời.
Cậu ấy cách đám đông kích động, cười nhợt nhạt với tôi.
Tôi cũng cười, cười xong, nước mắt liền chảy xuống.
Ngày chờ kết quả tôi trở về thôn.
Ba năm trôi qua, cái sơn thôn lạc hậu này, thế nhưng chỉ có tôi và Tống Mộ vào cao trung.
Những đứa trẻ khác, hoặc tốt nghiệp liền đi Quảng Đông làm công, hoặc là, trước học trung cấp, sau đó đi dây chuyền sản xuất.
Người trong thôn còn ấn tượng việc tôi có điểm cao khi vào cao trung.
Con gái học giỏi, cũng không phải cái gì đáng giá thông báo khắp nơi.
Vì thế, mấy bà hàng xóm hỏi:
“Triều Triều, có thể thi đỗ vào đại học chính quy không?”
“Nếu cháu thi không đỗ, chắc chắn ba mẹ cháu tiếc tiền lắm.”
Dì Trương tấm tắc nói: “Dì sớm nói học cao trung vô dụng, cháu xem Tiểu Soái nhà ta, năm trước làm việc, lục tục gửi về nhà 5000.”
Trong lúc nhất thời, mấy bà hàng xóm cực kỳ hâm mộ, sôi nổi khen dì Trương biết dạy con.
Tầm nhìn sâu xa.
Họ cảm thấy trước mắt 5000 đáng tin cậy hơn năm vạn hay 50 vạn không xác định trong tương lai.
Dì Trương nhìn tôi cười: “Triều Triều, cháu cũng không nhỏ tuổi. Không bằng lần này đi theo Tiểu Soái đi làm công, quay đầu lại làm con dâu cho dì, dì sẽ không bạc đãi cháu.”
Cô Đường hơi chút khoe khoang kiến thức.
“Dù sao cũng là ban trọng điểm của cao trung, cháu thi vào mấy đại học thường thôi hẳn là không thành vấn đề, bất quá hiện tại những trường đó không nổi tiếng, không phải trường chính quy trọng điểm, bằng cấp cũng không có gì dùng.”
Rõ ràng lúc trước, bà ta luyên thuyên rằng tốt nghiệp được đã rất tốt rồi.
Trước khi kết quả được công bố hai ngày, Chương Hiệt gọi điện thoại cho tôi.
“Triều Triều, cậu định vào trường nào không?”
“Xem điểm rồi nói sau.”
Cậu ấy dừng một chút: “Thanh Hoa và Bắc đại đều gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn hỏi cậu muốn đi đâu.”
Tốt xấu gì cũng đã sống hai đời, tôi hiểu rõ ngụ ý của cậu ấy.
“Tôi đi đâu không quan trọng, Chương Hiệt, quan trọng là cậu muốn đi đâu.”
“Cậu thông minh như vậy, chỉ có Thanh Hoa Bắc Đại mới có thể xứng với cậu. Cậu phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời, với thiên phú mà ông trời ban cho cậu!”
Đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu.
Rốt cuộc, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi đi Thanh Hoa vậy.”
Ngày chính thức có kết quả, mặt trời sáng rực rỡ.
Trong thôn nhà chú Vượng chuyển nhà, sức lao động trong thôn đều bị gọi đi hỗ trợ, ba tôi cũng không ngoại lệ.
Gần 12 giờ, tôi đi tìm ông ta mượn điện thoại tra kết quả.
Lúc đó đúng giờ cơm trưa, mọi người ngồi ở dưới bóng cây vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Dì Trương cũng ở đó.
Bà ta cười ha hả nói: “Triều Triều muốn tra điểm à, ở đây tra đi, để mọi người nghe một chút.”
Tôi cầm điện thoại tra điểm, sau một hồi chờ đợi, mọi người đang chú ý, điện thoại bắt đầu báo điểm.
14
Ngữ văn: 128.
Toán học: 127.
Tiếng Anh: 138.
Lý: 274.
Tổng điểm: 667.
Bài thi có chút khó, các môn khoa học tự nhiên được 547 điểm.
Tôi xem như phát huy vượt xa người thường.
Giờ khắc này, cả người tôi như bay trong không trung, dưới chân mềm như bông, cảm giác như dẫm bông, rất không chân thật.
Chuyện này, thật là điểm của tôi sao?
Thuộc về một đứa chẳng có gì ngoài nỗ lực như tôi sao?
Ba tôi ném chiếc đũa trong tay xuống, đứng lên.
“Lại, lại nói lần nữa, ta không nghe rõ.”
Trong loa, giọng nữ máy móc lần nữa báo điểm của tôi.
Bàn ăn vô cùng náo nhiệt, giờ phút này an tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh sàn sạt của lá cây bị gió thổi động.
Ba tôi nhìn di động, rồi nhìn tôi.
Nhìn tôi, rồi nhìn di động.
Ông ta run giọng hỏi: “Điểm này, có thể vào được trường gì?”
Tôi nhẹ nhàng cười: “Cả nước hầu hết các trường đều có thể vào.”
Chú Vượng từ trong phòng lấy ra một cái bầu rượu nhựa lớn.
“Lão Tống, đại hỉ đại hỉ, mau mau, hôm nay không say không về.”
Dì Trương lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là lầm, trước kia thành tích của nó không phải rất bình thường sao, chỉ hơn Tiểu Soái có một chút.”
“Biết thi đại học dễ như vậy, sớm biết vậy cũng để Tiểu Soái đi học cao trung.”
Rượu say mặt đỏ, ba tôi mặt mày hồng hào, cười nói: “Đáng tiếc Triều Triều là con gái, nếu là con trai thì tốt rồi……”
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Chú Vượng nói: “Tiểu Mộ nhà anh không phải cũng đang học cao trung sao, Triều Triều có thể thi tốt như vậy, Tiểu Mộ không lẽ không vào nổi Thanh Hoa Bắc Đại!”
Ba tôi nghe vậy cười ha ha: “Cũng có khả năng, đứa con này của tôi từ nhỏ đã thông minh……”
Bọn họ bắt đầu đề tài quay quanh con trai các nhà.
Ánh nắng giữa trưa chói mắt nóng bỏng.
Phía sau lưng cùng cái trán của tôi đều là mồ hôi.
Thay đổi quan niệm lạc hậu này, chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng tôi tin, ít nhất hôm nay, bọn họ sẽ có một chút tỉnh ngộ: Con gái, cũng đáng giá để bồi dưỡng.
Tổng hợp điểm chính mình, kết hợp với đề nghị của thầy Lưu, tôi cuối cùng báo danh ở Đại học Chiết Giang.
Thư thông báo trúng tuyển là do ba tôi từ đầu thôn nhận được.
Ông ta cầm thư đi bộ mười phút, hơn một giờ mới đến nhà.
Bà cô họ Đường nghỉ hè mang theo con gái về quê một chuyến.
Con gái bà ta vốn ở thành phố từ nhỏ đến lớn.
Bà ta bày ra vẻ mặt tươi cười khen tôi: “Triều Triều, cô sớm biết con là đứa có tiền đồ.”
“Em gái con bị hỏng kiến thức nghiêm trọng, nghỉ hè con không có việc gì làm, nếu không dạy em nó học bù đi.”
Bà ta đẩy con gái về phía trước: “Chị con thi đậu Chiết Đại, lợi hại quá.”
15
Tôi cười: “Chủ nhiệm lớp cháu giới thiệu cho cháu mấy nhà để dạy thêm, 15 tệ một giờ.”
“Nếu cô muốn cháu phụ đạo, cháu sẽ xếp lịch cho cô trước.”
Sắc mặt của bà ta khẽ biến: “Người một nhà, phụ đạo còn đòi tiền……”
“Anh em ruột cũng phải sòng phẳng mà.”
Bà ta ngượng ngùng rời đi.
Tri thức, là có thể chuyển hóa thành tiền tài.
Chương Hiệt phụ đạo học sinh, 20 tệ một giờ.
Bởi vì cậu ấy là sinh viên Thanh Hoa.
Mà tôi, 15 tệ một giờ.
Ban chúng tôi còn có một bạn học khác, báo giá là 12 tệ.
Thầy Lưu tìm phòng ở cho tôi.
Chủ nhà không thu tiền thuê của tôi, chỉ cần mỗi ngày có thể giúp phụ đạo con gái bà ấy một chút là được.
Con gái bà ấy, mới học lớp 3.
Nhìn xem.
Cùng một bầu không khí, cùng một huyện.
Thế gian này cha mẹ cũng không giống nhau.
Có chút hận không thể bẻ gãy cánh của con cái, lại có chút phòng ngừa chu đáo, muốn nâng con cái bay lượn sớm hơn.
Tôi một ngày dạy học bốn tiếng, học sinh còn cho tôi sữa bò và trái cây, thêm 60 tệ.
Ba tôi khi không làm nông thì đi làm thuê, một ngày dãi nắng dầm mưa mười giờ, bất quá mới được 30 tệ.
Có lẽ chính từ giờ khắc này.
Ba mẹ chân chính hiểu rõ tôi không giống trước kia.
Ý thức được nữ sinh viên tương lai có thể nhảy lên bậc thang, là chuyện bọn họ trước kia không nghĩ tới.
Học xong năm đầu, trên đường trở về tôi cư nhiên đụng phải Tống Mộ.
Nó cùng mấy bạn học từ tiệm net đi ra.
Gặp tôi, nháy mắt nó kinh hoảng, vội vàng giải thích: “Bạn bè sơ trung tụ hội, buổi tối em về.”
Tôi rất bình tĩnh: “Chuyện của mình, tự mình an bài.”
Tôi xoay người rời đi, nó đuổi theo.
Nhìn qua rất ủy khuất.
“Tống Triều Triều, em đã không còn chọc chị. Chị vì cái gì hiện tại dùng thái độ này với em, trước kia chị không như vậy.”
Nó rống với tôi: “Chị vẫn là chị của em sao?”
Hoàng hôn buông xuống, chiếu vào cái trán đẫm mồ hôi của nó.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tống Mộ, gia đình của chúng ta như vậy, hoàn cảnh như vậy, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Nếu em dốc hết toàn lực thay đổi cuộc đời, chị có thể kéo em một phen.”
“Nếu em đắm mình trụy lạc, chị tuyệt không duỗi tay. Bởi vì chị không muốn lãng phí thời gian cuộc đời mình.”
“Nếu em cảm thấy chị ích kỷ, không nhận người chị gái này, cũng không sao.”
“Chị cũng không để bụng.”
Thần sắc của Tống Mộ chấn động.
Nó kịch liệt thở hổn hển, tựa hồ có vô số lời muốn rống với tôi.
Nhưng mà sau một phút giằng co, nó suy sụp cúi đầu: “Rất xin lỗi, ngày mai em sẽ bắt đầu cố gắng học tập.”
Học phí đại học là tôi đi vay.
Mẹ tôi đếm năm tấm tiền một trăm nhăn dúm dó cho tôi.
Dặn dò tôi: “Tới nơi khác rồi, nhất định phải nói năng làm việc cẩn thận, không nên đắc tội với người khác, vạn sự dĩ hòa vi quý.”
“Tiền bạc thì phải tằn tiện, con cũng biết điều kiện trong nhà mà.”
Tôi đẩy tiền trở về.
“Tự con có thể kiếm được tiền, hai người giữ lại đi.”
Mẹ tôi hồng mắt khen tôi hiểu chuyện.
Không nghĩ tới, kỳ thật là tôi không muốn mắc nợ mà thôi.
Không nhận ý tốt, sau này tôi có lạnh nhạt vô tình, sẽ không cảm thấy áy náy.
Chú Đức lén tìm tôi, cho tôi hai ngàn.