Càng ngày càng nhiều người ra thế giới bên ngoài.
Bọn họ quan niệm, thật sự có một lần nữa để sống hết mình sao?
Tôi không biết.
Không trung rơi xuống vài bông tuyết nhỏ.
Trương Soái đuổi tới.
Hắn uống quá nhiều rượu, mặt đỏ hồng dừng lại cạnh tôi: “Triều Triều, nếu khi đó tôi cũng học cao trung, có phải cậu sẽ quan tâm tôi hay không?”
“Không! Tôi tình nguyện vĩnh viễn không kết hôn, cũng sẽ không ở bên cậu.” Tôi vô tình đáp, “Cố gắng đối xử tốt với vợ cậu, đừng có suốt ngày bám mẹ nữa.”
Bông tuyết đáp xuống ở trên mặt tôi, lành lạnh.
Có lẽ, tôi cũng sẽ trở thành bạch nguyệt quang của hắn.
Là bởi vì tôi cũng đủ ưu tú, khó có thể chạm đến, cho nên tôi mới có tư cách làm bạch nguyệt quang.
Khi về đến nhà, di động vang lên.
Là Chương Hiệt gọi tới.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Sao?”
“Tôi đến Hàng Châu mở một xưởng lớn, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
“Chúc mừng cậu!”
“Triều Triều, tôi rất mong gặp lại cậu.” Trong bóng đêm, ngữ khí của cậu ấy ôn nhu, “Tôi gửi cho cậu một tấm ảnh.”
Trong thôn tín hiệu không tốt.
Qua một hồi lâu, QQ xuất hiện một tấm hình.
Là một cây tuyết liễu nở rộ cắm trong bình thủy tinh.
Còn có một câu của Chương Hiệt: “Chúng nó ngoan cường lại còn rất đẹp, tựa như cậu, Tống Triều Triều.”
- Hoàn -