• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tôi đã phẫu thuật trẻ lại để trả thù cho con gái (3 Viewers)

  • Phần I

Năm đó tôi 40 tuổi, bán hết nhà cửa, tiêu hết tiền tiết kiệm và phẫu thuật thẩm mỹ.

Dựa vào khoa học công nghệ và chăm sóc da đã biến tôi từ một bà cô trung niên thành một quý cô xinh đẹp và trẻ trung.

Trên bàn phẫu thuật từng lưỡi dao một đi xuống đều là vì để trả thù cho con gái.

Tôi vốn là một bà mẹ đơn thân, chồng mất sớm.
Tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con gái thành người.

Con gái tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau khi tốt nghiệp đại học công việc đầu tiên của con bé là nhân viên viết quảng cáo cho một công ty làm về internet.

Tôi cứ nghĩ như vậy là quá ổn định rồi nhưng số phận nghiệt ngã lại trêu đùa tôi.

Một tháng sau khi con gái tôi gia nhập công ty, công ty đã tổ chức teambuilding và đi biển nghỉ mát.

Đêm hôm đó tôi nhận được tin con bé rơi xuống bờ biển và t ử vong.

“ Không thể nào!” tôi mạnh mẽ đặt nghi vấn trong lòng.

Con gái tôi từ nhỏ đã bơi rất giỏi, tôi đã vô số lần dặn con phải chú ý giữ an toàn.

Đặc biệt là những bãi biển vắng người hay những vách đá, con không nên đi đến đó một mình.

Trước hôm xảy ra vụ việc một ngày, con bé còn gọi video cho tôi.

Con bé hào hứng nói, đợi lấy được tháng lương đầu tiên con bé sẽ mua tặng tôi một món quà.

Con bé lương thiện và thận trọng như vậy, làm sao có thể gặp tai nạn dễ dàng như vậy chứ?

Tôi cảm thấy bầu trời như đang sụp đổ.

Tôi lao đến hiện trường ngay lập tức.

Dưới vách đá có đá và nước biển, ngay hài cốt của con gái tôi cũng tìm không thấy.

Tôi quỳ trên mặt đất, van xin đồng nghiệp của con, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng những người được gọi là đồng nghiệp lần lượt tránh mặt tôi, không có ai sẵn lòng nói cho tôi sự thật.

Sau khi tôi báo cảnh sát, bộ phận lễ tân của công ty cuối cùng cũng ra mặt và trả lời tôi.

Cô ấy vênh váo hống hách, mỉa mai nói: “ Con gái của cô làm việc lười biếng, công ty đã sa thải cô ấy rồi. Lần này cô ấy khôg cẩn thận rơi xuống biển, vậy thì có liên quan gì đến chúng cháu ạ? Cô muốn trách thì trách con gái cô đoản mệnh đi ạ!”

Cô ấy làm cho tôi tức muốn ch: “ Cháu nói linh tinh cái gì vậy? Con gái cô nỗ lực như vậy, ngày nào cũng tăng ca đến tối muộn, sao có thể lười biếng trong công việc được chứ? Nhất định là các cháu bắt nạt con bé, xa lánh nó...”

“ Bà cô già ơi, cô đừng có ngậm máu phun người!”

Nhân viên chăm sóc khách hàng chán ghét nói: “ Cô ấy ngày nào cũng tăng ca đến tối biết đâu là đời sống riêng tư của cô ấy không biết chừng mực muốn quyến rũ tổng giám đốc của bọn cháu đó ạ...”

“Hiệp Tiểu Mai, cô nói ít đi mấy câu có được không!”

Trần Vũ trưởng phòng của công ty cắt ngang lời cô ấy nói.

Cậu ta nói với tôi: “ Cô ạ, con gái cô quả thật vô tình trượt chân rơi xuống vách đá. Cảnh sát cũng đã loại trừ khả năng cô ấy bị người khác gi ết hại rồi ạ, mong cô hãy nén bi thương.”

Sau khi nghe cậu ta nói xong, tôi hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.

Tôi nhìn chằm chằm vào trong mắt của trưởng phòng Trần.

Nhưng cậu ta lại không được tự nhiên, lảng tránh, không dám nhìn trực diện vào tôi.

Tôi đã va vấp trong xã hội nhiều năm, tôi có thể cảm nhận được lương tâm của cậu ấy đang cắn rứt.

Chắc hẳn cậu ta và những người trong công ty đang giấu tôi điều gì đó.

Quả nhiên, một tuần sau, một thuyền trưởng già lúc ra biển đã vớt được thi thể của con gái tôi.

Sau khi nhận được tin tức, tôi nhanh chóng chạy đến nhà tang lễ.

Tuy nhiên, những người ở nhà tang lễ lại nói rằng tôi đã đến chậm một bước.

Những người trong công ty nơi con gái tôi làm việc đã đến trước.

Họ đã liên lạc với lãnh đạo nhà tang lễ và trực tiếp cho hỏa táng con gái tôi.

Người ở nhà tang lễ đưa cho tôi một tấm séc và một bức ảnh của con gái tôi.

Trong ảnh, con gái tôi bị che kín toàn bộ chỉ để lộ ra khuôn mặt sưng tấy của con bé.

Tôi đau lòng muốn ch, tức giận xé tấm séc đó ra thành từng mảnh.

“ Các người dựa vào cái gì? Dựa vào gì mà cho hỏa táng con gái tôi! Tôi yêu cầu khám nghiệm tử thi! Các người là một lũ khốn nạn!”

Tôi khóc lóc đến điên loạn.

Tiếc là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.

Một tuần sau, tôi lo liệu cho tang lễ của con gái xong.

Tôi đã đi đến chỗ vách đá con gái tôi ngã ch ết.
Niềm hy vọng về tương lai đã không còn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều muốn nhảy xuống đó cùng với con bé.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.
Là một số điện thoại lạ, gửi cho tôi một tấm ảnh.
Người trong ảnh là con gái tôi.

Tôi nhìn vào mà choáng váng, suýt chút nữa thì ngất lịm đi.

Con gái tôi thê thảm nằm trên thuyền, giống hệ như vào lúc mới được vớt lên.

Người chụp có lẽ là ông thuyền trưởng già tốt bụng.

Con gái tôi ở trong ảnh, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương, thậm còn có thể nhìn rõ vết bị đâm, trước đây con bé chưa từng bị vết thương nào lớn đến như vậy.

Tôi vội vàng gọi cho đối phương, nhưng đầu dây bên kia báo bận.

Tôi biết họ không muốn dính vào rắc rối.

Vì để gửi bức ảnh này cho tôi ông ấy đã phải mạo hiểm rất lớn rồi.

Căm phẫn, đau khổ và quyết tâm tất cả hòa quyện vào nhau.

Tôi phải tìm công lý cho con gái tôi.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi là bán nhà.

Sau khi bán nhà, tôi đã tìm đến một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đáng tin cậy.

Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất với bác sĩ: đổi mặt.

Bác sĩ chỉ coi tôi như một phú bà bình thường có yêu cầu làm đẹp, và phục vụ rất ân cần.

Ba tháng sau, sau nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ, ca phẫu thuật thẩm mỹ của tôi đã thành công.

Những gì tôi nhìn thấy trong gương là một khuôn mặt xa lạ, một khuôn mặt rất xinh đẹp.

Nó đã từng bị hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao rạch qua, mới có thể có được diện mạo như vậy, một “ tôi” hoàn toàn mới!

Làm phẫu thuật rất đau đớn, nhưng so với chuyện con gái ch thảm, nó có tính là cái gì?

Ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, tôi còn chăm chỉ tập luyện để giữ dáng và lấy lại vóc dáng của mình hồi trẻ.

Tôi muốn da dẻ của mình trở nên săn chắc, láng mịm.

Sau khi sử dụng hết một loạt gói chăm sóc, tôi đã trẻ ra ít nhất cả chục tuổi.

Tôi từ một bà cô 40 tuổi trở thành một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, ba mươi.

Sau khi hồi phục sau ca phẫu thuật, tôi đã xin đi làm.

Tôi đã gia nhập công ty con gái tôi làm việc trước khi con bé mất, và bắt đầu làm nhân viên bán hàng tại chi nhánh.

Một năm sau, tôi trở thành nhân viên bán hàng chính thức của chi nhánh và được chuyển về trụ sở chính.

Tôi đã trở lại nơi con gái tôi làm việc cũng chính là nơi con bé bị sát hại.

Ngày gia nhập công ty, tôi đứng trước cửa trụ sở chính, nội tâm của tôi hồi lâu cũng không thể bình tĩnh được.

Trong lòng tôi thầm thề rằng;

“ Con ơi, mẹ đến rồi.”

“ Thời điểm thích hợp trả thù cho con, bắt đầu rồi.”


Ở công ty mới, tôi thiết lập cho mình hình ảnh một người chị dịu dàng.

Kiểu trang điểm trẻ trung với gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng, con người tôi toát lên vẻ trưởng thành quyến rũ.

Vào ngày đầu tiên đi làm, cấp trên trực tiếp của tôi, Trần Vũ, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đầy dao động.

"Cô là Lâm Sương? Nhân viên bán hàng số 1 của chi nhánh sao?"

Anh ta tặc lưỡi khen ngợi: “Vốn dĩ tôi cho rằng phụ nữ có thể có bao nhiêu năng lực chứ, nhưng bây giờ xem lại mới thấy, thành tích của cô… quả thật rất ấn tượng.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào người tôi, cái nhìn đó khiến tôi cảm thấy từng đợt ớn lạnh.

Có lẽ hai năm trước, anh ta cũng nhìn con gái tôi với ý đồ xấu xa không thèm che dấu như vậy.

Hiệp Tiểu Mai, nhân viên chăm sóc khách hàng ở quầy lễ tân, vẫn xấu tính như hai năm trước.

Mặt mũi cô ta đầy vẻ thù địch : “Có gì tuyệt vời, không phải nhờ mấy thủ đoạn kia mà cô ta trở thành người bán hàng chạy nhất. Ai mà biết được cô ta làm gì khi ở bên khách hàng cơ chứ?”

Những đồng nghiệp khác cũng thì thầm bàn tán, đầy vẻ khinh miệt và coi thường tôi.

"Hừ, loại thành công này, có chăng đều dựa vào nhan sắc, thật làm cho phụ nữ chúng ta thật mất mặt!"

“Đúng vậy, đến tổng bộ rồi, cô ta rất nhanh sẽ lộ rõ nguyên hình thôi.”

Tranh cãi cũng chẳng ích gì, tôi chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Bởi vì đối với nghiệp vụ kinh doanh chỉ có thể nói chuyện bằng thành tích mà thôi.

Buổi chiều, tôi gặp được tổng giám đốc công ty, Chu Trạch.

Trong cuộc họp nhân viên, Chu Trạch nhìn tôi, một nhân viên mới, một cách nhàn nhạt.

Anh ta có vẻ nghiêm túc và có thói quen giữ khoảng cách với các đồng nghiệp nữ.

Tôi không khỏi tự hỏi, liệu anh ta có nằm trong danh sách bắt nạt con gái tôi không đây?

Nếu vậy, anh ta đã đóng vai trò gì trong này?

Bởi nếu chỉ nhìn từ bề ngoài, anh ta có vẻ rất tử tế khiến tôi khó có thể đoán định được.

"Chậc, không quyến rũ được giám đốc Trần, lại muốn quyến rũ tổng giám đốc Chu? Đúng là đồ hồ ly tinh! Cô mà cũng xứng?"

Hiệp Tiểu Mai lạnh lùng chế nhạo tôi.

Tôi lập tức thanh tỉnh.

Đúng vậy, bọn chúng đều đến từ cùng một công ty, rắn chuột một ổ.

Dưới sự che giấu và bắt nạt của Trần Vũ Hiệp Tiểu Mai cùng những kẻ khác, Chu Trạch là quản lý cấp cao của bọn chúng, nếu không phải anh ta quản lý lỏng lẻo, dung túng cho cấp dưới thì sao con gái tôi có thể trở nên như vậy được.

Tôi nhất định phải thận trọng từng bước một, trước hết phải thiết lập mối quan hệ hữu hảo với bọn chúng, sau đó tìm hiểu tình hình chi tiết hoàn cảnh từng người một. Có vậy tương lai, tôi mới có thể làm gì chắc đó, giải quyết từng khoản rõ ràng với bọn chúng được.

Vì vậy mỗi ngày sau đó, tôi đều cố gắng làm việc chăm chỉ hơn tại bộ phận bán hàng của công ty.
Tận dụng nguồn lực khách hàng đã tích lũy được trong quá khứ và kinh nghiệm làm việc hai mươi năm của mình tôi nhanh chóng tạo dựng được tên tuổi tiếng nói của mình tại trụ sở chính.

Hiệu suất bán hàng của tôi rất ấn tượng, có nhiều khách hàng sẵn sàng hợp tác với tôi.

Một tháng sau, theo doanh số bán hàng của trụ sở chính tôi vẫn là người đứng đầu, điều đó như một cái tát giáng thật mạnh vào mặt Hiệp Tiểu Mai.

Không những thế, trong cuộc sống hàng ngày, tôi phát huy khía cạnh tao nhã và hiểu biết của mình.

Đối xử với mọi đồng nghiệp một cách nồng nhiệt, chu đáo và chủ động.

Chẳng bao lâu sau, không còn ai nghi ngờ năng lực của tôi nữa và họ chấp nhận sự thật rằng tôi đã chính thức dung nhập vào đoàn đội của công ty.

Ngày hôm đó sau giờ làm việc, Hiệp Tiểu Mai miễn cưỡng đi đến chỗ tôi.

"Lâm Sương, chúc mừng thành tích bán hàng ấn tượng của cô, cô đã trở thành nhân viên chính thức của tổng công ty. Tối nay đừng tan làm vội, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc chào mừng những nhân viên mới, nhớ đến đúng giờ."

"Cám ơn cô, tôi sẽ đến đúng giờ hẹn."

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong lòng tôi chỉ có sự thận trọng và cân nhắc.

Dù bọn chúng có giở trò gì, tôi cũng phải để chúng từ từ trả nợ cho con gái tôi mới được.
Một người cũng không thể trốn thoát được.


Tiệc chào mừng bắt đầu và được tổ chức tại phòng hội nghị của công ty.

Một số nhân viên cũ đã gọi nhiều món ăn và đồ uống.

Bữa tiệc trọng tâm là uống rượu, gồm rượu vang, rượu trắng và bia, cái gì cần có đều có.

Trần Vũ phụ trách tổ chức, Hiệp Tiểu Mai phụ trách pha trò.

Mọi người đều uống rất nhiều, bắt đầu chơi trò thật hay thách.

Cái gọi là “bữa tiệc chào mừng” này trên danh nghĩa nhằm củng cố tinh thần đồng đội, tăng thêm hiểu biết giữa các nhân viên mới và cũ.

Trên thực tế, nó dần dần biến thành một buổi tra hỏi những vấn đề cá nhân, vấn đề riêng tư của nhân viên mới.

Những nhân viên cũ cố gắng tạo cảm giác hòa hợp và dường như họ muốn đào sâu tìm hiểu những trải nghiệm trong quá khứ của những nhân viên mới.

Nếu có gì không hợp lý, họ sẽ thay phiên nhau rót rượu.

Dưới tác dụng luân phiên của rượu bia, những nữ nhân viên mới nhanh chóng trở nên say khướt.
Một vài nhân viên nam táo bạo bắt đầu hành động.

Đến lúc đó tôi mới hiểu được mục đích cuối cùng của buổi tiệc này.

Lợi dụng rượu bia để quấy rối tình d-ục đúng thật xảy ra ở khắp mọi nơi.

May mắn thay, tôi đã chuẩn bị sẵn những câu trả lời không sơ hở để giải quyết mọi loại câu hỏi hóc búa.

Không những vậy, thể chất tôi vốn không dễ say, thậm chí trước khi bắt đầu bữa tiệc, tôi còn uống thuốc giải rượu trước.

Vì thế dù họ có cố tình bẫy rượu cho tôi thế nào đi chăng nữa, tôi đều rất thanh tỉnh.

Bằng cách này, những người muốn nhân cơ hội lúc say rượu làm điều gì đó với tôi phải cố gắng kiềm chế lại.

Tuy nhiên, cũng có những kẻ một chút thôi cũng không nhịn nổi.

Giữa chừng bữa tiệc, tôi kiếm cớ đi vệ sinh, trong toilet mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa Trần Vũ và Hiệp Tiểu Mai.

"Sao Lâm Sương lại uống rượu giỏi như vậy? Đến giờ còn chưa có say sao?" Giám đốc Trần nghi hoặc hỏi.

Hiệp Tiểu Mai giọng chua lè: "Anh có tôi còn chưa đủ? Còn muốn chuốc say người khác nữa?"

Trần Vũ mỉm cười và nói: "Không phải, bây giờ anh có em là đủ rồi."

Hiệp Tiểu Mai bổ sung: "Cái cô Lâm Sương kia hiện tại đang là nhân viên bán hàng số 1 của công ty, cả tập đoàn đều đang nhìn cô ta, tôi khuyên anh không nên lộn xộn, anh đã quên bài học chuyện Lâm Giai Giai rồi sao?"

Ngay khi nghe đến cái tên " Lâm Giai Giai ", tôi như bị sét đánh.

Lâm Giai Giai, đó là tên con gái tôi!

Bọn chúng thực sự đã ức hiếp con gái tôi!

Trần Vũ tiếp tục: “Hãy quên Lâm Giai Giai đi, anh chỉ mới sờ soạng vài lần, còn chưa kịp nếm thử ngon ngọt lại để cho tên tổng giám đốc Chu chết tiệt kia chiếm lợi. Bất quá, con nhỏ đó cũng quá đoản mệnh rồi, thật xui xẻo!"

Nhìn bộ dáng gièm pha con gái tôi của bọn chúng, tôi hận đến nghiến răng.

Tôi muốn lao vào ngay lập tức giết ch-ết cặp đôi này.

Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng bây giờ chưa phải lúc, tôi phải bình tĩnh lại.

Hiển nhiên, qua cuộc đối thoại của bọn chúng, ngoài hai người họ ra, tổng giám đốc Chu Trạch cũng có liên quan.

Đáng tiếc tối nay Chu Trạch không có ở đây, ngày thường cũng không thường xuyên tới công ty.

Tôi cần thời gian, phải kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội mới được.

Sau cuộc “giao lưu đầy thân mật” giữa Trần Vũ và Hiệp Tiểu Mai, họ quay trở lại hiện trường bữa tiệc.

Tôi cũng giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra và tiếp tục uống rượu.

Sau một thời gian, cuối cùng tất cả mọi người trong bữa tiệc đã bị tôi hạ gục.

Tất cả đều say.

Hiệp Tiểu Mai hoàn toàn buông thả bản thân, cởi áo và nhảy múa điên cuồng.

Toàn cảnh giống như một vườn thú đội lốt con người, hết sức trụy lạc và dung tục.

Lúc này, trong lòng tôi bình tĩnh và tỉnh táo nhưng bề ngoài tôi cũng đang tham gia tiệc tùng với họ.

Tôi biết đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch.
Cơn bão lớn hơn đang còn ở phía sau.

Đêm khuya, do say rượu, có người ngủ quên, có người bỏ về.

Tôi lặng lẽ bước vào phòng tắm và tháo chiếc máy ảnh nhỏ trên bồn rửa ở cửa ra vào.

Kỳ lạ thay, hình như bị thiếu mất một chiếc.

Không lẽ là do tôi nhớ nhầm?

Tôi không nghĩ nhiều về nó nữa.

Cuối cùng, tôi đã có được những gì tôi muốn.

Đoạn video giám sát ghi lại cảnh Trần Vũ và những người khác thác loạn sau khi say rượu.

Sau đó, tôi biên soạn lại và tải chúng lên mạng chờ đợi nhiệt độ leo thang.

Chương 4

Qua một đêm, Internet bùng lên những cuộc thảo luận sôi nổi.

“Hóa ra phía sau bữa tiệc của công ty lớn lại hoang đường như vậy, cái gọi là tiệc chào mừng rõ ràng tổ chức nhằm quấy rối tình d-ục nữ nhân viên thì có.”

“Lẽ nào đây là phần chìm của tảng băng trôi? Toàn là sói đội lốt cừu, chuyên bắt nạt ức hiếp kẻ yếu ở nơi làm việc!”

Cư dân mạng nhao nhao bày tỏ sự bất mãn.

Mặc dù hình ảnh mạnh bạo giữa Trần Vũ và Hiệp Tiểu Mai trong phòng tắm đã bị làm mờ nhưng những người quen vẫn có thể nhận ra họ.

Sự việc lan truyễn rộng rãi và ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của công ty.

Khi chồng của Hiệp Tiểu Mai biết được chuyện này, anh ta đã vô cùng tức giận.

Anh ta tập hợp một nhóm người rồi xâm nhập vào công ty để gây rối.

Máy tính của công ty bị đập nát thành từng mảnh, Trần Vũ thậm chí bị đánh bầm dập.

Hiệp Tiểu Mai cật lực giải thích nhưng sự việc càng ngày càng không thể ngăn cản được.

Chồng cô ta cũng là nhân sĩ tinh anh, làm sao anh ta có thể chấp nhận cái nón xanh như vậy trên đầu mình?

Mối quan hệ hôn nhân giữa hai người gặp nguy cơ tan vỡ.

Để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, trước mặt chồng cô Hiệp Tiểu Mai đã đổ trách nhiệm lên đầu Trần Vũ.

Cô ta khóc lóc: "Chồng, anh phải tin em. Em là bị Trần Vũ ức hiếp, em bị hắn ta ép buộc!"

Trần Vũ nghe xong, nổi giận không kềm chế được:
"Con khốn, rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, hiện tại cô còn dám cắn trả tôi!"

Khi Hiệp Tiểu Mai nhìn thấy tôi đi ngang qua, cô ấy vội vàng túm lấy tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

"Lâm Sương, cô biết Trần Vũ chuyên bắt nạt rất nhiều nữ đồng nghiệp, trong đó có cô mà đúng không? Làm ơn, làm chứng cho tôi được không?!"

Cô ta gần như khuỵu gối quỳ xuống trước mặt tôi.

Nhưng tôi lạnh lùng đẩy ra.

"Xin lỗi, tôi mới chuyển đến trụ sở chính này, không biết gì cả."

Hiệp Tiểu Mai nghe xong, tuyệt vọng nằm trên mặt đất.

Nhưng tôi không thương hại cô ta một chút nào.
Hai năm trước, tôi cũng quỳ trước mặt cô ta như vậy.

Lúc đó tôi cầu xin cô ta làm chứng cho con gái tôi.

Nhưng cô ta chẵng những không làm gì cả, thậm chí còn buông những lời xúc phạm và miệt thị đến tôi và con gái tôi.

Hiện tại, ba người càng đánh nhau càng lớn, dư luận lại càng ngày càng nóng lên.

Dưới áp lực dư luận, công ty cuối cùng quyết định sa thải Hiệp Tiểu Mai.

Giám đốc Trần Vũ bị trừng phạt theo pháp luật do những cáo buộc liên quan đến tình d-ục của Hiệp Tiểu Mai.

Sự tình náo loạn thành dạng này, cuộc hôn nhân của Hiệp Tiểu Mai không thể hàn gắn được nữa.
Người dân cả nước đều biết cô ta đã đội một thảo nguyên xanh trên đầu cho chồng.

Sau khi sóng gió tạm lắng xuống, cả hai nhanh chóng tiến hành ly hôn.

Hiệp Tiểu Mai cơ hồ muốn mai danh ẩn tích.
Cô ta không thể tiếp tục sinh sống ở lại địa phương nên phải tìm một nơi hoang vắng, đổi tên và sống lẩn tránh suốt đời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom