Kế hoạch của tôi rất đơn giản đó là chiêu mượn đao gi-ết người.
Tôi gặp lại chị Hà ở một quán ăn trong một con hẻm nhỏ.
Tôi đưa cho chị ta một số bức ảnh.
Trong ảnh, Chu Trạch đang tham dự các bữa tiệc khác nhau với nhiều nữ nhân viên.
Một số trong đó được chỉnh sửa cắt ghép trông rất mập mờ.
Thật giả nửa nọ nửa kia, người bình thường nhìn vào chắc chắn cho rằng Chu Trạch không phải kẻ tốt lành gì.
Chị Hà thắc mắc: “Sao lại là Chu Trạch? Chu tổng không phải nổi tiếng là giữ mình trong sạch sao. Vào công ty lâu như vậy, tôi chưa bao giờ thấy anh ta tán tỉnh phụ nữ trong công ty cả.”
Tôi gật đầu: “Chị nói gần đúng, những bức ảnh này thực chất chỉ nửa thật nửa giả mà thôi. Nhưng chỉ cần chồng chị tin là thật thì đủ rồi”.
Tôi hỏi chị: “Chị Hà, nếu chồng chị thấy được những bức ảnh này thì anh ta sẽ làm gì?”
"Chồng tôi? Anh ấy yêu tiền như vậy, nhất định sẽ đem ảnh chụp đến chỗ Chu Trạch để tống tiền..."
Chị Hà nói và phản ứng ngay lập tức: "Cô muốn chồng tôi...?"
"Ừ, tôi chỉ muốn để bọn hắn chó cắn chó mà thôi."
Chị Hà lập tức hiểu ý định của tôi.
Chồng chị Hà lăn lộn tại lằn ranh giới hắc bạch suốt ngày, những việc như doạ dẫm, bắt chẹt, tống tiền đều đã làm qua không ít.
Hắn ta thích chơi bài, ưa bạo lực và thiếu tiền để chi tiêu từ lâu.
Đưa cho hắn ta những bức ảnh này không khác nào cấp cho hắn một chiếc cần câu cơm miễn phí thật lớn từ Chu Trạch.
Hai người bọn họ nhất định sẽ đánh đến ngươi chết ta sống.
Chị Hà nhận lấy bức ảnh, cảm kích nói:
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã nghĩ cách giúp tôi.”
Năng lực thực hành của chị Hà vẫn rất cao.
Ba ngày sau, chị ấy nhắn tin cho tôi nói rằng mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi.
Chồng chị thực sự phấn khích sau khi "vô tình" nhìn thấy ảnh riêng tư của Chu Trạch.
Hắn ta đánh chị Hà một trận rồi truy hỏi danh tính của Chu Trạch.
Sau khi biết Chu Trạch là ai, hắn quả nhiên sinh ra lòng xấu xa, muốn kiếm được một khoản lớn.
Hắn ta gửi thư nặc danh cho Chu Trạch, uy hiếp Chu Trạch, mang năm trăm vạn tiền mặt đến chỗ hẹn, nếu không sẽ công khai ảnh chụp.
Tôi cứ tưởng Chu Trạch sẽ không bị lừa, dù sao một nửa số ảnh kia đều đã qua chỉnh sửa cắt ghép.
Nhưng không ngờ Chu Trạch không chỉ bị lừa mà còn rất coi trọng chuyện này.
Hắn ta đã nhiều ngày không ngủ cả người luôn trong trạng thái tồi tệ.
Ngay cả trong cuộc họp, hắn ta cũng thường xuyên mất tập trung, liên tục kiểm tra điện thoại.
Đến ngày tiếp theo, hắn đề xuất kế toán xin rút năm trăm vạn tiền mặt với lý do mua sắm thiết bị.
Năm trăm vạn chính xác là số tiền mà chồng chị Hà đã đòi hỏi từ hắn.
Tại sao hắn ta lại không gọi cảnh sát?
Điều này càng khẳng định hành vi của Chu Trạch có vấn đề, có điều khuất tất.
Tôi càng tin chắc rằng cái chết của con gái thoát không khỏi liên quan với Chu Trạch.
Đến ngày ước định, Chu Trạch lo lắng rút tiền mặt mang đi.
Sau đó hắn ta lái xe đến vùng ngoại ô, nơi giao dịch được thỏa thuận tiến hành.
“Cá mắc câu rồi, chuẩn bị đi.”
Tôi lập tức gửi tin nhắn thông báo cho chị Hà.
Chị Hà nhanh chóng trả lời: “Tiếp theo cần phải làm gì? “
Kỳ thật chị ấy đang rất hoảng sợ.
Nếu chồng chị thật sự có được năm trăm vạn, nhất định sẽ đánh chết chị ấy.
Chỉ có cách bịt miệng vĩnh viễn, hắn ta mới có thể yên tâm cầm lấy tiền số tiền ấy cao chạy xa bay.
Tôi hướng dẫn chị Hà:
“Tiết lộ thông tin cho chồng chị nói rằng Chu Trạch đã gọi cảnh sát, muốn hắn đi tự thú.”
Chu Trạch đương nhiên chưa báo cảnh sát, hắn cũng không dám báo cảnh sát.
Mục đích của tôi chỉ là làm gia tăng mâu thuẫn giữa Chu Trạch và chồng chị Hà.
Chị Hà không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời tôi gọi điện cho chồng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nửa giờ sau, chị Hà hoảng hốt gọi điện cho tôi.
"Cô Lâm, không ổn rồi, chồng tôi đã lái xe tông chết Chu Trạch! Chồng tôi cũng bị thương nặng, đã được đưa vào bệnh viện."
Quả nhiên, hết thảy đều giống như dự đoán.
Những kẻ làm việc ác kiêng kỵ nhất với việc đối phương gọi cảnh sát, hủy diệt tất cả mới là tác phong nhất quán của bọn chúng.
"Đừng hoảng sợ, cứ bình tĩnh làm như tôi nói."
Tôi an ủi chị Hà.
“Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu. Nếu chị suy nghĩ thông suốt rồi thì bây giờ nên đi báo cảnh sát vạch trần chồng chị!"
Chị Hạ đã làm lao công dọn dẹp hơn mười năm, chị ấy luôn phục tùng mệnh lệnh của người khác, luôn nhìn sắc mặt đối phương để làm việc.
Đối với chị ấy, diễn vai một người thành thật sự là dùng đúng bản sắc của chị ấy biểu diễn rồi.
Khi cảnh sát thẩm vấn, chị ấy khóc rống.
"Đồng chí cảnh sát, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi vô tình nói với chồng tôi rằng Chu tổng rất giàu có. Ai có thể ngờ rằng chồng tôi lại đi theo dõi Chu tổng, âm mưu bắt cóc tống tiền ngài ấy chứ!"
“Lúc tôi phát giác ra có gì đó không ổn nên gọi điện nói dối với anh ấy rằng Chu tổng đã gọi cảnh sát và mong chồng tôi ra đầu thú đi. Đâu biết được chồng tôi không những không ngừng tay mà chỉ vì sợ tội nên anh ấy còn lái xe đâm người hòng giết chết Chu tổng..."
Chị Hà càng khóc đau đớn thì cảnh sát càng ít nghi ngờ chị.
Tất nhiên, cũng không có lý do gì để nghi ngờ điều đó cả.
Chu Trạch đã chết, bị mắc kẹt trong xe cùng với chiếc điện thoại di động đã bị đốt thành tro.
Chồng của chị Hà cũng bị thương nặng, rơi vào tình trạng thực vật, điện thoại di động cũng bị vỡ thành từng mảnh.
Chồng chị ta đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện, không biết có phải có người “chăm sóc đặc biệt” cho anh ta hay không mà một tuần sau, hắn ta bị nội thương, nhiễm trùng, suy hô hấp và qua đời.
Không có chứng cứ nào nữa, có một số việc, vĩnh viễn đã trở thành bí mật.
Về phần chị Hà, chị ấy đã vứt chiếc điện thoại di động dùng để nói chuyện với tôi từ lâu rồi.
Giống như hai chúng ta chưa bao giờ có liên lạc qua vậy.
Vốn tưởng rằng sau khi Chu Trạch chết, nhà họ Chu nhất định sẽ không hòa giải, sẽ tiếp tục điều tra.
Không ngờ nhà họ Chu không những không bắt ai phải chịu trách nhiệm mà còn chủ động cấp cho chị Hà một khoản tiền trợ cấp.
Cả một trăm vạn.
Học phí và chi phí sinh hoạt của con gái chị Hà đã được đảm bảo.
Sau khi nhận được tiền, chị Hà dứt khoát từ chức.
Cuối cùng chị ấy cùng con gái cũng có thể rời khỏi đây, đi đến nơi khác sinh sống, cùng con gái học tập trong yên bình.
Ngày chị Hà rời đi, tôi ra sân bay tiễn một khách hàng.
“Thuận tiện” tôi gặp chị Hà lần cuối.
Chị Hà đẩy con gái mình đi trước.
"Cô Lâm, cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi. Không có cô, tôi cũng không biết lúc nào có thể sống tốt được."
Tôi và chị ấy cách nhau ba mét, giống như cuộc gặp gỡ giữa những người xa lạ bình thường khác.
Tôi nói: "Bảo trọng nhé, tạm biệt."
Chị Hà kêu lên: “Cô Lâm, thật ra cô có thể đi cùng chúng tôi, chúng ta có thể cùng nhau…”
Tôi ngắt lời cô ấy.
"Chị Hà, tôi phải ở lại. Sự trả thù của chị đã xong, nhưng của tôi còn lâu mới kết thúc."
Chương 10
Sau khi tiễn chị Hà, tôi trở về nhà.
Tôi tiếp tục nghiên cứu bộ ảnh đó.
Tại sao Chu Trạch lại kiêng kị những bức ảnh tiệc nhìn như bình thường như vậy?
Chẳng lẽ Chu Trạch chỉ là một phần trong đó, hắn không phải thủ phạm thực sự bắt nạt con gái tôi sao?
Cuối cùng, giữa hàng chục bức ảnh, tôi đã tìm được một nội dung chung.
Ngoại trừ Chu Trạch, trong mỗi bức ảnh đều có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này rõ ràng thuộc tầng lớp thượng lưu.
Hắn mặc nhiều loại âu phục đắt tiền khác nhau, rất nhiều người tiến lại hướng hắn mời rượu.
Một trong những bức ảnh, hắn vòng tay ôm một cô gái trẻ.
Rõ ràng nhận thấy sự không tình nguyện trong mắt cô gái.
Tôi cắt khuôn mặt của hắn, phóng to nó và gửi đến một trang web nhận dạng hình ảnh.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã biết được danh tính của hắn.
Tiền Tùng, chủ sở hữu của công ty bất động sản lớn nhất tại đây.
Tiền Tùng hay thường được gọi là Tiền tổng, cũng là khách hàng lớn nhất của công ty chúng tôi.
Mỗi lần hợp tác, Chu Trạch đều trực tiếp một mình giao tiếp với hắn.
Nếu như Chu Trạch giao những nữ nhân viên đó cho người cấp cao hơn để đổi lấy lợi ích. Vậy khả năng cao chính là Tiền tổng này.
Kẻ chủ mưu đứng sau mấy màn này đúng là một tên khốn nạn!
Tôi phải tìm ra hắn ta và bắt hắn phải trả giá xứng đáng.
Bình luận facebook