Sau khi Hiệp Tiểu Mai rời đi, tôi đến trại tạm giam để thăm Trần Vũ.
Trần Vũ ban đầu hoàn toàn không muốn gặp tôi.
Nhưng khi biết tôi không đứng ra làm chứng cho Hiệp Tiểu Mai, hắn nhìn tôi có phần cảm kích.
Khi gặp nhau, qua tấm kính trong suốt trong trại giam, hắn vẫn không cam tâm như cũ.
"Lâm Sương, cô rất cao hứng phải không, tôi thất bại thế này, như vậy cô có thể trở thành quản lý như ước nguyện rồi."
Tôi không có thời gian để lãng phí tán dóc với hắn nên tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Trần Vũ, những bức ảnh đưa anh vào tù đều là từ công ty rò rỉ ra ngoài. Anh nghĩ ai có quyền lực lớn lắp đặt nhiều camera giám sát như vậy trong công ty?"
Tất nhiên, người quản lý cấp cao là người có tiếng nói cuối cùng.
"Cô nói là Chu Trạch, hắn cố ý hại tôi?" Trần Vũ trợn mắt khó tin.
Tôi thuận theo lời hắn:
“Công ty đã muốn sa thải nhân viên từ lâu rồi. Bây giờ anh rơi vào hoàn cảnh này thì đỡ tốn kém hơn nhiều so với mức bồi thường 2N+1!”
“Chu Trạch, hắn đúng là một tên khốn nạn!”
Trần Vũ tức giận đến muốn đập nát điện thoại.
Sau một lát khi bình tĩnh lại, Trần Vũ hạ giọng.
"Lâm Sương, tôi biết, cô cũng không phải là loại đèn cạn dầu."
Hắn ta tiết lộ một dãy số: "Đây là tài khoản mạng của tôi, mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi".
Hắn ác độc nói: “Nếu cô muốn hạ bệ Chu Trạch, bên trong có đồ vật có thể giúp cô.”
Tôi mỉm cười và lặng lẽ ghi lại.
Thật là một ngày đẹp trời, chuyến đi này thực sự rất đáng giá.
Về đến nhà, tôi nóng lòng đăng nhập vào tài khoản trực tuyến của Trần Vũ.
Nó chứa đầy những hình ảnh thác loạn và tiệc tùng.
Tại các bữa tiệc khác nhau, Chu Trạch tay trong tay với nhiều cô gái trẻ khác nhau.
Tôi tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy bất kỳ hình ảnh nào của con gái tôi cả.
Hơn nữa, những bức ảnh này có nội dung không quá đặc sắc, không thể kết án Chu Trạch trong một lần được.
Nhưng Trần Vũ nói rằng ở đây có bí mật của Chu Trạch.
Tôi chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Ngày hôm sau, tôi trở lại công ty và tiếp tục làm việc.
Nhìn hai bàn làm việc trống, tôi mỉm cười hài lòng.
"Đáng đời."
Tất nhiên, mọi thứ giờ đây chỉ mới bắt đầu thôi.
Vị trí giám đốc tạm thời để trống.
Với tư cách là quán quân bán hàng liên tiếp, tôi chắc chắn là ứng cử viên có tính cạnh tranh nhất.
Sau khi Trần Vũ chính thức bị tạm giam, tổng giám đốc Chu Trạch cuối cùng cũng nhìn đến tôi.
Anh ta gọi tôi vào văn phòng và nói rằng khi Trần Vũ vắng mặt, tôi sẽ là người tạm thời quản lý.
Từ giờ trở đi tôi có thể báo cáo trực tiếp với anh ấy.
Ngày hôm đó, tôi ăn mặc trang điểm cẩn thận một phen, trang phục lẫn tác phong chuyên nghiệp tôn lên vóc dáng xinh đẹp.
"Chu tổng, cảm ơn ngài đã cất nhắc, tôi không có gì để báo đáp ân tình này, ngài có yêu cầu gì cứ nói ạ, tôi sẵn lòng làm theo!"
Dù đã cố gắng tìm hiểu vị tổng giám đốc ít nói và lạnh lùng này, tôi không tin hắn ta là Liễu Hạ Huệ.
Nhưng lúc này, hắn không những không có chút động tĩnh nào với tôi, thậm chí hắn còn biểu hiện ra một tia lãnh đạm.
Hắn xua tay nói: "Lâm Sương, cô đã trở thành quản lý, ngoài hào phóng còn phải tỏ ra thận trọng hơn. Ở nơi làm việc nhất định phải chú ý hình tượng của mình."
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, như thể chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu được suy nghĩ bên trong của tôi.
Tôi cố tình vặn người, tạo một tư thế phơi bày đường cong quyến rũ.
"Chu tổng, tôi đương nhiên sẽ trở nên hào phóng nhất."
Tôi đã ám chỉ đủ rõ ràng.
Tuy nhiên, Chu Trạch lại mỉm cười.
"Lâm Sương, đừng coi tôi là kẻ ngốc, Trần Vũ bị sa thải, cô đã thay thế vị trí anh ta, chắc chắn qua vụ việc này cô là người được hưởng lợi lớn nhất. Cô có dám nói rằng vụ bê bối bị vạch trần trên Internet không phải do cô làm ra không?"
Trong lòng tôi thầm giật mình.
Đối mặt với đôi mắt sắc như chim ưng của Chu Trạch, tôi chỉ có thể giả vờ vô tội.
"Tôi mới đến đây không lâu, làm sao biết Trần tổng và Hiệp Tiểu Mai ngoại tình? Trai tài gái sắc hấp dẫn lẫn nhau là chuyện bình thường. Con người đều là động vật có cảm xúc mà, không phải người máy."
Chu Trạch lại cười: "Xem ra suy nghĩ của cô khá là cởi mở nhỉ."
"Nhưng đừng đánh chủ ý lên đầu tôi. Hãy làm việc chăm chỉ điều đó sẽ có lợi cho cô trong tương lai."
Sau đó Chu Trạch mở ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ đen.
Anh ta đưa tấm thẻ cho tôi: “Lâm Sương, mặc dù tôi không thích cô cho lắm, nhưng một người phụ nữ như cô vẫn có chút giá trị.”
"Dùng tiền ở đây để chăm sóc bản thân và làm cho mình xinh đẹp hơn. Tháng sau sẽ có một bữa tiệc, tôi sẽ giới thiệu cho cô một số khách hàng lớn."
Nhìn vào tấm thẻ đen, toàn thân tôi run rẩy.
Tôi cũng đã nhìn thấy những tấm thẻ đen tương tự trong ba lô của con gái tôi!
Chẳng lẽ Chu Trạch từng đem con gái của tôi... cho một khách hàng lớn sao?
Tôi nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình.
Cơn đau nơi bàn tay giúp tôi trấn tĩnh lại.
Tôi tỏ vẻ băn khoăn: “Vậy khi nào tổ chức tiệc chiêu đãi? Chúng ta sẽ chiêu đãi khách hàng lớn nào? Người ta thích phong cách như thế nào? Chúng ta có nên lưu ý điều gì không?”
"Vẫn chưa đến lúc đâu, điều không nên hỏi thì đừng hỏi."
Chu Trạch nói: “Tóm lại cứ ăn mặc theo cách mà đàn ông bình thường thích là được.”
Ám chỉ của Chu Trạch quá rõ ràng.
Tôi không thể tưởng tượng được con gái tôi đã gặp phải điều gì ở cái gọi là cuộc gặp với khách hàng lớn kia. Tôi run rẩy lao vào phòng vệ sinh nữ.
Trong cái công ty bẩn thỉu này, đây là không gian duy nhất, với tư cách là một người phụ nữ, tôi có thể tìm thấy chút bình yên.
Có lẽ, con gái tôi khi còn sống cũng đã run rẩy, khóc lóc trút uất úc nơi đây.
Nhưng nó vẫn nhất quyết đi làm chỉ để mua những món quà nhỏ cho tôi.
Nếu biết nó làm việc trong môi trường tồi tệ như vậy, tôi thà nó đừng bao giờ đi làm, vĩnh viễn không cần bước vào xã hội nửa bước.
"Giai Giai, thật xin lỗi, mẹ thật là bất cẩn!"
Tôi đang chìm đắm trong đau đớn.
Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Ai?” Tôi hoảng hốt quay lại.
Đó là Triệu Hà, nhân viên quét dọn của công ty năm nay đã ngoài năm mươi tuổi.
Tôi cau mày: “Chị Hà, có chuyện gì sao?”
Chị ta đặt tấm biển "Bảo trì và vệ sinh" ở cửa để ngăn không cho người vào.
Chị ta mỉm cười và nói: "Cô Lâm, chúc mừng cô đã được thăng chức lên vị trí giám đốc. Tuy nhiên, cô có nhớ đã để quên thứ gì trong phòng vệ sinh không?”
Có một chiếc camera giấu kín trong lòng bàn tay đang mở của chị ta.
Hóa ra là chiếc camera tôi cho là đã mất.
Tim tôi thắt lại nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Chị Hà, tôi không hiểu ý chị cho lắm."
Chị ta chậm rãi nói:
"Đó là đồ của cô, đương nhiên phải trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó rồi. Nhưng tôi tìm được đồ của cô, chẳng phải nên thưởng cho tôi sao?"
Hiểu rồi, chị ta thực sự muốn tống tiền tôi.
Tôi đè nén cơn tức giận: “Đây không phải là của tôi, chị chắc đã nhận lầm.”
Chị ta cười ranh mãnh: “Nếu không phải của cô, như vậy tôi có thể giao cho cảnh sát hoặc tổng giám đốc, cô có đoán được hậu quả sẽ ra sao không?”
Tôi hoảng sợ, một khi nó được giao ra, danh tính ẩn giấu của tôi có nguy cơ sẽ bị lộ.
Sự bố trí và nhẫn nại trước đây của tôi cũng sẽ trở nên vô ích.
Tôi lạnh lùng hỏi chị ta một cách nghiêm túc: “Cô muốn gì?”
Chị ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi thừa nhận.
Suy cho cùng thì đó cũng là một vụ tống tiền trái pháp luật, chị ta đương nhiên cũng rất lo lắng.
Chị ta lại trở thành bộ dáng khúm núm như thường lệ.
"Cô Lâm , tôi xin lỗi, tôi không có ý làm cô tức giận. Tôi cần tiền. Đưa cho tôi mười vạn, tôi sẽ lập tức tiêu hủy nó!"
Mười vạn? Thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
Nhưng tôi cũng không tức giận.
Thay vào đó, tôi hỏi ngược lại cô ta: “Mười vạn liệu có thể giải quyết được vấn đề học phí của con gái cô sao?”
Bây giờ đến lượt chị ta sợ hãi.
"Cô, sao cô biết tôi có một đứa con gái."
Vì tôi đến đây để trả thù nên tất nhiên tôi phải điều tra hết tất cả mọi người trong công ty này một lượt.
Đến cả vị trí nho nhỏ như lao công hay bảo vệ tôi cũng không bỏ qua.
Tôi bình tĩnh nói: “Tất nhiên là tôi biết. Con gái cô thi đỗ nhưng không có tiền vào đại học. Ban ngày cô đi dọn dẹp, ban đêm giao đồ ăn chỉ để kiếm tiền đóng học phí cho con gái.”
Tôi thắc mắc: “Theo tôi được biết, chồng chị làm kinh doanh, sao lại không đủ tiền đóng học phí được?”
Vành mắt đột nhiên Triệu Hà đỏ hoe.
Chị ta cởi quần áo bảo hộ lao động xuống, lộ ra cánh tay cùng bả vai.
Nhìn một cái, da đầu tôi đột nhiên tê dại.
Trên làn da chị ta dày đặc những vết sẹo.
Có viết do bị đánh đập, bị trói, bị đốt cháy.
Rõ ràng là chị ta đã trải qua bạo lực gia đình trong thời gian dài.
“Sao cô không báo cảnh sát?”
Tôi giúp cô ấy mặc quần áo rồi nói.
Chị Hà cay đắng nói:
“Vô ích thôi, họ chỉ luôn khuyên hai bên tiến hành hòa giải.”
Tôi hiểu, "Vậy là cô muốn đưa con gái mình đi học đại học ở nơi khác và trốn khỏi đây?"
Chị Hà gật đầu.
“Chồng tôi không phải làm kinh doanh, hắn chuyên đi đòi nợ thuê cho ông chủ. Ban ngày sống chung với bọn côn đồ, tối về uống rượu sẽ đánh tôi và con gái. Tôi chỉ ước gì hắn ta ch-ết đi!”
Chị Hà vừa khóc vừa nói: "Cô Lâm, tôi cũng không phải thật sự muốn tống tiền cô. Nhưng tôi rất cần tiền. Có tiền, tôi mới có thể cùng con gái rời khỏi nơi đây."
Tôi thở dài: “Đôi khi, người lương thiện lại phải chịu đau khổ vì quá nghe lời”.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một kế hoạch.
"Tôi có thể cho chị tiền, nhưng tôi có một yêu cầu."
Chị Hà hỏi: “Yêu cầu là gì?”
Tôi bình tĩnh nhìn chị ta.
“Nếu cô trả lại máy ảnh cho tôi, tôi không chỉ cho cô tiền mà còn giúp cô thoát khỏi chồng mình.”
"Cô có sẵn sàng hợp tác với tôi không?"
Bình luận facebook