Gần đây, nội bộ công ty lòng người hoảng loạn.
Bộ phận dịch vụ khách hàng bị sa thải, quản lý bị bắt, cô lao công từ chức, quản lý cấp cao qua đời...
Trong một thời gian, tin đồn lan truyền, có người cho rằng phong thủy của công ty không tốt.
Tôi là người duy nhất giữ được bình tĩnh, theo sát vị trí và làm tốt công việc của mình.
Một tháng sau, xét thấy thành tích xuất sắc của tôi, tập đoàn quyết định đề bạt tôi lên vị trí giám đốc bán hàng, trực tiếp hướng ban giám đốc báo cáo công việc..
Ba tháng sau, hoạt động kinh doanh của công ty ổn định và tốc độ luân chuyển nhân sự dần chậm lại.
Mọi người quên đi những xáo trộn trong quá khứ và quay trở lại với công việc bình thường của mình.
Sinh tồn thật không hề dễ dàng, an ổn kiếm tiền nuôi gia đình mới là vương đạo.
Nhờ khả năng kinh doanh xuất sắc nên tôi đã chiếm được lòng tin của các khách hàng lớn.
Cuối cùng, công ty đã giao cho tôi một khách hàng lớn và yêu cầu tôi đích thân đến thăm Tập đoàn Tiền thị. Tập đoàn Tiền thị - Tiền Tùng, cuối cùng tôi cũng có thể có cơ hội gặp được hắn.
Lần thứ nhất đến, Tiền Tùng cũng không gặp tôi.
Những người ở tập đoàn Tiền thị đưa cho tôi một tấm thẻ mạ vàng.
Đây là thẻ VIP dành cho một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Bọn họ nói rằng ở đây cấp độ thành viên được chăm sóc rất tận tình và đặc biệt, hội viên có thể gia nhập vào đó phải là người có tài sản giá trị ròng không nhỏ.
Tôi không hiểu: “Đưa thẻ này cho tôi làm gì?”
Người của công ty tỏ vẻ khinh thường: “Đương nhiên là muốn cô ăn diện, chăm sóc thật đẹp mới có thể đến gặp Tiền tổng của chúng tôi rồi. Nghề của cô không phải như vậy sao?”
Tôi sắp tức đến nổ phổi rồi.
Tại sao họ luôn cho rằng khi phụ nữ khi muốn đàm phán làm ăn, không thể dựa vào năng lực thực sự của mình mà toàn bộ đều dựa vào nhan sắc của họ?
Nhưng vì thực hiện kế hoạch lớn hơn, tôi không thể không tạm thời kiềm chế lửa giận.
Tôi đã nhận thẻ và dành thời gian, công sức đến thẩm mỹ viện để bảo dưỡng.
Tôi đã làm trắng da và lắc mình biến thành một món quà tuyệt đẹp.
Đồng thời, tôi cố tình hành động như một người đàn bà ham hư vinh, viển vông, trầm mê xa hoa.
Tôi chi tiêu hoang phí cho những món đồ hào nhoáng.
Tôi mua quần áo mới và thưởng thức những bữa ăn ngon tại những nhà hàng sang trọng.
Tôi đã cố gắng hết sức để tạo dựng hình ảnh điển hình của một phụ nữ xinh đẹp nhưng hám tiền.
Mục đích là để những người đang điều tra, theo dõi tôi thả lỏng cảnh giác.
Cuối cùng, Tiền tổng tựa hồ rất hài lòng với sự “ngoan ngoãn” của tôi.
Một tháng sau, tài xế của hắn đến mời tôi.
"Cô Lâm, Tiền tổng mời cô đến biệt thự của ông ấy... để bàn công việc."
Người lái xe nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm cùng xem thường.
Tựa như đang đánh giá một món hàng đẹp.
Tôi nhịn xuống tất cả thành kiến, cùng hắn lên xe.
Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ chứng minh bằng những hành động thực tế rằng món hàng tưởng chừng như đẹp đẽ này không chỉ có vẻ đẹp ở bên ngoài thôi đâu.
Tôi cũng có thể sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén đâm sâu hủy diệt cái ác.
Biệt thự của Tiền Tùng nằm ở một vị trí biệt lập.
Một nửa là đồi núi, một nửa là vách đá, gần sát bờ biển.
Khi đến nơi, tôi mới biết vị trí này gần nơi con gái tôi gặp nạn.
Việc tôi đến đây ngày hôm nay giống như vận mệnh luân hồi.
Nhưng lần này, tôi sẽ viết một đáp án khác.
Bước vào biệt thự, tôi bị ấn tượng bởi sự hoành tráng của nội thất.
Biệt thự được trang bị đầy đủ, nhân viên bảo vệ, tài xế và đầu bếp phục vụ tận tình.
Bảo vệ mở cửa cho tôi, đầu bếp đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
"Cô Lâm, từ từ dùng đi, Tiền tổng ở trên lầu."
Đầu bếp đội mũ, cúi đầu, giọng nói có chút thô ráp.
Tôi chưa kịp nhìn xem thì Tiền Tùng đã đi tới bàn ăn.
"Các người đều lui xuống cả đi."
Tiền Tùng cho đám người lui xuống.
Thấy tôi đứng ngơ ngác, Tiền Tùng chủ động mời tôi ngồi xuống.
"Cô Lâm, tôi đã quan sát cô từ lâu rồi, không ngờ cô ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh. Thật là một đại mỹ nhân!"
Tiền Tùng nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt bẩn thỉu.
Tôi ngồi xuống một cách hào phóng, giả vờ ngượng ngùng.
"Lâm Sương tôi có tài đức gì mà có thể được Tiền tổng đánh giá cao như vậy đâu?"
Tiền Tùng rất hài lòng với sự thuận theo của tôi, rót cho tôi một ly rượu vang đỏ đầy.
Hắn nâng ly lên nói: “Cô Lâm chẳng những dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha mà còn có năng lực còn xuất chúng. Trong vòng nửa năm qua cô đã được thăng chức không ngừng, từ nhân viên bán hàng lên quản lý cấp cao. Là đàn ông thì đều sẽ thích cô thôi.”
"Thật sao? Vậy thì nhất định phải luôn thích tôi đấy nhé? Đừng hối hận."
Tôi cầm ly lên và uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, ưu thế tửu lượng của tôi lại được phát huy triệt để.
Sau khi uống hết hai chai rượu vang đỏ, Tiền Tùng cuối cùng cũng phát hiện tôi đến đây chỉ đơn thuần để uống rượu mà thôi.
Tôi giả vờ không hiểu trước những lời nói và hành động đầy ám chỉ của hắn .
Thấy tôi uống mãi không say, Tiền Tùng rốt cục không nhịn được nữa.
Hắn lặp tức cởi bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả.
Tiền Tùng có chút tức giận:
"Lâm Sương, cô hẳn là biết mục đích của cô tới đây chứ?"
Tôi khó hiểu: “Tiền tổng, không phải ngài tìm tôi tới đây để bàn chuyện làm ăn sao?”
Tiền Tùng hừ lạnh: “Cô tiêu của tôi nhiều tiền như vậy, không phải muốn làm ăn với tôi sao. Cô là phụ nữ, cô nên hiểu tôi muốn gì, đúng không?"
Tôi giả vờ sợ hãi và nói: “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ muốn nói chuyện kinh doanh mà không muốn làm gì khác?”
Tiền Tùng lộ vẻ hung ác: "Người phụ nữ cuối cùng dám từ chối tôi cũng là người cùng công ty của cô, tên Lâm Giai Giai thì phải. Cô ta làm mất mặt tôi thì tôi đã cho người ném cô ta xuống vách đá cho cá mập ăn rồi."
Thủ phạm thật sự giết con gái tôi quả nhiên chính là hắn!
Sự hận thù trong lòng tôi tràn ngập, chỉ muốn tiến tới xé xác hắn thành từng mảnh.
Nhưng thể lực nam nữ khác biệt, tôi chỉ có thể từ từ dùng trí không thể dùng vũ lực.
"Tôi hiểu rồi, đó chẳng phải là điều đàn ông suốt ngày nghĩ đến sao?"
Một nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên môi tôi, và tôi từ từ cởi áo ra.
Tuy nhiên, phần tay và chân lộ ra lại không được trẻ trung, đầy đặn, thân hình gầy gò, ốm yếu, già nua.
Các nếp nhăn lỏng lẻo không chút nào hấp dẫn.
Tiền Tùng giật mình ngã nhào xuống đất.
Anh ta chỉ vào tôi và kêu lên:
"Cô, cô là ai, mụ già này từ đâu đến?"
Tôi giả vờ đau khổ và từng bước tiếp cận hắn ta.
"Đàn ông thật thất thường và tàn nhẫn. Mới vừa rồi ngài còn gọi tôi là mỹ nữ, sao bây giờ lại gọi tôi là mụ già rồi?"
Tiền Tùng liên tục lùi về sau: "Cô là ai? Tại sao mặt mới hai mươi tuổi mà thân hình lại già nua như vậy?"
Tôi nói thật với anh ấy rằng: “Tôi đã gần 50 tuổi rồi. Chẳng phải người ta già đi đều trở nên như vậy sao?”
Họ chỉ nhìn thấy khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng của tôi mà không bao giờ để ý đến những vết chai trên bàn tay tôi.
Sở dĩ tôi trở nên như vậy không phải đều là vì những người này ban tặng sao.
Tiền Tùng hỏi: "Sao cô lại làm vậy? Tại sao cô lại muốn hại tôi?"
"Ngài hỏi tôi tại sao à? Đoán xem, cô gái mà ngài giết cách đây không lâu, cô gái tên Lâm Giai Giai đó... Vì sao chúng tôi đều có họ Lâm nhỉ?"
Tôi giống như một Thiết Diện Phán Quan, lạnh lùng nói cho hắn biết chân tướng sự thật.
"Cô? Thì ra cô là mẹ của Lâm Giai Giai? Cô muốn báo thù cho con gái mình phải không?"
Tiền Tùng sợ hãi đến mức muốn dùng điện thoại di động để gọi cảnh sát.
Nhưng vừa đứng lên, hắn liền nặng nề ngã xuống đất.
Hắn ta thở hổn hển, một bộ dáng hô hấp khó khăn.
Tôi biết hắn ta lên cơn hen suyễn.
"Cái...mùi...trên người cô là cái gì vậy?" Tiền Tùng khó khăn nói.
Tôi cười đắc ý: “Đương nhiên tôi đang xức nước hoa rồi, tổng hợp đủ các loại hoa…”
"Cái gì? Cứu, cứu với, cứu..."
Tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng khiến hắn ta không còn sức để hét lên.
Nhân viên bảo vệ, đầu bếp và tài xế đều sống ở tòa nhà khác nên không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn.
"Ồ, thật xin lỗi, Tiền tổng, bây giờ tôi mới sực nhớ ra ngài mắc bệnh hen suyễn, dị ứng với các loại hoa, vừa ngửi sẽ liền phát bệnh..."
"Yêu, yêu quái..."
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã ngừng chửi thề.
Hắn đang hấp hối.
"Làm ơn, thuốc của tôi ở phòng bên cạnh. Làm ơn, mang thuốc cho tôi..."
"Lâm Sương, tôi sẽ không không truy cứu trách nhiệm của cô... Tôi sẽ cho cô một nửa tài sản. Không, toàn bộ đều giao cho cô... Làm ơn..."
Tôi thờ ơ đá văng hắn ta đi.
"Đáng tiếc, tao không cần tiền, tao chỉ muốn mạng của mày mà thôi!"
"Không, làm ơn..."
Nói xong ba chữ này, Tiền Tùng ngã xuống đất.
Hắn vĩnh viễn không còn có thể mở miệng được nữa.
Chương 14
Tiền Tùng thật sự đã chết.
Sau khi mùi thơm nước hoa trong phòng tan đi, tôi lớn tiếng gọi nhân viên bảo vệ và những người khác rồi gọi đến số cấp cứu.
Bác sĩ và cảnh sát đều đến.
Bác sĩ ngay tại chỗ tuyên bố nỗ lực cấp cứu không có hiệu quả và Tiền Tùng hoàn toàn lạnh cóng.
Cảnh sát ngay lập tức điều tra hiện trường.
Họ điều tra nhân viên bảo vệ, tài xế và đầu bếp.
Sau khi đối chất, được biết tôi là người duy nhất có mặt tại hiện trường khi Tiền Tùng chết.
Tôi run rẩy và nói ra sự thật——
"Tôi không biết tại sao. Tôi và Tiền tổng đang bàn chuyện làm ăn, rồi ngài ấy đột nhiên lên cơn hen suyễn..."" Giọng ngài ấy mơ mơ hồ hồ, chỉ đường không rõ, tôi tìm trong phòng rất lâu cũng không thấy thuốc ở đâu cả..."
Cảnh sát cau mày: “Không tìm được thuốc, sao cô không lập tức gọi bảo vệ?”
"Họ đang ở một tòa nhà khác, cách xa nơi này, gọi điện cũng đã muộn. Hơn nữa, lúc đó tôi sợ đến mức không nghĩ được gì, chỉ biết cố gắng tìm thuốc thôi..."
Cảnh sát vẫn còn hoài nghi.
Vợ củaTiền Tùng đến rất nhanh.
Cô ta ôm xác chồng và khóc rống.
"Lão Tiền, mọi người đều biết anh dễ bị dị ứng đường hô hấp, tôi đã bảo anh phải luôn mang thuốc theo bên mình, nhưng sao anh lại không nghe..."
Lời nói của cô ta thực sự chứng minh rằng bệnh hen suyễn của Tiền Tùng rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, vợ của Tiền Tùng cũng không hề có ý định truy cứu tôi.
Cảnh sát hỏi thêm vài câu rồi không nói gì thêm nữa.
Cái chết của Tiền Tùng được Tiền thị thông báo qua đời do áp lực công việc.
Vợ Tiền Tùng khóc lóc thảm thiết và luôn tỏ vẻ nhớ thương hắn trước ống kính.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tiền thị đem Tiền Tùng PR thành một doanh nhân yêu vợ thương con.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao người vợ của hắn lại lén lút giúp đỡ tôi.
Giá cổ phiếu của Tập đoàn Tiền thị tăng mạnh và toàn bộ tài sản của Tiền Tùng đều được vợ hắn thừa kế.
Thế giới này tránh không được sự tranh đoạt tài nguyên, người nghèo nhiều lúc không tránh được rơi vào bẫy của người giàu.
Nhưng trong cơn tuyệt vọng, vận dụng tốt luật chơi, kẻ yếu cũng có thể lấy nhỏ đánh lớn và phát ra những tiếng kêu giận dữ.
Nhiều khi, chính nghĩa có được cũng không thuần túy như vậy.
Trong khi mọi người đang cảm thán ở bên ngoài, tôi xin nghỉ việc ở công ty.
Vào ngày tôi rời khỏi công ty, có người đã gửi cho tôi một phần đồ ăn mang về.
Khi tôi mở nó ra, ở đó có một chiếc bánh bao và một chai rượu vang đỏ.
Phần ruột chiếc bánh bao đều được nấu chín nát.
Món ăn mang đi từ phụ cận Tiền thị.
Tôi biết chính vợ của Tiền Từng là người đưa tới.
Cô ấy tặng tôi rượu vang đỏ để chúc mừng.
Về món bánh bao, cô ấy đang ám chỉ tôi rằng có một số bí mật tốt nhất nên để nó thối rữa mãi mãi trong bụng.
Sau khi rời công ty, tôi thực hiện chuyến đi cuối cùng tới vách đá.
Lần cuối tưởng niệm con gái tôi.
"Giai Giai, mẹ cuối cùng cũng báo thù được cho con."
Cuối cùng chúng ta cũng có thể thoải mái ôm lấy biển lớn.
Tự do tự tại.
Hết.
Bình luận facebook