Cho đến khi bữa tiệc tối kết thúc, tôi cuối cùng cũng gặp được người chú Lục trong truyền thuyết. Quả thật, gen di truyền là thứ vô cùng mạnh mẽ, chú Lục và Lục Trầm đều là những người có nhan sắc ngời ngời, một người là mỹ nam, một người là quý ông lịch lãm.
Ah, thật sự là một bữa tiệc thị giác.
"Lần này về nước rồi sẽ không đi nữa phải không?" Tôi nhìn mẹ đang trò chuyện với một phụ nữ lạ mặt, có vẻ như đó chính là dì Lục.
"Ừm, những chuyện ở nước ngoài đã giải quyết xong hết, giờ chúng tôi chuyển về đây rồi. Sẽ sống ngay cạnh Lâm gia”.
"Thế thì tốt quá, chúng ta đã lâu không có dịp nói chuyện tử tế với nhau rồi. Mọi người mới về, nhà cửa chắc hẳn còn chưa dọn dẹp xong đâu? Sao không nghỉ ngơi ở đây vài ngày cho xong. Cũng cho hai đứa trẻ có nhiều cơ hội gặp gỡ nhau nữa~"
Mẹ à, câu cuối cùng mẹ nói thực ra không cần phải hạ giọng, bởi dù hạ giọng thế nào thì con cũng nghe hết rồi.
"Bà nói có lý, tôi đi nói với Lão Lục xem sao, chắc chắn anh ấy cũng đồng ý thôi."
"Được rồi, tôi này sẽ đi sắp xếp phòng, tối nay chúng ta có thể hàn huyên.
Tốt lắm, thì ra tôi thừa thãi. Hai người họ thẳng thừng bỏ qua tôi mà đi rồi.
Tôi: ???
"Tử Thanh, sao con vẫn còn ở đây thế? Con bé ngốc nghếch, dì không cần con tiếp đãi nữa, con giúp dì chăm sóc Lục Trầm nhé. Thằng bé tính tình trầm lặng, không nói nhiều lắm, con phải bao dung đấy."
Dì Lục cuối cùng cũng nhớ ra tôi, quay lại dặn dò vài câu, rồi đi mất hút mà không quay đầu lại. Tôi nhìn người đàn ông được giới thiệu là kín đáo, kiệm lời ấy.
Dì ơi, dì gọi người đang cùng hai nhân vật máu mặt tán gẫu vui vẻ kia là trầm lặng, ít lời sao? Lẽ nào tôi mới thực sự là một người mắc chứng sợ xã hội.
"Tử Thanh, con đến vừa đúng lúc. Con dẫn Tiểu Trầm đi dạo một chút đi, ba và chú Lục của con có chuyện cần bàn, đỡ cho Tiểu Trầm chán chường”.
Ừm… được rồi, tôi biết mình không dư thừa, nhưng tôi là một viên gạch, ai đặt ở đâu thì ở đấy.
"Được ạ, ba và chú Lục cứ trò chuyện đi, con dẫn anh Trầm đi dạo”.
Tôi nở một nụ cười đáng yêu vô cùng và đưa Lục Trầm đi dạo trong vườn. Suốt quãng đường đi không ai nói một lời, anh không nói, tôi cũng không mở miệng.
Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, xuyên qua cành lá, rơi xuống dưới chân, tựa như đang đi trong dòng suối, lòng tôi bình yên đến đến lạ thường.
Đi một quãng đường đến gần hồ cá, cảm thấy mệt mỏi, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, còn Lục Trầm đứng phía sau.
"Không ngồi một chút à?" Tôi quay lại nhìn người đàn ông cao lớn.
Ngay cả ban đêm cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp trai của anh, quả thật là con cưng của trời. Ánh trăng chiếu sáng lên người anh, cả người như toả ra ánh sáng lấp lánh.
"Lúc nãy ở trong nhà tôi đã ngồi rồi, em nghỉ ngơi đi".
Tôi gật đầu, nhìn những con cá trong hồ đang giành giật thức ăn.
"Hồi nhỏ chúng ta có thân không"
"Ừm."
Thấy rồi, Lục Trầm thật sự kiệm lời.
"Lúc đó tôi nói muốn gả cho anh cũng là thật à?"
"Ừm."
Ừm, hóa ra anh cũng thực sự trầm lặng.
"Vậy anh có đồng ý không?"
"Được."
???
Được cái gì? Cái gì được?
"Này là anh đồng ý hay là không?"
"Tự nghĩ đi."
Sắc mặt Lục Trầm không tốt lắm, hình như anh có chút tức giận.
"Tôi không nhớ gì hết á, hình như lúc đó tôi mới 5 tuổi thì phải? Làm sao tôi có thể nhớ được chuyện từ lâu như vậy."
"Nghĩa là em không có lương tâm. Tiểu Thanh, em không chỉ quên mất tôi mà còn theo đuổi người đàn ông khác, thậm chí còn làm thư ký cho họ”.
Lục Trầm, người mơ hồ cảm thấy tóc mình đã chuyển sang màu xanh, cũng ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào tôi.
Ah hahaha, mặt trăng hôm nay tròn lắm, đã không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi sớm thôi." Cảm giác như mình đang bị sói để mắt, tôi vội vàng đứng dậy đi về.
Bình luận facebook