Lục Trầm tiễn tôi về tận phòng rồi mới rời đi, đến tận lúc ấy tôi mới nhận ra rằng chiếc áo vest của anh ấy vẫn đang trên vai mình.
Thôi, mai trả lại vậy…
Tôi trằn trọc trên giường, tâm trí luôn nghĩ về chuyện của Lục Trầm. Mãi cho đến khi cuối cùng chìm vào giấc ngủ, thì lại mơ thấy cảnh tượng thủa nhỏ.
Một cô bé năm tuổi chạy theo sau một cậu bé khoảng mười tuổi, tiếng gọi "anh trai" trong trẻo vang lên khiến lòng người xao động.
"Anh trai, đợi em với..."
"Anh trai, anh đi chậm thôi..."
"Đừng theo anh nữa."
Cậu bé lạnh lùng nói, nhưng nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt cô bé thì lòng lại không đành để mặc cô chạy phía sau.
"Hihi, anh trai, chơi với em có được không"
Cuối cùng cậu bé cũng cam chịu nắm tay cô bé đi cùng.
"Anh trai, em có thể sau này cũng sẽ chơi với anh trai chứ?"
"Mẹ nói nếu sau này lấy anh trai, thì sẽ có thể hàng ngày ở cùng anh trai"
Vẻ mặt cậu bé có chút tò mò, cô bé mới chỉ 5 tuổi, không hiểu hôn nhân là gì, nhưng cậu bé đã lên 10, hiểu rằng kết hôn là chuyện của cả một đời người.
"Em muốn hàng ngày ở cùng anh, giống như bố mẹ, hàng ngày ở bên nhau ấy hả?”
"Muốn ạ!"
"Tại sao?"
"Vì anh trai tốt với em mà, vì anh trai là người đẹp trai nhất mà em từng thấy! Còn đẹp trai hơn cả con nhà chú Trình nữa!"
Cậu bé nhìn cô bé trước mắt, có vô số những suy nghĩ chạy qua đầu.
"Em sau này sẽ lấy anh trai, trở thành cô dâu của anh trai!"
"Được."
Tôi bỗng nhiên tỉnh giấc. Câu 'được' trong mơ và "được" của hiện tại như chồng chất lên nhau, ra là thế...
Tim tôi đập loạn nhịp, ý của anh ấy là gì?
Nếu như không có cảm giác với tôi, anh ấy sẽ không nhắc tới những chuyện này.
Anh ấy đã nhắc đến không chỉ một lần, mà tới hai lần, dường như đang than phiền về cách cư xử tệ bạc của tôi. Anh ấy nhớ mọi thứ, nhớ cả việc ngày nhỏ Lâm Tử Thanh cứ quấn lấy anh, muốn trở thành cô dâu của anh.
Tim tôi rộn ràng mãnh liệt.
Các bạn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm tới việc người anh ấy thích là Lâm Tử Thanh lúc nhỏ chứ không phải tôi. Không, từ giây phút tôi xuyên tới đây, tôi chính là Lâm Tử Thanh, Lâm Tử Thanh là tôi.
Lục Trầm không phải là người bị trói buộc bởi những câu nói đùa của trẻ con. Rõ ràng, khi tôi và Triệu Yến Uyển cùng Trình Phong có mâu thuẫn, anh ấy đã luôn quan sát từ phía bên, anh ấy đang đánh giá, xem tôi có xứng đáng để anh ấy thực hiện lời hứa đó hay không.
Khi anh ấy lên tiếng giúp đỡ tôi, đó mới là lúc anh thực sự quan tâm đến tôi. Vì vậy, ngay cả khi có ký ức thời niên thiếu, người anh ta quan tâm bây giờ là tôi, chứ không phải Lâm Tử Thanh của những ngày xưa.
Trong nguyên tác, Lục Trầm chỉ là 1 nhân vật thoáng qua, được nhắc đến với vai trò là người giúp đỡ Lâm Gia khi gia tộc này bị Trình Phong làm phá sản.
Anh ấy không hề có cảm xúc với Lâm Tử Thanh, người yêu đơn phương Trình Phong. Nhưng bây giờ dường như lại có hứng thú với tôi - người đã dũng cảm đối đầu với nam nữ chính.
Câu chuyện trở nên thú vị rồi đây.
Bình luận facebook