"Lâm Tử Thanh, chị đang làm gì thế"?
Lâm Tử Thanh? Tôi đã giật mình ngơ ngác ngay khoảnh khắc ấy, đó không phải là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà tôi đã đọc gần đây sao? Chính là Lâm Tử Thanh, người muốn tiền có tiền, muốn vóc dáng có vóc dáng nhưng lại yêu nam chính đến chết đi sống lại đấy ư?
Và bây giờ, cảnh này... Ồ, đây chính là cảnh nguyên chủ dùng tiền để đuổi nữ chính, nhục mạ nữ chính nhưng bị nam chính bắt tại trận phải không?
"Đó chính là điều mà cô thấy đấy"
Tôi tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn tờ séc trên bàn. Hai mươi triệu? Lâm Tử Thanh, cô nàng phá gia chi tử. Hai mươi triệu cứ thế mà vung ra cho tình địch của mình.
"Tôi sẽ không rời bỏ anh Trình Phong. Tôi biết hai người là thanh mai trúc mã nhưng Trình Phong chỉ xem chị là em gái, đừng cố chấp nữa".
"Tôi sẽ không nhận tấm séc này đâu, xin hãy mang nó về. Tôi biết gia cảnh mình không tốt, chị cũng coi thường tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng học hành, cố gắng chia sẻ gánh nặng với anh ấy, cố gắng xứng đáng với anh ấy."
Đôi mắt Triệu Yến Uyển lấp lánh ánh nước, đáy mắt là sự kiên định không lay chuyển đối với tình yêu, dù cảm thấy bị sỉ nhục nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ không hiểu đời. Chẳng trách nam chính lại bị rung động, so với Lâm Tử Thanh mạnh mẽ như nữ hoàng, một chú thỏ con yếu đuối chẳng phải đáng yêu hơn sao?
"Tốt lắm, vì cô đã có suy nghĩ như vậy, tôi xin chúc cô hạnh phúc".
Tôi nhấp một ngụm cà phê, sau đó đặt cốc xuống, đứng dậy chuẩn bị lấy lại tờ séc rời đi. Hai mươi triệu! Bà đây đơn phương tuyên bố tờ séc này là mạng sống của tôi.
"Lâm Tử Thanh, cô lại muốn làm gì vậy", một bàn tay nắm chặt vào cổ tay phải của tôi.
Lực từ bàn tay vô cùng mạnh mẽ khiến tôi loạng choạng suýt chút nữa đã ngã vào vòng tay của người đó. Tôi vừa mới đứng vững được thì lại bị hắn ta khinh thường mà đẩy mạnh vào ghế sofa. Thật sự là đẩy đấy, tôi thề tôi không hề nói quá. Ôi chao ôi, mông của bà đây, như tách làm đôi vậy.
"Cô lại muốn làm gì Yến Uyển? Tôi đã nói không thích cô. Vì hai gia đình chúng ta là thế giao nên những chuyện trước đây tôi không tính toán với cô. Thế nhưng nếu cô còn muốn lấn tới, đừng trách tôi không giữ thể diện".
Trình Phong vội vã đến đây sau khi nhận được tin từ trợ lý, vừa tới quán cafe đã thấy Lâm Tử Thanh đang đứng lên với thái độ oai phong, tay cầm tấm séc. Phía đối diện Yến Uyển đang ngồi trên ghế với dáng vẻ muốn khóc nhưng không dám khóc. Hắn ta không suy nghĩ gì nhiều, cơ thể đã tự động hành động đẩy Lâm Tử Thanh và ôm chặt Yến Uyển vào lòng, một lần nữa cảnh báo Lâm Tử Thanh đừng làm những việc quá đáng.
"Anh Trình Phong, không phải như anh thấy đâu..." Triệu Yến Uyển rưng rưng nước mắt lên tiếng nhưng giọng nói lại sặc mùi trà.
"Yến Uyển, em không cần nói đỡ cho cô ấy, mỗi lần cô ấy làm khó dễ em đều giải thích hộ, em thật quá tốt bụng". Trình Phong cuối đầu lau nước mắt cho Triệu Yến Uyển, ánh mắt tràn đầy sự đau lòng. Còn ánh mắt anh ta nhìn về phía bà đây thì lạnh lùng và chán ghét.
Phải mất 1 lúc tôi mới có thể hồi phục tinh thần sau cú ngã xuống ghế sofa, điều chỉnh lại từ thế, ngẩng đầu lên vởi đầy sự tự tin của nữ hoàng ngước nhìn đôi uyên ương. Dù thua cuộc cũng không được mất mặt. Dù bị yếu thế hơn về số lượng thì cũng phải áp đảo về tinh thần.
"À đúng rồi, anh thích cô ấy nên cô ấy làm gì cũng đúng. Còn tôi, dù làm gì cũng chỉ để làm khó dễ cô ấy thôi."
"Tôi chỉ muốn cô ấy rời xa anh, tôi sẽ dùng tiền để ném vào cô ấy thì có làm sao?".
Cốt truyện được thiết lập quá thật rất chặt chẽ, bà đây chỉ muốn tránh xung đột ngờ đâu nam chính đến nhanh như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt của Trình Phong bỗng nhiên trở nên tối tăm, tôi liều mạng tiếp tục khiêu khích.
"Nhưng mà, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi Trình Phong. Cô ấy nói rằng cô ấy hiện tại không xứng với anh, nhưng cô ấy sẽ cố gắng sánh vai cùng anh, cố gắng giúp đỡ anh, chia sẻ nỗi lo cho anh."
Quả nhiên, vẻ mặt của Trình Phong đã trở nên nhẹ nhàng hơn, ôm chặt Triệu Yến Uyển vào lòng, vẻ mặt vô cùng cảm động. Thật sự là một người si tình.
"Tôi nghe xong thấy rất cảm động, cô ấy đã có ý tốt, tôi sẽ cho cô ấy cơ hội đó."
Tôi bỏ qua ánh mắt hoài nghi của hai người đối diện, tiếp tục nói.
"Ngày mai tôi sẽ từ chức vị trí thư ký tổng giám đốc của Tập đoàn Trình Thị, vị trí này để cho Triệu cô nương nhận nhiệm vụ nhé? Cô ấy vừa rồi đã tuyên bố rằng sẽ cố gắng bước theo bước chân của anh, tổng giám đốc Trình không lẽ không cho cô ấy cơ hội này chứ?"
Cố gắng? Cố gắng như thế nào? Một trợ lý hành chính ngay cả việc làm đúng lịch trình công việc cũng sai lầm đầy đủ, thậm chí phục vụ cà phê còn có thể làm đổ. Vị trí thư ký tổng giám đốc luôn là vị trí khiến người ta thèm muốn, Lâm Tử Thanh dù có người hậu thuẫn khi vào công ty, nhưng cũng là người có năng lực và bản lĩnh, khiến cho những người khác trong đội ngũ thư ký đều rất ngưỡng mộ. Còn Triệu Yến Uyển kiểu ngốc nghếch, ngây thơ như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng.
"Nhưng mà..." Trình Phong rõ ràng đã nhận ra điều này, trong lòng do dự không quyết.
"Anh Trình Phong, em không để ý đâu, chỉ cần có thể giúp đỡ anh...", Triệu Yến Uyển nói rất nhỏ, giống như không quan tâm đến vị trí, nhưng vẫn thể hiện được ý muốn thử sức.
"Được, Yến Uyển không có kinh nghiệm làm tổng thư ký, sẽ bắt đầu từ trợ lý thư ký." Trình Phong không thể từ chối yêu cầu của người yêu, sau một hồi suy nghĩ đã đồng ý.
"Cô thật sự sẽ từ chức? Cô không phải đang chơi trò gì đấy chứ?" Ánh mắt Trình Phong nhìn tôi chứa đầy sự không tin tưởng, hoàn toàn khác với vẻ ấm áp khi nhìn Triệu Yến Uyển.
Hừ, người đàn ông này chắc hẳn là tâm thần phân liệt! Hay là mắc phải hội chứng hoang tưởng bị ám hại? Tôi tốt bụng muốn làm mai cho họ, sao lại bị biến thành người xấu xa như vậy?
"Anh yên tâm, tôi nói là làm. Đây là quyết định của riêng tôi, tôi cũng sẽ giải thích rõ ràng với chú Trình, không để ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta".
Tôi cầm túi xách, lấy lại séc, không liếc nhìn lại bước ra khỏi quán cà phê, trở về công ty dọn dẹp đồ đạc của mình, chờ đến buổi chiều làm thủ tục tại bộ phận nhân sự.
Bình luận facebook