• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tôi đã xuyên thành nữ phụ độc ác (4 Viewers)

  • Chương 3

Mọi thủ tục đều diễn ra rất suôn sẻ, có lẽ là nhờ vào sự sắp xếp của Trình Phong, người quản lý bộ phận nhân sự đã tự mình ký giấy tờ cho tôi, và mọi khoản lương cũng được thanh toán đầy đủ không thiếu một xu.

Hai giờ sau, tôi trở về phòng thư ký với tâm trạng phấn chấn, sẵn sàng lấy đồ của mình để ra về. Nhưng lại bắt gặp Triệu Yến Uyển đang ngồi ở chỗ làm việc vốn là của tôi trước đó. Trình Phong thật sự không thể đợi được nữa ư?

“Chị Tử Thanh, là giám đốc Trình bảo tôi đến đây để làm quen với môi trường, chị có việc gì cần bàn giao không..."

Giọng Triệu Yến Uyển rất nhỏ, nhưng vì phòng thư ký vốn luôn yên tĩnh nên khi cô nàng vừa cất tiếng lên thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

“Cô ta đang diễn vẻ đáng thương cho ai xem thế..."

“Chị Tử Thanh nếu cần bàn giao công việc cũng không phải là với cô ta chứ? Cô ta chỉ là một trợ lý thư ký, cùng lắm chỉ làm việc như pha cà phê, in ấn tài liệu mà thôi, tự coi mình là người quan trọng phải không?"

"Đúng vậy, nghe nói khi cô ta ở phòng hành chính, công việc suốt ngày đều sai sót, chỉ có mấy gã đàn ông mù quáng mới thấy cô ta dễ thương trong sáng…”

“Theo tôi thấy rõ ràng là ngốc, nếu không thì làm sao có thể làm đổ nửa tách cà phê trên đường đi chứ?"...

Triệu Yến Uyển nghe những lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Tự bản thân cô nàng cảm thấy mình đã rất cố gắng rồi, nhưng mọi người vẫn chỉ trích. Lòng đầy ấm ức, nước mắt cô ta không tự chủ mà lăn dài...

"Không sao, cô cứ làm quen đi, tôi đã hoàn thành thủ tục, sẽ sớm rời đi. Tôi đã bàn giao mọi việc với thư ký trưởng rồi, nếu cần thư ký trưởng sẽ trao đổi với cô”

Tôi nhìn Triệu Yến Uyển mà không hề bộc lộ cảm xúc.

"Lâm Tử Thanh, chị có coi thường tôi không?"

Có vẻ như không thể chịu đựng nổi sự lạnh lùng, người thường hay nhút nhát và dễ bị bắt nạt là Triệu Yến Uyển bắt đầu không giữ được bình tĩnh.

"Những người như chị, ngay từ khi sinh ra đã cao sang quý phái, chị có gì để coi thường tôi? Chị sinh ra đã có đủ mọi lợi thế, sở hữu mọi tài nguyên, không cần nỗ lực gì đã có thể vào những trường học danh tiếng, trường học quý tộc, nhận được nền giáo dục tốt nhất."

"Còn tôi? Tôi tự mình bước từng bước một, chỉ nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ mỗi đêm để có cơ hội bước chân vào Trình thị, trở thành một trợ lý hành chính tầm thường. Không giống chị, chỉ cần nói một lời là có thể trở thành tổng thư ký của Trình thị, được mọi người săn đón."

"Tôi không có gì cả, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để nỗ lực. Chị, người chỉ cần dựa vào tổ tiên để được bảo vệ, không cần cố gắng, có quyền gì để coi thường tôi?"

Triệu Yến Uyển như một bông hoa sen được bảo vệ cẩn trọng, nhưng lại không nhận ra, luôn cho rằng mình là mầm non không cần sự giúp đỡ của ai, và rồi một ngày nào đó sẽ phát triển thành cây đại thụ.

Cô ta luôn nhấn mạnh về sự cố gắng của mình, có lẽ cô thực sự đã nỗ lực rất nhiều, nhưng dù sao thì tài liệu vẫn đầy lỗi, pha một tách cà phê cũng có thể làm đổ mất 1 nửa, làm việc tới tận khuya mà thành quả vẫn không như mong đợi...

Rốt cuộc, không thể gọi là ngây thơ, dễ thương được nữa, như lời người khác đã nói, đó là vụng về, cố gắng mãi nhưng vẫn không đạt được mức trung bình, thực sự không cùng một level...

Rõ ràng mọi thứ cô ấy có bây giờ đều do Trình Phong ban tặng, nhưng cô ta lại nghĩ rằng đó là quả ngọt của sự cố gắng không mệt mỏi...

“Tôi không coi thường cô đâu, Triệu Yến Uyển, cô có lẽ quá coi trọng bản thân mình rồi."

"Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Nói gì đến việc coi thường."

"Mỗi người nhân viên tại Trình thị, ai không phải nhờ vào nỗ lực của bản thân để đạt được vị trí của mình? Nói đến phòng thư ký, mỗi người đều là sinh viên tốt nghiệp từ những trường đại học danh giá, thậm chí nhiều người từ nước ngoài du học trở về, liệu họ vào trường đại học danh giá không phải nhờ vào sự nỗ lực của mình sao?"

"Còn cô? Trước mặt những người xuất sắc hơn mình, cô không ngần ngại chỉ trích họ không nỗ lực? Chỉ trích họ bỏ qua sự cố gắng của cô? Phải, cô rất cố gắng, nhưng cô đã đạt được thành tựu gì? Những tài liệu chấm công sai sót không ngừng? Công việc làm thêm giờ vẫn không hoàn thành tốt?"

"Cô bảo tôi không cần nỗ lực?"

"Tôi đi nước ngoài du học, lấy bằng thạc sĩ, tiến sỹ không phải dựa vào nỗ lực mà là may mắn sao?"

"Tôi tưởng cô chỉ ngây thơ, không ngờ cô còn ngờ nghệch. Triệu Yến Uyển, tôi không nợ cô điều gì cả."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom