Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171-175
Chương 171: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (3)
Thẩm Duệ kéo hai tay cô, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm cô, con ngươi màu nâu chứa dục vọng rõ ràng: “Đúng, cái nóng của anh chỉ em có thể giải được, nhanh lái xe đi.” Nói xong, anh buông tay cô ra.
Tống Hân Nghiên lo lắng nhìn anh, anh bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Có nên đưa anh đến bệnh viện không?
“Thẩm Duệ, hay là em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“Nghiên Nghiên, anh không sao, quay về nhà trọ đi, nếu tiếp tục lề mề nữa, anh không biết bản thân sẽ làm gì với em ở đây đâu.” Trán Thẩm Duệ đầy mồ hôi, anh nói không sao, nhưng lát nữa người có sao chắc chắn là cô, lần này anh sẽ không buông tha cho cô nữa.
Dường như trong đầu Tống Hân Nghiên có tiếng vang, cô bỗng hiểu ra tại sao anh đột nhiên lại khác thường như vậy. Cô vội vàng lên xe, lái xe về tiểu khu.
Lảo đảo đỡ Thẩm Duệ lên chung cư, hai người vừa tiến vào thang máy, anh đã quấn quýt hôn cô. Tống Hân Nghiên run rẩy, hơi thở nóng bỏng của anh dường như cũng sắp thiêu đốt cô: “Thẩm Duệ, anh nhịn một chút nữa đi, chúng ta sắp đến nhà rồi.”
“Không, anh không nhịn được nữa.” Thẩm Duệ không cho cô trốn, giữ chặt hôn cô. Vì cô, anh đã nhịn lâu lắm rồi, mà bây giờ anh không bao giờ phải nhịn nữa, anh phải khiến cô trở thành người của anh, của một mình anh.
Thang máy đã đến, Tống Hân Nghiên đỡ anh đi ra ngoài, quần áo của hai người đã không còn chỉnh tề, cô run rẩy mở cửa, hai người vừa tiến vào cửa, Thẩm Duệ đã điên cuồng bế cô lên tủ giày, lần thứ hai anh hôn cô.
“Thẩm Duệ, anh chờ chút.”
“Không chờ!”
Đèn cảm ứng ở cửa bỗng tắt, bóng tối bao trùm lấy họ, Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, cả người cô liên tục run rẩy.
“Thẩm Duệ, anh hãy nghe em nói...”
“Nghiên Nghiên ngoan, đừng nói nữa.” Thẩm Duệ chịu đựng đến mức sắp phát điên, anh cảm nhận được cô kháng cự, nhưng anh sẽ không dừng lại, cho dù cô có chuẩn bị tốt hay không, lần này anh phải làm theo ý của bản thân.
“Thế nhưng...” Giọng Tống Hân Nghiên có hơi the thé, đèn ở cửa bỗng sáng lên, cô lại nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô có hơi thả lỏng, đồng thời có hơi thất thần, tại sao trong nháy mắt khi đèn sáng lên, dáng vẻ năm năm trước ở trong bóng tối lại chậm rãi chồng lên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ.
Cô cảm thấy chắc cô điên rồi.
“Suỵt, đừng nói nữa, hãy cảm nhận nhé.” Thẩm Duệ nói nhỏ bên tai cô, giọng nói đó dường như muốn xuyên qua linh hồn anh.
Thần trí của Tống Hân Nghiên dần quay trở lại, tim cô run rẩy, giọng khàn khàn: “Cảm nhận cái gì?”
“Cảm nhận anh yêu em!”
Đèn cảm ứng lại tắt, vài giây sau, một tiếng thét chói tai vang lên khiến đèn lại sáng lên, có hai thân thể quấn quýt si mê ở chỗ cửa nhà.
Tống Hân Nghiên mơ một giấc mơ, trong mơ có vẻ cô đang ở trong một đại dương, lúc chìm lúc nổi theo dòng nước biển ấm áp, giọng Thẩm Duệ dường như xuyên qua không gian, thời gian truyền đến: “Nghiên Nghiên, tới rồi sao?”
Tới rồi cái gì? Cô mơ màng mở mắt nhìn, lại nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của anh, trái tim trống vắng của cô như được lấp đầy, người đàn ông này, cô thật sự càng ngày càng thích anh.
Nước biển yên bình bỗng gió lốc nổi lên, sóng lớn mãnh liệt, vỗ vào bờ liên tục không dừng, Tống Hân Nghiên có cảm giác bản thân bị nước biển đánh dữ dội, cơ thể giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh do bị sóng biển đánh, lộn xộn, điên cuồng.
...
Trong lòng Lệ Gia Trân đầy chờ mong nhưng cũng sợ hãi bản thân sẽ bị thương, thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Ngộ Thụ chưa từng đến tìm cô, cô cầm điện thoại gọi cho anh ta, điện thoại reo một lần rồi lại một lần, từ đầu đến cuối đều không có người nhận.
“Đang ngủ sao?” Lệ Gia Trân hoài nghi nói, cô nghĩ vẫn lên xuống giường thì hơn, chuẩn bị sang bên cạnh nhìn xem. Vừa rồi giọng anh ta rất không đúng, không chừng là bị cảm, ngộ nhỡ bị sốt sẽ rất phiền phức.
Lệ Gia Trân tìm một lý do thận trọng cho bản thân, cầm điện thoại đi ra cửa. Cô đi đến phòng đối diện, cô chần chừ ở cửa vài vòng, không có can đảm gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để gõ cửa, gõ một lúc lâu nhưng vẫn không có người mở cửa. Cô nhớ Nhan Tư từng nói phòng của Thẩm Ngộ Thụ ở ngay đối diện phòng cô, cô do dự một lát, rồi tay cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động.
Cửa mở ra, ánh sáng ở hành lang chiếu vào, cô nhìn thấy trong phòng rất nhiều thứ lộn xộn. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, sao lại như vậy? Không phải đây là phòng của Thẩm Ngộ Thụ sao? Tại sao lại chất đống đồ như vậy?
Lệ Gia Trân mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, cô vội vàng gọi cho Thẩm Ngộ Thụ, hành lang truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Lệ Gia Trân đi tìm theo tiếng chuông, tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ của cô.
Cô bước nhanh qua đó, mở cửa ra, đèn trong phòng sáng trưng, cô thấy điện thoại của anh ta nằm trên giường, còn không biết người ở đâu. Cô đi tìm một lượt, đều không tìm thấy anh ta, bỗng thấy quần áo anh ta thay ra nằm dưới sàn trong phòng tắm.
Cô đi tới, đứng ở trước cửa, muộn thế này rồi mà anh vẫn đi đâu?
Lệ Gia Trân nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, dường như có tiếng mập mờ truyền ra từ căn phòng đó, cô bỗng mở to mắt, trong lòng có linh cảm không tốt. Nhan Tư nói phòng của cô ở đối diện phòng của Thẩm Ngộ Thụ, Thẩm Ngộ Thụ nói muốn tới tìm cô, chẳng lẽ anh ta đã vào phòng đối diện?
Cô kích động lắc đầu, không, sẽ không như vậy đâu. Cho dù anh vào phòng đối diện, nhìn thấy người trong phòng không phải cô, anh sẽ rời đi ngay lập tức. Vì vậy không có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ không như vậy.
Cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, khoảng cách ngắn ngủi, cô lại đi lâu như một thế kỷ. Cô run rẩy cầm tay nắm cửa, trong lòng lẩm nhẩm, không phải anh, không phải anh.
Cô dành hết sự can đảm cả đời của mình đẩy cửa ra, trong bóng tối, cô nhìn thấy một cảnh kiều diễm trên giường, mặc dù chưa thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lòng cô đã chìm vào đáy cốc.
Từ khi mười hai tuổi, cô đã bắt đầu đi theo sau anh ta, đến bây giờ đã được chín năm, anh ta đã khắc sâu vào linh hồn của cô, cho dù là trong bóng tối, cô chỉ cần liếc một cái đã nhận ra anh ta.
Cô lảo đảo lùi về sau, không thể tin rằng anh ta phản bội cô.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng ngủ sáng rực lên.
Thẩm Ngộ Thụ chậm rãi quay đầu lại, khi thấy Lệ Gia Trân đứng ở cửa, đầu anh ta ong ong: “Trân Trân?”
Anh ta xuất hiện ảo giác sao, tại sao Trân Trân lại đứng đó, không phải cô nằm dưới thân anh ta sao, không phải cô đang hưởng khoái cảm cực lạc cùng anh ta sao? Anh ta không thể tin nổi, mở to mắt nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nghe thấy giọng nói đầy oán hận của cô: “Thẩm Ngộ Thụ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh!”
“Trân Trân...” Thẩm Ngộ Thụ quay đầu nhìn thấy người trên giường là Hạ Doãn Nhi, anh ta ngây người. Hạ Doãn Nhi cũng hoàn hồn lại sau một lúc ngây ngốc, cô ta hét lên, dùng sức đạp anh ta, vội vàng giãy dụa lăn sang một bên, kéo chăn che lấy cơ thể, cô ta sợ đến mức giọng cũng thay đổi: “A, sao lại là anh?”
Thẩm Ngộ Thụ nhìn Hạ Doãn Nhi như sắp sụp đổ, anh ta vội vàng xoay người xuống giường, cúi người nhặt khăn tắm quấn quanh người. Anh ta vội vàng đi về phía Lệ Gia Trân đang rơi lệ đầy mặt, bàn tay to lớn để ở vai cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nhìn thấy đâu, anh nghĩ...”
“Bộp” một tiếng, Lệ Gia Trân hất tay anh ta ra, mắt cô đầy oán hận ngờm anh ta, cả người đang trong trạng thái sắp sụp đổ: “Đừng chạm vào tôi, bẩn!”
Thẩm Ngộ Thụ cũng không biết tại sao chuyện lại thành như vậy, nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép cô hiểu lầm anh ta, thấy cô xoay người định rời đi, anh ta đưa tay ôm lấy eo cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích đã, anh bị chuốc thuốc, anh nghĩ người ở phòng đối diện là em, anh tưởng cô ta là em.”
Lệ Gia Trân cực kỳ đau đớn, cô vừa đánh vừa giãy dụa, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Thẩm Ngộ Thụ, anh không cần lấy cớ, dù trong bóng tôi nhưng tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra anh, tại sao anh lại không nhận ra tôi? Tại sao? Anh buông ra, buông ra. Cô ta có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”
Chương 172: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (4)
Thẩm Ngộ Thụ ôm chặt lấy cô không buông tay, cho dù cô có đánh anh ta như thế nào, anh ta cũng không buông tay, bởi vì anh ta biết, lần này anh ta buông tay, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Trân Trân, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã, nghe anh giải thích với em.” Đầu Thẩm Ngộ Thụ đau như sắp nứt ra, là lỗi của anh ta, vừa rồi ở trên giường đã cảm thấy có chỗ kỳ quái. Lệ Gia Trân không phải là người im lặng như vậy, nếu thoải mái cô sẽ kêu lên, sẽ không kìm nén như vậy. Nhưng anh ta bị dục vọng chi phối, không xác nhận nên mới dẫn đến sai lầm như vậy.
“Anh còn muốn giải thích cái gì? Anh giải thích như thế nào đi chăng nữa đều không thay đổi được việc anh đã ngủ với cô ta, buông ra, anh buông ra!” Dưới sự kích động, Lệ Gia Trân cho anh ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, trong hành lang bỗng yên tĩnh lại.
Cái tát này Lệ Gia Trân dùng hết lực, lòng bàn tay của cô bắt đầu run rẩy. Có lẽ đã vô cùng tuyệt vọng, trái tim cô trống rỗng đầy đau đớn, cô không cuồng loạn hét to lên, cả người rơi vào trạng thái chết lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thụ đau rát, anh ta đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn Lệ Gia Trân yên lặng rơi nước mắt, sự sợ hãi nhét đầy vào trái tim của anh ta. Cô nói đúng, cho dù anh giải thích thế nào, đều không thay đổi được chuyện anh ta ngủ với Hạ Doãn Nhi.
“Trân Trân, rất xin lỗi, anh không cố ý, em tha thứ cho anh được không?” Thẩm Ngộ Thụ ăn nói khép nép cầu xin, anh ta không thể mất cô, từ khi anh ta cướp mất nụ hôn đầu của cô, bọn họ đã được định sẵn là dây dưa cả đời.
Lệ Gia Trân chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống, cô nhắm mắt nhưng hình ảnh anh ta nằm trên người Hạ Doãn Nhi lại hiện lên, cô nói: “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi tha thứ?”
“Trân Trân, đừng như vậy...”
“Hai người có để ý đến cảm nhận của tôi không, tôi mới là người bị hại.” Hạ Doãn Nhi bỗng cắt ngang lời giải thích của Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta không thể tin được lần đầu tiên của mình lại trao cho Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta nghe theo lời Nhan Tư nói, Nhan Tư nói với cô ta rằng, đàn ông trên giường đều không thích phụ nữ nói nhiều, vì vậy khi Thẩm Ngộ Thụ vào phòng, cô ta tưởng đó là Thẩm Duệ, cắn chặt răng không lên tiếng.
Cô ta nghĩ, chỉ cần cô ta và Thẩm Duệ gạo nấu thành cơm, chắc chắn anh sẽ phải cưới cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng người đó lại là Thẩm Ngộ Thụ.
Tim của Lệ Gia Trân bị câu này đâm cho một phát, đau càng thêm đau, cô không muốn đối mặt với tình cảnh tan nát cõi lòng như vậy, cô xoay người chạy nhanh về phòng của mình, cửa đóng rầm lại và đã bị khóa trái.
Thẩm Ngộ Thụ vội vàng đuổi theo, cửa đã bị khóa trái nên anh ta chỉ có thể gõ cửa: “Trân Trân, em phải tin anh, anh không cố ý, em mở cửa cho anh vào đi.”
Nước mắt của Lệ Gia Trân rơi thẳng xuống, cô thay quần áo, cất quần áo ngủ vào trong túi, thu dọn đồ đạc xong, cô mở cửa ra. Thẩm Ngộ Thụ đứng ở ngoài cửa, thấy cô cầm túi theo, anh ta giơ tay lên: “Trân Trân, rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lệ Gia Trân lau đôi mắt đỏ bừng, nhìn anh ta nói từng chữ: “Vĩnh viễn không tha thứ, tránh ra!”
Cô không thể chấp nhận rằng người đàn ông cô trao tình cảm chân thành lại làm trò đó với người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, lòng cô đau như bị kim đâm vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ được.
Thẩm Ngộ Thụ cũng tức giận, anh ta ăn nói khép nép đến mức này, tại sao cô vẫn không thông cảm cho anh ta? Rõ ràng anh ta nghe chị dâu nói sắp xếp phòng cô ở phòng đối diện phòng anh ta, tại sao người trong phòng lại là Hạ Doãn Nhi, mà cô lại ở phòng bên cạnh phòng anh ta?
“Lệ Gia Trân, sự tin tưởng của em giành cho anh chỉ có một chút vậy thôi sao?” Thẩm Ngộ Thụ tức giận nói.
Lệ Gia Trân nhìn anh ta, không ngờ anh ta còn lý lẽ như vậy, cô vừa cười vừa khóc, nói: “Được rồi, nếu hôm nay đổi thành tôi và anh trai anh ngủ với nhau, anh còn hỏi tôi câu hỏi ngu xuẩn đó nữa không? Thẩm Ngộ Thụ, anh để cho tôi bắt được cảnh anh gian díu trên giường, anh bảo tôi tin anh như thế nào?”
“Anh không cho phép!” Thẩm Ngộ Thụ suy nghĩ đến cảnh kia, cực kỳ phẫn nộ.
“Nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ cái gì?” Giọng khí thế khiến người ta sợ hãi của ông cụ Thẩm bỗng truyền đến hành lang, ông cụ Thẩm không ngủ được, nghe thấy trên tầng có tiếng ầm ĩ, còn tưởng rằng là Hạ Doãn Nhi và Thẩm Duệ, ông ấy thầm nghĩ kế sách của mình thành công, chỉ chờ thời điểm thích hợp lên bắt gian.
Kết quả đi lên thì thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đang cãi nhau, ông ấy nhíu mày.
Lệ Gia Trân hất tay Thẩm Ngộ Thụ ra, cô nói với ông cụ Thẩm: “Bác Thẩm, cháu xin phép đi trước.”
Ông cụ Thẩm liếc nhìn hai người họ một lượt, bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc của Hạ Doãn Nhi từ trong phòng truyền ra, lại nhìn thấy vết cào trên người Thẩm Ngộ Thụ, ông ấy nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm sao lại ồn ào đến mức này?”
“Bác Thẩm, bác nên hỏi con trai ngoan của bác đi.” Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới tầng, đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Đường Khải Hồng và Nhan Tư lúng túng đi đến: “Gia Trân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm rồi em muốn đi đâu?”
Dù sao thì Lệ Gia Trân cũng là xuất thân từ danh môn, mặc dù đau lòng tuyệt vọng thành như vậy nhưng cô vẫn lễ phép nói: “Anh trai chị dâu, em đi về trước.” Nói xong cô lướt qua bọn họ, trực tiếp đi xuống dưới tầng.
Nhan Tư nhìn bóng lưng bi thương của cô, đáy lòng lạnh lùng cười. Đường Khải Hồng cũng không biết vợ ông ta đã làm gì, ông ta nhíu mày nói: “Cô ấy rời đi như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Ông lo lắng cái gì? Sẽ có tài xế đưa cô ấy đi, chúng ta chỉ cần lên xem tình hình như nào thôi.” Nhan Tư đẩy Đường Khải Hồng đi lên lầu.
......
Tống Hân Nghiên mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay với điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi, cô khàn giọng nói: “A lô, ai vậy?”
“Chị Tống, chị có thể tới đón em được không?” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Lệ Gia Trân đồng thời còn mang theo tiếng khóc, ngay lập tức cô tỉnh táo lại, vừa động một cái, mới phát hiện trên thắt lưng có một cánh tay sắt, cả người cô đau nhức như bị xe lửa đè qua.
Vào lúc này, bọn họ thật sự là đã làm. Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến lúc sau chỉ còn mỗi sự thoải mái, bóng dáng của anh dần chậm rãi thay thế người đàn ông trong sự tăm tối của năm năm trước kia, kéo cô ra khỏi bóng tối.
Trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nghĩ đến sự điên cuồng vừa rồi, hai má cô hơi nóng lên, cẩn thận nắm lấy cánh tay anh ra, nhìn anh đang ngủ còn đưa tay tìm cô, cô vội vàng túm gối nhét vào lòng anh, anh mới ngủ say lần nữa.
Tống Hân Nghiên đứng dậy xuống giường, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Gia Trân, em đang ở đâu? Chị đã quay về Đồng Thành.”
“Em đang ở trên đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm, chị có thể tới đón em được không?” Lệ Gia Trân sắp sụp đổ rồi, cô chỉ quen biết mỗi Thẩm Ngộ Thụ và Tống Hân Nghiên ở Đồng Thành, bây giờ ngoại trừ gọi điện thoại cho Tống Hân Nghiên, cô không biết còn có thể gọi cho ai được nữa.
Tống Hân Nghiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi, cô chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể đi ra từ biệt thự nhà họ Thẩm, cô vội vàng nói: “Gia Trân, em đứng ở đó đừng đi đâu cả, chị sẽ qua đón em ngay lập tức, em nhất định đừng lên xe của bất kỳ ai, nghe thấy không?”
“Vâng, em chờ chị.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, trước khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô bỗng nhiên dừng lại, lại xoay người vội vàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Thẩm Duệ, cô cúi người hôn lên môi anh: “Thẩm Duệ, chờ em quay về.”
Chương 173: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (5)
Lần đầu tiên Tống Hân Nghiên tăng tốc, tốc độ tăng lên tới 150 km/h. Cũng may đường phố vào rạng sáng không có nhiều xe cộ, nửa giờ sau, cô đã đến con đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm. Cô nhìn thấy Lệ Gia Trân đứng ở ven đường, mà Thẩm Ngộ Thụ đứng ở bên cạnh cô ấy. Hai người đều không nói gì hơn nữa lại có loại không khí không tốt quanh quẩn xung quanh bọn họ.
Tống Hân Nghiên đỗ xe ở trên đường cao tốc, xe dừng lại ngay bên cạnh bọn họ. Cô tắt máy xuống xe, không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức cô hít sâu một hơi. Cô đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh Lệ Gia Trân: “Gia Trân, em làm sao vậy?”
Lệ Gia Trân giống như nhìn thấy người thân, cô khóc nhào vào lòng Tống Hân Nghiên, tiếng khóc bi ai động lòng người, khiến lòng người đều thắt chặt lại. Tống Hân Nghiên khẽ vỗ lưng cô: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”
Thẩm Ngộ Thụ nhìn cô khóc, đau lòng lại bất lực. Vừa rồi anh ta đuổi theo cô, cho dù anh ta khuyên cô như thế nào thì cô cũng không chịu trở về với anh ta. Anh ta biết rằng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, anh ta và Thẩm Duệ có vài phần giống nhau, khiến cô không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiết, cô nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hai người cãi nhau sao?”
Thẩm Ngộ Thụ giật môi, lại không biết nên giải thích như thế nào, anh ta nói: “Trân Trân không chịu theo tôi trở về, phiền chị giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào cũng được.”
Tống Hân Nghiên nói số điện thoại của cô cho anh ta, sau đó đỡ Lệ Gia Trân ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, cô đi đến trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, nói: “Cậu không cần phải lo lắng về em ấy, tôi sẽ chăm sóc cho cô bé. Người yêu cãi nhau là điều không thể tránh khỏi, cậu chờ cô ấy bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
Thẩm Ngộ Thụ cười chua xót: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày nhưng không nói nhiều, cô xoay người lên xe. Xe chạy được một đoạn xa, cô nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ vẫn đứng trên đường không nhúc nhích, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Gia Trân đang tựa lưng vào ghế yên lặng mà khóc, cô nói: “Gia Trân, anh ta rất yêu em.”
Lệ Gia Trân mở mắt ra, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô bật khóc, cô bé nói: “Chị Tống, chị biết không? Em và anh ta đã quen nhau được 9 năm, nhưng có khả năng rằng chúng em sẽ không bao giờ có thể xây lại được nữa.”
Tống Hân Nghiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cô nói: “Gia Trân, có đôi khi chúng ta đau khổ là bởi vì chúng ta còn yêu nhau, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì không nên nói chia tay một cách dễ dàng, nếu không vào một ngày nào đó trong tương lai, khi em lại nhớ tới ngày hôm nay, em sẽ hối hận cả đời.”
Lệ Gia Trân cắn môi, khóc đến khàn giọng.
......
Thẩm Ngộ Thụ nhìn chiếc Bentley u Lục màu trắng rời đi, anh ta đấm một quyền vào cột điện bên cạnh, ngay lập tức trên mu bàn tay chảy ra một dòng máu tươi. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Vì sao người trong phòng không phải là Lệ Gia Trân, vì sao anh ta lại bị hạ dược?
Thẩm Ngộ Thụ xoay người, mang theo tức giận như vũ bão chạy về phía nhà chính của họ Thẩm, anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Anh ta tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình mơ mơ màng màng bị người khác tính kế.
Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, Hạ Doãn Nhi ngồi trên sô pha, khóc đến sưng mắt. Nhan Tư không ngừng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ta: “Doãn Nhi, đừng khóc đi, nói cho chị biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để bác làm chủ cho con.”
Hạ Doãn Nhi vẫn bi thương từ nãy đến giờ, người mà cô ta thích là Thẩm Duệ, hiện tại lại bị Thẩm Ngộ Thụ bắt nạt, sau này cô ta còn phải đối mặt với Thẩm Duệ như thế nào? Nghĩ đến đây, cô ta khóc đến chết đi sống lại, hận không thể đâm đầu mà chết.
Ông cụ Thẩm nhìn vết hôn trên cổ Hạ Doãn Nhi, liền biết là đã xảy ra chuyện gì, ông ấy híp mắt, không nghĩ ra trong quá trình đã xảy ra sai sót ở đoạn nào, vì sao người vào phòng Hạ Doãn Nhi lại là thằng Năm, mà không phải là thằng Tư?
Vừa rồi ông cụ cũng đã hỏi A Uy, anh ta đã xác định là bỏ thuốc vào bát thuốc của cậu Tư, ông ta cũng đã tận mắt nhìn thấy thằng Tư uống hết bát canh thuốc, chẳng lẽ tác dụng của thuốc này còn có thể chuyển tiếp lên người thằng Năm sao?
Ông ta ấn huyệt thái dương chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Thằng Năm và cô năm của nhà họ Lệ đang quen nhau, chuyện này ông ta cũng rất là coi trọng, nhưng hiện tại anh ta lại bắt nạt Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?
Ông ta càng nghĩ càng đau đầu, giương mắt nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ một mình trở về, ông ấy nói: “Gia Trân đâu? Sao cô bé lại không quay lại với con?”
“Bạn cô ấy đã đến đón cô ấy.” Thẩm Ngộ Thụ cũng không muốn nói nhiều, anh ta đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua Hạ Doãn Nhi còn đang khóc, anh ta lại nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Ba, con bị hạ dược.”
Ông cụ Thẩm giận dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Thẩm Ngộ Thụ, đã là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, con đã bắt nạt Duẫn nhi, bây giờ nói bậy như vậy là muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Con không trốn tránh trách nhiệm, con thực sự bị bỏ thuốc. Rốt cuộc là ai động tay động chân, con nghĩ rằng trong lòng người đó đã biết rõ.” Ánh mắt Trầm Ngộ Thụ xẹt qua mọi người trong phòng khách, anh ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Nhan Tư bị anh ta nhìn đến chột dạ, bà ta lau nước mắt cho Hạ Doãn Nhi né tránh ánh mắt của anh ta.
“Đồ khốn nạn!” Ông cụ Thẩm tức giận đập bàn lên, chỉ vào mũi anh ta tức giận mắng: “Buổi tối con ăn đồ giống chúng tôi, chúng ta đều không bị hạ thuốc, sao con lại bị hạ thuốc được?”
Tiếng khóc của Hạ Doãn Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, xem anh ta muốn giải thích chuyện này như thế nào. Nhưng khi mắt cô ta va phải con ngươi thâm độc của anh ta thì không biết tại sao, cô ta lại bị anh ta trừng đến tim đập thình thịch.
Thẩm Ngộ Thụ trên đường trở về đã nghĩ đến vấn đề này, anh ta nói: “Bát canh kia có vấn đề.”
Nhan Tư không ngồi yên, bà ta đứng lên cười lạnh nói: “Chú Năm, lời này của chú có ý gì? Chén canh kia là chuẩn bị cho Diệp Thần, chú nhất định đoạt lấy mà uống, hiện tại chú lại bảo bát canh có vấn đề, muốn nói là tôi hạ thuốc cho chính con ruột của tôi sao?”
Ánh mắt Thẩm Ngộ Thụ sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhan Tư: “Có phải hay không thì trong lòng chị dâu là rõ ràng nhất.”
Nhan Tư tức giận không có chỗ để trút giận: “Chú bảo tôi hạ thuốc vậy thì chú lấy đâu ra chứng cớ, vô duyên vô cớ vì sao tôi phải hạ thuốc cho Diệp Thần, chú nói xem? Nếu như không phải bản thân chú làm ra những chuyện không biết xấu hổ thì đến bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm, còn không phải là do đàn ông gây ra sao.”
“Ngoại trừ uống chén canh kia, tôi cũng không có ăn cái gì khác, nếu như không phải chén canh kia có vấn đề, vậy vì sao tất cả mọi người đang yên đang lành thì tôi lại xảy ra chuyện?” Giọng điệu Thẩm Ngộ Thụ sắc bén, thấy Nhan Tư muốn giải thích, anh ta nói: “Chị dâu không cần phải vội vàng giải thích, còn có một chuyện, lúc ở trên bàn cơm mọi người đều nghe được chị sắp xếp Trân Trân ở phòng đối diện tôi còn cô Hạ ở phòng đầu tiên trên tầng năm, vì sao lại biến thành cô Hạ ở phòng đối diện tôi, Trân Trân lại ở phòng bên cạnh tôi, chẳng lẽ còn không phải là kế hoạch mà chị đã sắp đặt tỉ mỉ sao?”
Chương 174: Anh sẽ làm em hạnh phúc (1)
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Nhan Tư tựa như đang chờ bà giải thích.
Nhan Tư đã sớm biết Thẩm Ngộ Thụ sẽ làm khó bà, bà cũng đã chuẩn bị trước khi đến. Thấy Thẩm Đường Khải Hồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm bà, bà hất tóc đứng lên. “Chú Năm nói không sai, phòng Doãn Nhi và Gia Trân là do tôi sắp xếp, nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, sau khi ăn cơm xong, người giúp việc đến nói cho tôi biết, mấy ngày trước trời mưa như thác đổ, căn phòng đầu tiên trên tầng năm bị dột, tôi lập tức kêu người giúp việc sắp xếp cho Doãn Nhi đến căn phòng trống sát vách phòng chú Năm.”
Thẩm Ngộ Thụ liên tục cười lạnh: “Chị nói đã sắp xếp cho cô Hạ ở sát vách phòng tôi, vậy tôi sẽ xin hỏi chị dâu cả, tại sao cô ấy lại ở đối diện tôi?”
Nhan Tư nhún nhún vai: “Chuyện này phải hỏi người giúp việc sắp xếp phòng thế nào, người đâu, đi gọi Tiểu Linh tới đây, nói là cậu Năm muốn hỏi chuyện cô ấy.”
Người giúp việc ở trong phòng khách vội vàng chạy về phòng người giúp việc. Chỉ chốc lát sau, liền dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn đi tới, cô gái sợ hãi liếc mắt nhìn Nhan Tư, lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu Năm, ngài tìm tôi sao?”
Thẩm Ngộ Thụ đi tới trước mặt Tiểu Linh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Tối hôm qua, phòng của cô Lệ và cô Hạ là do cô sắp xếp?”
Tiểu Linh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cậu Năm. Sau đó căn phòng lại bị dột, tôi còn đặc biệt đi xin ý kiến của bà chủ, bà chủ dặn tôi sắp xếp phòng cho cô Hạ ngay bên cạnh phòng của ngài.”
Thẩm Ngộ Thụ vẫn nhìn chằm chằm cô ta, muốn nhìn ra dấu vết cô ta nói dối, nhưng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm chột dạ nào của cô ta. Anh ta nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. “Cô chắc chắn là đã sắp xếp cô Lệ ở phòng đối diện tôi, còn phòng cô Hạ được sắp xếp ở bên cạnh phòng tôi?”
“Vâng, tôi chắc chắn, sau đó cô Hạ nói muốn về phòng nghỉ ngơi, là tôi tự mình đưa cô Hạ lên tầng.” Tiểu Linh rụt rè trả lời.
Hạ Doãn Nhi lúc này đã tỉnh táo rất nhiều, cô ta nhìn người giúp việc trước mắt này, lại cảm thấy mặt căng lên. Cô ta nói: “Tôi không biết cô ta, người đưa tôi đến phòng tối qua không phải là cô ta.”
Tiểu Linh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Doãn Nhi, nhìn hồi lâu cô ta mới nhíu mày nói: “Cô Lệ, tối hôm qua quả thật không phải tôi đưa cô về phòng, tôi đưa cô Hạ lên cơ.”
Thẩm Ngộ Thụ rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng, anh ta giơ tay chỉ về phía Hạ Doãn Nhi, giận dữ hỏi: “Cô nói cô ấy là ai?”
“Là cô Lệ đó.” Tiểu Linh mờ mịt nhìn Thẩm Ngộ Thụ, khi chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta, cô ta lập tức sợ hãi run rẩy, vẫn kiên trì hỏi: “Cậu Năm, chỗ nào có vấn đề sao?”
Thẩm Ngộ Thụ tức giận không thể kìm lòng được, anh ta chợt đến gần Tiểu Linh, hai tay túm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta đến bên cạnh Hạ Doãn Nhi, gằn từng chữ nói: “Cô nhìn cho rõ cho tôi, rốt cuộc cô ấy là ai?”
Trên người Thẩm Ngộ Thụ tỏa ra hơi thở tức giận nồng nặc, giống như là muốn hủy diệt trời đất, Tiểu Linh sợ tới mức không ngừng phát run, hàm răng cô ta cắn chặt, vang lên tiếng “cập cập”, nói: “Cậu Năm, cô ấy, cô ấy là cô Lệ không sai.”
“Bốp” một tiếng, Tiểu Linh bị Thẩm Ngộ Thụ tát một bạt tai văng ra, ngã nhào xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Thẩm Ngộ Thụ giận dữ, trên gương mặt tuấn tú của anh ta mang theo ý cười tàn bạo, anh ta từng bước đi tới bên cạnh Tiểu Linh, một chân giẫm lên ngực Tiểu Linh, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm cô ta: “Mẹ nó, ai nói cho cô biết cô ấy là cô Lệ thế?”
Lồng ngực bị anh ta giẫm như muốn nát ra, anh ta đã có lỗi với Lệ Gia Trân, anh ta làm chuyện đó với sai người rồi, chỉ vì người giúp việc nhỏ này nhận nhầm người, anh ta làm sao có thể tha thứ cho sai lầm vô lý như vậy được?
Chương 175: Anh sẽ làm em hạnh phúc (2)
Tiểu Linh chưa từng thấy Thẩm Ngộ Thụ tức giận, ở trong mắt người giúp việc, Thẩm Ngộ Thụ là người ôn hòa nhã nhặn, còn mang theo chút cảm giác trêu đùa khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng giờ phút này, anh ta tức giận lại giống như Ma vương đến từ địa ngục, muốn phá hủy tất cả mọi thứ.
Tiểu Linh vừa đau vừa sợ, sợ hãi nhìn anh ta, hai tay ôm lấy chân anh ta đang nghiền nát ngực cô ta, run rẩy không ngớt, sợ hãi nói: “Cậu, cậu Năm...”
Mọi người trong phòng khách đều phản ứng lại, Tiểu Linh nhầm lẫn Lệ Gia Trân là Hạ Doãn Nhi, Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi bằng tuổi nhau và đều buộc đuôi ngựa, nếu nhìn sơ qua, người giúp việc nhận lầm cũng khó tránh khỏi.
“Cô ta là Hạ Doãn Nhi, mẹ kiếp, mắt của cô có tác dụng gì thế?” Thẩm Ngộ Thụ giơ chân lên muốn đạp tới, Thẩm Đường Khải Hồng phản ứng lại kéo anh ta ra đằng sau, nhưng Tiểu Linh cũng không may mắn tránh khỏi, bụng cô ta vẫn bị trúng một cú đạp.
“Ngộ Thụ, em bình tĩnh đi, sai lầm đã xảy ra rồi, bây giờ em nên suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề.” Thẩm Đường Khải Hồng khuyên nhủ.
Thẩm Ngộ Thụ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, giống như một con dã thú tuyệt vọng hu hu gào thét, trong lòng đau đến tê tâm liệt phế, nghĩ đến ánh mắt chán ghét của Lệ Gia Trân, anh ta hoàn toàn sụp đổ, anh ta không thể tin được tình yêu của anh ta lại ngã trên người một cô gái giúp việc, anh ta tức giận gào thét: “Tình yêu của tôi đã bị cô hủy hoại rồi, cô cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa! Cút!”
Nhan Tư nháy mắt với người giúp việc đang đứng ở một bên, người giúp việc vội vàng kéo Tiểu Linh đi ra ngoài.
Hạ Doãn Nhi ngã ngồi trên sô pha, cô ta nhìn Thẩm Ngộ Thụ đang ôm đầu rống giận, anh ta nói tình yêu của anh ta bị nữ giúp việc nhỏ hủy hoại, vậy cuộc sống của cô ta không phải cũng bị nữ giúp việc nhỏ này hủy hoại rồi sao? Tiếp theo cô ta nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Thẩm quét qua mọi người, ông cụ lý trí quyết định: “Chuyện tối nay dừng lại ở đây, Ngộ Thụ, nếu con đã lấy đi của Doãn Nhi thì phải chịu trách nhiệm với Doãn Nhi, ngày mai lập tức đến nhà họ Hạ chịu tội, sau đó cầu hôn Doãn Nhi đi.’
Thẩm Ngộ Thụ đứng thẳng lên, anh trừng mắt nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Dựa vào cái gì mà con phải chịu trách nhiệm với cô ta?”
“Chỉ dựa vào việc con đã làm chuyện đó với con bé!” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức ánh mắt đều muốn lồi ra: “Một cô gái trong sạch như con bé để cho con chà đạp, chẳng lẽ con không nên phụ trách sao?”
“Ha ha!” Thẩm Ngộ Thụ cười lạnh: “Một cô gái trong sạch sao?” Anh ta xoay người đi về phía Hạ Doãn Nhi, ánh mắt kia tàn nhẫn gần như muốn xé cô ta thành từng mảnh.
Anh ta đứng ở trước mặt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi bị khí thế của anh ta làm hoảng sợ trốn thẳng về phía sau, anh ta cúi người xuống, hai tay chống trên sô pha bên cạnh cô ta, giọng điệu điên cuồng: “Cô Hạ, tôi ngược lại thật sự muốn hỏi cô, cô không bị hạ dược, lúc tôi ở trên người cô, tại sao cô không lên tiếng? Có phải tất cả những chuyện này đều do cô sắp đặt không?”
Sắc mặt Hạ Doãn Nhi trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì trong lời nói của anh ta có sự sỉ nhục, nước mắt lăn dài, cô ta không thèm suy nghĩ mà vung một bạt tai tới: “Thẩm Ngộ Thụ, anh thật vô liêm sỉ!”
Tay ở giữa không trung bị Thẩm Ngộ Thụ chặn lại, anh ta lạnh lùng nhìn nước mắt của cô ta, giọng nói của anh ta mang đậm sự khinh bỉ nói: “Vô liêm sỉ sao? Tối hôm qua cô không khóa cửa, tôi vào phòng cô, cô cũng không lên tiếng, có phải bất cứ một người đàn ông nào vào phòng cô, cô cũng sẽ không biết xấu hổ nghênh đón anh ta không?”
Hạ Doãn Nhi cắn môi, giọng khẽ run rẩy nói: “Thẩm Ngộ Thụ, anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”
“Sỉ nhục cô ư? Được rồi, cho dù tôi bị hạ dược, cho dù người giúp việc sắp xếp sai phòng, cho dù tôi vào nhầm phòng lên nhầm giường, mẹ nó, cô tỉnh táo thì tại sao cô không lên tiếng ngăn cản tôi? Hay cô chỉ muốn nằm trên giường chờ đàn ông làm điều đó? Cô đói khát lắm sao?” Thẩm Ngộ Thụ nói thẳng, cuối cùng tức giận không kiềm chế được, tức giận đến mức ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Thẩm Duệ kéo hai tay cô, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm cô, con ngươi màu nâu chứa dục vọng rõ ràng: “Đúng, cái nóng của anh chỉ em có thể giải được, nhanh lái xe đi.” Nói xong, anh buông tay cô ra.
Tống Hân Nghiên lo lắng nhìn anh, anh bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Có nên đưa anh đến bệnh viện không?
“Thẩm Duệ, hay là em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“Nghiên Nghiên, anh không sao, quay về nhà trọ đi, nếu tiếp tục lề mề nữa, anh không biết bản thân sẽ làm gì với em ở đây đâu.” Trán Thẩm Duệ đầy mồ hôi, anh nói không sao, nhưng lát nữa người có sao chắc chắn là cô, lần này anh sẽ không buông tha cho cô nữa.
Dường như trong đầu Tống Hân Nghiên có tiếng vang, cô bỗng hiểu ra tại sao anh đột nhiên lại khác thường như vậy. Cô vội vàng lên xe, lái xe về tiểu khu.
Lảo đảo đỡ Thẩm Duệ lên chung cư, hai người vừa tiến vào thang máy, anh đã quấn quýt hôn cô. Tống Hân Nghiên run rẩy, hơi thở nóng bỏng của anh dường như cũng sắp thiêu đốt cô: “Thẩm Duệ, anh nhịn một chút nữa đi, chúng ta sắp đến nhà rồi.”
“Không, anh không nhịn được nữa.” Thẩm Duệ không cho cô trốn, giữ chặt hôn cô. Vì cô, anh đã nhịn lâu lắm rồi, mà bây giờ anh không bao giờ phải nhịn nữa, anh phải khiến cô trở thành người của anh, của một mình anh.
Thang máy đã đến, Tống Hân Nghiên đỡ anh đi ra ngoài, quần áo của hai người đã không còn chỉnh tề, cô run rẩy mở cửa, hai người vừa tiến vào cửa, Thẩm Duệ đã điên cuồng bế cô lên tủ giày, lần thứ hai anh hôn cô.
“Thẩm Duệ, anh chờ chút.”
“Không chờ!”
Đèn cảm ứng ở cửa bỗng tắt, bóng tối bao trùm lấy họ, Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, cả người cô liên tục run rẩy.
“Thẩm Duệ, anh hãy nghe em nói...”
“Nghiên Nghiên ngoan, đừng nói nữa.” Thẩm Duệ chịu đựng đến mức sắp phát điên, anh cảm nhận được cô kháng cự, nhưng anh sẽ không dừng lại, cho dù cô có chuẩn bị tốt hay không, lần này anh phải làm theo ý của bản thân.
“Thế nhưng...” Giọng Tống Hân Nghiên có hơi the thé, đèn ở cửa bỗng sáng lên, cô lại nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô có hơi thả lỏng, đồng thời có hơi thất thần, tại sao trong nháy mắt khi đèn sáng lên, dáng vẻ năm năm trước ở trong bóng tối lại chậm rãi chồng lên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ.
Cô cảm thấy chắc cô điên rồi.
“Suỵt, đừng nói nữa, hãy cảm nhận nhé.” Thẩm Duệ nói nhỏ bên tai cô, giọng nói đó dường như muốn xuyên qua linh hồn anh.
Thần trí của Tống Hân Nghiên dần quay trở lại, tim cô run rẩy, giọng khàn khàn: “Cảm nhận cái gì?”
“Cảm nhận anh yêu em!”
Đèn cảm ứng lại tắt, vài giây sau, một tiếng thét chói tai vang lên khiến đèn lại sáng lên, có hai thân thể quấn quýt si mê ở chỗ cửa nhà.
Tống Hân Nghiên mơ một giấc mơ, trong mơ có vẻ cô đang ở trong một đại dương, lúc chìm lúc nổi theo dòng nước biển ấm áp, giọng Thẩm Duệ dường như xuyên qua không gian, thời gian truyền đến: “Nghiên Nghiên, tới rồi sao?”
Tới rồi cái gì? Cô mơ màng mở mắt nhìn, lại nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của anh, trái tim trống vắng của cô như được lấp đầy, người đàn ông này, cô thật sự càng ngày càng thích anh.
Nước biển yên bình bỗng gió lốc nổi lên, sóng lớn mãnh liệt, vỗ vào bờ liên tục không dừng, Tống Hân Nghiên có cảm giác bản thân bị nước biển đánh dữ dội, cơ thể giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh do bị sóng biển đánh, lộn xộn, điên cuồng.
...
Trong lòng Lệ Gia Trân đầy chờ mong nhưng cũng sợ hãi bản thân sẽ bị thương, thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Ngộ Thụ chưa từng đến tìm cô, cô cầm điện thoại gọi cho anh ta, điện thoại reo một lần rồi lại một lần, từ đầu đến cuối đều không có người nhận.
“Đang ngủ sao?” Lệ Gia Trân hoài nghi nói, cô nghĩ vẫn lên xuống giường thì hơn, chuẩn bị sang bên cạnh nhìn xem. Vừa rồi giọng anh ta rất không đúng, không chừng là bị cảm, ngộ nhỡ bị sốt sẽ rất phiền phức.
Lệ Gia Trân tìm một lý do thận trọng cho bản thân, cầm điện thoại đi ra cửa. Cô đi đến phòng đối diện, cô chần chừ ở cửa vài vòng, không có can đảm gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để gõ cửa, gõ một lúc lâu nhưng vẫn không có người mở cửa. Cô nhớ Nhan Tư từng nói phòng của Thẩm Ngộ Thụ ở ngay đối diện phòng cô, cô do dự một lát, rồi tay cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động.
Cửa mở ra, ánh sáng ở hành lang chiếu vào, cô nhìn thấy trong phòng rất nhiều thứ lộn xộn. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, sao lại như vậy? Không phải đây là phòng của Thẩm Ngộ Thụ sao? Tại sao lại chất đống đồ như vậy?
Lệ Gia Trân mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, cô vội vàng gọi cho Thẩm Ngộ Thụ, hành lang truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Lệ Gia Trân đi tìm theo tiếng chuông, tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ của cô.
Cô bước nhanh qua đó, mở cửa ra, đèn trong phòng sáng trưng, cô thấy điện thoại của anh ta nằm trên giường, còn không biết người ở đâu. Cô đi tìm một lượt, đều không tìm thấy anh ta, bỗng thấy quần áo anh ta thay ra nằm dưới sàn trong phòng tắm.
Cô đi tới, đứng ở trước cửa, muộn thế này rồi mà anh vẫn đi đâu?
Lệ Gia Trân nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, dường như có tiếng mập mờ truyền ra từ căn phòng đó, cô bỗng mở to mắt, trong lòng có linh cảm không tốt. Nhan Tư nói phòng của cô ở đối diện phòng của Thẩm Ngộ Thụ, Thẩm Ngộ Thụ nói muốn tới tìm cô, chẳng lẽ anh ta đã vào phòng đối diện?
Cô kích động lắc đầu, không, sẽ không như vậy đâu. Cho dù anh vào phòng đối diện, nhìn thấy người trong phòng không phải cô, anh sẽ rời đi ngay lập tức. Vì vậy không có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ không như vậy.
Cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, khoảng cách ngắn ngủi, cô lại đi lâu như một thế kỷ. Cô run rẩy cầm tay nắm cửa, trong lòng lẩm nhẩm, không phải anh, không phải anh.
Cô dành hết sự can đảm cả đời của mình đẩy cửa ra, trong bóng tối, cô nhìn thấy một cảnh kiều diễm trên giường, mặc dù chưa thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lòng cô đã chìm vào đáy cốc.
Từ khi mười hai tuổi, cô đã bắt đầu đi theo sau anh ta, đến bây giờ đã được chín năm, anh ta đã khắc sâu vào linh hồn của cô, cho dù là trong bóng tối, cô chỉ cần liếc một cái đã nhận ra anh ta.
Cô lảo đảo lùi về sau, không thể tin rằng anh ta phản bội cô.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng ngủ sáng rực lên.
Thẩm Ngộ Thụ chậm rãi quay đầu lại, khi thấy Lệ Gia Trân đứng ở cửa, đầu anh ta ong ong: “Trân Trân?”
Anh ta xuất hiện ảo giác sao, tại sao Trân Trân lại đứng đó, không phải cô nằm dưới thân anh ta sao, không phải cô đang hưởng khoái cảm cực lạc cùng anh ta sao? Anh ta không thể tin nổi, mở to mắt nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nghe thấy giọng nói đầy oán hận của cô: “Thẩm Ngộ Thụ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh!”
“Trân Trân...” Thẩm Ngộ Thụ quay đầu nhìn thấy người trên giường là Hạ Doãn Nhi, anh ta ngây người. Hạ Doãn Nhi cũng hoàn hồn lại sau một lúc ngây ngốc, cô ta hét lên, dùng sức đạp anh ta, vội vàng giãy dụa lăn sang một bên, kéo chăn che lấy cơ thể, cô ta sợ đến mức giọng cũng thay đổi: “A, sao lại là anh?”
Thẩm Ngộ Thụ nhìn Hạ Doãn Nhi như sắp sụp đổ, anh ta vội vàng xoay người xuống giường, cúi người nhặt khăn tắm quấn quanh người. Anh ta vội vàng đi về phía Lệ Gia Trân đang rơi lệ đầy mặt, bàn tay to lớn để ở vai cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nhìn thấy đâu, anh nghĩ...”
“Bộp” một tiếng, Lệ Gia Trân hất tay anh ta ra, mắt cô đầy oán hận ngờm anh ta, cả người đang trong trạng thái sắp sụp đổ: “Đừng chạm vào tôi, bẩn!”
Thẩm Ngộ Thụ cũng không biết tại sao chuyện lại thành như vậy, nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép cô hiểu lầm anh ta, thấy cô xoay người định rời đi, anh ta đưa tay ôm lấy eo cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích đã, anh bị chuốc thuốc, anh nghĩ người ở phòng đối diện là em, anh tưởng cô ta là em.”
Lệ Gia Trân cực kỳ đau đớn, cô vừa đánh vừa giãy dụa, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Thẩm Ngộ Thụ, anh không cần lấy cớ, dù trong bóng tôi nhưng tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra anh, tại sao anh lại không nhận ra tôi? Tại sao? Anh buông ra, buông ra. Cô ta có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”
Chương 172: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (4)
Thẩm Ngộ Thụ ôm chặt lấy cô không buông tay, cho dù cô có đánh anh ta như thế nào, anh ta cũng không buông tay, bởi vì anh ta biết, lần này anh ta buông tay, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Trân Trân, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã, nghe anh giải thích với em.” Đầu Thẩm Ngộ Thụ đau như sắp nứt ra, là lỗi của anh ta, vừa rồi ở trên giường đã cảm thấy có chỗ kỳ quái. Lệ Gia Trân không phải là người im lặng như vậy, nếu thoải mái cô sẽ kêu lên, sẽ không kìm nén như vậy. Nhưng anh ta bị dục vọng chi phối, không xác nhận nên mới dẫn đến sai lầm như vậy.
“Anh còn muốn giải thích cái gì? Anh giải thích như thế nào đi chăng nữa đều không thay đổi được việc anh đã ngủ với cô ta, buông ra, anh buông ra!” Dưới sự kích động, Lệ Gia Trân cho anh ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, trong hành lang bỗng yên tĩnh lại.
Cái tát này Lệ Gia Trân dùng hết lực, lòng bàn tay của cô bắt đầu run rẩy. Có lẽ đã vô cùng tuyệt vọng, trái tim cô trống rỗng đầy đau đớn, cô không cuồng loạn hét to lên, cả người rơi vào trạng thái chết lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thụ đau rát, anh ta đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn Lệ Gia Trân yên lặng rơi nước mắt, sự sợ hãi nhét đầy vào trái tim của anh ta. Cô nói đúng, cho dù anh giải thích thế nào, đều không thay đổi được chuyện anh ta ngủ với Hạ Doãn Nhi.
“Trân Trân, rất xin lỗi, anh không cố ý, em tha thứ cho anh được không?” Thẩm Ngộ Thụ ăn nói khép nép cầu xin, anh ta không thể mất cô, từ khi anh ta cướp mất nụ hôn đầu của cô, bọn họ đã được định sẵn là dây dưa cả đời.
Lệ Gia Trân chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống, cô nhắm mắt nhưng hình ảnh anh ta nằm trên người Hạ Doãn Nhi lại hiện lên, cô nói: “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi tha thứ?”
“Trân Trân, đừng như vậy...”
“Hai người có để ý đến cảm nhận của tôi không, tôi mới là người bị hại.” Hạ Doãn Nhi bỗng cắt ngang lời giải thích của Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta không thể tin được lần đầu tiên của mình lại trao cho Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta nghe theo lời Nhan Tư nói, Nhan Tư nói với cô ta rằng, đàn ông trên giường đều không thích phụ nữ nói nhiều, vì vậy khi Thẩm Ngộ Thụ vào phòng, cô ta tưởng đó là Thẩm Duệ, cắn chặt răng không lên tiếng.
Cô ta nghĩ, chỉ cần cô ta và Thẩm Duệ gạo nấu thành cơm, chắc chắn anh sẽ phải cưới cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng người đó lại là Thẩm Ngộ Thụ.
Tim của Lệ Gia Trân bị câu này đâm cho một phát, đau càng thêm đau, cô không muốn đối mặt với tình cảnh tan nát cõi lòng như vậy, cô xoay người chạy nhanh về phòng của mình, cửa đóng rầm lại và đã bị khóa trái.
Thẩm Ngộ Thụ vội vàng đuổi theo, cửa đã bị khóa trái nên anh ta chỉ có thể gõ cửa: “Trân Trân, em phải tin anh, anh không cố ý, em mở cửa cho anh vào đi.”
Nước mắt của Lệ Gia Trân rơi thẳng xuống, cô thay quần áo, cất quần áo ngủ vào trong túi, thu dọn đồ đạc xong, cô mở cửa ra. Thẩm Ngộ Thụ đứng ở ngoài cửa, thấy cô cầm túi theo, anh ta giơ tay lên: “Trân Trân, rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lệ Gia Trân lau đôi mắt đỏ bừng, nhìn anh ta nói từng chữ: “Vĩnh viễn không tha thứ, tránh ra!”
Cô không thể chấp nhận rằng người đàn ông cô trao tình cảm chân thành lại làm trò đó với người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, lòng cô đau như bị kim đâm vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ được.
Thẩm Ngộ Thụ cũng tức giận, anh ta ăn nói khép nép đến mức này, tại sao cô vẫn không thông cảm cho anh ta? Rõ ràng anh ta nghe chị dâu nói sắp xếp phòng cô ở phòng đối diện phòng anh ta, tại sao người trong phòng lại là Hạ Doãn Nhi, mà cô lại ở phòng bên cạnh phòng anh ta?
“Lệ Gia Trân, sự tin tưởng của em giành cho anh chỉ có một chút vậy thôi sao?” Thẩm Ngộ Thụ tức giận nói.
Lệ Gia Trân nhìn anh ta, không ngờ anh ta còn lý lẽ như vậy, cô vừa cười vừa khóc, nói: “Được rồi, nếu hôm nay đổi thành tôi và anh trai anh ngủ với nhau, anh còn hỏi tôi câu hỏi ngu xuẩn đó nữa không? Thẩm Ngộ Thụ, anh để cho tôi bắt được cảnh anh gian díu trên giường, anh bảo tôi tin anh như thế nào?”
“Anh không cho phép!” Thẩm Ngộ Thụ suy nghĩ đến cảnh kia, cực kỳ phẫn nộ.
“Nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ cái gì?” Giọng khí thế khiến người ta sợ hãi của ông cụ Thẩm bỗng truyền đến hành lang, ông cụ Thẩm không ngủ được, nghe thấy trên tầng có tiếng ầm ĩ, còn tưởng rằng là Hạ Doãn Nhi và Thẩm Duệ, ông ấy thầm nghĩ kế sách của mình thành công, chỉ chờ thời điểm thích hợp lên bắt gian.
Kết quả đi lên thì thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đang cãi nhau, ông ấy nhíu mày.
Lệ Gia Trân hất tay Thẩm Ngộ Thụ ra, cô nói với ông cụ Thẩm: “Bác Thẩm, cháu xin phép đi trước.”
Ông cụ Thẩm liếc nhìn hai người họ một lượt, bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc của Hạ Doãn Nhi từ trong phòng truyền ra, lại nhìn thấy vết cào trên người Thẩm Ngộ Thụ, ông ấy nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm sao lại ồn ào đến mức này?”
“Bác Thẩm, bác nên hỏi con trai ngoan của bác đi.” Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới tầng, đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Đường Khải Hồng và Nhan Tư lúng túng đi đến: “Gia Trân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm rồi em muốn đi đâu?”
Dù sao thì Lệ Gia Trân cũng là xuất thân từ danh môn, mặc dù đau lòng tuyệt vọng thành như vậy nhưng cô vẫn lễ phép nói: “Anh trai chị dâu, em đi về trước.” Nói xong cô lướt qua bọn họ, trực tiếp đi xuống dưới tầng.
Nhan Tư nhìn bóng lưng bi thương của cô, đáy lòng lạnh lùng cười. Đường Khải Hồng cũng không biết vợ ông ta đã làm gì, ông ta nhíu mày nói: “Cô ấy rời đi như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Ông lo lắng cái gì? Sẽ có tài xế đưa cô ấy đi, chúng ta chỉ cần lên xem tình hình như nào thôi.” Nhan Tư đẩy Đường Khải Hồng đi lên lầu.
......
Tống Hân Nghiên mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay với điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi, cô khàn giọng nói: “A lô, ai vậy?”
“Chị Tống, chị có thể tới đón em được không?” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Lệ Gia Trân đồng thời còn mang theo tiếng khóc, ngay lập tức cô tỉnh táo lại, vừa động một cái, mới phát hiện trên thắt lưng có một cánh tay sắt, cả người cô đau nhức như bị xe lửa đè qua.
Vào lúc này, bọn họ thật sự là đã làm. Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến lúc sau chỉ còn mỗi sự thoải mái, bóng dáng của anh dần chậm rãi thay thế người đàn ông trong sự tăm tối của năm năm trước kia, kéo cô ra khỏi bóng tối.
Trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nghĩ đến sự điên cuồng vừa rồi, hai má cô hơi nóng lên, cẩn thận nắm lấy cánh tay anh ra, nhìn anh đang ngủ còn đưa tay tìm cô, cô vội vàng túm gối nhét vào lòng anh, anh mới ngủ say lần nữa.
Tống Hân Nghiên đứng dậy xuống giường, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Gia Trân, em đang ở đâu? Chị đã quay về Đồng Thành.”
“Em đang ở trên đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm, chị có thể tới đón em được không?” Lệ Gia Trân sắp sụp đổ rồi, cô chỉ quen biết mỗi Thẩm Ngộ Thụ và Tống Hân Nghiên ở Đồng Thành, bây giờ ngoại trừ gọi điện thoại cho Tống Hân Nghiên, cô không biết còn có thể gọi cho ai được nữa.
Tống Hân Nghiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi, cô chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể đi ra từ biệt thự nhà họ Thẩm, cô vội vàng nói: “Gia Trân, em đứng ở đó đừng đi đâu cả, chị sẽ qua đón em ngay lập tức, em nhất định đừng lên xe của bất kỳ ai, nghe thấy không?”
“Vâng, em chờ chị.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, trước khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô bỗng nhiên dừng lại, lại xoay người vội vàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Thẩm Duệ, cô cúi người hôn lên môi anh: “Thẩm Duệ, chờ em quay về.”
Chương 173: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (5)
Lần đầu tiên Tống Hân Nghiên tăng tốc, tốc độ tăng lên tới 150 km/h. Cũng may đường phố vào rạng sáng không có nhiều xe cộ, nửa giờ sau, cô đã đến con đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm. Cô nhìn thấy Lệ Gia Trân đứng ở ven đường, mà Thẩm Ngộ Thụ đứng ở bên cạnh cô ấy. Hai người đều không nói gì hơn nữa lại có loại không khí không tốt quanh quẩn xung quanh bọn họ.
Tống Hân Nghiên đỗ xe ở trên đường cao tốc, xe dừng lại ngay bên cạnh bọn họ. Cô tắt máy xuống xe, không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức cô hít sâu một hơi. Cô đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh Lệ Gia Trân: “Gia Trân, em làm sao vậy?”
Lệ Gia Trân giống như nhìn thấy người thân, cô khóc nhào vào lòng Tống Hân Nghiên, tiếng khóc bi ai động lòng người, khiến lòng người đều thắt chặt lại. Tống Hân Nghiên khẽ vỗ lưng cô: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”
Thẩm Ngộ Thụ nhìn cô khóc, đau lòng lại bất lực. Vừa rồi anh ta đuổi theo cô, cho dù anh ta khuyên cô như thế nào thì cô cũng không chịu trở về với anh ta. Anh ta biết rằng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, anh ta và Thẩm Duệ có vài phần giống nhau, khiến cô không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiết, cô nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hai người cãi nhau sao?”
Thẩm Ngộ Thụ giật môi, lại không biết nên giải thích như thế nào, anh ta nói: “Trân Trân không chịu theo tôi trở về, phiền chị giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào cũng được.”
Tống Hân Nghiên nói số điện thoại của cô cho anh ta, sau đó đỡ Lệ Gia Trân ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, cô đi đến trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, nói: “Cậu không cần phải lo lắng về em ấy, tôi sẽ chăm sóc cho cô bé. Người yêu cãi nhau là điều không thể tránh khỏi, cậu chờ cô ấy bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
Thẩm Ngộ Thụ cười chua xót: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày nhưng không nói nhiều, cô xoay người lên xe. Xe chạy được một đoạn xa, cô nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ vẫn đứng trên đường không nhúc nhích, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Gia Trân đang tựa lưng vào ghế yên lặng mà khóc, cô nói: “Gia Trân, anh ta rất yêu em.”
Lệ Gia Trân mở mắt ra, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô bật khóc, cô bé nói: “Chị Tống, chị biết không? Em và anh ta đã quen nhau được 9 năm, nhưng có khả năng rằng chúng em sẽ không bao giờ có thể xây lại được nữa.”
Tống Hân Nghiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cô nói: “Gia Trân, có đôi khi chúng ta đau khổ là bởi vì chúng ta còn yêu nhau, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì không nên nói chia tay một cách dễ dàng, nếu không vào một ngày nào đó trong tương lai, khi em lại nhớ tới ngày hôm nay, em sẽ hối hận cả đời.”
Lệ Gia Trân cắn môi, khóc đến khàn giọng.
......
Thẩm Ngộ Thụ nhìn chiếc Bentley u Lục màu trắng rời đi, anh ta đấm một quyền vào cột điện bên cạnh, ngay lập tức trên mu bàn tay chảy ra một dòng máu tươi. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Vì sao người trong phòng không phải là Lệ Gia Trân, vì sao anh ta lại bị hạ dược?
Thẩm Ngộ Thụ xoay người, mang theo tức giận như vũ bão chạy về phía nhà chính của họ Thẩm, anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Anh ta tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình mơ mơ màng màng bị người khác tính kế.
Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, Hạ Doãn Nhi ngồi trên sô pha, khóc đến sưng mắt. Nhan Tư không ngừng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ta: “Doãn Nhi, đừng khóc đi, nói cho chị biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để bác làm chủ cho con.”
Hạ Doãn Nhi vẫn bi thương từ nãy đến giờ, người mà cô ta thích là Thẩm Duệ, hiện tại lại bị Thẩm Ngộ Thụ bắt nạt, sau này cô ta còn phải đối mặt với Thẩm Duệ như thế nào? Nghĩ đến đây, cô ta khóc đến chết đi sống lại, hận không thể đâm đầu mà chết.
Ông cụ Thẩm nhìn vết hôn trên cổ Hạ Doãn Nhi, liền biết là đã xảy ra chuyện gì, ông ấy híp mắt, không nghĩ ra trong quá trình đã xảy ra sai sót ở đoạn nào, vì sao người vào phòng Hạ Doãn Nhi lại là thằng Năm, mà không phải là thằng Tư?
Vừa rồi ông cụ cũng đã hỏi A Uy, anh ta đã xác định là bỏ thuốc vào bát thuốc của cậu Tư, ông ta cũng đã tận mắt nhìn thấy thằng Tư uống hết bát canh thuốc, chẳng lẽ tác dụng của thuốc này còn có thể chuyển tiếp lên người thằng Năm sao?
Ông ta ấn huyệt thái dương chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Thằng Năm và cô năm của nhà họ Lệ đang quen nhau, chuyện này ông ta cũng rất là coi trọng, nhưng hiện tại anh ta lại bắt nạt Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?
Ông ta càng nghĩ càng đau đầu, giương mắt nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ một mình trở về, ông ấy nói: “Gia Trân đâu? Sao cô bé lại không quay lại với con?”
“Bạn cô ấy đã đến đón cô ấy.” Thẩm Ngộ Thụ cũng không muốn nói nhiều, anh ta đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua Hạ Doãn Nhi còn đang khóc, anh ta lại nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Ba, con bị hạ dược.”
Ông cụ Thẩm giận dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Thẩm Ngộ Thụ, đã là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, con đã bắt nạt Duẫn nhi, bây giờ nói bậy như vậy là muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Con không trốn tránh trách nhiệm, con thực sự bị bỏ thuốc. Rốt cuộc là ai động tay động chân, con nghĩ rằng trong lòng người đó đã biết rõ.” Ánh mắt Trầm Ngộ Thụ xẹt qua mọi người trong phòng khách, anh ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Nhan Tư bị anh ta nhìn đến chột dạ, bà ta lau nước mắt cho Hạ Doãn Nhi né tránh ánh mắt của anh ta.
“Đồ khốn nạn!” Ông cụ Thẩm tức giận đập bàn lên, chỉ vào mũi anh ta tức giận mắng: “Buổi tối con ăn đồ giống chúng tôi, chúng ta đều không bị hạ thuốc, sao con lại bị hạ thuốc được?”
Tiếng khóc của Hạ Doãn Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, xem anh ta muốn giải thích chuyện này như thế nào. Nhưng khi mắt cô ta va phải con ngươi thâm độc của anh ta thì không biết tại sao, cô ta lại bị anh ta trừng đến tim đập thình thịch.
Thẩm Ngộ Thụ trên đường trở về đã nghĩ đến vấn đề này, anh ta nói: “Bát canh kia có vấn đề.”
Nhan Tư không ngồi yên, bà ta đứng lên cười lạnh nói: “Chú Năm, lời này của chú có ý gì? Chén canh kia là chuẩn bị cho Diệp Thần, chú nhất định đoạt lấy mà uống, hiện tại chú lại bảo bát canh có vấn đề, muốn nói là tôi hạ thuốc cho chính con ruột của tôi sao?”
Ánh mắt Thẩm Ngộ Thụ sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhan Tư: “Có phải hay không thì trong lòng chị dâu là rõ ràng nhất.”
Nhan Tư tức giận không có chỗ để trút giận: “Chú bảo tôi hạ thuốc vậy thì chú lấy đâu ra chứng cớ, vô duyên vô cớ vì sao tôi phải hạ thuốc cho Diệp Thần, chú nói xem? Nếu như không phải bản thân chú làm ra những chuyện không biết xấu hổ thì đến bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm, còn không phải là do đàn ông gây ra sao.”
“Ngoại trừ uống chén canh kia, tôi cũng không có ăn cái gì khác, nếu như không phải chén canh kia có vấn đề, vậy vì sao tất cả mọi người đang yên đang lành thì tôi lại xảy ra chuyện?” Giọng điệu Thẩm Ngộ Thụ sắc bén, thấy Nhan Tư muốn giải thích, anh ta nói: “Chị dâu không cần phải vội vàng giải thích, còn có một chuyện, lúc ở trên bàn cơm mọi người đều nghe được chị sắp xếp Trân Trân ở phòng đối diện tôi còn cô Hạ ở phòng đầu tiên trên tầng năm, vì sao lại biến thành cô Hạ ở phòng đối diện tôi, Trân Trân lại ở phòng bên cạnh tôi, chẳng lẽ còn không phải là kế hoạch mà chị đã sắp đặt tỉ mỉ sao?”
Chương 174: Anh sẽ làm em hạnh phúc (1)
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Nhan Tư tựa như đang chờ bà giải thích.
Nhan Tư đã sớm biết Thẩm Ngộ Thụ sẽ làm khó bà, bà cũng đã chuẩn bị trước khi đến. Thấy Thẩm Đường Khải Hồng cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm bà, bà hất tóc đứng lên. “Chú Năm nói không sai, phòng Doãn Nhi và Gia Trân là do tôi sắp xếp, nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, sau khi ăn cơm xong, người giúp việc đến nói cho tôi biết, mấy ngày trước trời mưa như thác đổ, căn phòng đầu tiên trên tầng năm bị dột, tôi lập tức kêu người giúp việc sắp xếp cho Doãn Nhi đến căn phòng trống sát vách phòng chú Năm.”
Thẩm Ngộ Thụ liên tục cười lạnh: “Chị nói đã sắp xếp cho cô Hạ ở sát vách phòng tôi, vậy tôi sẽ xin hỏi chị dâu cả, tại sao cô ấy lại ở đối diện tôi?”
Nhan Tư nhún nhún vai: “Chuyện này phải hỏi người giúp việc sắp xếp phòng thế nào, người đâu, đi gọi Tiểu Linh tới đây, nói là cậu Năm muốn hỏi chuyện cô ấy.”
Người giúp việc ở trong phòng khách vội vàng chạy về phòng người giúp việc. Chỉ chốc lát sau, liền dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn đi tới, cô gái sợ hãi liếc mắt nhìn Nhan Tư, lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu Năm, ngài tìm tôi sao?”
Thẩm Ngộ Thụ đi tới trước mặt Tiểu Linh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Tối hôm qua, phòng của cô Lệ và cô Hạ là do cô sắp xếp?”
Tiểu Linh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cậu Năm. Sau đó căn phòng lại bị dột, tôi còn đặc biệt đi xin ý kiến của bà chủ, bà chủ dặn tôi sắp xếp phòng cho cô Hạ ngay bên cạnh phòng của ngài.”
Thẩm Ngộ Thụ vẫn nhìn chằm chằm cô ta, muốn nhìn ra dấu vết cô ta nói dối, nhưng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm chột dạ nào của cô ta. Anh ta nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy. “Cô chắc chắn là đã sắp xếp cô Lệ ở phòng đối diện tôi, còn phòng cô Hạ được sắp xếp ở bên cạnh phòng tôi?”
“Vâng, tôi chắc chắn, sau đó cô Hạ nói muốn về phòng nghỉ ngơi, là tôi tự mình đưa cô Hạ lên tầng.” Tiểu Linh rụt rè trả lời.
Hạ Doãn Nhi lúc này đã tỉnh táo rất nhiều, cô ta nhìn người giúp việc trước mắt này, lại cảm thấy mặt căng lên. Cô ta nói: “Tôi không biết cô ta, người đưa tôi đến phòng tối qua không phải là cô ta.”
Tiểu Linh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Doãn Nhi, nhìn hồi lâu cô ta mới nhíu mày nói: “Cô Lệ, tối hôm qua quả thật không phải tôi đưa cô về phòng, tôi đưa cô Hạ lên cơ.”
Thẩm Ngộ Thụ rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng, anh ta giơ tay chỉ về phía Hạ Doãn Nhi, giận dữ hỏi: “Cô nói cô ấy là ai?”
“Là cô Lệ đó.” Tiểu Linh mờ mịt nhìn Thẩm Ngộ Thụ, khi chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta, cô ta lập tức sợ hãi run rẩy, vẫn kiên trì hỏi: “Cậu Năm, chỗ nào có vấn đề sao?”
Thẩm Ngộ Thụ tức giận không thể kìm lòng được, anh ta chợt đến gần Tiểu Linh, hai tay túm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta đến bên cạnh Hạ Doãn Nhi, gằn từng chữ nói: “Cô nhìn cho rõ cho tôi, rốt cuộc cô ấy là ai?”
Trên người Thẩm Ngộ Thụ tỏa ra hơi thở tức giận nồng nặc, giống như là muốn hủy diệt trời đất, Tiểu Linh sợ tới mức không ngừng phát run, hàm răng cô ta cắn chặt, vang lên tiếng “cập cập”, nói: “Cậu Năm, cô ấy, cô ấy là cô Lệ không sai.”
“Bốp” một tiếng, Tiểu Linh bị Thẩm Ngộ Thụ tát một bạt tai văng ra, ngã nhào xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Thẩm Ngộ Thụ giận dữ, trên gương mặt tuấn tú của anh ta mang theo ý cười tàn bạo, anh ta từng bước đi tới bên cạnh Tiểu Linh, một chân giẫm lên ngực Tiểu Linh, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm cô ta: “Mẹ nó, ai nói cho cô biết cô ấy là cô Lệ thế?”
Lồng ngực bị anh ta giẫm như muốn nát ra, anh ta đã có lỗi với Lệ Gia Trân, anh ta làm chuyện đó với sai người rồi, chỉ vì người giúp việc nhỏ này nhận nhầm người, anh ta làm sao có thể tha thứ cho sai lầm vô lý như vậy được?
Chương 175: Anh sẽ làm em hạnh phúc (2)
Tiểu Linh chưa từng thấy Thẩm Ngộ Thụ tức giận, ở trong mắt người giúp việc, Thẩm Ngộ Thụ là người ôn hòa nhã nhặn, còn mang theo chút cảm giác trêu đùa khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng giờ phút này, anh ta tức giận lại giống như Ma vương đến từ địa ngục, muốn phá hủy tất cả mọi thứ.
Tiểu Linh vừa đau vừa sợ, sợ hãi nhìn anh ta, hai tay ôm lấy chân anh ta đang nghiền nát ngực cô ta, run rẩy không ngớt, sợ hãi nói: “Cậu, cậu Năm...”
Mọi người trong phòng khách đều phản ứng lại, Tiểu Linh nhầm lẫn Lệ Gia Trân là Hạ Doãn Nhi, Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi bằng tuổi nhau và đều buộc đuôi ngựa, nếu nhìn sơ qua, người giúp việc nhận lầm cũng khó tránh khỏi.
“Cô ta là Hạ Doãn Nhi, mẹ kiếp, mắt của cô có tác dụng gì thế?” Thẩm Ngộ Thụ giơ chân lên muốn đạp tới, Thẩm Đường Khải Hồng phản ứng lại kéo anh ta ra đằng sau, nhưng Tiểu Linh cũng không may mắn tránh khỏi, bụng cô ta vẫn bị trúng một cú đạp.
“Ngộ Thụ, em bình tĩnh đi, sai lầm đã xảy ra rồi, bây giờ em nên suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề.” Thẩm Đường Khải Hồng khuyên nhủ.
Thẩm Ngộ Thụ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, giống như một con dã thú tuyệt vọng hu hu gào thét, trong lòng đau đến tê tâm liệt phế, nghĩ đến ánh mắt chán ghét của Lệ Gia Trân, anh ta hoàn toàn sụp đổ, anh ta không thể tin được tình yêu của anh ta lại ngã trên người một cô gái giúp việc, anh ta tức giận gào thét: “Tình yêu của tôi đã bị cô hủy hoại rồi, cô cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa! Cút!”
Nhan Tư nháy mắt với người giúp việc đang đứng ở một bên, người giúp việc vội vàng kéo Tiểu Linh đi ra ngoài.
Hạ Doãn Nhi ngã ngồi trên sô pha, cô ta nhìn Thẩm Ngộ Thụ đang ôm đầu rống giận, anh ta nói tình yêu của anh ta bị nữ giúp việc nhỏ hủy hoại, vậy cuộc sống của cô ta không phải cũng bị nữ giúp việc nhỏ này hủy hoại rồi sao? Tiếp theo cô ta nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Thẩm quét qua mọi người, ông cụ lý trí quyết định: “Chuyện tối nay dừng lại ở đây, Ngộ Thụ, nếu con đã lấy đi của Doãn Nhi thì phải chịu trách nhiệm với Doãn Nhi, ngày mai lập tức đến nhà họ Hạ chịu tội, sau đó cầu hôn Doãn Nhi đi.’
Thẩm Ngộ Thụ đứng thẳng lên, anh trừng mắt nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Dựa vào cái gì mà con phải chịu trách nhiệm với cô ta?”
“Chỉ dựa vào việc con đã làm chuyện đó với con bé!” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức ánh mắt đều muốn lồi ra: “Một cô gái trong sạch như con bé để cho con chà đạp, chẳng lẽ con không nên phụ trách sao?”
“Ha ha!” Thẩm Ngộ Thụ cười lạnh: “Một cô gái trong sạch sao?” Anh ta xoay người đi về phía Hạ Doãn Nhi, ánh mắt kia tàn nhẫn gần như muốn xé cô ta thành từng mảnh.
Anh ta đứng ở trước mặt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi bị khí thế của anh ta làm hoảng sợ trốn thẳng về phía sau, anh ta cúi người xuống, hai tay chống trên sô pha bên cạnh cô ta, giọng điệu điên cuồng: “Cô Hạ, tôi ngược lại thật sự muốn hỏi cô, cô không bị hạ dược, lúc tôi ở trên người cô, tại sao cô không lên tiếng? Có phải tất cả những chuyện này đều do cô sắp đặt không?”
Sắc mặt Hạ Doãn Nhi trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì trong lời nói của anh ta có sự sỉ nhục, nước mắt lăn dài, cô ta không thèm suy nghĩ mà vung một bạt tai tới: “Thẩm Ngộ Thụ, anh thật vô liêm sỉ!”
Tay ở giữa không trung bị Thẩm Ngộ Thụ chặn lại, anh ta lạnh lùng nhìn nước mắt của cô ta, giọng nói của anh ta mang đậm sự khinh bỉ nói: “Vô liêm sỉ sao? Tối hôm qua cô không khóa cửa, tôi vào phòng cô, cô cũng không lên tiếng, có phải bất cứ một người đàn ông nào vào phòng cô, cô cũng sẽ không biết xấu hổ nghênh đón anh ta không?”
Hạ Doãn Nhi cắn môi, giọng khẽ run rẩy nói: “Thẩm Ngộ Thụ, anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”
“Sỉ nhục cô ư? Được rồi, cho dù tôi bị hạ dược, cho dù người giúp việc sắp xếp sai phòng, cho dù tôi vào nhầm phòng lên nhầm giường, mẹ nó, cô tỉnh táo thì tại sao cô không lên tiếng ngăn cản tôi? Hay cô chỉ muốn nằm trên giường chờ đàn ông làm điều đó? Cô đói khát lắm sao?” Thẩm Ngộ Thụ nói thẳng, cuối cùng tức giận không kiềm chế được, tức giận đến mức ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Bình luận facebook