• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (4 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176: Anh sẽ làm em hạnh phúc (3)

Hạ Doãn Nhi nói không nên lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Thụ mà rơi nước mắt.

Ông cụ Thẩm nghe không nổi nữa, ông cụ đập bàn đứng lên: “Thẩm Ngộ Thụ, con câm miệng cho ba, Doãn Nhi vô tội, con trút giận lên con bé cái gì thế?”

“Vô tội ư? Các người vô tội mà bỏ thuốc cho tôi, sắp xếp sai phòng cho Gia Trân, cô ta còn nằm để cho tôi làm, chẳng lẽ tôi không vô tội, chẳng lẽ tôi muốn làm chuyện đó với cô ta ư?” Thẩm Ngộ Thụ giận dữ như muốn thiêu đốt tất cả, khuôn mặt tuấn tú vừa thối vừa lạnh.

“...” Ông cụ Thẩm tức giận đến hộc máu.

Hạ Doãn Nhi rơi nước mắt đầy mặt: “Thẩm Ngộ Thụ, anh thật quá đáng! Nói xong, cô ta dùng sức đẩy anh ta ra, đứng dậy vọt tới cửa lớn. Nhan Tư gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo. Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng Hạ Doãn Nhi, ông cụ cụt hứng ngã ngồi xuống ghế.

Ông cụ tận mắt nhìn thấy thằng Tư uống canh thuốc, tại sao thằng Tư không sao mà thằng Năm lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ thật sự có gì đó không ổn trong chén canh mà Nhan Tư đưa cho Diệp Thần? “A Uy, thằng Tư đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao nó không xuống tầng?”

A Uy lau mồ hôi, nói: “Thưa ngài, tối hôm qua cậu Tư đã rời khỏi nhà rồi ạ.”

“Cái gì? Tại sao không ai ngăn cản nó lại?” Ông cụ Thẩm tức giận không nhẹ, ông ta tỉ mỉ lên kế hoạch bỏ thuốc, không tính kế được đứa con thứ tư mà đứa con thứ năm lại bị tính kế, sao ông ta không buồn bực cho được?

“Tôi... Sau khi cậu Tư lái xe rời đi mới có người đến báo cáo với tôi, tôi muốn ngăn cũng không kịp.”

... ...

Lúc Thẩm Duệ ngủ mơ mơ màng màng, anh xoa gối đầu trong ngực, miệng lẩm bẩm: “Bảo bối, anh lại muốn thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi...” Nói xong, anh chu môi đưa về phía trước, nhưng vẫn không hôn đến hiện vật, anh nâng mí mắt lên lại thấy trong ngực ôm một cái gối đầu, anh ngồi bật dậy.

Nơi này đúng là phòng của Tống Hân Nghiên, nhưng người cô đâu rồi?

Ký ức triền miên tối hôm qua trở về đại não, trên gương mặt tuấn tú của anh hiện lên nụ cười cực kỳ rạo rực, cuối cùng anh cũng ăn được cô vào miệng rồi, mùi vị thật ngon, dường như trong trí nhớ vẫn còn lưu lại mùi vị lúc đó.

Anh đứng dậy, lấy quần lót đặt bên gối và mặc nó vào. Cô nhóc kia sáng sớm đã không có ở đây, chẳng lẽ là thẹn thùng trốn đi rồi sao?

Nghĩ đến đây, cả người anh đều hưng phấn, có chút giống một con sói xám hèn mọn. Anh đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng nước tí tách, anh cất bước đi tới thì thấy Tống Hân Nghiên đang bận rộn trong phòng bếp.

Anh lặng yên tới gần, đưa tay ôm eo cô, lồng ngực nóng bỏng dựa vào, cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực đột nhiên trở nên cứng ngắc, anh hôn lên má cô: “Sao em không ngủ thêm một lát? Em không đau sao?”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng bỏng như có lửa thiêu đốt, cô không được tự nhiên ưỡn ẹo, đột nhiên không biết nên đối mặt với anh như thế nào: “Cái đó, em muốn nấu cơm, anh ra ngoài đi.”

Thẩm Duệ lấy đi đồ vật trong tay cô, xoay người cô lại đối mặt với anh, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không xác định hỏi: “Hối hận rồi à?”

Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn anh, lại rũ mí mắt xuống, giọng nói tuy nhỏ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, cô nói: “Em không có.”

Vẻ mặt Thẩm Duệ thả lỏng, tối hôm qua anh đã liều mạng kiềm chế bản thân, nhưng anh biết, anh vẫn quá nóng nảy, có thể làm cô bị thương, anh ôm cô lên đặt lên bệ bếp sạch sẽ, làm bộ vén váy ngủ của cô lên: “Để anh xem vết thương thành bộ dáng gì rồi?”

Tống Hân Nghiên bị dọa sợ hết hồn, cô vội vàng đè tay anh lại, hai má vừa nóng vừa đỏ: “Đừng, đừng nhìn, em không sao.”

“Thật sự không sao?” Thẩm Duệ nghi ngờ nhìn cô, thấy cô gật đầu, anh lại nói: “Vậy chúng ta làm lại lần nữa đi.”

Tống Hân Nghiên sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, cô vươn một ngón tay, đáng thương nói: “Có, vẫn còn hơi đau.”

Thẩm Duệ cười cầm ngón tay cô, đưa tay cô đến bên môi hôn, râu son mới mọc của anh đâm vào ngón tay cô đến ngứa ngáy, giọng anh sung sướng, nói: “Nghiên Nghiên, xin lỗi, tối hôm qua không thể cho em một khởi đầu tốt đẹp, em tin tưởng anh đi, mỗi lần kế tiếp anh đều làm cho em cảm thấy thỏa mãn.”
Chương 177: Đồng tâm kết lưu ly

Tống Hân Nghiên xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ cho xong, cô cụp mắt không dám nhìn thẳng vào anh, cô đưa tay đẩy lồng ngực cứng rắn, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào: “Anh buồn nôn chết đi được, đừng có nói nữa, người ta ngại mà.”

Thẩm Duệ cúi đầu tìm tòi ánh mắt của cô, anh trêu ghẹo nói: “Thật à? Vậy em có thoải mái không?”

“Đáng ghét.” Tống Hân Nghiên thẹn thùng đẩy mặt anh ra, anh còn hỏi tiếp nữa thì mặt cô sẽ bốc cháy mất. Sao trên đời này lại có người cứ thích thảo luận về chuyện này như vậy được?

Thẩm Duệ kéo tay cô, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt sáng rực nhìn cô không chớp mắt: “Nghiên Nghiên, đừng ngại, đây là lần đầu tiên của hai chúng ta, anh hy vọng có thể làm em thoải mái. Nếu như anh có chỗ nào không tốt thì em nói cho anh biết, sau này chúng ta cùng nhau tiến bộ, được không em?”

Tống Hân Nghiên vượt qua sự ngại ngùng, cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mong đợi của anh. Cho dù tối qua người đàn ông này đã mất đi khống chế, nhưng anh cũng không hề làm tổn thương tới cô. Anh nói bên tai cô rất nhiều lời âu yếm, thổi bùng lên tất cả nhiệt huyết ẩn giấu trong lòng cô.

Cô nói: “Thẩm Duệ, tối qua anh rất tốt. Em cứ nghĩ mình sẽ sợ hãi, nhưng khoảnh khắc gắn kết đó, trong lòng em chỉ còn lại thỏa mãn và xúc động. Anh không cần phải tiến bộ thêm nữa, anh mà tiến bộ thêm thì em không chịu nổi đâu.”

Lần đầu tiên Thẩm Duệ được nghe cô nói ra cảm giác của bản thân, anh vui tới mức chỉ muốn kéo cô làm thêm lần nữa. Anh ôm chặt cô, hôn lên đôi môi của cô: “Vậy chúng ta thêm lần nữa nhé?”

Hô hấp của Tống Hân Nghiên bị anh đoạt mất, trái tim vì anh mà đập loạn, cô rất thích cảm giác này. Hóa ra dũng cảm tiến lên phía trước một bước lại thật sự có được hạnh phúc.

Nếu như tất cả những người yêu nhau đều hạnh phúc thì tốt biết mấy? Đột nhiên Tống Hân Nghiên nhớ tới Lệ Gia Trân. Nhớ tới đêm qua cô bé ở quán bar khóc tới xé lòng. Sau khi cô đưa Gia Trân về nhà, trong miệng cô bé luôn lặp đi lặp lại: “Anh Ngộ Thụ, vì sao anh lại phụ lòng em”, trái tim của cô như thu lại.

Nụ hôn của Thẩm Duệ càng ngày càng không khống chế được, bàn tay của anh ôm chặt lưng cô, giống như muốn khắc cô vào trong xương máu. Bỗng nhiên cô mở mắt, khẽ đẩy anh ra: “Thẩm Duệ, anh bỏ em ra trước đã.”

Thẩm Duệ lại bắt đầu quấn lấy không chịu buông. Đêm qua với anh chỉ như món khai vị, căn bản là không đủ, anh phải trói cô trên giường ba ngày ba đêm mới có thể bù đắp cho những năm đợi chờ.

Tống Hân Nghiên thấy trên người anh chỉ mặc một chiếc quần lót, chẳng may Lệ Gia Trân tỉnh lại gặp phải cảnh này thì cô đừng mơ gặp người khác nữa. Cô bị anh hôn tới hít thở cũng loạn, giọng cô đứt quãng: “Gia Trân…đang…ở nhà…, bị em ấy nhìn thấy…thì không hay.”

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, mắt phượng nhìn hai má đỏ ửng của cô, anh thở dốc: “Em nói gì cơ?”

Tống Hân Nghiên kéo váy ngủ của mình lại, cô đẩy anh: “Gia Trân đang trong nhà, anh đi mặc quần áo trước đi, để em ấy nhìn thấy anh như vậy thì không ổn đâu, đi nhanh đi.”

Cả người Thẩm Duệ bị trêu chọc đến khó chịu, anh cũng không ngại bị người ra nghe thấy, nhưng mà da mặt cô lại mỏng, anh oán hận nghiêng người hôn cô, nhìn đôi môi đỏ mỏng sưng húp của cô, anh không cam lòng nói: “Chờ cô ấy đi, em phải cho anh ăn no đấy.”

“…”

Thẩm Duệ quay về phòng thay quần áo, Tống Hân Nghiên tiếp tục làm đồ ăn sáng. Cô cắn cắn môi, trên môi còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, trong lòng cô ngọt như mật. Nhưng nghĩ tới Gia Trân, cô lại trở nên buồn bã.

Cô nghĩ một lúc rồi xoay người ra khỏi phòng bếp đi tới phòng ngủ trước kia của Hàn Mỹ Hân, cô đẩy cửa bước vào. Trong phòng đang kéo rèm cửa tối om, đợi cô thích nghi được với ánh sáng mới nhìn thấy Lệ Gia Trân đang ôm đầu gối ngồi tựa trên giường.

Cô đau lòng bước chậm tới, Tống Hân Nghiên dịu dàng nói: “Sao em không ngủ? Hôm qua em uống nhiều rượu, chị không yên tâm để em ở khách sạn nên mới mang em về đây.”

Lệ Gia Trân nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, nước mắt không ngừng chảy dài trên má, Tống Hân Nghiên ngồi xếp bằng đối diện, cô rút khăn giấy lau nước mắt cho cô bé: “Gia Trân, em khóc đi, khóc hết mọi đau đớn buồn phiền trong lòng, khóc xong rồi thì dũng cảm đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.”

Lệ Gia Trân vùi đầu vào giữa hai cánh tay, giống như một con thú nhỏ bị thương đang khóc.

Tống Hân Nghiên đau lòng nhìn cô, cô hiểu nỗi thống khổ của cô bé, hiểu được những tuyệt vọng đó, bởi vì mấy tháng trước cô cũng đã từng bị phản bội, loại cảm giác này khiến cô sống không bằng chết, chỉ khi trải qua thì mới hiểu rõ, giờ phút này mọi lời nói đều là vô nghĩa, không thể an ủi được những đau khổ mà cô bé phải chịu.

Cô nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, giờ phút này yên lặng bầu bạn còn có ích hơn vô số những lời an ủi suông.

Không biết qua bao lâu, Tống Hân Nghiên cảm thấy bả vai hơi nặng, cô quay đầu nhìn, Lệ Gia Trân đã tựa vào vai cô ngủ thiếp đi. Cô thở dài, đặt cô bé nằm xuống giường rồi đắp chăn điều hòa cho cô.
Chương 178: Đồng tâm kết lưu ly(2)

Cô ngồi bên giường, đưa tay gạt những sợi tóc thấm đẫm nước mắt ra sau tai, cô nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, trong mơ em sẽ không phải buồn nữa.”

...

Trong phòng khách, Thẩm Duệ đang ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, dáng người anh cao lớn, ngồi trên sofa cứ có cảm giác không hợp lắm, trông rất chật hẹp. Thấy cô bước từ trong phòng ra, anh vẫy vẫy tay: “Qua đây.”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt lắm, cô chậm rì bước tới, Thẩm Duệ cầm cổ tay cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, anh nói: “Con bé thế nào rồi?”

“Không ổn lắm, cứ khóc mãi thôi.” Tống Hân Nghiên ôm lấy cổ anh, vẻ mặt buồn bực không vui, cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói mất mát: “Thẩm Duệ, đàn ông đều như vậy sao, ăn trong bát nhìn trong nồi, sau này anh có phải anh cũng làm em đau lòng giống như vậy không?”

Thẩm Duệ ôm cô, anh biết cô lại nhớ tới đoạn thời gian không vui vẻ khi ở bên Đường Diệp Thần, cổ họng anh như một ngọn lửa, khiến toàn thân cực kỳ khó chịu: “Em không có lòng tin với anh như vậy à?”

“Không phải, là thế giới này quá mức hấp dẫn, còn người thứ ba lại cực kỳ hung mãnh.”

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Nghiên Nghiên, em phải tin anh. Chúng ta phải trải qua quá nhiều thăng trầm mới đến được với nhau, em đừng chần chừ hay do dự. Anh chỉ muốn mang lại cho em hạnh phúc.”

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, anh trao cho cô niềm tin không lay động: “Chúng ta thật sự có thể hạnh phúc sao?”

“Tin anh, nhất định có thể!” Thẩm Duệ khẳng định chắc chắn.

Tống Hân Nghiên lại tựa đầu lên vai anh, cô nói: “Thẩm Duệ, kiếp trước của em nhất định là đã làm nhiều chuyện tốt, nên kiếp này mới gặp được anh.”

“Vậy chuyện tốt anh làm nhất định là nhiều hơn em.” Thẩm Duệ nói, anh cúi đầu hôn lên trán cô, cho dù là đang ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không chân thực. Thật ra không chỉ có cô mới lo được lo mất, anh cũng vậy. Anh sợ mình không đủ tốt, sợ không giữ được cô ở bên.

Tống Hân Nghiên cười, cô nghĩ, có lẽ là bọn họ thật sự sẽ hạnh phúc.

Ăn xong bữa sáng, Tống Hân Nghiên đưa Thẩm Duệ ra cửa, Thẩm Duệ không muốn đi làm, nhưng anh ngại Lệ Gia Trân vẫn còn ở đây, anh nhìn mà không ăn được thì càng khó chịu hơn, chỉ đành đi làm.

Anh đứng trước cửa, nhìn động tác ngây ngô nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, anh phân tâm, hai tay ôm lấy eo cô, giọng nói cực mờ ám: “Buổi tối anh qua đây, em nhớ nấu cơm cho anh đấy.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tạm thời anh đừng qua, tâm trạng của Gia Trân không tốt, em muốn bên cạnh em ấy nhiều hơn.”

Vẻ mặt Thẩm Duệ lập tức đen thui, anh ghen tuông nói: “Bạn quan trọng hay bạn trai quan trọng hơn?”

Tống Hân Nghiên cười nói: “Đương nhiên là bạn trai em quan trọng hơn rồi, nhưng mà Gia Trân không có bạn bè người thân nào ở Đồng Thành, em ấy chỉ quen mỗi mình em, nếu em chỉ biết lo yêu đương, để tâm trạng của Gia Trân tồi tệ hơn thì em cũng đâu có tử tế gì đúng không?”

“Anh bảo đảm sau khi anh tới thì sẽ vào phòng luôn, không quấy rầy tới hai người, có được không?” Thẩm Duệ nhượng bộ, anh thật sự không muốn tách ra với cô, cho dù là một giây cũng không muốn.

Mỗi lần Thẩm Duệ làm nũng với cô, Tống Hân Nghiên lại cảm thấy anh giống như một đứa trẻ lớn đầu, cô thật sự không nỡ từ chối anh, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Thẩm Duệ nghiêng người hôn lên mặt cô, anh ôm eo cô gia tăng nụ hôn, mãi đến khi cả người đều thở dốc, anh mới buông cô ra, anh khàn giọng nói: “Đây là lãi, tối nay anh muốn em trả cả gốc lẫn lời cho anh.”

Tống Hân Nghiên che đôi môi đang sưng đỏ của mình, nhìn anh xoay người rời đi, cô đứng trước cửa ngây ngốc mấy phút mới đi vào trong.

Thẩm Duệ bước ra khỏi khu chung cư, anh cầm điện thoại gọi cho một dãy số: “Em đang ở đâu?”

Đối phương báo một địa chỉ, anh đáp lại một câu: “Đợi ở đó”, rồi tắt máy. Anh lên xe, lái ra khỏi Kim Vực Lam Loan. Bốn mươi phút sau, chiếc xe đi vào một khu dân cư cao cấp, anh dừng xe rồi bước vào.

Bấm thang máy đi lên, anh ấn chuông, rất nhanh cửa đã mở ra. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, anh cau mày nhìn người đàn ông đang say bí tí, không vui nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Thẩm Duệ tới đây không phải để hỏi tội mà vì muốn nhanh chóng tiễn Lệ Gia Trân đi, tránh cho cô cản trở anh và Tống Hân Nghiên nói chuyện yêu đương. Lệ Gia Trân ở trong nhà khiến cô mất tập trung, điều này làm anh rất mất hứng.

Thẩm Ngộ Thụ cầm một chai whisky, anh lảo đảo đi vào trong phòng khách. Thẩm Duệ bước lên phía trước muốn giật lấy chai rượu, không ngờ Thẩm Ngộ Thụ say thành bộ dạng như vậy nhưng lại phản ứng rất nhanh, vung tay sang một bên, tránh được Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Ngộ Thụ, em uống rượu thì có tác dụng gì?”

Thẩm Ngộ Thụ lảo đảo ngã xuống sofa, gương mặt đẹp trai nhăn lại, anh biết uống rượu không có tác dụng, nhưng bây giờ ngoài uống rượu ra thì anh có thể làm gì được? Cho dù anh buộc tội người khác như thế nào, ở hoàn cảnh như vậy, việc anh không nhận ra người phụ nữ dưới thân mình không phải là Gia Trân đã là tội không thể nào tha thứ.

“Anh, tim em đau lắm, đau đến mức không sống nổi nữa.” Thẩm Ngộ Thụ không ngừng đập lên ngực mình, Trân Trân sẽ không tha thứ cho anh, cho dù anh giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng.

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng này của Thẩm Ngộ Thụ, anh nghiêm khắc nói: “Có chút chuyện này mà đã khiến em sống chết ở chỗ này?” Anh hoàn toàn quên mất chuyện, lần trước bị Tống Hân Nghiên từ chối, anh còn đập cả quán bar nhà người ra.

Thẩm Ngộ Thụ ôm chai rượu uống ực một ngụm, người ta nói rượu vào sầu càng thêm sầu, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này: “Anh, lúc Trân Trân 12 tuổi, em ấy trèo lên gác lửng, trốn ở đó khóc một mình. Em nghe thấy tiếng cô ấy khóc, lòng đau như cắt. Em bước từ bóng tối ra, vắt óc nghĩ cách an ủi em ấy nhưng lại không tìm được cách nào cả. Sau đó em đã hôn Trân Trân.

Thẩm Duệ lắc đầu, anh bước tới ngồi xuống sofa, nghe em trai kể lại chuyện cũ.

“Lúc đó, em ấy mở to mắt nhìn em, ánh mắt long lanh ngập nước, em nhìn thấy được hình ảnh bản thân mình trong đôi mắt ấy. Em đã thề cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài cô ấy.” Thẩm Ngộ Thụ che mắt, lòng bàn tay của anh ướt đẫm, ký ức càng rõ ràng thì trái tim anh lại càng đau đớn.

“Em ra vẻ đẹp trai đùa giỡn, khó khăn lắm cô ấy mới đặt mọi chú ý lên người em, nhưng mà em lại lên giường với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô ấy.” Giọng của anh xen lẫn tuyệt vọng và tự trách, nếu như có thể, anh tình nguyện bị dục vọng giày vò, tra tấn đến chết cũng sẽ không bước ra khỏi phòng nửa bước.

Thẩm Duệ nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, em nói rõ xem nào?”

“Đêm qua em bị người ta bỏ thuốc, em nhầm Hạ Doãn Nhi thành Gia Trân, còn bị Gia Trân bắt được.” Thẩm Ngộ Thụ còn chưa nói xong đã nghe thấy Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đáng đời!”

“Đúng, là lỗi tại em, ngay cả người con gái mình yêu cũng không nhận ra, em đáng đời lắm.”
Chương 179: Đồng tâm kết lưu ly(3)

Thẩm Duệ nghe thấy vậy, anh thở dài một tiếng: “Sai thì cũng sai rồi, em không tới cầu xin cô ấy tha thứ, trốn ở đây uống rượu tự trách thì có tác dụng gì? So với em, đau khổ mà cô ấy phải chịu còn nhiều gấp bội.”

“Em có tư cách gì để cầu xin cô ấy tha thứ? Cô ấy nói cô ấy hận em, cô ấy chê em bẩn.” Thẩm Ngộ Thụ nghẹn ngào nói, nhớ tới ánh mắt ghê tởm của cô, anh lại khó chịu không thở nổi, sao còn dám đứng trước mặt cô được?

“Thế nên, em cứ định thỏa hiệp như vậy à? Em làm sai, ngay cả lời xin lỗi chân thành hay hối hận cũng không có, em dựa vào cái gì mà đòi cô ấy vui vẻ tha thứ cho em?” Thẩm Duệ sắc bén nói.

Ánh mắt Thẩm Ngộ Thụ mong đợi nhìn anh: “Anh, cô ấy sẽ tha thứ cho em sao?”

“Anh không biết.” Thẩm Duệ nhìn ánh mắt em trai mình dần ảm đạm, anh nói: “Tối qua, Hân Nghiên đã đưa cô ấy về chung cư, cứ khóc mãi thế thôi, nếu như cô ấy không yêu em thì sẽ không ở lại Đồng Thành, đợi em đến tìm cô ấy. Em tự nghĩ cách đi, nghĩ xem nên tiếp tục uống rượu tra tấn bản thân, hay là lấy lại tinh thần theo đuổi cô ấy.”

Anh đứng dậy, đi tới cạnh vỗ vỗ vào vai Thẩm Ngộ Thụ rồi xoay người rời đi.

Thẩm Ngộ Thụ ngồi trong phòng khách ngây ngẩn một lúc, đột nhiên anh nhảy dựng lên chạy thẳng vào phòng tắm, anh muốn theo đuổi cô.



Thẩm Duệ ngồi trong xe, đáy mắt anh xẹt qua một tia tàn nhẫn, anh không bao giờ tin chuyện tối qua chỉ là trùng hợp. Anh lái xe đi về nhà họ Thẩm.

Xe dừng trước bãi đậu xe, anh đẩy cửa bước xuống, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đi về phía bên này, bước chân của anh lập tức dừng lại. Khoảnh khắc Đường Diệp Thần nhìn thấy anh, trong đôi mắt đen láy của anh ta chỉ toàn là thù hận.

Khi hai người lướt qua nhau, đột nhiên Đường Diệp Thần nói: “Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?”

Thẩm Duệ khẽ dừng bước, anh cũng không bất ngờ khi Đường Diệp Thần biết chuyện, anh chưa bao giờ có ý định giấu cậu ta, Thẩm Duệ mỉa mai nói: “Đêm đó, cậu và Tống Nhược Kỳ chơi xe chấn rơi xuống sông, vứt cô ấy ở bãi đỗ xe bên ngoài đồn cảnh sát, là tôi đưa cô ấy về nhà.”

Đường Diệp Thần bỗng quay đầu lại nhìn anh chằm chằm, quả nhiên chú ta đã sớm biết. Người đàn ông này quả thật là đáng sợ, chú ta biết anh và Tống Nhược Kỳ ở bên nhau, nhưng lại tỉnh bơ không hề làm gì, sau đó từng bước từng bước tiếp cận Tống Hân Nghiên để cô chấm dứt với anh, lòng dạ đúng là sâu không lường được.

“Diệp Thần, tôi phải cảm ơn cậu cặn bã hết thuốc chữa, đưa cô ấy vào vòng tay của tôi, nếu không thì tôi cũng không biết làm thế nào để cô ấy yêu tôi.” Hay tay của Thẩm Duệ tùy ý bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt vênh váo đắc ý.

So với anh thì gương mặt của Đường Diệp Thần lại rất tệ. Hai mắt trợn trừng, tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó anh ta vung tay về phía Thẩm Duệ mà không hề báo trước.

Thẩm Duệ sớm đã đoán được, cơ thể anh nhẹ nhàng lùi về sau tránh được nắm đấm của Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ vung nắm đấm ngược lại, anh ra tay quá nhanh, Đường Diệp Thần né không kịp. Nắm đấm nện lên cằm, khiến anh ta loạng choạng lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững, cằm đau như muốn trật khớp.

Anh nhìn Thẩm Duệ chằm chằm, sớm đã không thuận mắt, anh ta tháo cúc áo sau đó cởi ra ném xuống đất, ánh mắt hằn tia máu nhìn Thẩm Duệ, anh ta đưa tay lau vết máu trên khóe miệng sau đó lại lao về phía Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cười lạnh một tiếng, cậu ta đúng là không biết sống chết. Anh đón lấy nắm đấm của cậu ta sau đó dùng sức kéo một cái, tay kia thì nện lên ngực của Đường Diệp Thần. Lúc này anh ta đã sớm chuẩn bị nghiêng người né tránh, sau đó đạp lại về phía Thẩm Duệ.

Hai người cứ vật nhau qua lại, Thẩm Duệ hoàn toàn bị chọc giận, anh cởi luôn áo khoác ném trên mặt đất sau đó lao vào đánh nhau.

Khi người giúp việc nghe tin chạy tới, hai người đã đánh nhau tới khó phân thắng bại, cảnh này giống hệt như lúc nhỏ, bọn họ tranh nhau cái kem, đánh đối phương tới mặt mũi bầm dập. Ông cụ Thẩm được A Uy dìu tới, nhìn thấy hai người đánh nhau dồn vào chỗ chết, ông tức giận nói: “Dừng tay lại cho tao!”

Nhưng chẳng một ai nghe lời ông nói, Thẩm Duệ cưỡi trên người Đường Diệp Thần, anh nện một đòn hung ác lên người cậu ta, đánh cậu ta đến chết.

Ông cụ Thẩm tức tới choáng váng: “A Uy, tách hai đứa nó ra cho tôi!”

A Uy vội vàng gọi người tới ngăn bọn họ, khó khăn lắm mới tách hai người ra được, người hầu cũng bị đánh liên lụy. Thẩm Duệ dùng sức hất bọn họ ra, anh cúi đầu nhìn cà vạt đã bị kéo tới xiêu vẹo, giận không có chỗ phát tiết: “Con mẹ nó, ai cho mày đụng vào cà vạt của tao?”

Đây là cà vạt sáng nay Tống Hân Nghiên tự tay thắt cho anh, anh đến chạm nhẹ cũng không dám, vậy mà lại bị thằng ranh kia kéo lệch mất, mẹ nó, vừa nãy anh nên phế nó luôn mới phải.

Ông cụ Thẩm suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu, hóa ra sáng nay hai người họ đánh nhau lại vì cái cà vạt này? “Hai người cộng lại đã năm mươi tuổi rồi còn đánh nhau, truyền ra ngoài không phải là mất mặt hay sao?”

“Ai thèm cộng với nó, đừng có sỉ nhục tuổi tác của tôi.” Thẩm Duệ nới lỏng cà vạt nhưng vẫn không khôi phục được như cũ, anh vừa tức giận vừa cáu kỉnh.

Ông cụ Thẩm tức phát điên, ông quát lên: “Tất cả đi vào trong.”

Đường Diệp Thần khom lưng nhặt áo khoác, không nói tiếng nào đi tới cạnh chiếc Lamborghini, mở cửa lái xe đi mất.

Ông cụ Thẩm tức tới co giật, ông thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Duệ, ông trầm giọng quát: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà đánh nhau với cả cháu mình, con không thấy mất mặt à?”

Thẩm Duệ không bị đánh vào mặt, Đường Diệp Thần bị anh đánh còn nặng hơn, anh cười lạnh nói: “Sao tôi lại phải thấy mất mặt, ai dám chọc điên tôi, tôi sẽ đánh cho nhớ kỹ thì thôi.”

“Mày là cái đồ bất hiếu!” Ông cụ Thẩm giận dữ quát: “Từ khi mày về Đồng Thành, nhà họ Thẩm có ngày nào yên bình chưa? Có phải mày muốn tao chết thì mày mới vừa lòng đúng không?”

Thẩm Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai, anh thờ ơ nói: “Vậy lúc nào ông chết thì nhớ báo với tôi một tiếng, tôi chọn cho ông một chỗ phong thủy tốt.”
Chương 180: Đồng tâm kết lưu ly(4)

Ông cụ không chịu nổi, lăn đùng ra đất.

A Uy hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ lấy ông cụ, hai mắt ông nhắm nghiền, đôi môi tím tái run rẩy. A Uy ấn vào nhân trung của ông cụ, sau đó gọi người giúp việc đi mời bác sĩ gia đình tới.

Thẩm Duệ đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt tái xanh của ông cụ, bàn tay anh siết chặt thành quyền, đáy mắt anh thoáng qua một chút hối hận.

Nửa tiếng sau, ông cụ Thẩm mới dần bình phục lại, bác sĩ đo huyết áp cho ông, dặn ông phải để tâm trạng thoải mái rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Duệ tựa người vào vách tường, thấy bác sĩ đi ra anh mới vội vàng đứng thẳng dậy, anh nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ hứa, ba tôi thế nào rồi?”

“Huyết áp rất cao, đừng kích thích ông ấy, để ông ấy tĩnh dưỡng thật tốt.” Bác sĩ Hứa đã nghe chuyện Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần đánh nhau, có lẽ ông cụ Thẩm vì chuyện này mà tức giận.

Thẩm Duệ quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ, bác sĩ Hứa vỗ vỗ vào vai anh rồi xoay người rời đi.

Thẩm Duệ đứng ngoài phòng rất lâu mới nhấc chân bước vào, anh chậm rãi tới cạnh giường. Ông cụ Thẩm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, trông thấy người vào là anh, ông tức giận hừ một tiếng rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên ông kho khan.

Thẩm Duệ xoay người rót một cốc ấm, rồi đi tới cạnh giường, đưa tới trước mặt ông.

Ông cụ Thẩm ho tới không thở nổi, nhìn ly nước anh đưa tới nhưng ông cũng không nhận, ông quát lên: “Ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Không khéo, tôi vẫn chưa thưởng thức đủ vẻ nhếch nhác của ông nên vẫn chưa có ý định đi, nhìn sức ông la lên giống như con mèo ấy, cố mà giữ chút hơi sức ấy đi, đợi tinh thần tốt hơn rồi lại giả bộ với tôi.” Thẩm Duệ rõ ràng là quan tâm ông, nhưng lại không chịu nói mấy lời dễ nghe.

Ông cụ giật lấy cốc nước, uống ừng ực hết cạn thì mới dễ thở hơn một chút, ông nói: “A Duệ, ba biết con hận ba, bao nhiêu năm nay, ba chưa từng hy vọng xa vời con sẽ tha thứ cho ba, nhưng ba không hề thẹn với lương tâm, tất cả những gì ba làm cũng chỉ vì tốt cho con.”

“Bao gồm cả việc tối qua ông bỏ thuốc cho tôi? Thẩm Duệ mỉa mai nói: “Ông nghĩ làm như vậy là tốt cho tôi? Nhưng lại không biết cách làm của ông sẽ phá hủy chúng tôi? Ngộ Thụ chính là minh chứng sống, nếu không phải hành động tùy tiện của ông, thằng bé và Gia Trân sẽ đi tới mức này sao?”

“Ba không hề hạ thuốc cho Ngộ Thụ, ba chỉ hạ thuốc với con.” Cho dù là chuyện này chẳng vẻ vang gì, nhưng ông cụ Thẩm cũng không chối cãi: “Ba cũng không giải thích được, rõ ràng ba bảo A Uy bỏ thuốc cho con, không hiểu sao lại thành Ngộ Thụ?”

Thẩm Duệ cười lạnh: “Ông bỏ thuốc cho tôi làm gì? Đợi thuốc phát huy tác dụng thì mấy người đưa Hạ Doãn Nhi lên giường của tôi sao?”

Vẻ mặt của ông cụ có chút không nén được giận: “Ba chỉ hy vọng con cưới Hạ Doãn Nhi, cưới được con bé, sự nghiệp của con chẳng khác nào thêm gấm thêm hoa.”

“Tôi không cần, tôi biết cái gì tốt cho tôi.” Thẩm Duệ cứng rắn nói: “Tôi chỉ muốn biết, hôm qua người xuống tay với Ngộ Thụ có phải ông không?”

“Không phải!” Người mà ông cụ Thẩm muốn giở trò là Thẩm Duệ, không thể nào lại bỏ thuốc luôn cả Ngộ Thụ được. Lúc trước ở phòng khách, Ngộ Thụ nói chuyện rất lý lẽ, bộ dạng đó không giống như đang nói dối, vậy thì thật sự có người trong nhà đã hạ thuốc với Ngộ Thụ.

“Tôi biết rồi.” Thẩm Duệ không nghi ngờ câu trả lời của ông cụ Thẩm, nếu không phải ông, trong lòng anh tự có đáp án, anh nói: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”

Ông cụ Thẩm ngẩng đầu, nhìn trên cổ anh có vết cào, ông híp mắt: “Tối qua con đi đâu?”

Thẩm Duệ quay đầu lại, giọng châm biếm: “Ông bỏ thuốc tôi, sao tôi có thể phụ ý tốt của ông được, đương nhiên là đi vui sướng rồi, chẳng lẽ ông nghĩ tôi tắm nước lạnh là có thể giải quyết à?”

“Người phụ nữ đó là ai?” Ông cụ Thẩm bị anh trách móc đến mức mặt lúc xanh lúc hồng, một bó tuổi còn làm ra loại chuyện này, quả thật là không được vẻ vang cho lắm.

Thẩm Duệ đút hai tay vào trong túi quần, đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, anh cười nhạt nói: “Không phải ông đoán ra được rồi sao? Đây là tự ông làm, nếu tôi đã làm chuyện đó với con gái nhà người ta, đương nhiên tôi phải phụ trách rồi. Đến lúc làm đám cưới, chúng tôi còn phải cảm ơn người mai mối là ông đấy.”

“…” Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của anh, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu. Người phụ nữ đêm qua là ai? Xin đừng là Tống Hân Nghiên.

Thẩm Duệ chậm rãi bước xuống nhà, anh nhìn thấy Nhan Tư đang cắm hoa trong phòng khách, thi thoảng còn ngâm nga vài câu hát, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt. Anh đi vào phòng khách, Nhan Tư nghe thấy tiếng bước chân, bà ta ngừng hát, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Duệ, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi, bà hỏi: “Em Tư, rốt cuộc là Diệp Thần phạm phải lỗi gì mà em lại dạy dỗ nó như thế?”

“Chị dâu đã nói là dạy dỗ rồi, trưởng bối dạy bảo con cháu mình cũng cần lý do sao?” Thẩm Duệ bước tới cạnh bàn trà, anh khom lưng rút một đóa hoa rồi đặt lên mũi ngửi, anh nói: “Hôm nay tâm trạng chị dâu có vẻ rất tốt, hẳn là chuyện đêm qua phải khiến chị vui lắm.”

Vẻ mặt Nhan Tư chợt thay đổi: “Lời này của em là có ý gì, chị nghe không hiểu.”

“Giả ngu?” Thẩm Duệ liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Trên bàn cơm hôm qua, chị bỏ thuốc vào trong bát canh chuẩn bị cho Diệp Thần, mặc dù tôi không biết chị dâu bỏ thuốc cho con trai mình làm gì, nhưng cũng không khó đoán, nhất định không đơn giản chỉ là muốn tặng phụ nữ cho cậu ta. Trời xui đất khiến gì Ngộ Thụ lại uống phải bát canh đó, chị dâu tính toán để Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi đổi phòng cho nhau, mục đích là để Ngộ Thụ vào nhầm phòng. Cứ như vậy, hôn sự của Ngộ Thụ và Gia Trân sẽ thất bại, đồng thời cũng gây tội với Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ đương nhiên là đòi công bằng cho cô Hạ, sau đó, nhà họ Thẩm và họ Tống sẽ trở mặt thành thù. Tôi muốn hỏi chị dâu, chị có thể đạt được cái gì? Hoặc là nói tập đoàn Khải Hồng sẽ nhận được lợi lộc gì?”

“Nói cứ như em Tư tận mắt nhìn thấy vậy, chứng cứ đâu?” Em Tư, trước khi vu khống chị, em phải lấy chứng cứ ra trước.” Nhan Tư chột dạ, không nghĩ Thẩm Duệ lại biết rõ mọi thứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom