• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 206-210

Chương 206: Hãy để em bảo vệ anh (3)

“Nghiên Nghiên, mọi chuyện đã qua, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu như em không muốn nhận dì ấy, cũng đừng miễn cưỡng chính mình, anh chỉ muốn em vui vẻ, em biết không?” Thẩm Duệ đưa tay qua mặt bàn, cầm tay cô, nhẹ nhàng an ủi nói.

“Ừm, em sẽ không miễn cưỡng chính mình nữa.” Tống Hân Nghiên lấy lại nụ cười, bên cạnh cô đã có một Thẩm Duệ tốt như vậy, cho dù mọi người trong thiên hạ đều không cần cô, cô vẫn còn có anh, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy thỏa mãn.

“Ăn cơm đi.”

......

Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Khải Hồng.

Đường Diệp Thần ngồi trên ghế da màu đen, anh ta nhìn báo cáo trên máy tính về Thẩm thị, còn có cổ phiếu phiêu hồng của tập đoàn Khải Hồng và phiêu lục của Thẩm thị, nỗi phiền muộn trong lòng anh ta liền biến đi: “Thẩm Duệ, đây chỉ là khởi đầu, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể lấy lại Thẩm thị, lấy lại tất cả thuộc về tôi.”

Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta thấy Đường Khải Hồng bước vào vội vàng đứng lên nói: “Ba.”

Đường Khải Hồng đi tới bên cạnh anh ta, bỗng nhiên tát vào mặt anh ta, ánh mắt ông ấy sắc bén trừng mắt nhìn anh ta: “Diệp Thần, con có biết con vừa làm ra chuyện tốt gì không? Trước khi con làm những việc này, con đã đến thông báo trước với ba chưa?”

Đường Diệp Thần che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Khải Hồng, anh ta nói: “Ba, con làm như vậy không sai, chúng ta vẫn luôn bị Thẩm thị đè đầu cưỡi cổ, hiện tại rốt cuộc cũng có thể mặt mày hớn hở, ba không những khen con ngược lại còn đánh con, ba quá đáng rồi.”

Đường Khải Hồng trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày hôm qua Thẩm thị vừa vạch trần vụ bê bối, hôm nay con liền bỏ đá xuống giếng, con gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?

“Con mặc kệ ông ấy nghĩ như thế nào? Nếu ông nội thật sự quan tâm đến chúng ta, sẽ không để cho chúng ta ủy khuất đến như vậy.” Đường Diệp Thần phẫn nộ nói: “Thẩm thị vốn là của chúng ta, chú Tư cướp đi từ trong tay chúng ta, ông nội không nói một tiếng, hiện tại con muốn dùng tất cả những gì mình có để đoạt lại.”

“Bộ con nghĩ ba không biết trong lòng con đang suy nghĩ cái gì sao, Diệp Thần, hiện tại thời cơ chưa tới, ba không cho phép con làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của Thẩm thị, có nghe thấy không?” Đường Khải Hồng quát lớn.

“Tại sao?”

“Đừng hỏi tại sao, con hãy làm như những gì ba nói.” Đường Khải Hồng nói xong, phất tay áo rời đi. Ông ấy vừa đi tới cửa, cửa liền từ bên ngoài đẩy ra, người nọ thiếu chút nữa đụng vào trong ngực ông ấy, nhìn thấy là Đường Khải Hồng, anh ấy vội vàng đứng vững, kính cẩn nói: “Chủ tịch Đường.”

Đường Khải Hồng nhíu mày, khẽ mắng: “Vào phòng làm việc của cấp trên, cậu không biết gõ cửa sao? Chút quy tắc nơi làm việc này cũng không hiểu, công ty giữ cậu lại làm gì?”

Vẻ mặt thư ký hoảng hốt, vội vàng nói: “Chủ tịch Đường, tôi biết sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa.”

Đường Khải Hồng nhìn anh ấy một cái, xoay người đi ra ngoài.

Thư ký vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh rồi lại bước nhanh đến trước mặt Đường Diệp Thần, đưa phong thư trong tay qua: “Tổng giám đốc Đường, đây là thư đến từ thành phố C, xin ngài xem qua.”

Đường Diệp Thần hai má nóng bỏng đau đớn, anh ta đoạt lấy lá thư, phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra ngoài. Thư ký thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Đường Diệp Thần ngồi xuống, anh ta mở phong bì ra, lấy ra một xấp ảnh, bức ảnh đầu tiên là Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách sạn. Dường như có một cái gai mắc vào cổ họng, đến cả thở cũng trở nên đau đớn

Anh ta tiếp tục lật xuống, bức ảnh tiếp theo là ở chợ đêm, người đến người đi, Tống Hân Nghiên ngửa đầu hôn lên cằm Thẩm Duệ, trong lòng anh ta giống như bị người ta ném một ngọn lửa, đốt cháy đến tận xương tủy.

Càng lật càng khiến cho ngọn lửa trong lòng anh ta bùng cháy mạnh mẽ. Sau khi lật xem mấy tấm ảnh, cả người anh ta u ám đến đáng sợ, anh ta quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau khi phát ra một tiếng va chạm lớn, trong phòng làm việc lại khôi phục sự yên tĩnh.

Đường Diệp Thần đứng trong một căn phòng đầy mớ hỗn độn, hai tay anh ta chống trên mép bàn, thở hổn hển. Vì sao, vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ? Anh ta có thể cho bất cứ thứ gì mà người đàn ông đó có thể cho cô. Thứ mà người đàn ông đó không thể cho cô thì anh ta cũng có thể cho, tại sao cô lại chọn Thẩm Duệ?

Đường Diệp Thần ghen tị đến phát điên, anh ta ấn vào đường dây nội bộ, lạnh lùng dặn dò: “Lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi.”

Thư ký nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Đường, buổi chiều có hội nghị ngài không thể vắng mặt, có thể đợi sau khi kết thúc hội nghị được không?”

“Tôi nói lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi, nói nhảm thêm một câu nữa thì liệu hồn mà đến phòng nhân sự nghỉ việc.” Đường Diệp Thần cúp máy đường dây nội bộ, tức giận đá một cước qua, màn hình máy tính bị anh ta đá bay, hoàn toàn lìa đời.

......

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Duệ trực tiếp dẫn Tống Hân Nghiên về chi nhánh. Anh còn có rất nhiều việc phải xử lý nhưng cũng không yên tâm khi để cô một mình ở trong khách sạn nên liền dứt khoát mang cô theo bên người.

Tống Hân Nghiên cùng anh vào phòng làm việc, cô nhỏ giọng nói: “Thẩm Duệ, anh mang em tới đây, lỡ bị người ta nói xấu thì sao?”

Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Ai dám nói nhảm nhí gì chứ? Nam nữ chúng ta chưa lập gia đình, không muốn người ta yêu đương sao?”

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên: “Hình như là như vậy, nhưng lỡ bị ba anh biết...”

“Không cần phải lo, hơn nữa, ông ta biết thì sao? Ông ta tự tay đưa anh lên giường em, ông ta có thể đổ lỗi cho chúng ta không?” Thẩm Duệ đứng trước mặt cô, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô nói: “Đêm đó nếu ông ta không chuốc thuốc anh, có lẽ anh còn có thể kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, cho nên ông ta chính là bà mối của chúng ta.”

“......” Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ cả lên, cô vội vàng lui về phía sau, vành tai vẫn còn lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, cô xoa xoa lỗ tai, đẩy lồng ngực anh, nói: “Mau đi làm đi, thiệt là không đứng đắn mà.”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi nhợt nhạt: “Nếu nhìn thấy em mà anh vẫn đứng đắn, vậy anh không phải là đàn ông nữa.”

“......” Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh, xoay người đi đến bên sô pha ngồi xuống. Cô lấy máy tính ra khỏi túi xách, bắt đầu thiết kế bản thiết kế trang trí của công viên số 10.

Thẩm Duệ đi tới bàn làm việc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt cô chuyên chú làm việc, đáy mắt anh càng lộ ra ý cười. Trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Thành đi vào. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi trên sô pha, anh ta gật đầu với cô, Tống Hân Nghiên đáp lại anh ta bằng nụ cười.

Thẩm Duệ thấy thế liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thành, Nghiêm Thành vội vàng đi qua, bắt đầu báo cáo hành trình buổi chiều, cùng với tiến độ xử lý bên quan hệ công chúng.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm ra danh tính của kẻ gây rối ném trứng thối vào anh ở sân bay ngày hôm qua, một năm trước, bọn họ quả thật đã mua căn phòng tinh phẩm do Thẩm thị đưa ra, nhưng con gái của bọn họ không phải qua đời vì bệnh bạch cầu, mà là viêm phổi dẫn đến sốt cao không hạ, co giật mà chết.” Nghiêm Thành báo cáo.

Thẩm Duệ híp đôi mắt phượng, thấy Tống Hân Nghiên nhìn về phía anh, anh khẽ nháy mắt với cô, sau đó nghiêm trang nói: “Lấy được báo cáo tử vong của đối phương chưa?”

Tống Hân Nghiên hiểu được anh đang ám chỉ điều gì, trong lòng cô liền quay cuồng, vội vàng cúi đầu xuống, chợt nghe Nghiêm Thành nói: “Lấy được rồi, tôi đã giao cho cơ quan chức năng giám định thật giả, nhưng bọn họ cứ một mực khẳng định là do mua nhà của chúng ta nên mới như vậy. ”

“Bọn họ đơn giản là muốn thừa dịp hỗn loạn để kiếm chút tiền, chờ báo cáo tử vong được đưa ra, bọn họ sẽ tự động biến mất, không cần để ý tới. Nhân tiện, chuyện tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?” Ngày hôm qua trong cơn tức giận, Thẩm Duệ nhất thời không thể bình tĩnh lại. Chuyện hôm nay của tập đoàn Khải Hồng nói cho anh biết một đạo lý, hiện tại Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong là người trên cùng một con thuyền, thuyền bị lật, bọn họ đều không gặp được chỗ tốt, ngược lại làm cho ngư ông đắc lợi.
Chương 207: Hãy để em bảo vệ anh (4)

“Tôi đã sai người điều tra ông Trịnh, ông ấy có quan hệ hợp tác lâu dài với Nghiệp Chi Phong, Chủ tịch Đổng rất tín nhiệm ông ấy, rất nhiều người nói ông ấy là con người thật thà, nhưng gần đây bỗng nhiên dính vào cờ bạc, nợ rất nhiều khoản vay nặng lãi, gần đây bọn cho vay nặng lãi đòi nợ rất chặt, ông ấy liền đem công quỹ mà Nghiệp Chi phong đưa cho ông ấy để đi trả nợ, bởi vậy việc xoay vốn trở nên khó khăn, cho nên ông ấy mới dùng vật liệu kém chất lượng thay thế vật liệu tốt. Sau khi vụ bê bối được đưa ra ánh sáng, ông ấy đã trốn với tiền của mình. ”

“Tìm được người chưa?” Thẩm Duệ hỏi.

“Vẫn chưa, Nghiệp Chi Phong bên kia cũng đang tìm ông ấy, nhưng không ai biết ông ấy đang trốn ở nơi nào.”

“Phái người tìm, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm thấy người cho tôi.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, vụ bê bối formaldehyde của Thẩm thị cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, anh hoài nghi có người đã sớm bày mưu tính kế. Chỉ khi tìm được lão Trịnh, anh mới có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt ra kẻ đứng đằng sau.

“Vâng, tôi sẽ bảo mọi người tiếp tục tìm, bất luận kẻ nào có liên quan đến lão Trịnh đều không tha.” Nghiêm Thành nói.

Thẩm Duệ phất phất tay, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Nghiêm Thành cầm tài liệu đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ ấn huyệt thái dương, cô đứng dậy đi tới, thay ngón tay anh ấn nhẹ vào huyệt thái dương của anh, Thẩm Duệ thoải mái thở dài: “Thật thoải mái.”

Tống Hân Nghiên biết, vụ việc lần này nếu không được xử lý thích đáng, Thẩm thị chỉ sợ rất khó vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cô nói: “Thẩm Duệ, em cảm thấy lão Trịnh này rất khả nghi, mọi người bên cạnh ông ấy đều nói con người ông ấy thật thà, lại đột nhiên dính líu cờ bạc, tại sao em cứ cảm thấy giống như là có người cố ý để Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong tìm ra, để cho các anh tự chui đầu vào rọ.”

Thẩm Duệ nhắm mắt lại, những điều mà cô nói anh cũng đã từng nghĩ đến, anh muốn nghe ý kiến của cô: “Tiếp tục nói.”

“Ở phương diện phát triển bất động sản nhà cửa thì Thẩm thị chính là đầu tàu của Đồng Thành, tiếng vang của Thẩm thị vang vọng khắp cả nước, mà Nghiệp Chi Phong là doanh nghiệp thiết kế nội thất nổi tiếng trong nước, nếu đồng thời chỉnh đốn hai tập đoàn này, như vậy lợi ích thị trường bỏ trống sẽ vô cùng khả quan. Cho nên em nghi ngờ là có người đã chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ từ trước, từng bước chỉnh đốn Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong, sau đó nuốt chửng như cá voi nuốt, nuốt chửng thị trường vốn thuộc về Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong” Tống Hân Nghiên nói.

“Phân tích không sai, quả thật có người muốn cướp đoạt thị trường thuộc về Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong.” Thẩm Duệ mở mắt ra, anh đưa tay kéo tay cô xuống, tìm kiếm tin tức hôm nay trên mạng, lật máy tính lên, anh nói: “Anh xem tin tức mới hôm nay.”

Tống Hân Nghiên cúi người liếc nhanh qua, cô khiếp sợ nhìn Thẩm Duệ: “Anh nghi ngờ tập đoàn Khải Hồng?”

“Không, tập đoàn Khải Hồng không có năng lực lớn như vậy, anh nghi ngờ có người giở trò sau lưng bọn họ. Muốn đồng thời sáp nhập thị trường bất động sản và thiết kế, tập đoàn Khải Hồng còn chưa có tài lực lớn như vậy. Có câu nói là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình ở phía sau, anh tin chắc còn có người nhìn chằm chằm miếng thịt béo Thẩm thị này.” Trong đôi mắt phượng của Thẩm Duệ đầy tài nghệ điêu luyện, dáng vẻ này lại có bảy tám phần tương tự khi ông cụ Thẩm tính kế người khác, bọn họ không hổ là ba con.

Tống Hân Nghiên một chút cũng không hiểu, trên thương trường đầy những kẻ lừa gạt này, cô càng không muốn hiểu, chỉ là lo lắng cho Thẩm Duệ đối phó không được: “Vậy anh định giải quyết như thế nào?”

Tống Hân Nghiên nhớ rõ mấy năm trước trong giới bất động sản có một scandal sóng gió, cũng là bởi vì hàm lượng formaldehyde và benzen vượt quá mức quy định tạo thành làn sóng trả phòng, sau đó công ty kia đóng cửa. Doanh nghiệp như Thẩm thị đóng cửa là không có khả năng, nhưng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, và sẽ rất khó để trở lại thời kỳ huy hoàng như hiện tại nếu sức ảnh hưởng bị tổn hại nghiêm trọng.

Thẩm Duệ vuốt cằm, trong mắt đều là tính toán, anh nói: “Hãy đặt trái tim của em trở lại chỗ cũ, yên tâm thiết kế bản thảo thiết kế của em đi, những chuyện này cứ để anh đối phó.”

“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật gật đầu, nghe được những lời này của anh, cô liền cảm thấy yên tâm.

Chuông điện thoại di động của cô đột nhiên lại vang lên, cô đi qua chỗ bàn trà, cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên, cô theo bản năng nhìn Thẩm Duệ một cái, cô nói: “Em ra ngoài nhận điện thoại.”

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cô đi ra ngoài, đôi lông mày nhíu chặt, điện thoại của ai không thể nghe trước mặt anh?

Tống Hân Nghiên đứng ở hành lang, nghe điện thoại, cô không vui nói: “Có việc gì không?”

“Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?” Đường Diệp Thần đứng ở bên ngoài sân bay, từng đợt sóng nhiệt của thành phố C phả về phía anh ta, cả người anh ta đều ở trong dầu sôi lửa bỏng. Để tránh tai mắt của người khác, bọn họ cư nhiên chạy đến thành phố C để vụng trộm.

“Không có việc gì thì tôi cúp máy.” Tống Hân Nghiên cầm điện thoại di động xuống, vừa định cúp máy, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói đầy chế giễu: “Sao vậy, vội vã đi cùng anh ta như vậy sao? ”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Tống Hân Nghiên rất tức giận, sau khi bọn họ nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cũng đã không còn quan hệ gì nữa. Anh ta không đi bắt đầu cuộc sống mới của anh ta đi, còn ở đây dây dưa với cô không chịu buông là có ý gì?

“Không có gì, chỉ là muốn cho em một bất ngờ thật lớn.” Đường Diệp Thần nói xong liền cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên nghe tiếng “bíp” truyền đến từ đầu dây bên kia, cô vô cùng tức giận, vừa quay đầu lại, liền thấy Thẩm Duệ dựa vào trước cửa phòng làm việc, đang bình tĩnh nhìn cô, cô theo bản năng siết chặt điện thoại di động, bước nhanh qua.

Thẩm Duệ nhìn cô đến gần, anh nói: “Điện thoại của ai vậy?”

Tống Hân Nghiên chần chừ một chút, nói: “Gọi nhầm.”

Cô không muốn để Thẩm Duệ biết Đường Diệp Thần còn đang dây dưa với cô, cô thật sự không rõ vì sao Đường Diệp Thần lại làm như vậy, khi bọn họ ở bên nhau, anh ta ghét bỏ cô, tìm mọi cách để cô nếm trải nhục nhã, bây giờ đã ly hôn rồi, anh ta lại tìm mọi cách dây dưa với cô.

Ánh mắt thâm sâu của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến cảm thấy chột dạ trong lòng, cô nói: “Sao vậy, sao lại nhìn em như vậy?”

Thẩm Duệ đưa tay ôm eo cô, đưa cô vào văn phòng, anh nói: “Không có gì, Nghiên Nghiên, anh không thích người khác nói dối, nhất là em.”

Tống Hân Nghiên chân mềm nhũn đến mức không thể đứng vững, cô nói: “Em không có, thật sự là gọi nhầm.”

Thẩm Duệ véo thắt lưng cô: “Gọi nhầm thôi mà em có cần phải nói nhảm với người đó nhiều như vậy không? ”

“......” Tống Hân Nghiên tránh khỏi vòng tay của anh, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống. Ở chung với Thẩm Duệ đã lâu, cô phát hiện dục vọng chiếm hữu của Thẩm Duệ rất cao. Lần trước cô lau thuốc cho Liên Mặc, anh liền nổi giận một trận. Cho nên cô không muốn nói với anh, Đường Diệp Thần còn đang dây dưa với cô, bọn họ là mối quan hệ chú cháu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không thể bởi vì cô, hai chú cháu liền trở mặt thành thù.

Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó ông cụ Thẩm càng muốn nói cô là hồng nhan họa thủy.

Thẩm Duệ nhìn cô, một lúc lâu sau mới đi bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.

Một lúc sau, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên lại vang lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi điện thoại, nhận thấy ánh mắt Thẩm Duệ nhìn qua, cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa. Động tác của Thẩm Duệ lại nhanh hơn cô, khi cô mở cửa, anh nắm chặt tay cô đóng cửa lại, tay kia lấy đi điện thoại di động của cô, Tống Hân Nghiên đưa tay muốn cướp lại, điện thoại đã kết nối: “Là ai?”

Đường Diệp Thần không nghĩ tới người nhận điện thoại là Thẩm Duệ, anh ta cười quái dị một tiếng, nói: “Yo, quan hệ của hai người đã thân mật đến mức chú có thể nhận điện thoại của cô ấy? Mau đưa điện thoại cho cô ấy.”
Chương 208: Hãy để em bảo vệ anh (5)

“Cô ấy không rảnh, có chuyện gì thì cứ nói với chú.” Lông mày của Thẩm Duệ nhíu thành một chữ Tứ Xuyên, ánh mắt anh nhìn Tống Hân Nghiên, hận không thể bóp chết cô.

“Nói với chú chỉ sợ không tiện lắm, chú Tư, truyền thông có biết quan hệ giữa hai người không, có muốn cháu tiết lộ với truyền thông hay không, đến lúc đó danh dự của chú Tư bị tổn hại, ngày mai cổ phiếu Thẩm thị chỉ sợ lại sẽ tuột dốc không phanh.” Đường Diệp Thần đứng trên lầu chi nhánh, vẻ mặt u ám.

Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên bị rò rỉ nghiêm trọng, cô đương nhiên cũng nghe được những lời nói uy hiếp của Đường Diệp Thần, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm u của Thẩm Duệ, cô vội vàng nói: “Đường Diệp Thần, anh đừng làm bậy.”

“Căng thẳng? Đau lòng? Vậy thì mau ra ngoài gặp anh.” Đường Diệp Thần nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của cô, trong lòng anh rất không có tư vị. Anh ta hối hận, anh ta không nên ly hôn với cô, nếu không họ sẽ vĩnh viễn danh chính ngôn thuận ở bên nhau.

“Cô ấy sẽ không đi, còn nữa, nếu cháu muốn tiết lộ với truyền thông như thế nào thì chú không biết nhưng chú ước gì cháu náo loạn để khắp thiên hạ đều biết cô ấy chính là người phụ nữ của Thẩm Duệ, để không còn ai dám ngấp nghé đến cô ấy nữa.” Thẩm Duệ ngông cuồng nói xong liền đưa tay cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên nhào tới đoạt lấy điện thoại di động, cô trừng mắt nhìn anh, đau đầu nói: “Thẩm Duệ, anh hồ đồ quá rồi đấy, Thẩm thị hiện tại còn chưa bình ổn, căn bản không chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào, nếu thật sự ở thời điểm mấu chốt này đem quan hệ của chúng ta tung tin ra ngoài, Thẩm thị nhất định sẽ càng thêm tồi tệ.”

“Thì sao?” Thẩm Duệ vẻ mặt âm trầm, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

“Em sẽ gặp anh ta, em sẽ thuyết phục anh ta không tiết lộ.” Tống Hân Nghiên không muốn anh vì cô mà có chút thương tổn gì, nhất là khi Thẩm thị đang ở trong mưa gió phiêu diêu.

Hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao ông cụ Thẩm liều chết cũng phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau, bởi vì quan hệ của bọn họ chính là một quả bom hẹn giờ, có thể đem Thẩm Duệ nổ tan xương nát thịt.

Thẩm Duệ vô cùng tức giận, anh ra tay nhanh như chớp, túm lấy cổ tay cô, giận dữ nói: “Em là người phụ nữ của anh, không lẽ anh cứ trơ mắt nhìn em cầu xin tha thứ từ chồng cũ của em? Em để mặt mũi anh đi đâu?”

“Thẩm Duệ, em không cầu xin anh ta tha thứ. Ở đây, em dám phóng túng chính mình xuất hiện bên cạnh anh, là bởi vì trong này không ai biết thân phận của em. Nhưng trở lại Đồng Thành, quan hệ của chúng ta sẽ không thể phơi bày ra ngoài trước ánh sáng, bởi vì em là cháu dâu cũ của anh. Thanh danh của em không quan trọng, dù sao em cũng là một nhân vật nhỏ, không lâu sau tất cả mọi người sẽ quên em, nhưng anh thì không thể, em muốn bảo vệ anh, anh có hiểu rõ hay không?” Tống Hân Nghiên nói xong, dùng hết sức lực muốn rút tay mình ra, nhưng có thế nào cũng không rút ra được.

Thẩm Duệ tức giận nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trong mắt em, anh chính là một người đàn ông nhu nhược vô năng như vậy sao, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được? Được rồi, em đi đi, nếu anh ta bảo em lên giường với anh ta, em vì bảo vệ anh cũng muốn lên giường với anh ta sao?”

Tống Hân Nghiên tức giận đến đau dạ dày, yêu nghiệt này ngay cả tự kiềm chế để bản thân bình tĩnh lại cũng không biết, tức giận đến mức cái gì cũng có thể nói ra, cô nói: “Anh không cần phải áp đặt cái suy nghĩ xấu xa đó lên từng người đâu.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên biết rõ, lời nói của Thẩm Duệ có vài phần đạo lý, ngày đó ở bên ngoài nhà họ Tống, nếu không phải Liên Mặc kịp thời chạy tới, chỉ sợ Đường Diệp Thần thực sự sẽ cưỡng bức cô ngay trên đường.

Nhưng Thẩm thị bởi vì formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn nên đã làm cho anh sứt đầu mẻ trán, cô làm sao còn có thể để cho anh bởi vì chuyện của cô mà một lần nữa đứng ở đầu ngọn sóng gió? Mặc dù những chuyện cô có thể làm rất nhỏ, có lẽ cũng không thể bảo vệ anh, nhưng cô vẫn muốn tận lực thử một lần.

“Anh áp đặt suy nghĩ xấu xa lên anh ta?” Thẩm Duệ tức đến phát điên, giọng điệu càng ngày càng lạnh nhạt: “Em đây là vì anh ta mà trở nên bất bình sao?”

“Em không có.” Tống Hân Nghiên biện minh trong bất lực: “Tại sao anh lại không thể tin em chứ?”

“Anh chỉ là không tin được nhân phẩm của anh ta!” Thẩm Duệ là người quyết đoán, anh không tin được nhân phẩm của Đường Diệp Thần, càng không cách nào có thể kết luận Tống Hân Nghiên đối với Đường Diệp Thần còn có tình cảm hay không. Bọn họ yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, bọn họ ở bên nhau suốt tám năm, ngay cả anh cũng chỉ có thể trông mà không thể đạt được.

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn anh, cô nói: “Thẩm Duệ, em sẽ không để anh vì em mà bị tổn thương, đây là lời thề mà em dành riêng cho anh khi chúng ta đến với nhau, nếu anh bị tổn thương vì em, nhất định em sẽ rời khỏi anh mà không có chút do dự.”

Tống Hân Nghiên nói xong liền bước nhanh đến bên sô pha cầm lấy túi xách của mình, xoay người đi ra ngoài phòng làm việc, lướt qua anh, anh bỗng nhiên túm lấy cổ tay cô, cất lên giọng nói chua xót: “Em có biết không? Tại sao em vẫn không chịu dựa dẫm vào anh, cứ để mọi việc giao cho anh xử lý?”

“Bởi vì em không muốn làm cho anh mệt mỏi hơn, Thẩm Duệ, em yêu anh, nhìn thấy anh vì em mà chịu mệt mỏi, em nhất định sẽ không vui, chứ đừng nói đến hạnh phúc. Cho nên lần này, để cho em bảo vệ anh, có được không?” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt của anh, nơi đó sâu không thấy đáy, giống như ẩn chứa phong ba bão táp, có thể cắn nuốt cô.

Trong lòng Thẩm Duệ cảm động không thôi, giây phút này, cô ở trong mắt anh đẹp biết bao, như vậy càng khiến anh thêm lo lắng. Anh vẫn luôn cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, nhưng giây phút này, cô gái nhỏ này lại dùng sự cố chấp của mình, giúp anh nếm được mùi vị khi được bảo vệ là như thế nào.

Nhưng anh làm thế nào có thể sẵn sàng để cô đi gặp chồng cũ của cô? Anh là một người đàn ông, một người đàn ông yêu cô. Để người phụ nữ của mình dấn thân vào những nơi nguy hiểm, đó tuyệt không phải là chuyện Thẩm Duệ anh sẽ làm.

Anh cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt lấy cô, tựa như muốn đem cô cọ xát vào trong xương máu. Tống Hân Nghiên cả người đều run rẩy, biết anh thỏa thuận khiến cô rất vui vẻ, đưa tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, giống như đang xoa dịu anh vậy.

Một giây sau, cơ thể cô rơi vào trong chăn mềm mại, trên người bỗng nhiên nhẹ nhàng, cô mơ màng mở to hai mắt, lại nhìn thấy Thẩm Duệ xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ. Cô chống người ngồi dậy, trơ mắt nhìn anh đóng cửa, cô bỗng nhiên ý thức được cái gì đó liền vội vàng xông qua kéo cửa nhưng cửa đã bị anh khóa trái từ bên ngoài.

“Thẩm Duệ, anh mau thả em ra ngoài.” Tống Hân Nghiên dùng sức đập cửa, cô không ngờ yêu nghiệt này lại lừa gạt người khác, thừa dịp cô ý loạn tình mê, nhốt cô ở phòng nghỉ, anh muốn làm gì?

Thẩm Duệ cầm chìa khóa trong tay, anh vỗ vỗ cửa, giống như đang sờ đầu cô, anh nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”

Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh dần xa, Tống Hân Nghiên vỗ cửa kịch liệt: “Thẩm Duệ, anh mau quay về đi, mở cửa ra cho em, Thẩm Duệ...”

Bên ngoài truyền đến một tiếng “cạch” đóng cửa, cả căn phòng đều chìm vào im lặng, cô suy sụp ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, Thẩm Duệ đi gặp Đường Diệp Thần, liệu có thể xảy ra đại chiến thế giới hay không?
Chương 209: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (1)

Đường Diệp Thần đứng ở dưới lầu chi nhánh, anh ta chắc chắn với tính cách của Tống Hân Nghiên khi nghe được lời uy hiếp của anh ta, cô chắc chắn sẽ xuống lầu gặp anh ta. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bây giờ anh ta không phân biệt được mình đang suy nghĩ cái gì. Là hy vọng cô xuống gặp anh ta vì bảo vệ Thẩm Duệ hay là hy vọng cô không xuống.

Quen biết cô tám năm, tính cách của cô như thế nào anh ta biết rất rõ. Nếu không phải là yêu sâu đậm thì cô sẽ không bị anh ta đe dọa.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, anh ta quay đầu lại thì thấy một chiếc Mercedes-BenZ màu đen dùng tốc độ liều mạng vọt về phía anh ta, càng tới càng gần. Anh ta nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong mắt phượng giống như có một ngọn lửa giận dữ đang cháy, hủy trời diệt đất, làm cho người ta đặc biệt cảm thấy sợ hãi.

Dường như cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra, ngày đó anh cũng lái chiếc Lamborghini xông về phía anh ta, nhưng anh ta chỉ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh, hình như là đang đánh cược xem anh có dám đâm vào hay không.

Mà giờ phút này, trong mắt Thẩm Duệ không có chút do dự nào, anh thật sự muốn đâm chết anh ta!

Sau lưng Đường Diệp Thần đã đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, muốn bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại càng ngày càng hoảng hốt. Nhìn chiếc Mercedes-BenZ màu đen đang nhanh chóng đến gần, giống như một con thú đang trong cơn tức giận, muốn xé rách kẻ thù. Anh ta không kịp nghĩ gì mà lăn khỏi chỗ, nhanh chóng tránh đi.

Khi anh ta tránh đi thì một tiếng phanh bén nhọn cắt qua không trung, chiếc Mercedes-BenZ vững vàng dừng lại, đầu xe khó khăn lắm mới dừng vững lại ở chỗ anh ta, nếu như anh ta không tránh thì chỉ sợ rằng vào giờ này phút này đã bị đâm bay.

Đường Diệp Thần chật vật đứng lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bàn tay buông xuống bên cạnh thậm chí còn đang lén lút run rẩy, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Duệ.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn của Thẩm Duệ, giống như là đã được tỉ mỉ điêu khắc qua. Góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng của anh đỏ ngầu, khinh thường nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần đứng bên ngoài xe, anh nói: “Ngay cả chết cũng sợ thì cậu nói xem cậu lấy cái gì để uy hiếp tôi?”

Mắt Đường Diệp Thần đầy hận ý: “Chú cho rằng hai người có thể ở cùng một chỗ sao?”

“Có thể ở cùng một chỗ hay không cũng không phải do cậu quyết định, lên xe!” Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.

Đường Diệp Thần cắn răng, mở cửa xe ngồi vào. Thẩm Duệ nhìn gương chiếu hậu rồi cười lạnh, khởi động xe rời khỏi chi nhánh.

Trong quán cà phê, Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần ngồi đối diện nhau, hai chân anh xếp chồng lên nhau, nhàn nhã tựa vào sofa đơn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Đường Diệp Thần đối diện, giờ phút này vẻ mặt anh ôn hòa, hoàn toàn không có chút tàn nhẫn như vừa rồi muốn đâm chết anh ta.

Ngược lại, toàn thân Đường Diệp Thần căng thẳng, vẻ mặt bén nhọn, anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, nói: “Vậy chú muốn như thế nào mới có thể chịu từ bỏ cô ấy?”

“Chúng tôi là một cặp trời sinh, ai cũng không thể từ bỏ người kia. Ngược lại, làm cho tôi có hơi không hiểu, khi cô ấy đi theo cậu thì cậu lại vô cùng khinh thường, khi cô ấy thấu lòng mọi chuyện muốn rời đi thì cậu lại dây dưa mọi cách, hành vi như này của cậu làm cho tôi nghĩ đến hai chữ.” Thẩm Duệ dừng một chút, bưng ly cà phê lên trước mặt nhấp một ngụm.

Trực giác của Đường Diệp Thần cho biết chắc chắn là anh sẽ phun ra mấy lời máu chó, quả nhiên!

“Hèn hạ!” Thẩm Duệ khẽ mở môi mỏng, không mặn không nhạt nói ra hai chữ này.

Sắc mặt Đường Diệp Thần thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Duệ, chú đừng có quá đáng.”

“Yo, ngay cả chú Tư cũng không gọi? Đó là cách ba mẹ của cậu dạy cho cậu về cách tôn trọng người lớn tuổi hơn sao?” Tính ra thì Thẩm Duệ chỉ lớn hơn Đường Diệp Thần có hai tuổi, lại cao hơn anh ta một thế hệ. Trước kia anh ta chỉ nghĩ đến tầng quan hệ này để ăn chơi, nhưng bây giờ khi anh nhìn thấy anh ta kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất thoải mái đắc ý.

Sắc mặt Đường Diệp Thần khó coi, từ lúc bọn họ gặp mặt, anh ta vẫn luôn ở thế hạ phong. Người đàn ông trước mặt này, vô luận là thân phận hay là khí thế, đều đè anh ta cả một cái đầu, anh ta cười lạnh nói: “Chú còn biết chú là trưởng bối sao, vậy thì chú cần phải làm chút chuyện trưởng bối nên làm, không nên dây dưa không buông với cháu dâu.”

“Ha ha.” Thẩm Duệ tặng hai tiếng cười lạnh cho anh ta: “Để tôi sửa lại một chút, là cháu dâu cũ, hiện tại cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với cậu.”

“Phải không? Cháu lại không nhìn ra.” Đường Diệp Thần chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve râu mới xuất hiện, vẻ mặt khiêu khích: “Hân Nghiên yêu cháu tám năm, cho dù cháu có làm tổn thương cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng không chịu rời đi, chú xác định trong thời gian ngắn này, cô ấy có thể quên đi tình cảm của cô ấy dành cho cháu sao?”

Thẩm Duệ chỉ nhìn anh ta chằm chằm, đôi môi mỏng gợi lên vẻ chế giễu: “Một người là chồng cũ đã từng làm tổn thương cô ấy sâu sắc nhất, với một người là bạn trai hiện tại cưng chiều cô ấy đến tận xương tủy, tôi nghĩ người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào? Hay là cậu ở trong đám người phụ nữ không quen kia đều cho rằng tất cả phụ nữ đều nên quấn chặt lấy cậu không chịu buông tay?”

Nội tâm Đường Diệp Thần bị một câu nói của anh làm chấn đồn, anh ta vô cùng chật vật. Trước khi ly hôn, anh ta đã diễn một vở kịch đi du lịch lại ở quê nhà, chỉ là muốn gợi lên những kỷ niệm và sự luyến tiếc của cô về quá khứ.
Chương 210: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (2)

Anh ta tin rằng khi họ bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của mình một lần nữa. Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi ly hôn cô ấy hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh ta, cái gì anh ta cũng không giữ được.

Cái loại này trống rỗng ai cũng không có cách nào lấp đầy được, thậm chí cuối cùng anh ta cũng không thể trở về được cái loại cuộc sống phóng túng này. Năm năm đi lòng vòng, người phụ nữ anh ta yêu nhất vẫn là cô.

“Diệp Thần, cậu cũng đã ba mươi tuổi rồi, cách xử lý mọi chuyện phải trưởng thành lên, không nên ngây thơ giống như một đứa trẻ không có kẹo ăn, người lớn nên có khí chất của người lớn, cầm được có thể buông xuống được, không phải là câu cửa miệng của cậu sao?” Thẩm Duệ giống như là trưởng bối vừa thông cảm vừa dụ dỗ.

“Chú Tư, chú không để cô ấy đến gặp cháu, là lo lắng cô ấy vẫn còn tình cảm chưa dứt đối với cháu sao?” Đường Diệp Thần nghiêng người nhìn anh, nhìn thấy đồng tử anh co rụt lại, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười, giống như bắt được điểm yếu của anh, cười vui vẻ lại thoải mái: “Đúng rồi, hình như cháu quên nói cho chú biết một chuyện, mấy ngày trước Hân Nghiên trở về nhà họ Tống, còn hôn cháu dưới tán cây, nếu trong lòng cô ấy có chú, làm sao có thể nguyện ý hôn cháu chứ?”

Trên trán Thẩm Duệ nổi đầy gân xanh, anh đứng lên, lướt qua mặt bàn túm lấy cổ áo anh ta, dùng sức kéo về phía mình, trong mắt phượng của anh bây giờ tràn đầy lửa giận khiến người ta giật mình: “Đường Diệp Thần, tôi cảnh cáo cậu, Tống Hân Nghiên bây giờ là người phụ nữ của tôi, nếu như cậu dám đưa tay nhúng chàm cô ấy, duỗi tay trái tôi sẽ băm tay trái của cậu, duỗi tay phải tôi sẽ băm tay phải của cậu, không tin chúng ta có thể thử xem!”

“Thẹn quá hóa giận à?” Đường Diệp Thần không sợ chết tiếp tục trêu chọc: “Hân Nghiên là một người phụ nữ rất thẹn thùng, nhẹ nhàng chạm vào, toàn thân cô ấy đỏ như tôm nấu chín, anh biết chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy, chúng tôi ngủ bao nhiêu lần? Ôi chao, tôi làm sao quên mất, chú Tư rất thích nhặt giày rách mà người khác đã mặc qua, cũng đúng, không có công lao của cháu, nếu như cô ấy không được dạy dỗ thì làm sao có thể nhạy cảm đươc như vậy? A, cháu làm sao quên, chú Tư đâu có chức năng kia, lại không thể cảm nhận được cái loại cảm giác như lên trời này.”

“Cậu thật khốn nạn!” Trong hô hấp Thẩm Duệ giống như đang phun ra lửa, anh nắm chặt lại nắm tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần, nắm đấm lại chậm chạp không hạ xuống, bỗng nhiên anh đẩy anh ta ra, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay, đôi mắt của đầy mỉa mai nói nhẹ: “Yên tâm, tôi sẽ không đánh cậu, đánh cậu sẽ làm bẩn tay của tôi.”

Nói xong, khăn ướt trong tay anh bay tới trên mặt đẹp trai của Đường Diệp Thần, nhìn anh ta tức giận kéo khăn ướt xuống, anh cười lạnh nói: “Hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu được vì sao Hân Nghiên lại cố ý muốn ly hôn với cậu, kết hôn với một người đàn ông không có đạo đức như cậu, có lẽ bây giờ cô ấy đã hối hận đến mức hận không thể chọc mù hai mắt của mình.”

Thẩm Duệ nói xong, xoay người rời đi.

Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng anh nghênh ngang rời đi, trong lòng anh ta hừng hực thiêu đốt lửa giận, bàn tay anh ta vung lên, ly cà phê trên bàn bay ra ngoài, đụng vào chân bàn, đáp lại anh ta là tiếng vỡ vụn, một đống lộn xộn, anh ta thô bạo kéo cà vạt, tức giận thở hổn hển.

Thẩm Duệ, tôi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ không!

......

Tống Hân Nghiên ở trong phòng nghỉ chờ mòn mỏi cũng không thấy Thẩm Duệ trở về. Thẩm Duệ lừa gạt, khóa trái cô trong phòng nghỉ, túi xách và điện thoại di động rơi ra ngoài, cô muốn liên lạc với anh cũng không liên lạc được.

Trong lòng cô lo lắng, đi tới đi lui trong phòng nghỉ, thời gian trôi qua vô cùng dài, một giờ, hai giờ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau đó cô phát hiện ra một vấn đề rất là nghiêm trọng, trong phòng nghỉ không có toilet.

Cô im lặng không nói gì, bây giờ cô buồn đi toilet lắm rồi thì nên làm gì đây?

Thẩm Duệ rời khỏi quán cà phê, anh ngồi vào trong xe, cổ họng giống như một khối than đỏ, mỗi lần hít một hơi đều đau đến tê tâm liệt phế. Anh nhắm mắt lại, lời nói của Đường Diệp Thần còn xoay quanh bên tai anh không rời, hai tay anh nắm chặt vô lăng.

Thừa nhận đi, Thẩm Duệ, anh để ý đến phát điên.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, kéo anh từ vực sâu ghen tị trở về, anh cầm lấy điện thoại di động kết nối, giọng nói của Nghiêm Thành từ đầu kia truyền đến, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, bộ phận kiểm tra chất lượng đã đến khu biệt thự, khi nào thì sếp đến?”

“Tôi đi qua ngay lập tức.” Thẩm Duệ cúp điện thoại, khởi động xe chạy về phía biệt thự.

Bộ phận kiểm tra chất lượng sẽ tiến hành kiểm tra hàm lượng formaldehyde và benzen của biệt thự, sau khi kiểm tra đủ điều kiện, sẽ bắt đầu lại việc cải tạo. Thẩm Duệ yêu cầu trong quá trình tiến hành kiểm tra chất lượng cần phải phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, hơn nữa còn phải mời vài chủ nhà đi cùng, trong đó có vợ chồng Bạc Mộ Niên.

Thẩm Duệ dùng phương thức kiểm tra hoàn toàn rõ ràng, để lấy lại niềm tin của công chúng đối với bất động sản công ty họ Thẩm. Kiểm tra chất lượng không quá quan trọng, anh có thể phá dỡ biệt thự rồi cho xây dựng lại, cũng tuyệt đối không cho phép có một căn nhà không đủ tiêu chuẩn bán cho mọi người.

Tại hiện trường, việc kiểm tra chất lượng bắt đầu náo nhiệt, hầu hết chất lượng các biệt thự đều đạt tiêu chuẩn, nhưng hàm lượng formaldehyde của công viên số 10 lại vượt quá tiêu chuẩn. Thẩm Duệ cũng không nhíu mày, dặn dò Nghiêm Thành gọi người chuẩn bị cho nổ mìn.

Đây là người duy nhất có thể xoay chuyển lòng tin của công chúng đối với bất động sản của công ty nhà họ Thẩm, Nghiêm Thành không chút do dự, xoay người đi gọi người chuẩn bị cho phá bỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom