• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 196-200

Chương 196: Chờ anh về (2)

Thẩm Duệ rời khỏi căn hộ, lái xe đến công ty, một nhóm phóng viên theo dõi ở cổng công ty, khi thấy xe của anh đi vào, họ lao tới. Phóng viên đặt một câu hỏi sắc bén: “Tống giám đốc Thẩm, liệu vụ bê bối ở thành phố C về nồng độ formaldehyde và benzen quá mức trong biệt thự ở thành phố có ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh công ty của Thẩm thị, thị trường chứng khoán hôm nay mở cửa, và cổ phiếu của Thẩm thị đã giảm tới mức giới hạn, xin hỏi ngài đã có phương án giải quyết chưa?”

"Tôi nghe nói rằng chủ nhân của các biệt thự đã lần lượt yêu cầu trả lại nhà. Các giám đốc của công ty đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Liệu cuộc họp này có loại ngài ra khỏi vị trí chủ tịch không ?"

“Tổng giám đốc Thẩm, mong ngài trả lời.”

“Tổng giám đốc Thẩm.”

Cho dù bị phóng viên vây quanh nhưng phong thái của Thẩm Duệ vẫn thong dong bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ nóng nảy, bốc đồng, cứ như nhìn sự hỗn loạn và ồn ào trước mặt như vô hình, anh không nói gì, về sĩ của tập đoàn nhanh chóng chạy ra ngăn chặn đám phóng viên.

“Tổng giám đốc Thẩm, mời!” Nghiêm Thành đến bên Thẩm Duệ, nói.

Thẩm Duệ sải bước vào công ty, Nghiêm Thành đi theo sau anh báo cáo tình hình cho anh: “Tổng giám đốc Thẩm, khủng hoảng các mối quan hệ xã hội đã tổ chức một cuộc họp báo lần đầu tiên để làm rõ vấn đề này, các giám đốc đồng nghiệp đều đã đổ xô đến công ty, yêu cầu tham gia cuộc họp lần này. Ngoài ra, giám đốc hợp tác của Nghiệp Chi Phong đang đợi ngài ở phòng tiếp tân, muốn gặp một mình ngài.”

“Kêu bà ta giải quyết vấn đề trước đi, tôi không có thời gian đến gặp bà ta một mình.” Thẩm Duệ chỉnh chu lại quần áo, anh đã dự kiến phản ứng của các giám đốc khi xảy ra chuyện lớn như vậy. Bây giờ anh vẫn chưa biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở thành phố C.

Có phải vì cách trang trí của Nghiệp Chi Phong không tuân theo quy trình hợp đồng, hay việc sử dụng các vật liệu kém chất lượng khiến hàm lượng formaldehyde và benzen vượt quá tiêu chuẩn, hay là do kiến trúc giản giáo có vấn đề so với khung xây dựng ban đầu?

Dù là cái nào đi chăng nữa thì cũng đủ khiến Thẩm thị đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió chịu tai tiếng của dư luận. Nếu không được xử lý dứt điểm, khu biệt thự nhà giàu Á Châu ở thành phố C sẽ trở thành đô thị ma, bị coi như là rác.

Trong khi nói chuyện, cả hai đã vào thang máy.

Nghiêm Thành nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, anh ta nói: “Còn một chuyện nữa, ông Thẩm đã đến công ty, đang đợi ngài ở phòng làm việc.”

Thẩm Duệ bực bội kéo kéo cà vạt, tối qua anh đã đưa Tống Hân Nghiên đi trước mặt mọi người, anh đã đoán trước được ba anh sớm muộn gì cũng tìm tới cửa.

Anh thực sự có thể vào góp vui, cái nào quan trọng hơn chẳng lẽ anh không biết?

“Tôi hiểu rồi, cứ để ông ấy đợi đi.”

Khi thang máy đến, Thẩm Duệ bước ra khỏi thang máy, lập tức đi thẳng đến phòng họp, Nghiêm Thành nhanh chóng đi theo. Ngay khi cả hai bước vào phòng họp, các giám đốc bắt đầu công kích: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện gì đang xảy ra vậy, xin ngài hãy cho chúng tôi một lời giải thích.”

“Formaldehyde và benzen vượt quá tiêu chuẩn, lúc ba anh nắm quyền, Thẩm thị chưa bao giờ xảy ra một vụ bê bối như vậy. Anh định giải quyết chuyện này như thế nào đây?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Đúng, đúng, nếu anh không làm được, hãy để người tài giỏi nào đó nên nắm quyền đi.”

Hàng loạt câu hỏi chém vào Thẩm Duệ như một tia sáng lạnh le lói, anh khẽ nheo mắt, chống tay lên thành bàn, nhìn xuống bọn họ, ánh mắt anh quét đến đâu, ở đó lập tức im bặt.

“Tôi có thể hiểu được cảm xúc khẩn cấp của các giám đốc. Tôi đã là chủ tịch được năm năm. Năm năm qua, các người đầu cơ trục lợi trong việc phân chia hoa hồng nhưng lại không làm tròn chức trách của mình, bây giờ công ty đang ở rắc rối, tôi không muốn các người hỏi tôi cách giải quyết thế nào mà muốn các người cùng nhau đóng góp các phương án giải quyết.”

Mọi người đều cảm thấy xấu hổ trước những gì anh nói.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm Duệ quét qua đám đông, thấy họ im lặng, anh đứng thẳng dậy: “Nếu các người đã nói xong, tôi xin rời đi trước.”

Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài phòng họp, Nghiêm Thành chào một tiếng rồi nhanh chóng đi theo. Các giám đốc này khi ăn chia hoa hồng thì mừng lắm, nhưng một khi công ty có chuyện thì đến hợp sức hỏi tội, chóng mặt thật.

Thẩm Duệ rời khỏi phòng họp, cổ họng như có lửa đốt, khiến nội tạng khó chịu. Khi đi ngang qua phòng tiếp tân, anh đột ngột dừng lại đẩy cửa bước vào.

Đổng Nghi Tuyền nhanh chóng đứng dậy.

Do lượng formaldehyde và benzen trong khu biệt thự quá cao, Nghiệp Chi Phong cũng bị ảnh hưởng, Một số dự án mà họ hợp tác trước đây đã bị đóng cửa khẩn cấp và chỉ có thể bắt đầu xây dựng nếu đúng là hàm lượng formaldehyde và benzen không vượt quá tiêu chuẩn.

“Thẩm Duệ, chuyện này không liên quan đến Nghiệp Chi Phong.”

Thẩm Duệ rũ hai tay bên người, dáng người thẳng tắp, sắc bén nhìn bà ta chằm chằm: “Những gì nói miệng đều không có căn cứ, tôi chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe. Chiều nay tôi sẽ đích thân bay đến thành phố C để tìm hiểu tình hình, sự thật ra sao, bà Đổng vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi là vừa.”

Thẩm Duệ nói xong liền quay người rời đi. Anh không định quay lại văn phòng, mà đang định trực tiếp rời đi, cửa phòng làm việc đột nhiên từ bên trong mở ra, ông cụ Thẩm đứng ở bên cạnh ngăn anh lại: “Lão tứ à, vào đây.”

Thảm Duệ đột ngột bước, anh quay đầu nhìn ông cụ Thẩm, cơn đau đầu sắp bùng nổ. Anh bước vào văn phòng, nhìn chằm chằm vào ông cụ Thẩm, nói: “Tôi sắp có một cuộc họp sớm, nên ông nói ngắn gọn thôi.”

“Tối qua con có đưa Tống Hân Nghiên đi không?”

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông có chắc không phải đang nói đùa không, lần trước cô ấy bị ông đuổi đi, bây giờ vẫn luôn trốn tránh tôi, ông còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa, ông vẫn là cổ đông lớn của công ty, trong công ty có chuyện lớn như vậy ông ít nhất phải hỏi han một vài câu, nhưng không, ngược lại ông còn quan tâm đến đời tư của tôi, ông có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?”

Thẩm Duệ đang bận bù đầu bù cổ, không ngờ khi anh định rời khỏi Đống Thành thì ông cụ còn muốn kéo chân sau. Anh vất vả lắm mới ăn được cô gái kia vào bụng, tâm vừa ổn định nên anh không muốn lo lắng nữa.

Ông cụ Thẩm tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, trừng mắt nhìn anh nói: “Con đừng có làm ba phân tâm, tối hôm qua con đi gặp con bé đó đúng không?”

“Đúng, tôi đã đi gặp cô ấy, tôi quỳ xuống cầu xin cô ấy ở lại với tôi, cô ấy chưa bỏ tôi, nhưng vì ông mà con trai yêu quý của ông đã bị cô ấy từ chối hoàn toàn, ông hài lòng chưa?” Thẩm Duệ nói sự thật, không phải tối hôm qua anh thật sự quỳ xuống cầu xin cô một đêm à?

“...” Ông cụ Thẩm che trán, tức giận đến độ thái dương co giật liên hồi. Từ trước đến nay ông ta đều biết con trai mình là một thằng phản nghịch, càng cấm anh làm thì anh càng muốn làm.

Ông ta lấy ra một cây bút ghi âm rồi ném cho anh, nói: “Cầm lấy và nghe đoạn ghi âm này đi, ba hy vọng con sẽ suy nghĩ kỹ và không dây dưa với con bé đó nữa.”
Chương 197: Vì tình yêu dũng cảm xuất phát (1)

Trên máy bay, Thẩm Duệ xoay bút ghi âm giữa kẽ tay, ông lão cao tuổi rồi mà còn liều mạng thay đổi hạn cuối như thế thì đúng là làm khó anh. Anh chống cằm. Vẻ mặt cao thâm khó lường, trong bút ghi âm có cái gì?

Nghiêm Thành đẩy cửa ra tiến vào thì thấy Thẩm Duệ nhíu mày trầm tư, anh ho nhẹ một tiếng, đưa một phần văn kiện tới: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là phương án giải quyết mà bộ phận PR đã cấp tốc sửa lại, mời sếp xem."

Lần này Thẩm Duệ tới thành phố C dẫn theo toàn bộ bộ phận PR, chuyện liên quan tới việc bê bố hàm lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dư luận luôn níu lấy không thả, cho dù chủ xí nghiệp đối có lòng tin với anh thì cũng sẽ dao động.

Thẩm Duệ đứng thẳng dậy, anh không chút biến sắc thả bút ghi âm vào trong túi áo âu phục, anh nhận văn kiện nhìn xem. Nghiêm Thành đứng bên cạnh anh nhìn gương mặt chuyên chú xem văn kiện của anh, anh ta chần chờ nói: "Tổng giám đốc Thẩm, với chuyện lần này tôi luôn cảm thấy đây là một âm mưu. Gần năm năm qua, Thẩm thị xử lý quan hệ truyền thông rất tốt, bình thường khi có gió thổi cỏ lay thì truyền thông sẽ sớm chào hỏi với chúng ta, để chúng ta sớm ứng phó. Lần này lại vô thanh vô tức, sau khi truyền thông thành phố C tuyên bố chuyện bê bối thì chúng ta mới nhận tin, tôi nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp."

Thẩm Duệ khép văn kiện, anh nói: "Cậu nghi ngờ có người cố ý nhằm vào chúng ta?"

"Vâng, đối phương có công phu giữ bí mật như thế, nhìn ra Đồng Thành thì hẳn không có mấy ai có thể làm được." Nghiêm Thành không nhiều lời, có mấy lời anh ta không thể nói ra, huống chi anh chỉ đang nghi ngờ và không có chứng cứ.

Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhắm lại, khả năng Nghiêm Thành nói thì không phải anh chưa nghĩ tới, tối hôm qua Ngô Thụ và Lệ Gia Trân đại náo yến hội, hôm nay liền có bê bối hàm lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu thì anh không thể không nghi ngờ liệu chuyện này cái này có thể là lời cảnh cáo của nhà họ Hạ cho Thẩm thị không.

"Nghiêm Thành, cậu phái người bí mật điều tra, nhìn xem là ai tungg tin cho truyền thông thành phố C, cố gắng không nên đánh rắn động cỏ." Thẩm Duệ phân phó. Đối phương có thể nắm chặt Thẩm thị trong tay chứng minh hạng mục thành phố C thật sự có vấn đề xảy ra, nhưng anh phải biết là ai nắm chắt Thẩm thị trong bụng.

Nếu thật sự là nhà họ Hạ cảnh cáo bọn họ thì bọn họ đuối lý, cũng không nên bắt bọn họ làm thế nào, tổn thất ít tiền tài coi như là tiêu tai. Nếu như không phải, vậy anh sẽ phải hung hăng đánh trả để đối phương biết, không phải muốn đụng chạm Thẩm thị của anh thì có thể đụng chạm.

"Vâng, tôi lập tức phái người đi thăm dò." Nghiêm Thành lấy văn kiện quay người đi ra ngoài.

Thẩm Duệ nhấc chéo chân, hai tay của anh đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, rốt cuộc là ai quậy phá ở sau lưng? Anh về nước năm năm mà chưa từng có ai dám xúc phạm người có quyền thế ở Thẩm thị, anh đang rảnh rỗi sắp mốc meo mà vất vả tới cửa phá quán, dòng máu cả người anh đều đang sôi trào.

Tuyệt đối không nên là nhà họ Hạ vì như thế cũng quá không có ý nghĩa.

Sau hai tiếng, máy bay đến thành phố C, một đoàn người đi ra khỏi sân bay thì lập tức có phóng viên xông tới, đèn flash liên tục, Thẩm Duệ thong dong đi tới mà không trả lời câu hỏi của phóng viên.

Nghiêm Thành và mấy tên vệ sĩ bảo hộ ở cạnh anh, ngăn cản truyền thông quay chụp. Bộ phận PR của Thẩm thị trả lời câu hỏi của phóng viên, họ bày tỏ nhất định sẽ cho công chúng một câu trả lời thỏa đáng.

Thẩm Duệ được vệ sĩ hộ tống ra ngoài cửa, đột nhiên bên trong có một đám người xông ra ngoài, miệng bên trong mắng Thẩm Duệ là gian thương, cầm trứng thối và cải trắng ném về phía anh. Thẩm Duệ né không kịp, một quả trứng gà nện vào huyệt thái dương của anh, trứng gà theo tiếng nện mà vỡ ra, dịch trứng gà nhớp nhúa trượt xuống từ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, các phóng viên chen chúc chạy đến, vỗ mạnh vào Thẩm Duệ.

"Gian thương, trong căn nhà mà mày xây khiến con gái của tao bị bệnh máu trắng, vì chữa bệnh cho con gái mà nhà tao đã nghèo rớt mồng tơi, tao đập chết tên gian thương nhà mày." Đám người này mặc quần áo cũ rách, vẻ mặt hết sức kích động.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Phóng viên vừa vỗ vào người bọn họ, vừa vỗ Thẩm Duệ thật mạnh, trong cơ thể mỗi người đều có máu bát quái sôi trào.

Nghiêm Thành ở bên cạnh bảo vệ Thẩm Duệ, trứng thối và cải trắng nện vào lưng anh ta, lập tức mùi thối trở nên gay gắt khiến anh ta phẫn nộ quát: "Thất thần làm gì, ngăn cản bọn họ, đưa tổng giám đốc Thẩm lên xe."

Cả đời này Thẩm Duệ chưa từng chật vật như vậy, anh bị Nghiêm Thành đẩy lên xe nhưng lưng anh còn kiêu ngạo ưỡn thẳng. Nghiêm Thành đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái phụ, phân phó tài xế lái xe.

Đám người kia thấy ô tô chạy thì giãy ra khỏi vệ sĩ rồi nhanh chóng đuổi theo, cầm trứng thối nện vào thân xe: "Gian thương, mày trả con gái cho tao, gian thương, mày trả lại sức khỏe cho tao!"

...

Tống Hân Nghiên ngồi trước tivi thấy cảnh này thì cả người cô lạnh từ đầu tới chân, tim đau đến nỗi như bị siết chặt. Người đàn ông kiêu ngạo như Thẩm Duệ, anh nào bị người ta nện trứng thối, nào có chật vật chạy trốn như vậy?

Cô chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của anh liền cực kỳ đau lòng. Phóng viên còn đang dùng giọng nói kích động giải thích tình hình chiến đấu ở hiện trường, cô tắt ti vi rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở vali kéo đẩy ra đặt mấy bộ quần áo vào, sau đó nhét đồ trang điểm vào rương hành lý, cô đóng lại và kéo khóa lên, sau đó tìm một bộ quần áo để thay, cô muốn tới thành phố C với anh, cho dù cô gấp gáp như thế nào đều không thể giúp anh nên chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, cô cũng muốn đến bên cạnh anh.

Cô tới phòng tắm rửa mặt rồi cột tóc, sau đó gọi điện mua vé máy bay của chuyến bay gần nhất, cô kéo theo vali kéo màu hồng xuất phát.

Đi ra khỏi tiểu khu, cô đứng ở ven đường gọi xe taxi, ven đường có một chiếc xe con Lincoln màu đen chạy tới dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt của A Uy: "Cô Tống, mời cô lên xe, ông cụ muốn nói chuyện với cô."

Hiện tại cả trái tim Tống Hân Nghiên đều ở trên người Thẩm Duệ, anh bị người ta ném trứng thối, lúc này không biết anh uất ức thành cái dạng gì, cô muốn đi tới chỗ anh, một phút cũng không chờ được.

Cô hờ hững nói: "Chú Uy, xin chú nhắn với ông ấy rằng ông ấy muốn làm gì thì tôi không cản được, nhưng tôi muốn làm cái gì thì ngay cả chú cũng không cản tôi được. Cho nên mời chú buông tay đi làm chuyện chú muốn làm, tôi cũng sẽ thỏa thích đi làm chuyện chính sự của tôi. "

Tống Hân Nghiên nói một câu như câu vè đọc nhịu rồi ngồi vào trong xe taxi.

A Uy nhìn xe taxi nghênh ngang rời đi, trong mắt của ông ta lại hiện lên sự tán thưởng, ông ta quay ngược đầu xe, trở về nhận mệnh.

A Uy thuật lại lời Tống Hân Nghiên nói từ đầu tới cuối cho ông cụ Thẩm, ông cụ Thẩm tức giận tới mức đập ấm tử sa ở trước mặt, lông mày của ông ta nhíu lại: "Đi một chuyến tới thành phố Giang Ninh, ngay cả cô ta cũng dám chống đối, cô ta thật sự cho rằng tôi không dám tung ảnh chụp của cô ta ra ngoài?"

A Uy lẳng lặng nhìn ông cụ Thẩm nói: "Ngài Thẩm, ngài phải suy nghĩ lại rồi làm sau, khi tung tấm ảnh đó ra ngoài, nói không chừng sẽ giúp cậu tư một tay. Ngược lại khiến bọn họ không cố kỵ mà ở cùng một chỗ."

Ông cụ Thẩm nhướn lông mày, nhìn ông ta chằm chằm: "Cậu đây là đang nói chuyện thay con nhóc chết tiệt kia?"

"Không phải, tôi đang nghĩ cho ngài, mục đích của ngài là chia rẽ bọn họ, nhưng hiện tại rõ ràng cô hai Tống đã không thèm đếm xỉa, cô ta đã dám bước lên một bước thì nói rằng chiêu này của ngài vô dụng với cô ta. Cậu tư đang lo lắng không biết nên nói cho cô hai Tống chuyện năm đó như thế nào mà ngài tung tấm ảnh ra ngoài thì cậu tư vừa lúc mượn cơ hội này thẳng thắng với cô hai Tống. Cuối cùng nói không chừng hai người sẽ không chia tay mà ngược càng thích đối phương hơn hiện tại." A Uy phân tích nói.

Ông cụ Thẩm vuốt râu, ông ta suy nghĩ kỹ thì đúng là có lý như thế, nhưng để ông ta ngồi nhìn bọn họ ở cùng nhau khiến ông ta không cam lòng. Tống Hân Nghiên đã kết hôn lần thứ hai, bất kể là gia thế hay là phẩm chất cũng không thể xứng đôi với Thẩm Duệ, nhìn như cô vậy thì ông ta tình nguyện nhận Phùng Trinh Trinh làm con dâu của ông ta, chí ít khi ông ta đi ra ngoài sẽ không bị người ta chê cười rằng chú cháu cùng cưới một người phụ nữ.

"Ý của cậu là bảo tôi tác thành cho bọn họ?" Ông cụ Thẩm không cam lòng hỏi.

"Là yên lặng theo dõi sự thay đổi."
Chương 198: Vì tình yêu dũng cảm xuất phát (2)

Lúc Tống Hân Nghiên đến sân bay, cách thời gian đăng ký còn sớm nên cô vào trong quán cà phê gần đó ngồi xuống, cô lấy điện thoại di động ra, trong điện thoại di động không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn chưa đọc. Cô cầm điện thoại do dự có nên gọi điện thoại cho anh không.

Thế nhưng khi gọi thì cô nên nói với anh chuyện gì? Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng như anh, hẳn là sẽ không muốn cho cô biết chuyện anh ở thành phố C bị người ta ném trứng đi. Thế nhưng khi cô vừa nghĩ tới vẻ mặt anh bị ném trứng thối thì cô liền không thể an tâm.

Cô ấn mở Wechat, nghĩ nghĩ rồi ấn nút ghi âm, cô nói: "Làm sao bây giờ, anh vừa đi thì em liền nhớ anh, em rất mong em biết pháp thuật, hô hai tiếng hô biến thì anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em."

Gửi từ Wechat lại đá chìm đáy biển, nửa ngày không có hồi âm. Cô ghé vào mặt bàn, xoay điện thoại, cô lo rằng tín hiệu không tốt nên quơ điện thoại. Một lát sau, cô mới phát hiện hành vi của mình này quá ngốc nghếch.

Bây giờ nhất định anh đang vội vàng xử lý chuyện hỗn loạn ở thành phố C, nào có thời gian xem Wechat của cô. Cô đặt điện thoại di động xuống, liền nghe có người đang gọi cô, cô xoay người sang chỗ khác thì thấy Hàn Mỹ Hân, cô kinh ngạc đứng lên: "Mỹ Hân, sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tớ vừa đi công tác về, cậu tới đón tớ sao?" Hàn Mỹ Hân vừa dứt lời, liền thấy vé lên máy bay của cô ở trên bàn, cô ấy ngồi xuống ghế dựa: "Cậu tới thành phố C làm cái gì?"

"Đi tìm Thẩm Duệ, công ty của anh ấy có bê bối có chất độc vượt chỉ tiêu nên tớ muốn đồng hành với anh ấy." Tống Hân Nghiên phóng khoáng nói.

"Tớ đã thấy từ tờ báo trên máy bay, nhưng mà Hân Nghiên, cậu xác định cậu muốn đi tới nơi đó sao? Hiện tại Thẩm Duệ là mục tiêu truy đuổi của đám chó săn, lỡ như họ chụp cậu rồi ông cụ họ Thẩm trông thấy, đến lúc đó thì cậu phải làm gì?" Hàn Mỹ Hân lo lắng nhìn cô vì tình yêu này mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, rốt cuộc có đáng giá với cô hay không?

Tống Hân Nghiên cắn cắn môi, cô nói: "Vừa nãy trước khi tớ đến sân bay, ông cụ Thẩm còn phái quản gia tới đón tớ, tớ đã nghĩ thông rằng đời người nào đắc ý hãy vui sướng, chớ để chén rượu vàng cạn đáy nhìn vầng trăng. Cho nên nếu như tớ và anh ấy chỉ có duyên phận là một ngày thì tớ cũng quý trọng."

Hàn Mỹ Hân kinh ngạc nhìn cô: "Hân Nghiên, tớ có cảm giác cậu không giống trước."

Tống Hân Nghiên sờ mặt: "Không giống chỗ nào? Tớ vẫn là tớ."

"Không, cậu đã trở nên dũng cảm, không còn là Tống Hân Nghiên sợ đầu sợ đuôi trước kia. Cậu như vậy quá sặc sỡ loá mắt, tựa như phượng hoàng niết bàn sống dậy. Ôi, thật sự tớ không nghĩ mị lực của Thẩm Duệ lớn như thế, có thể làm cậu thay đổi, tình yêu thật sự rất vĩ đại." Hàn Mỹ Hân cảm thán, có lẽ đây chính là tình yêu được định sẵn trong cuộc đời. Năm năm trước, nếu Hân Nghiên có dũng khí như thế chẻ tre này thì cô và Đường Diệp Thần sẽ không bỏ lỡ nhau.

Phi phi phi, cô ấy đang suy nghĩ gì đấy, Đường Diệp Thần là tên đàn ông cặn bã không xứng để Hân Nghiên dũng cảm bằng bất cứ giá nào vì anh ta.

Tống Hân Nghiên hơi cáu: "Nào có khoa trương như lời cậu nói?"

"Tớ không có khoa trương chút nào, thật đps, cậu quay về soi gương liền biết, dáng vẻ bây giờ của cậu mỹ lệ làm rung động lòng người đến cỡ nào, đôi mắt chứa mối tình thầm kín, nhìn những thứ rực rỡ này vì cậu mà chế tạo riêng." Hàn Mỹ Hân nói đùa.

"Tớ biết cậu muốn gột rửa tớ." Tống Hân Nghiên bị cô ấy nói đến nỗi cạn lời.

Vừa đúng lúc này, loa phát thanh sân bay vang lên, nhắc nhở chuyến bay chuẩn bị lên máy bay đến thành phố C. Tống Hân Nghiên cầm vé máy bay đứng lên, cô nói với Hàn Mỹ Hân nói: "Mỹ Hân, chúng ta quay về rồi trò chuyện tiếp, tớ chuẩn bị lên máy bay."

Hàn Mỹ Hân nghiêng người ôm cô, cười nói: "Hân Nghiên, vì tình yêu mà cậu hãy dũng cảm lên đường đi."

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, quay người đi ra khỏi quán cà phê. Hàn Mỹ Hân đưa mắt nhìn bóng lưng của cô biến mất sau cửa lên máy bay, cô ấy vừa xoay người thì thiếu chút nữa đụng vào hành khách sau lưng. Cô ấy lui về phía sau một bước, vừa nói xin lỗi vừa đi sang bên cạnh.

Kết quả cô ấy đi bên nào thì người kia cũng đi bên đó, giằng co vừa đi vừa về, bỗng nhiên Hàn Mỹ Hân ngẩng đầu lên: "Này anh bị làm sao vậy..."

Cô ấy chưa nói hết thì bị kẹt trong cổ họng, cô ấy nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng trước mặt, tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Bạc Mộ Niên đưa tay lấy hành lý trong tay cô ấy rồi nhíu mày nhìn cô ấy: "Choáng váng hả? Vẫn không nhận ra? Có cần anh làm chút gì để em nhớ anh là ai không?"

Hàn Mỹ Hân há to miệng, sững sờ nói: "Làm cái gì?"

"Ví dụ nụ hôn nồng nhiệt hoặc là cấp giới hạn." Vẻ mặt Bạc Mộ Niên lạnh lùng cộng thêm cấm dục khi nói ra những lời này, anh ta như vậy đừng đề cập tới việc anh ta trêu người ta bao nhiêu. Hàn Mỹ Hân nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý bọn anh, cô ấy mới yên lòng.

"Bạc Mộ Niên, anh không biết xấu hổ." Hàn Mỹ Hân hạ giọng trách móc thì bị Bạc Mộ Niên kéo vào trong ngực, nhanh chóng đi ra ngoài sân bay.

Đi đến bên cạnh xe, tài xế nhận hành lý bỏ vào trong cốp xe, Bạc Mộ Niên mở cửa xe đẩy Hàn Mỹ Hân trong xe, sau đó anh ta ngồi vào. Chiếc xe nhanh khỏi động rời khỏi sân bay, Bạc Mộ Niên đưa tay đem ngăn cách pha lê thăng lên đến, lúc Hàn Mỹ Hân còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên anh ta kéo cô ấy té nhào vào ghế, hơi thở nóng hổi của anh ta phun trên mặt cô, Hàn Mỹ Hân nóng lòng nhảy dựng lên: "Bạc, Bạc Mộ Niên, anh muốn làm gì?"

Bạc Mộ Niên thâm trầm cười hai tiếng, bắt đầu tính sổ sách với cô ấy: "Em đi đúng hai tuần, một tuần bốn lần, hai tuần tám lần, nói đi, muốn trả hết nợ trong một lần không, hay là theo giai đoạn?"

Hàn Mỹ Hân thầm suy nghĩ trong lòng không hổ là gian thương, ngay cả việc này cũng phải tính rõ ràng, một lần trả hết nợ, ngày mai cô ấy còn muốn xuống giường hay không, còn muốn báo cáo tình huống chuyện quan trọng ở Meridian? Cô vội vàng nói: "Trong thời gian này có năm ngày là bà dì em tới, anh tính lại đi, em chỉ thiếu anh ba lần thôi."

Bạc Mộ Niên nhíu mày: "Trừ đi sáu ngày kia không phải vừa khít à?"

"Đồ gian thương!" Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, rõ ràng anh ta nhìn lạnh lùng lại cấm dục, vì sao nói chuyện lên giường mà cứ tính toán chi li không nhượng bộ chút nào như vậy?

"Nói chuyện, em muốn một lần trả hết nợ hay là theo giai đoạn?" Tay Bạc Mộ Niên đã không chút khách khí bắt đầu nhấm nháp thức ăn trước mặt.

Hàn Mỹ Hân giật mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn cảnh vật vụt qua nhanh ở ngoài cửa sổ, đưa tay lôi tay anh ta từ trong cổ áo ra ngoài, cô ấy nói: "Theo giai đoạn."

"Theo giai đoạn có lợi hơn, hai ngày thêm một lần lãi kép, anh lo rằng em sẽ không hiểu." Bạc Mộ Niên nghiêng người hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ của cô ấy, bàn tay to nắm vuốt mu bàn tay của cô ấy, trong mắt đôi đen nhánh có sự tính toán lướt qua.

Hàn Mỹ Hân kháng nghị nói: "Gian thương, chuyện như vậy mà còn tính lãi kép, anh chính là nhà tư bản, kẻ bóc lột."

"Vậy em chọn trả hết nợ trong một lần duy nhất?" Bạc Mộ Niên nghiêng người cắn lỗ tai của cô ấy, anh ta cảm nhận được cô ấy đang run rẩy dưới người anh ta, máu thịt của anh anh ta nhanh chóng chảy ngược dòng.

Hàn Mỹ Hân nơm nớp lo sợ nhìn anh ta: "Bạc Mộ Niên, đang ở trong xe, anh đợi khi trở về lại..."

"Không muốn, muốn ngay ở chỗ này." Bạc Mộ Niên đè đôi tay lộn xộn của cô ấy ở sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy ưỡn ngực đón nhận anh ta, bỗng nhiên đôi mắt đen của anh ta nóng rực, cúi đầu hôn cô ấy.

Nhóc con dám ra vẻ với anh ta, mượn cớ đi công tác trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng, anh ta liền muốn để cô ấy hiểu, trừ phi anh ta vĩnh viễn không có hứng thú với thân thể của cô ấy, nếu không cô ấy đừng hòng trốn khỏi anh ta.
Chương 199: Vì tình yêu dũng cảm xuất phát (3)

Máy bay đáp xuống thành phố C, Tống Hân Nghiên lấy hành lý đi ra sân bay. Màn đêm buông xuống, ngoài sân bay có ánh đèn nê ông lấp lóe, cô đứng ở ven đường chờ xe taxi. Sau khi mở điện thoại, cô lập tức đăng nhập Wechat mà Thẩm Duệ vẫn không nhắn tin lại cho cô.

Cô tìm số điện thoại của Nghiêm Thành, gọi tới. Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ đang họp, anh ta đứng dậy đi ra ngoài phòng họp, hạ giọng nói: "Cô hai Tống, có chuyện gì sao?"

"Thư ký Nghiêm, Thẩm Duệ đang ở khách sạn nào?" Tống Hân Nghiên đứng ở đầu đường, thành phố C đã vào thu nên ban đêm nhiều hơi lạnh phả vào người vô cùng dễ chịu.

Nghiêm Thành báo tên khách sạn, Tống Hân Nghiên cám ơn anh ta, đồng thời dặn anh ta phải giữ bí mật. Nghiêm Thành cười đồng ý, anh ta cúp điện thoại, đẩy cửa ra đi vào.

Thẩm Duệ đi ra từ khách sạn, vẫn có gương mặt khuôn mặt tuấn tú, giờ phút này sắc mặt anh khá tệ, anh thấy Nghiêm Thành đi tới thì quét mắt nhìn anh ta một cái. Nghiêm Thành bị anh nhìn chột dạ, vội vàng giải thích: "Một khách hàng."

Thẩm Duệ thu mắt, anh nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền, trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Đổng, xảy ra sơ suất lớn như vậy, bà có lời gì muốn nói?"

Sau khi Đổng Nghi Tuyền đến thành phố C thì hạng mục này sử dụng chất liệu sơn tường là bảo vệ môi trường, vừa trang trí vừa vào ở. Nhưng chủ thầu ban đầu phụ trách hạng mục trang trí này vì bị cưỡng chế, lại dùng loại sơn tường thấp kém, cho nên mới xuất hiện hàm lượng Formaldehyde vượt chỉ tiêu.

Đổng Nghi Tuyền đứng lên nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi sẽ lập tức bỏ cũ thay chủ thầu mới, còn có tất cả biệt thự đã trang trí xong sẽ sửa chữa lại một lần nữa, đồng thời tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, thừa nhận công ty thiết kế Diệp Chi Phong không liên quan tới Thẩm thị."

"Hạn giao nhà thì sao? Hạn giao nhà còn hai ba tháng, công trình lớn như vậy, tổng giám đốc Đổng lấy cái gì để giao nhà? Còn nữa nếu như tôi tiếp tục dùng công ty của các bà, chủ xí nghiệp sẽ còn tin tưởng Thẩm thị? Tổng giám dốc Đổng, bà không phải là người ngây thơ như thế, chắc hẳn bà đã hiểu rõ chuyện lần này lớn như thế nào." Thẩm Duệ nghiêm khắc nói, đã có rất nhiều chủ xí nghiệp gửi điện thoại cho anh yêu cầu trả nhà, đồng thời còn muốn Thẩm thị trả lại tiền nhà, nếu tiếp tục như vậ thì Thẩm thị sẽ bị tổn thất nặng nề.

Đổng Nghi Tuyền không nén được sự tức giận trên mặt, hạng mục thành phố C vốn là bà ta tự mình giám sát, nhưng bà ta có chuyện quấn thân liền khinh thường bên này, không nghĩ tới liền bị chủ thầu chui vào chỗ trống. Lúc bà ta ký hợp đồng với Thẩm thị đã ghi rõ rằng kéo dài thời gian giao nhà thì công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong đứng trước tiền bồi thường kếch xù.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Tổng giám đốc Thẩm, công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là công ty trang trí nội thất số một trong nước, uy tín của chúng tôi ở trong nước đủ để khiến chúng ta vượt qua mối nguy lần này, mời tổng giám đốc Thẩm lại cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong một cơ hội."

Thẩm Duệ chống mép bàn đứng lên, anh cười lạnh nói: "Tôi đã tin công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là nhãn hiệu quốc tế lớn tuyệt đối sẽ không làm bậy, xem ra là tôi quá tin tưởng các người, dừng lại tất cả chuyện trang trí, về phần công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong không theo quy tắc chi tiết trong hợp đồng ở việc sử dụng vật liệu trang trí thì tôi sẽ để luật sư thương lượng mức bồi thường, tan họp."

Thẩm Duệ nói xong, quay người đi ra khỏi phòng họp. Xế chiều hôm nay điện thoại của anh đã sắp nổ tung khiến đầu anh hiện tại còn bị ông ông. Điều tra được là vấn đề của công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong thì anh cũng không thả lỏng. Bởi vì bất kể là trách nhiệm của ai, hiện tại Thẩm thị đã đứng đầu ngọn gió.

Đổng Nghi Tuyền không cam tâm cứ đình công như vậy, hôm nay tổng bộ gọi cho bà ta rất nhiều cuộc điện thoại, đều nhấn mạnh phải xử lý thích đáng chuyện này. Coi như không thể tiếp tục phụ trách hạng mục này thì bà ta không thể nhận tiền bồi thường, bà ta vội vàng đuổi theo: "Thẩm Duệ, chuyện này đúng là sai lầm của Nghiệp Chi Phong, chúng tôi không đặt nặng về vấn đề chất lượng tốt khiến Thẩm thị cũng bị tổn hại, nhưng tôi thật sự cố gẵng nghĩ cách đền bù sai lầm lần này."

Thẩm Duệ dừng lại, anh nhìn Đổng Nghi Tuyền, bỗng nhiên anh nói: "Bà Tuyền, không biết bà có còn nhớ rõ lần trước khi tập đoàn Bác Dực cạnh tranh với công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, tại sao bà ra tay làm hại nhà thiết kế chính của Bác Dực, muốn gán tội cho người khác sợ rằng không có lý do, huống chi chuyện lần này đúng là do các Nghiệp Chi Phong các người sơ sẩy. Trong thương nghiệp, thị trường chỉ nói lợi ích không nói tình nghĩa, tôi nghĩ bà Tuyền hiểu đạo lý này hơn bất kỳ người khác."

Thẩm Duệ nói xong thì trông thấy sắc mặt Đổng Nghi Tuyền lập tức trở nên tái nhợt, anh quay người rời khỏi.

Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, bà ta híp mắt, bây giờ anh đang vì Tống Hân Nghiên mà bênh vực kẻ yếu đấy à?

...

Tống Hân Nghiên đi vào khách sạn, cô kéo rương hành lý đi vào khách sạn, cô đứng trước sảnh làm thủ tục nhập cư, cô gái lễ tân cực kỳ áy náy nhìn cô: "Cô Tống, thật ngại quá, phòng của khách sạn đã đầy, mời cô tới khách sạn khác hỏi còn phòng trống hay không."

Tống Hân Nghiên thất vọng quay người, nhìn trang trí vàng son lộng lẫy trong khách sạn, cô kéo lấy rương hành lý đến đại sảnh khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trên ghế sa lon nhung tơ màu lam. Lúc đầu cô định chọn một phòng bỏ hành lý xuống, không nghĩ rằng khách sạn tiêu thụ tốt như thế, không có phòng trống.

Cô không muốn đi tới nơi khác ở nên dứt khoát ở trong đại sảnh chờ Thẩm Duệ. Tối hôm qua cô ngủ được không ngon, hôm nay mệt mỏi vì tàu xe, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cô dựa vào ghế sô pha bất tri bất giác đã ngủ.

Thẩm Duệ và Nghiêm Thành trở lại khách sạn, hai người đi vào từ cửa xoay pha lê, Thẩm Duệ vừa đi vừa bàn giao chuyện kế tiếp cho anh ta. Mối nguy đã được PR đè dư luận xuống, nhưng là không loại trừ có người sẽ nhờ vào chuyện đó đại tác văn chương, anh nhất định phải ngăn chặn hết thảy khả năng sinh ra dư luận, hóa lớn chuyện này chuyện thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Hai người trải qua đại sảnh, Thẩm Duệ lơ đãng quét đại sảnh khu nghỉ ngơi, anh trực tiếp đi đến giữa thang máy. Mới vừa đi hai bước, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn ghế sô pha khu nghỉ ngơi, nơi đó ngồi một bóng hình khá quen.

"Tổng giám đốc Thẩm, hình như là cô Tống." Nghiêm Thành ra vẻ kinh ngạc nói.

Anh nhíu mày, cho rằng mình hoa mắt, nháy nháy mắt, bóng hình kia vẫn ở nơi đó, anh cất bước đi qua, đến gần mới phát hiện thật sự là cô. Nội tâm anh nhanh chóng nhảy lên, bước đi dưới chân càng chạy càng nhanh, anh đi đến cạnh ghế sa lon, trông thấy cô ngửa trên ghế sa lon ngủ rất say. Anh dở khóc dở cười, ngủ ngay ở chỗ này, cô thật đúng là cực kì yên tâm.

Anh nghiêng thân vỗ vỗ mặt của cô: " Tống Hân Nghiên, tỉnh dậy, trở về phòng ngủ tiếp."

Tống Hân Nghiên có cảm giác gương mặt nhói nhói, có âm thanh ong ong ở bên tai, cô không nhịn được đổi tư thế lại ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon. Thẩm Duệ chống nạnh, mắt phượng trừng mắt cô, trừng nửa ngày, cô không có phản ứng, anh bất đắc dĩ than nhẹ, xoay người đưa ôm cô lên, Nghiêm Thành vội vàng đi qua cầm bao hành lý.

Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng, đặt cô trên giường lớn ở trong phòng, anh ngồi bên giường, đưa tay cởi giày cho cô, anh không vui nói: "Ngủ sâu như vậy, đi bán đem thì em cũng không biết."



Nghiêm Thành bỏ hành lý vào phòng, tự giác rút lui.
Chương 200: Vì tình yêu dũng cảm xuất phát (4)

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Duệ nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, lẳng lặng quan sát cô. Thật sự rất kỳ lạ, cô vừa xuất hiện bên cạnh anh, lòng anh như bị lấp kín, sẽ không còn cảm thấy trống rỗng và tịch mịch.

Anh đưa tay vén mái tóc xộc xệch trên trán cô, lộ ra cái trán trơn bóng. Anh cúi người hôn trán của cô, nhìn vành mắt màu xanh dưới đáy mắt cô, dù là cơ thể của anh rất nóng đến kịch liệt, cũng không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Hầu kết của anh lên xuóng qua một cái, anh đứng lên, xoay người vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, phát hiện mình trong phòng khách sạn, cô ngồi dậy, vô thức kéo chăn mền trên người mình, quần áo vẫn còn, cả người cũng không có vết tích đau nhức thì cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cô quá bất cẩn, vậy mà tựa vào ghế sa lon ngủ, ngay cả bị người ta dời nơi khác cũng không biết từ lúc nào. Cô vén chăn lên xuống giường, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng TV, cô rón rén đi ra ngoài phòng ngủ thì Thẩm Duệ thấy ngồi ở trên ghế sa lon.

Cô vui mừng không thôi, nhanh chóng chạy ra: "Thẩm Duệ, là anh ôm em về phòng à? Dọa em một hồi."

Thẩm Duệ đưa đón cô gái nhỏ chạy về phía anh, anh bất động thanh sắc tắt tivi. Hương thơm từ cơ thể mềm mại trong ngực, anh đưa tay sờ mũi của cô nói: "Không phải anh còn có thể là ai?"

Tống Hân Nghiên thè lưỡi, nói: "Lúc đầu em đang chờ anh, kết quả chờ chặp liền ngủ mất."

"Tại sao lớn rồi mà em còn chủ quan như vậy? Ở nơi xa lạ này lỡ như em bị kẻ xấu để mắt tới, mang em đi bán thì làm sao bây giờ?" Thẩm Duệ không vui nói, lá gan của cô nhóc này cũng quá lớn, không cảnh báo cô thì anh lo rằng lần sau cô thật sự sẽ bị bọn buôn người bắt cóc.

Tống Hân Nghiên đưa tay ôm cổ anh, cười nói: "Sẽ không có đâu, ngoại trừ anh, còn có ai nguyện ý muốn em."

Thẩm Duệ nhấn cái mũi của cô nói: "Nghịch ngợm."

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai đầu lông mày của anh đều là sự mỏi mệt, cô nói: "Chuyện này rất khó giải quyết sao?"

"Ừm, đây là nguy cơ lớn nhất từ khi anh tiếp quản Thẩm thị cho đến nay, là mối nguy quan hệ xã hội lớn nhất với Thẩm thị, xử lý không tốt, mấy trăm triệu hạng mục sẽ đổ xuống sông xuống biển, không chỉ có như thế , kèm theo sẽ còn ảnh hưởng uy tín của tập đoàn Thẩm thị." Thẩm Duệ thản nhiên nói.

Tống Hân Nghiên không hiểu chuyện trên thương trường, cô vội vàng chạy đến là vì trông thấy anh bị người ta ném trứng thối. Cô muốn hỏi anh, lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh. Dù sao vừa nãy anh như đang xem tin tức buổi chiều. Khi thấy cô tới thì anh mới cuống quít tắt.

"Không sợ, anh tư chính là kỳ tài giới kinh doanh, nhất định sẽ đột kích đảo ngược hoàn mỹ, đánh người xấu đến nỗi hoa rơi nước chảy, sau đó tiếu ngạo giang hồ." Tống Hân Nghiên hoạt bát nói, cô không đề cập tới những chuyện nặng nề, chỉ muốn khiến anh ở bên người cô có thể thật sự bình tĩnh lại.

Thẩm Duệ nhìn cô, thấy trong mắt cô lóe ra tia sáng thông minh, anh đưa tay nâng cằm của cô lên, giọng anh khàn khàn: "Nghiên Nghiên, nếu có một ngày, em phát hiện anh không thần võ anh minh như trong tưởng tượng của em thì em có thất vọng hay không?"

Tống Hân Nghiên ngồi trên đùi anh lắc qua lắc lại, cô nhăn khuôn mặt nhỏ nói: "Ừm, nói không chừng em sẽ thất vọng, ha ha ha."

Thẩm Duệ nghiêm túc nói chuyện với cô, cô hết lần này tới lần khác luôn không đứng đắn, hai tay của anh chế trụ eo của cô, gãi khiến cô ngứa: "Sẽ sao? Sẽ sao? Lặp lại lần nữa."

Tống Hân Nghiên liều mạng vặn vẹo, muốn né tránh tay của anh, thế nhưng cô làm sao cũng trốn không thoát, trên lưng cô ngứa đến khó chịu, cô vặn vẹo càng lợi hại hơn, nhưng lại không biết hành động mình vặn vẹo trên người đàn ông rất đòi mạng: "Ha ha... Ha ha ha... Anh tư, em ai rồi, sẽ không, em sẽ không thất vọng, anh thả em ra..."

Cơ thể Thẩm Duệ nhanh chóng có phản ứng, anh mắt sắc sâu âm u nhìn chằm chằm vào cô, hình như trong mắt phượng có tia lửa phóng qua, đột nhiên anh nhấc cái eo nhỏ nhắn của cô lên kề sát vào cơ thể anh hơn.

Tống Hân Nghiên cảm giác cơ thể của anh có phản ứng, bỗng dưng cô mở to hai mắt nhìn anh: "Anh..."

Thẩm Duệ nghiêng người cắn lỗ tai của cô, cơ thể của cô dưới lòng bàn tay anh run rẩy không thôi, anh nói: "Nghiên Nghiên, em muốn cưỡi ngựa không?"

Tống Hân Nghiên không nghĩ rằng chuyện mình tới đây chính là dê vào miệng cọp, cô nghe ra ám chỉ trong lời nói của anh khiến cô lập tức mặt đỏ tới mang tai, cô vội vàng lắc đầu, run rẩy nói: "Không muốn, em không muốn cưỡi."

Thẩm Duệ không cho phép cô từ chối, anh bá đạo niêm phong môi của cô, hung dữ nói: "Em nghĩ đi, anh cho em cưỡi."

...

Đồng Thành.

Trong một quán trà, nghệ nhân pha trà chuẩn bị nấu trà, liền bị ông cụ ở chủ vị phất tay xua đi. Cửa gỗ khép lại, tiếng bước chân đi xa, người trẻ tuổi ngồi đối diện ông cụ nâng tách trà, đầu tiên ngửi mùi, sau đó nhìn màu, sau đó nếm vị.

Trong mắt ông cụ lướt qua sự tán thưởng, ông ta nói: "Lần này cậu làm rất tốt, đổ tội cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, để Thẩm Duệ không thể tuỳ tiện tra ra cậu. Đợi ngày mai vị kia ở nhà họ Thẩm tuyên bố thành lập công ty trang trí nội thất mới, liền sẽ thuận lợi dời lực chú ý của Thẩm Duệ, kế sách một hòn đá ném trung hai con chim có thể nói là không chê vào đâu được, đến lúc đó cậu có thể tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch."

Người trẻ tuổi nuốt súp trà xuống, trong cổ đắng chát, anh ta nói: "Là ông nội có cách giáo dục hay."

"Không cần khiêm tốn, hiện tại cậu đã trò giỏi hơn thầy, tôi nghĩ trong tương lai không xa, cậu sẽ trở thành đồng thành bá chủ mới, đến lúc đó, nhà chúng ta mới có thể thật sự mở mày mở mặt." Ông cụ thở dài nói.

"Ông nội, Thẩm Duệ có bụng dạ khó lường, mặc dù chuyện này con đã làm rất cẩn thận, nhưng nếu để anh ta tìm được chủ thầu đầu tiên, chỉ sợ tất cả âm mưu đều sẽ bị tiết lộ."

Giữa lông mày ông cụ hiện lên sát khí, ông ta híp mắt, đáy mắt trong vắt: "Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật."

Người trẻ tuổi âm thầm chấn động, ông nội đã nổi sát tâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở chợ đêm phồn hoa nhất thành phố C, Tống Hân Nghiên kéo cánh tay Thẩm Duệ xuyên qua đám đông. Vừa rồi cô bị anh cưỡng ép ở trên người anh làm một lần, giờ phút này hai chân cô vẫn đang run rẩy. Hết lần này tới lần khác anh còn ngại giày vò cô chưa đủ, sau khi xong việc còn dẫn cô đi dạo chợ đêm.

Cô không nghĩ anh đường đường là tổng giám đốc lại còn hứng thú với chợ đêm như thế.

Trời thu mát mẻ, trong chợ đêm có rất nhiều người, Thẩm Duệ rút tay ra, giang tay ôm cô vào trong ngực, bảo vệ cô không bị biển người đụng chạm. Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, liền thấy cái cằm cương nghị anh, cô không hề nghĩ ngợi liền nhón chân hôn anh một cái.

Ở cùng một chỗ với người mình thích, có phải thời thời khắc khắc cô đều muốn hôn anh không? Gò má cô ửng đỏ, cô vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng lại mừng thầm không thôi.

Chỉ ở thành phố xa lạ, bọn họ mới có thể không chút kiêng kỵ ở cùng một chỗ như này. Dù là ôm hôn trên đường cái, cũng không cần lo rằng sẽ có người quen gặp bọn họ.

Thẩm Duệ liếc cô, lạnh nhạt nói: "Người khác đã nhìn rồi mà em không xấu hổ?"

Tống Hân Nghiên cũng học dáng vẻ của anh, cô liếc anh, nuông chiều nói: "Nhìn cái gì vậy, em còn không được hôn người đàn ông của em sao."

Nơi đáy mắt Thẩm Duệ lướt qua nét cười, bởi vì câu nói "Người đàn ông của tôi" từ cô mà tâm trạng anh rất tôn. Anh ôm cô, trêu chọc nói bên tai cô: "Anh là người đàn ông của em?"

"Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn muốn chống chế? Vừa rồi em đã đóng dấu ở trên cơ thể anh, anh không thể chống chế." Tống Hân Nghiên híp mắt lại giống hồ ly nhỏ, chỉ là vừa rồi cô hôn cằm của anh.

"Chú ý lời nói thô tục của em." Người nào đó tự nhiên lý giải chuyện con dấu thành chuyện vừa làm trong phòng, anh đang ngất ngây.

Tống Hân Nghiên ngẩn người,thấy anh háo sắc híp mắt nhìn ngực của mình, mặt của cô ầm một cái nóng lên, cô theo phản xạ có điều kiện che ngực của mình: "Chao ôi, anh nhìn chỗ nào đó?"

Thẩm Duệ kéo lấy tay của cô ra, nói: "Đi, vận động một đêm mà em vẫn chưa đói à?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom