-
Chương 108
Chân Ái đã thức.
Mở mắt ra, Ngôn Tiểu Tố ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, đắp chung một cái chăn với cô. Nó lông xù lại mũm mĩm, không thể nhắm mắt, con ngươi rất đen, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô.
Mùa thu đến, trong chăn đều là hơi nóng của mình cô, dính trên người gấu bông, ấm áp.
Cô đột nhiên không muốn rời giường, kề qua ôm thật chặt cái cổ thô to của chú gấu cưng. Nó gần như cao bằng Ngôn Tố, xinh xinh lại béo, cô nhào một cái, cả người rơi vào trong lòng nó.
Ôm nhau một hồi, cô chui vào chăn, cọ đi cọ lại trên giường Ngôn Tố, dừng lại, đôi mắt liền chứa nỗi buồn khẽ.
Qua nhiều ngày như thế, mùi Ngôn Tố trên giường đã phai nhạt.
Internet và tín hiệu trong nhà không biết tại sao đứt mất, không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Tòa lâu đài lớn vắng vẻ, một mình cô cho Isaac ăn gạo kê. Ngôn Tố không có ở đây, chim cũng trở nên ngốc, trừ đập cánh ồn ào “S. A. is a genius.” ra thì mấy cái còn lại không nói nữa.
Một mình cô thức dậy, một mình cô đọc sách, một mình cô ôm Ngôn Tiểu Tố khổng lồ đi tới đi lui trong lâu đài, lúc ăn cơm cho nó một cái ghế.
Một ngày, lại một ngày, anh vẫn chưa quay lại.
Hôm nay, cô phải rời khỏi.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Cô Chân Ái, nên xuất phát rồi.”
Cô không lên tiếng, vùi đầu vào ngực Ngôn Tiểu Tố, cảm xúc sa sút đến mức thấp nhất.
Nhưng không tới năm phút, cô xuống lầu, nói đã chuẩn bị xong.
Đặc công đi theo hơi kinh ngạc. Chân Ái buộc tóc đuôi ngựa, một bộ áo đầm áo khoác màu trắng không có hoa văn, sạch sẽ lại gọn gàng, trừ cái đó ra thì không còn vật gì khác nữa.
“Hành lý của cô đâu?”
Cô hơi nghiêng người, để người ta thấy cô đeo một cái túi cực nhỏ.
Đặc công xác nhận lần nữa: “Mang đủ đồ vật cá nhân rồi?”
Chân Ái không cảm thấy lúng túng, ngược lại thành thói quen, lắc đầu, tỏ ý không có bất kì thứ gì phải mang theo.
“Chúng ta không phải đi du lịch, sau này sẽ không quay lại nữa.”
Mặc dù biết, nhưng bị anh ta nói như vậy, lòng Chân Ái vẫn khe khẽ lộp bộp một chút.
“Tôi có thể mang Ngôn Tố và Isaac đi không?” Cô hơi chế giễu hỏi ngược lại, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
“Đó là cái gì?”
“Gấu bông của tôi, còn có vẹt con.”
“Không thể.”
“Vậy anh còn nói.” Tầm mắt cô lơ lửng bên ngoài.
Đặc công hơi sửng sốt, nhưng không để bụng.
Chân Ái trầm mặc một hồi, hỏi: “Sau này tôi không muốn đổi tên, vẫn gọi là Chân Ái, có thể không?”
Tôi sợ anh ấy không tìm được tôi.
“Chắc là có thể.” Đặc công nói xong, thúc giục: “Sắp đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Chân Ái cảm thấy hai chân như đổ chì, làm thế nào cũng không đi được. Cơ thể không muốn đi, trái tim càng không muốn đi.
Đặc công thấy cả người cô đều viết chữ không muốn, cũng không giục, nhắc nhở nói: “Chỉ có cô an toàn trước, anh S. A. mới có thể an toàn.”
Chân Ái cúi đầu, yên tĩnh lại, một lúc, nghe theo lại yên lặng đi ra ngoài.
Gần đến cửa, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Chân Ái vui mừng, vội chạy tới, nhưng bị đặc công che miệng lại chặn sau bàn, tất cả năm, sáu đặc công còn lại vào vị trí, cầm súng cảnh giác lại chuyên chú nhắm ngay khe cửa.
Giây tiếp theo, Rheid xuất hiện ở cửa.
Chân Ái giãy khỏi đặc công, chạy tới: “S. A. về chưa? Hành động kết thúc rồi sao? Anh ấy có bị thương không?”
“Sao cô còn chưa đi?” Rheid bị người đột nhiên nhảy ra dọa giật nảy mình, lại bị mấy câu hỏi liên tiếp của cô làm cho to đầu, “Vẫn chưa, nhưng nhanh thôi.”
Anh ta lặng lẽ nhét một xấp giấy cầm trong tay vào túi. Chân Ái thận trọng phát hiện, nhưng không hỏi.
“Đã lâu như vậy, tại sao vẫn không có tin tức của anh ấy? Không phải trước đó các anh đã lập kế hoạch tốt rồi sao?”
Ánh mắt Rheid tránh né, sờ mũi: “Đây chính là kế hoạch của anh ấy.”
“Có ý gì?”
“Anh ấy biết người bí ẩn có tính cảnh giác cao. sẽ lục soát thiết bị mang theo bên người, chúng tôi sẽ không có cách nào biết được tình hình bên trong Holy Gold. Nhưng người bí ẩn muốn hủy diệt anh ấy, nhất định sẽ hành hạ anh ấy buộc anh ấy mở miệng, lấy video anh ấy nhận tội tuyên bố cho thế giới. Chỉ có lúc này, anh ấy mới có thể tiết lộ thông tin cho bên ngoài.”
Nghe được từ “hành hạ”, lòng Chân Ái lạnh một nửa, run giọng: “Nếu đã chịu hành hạ, vậy tại sao anh ấy còn không mở miệng?”
“Nếu anh ấy sớm nhận tội, người bí ẩn có tin không? Chỉ có khiến người ta thấy cơ thể tinh thần anh ấy bị thương nặng, thấy anh ấy gần như sụp đổ, lúc này, lời của anh ấy mới có thể được tin.”
Sụp đổ?
Chân Ái giống như đứng chân trần trong trời băng đất tuyết: “Vậy, nếu anh ấy sám hối nhận tội, anh ấy sẽ bị giết chết sao?”
Rheid rõ ràng sửng sốt nửa giây, mới nói: “Sẽ không. Cô Chân Ái, người bí ẩn còn muốn biết cô ở đâu, hơn nữa hắn hi vọng thấy S. A. sống một cách nhục nhã hơn.”
Lời như vậy không tính là một chút an ủi.
Chân Ái không có động tĩnh.
Rheid giục cô: “Đừng để S. A. lo lắng cho cô, đi trước đi.”
Đừng khiến anh lo lắng.
Chân Ái lẳng lặng gật đầu, rời khỏi theo nhóm đặc công.
Rheid nhìn cô rời khỏi, trong lòng phủ sương mù, không rõ ràng. Thực ra họ đã nhận được video của Ngôn Tố.
Thời gian qua gần hai tuần,
Mở webcam và máy nghe lén Ngôn Tố mang theo ra, đặc công FBI thấy Ngôn Tố nhận tội, video bị người ta đăng lên Youtube.
Rheid mang giấy mật mã tới, dùng mật hiệu Ngôn Tố để lại cho anh ta, dự đoán rất nhanh là có thể khám phá ra bản vẽ cấu trúc bên trong và chỗ của câu lạc bộ. Nếu thuận lợi, đêm nay có thể hành động.
Nhưng giữa chừng có một chuyện ngoài ý muốn, CIA nhận được một video đầy máu. Người đàn ông dáng cao lớn bị trói trên cây Thánh giá, có người dùng dao cắt lồng ngực anh, khoét ra một chiếc xương sườn be bét máu thịt.
Toàn bộ quá trình anh dường như tỉnh táo, nắm đấm cực lực nắm chặt trắng bệch, nhưng với ý chí kinh người gắt gao chịu đựng, chỉ nặng nề rên một tiếng, chỉ một tiếng, cuối cùng ngất đi vì quá đau.
Rất nhanh, bác sĩ tới khâu vết thương cầm máu cho anh, trong màn hình vô cùng bận rộn, có thanh âm khẽ vang lên:
“Cheryl Lancelot, tôi chỉ muốn cô ấy. Nếu không giao cô ấy ra, tôi sẽ gỡ từng khúc xương trên người người đàn ông này xuống.”
Thái độ của CIA là, họ sẽ không giao Chân Ái. Nếu không cứu được người đàn ông này, đó là do FBI không có năng lực.
Ngoài ra, là nội dung tuyệt mật, họ cũng sẽ không cung cấp đoạn video này như là chứng cứ rửa sạch tội danh cho Ngôn Tố. Nếu để anh bị oan, đó cũng là FBI không có năng lực.
FBI sứt đầu mẻ trán, lần này xem như thấy được sự biến thái và thông minh của người bí ẩn.
Rheid thấy đoạn video đó, nước mắt đều chảy ra, thậm chí anh ta đã nghĩ đến việc nói cho Chân Ái, nhưng vừa rồi xuống xe lấy chìa khóa Ngôn Tố để lại cho anh ta, trong phong bì nhỏ trượt ra một tấm thẻ, ở trên là chữ viết Ngôn Tố đoán trước đó: “No matter what happens, DO NOT say a word!”
Cho dù xảy ra bất kì việc gì, không được nói một từ.
Cho nên trước đó Ngôn Tố đã cắt đứt chặn toàn bộ tín hiệu truyền thông khu vực gần lâu đài.
Cho nên, Rheid im miệng.
Lá cây trong núi đã vàng hết, ánh vàng rực rỡ.
Rheid nhìn chiếc xe đi xa, nhớ tới lời Ngôn Tố: “Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết đi, cô ấy hỏi tới thì hãy nói, tôi đã chấp nhận kế hoạch bảo vệ nhân chứng.”
…
#
Chắc là tuần thứ hai?
Ngôn Tố đã mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh táo lại mê man. Bản thân anh trở nên rất xa lạ, vô tri vô giác, nóng nảy bất an, điều này không hề giống anh.
Có lẽ tác dụng của ma túy rốt cuộc đã ổn định, suy nghĩ của anh bắt đầu tự động sản sinh bện ra rất nhiều cảnh trong mơ ảo tưởng nửa thật nửa giả. Ở trong những hình ảnh màu sắc sặc sỡ đó, anh lại nhìn thấy Chân Ái.
Cô ngủ dưới bầu trời sao, hai má ửng đỏ, cơ thể trắng nõn, thùy mị như nước nhìn anh chằm chằm.
Anh và cô dây dưa thật chặt, mang theo khát vọng tràn đầy kết hợp với cô, hôn môi gặm cắn như trúng tà. Cơ thể cô mềm mại lại chặt hẹp, anh đắm chìm bên trong không muốn ra.
Anh nghe thấy thanh âm yểu điệu lại khó chịu đựng của cô, đau thương gọi tên anh. Anh nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán mình, mồ hôi nhỏ xuống rơi trên bộ ngực trắng noãn như ngọc của cô.
Nhưng đột nhiên cô quay người lại, biến thành một con thỏ, con mắt đỏ ngầu, bĩu môi nhìn anh, vẻ mặt tủi thân. Anh muốn bắt cô, cô lắc cái đuôi ngắn nhảy về phía trước, như một làn khói nhảy đi không thấy nữa.
Anh mù mờ không biết làm sao, đột nhiên dạ dày đau kịch liệt, cảm giác buồn nôn lại khó chịu không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, giống như chứng cuồng, bất kể ngồi đứng hay không ngủ mê man tỉnh táo, đều bất an.
Cơ thể và đầu óc hỗn loạn từ đầu đến cuối, suy nghĩ lại vô cùng sinh động và hưng phấn, không có không gian tạm nghỉ chốc lát.
Chân Ái lại quay về, mặc trang phục cô nàng thỏ, dè dặt che vòng eo mảnh khảnh lại trắng nõn. Trong tay ôm một con thỏ con ngoan ngoãn, cô đỏ mặt sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói:
“A Tố, chờ em có con của anh, em nhất định ôm con mỗi ngày, đến đâu cũng không nỡ buông tay.”
Anh liền đau đến tê tâm liệt phế, mới biết nỗi đau thấm sâu vào đáy lòng mấy ngày nay, gọi là nhớ nhung.
Anh trằn trọc, chợt giật mình tỉnh giấc, trán, lòng bàn tay và lưng, mồ hôi nhễ nhại.
Tỉnh lại trong phòng có một người đang ngồi, vẫn là dáng vẻ áo ngắn quần ngắn, chính là Thera.
Ngôn Tố giống như vừa mới chìm vào trong rong biển và nước xoáy, từng giãy giụa sống chết, cả người mệt lả. Chỉ có điều, tuy không có sức lực, đầu óc lại yên ổn tỉnh táo chốc lát. Anh yên lặng nhìn bức tranh chạm nổi trên đỉnh đầu, không nói một lời.
Vẻ mặt Thera phức tạp, anh cho dù bị thuốc làm suy yếu lại sa sút như vậy, dáng vẻ thanh cao lạnh lùng lại không hề thay đổi, so với lúc ở Silverland chỉ có hơn chứ không kém.
Cô ta không khỏi khó chịu, ôm tay đứng lên từ trên ghế, nhìn xuống anh muốn châm chọc vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng bệch của anh, ngữ điệu liền vô thức chậm lại, hỏi: “Tiểu thư C tên là Ai? Lúc anh hôn mê, gọi cô ấy rất nhiều lần.”
Im lặng.
Thera bĩu môi: “Đáng tiếc cái tên anh gọi đó là giả. Cô ấy tên là Cheryl, cũng không phải là người phụ nữ thuộc về anh. Anh vì cô ấy, thật ngốc.”
Cô ta thực sự cảm thấy thương tiếc thay anh, đi đến gần, “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, cần gì phải thế? Chết vì cô ấy thế này, cô ấy chưa chắc nhớ anh, có lẽ quay đầu lại liền tốt với người đàn ông khác. Nhưng mà, ai muốn thực sự tốt với cô ấy phải gặp nhiều xui xẻo. Giống như anh, bây giờ biến thành cái bộ dạng này.”
Im lặng.
Thera nhìn gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch đẫm mồ hôi, trầm mặc vắng vẻ như thế, cảm thấy gợi cảm, đưa tay tới chạm vào. Chưa chạm đến, anh đã vén chăn đẩy cô ta ra, lạnh mặt đứng lên, nhốt mình vào trong toilet tắm rửa.
Thera bẽ mặt, ngồi đợi một bên, duỗi tay lần mò, trên giường đều là vết mồ hôi nóng rực.
Cực hình thời gian dài, cô ta vẫn chưa thấy người nào có thể chịu đến bây giờ. Cô ta cũng biết, cho dù anh lập tức được cứu ra, cơ thể anh cũng sụp đổ. Hơn nữa, liều lượng thuốc quá nhiều, độc đã sớm cắm vào trong.
Lần đầu tiên, cô ta khó chịu thay người khác. Cô ta dùng sức nắm chặt ga trải giường từng cái một, bực bội không lên tiếng.
Thói quen sạch sẽ của Ngôn Tố quá nặng, trên người có một chút không sạch sẽ ngăn nắp thì sẽ cảm thấy khó chịu không được tự nhiên. Mỗi lần trước khi đi chịu hình phạt đều phải kiên cường chống cơ thể yếu ớt như nhũn ra chỉnh sửa mình một lần.
Nhưng mà, có một số việc vượt quá phạm vi năng lực. Các loại vết thương và tổn thương trên người, tạm thời không loại trừ được.
Sau khi tắm rửa nhìn về phía gương, vành mắt đen nhàn nhạt dưới mắt không che giấu được, dưới cằm cũng xuất hiện râu mọc lởm chởm màu đen, sờ một cái, còn rất ngứa.
Anh bỗng nhớ tới, Chân Ái có lần hỏi: “A Tố, tại sao anh không để râu? Em muốn sờ thử xem là cảm giác gì.”
Anh nghiêm túc nói: “Anh có thói quen thức dậy liền cạo râu, nếu em muốn sờ, tốt nhất là ngủ trên giường anh càng sớm càng tốt.”
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng trừng anh. Anh không rõ tại sao.
Ngày đó ở Hampton, buổi sáng thức dậy, Chân Ái vùi trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên cằm anh, không ngừng cười khúc khích: “Thật là nhột, ha ha, thật là nhột, ha ha.”
Ngây ngô, vô hạn tuần hoàn.
Nhớ tới chuyện xưa không tính là cũ, anh không nhịn được cười nhạt một cái.
Mấy ngày nay mất nước nghiêm trọng, anh đưa nước trong vòi nước vào miệng, cổ họng khô quá lâu, động tác nuốt bình thường cũng có thể để lại đau đớn thiêu cháy trong cổ họng.
Anh thong thả lại kĩ lưỡng sửa sang bản thân xong. Ra khỏi toilet, Thera vẫn ở đó, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Anh cũng không để ý, ngồi trên ghế, khom người mang giày.
Động tác rất đơn giản thường ngày cho đến bây giờ là sự hành hạ khó khăn nhất.
Anh cứng đờ cong sống lưng, sắc mặt lại trắng bệch. Thera thấy, theo bản năng lại gần: “Tôi giúp anh.”
“Đừng đụng vào!” Anh lạnh lùng gạt bỏ cô ta, tay không chịu khống chế run rẩy, rất chậm rất chậm mang giày vào.
“Anh không thích tiếp xúc cơ thể à. Vậy tiểu thư C thì sao?”
Không trả lời.
Dần dần, anh tuy suy yếu nhưng thật chỉnh tề, sạch sẽ. Ngay ngắn gọn gàng như vậy, không hề giống như là đi chịu hình phạt.
Thera chợt có một loại ảo giác, tinh thần và ý chí của anh còn lâu mới bị phá hủy, có lẽ, căn bản không có khả năng bị phá hủy.
Cảm xúc trong lòng Thera không nói ra được: “Nhà logic học, anh thực sự khiến người ta khó hiểu. Anh thông minh như vậy, hẳn liếc mắt là nhìn ra được tiểu thư C là một phần tử nguy hiểm. Vậy anh ngay từ đầu yêu cô ấy làm gì? Anh còn làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy cho cô ấy, không biết nguy hiểm sao? Sao anh không thương tiếc mạng sống của mình? Tôi tưởng người thông minh đều quý trọng mạng sống.”
Cô ta lải nhải một đống, cho rằng anh sẽ mặc kệ như thường ngày, không ngờ anh trầm mặc mấy phút, chậm rãi lên tiếng:
“Tôi quý trọng mạng sống mình hơn phần lớn người. Nhưng có một số việc, sẽ không vì nguy hiểm mà không làm; có người, sẽ không vì nguy hiểm mà không yêu.” Ngôn Tố nói xong, ho khan dữ dội.
Thera bị chấn động, sửng sốt chừng ba, bốn giây, vô cùng cảm thấy không đáng cho anh: “Nhưng nếu anh tàn phế rồi, chết rồi, mọi thứ anh làm cho cô ấy, có lẽ cô ấy đều không biết.”
“Không cần biết.” Anh cố gắng ngừng ho, khó khăn đứng dậy, “Nếu như là gánh nặng, không cần biết.”
Hơn nữa, anh nhất định sẽ quay về bên cạnh cô.
“Anh có từng hỏi cô ấy, được anh yêu là cảm giác gì không?”
Thera vừa hỏi, có người đi vào, muốn dẫn Ngôn Tố đi chịu một vòng tra tấn mới. Thera không đi cùng, cô ta không muốn xem.
Ngôn Tố rất nhanh bị trói trên cây Thánh giá, mà sắc mặt Bert lại không thoải mái như trước đó.
Qua hai tuần vẫn không có bóng dáng Chân Ái, cô giống như đã bốc hơi. Video gửi cho CIA cũng không đổi về bất kì tin tức gì, hắn châm biếm Ngôn Tố bị CIA vứt bỏ, Ngôn Tố cũng chỉ thờ ơ cười.
Ngôn Tố luôn không chịu khuất phục, nhưng Bert không tin anh có thể tiếp tục liều chết, ngày qua ngày, mỗi ngày đánh đập tra hỏi tăng thời gian dài hơn. Hắn cho rằng, anh sẽ nhanh sụp đổ.
Nhưng người này luôn có thể một câu chọc hắn bùng nổ.
Giống như hôm nay, Bert kích thích anh: “S. A., cho dù anh không nói, tôi cũng có thể lật cô ấy ra ngoài.”
“Ồ.” Giọng anh chậm và khàn, “Buổi tối hôm anh bắt được tôi, cô ấy cũng đã rời khỏi lục địa này rồi.”
Bert không lên tiếng, chỉ cười cười. Sau đó, mới hành hạ từ sáng kéo dài suốt đến sáng sớm hôm sau.
Vết thương cũ mới trên người cuối cùng chồng chất bùng nổ, Ngôn Tố lần lượt ngất đi, lại lần lượt bị thuốc tiêm kích thích tỉnh lại.
Sáng sớm, anh sốt cao.
Sắc mặt trắng bệch từ đầu đến cuối dần dần hiện lên vẻ ửng đỏ kì dị, đôi mắt cũng bắt đầu đục ngầu. Không biết là vì thuốc trong cơ thể hay vì nhiệt độ cao nóng rực, thần trí anh cuối cùng bị ảnh hưởng, hỗn loạn mơ hồ, bắt đầu nói mê.
Sau khi nghe được “S. A. mời sám hối, tôi giải thoát cho anh” lần thứ mấy trăm,
Người đàn ông trên cây Thánh giá sa sút tinh thần cúi đầu, cuối cùng thở yếu ớt nói ra hai chữ: “I confess.”
Tôi sám hối.
#
Trong phòng chờ VIP buổi sáng lác đác vài người, nhóm Chân Ái đặc biệt không ngồi máy bay tư nhân, bây giờ nhóm đặc công tụ năm tụ ba giả trang thành nhà kinh doanh học giả, rải rác khắp các ngõ ngách.
Chân Ái nhìn màn hình tivi đen kịt, gọi nhân viên phục vụ tới: “Tôi muốn xem tivi.”
Nhân viên phục vụ rất tiếc: “Vừa lúc bị hư rồi.”
Chân Ái không nói, cảm giác kì quái trong lòng càng rõ ràng hơn.
Cô đứng ngồi không yên, đứng dậy đi toilet. Đặc công nữ đi theo cô, thấy cô đứng ngẩn người rất lâu bên bồn rửa tay, đoán tâm trạng cô không tốt cũng liền đi ra ngoài.
Trái tim Chân Ái không biết tại sao luôn thấp thỏm, đập loạn thình thịch.
Cô rất muốn đi tìm Ngôn Tố, nhưng không biết câu lạc bộ Holy Gold ở đâu, lại cảm thấy Rheid nói đúng, chỉ cần Bert không tìm được cô thì sẽ không giết Ngôn Tố.
Đây là lý trí.
Tình cảm lại điên cuồng lan ra: Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…
Nhưng cô vẫn rất nghe lời. Nếu là anh, nhất định sẽ bảo cô nghe lời lý trí. Cô cúi đầu vỗ nước nóng lên mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Anh sẽ khỏe mạnh, không nên đi quấy rầy anh.
Anh đã hứa với cô, anh sẽ khỏe mạnh, cô phải tin anh.
Cô lẩm nhẩm nhiều lần, xoay người muốn ra khỏi toilet, phòng riêng lại có một cô gái đi ra, cầm di động thán phục: “Trời ơi, anh ta đúng là một tên ác ma.”
Chân Ái không để ý, nhưng thanh âm trong di động truyền đến, cô đột nhiên cứng đờ. Cô gái đặt di động trên bồn rửa tay, tầm mắt Chân Ái dần chuyển tới.
Cô nhìn thấy gương mặt khiến cô nhớ mong. Chỉ vừa nhìn, vành mắt liền ướt.
Nửa tháng không gặp, anh ốm đi đến đáng sợ, hốc mắt và gò má lõm sâu xuống, trên cái cằm gầy gò, râu lởm chởm. Đôi mắt lại trong veo, có vẻ như thần trí tỉnh táo. Quần áo cũng chỉnh tề, ngồi trước một phông nền màu trắng.
Nếu không phải người quen, hoàn toàn không nhìn ra anh có gì bất thường. Anh yên lặng ung dung lại gầy gò như vậy, có lẽ vừa vặn phù hợp ấn tượng của mọi người với tên biến thái thông minh, vừa vặn phù hợp với dáng vẻ thong thả và rủ rỉ nói của anh:
“Đúng, tôi chán ghét phụ nữ, cực kì.
Giống như người mẹ kế hư vinh lại nông cạn kia của tôi, giống như người mẹ ruột nát rượu lại yếu ớt kia của tôi. Phụ nữ như các bà ấy luôn giả dối lại yếu đuối, luôn cho là có thể dùng ép buộc hoặc nước mắt thay đổi đàn ông, chồng các bà ấy, con trai các bà ấy. Ngu xuẩn. Các bà ấy không biết đàn ông am hiểu nhất bằng mặt không bằng long.
Bà ấy tưởng tôi đang nghiêm túc nghe mục sư đọc kinh, nhưng tôi lại đang nhìn bà sơ không đứng đắn dùng chân móc chân người có vợ; bà ấy tưởng tôi không thích nói chuyện, lớn lên sẽ không có thành tựu, nhưng bây giờ toàn thế giới đều biết tôi.
Đầu óc thông minh như vậy có thể làm gì?
Alex La Chance, cậu ta là truyền thuyết trong lòng tội phạm. Hi, là tôi đã giết truyền thuyết trong lòng các người. Không những giết cậu ta, còn khiến đám FBI ngu ngốc kia cho rằng cậu ta tự sát. Phong cảnh chỗ cậu ta chết rất đẹp, trong nháy mắt nổ tung rất kích thích.
Khởi đầu cho cuộc đời phi phàm của tôi, Alex, thank you!
Một tác phẩm đáng ca ngợi khác ở Silverland, mười hai tiếng giết chết mười hai người, mức độ như vậy, các người thán phục không?
Cái thực sự làm cho các người biết tôi là vụ án ảo tưởng tình dục mới đây. Lại là phụ nữ, phụ nữ khiến người ta chán ghét, các cô ta đều có tội, tôi thay trời hành đạo. Cho nên, không cần cảm ơn.
Nếu các người tức giận, hãy trách đám FBI ngu xuẩn kia đi. Ngồi canh chừng ngoài nhà tôi lâu như vậy, lấy được lệnh lục soát nhưng vẫn không tìm ra căn cứ ngược đãi bí mật trong nhà tôi, trung tâm tội ác của tôi.
Yên tâm, tôi sẽ không mãi mãi tiếp tục giết người. Tác phẩm tốt, lấy hiếm làm quý. Đêm nay, món quà cuối cùng tôi tặng cho các người. Lại thêm năm mươi sáu mạng phụ nữ, khoảnh khắc cuối cùng.
Ai muốn tới cứu các cô ấy, mời tìm được tôi trước. Nhưng mà, các người có thể đảo ngược thời gian không?
Tôi cung kính chờ đợi ở đây.
Lời từ biệt sau cùng gửi cho cô ấy.
Xin cô ấy, nén bi thương.”
Chân Ái cúi đầu thật thấp,
Bàn tay trắng nõn chống ở bồn rửa tay, chậm rãi nắm thành nắm đấm, nước mắt ấm áp tràn ra.
Mở mắt ra, Ngôn Tiểu Tố ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, đắp chung một cái chăn với cô. Nó lông xù lại mũm mĩm, không thể nhắm mắt, con ngươi rất đen, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô.
Mùa thu đến, trong chăn đều là hơi nóng của mình cô, dính trên người gấu bông, ấm áp.
Cô đột nhiên không muốn rời giường, kề qua ôm thật chặt cái cổ thô to của chú gấu cưng. Nó gần như cao bằng Ngôn Tố, xinh xinh lại béo, cô nhào một cái, cả người rơi vào trong lòng nó.
Ôm nhau một hồi, cô chui vào chăn, cọ đi cọ lại trên giường Ngôn Tố, dừng lại, đôi mắt liền chứa nỗi buồn khẽ.
Qua nhiều ngày như thế, mùi Ngôn Tố trên giường đã phai nhạt.
Internet và tín hiệu trong nhà không biết tại sao đứt mất, không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Tòa lâu đài lớn vắng vẻ, một mình cô cho Isaac ăn gạo kê. Ngôn Tố không có ở đây, chim cũng trở nên ngốc, trừ đập cánh ồn ào “S. A. is a genius.” ra thì mấy cái còn lại không nói nữa.
Một mình cô thức dậy, một mình cô đọc sách, một mình cô ôm Ngôn Tiểu Tố khổng lồ đi tới đi lui trong lâu đài, lúc ăn cơm cho nó một cái ghế.
Một ngày, lại một ngày, anh vẫn chưa quay lại.
Hôm nay, cô phải rời khỏi.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Cô Chân Ái, nên xuất phát rồi.”
Cô không lên tiếng, vùi đầu vào ngực Ngôn Tiểu Tố, cảm xúc sa sút đến mức thấp nhất.
Nhưng không tới năm phút, cô xuống lầu, nói đã chuẩn bị xong.
Đặc công đi theo hơi kinh ngạc. Chân Ái buộc tóc đuôi ngựa, một bộ áo đầm áo khoác màu trắng không có hoa văn, sạch sẽ lại gọn gàng, trừ cái đó ra thì không còn vật gì khác nữa.
“Hành lý của cô đâu?”
Cô hơi nghiêng người, để người ta thấy cô đeo một cái túi cực nhỏ.
Đặc công xác nhận lần nữa: “Mang đủ đồ vật cá nhân rồi?”
Chân Ái không cảm thấy lúng túng, ngược lại thành thói quen, lắc đầu, tỏ ý không có bất kì thứ gì phải mang theo.
“Chúng ta không phải đi du lịch, sau này sẽ không quay lại nữa.”
Mặc dù biết, nhưng bị anh ta nói như vậy, lòng Chân Ái vẫn khe khẽ lộp bộp một chút.
“Tôi có thể mang Ngôn Tố và Isaac đi không?” Cô hơi chế giễu hỏi ngược lại, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
“Đó là cái gì?”
“Gấu bông của tôi, còn có vẹt con.”
“Không thể.”
“Vậy anh còn nói.” Tầm mắt cô lơ lửng bên ngoài.
Đặc công hơi sửng sốt, nhưng không để bụng.
Chân Ái trầm mặc một hồi, hỏi: “Sau này tôi không muốn đổi tên, vẫn gọi là Chân Ái, có thể không?”
Tôi sợ anh ấy không tìm được tôi.
“Chắc là có thể.” Đặc công nói xong, thúc giục: “Sắp đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Chân Ái cảm thấy hai chân như đổ chì, làm thế nào cũng không đi được. Cơ thể không muốn đi, trái tim càng không muốn đi.
Đặc công thấy cả người cô đều viết chữ không muốn, cũng không giục, nhắc nhở nói: “Chỉ có cô an toàn trước, anh S. A. mới có thể an toàn.”
Chân Ái cúi đầu, yên tĩnh lại, một lúc, nghe theo lại yên lặng đi ra ngoài.
Gần đến cửa, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Chân Ái vui mừng, vội chạy tới, nhưng bị đặc công che miệng lại chặn sau bàn, tất cả năm, sáu đặc công còn lại vào vị trí, cầm súng cảnh giác lại chuyên chú nhắm ngay khe cửa.
Giây tiếp theo, Rheid xuất hiện ở cửa.
Chân Ái giãy khỏi đặc công, chạy tới: “S. A. về chưa? Hành động kết thúc rồi sao? Anh ấy có bị thương không?”
“Sao cô còn chưa đi?” Rheid bị người đột nhiên nhảy ra dọa giật nảy mình, lại bị mấy câu hỏi liên tiếp của cô làm cho to đầu, “Vẫn chưa, nhưng nhanh thôi.”
Anh ta lặng lẽ nhét một xấp giấy cầm trong tay vào túi. Chân Ái thận trọng phát hiện, nhưng không hỏi.
“Đã lâu như vậy, tại sao vẫn không có tin tức của anh ấy? Không phải trước đó các anh đã lập kế hoạch tốt rồi sao?”
Ánh mắt Rheid tránh né, sờ mũi: “Đây chính là kế hoạch của anh ấy.”
“Có ý gì?”
“Anh ấy biết người bí ẩn có tính cảnh giác cao. sẽ lục soát thiết bị mang theo bên người, chúng tôi sẽ không có cách nào biết được tình hình bên trong Holy Gold. Nhưng người bí ẩn muốn hủy diệt anh ấy, nhất định sẽ hành hạ anh ấy buộc anh ấy mở miệng, lấy video anh ấy nhận tội tuyên bố cho thế giới. Chỉ có lúc này, anh ấy mới có thể tiết lộ thông tin cho bên ngoài.”
Nghe được từ “hành hạ”, lòng Chân Ái lạnh một nửa, run giọng: “Nếu đã chịu hành hạ, vậy tại sao anh ấy còn không mở miệng?”
“Nếu anh ấy sớm nhận tội, người bí ẩn có tin không? Chỉ có khiến người ta thấy cơ thể tinh thần anh ấy bị thương nặng, thấy anh ấy gần như sụp đổ, lúc này, lời của anh ấy mới có thể được tin.”
Sụp đổ?
Chân Ái giống như đứng chân trần trong trời băng đất tuyết: “Vậy, nếu anh ấy sám hối nhận tội, anh ấy sẽ bị giết chết sao?”
Rheid rõ ràng sửng sốt nửa giây, mới nói: “Sẽ không. Cô Chân Ái, người bí ẩn còn muốn biết cô ở đâu, hơn nữa hắn hi vọng thấy S. A. sống một cách nhục nhã hơn.”
Lời như vậy không tính là một chút an ủi.
Chân Ái không có động tĩnh.
Rheid giục cô: “Đừng để S. A. lo lắng cho cô, đi trước đi.”
Đừng khiến anh lo lắng.
Chân Ái lẳng lặng gật đầu, rời khỏi theo nhóm đặc công.
Rheid nhìn cô rời khỏi, trong lòng phủ sương mù, không rõ ràng. Thực ra họ đã nhận được video của Ngôn Tố.
Thời gian qua gần hai tuần,
Mở webcam và máy nghe lén Ngôn Tố mang theo ra, đặc công FBI thấy Ngôn Tố nhận tội, video bị người ta đăng lên Youtube.
Rheid mang giấy mật mã tới, dùng mật hiệu Ngôn Tố để lại cho anh ta, dự đoán rất nhanh là có thể khám phá ra bản vẽ cấu trúc bên trong và chỗ của câu lạc bộ. Nếu thuận lợi, đêm nay có thể hành động.
Nhưng giữa chừng có một chuyện ngoài ý muốn, CIA nhận được một video đầy máu. Người đàn ông dáng cao lớn bị trói trên cây Thánh giá, có người dùng dao cắt lồng ngực anh, khoét ra một chiếc xương sườn be bét máu thịt.
Toàn bộ quá trình anh dường như tỉnh táo, nắm đấm cực lực nắm chặt trắng bệch, nhưng với ý chí kinh người gắt gao chịu đựng, chỉ nặng nề rên một tiếng, chỉ một tiếng, cuối cùng ngất đi vì quá đau.
Rất nhanh, bác sĩ tới khâu vết thương cầm máu cho anh, trong màn hình vô cùng bận rộn, có thanh âm khẽ vang lên:
“Cheryl Lancelot, tôi chỉ muốn cô ấy. Nếu không giao cô ấy ra, tôi sẽ gỡ từng khúc xương trên người người đàn ông này xuống.”
Thái độ của CIA là, họ sẽ không giao Chân Ái. Nếu không cứu được người đàn ông này, đó là do FBI không có năng lực.
Ngoài ra, là nội dung tuyệt mật, họ cũng sẽ không cung cấp đoạn video này như là chứng cứ rửa sạch tội danh cho Ngôn Tố. Nếu để anh bị oan, đó cũng là FBI không có năng lực.
FBI sứt đầu mẻ trán, lần này xem như thấy được sự biến thái và thông minh của người bí ẩn.
Rheid thấy đoạn video đó, nước mắt đều chảy ra, thậm chí anh ta đã nghĩ đến việc nói cho Chân Ái, nhưng vừa rồi xuống xe lấy chìa khóa Ngôn Tố để lại cho anh ta, trong phong bì nhỏ trượt ra một tấm thẻ, ở trên là chữ viết Ngôn Tố đoán trước đó: “No matter what happens, DO NOT say a word!”
Cho dù xảy ra bất kì việc gì, không được nói một từ.
Cho nên trước đó Ngôn Tố đã cắt đứt chặn toàn bộ tín hiệu truyền thông khu vực gần lâu đài.
Cho nên, Rheid im miệng.
Lá cây trong núi đã vàng hết, ánh vàng rực rỡ.
Rheid nhìn chiếc xe đi xa, nhớ tới lời Ngôn Tố: “Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết đi, cô ấy hỏi tới thì hãy nói, tôi đã chấp nhận kế hoạch bảo vệ nhân chứng.”
…
#
Chắc là tuần thứ hai?
Ngôn Tố đã mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh táo lại mê man. Bản thân anh trở nên rất xa lạ, vô tri vô giác, nóng nảy bất an, điều này không hề giống anh.
Có lẽ tác dụng của ma túy rốt cuộc đã ổn định, suy nghĩ của anh bắt đầu tự động sản sinh bện ra rất nhiều cảnh trong mơ ảo tưởng nửa thật nửa giả. Ở trong những hình ảnh màu sắc sặc sỡ đó, anh lại nhìn thấy Chân Ái.
Cô ngủ dưới bầu trời sao, hai má ửng đỏ, cơ thể trắng nõn, thùy mị như nước nhìn anh chằm chằm.
Anh và cô dây dưa thật chặt, mang theo khát vọng tràn đầy kết hợp với cô, hôn môi gặm cắn như trúng tà. Cơ thể cô mềm mại lại chặt hẹp, anh đắm chìm bên trong không muốn ra.
Anh nghe thấy thanh âm yểu điệu lại khó chịu đựng của cô, đau thương gọi tên anh. Anh nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán mình, mồ hôi nhỏ xuống rơi trên bộ ngực trắng noãn như ngọc của cô.
Nhưng đột nhiên cô quay người lại, biến thành một con thỏ, con mắt đỏ ngầu, bĩu môi nhìn anh, vẻ mặt tủi thân. Anh muốn bắt cô, cô lắc cái đuôi ngắn nhảy về phía trước, như một làn khói nhảy đi không thấy nữa.
Anh mù mờ không biết làm sao, đột nhiên dạ dày đau kịch liệt, cảm giác buồn nôn lại khó chịu không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, giống như chứng cuồng, bất kể ngồi đứng hay không ngủ mê man tỉnh táo, đều bất an.
Cơ thể và đầu óc hỗn loạn từ đầu đến cuối, suy nghĩ lại vô cùng sinh động và hưng phấn, không có không gian tạm nghỉ chốc lát.
Chân Ái lại quay về, mặc trang phục cô nàng thỏ, dè dặt che vòng eo mảnh khảnh lại trắng nõn. Trong tay ôm một con thỏ con ngoan ngoãn, cô đỏ mặt sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói:
“A Tố, chờ em có con của anh, em nhất định ôm con mỗi ngày, đến đâu cũng không nỡ buông tay.”
Anh liền đau đến tê tâm liệt phế, mới biết nỗi đau thấm sâu vào đáy lòng mấy ngày nay, gọi là nhớ nhung.
Anh trằn trọc, chợt giật mình tỉnh giấc, trán, lòng bàn tay và lưng, mồ hôi nhễ nhại.
Tỉnh lại trong phòng có một người đang ngồi, vẫn là dáng vẻ áo ngắn quần ngắn, chính là Thera.
Ngôn Tố giống như vừa mới chìm vào trong rong biển và nước xoáy, từng giãy giụa sống chết, cả người mệt lả. Chỉ có điều, tuy không có sức lực, đầu óc lại yên ổn tỉnh táo chốc lát. Anh yên lặng nhìn bức tranh chạm nổi trên đỉnh đầu, không nói một lời.
Vẻ mặt Thera phức tạp, anh cho dù bị thuốc làm suy yếu lại sa sút như vậy, dáng vẻ thanh cao lạnh lùng lại không hề thay đổi, so với lúc ở Silverland chỉ có hơn chứ không kém.
Cô ta không khỏi khó chịu, ôm tay đứng lên từ trên ghế, nhìn xuống anh muốn châm chọc vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng bệch của anh, ngữ điệu liền vô thức chậm lại, hỏi: “Tiểu thư C tên là Ai? Lúc anh hôn mê, gọi cô ấy rất nhiều lần.”
Im lặng.
Thera bĩu môi: “Đáng tiếc cái tên anh gọi đó là giả. Cô ấy tên là Cheryl, cũng không phải là người phụ nữ thuộc về anh. Anh vì cô ấy, thật ngốc.”
Cô ta thực sự cảm thấy thương tiếc thay anh, đi đến gần, “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, cần gì phải thế? Chết vì cô ấy thế này, cô ấy chưa chắc nhớ anh, có lẽ quay đầu lại liền tốt với người đàn ông khác. Nhưng mà, ai muốn thực sự tốt với cô ấy phải gặp nhiều xui xẻo. Giống như anh, bây giờ biến thành cái bộ dạng này.”
Im lặng.
Thera nhìn gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch đẫm mồ hôi, trầm mặc vắng vẻ như thế, cảm thấy gợi cảm, đưa tay tới chạm vào. Chưa chạm đến, anh đã vén chăn đẩy cô ta ra, lạnh mặt đứng lên, nhốt mình vào trong toilet tắm rửa.
Thera bẽ mặt, ngồi đợi một bên, duỗi tay lần mò, trên giường đều là vết mồ hôi nóng rực.
Cực hình thời gian dài, cô ta vẫn chưa thấy người nào có thể chịu đến bây giờ. Cô ta cũng biết, cho dù anh lập tức được cứu ra, cơ thể anh cũng sụp đổ. Hơn nữa, liều lượng thuốc quá nhiều, độc đã sớm cắm vào trong.
Lần đầu tiên, cô ta khó chịu thay người khác. Cô ta dùng sức nắm chặt ga trải giường từng cái một, bực bội không lên tiếng.
Thói quen sạch sẽ của Ngôn Tố quá nặng, trên người có một chút không sạch sẽ ngăn nắp thì sẽ cảm thấy khó chịu không được tự nhiên. Mỗi lần trước khi đi chịu hình phạt đều phải kiên cường chống cơ thể yếu ớt như nhũn ra chỉnh sửa mình một lần.
Nhưng mà, có một số việc vượt quá phạm vi năng lực. Các loại vết thương và tổn thương trên người, tạm thời không loại trừ được.
Sau khi tắm rửa nhìn về phía gương, vành mắt đen nhàn nhạt dưới mắt không che giấu được, dưới cằm cũng xuất hiện râu mọc lởm chởm màu đen, sờ một cái, còn rất ngứa.
Anh bỗng nhớ tới, Chân Ái có lần hỏi: “A Tố, tại sao anh không để râu? Em muốn sờ thử xem là cảm giác gì.”
Anh nghiêm túc nói: “Anh có thói quen thức dậy liền cạo râu, nếu em muốn sờ, tốt nhất là ngủ trên giường anh càng sớm càng tốt.”
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng trừng anh. Anh không rõ tại sao.
Ngày đó ở Hampton, buổi sáng thức dậy, Chân Ái vùi trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên cằm anh, không ngừng cười khúc khích: “Thật là nhột, ha ha, thật là nhột, ha ha.”
Ngây ngô, vô hạn tuần hoàn.
Nhớ tới chuyện xưa không tính là cũ, anh không nhịn được cười nhạt một cái.
Mấy ngày nay mất nước nghiêm trọng, anh đưa nước trong vòi nước vào miệng, cổ họng khô quá lâu, động tác nuốt bình thường cũng có thể để lại đau đớn thiêu cháy trong cổ họng.
Anh thong thả lại kĩ lưỡng sửa sang bản thân xong. Ra khỏi toilet, Thera vẫn ở đó, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Anh cũng không để ý, ngồi trên ghế, khom người mang giày.
Động tác rất đơn giản thường ngày cho đến bây giờ là sự hành hạ khó khăn nhất.
Anh cứng đờ cong sống lưng, sắc mặt lại trắng bệch. Thera thấy, theo bản năng lại gần: “Tôi giúp anh.”
“Đừng đụng vào!” Anh lạnh lùng gạt bỏ cô ta, tay không chịu khống chế run rẩy, rất chậm rất chậm mang giày vào.
“Anh không thích tiếp xúc cơ thể à. Vậy tiểu thư C thì sao?”
Không trả lời.
Dần dần, anh tuy suy yếu nhưng thật chỉnh tề, sạch sẽ. Ngay ngắn gọn gàng như vậy, không hề giống như là đi chịu hình phạt.
Thera chợt có một loại ảo giác, tinh thần và ý chí của anh còn lâu mới bị phá hủy, có lẽ, căn bản không có khả năng bị phá hủy.
Cảm xúc trong lòng Thera không nói ra được: “Nhà logic học, anh thực sự khiến người ta khó hiểu. Anh thông minh như vậy, hẳn liếc mắt là nhìn ra được tiểu thư C là một phần tử nguy hiểm. Vậy anh ngay từ đầu yêu cô ấy làm gì? Anh còn làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy cho cô ấy, không biết nguy hiểm sao? Sao anh không thương tiếc mạng sống của mình? Tôi tưởng người thông minh đều quý trọng mạng sống.”
Cô ta lải nhải một đống, cho rằng anh sẽ mặc kệ như thường ngày, không ngờ anh trầm mặc mấy phút, chậm rãi lên tiếng:
“Tôi quý trọng mạng sống mình hơn phần lớn người. Nhưng có một số việc, sẽ không vì nguy hiểm mà không làm; có người, sẽ không vì nguy hiểm mà không yêu.” Ngôn Tố nói xong, ho khan dữ dội.
Thera bị chấn động, sửng sốt chừng ba, bốn giây, vô cùng cảm thấy không đáng cho anh: “Nhưng nếu anh tàn phế rồi, chết rồi, mọi thứ anh làm cho cô ấy, có lẽ cô ấy đều không biết.”
“Không cần biết.” Anh cố gắng ngừng ho, khó khăn đứng dậy, “Nếu như là gánh nặng, không cần biết.”
Hơn nữa, anh nhất định sẽ quay về bên cạnh cô.
“Anh có từng hỏi cô ấy, được anh yêu là cảm giác gì không?”
Thera vừa hỏi, có người đi vào, muốn dẫn Ngôn Tố đi chịu một vòng tra tấn mới. Thera không đi cùng, cô ta không muốn xem.
Ngôn Tố rất nhanh bị trói trên cây Thánh giá, mà sắc mặt Bert lại không thoải mái như trước đó.
Qua hai tuần vẫn không có bóng dáng Chân Ái, cô giống như đã bốc hơi. Video gửi cho CIA cũng không đổi về bất kì tin tức gì, hắn châm biếm Ngôn Tố bị CIA vứt bỏ, Ngôn Tố cũng chỉ thờ ơ cười.
Ngôn Tố luôn không chịu khuất phục, nhưng Bert không tin anh có thể tiếp tục liều chết, ngày qua ngày, mỗi ngày đánh đập tra hỏi tăng thời gian dài hơn. Hắn cho rằng, anh sẽ nhanh sụp đổ.
Nhưng người này luôn có thể một câu chọc hắn bùng nổ.
Giống như hôm nay, Bert kích thích anh: “S. A., cho dù anh không nói, tôi cũng có thể lật cô ấy ra ngoài.”
“Ồ.” Giọng anh chậm và khàn, “Buổi tối hôm anh bắt được tôi, cô ấy cũng đã rời khỏi lục địa này rồi.”
Bert không lên tiếng, chỉ cười cười. Sau đó, mới hành hạ từ sáng kéo dài suốt đến sáng sớm hôm sau.
Vết thương cũ mới trên người cuối cùng chồng chất bùng nổ, Ngôn Tố lần lượt ngất đi, lại lần lượt bị thuốc tiêm kích thích tỉnh lại.
Sáng sớm, anh sốt cao.
Sắc mặt trắng bệch từ đầu đến cuối dần dần hiện lên vẻ ửng đỏ kì dị, đôi mắt cũng bắt đầu đục ngầu. Không biết là vì thuốc trong cơ thể hay vì nhiệt độ cao nóng rực, thần trí anh cuối cùng bị ảnh hưởng, hỗn loạn mơ hồ, bắt đầu nói mê.
Sau khi nghe được “S. A. mời sám hối, tôi giải thoát cho anh” lần thứ mấy trăm,
Người đàn ông trên cây Thánh giá sa sút tinh thần cúi đầu, cuối cùng thở yếu ớt nói ra hai chữ: “I confess.”
Tôi sám hối.
#
Trong phòng chờ VIP buổi sáng lác đác vài người, nhóm Chân Ái đặc biệt không ngồi máy bay tư nhân, bây giờ nhóm đặc công tụ năm tụ ba giả trang thành nhà kinh doanh học giả, rải rác khắp các ngõ ngách.
Chân Ái nhìn màn hình tivi đen kịt, gọi nhân viên phục vụ tới: “Tôi muốn xem tivi.”
Nhân viên phục vụ rất tiếc: “Vừa lúc bị hư rồi.”
Chân Ái không nói, cảm giác kì quái trong lòng càng rõ ràng hơn.
Cô đứng ngồi không yên, đứng dậy đi toilet. Đặc công nữ đi theo cô, thấy cô đứng ngẩn người rất lâu bên bồn rửa tay, đoán tâm trạng cô không tốt cũng liền đi ra ngoài.
Trái tim Chân Ái không biết tại sao luôn thấp thỏm, đập loạn thình thịch.
Cô rất muốn đi tìm Ngôn Tố, nhưng không biết câu lạc bộ Holy Gold ở đâu, lại cảm thấy Rheid nói đúng, chỉ cần Bert không tìm được cô thì sẽ không giết Ngôn Tố.
Đây là lý trí.
Tình cảm lại điên cuồng lan ra: Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…
Nhưng cô vẫn rất nghe lời. Nếu là anh, nhất định sẽ bảo cô nghe lời lý trí. Cô cúi đầu vỗ nước nóng lên mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Anh sẽ khỏe mạnh, không nên đi quấy rầy anh.
Anh đã hứa với cô, anh sẽ khỏe mạnh, cô phải tin anh.
Cô lẩm nhẩm nhiều lần, xoay người muốn ra khỏi toilet, phòng riêng lại có một cô gái đi ra, cầm di động thán phục: “Trời ơi, anh ta đúng là một tên ác ma.”
Chân Ái không để ý, nhưng thanh âm trong di động truyền đến, cô đột nhiên cứng đờ. Cô gái đặt di động trên bồn rửa tay, tầm mắt Chân Ái dần chuyển tới.
Cô nhìn thấy gương mặt khiến cô nhớ mong. Chỉ vừa nhìn, vành mắt liền ướt.
Nửa tháng không gặp, anh ốm đi đến đáng sợ, hốc mắt và gò má lõm sâu xuống, trên cái cằm gầy gò, râu lởm chởm. Đôi mắt lại trong veo, có vẻ như thần trí tỉnh táo. Quần áo cũng chỉnh tề, ngồi trước một phông nền màu trắng.
Nếu không phải người quen, hoàn toàn không nhìn ra anh có gì bất thường. Anh yên lặng ung dung lại gầy gò như vậy, có lẽ vừa vặn phù hợp ấn tượng của mọi người với tên biến thái thông minh, vừa vặn phù hợp với dáng vẻ thong thả và rủ rỉ nói của anh:
“Đúng, tôi chán ghét phụ nữ, cực kì.
Giống như người mẹ kế hư vinh lại nông cạn kia của tôi, giống như người mẹ ruột nát rượu lại yếu ớt kia của tôi. Phụ nữ như các bà ấy luôn giả dối lại yếu đuối, luôn cho là có thể dùng ép buộc hoặc nước mắt thay đổi đàn ông, chồng các bà ấy, con trai các bà ấy. Ngu xuẩn. Các bà ấy không biết đàn ông am hiểu nhất bằng mặt không bằng long.
Bà ấy tưởng tôi đang nghiêm túc nghe mục sư đọc kinh, nhưng tôi lại đang nhìn bà sơ không đứng đắn dùng chân móc chân người có vợ; bà ấy tưởng tôi không thích nói chuyện, lớn lên sẽ không có thành tựu, nhưng bây giờ toàn thế giới đều biết tôi.
Đầu óc thông minh như vậy có thể làm gì?
Alex La Chance, cậu ta là truyền thuyết trong lòng tội phạm. Hi, là tôi đã giết truyền thuyết trong lòng các người. Không những giết cậu ta, còn khiến đám FBI ngu ngốc kia cho rằng cậu ta tự sát. Phong cảnh chỗ cậu ta chết rất đẹp, trong nháy mắt nổ tung rất kích thích.
Khởi đầu cho cuộc đời phi phàm của tôi, Alex, thank you!
Một tác phẩm đáng ca ngợi khác ở Silverland, mười hai tiếng giết chết mười hai người, mức độ như vậy, các người thán phục không?
Cái thực sự làm cho các người biết tôi là vụ án ảo tưởng tình dục mới đây. Lại là phụ nữ, phụ nữ khiến người ta chán ghét, các cô ta đều có tội, tôi thay trời hành đạo. Cho nên, không cần cảm ơn.
Nếu các người tức giận, hãy trách đám FBI ngu xuẩn kia đi. Ngồi canh chừng ngoài nhà tôi lâu như vậy, lấy được lệnh lục soát nhưng vẫn không tìm ra căn cứ ngược đãi bí mật trong nhà tôi, trung tâm tội ác của tôi.
Yên tâm, tôi sẽ không mãi mãi tiếp tục giết người. Tác phẩm tốt, lấy hiếm làm quý. Đêm nay, món quà cuối cùng tôi tặng cho các người. Lại thêm năm mươi sáu mạng phụ nữ, khoảnh khắc cuối cùng.
Ai muốn tới cứu các cô ấy, mời tìm được tôi trước. Nhưng mà, các người có thể đảo ngược thời gian không?
Tôi cung kính chờ đợi ở đây.
Lời từ biệt sau cùng gửi cho cô ấy.
Xin cô ấy, nén bi thương.”
Chân Ái cúi đầu thật thấp,
Bàn tay trắng nõn chống ở bồn rửa tay, chậm rãi nắm thành nắm đấm, nước mắt ấm áp tràn ra.
Bình luận facebook