• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Archimedes thân yêu (10 Viewers)

  • Chương 109

Chân Ái tin, hưng phấn của Bert không nằm ở chỗ giết người mà là ở ngược đãi; cô cũng tin, so với giết chết Ngôn Tố, Bert càng thích nhìn anh sống một cách nhục nhã hơn.
Nhưng cô không tin, lúc FBI dẫn đội đặc công SWAT xông vào câu lạc bộ Holy Gold phá hủy bộ sưu tập của hắn (cho dù chỉ là bản sao), hắn kiêu căng ngạo mạn còn có thể kiên nhẫn từ từ thưởng thức Ngôn Tố.
Nếu hắn biết hành hạ lâu như vậy không phá hủy được Ngôn Tố, ngược lại bị Ngôn Tố đùa giỡn lừa gạt, hắn nhất định phải chính tay rút gân lột da Ngôn Tố.
Chân Ái rất khẳng định, hắn thực sự sẽ lột da Ngôn Tố, khiến anh đau chết tươi, xem như chiến lợi phẩm mang về phơi gió.
Mà Ngôn Tố sẽ trở thành vật hi sinh “không thể tránh khỏi”, “thiệt hại ngẫu nhiên” trong hành động giải cứu Holy Gold lần này, một người anh hùng cứu năm mươi sáu người phụ nữ (và càng nhiều người chưa biết sau này).
Quốc gia sẽ cho anh một tang lễ huy hoàng. Sau đó, hoa tươi trước mộ khô héo, anh bị lãng quên, mọi người đều tự sống hạnh phúc.
Chỉ có cô nhớ anh;
Chỉ còn lại cô, dùng thời gian cả đời nhớ anh.
Anh sẽ không quan tâm, nhưng cô không chịu.
Cô vốn không cao thượng, Ngôn Tố của cô, dùng mạng người toàn thế giới, cô cũng không đổi.
Đối với cô mà nói, chính nghĩa vốn chính là thứ xa xỉ.
Bất kể sự xuất hiện của cô sẽ khiến hành động theo kế hoạch biến thành dạng gì, bất kể năm mươi sáu người phụ nữ bị nhốt kia có thể chết hay không, cô cũng mặc kệ. Cô chỉ biết, tuyệt đối không cho phép anh chết.
Giây đầu tiên thấy video của Ngôn Tố, cô đã nhìn ra anh ở đâu, Rheid giải mã cũng sẽ không nhanh bằng cô.
Bây giờ cô đứng ở cửa một nhà thờ vùng ngoại ô bang New York.
Mặt trời giữa trưa ấm áp, đẩy cửa đi vào, hoàn toàn âm u lạnh lẽo.
Nhà thờ trống không, ánh mặt trời đầu thu rơi xuống từ cửa sổ kính màu trên cao, xuyên qua Chúa Jesus chịu khổ nạn trên cây Thánh giá, chiếu lên từng hàng ghế dài.
Trong chùm tia sáng, hạt bụi nhỏ tung bay.
Một vị mục sư đang cầu nguyện. Chân Ái thuận tay đóng cửa, một tiếng “két” êm ái.
Mục sư quay đầu lại, hỏi cần giúp gì.
“B ở đâu?”
#
Trên hành lang hình vòng, sự xuất hiện của Chân Ái gây nên xôn xao không nhỏ. Phụ nữ trong lồng coi cô là Cherry, không ngừng châm biếm chửi mắng, chế giễu nói cô cũng có ngày hôm nay.
Chân Ái làm như không nghe thấy, đi đến cuối, nhìn thấy người quần áo tàn tạ cả người đầy vết thương nằm co quắp trên giường trong cái lồng màu trắng, thấy gương mặt giống mình mới hiểu được.
Cherry cũng nhìn thấy Chân Ái, tựa như rốt cuộc thấy được bản gốc của cô ta, nguồn gốc số phận bi thương của cô ta. Con ngươi đờ đẫn đục ngầu của cô ta trong nháy mắt lóe lên tia sáng hung ác, nhào lên hướng về phía Chân Ái gào thét giống như dã thú.
Người đi theo vung báng súng lên đập mạnh song sắt, động tác khinh miệt giống như dạy dỗ một con chó, Cherry thét lên lùi về.
Áo cô ta rách nát, lộ ra bộ ngực loang lổ vết cắn màu đỏ, phía trên đều bị cắn. Chân Ái quay đầu đi chỗ khác, bước nhanh bỏ đi.
Từ rất xa nhìn thấy Bert cúi đầu, chân to dài đang cất bước trong đại sảnh, đi tới đi lui. Không có sự âm tà hung ác trước sau như một, vẻ sốt ruột thấp thỏm hiếm thấy.
Giây đầu tiên trông thấy cô, hắn sải bước đi tới rồi kéo cô vào lòng ôm, ghì chặt tóc cô, vừa vội vàng vừa vui mừng: “God, Little C, anh và anh ấy tưởng sẽ không còn được gặp lại em nữa.”
Sức hắn quá mạnh, cổ Chân Ái bị bóp đau, muốn tránh thoát nhưng lại nhịn xuống, nhắm mắt: “B, anh làm em đau.”
“Oh, xin lỗi.” Hắn vội vàng buông ra, muốn xoa cho cô.
Lần này Chân Ái không nhịn được, tránh né lùi ra sau một bước.
Tay Bert bắt được không khí, vẻ dịu dàng trên mặt lặng lẽ cứng lại. Hắn chậm rãi thu tay về, lại không nói cái khác, cũng không hỏi sao cô tìm đến đây, ôn hòa nói: “Chưa ăn trưa nhỉ.”
Trước đây Thera chỉ nghe nói hai Boss đối xử với tiểu thư C vô cùng tốt, Amber vẫn cho rằng Bert thù địch đồng thời thích ngược đãi tất cả phụ nữ trên đời. Bây giờ vừa thấy, rõ ràng là toàn thế giới hắn chỉ coi cô là đồng loại. Thù hận của Amber với Chân Ái đã sớm vượt qua thù giết anh trai. Trước đây có anh trai cưng chiều, cô ta lấy thế giới này làm trò chơi, bây giờ mới biết cô ta và anh trai đều là quân cờ. Thực sự có tư cách đùa giỡn thế giới, là người duy nhất được thương yêu được cưng chiều Chân Ái.
Thera khó chịu trong lòng, thấy không đáng thay Ngôn Tố. Anh sắp chết, cô ta lại thản nhiên như không ăn trưa.
Hơn mười mấy món ngon thịnh soạn đặt trước mặt, Chân Ái và Bert chia ra ngồi ở hai đầu bàn dài. Người làm tao nhã lễ phép, khay thức ăn bưng tới mang đi, Chân Ái dường như có khẩu vị rất tốt, mỗi món đều ăn một chút.
Bert trái lại không gấp không vội, chậm rãi nhìn dáng vẻ nhã nhặn trầm tĩnh im lặng của cô, tựa như trở lại lúc ban đầu, chợt nở nụ cười: “C, bữa tối hôm nay, chắc là sẽ ở nhà.” Trong giọng nói có chút hoài niệm.
Thời gian nửa ngày, đủ để vượt qua Đại Tây Dương.
Chân Ái thản nhiên “Ừ” một tiếng, chuyên tâm ăn canh.
Tâm trạng Bert dường như rất tốt, trong đôi mắt sâu mâu quang lấp lánh, đột nhiên thăm dò: “Anh đã khoét một cây xương sườn của S. A.”
Chân Ái rũ mắt nhìn canh xương trong chén, cái muỗng khẽ khuấy một cái, nói: “Đáng đời anh ta.”
Bert nghe nói khẽ cười, ánh mắt vẫn nghiên cứu và phán quyết như cũ, lắc lắc đồ trong tay: “Yên tâm, không ở trong chén của em, ở đây.”
Chân Ái nâng mắt, hắn ngắm nghía một cây xương sườn trong tay, màu trắng bệch, còn có vài kinh lạc màu máu khô héo. Ngón tay cô nắm mép bàn rất ít không thể phát hiện, ngoài mặt lại không hề có hứng thú cúi đầu tiếp tục ăn canh xương.
* Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.
Mỗi một hớp đều trở nên buồn nôn, ngữ điệu lại thờ ơ: “Cherry kia là thế nào vậy?”
Bert ghét bỏ ném khúc xương kia lên bàn: “Em không ở đây, anh cần người làm bạn. Nhưng cô ta khiến anh không hài lòng.” Ngữ khí dường như trách cô, “Little C, đều là em không tốt.”
Ngữ điệu nhàn hạ ôn hòa, hơi mang theo vẻ lười biếng khiến người bên ngoài chưa bao giờ thấy qua tê cả da đầu.
Khóe môi Chân Ái khẽ nhếch, khinh thường nói: “Đừng chế tạo bản sao của em nữa, cũng đừng đổ sống chết của các cô ta lên đầu em. B, nếu em không muốn quay lại bên cạnh anh, anh giết người toàn thế giới cũng vô dụng.”
Thera ở một bên thấy nụ cười âm u của cô, sống lưng lạnh run. Tại sao người Ngôn Tố thích giống như ma quỷ tới từ chỗ sâu nhất ở địa ngục.
Nhưng Bert thích nụ cười của cô, cũng cười: “Giết hắn thì sao?”
“Trước đây có ích, bây giờ vô dụng.” Cô giống như thản nhiên, “Anh ta đã giết Chace, còn đùa giỡn em. Dù anh gỡ hai mươi bốn cây xương sườn của anh ta xuống cũng đều đáng đời anh ta.”
Bert uốn cong khóe miệng một cách sâu xa, không tin lắm, cũng không bình luận.
Chân Ái thờ ơ: “Máy bay đến chưa, khi nào về?”
“Chờ hoàn thành kế hoạch.”
“Ồ.” Chân Ái chậm rãi suy tính, ánh mắt chuyển một cái, bưng ly rượu đỏ lên, “Không muốn chúc mừng một chút?”
Trước mặt Bert chỉ có ly nước. Hắn cũng giống như L. J. đã uống thuốc năng lực động vật, thường ngày lịch sự nhã nhặn, thực sự động tay có thể một đấm đánh chết người. Cô từng thấy hắn tháo người như tháo súng, lên xuống hai ba lần biến thành mảnh vụn.
Tuy hắn đã đồng ý với cô sẽ không giết người nữa, nhưng hôm nay, hắn sẽ bị dồn ép nổi nóng.
Cách loại trừ công dụng của thuốc nhất thời chính là cồn.
Sao Bert không đoán ra suy nghĩ của cô, trong con ngươi đen nhánh ửng vàng hiện lên một vẻ tìm tòi nghiền ngẫm: “Buổi trưa không uống rượu. Tối nay đến nhà, em muốn anh uống bao nhiêu, anh đều tuân lệnh.”
Một từ “tuân lệnh” khiến Thera và Amber nghi ngờ lỗ tai xảy ra vấn đề, lại cảm thấy sởn cả tóc gáy.
“Đương nhiên tối còn phải uống, nhưng bây giờ tâm trạng em không tốt, muốn anh uống với em.” Cô vênh mặt hất hàm sai khiến, nghiêng đầu dựa trên mu bàn tay trắng nõn, kề má vào ly rượu sóng sánh, mâu quang trong suốt lại yên tĩnh nhìn hắn chằm chằm.
Vượt qua một bàn đầy khay ly óng ánh và ánh nến, vẻ xinh đẹp không nói ra được.
Bert hơi híp mắt, không nói, mâu quang rất sâu, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng mỉm cười: “C, đợi tối…”
Chân Ái kéo ghế ra, bưng ly rượu đi tới. Ánh mắt hắn đuổi theo cô, từ từ rút ngắn.
Cô quay người lại, ngồi trên đùi hắn, kề sát tai hắn, trong giọng nói có chút dụ dỗ: “Thế nào? Em sắp trở về với anh, chuyện này không đáng chúc mừng?”
Hắn tinh ranh không giảm: “Anh muốn chuẩn bị chúc mừng long trọng hơn.”
Lời nói như vậy, cánh tay hắn lại không kiềm chế được đặt lên vòng eo trơn mềm của cô, không cầm lòng nổi thu lại, trói buộc cơ thể mảnh khảnh của cô vào lòng.
Giống như đọ sức.
Rượu đỏ hơi dập dờn, hắn thở hỗn loạn, thở phào một hơi.
“Little C, em biết, anh yêu em; nhưng bây giờ, anh không tin em.”
Chân Ái nhún nhún vai, mỉm cười ngậm một ngụm đầy rượu, đôi môi mỏng lại gần. Con ngươi đen khiêu khích nhìn hắn chằm chằm, hơi thở nhàn nhạt phả trên mặt hắn.
Con ngươi Bert hơi u ám, yên lặng một lúc, trong ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, vô cùng phục tùng lại nghe ngheo chậm rãi mở miệng.
Chân Ái nghiêng đầu đưa rượu vào, lại đột nhiên bị hắn siết đầu thật chặt, hung hăng hút.
Cô giãy một cái, rượu đỏ bị hắn hút vào không rơi một giọt.
Chân Ái mang theo cơn giận đầy tràn hung ác cắn hắn một cái, bực tức đẩy ra, nhảy lên từ trong lòng hắn. Hắn đau muốn chết, nhưng vẻ mặt cười được như ý, dường như vô cùng vui vẻ.
Cô đột nhiên hận không thể cầm roi quất chết hắn. Đôi mắt hắn vừa chuyển, cố tình dùng sức lau vết máu ngoài miệng, trong ánh mắt có chút khiêu khích.
Chân Ái thấy hắn nhìn chỗ khác, vừa quay đầu liền cả kinh hồn bay phách lạc, không biết từ lúc nào, Ngôn Tố xuất hiện ở đầu bên kia phòng ăn.
Thì ra, bình phong sau chỗ cô ngồi đã được kéo ra, bên kia chính là chỗ anh chịu hình phạt.
Chỉ cần liếc mắt, Chân Ái liền đau đến giống như tê tâm liệt phế.
Ngôn Tố trên cây Thánh giá, hình dáng mảnh khảnh, không còn hình người.
Anh trong trí nhớ vô cùng thích sạch sẽ, dơ bẩn lộn xộn như vậy, nhếch nhác như vậy.
Tóc đen dài, ướt sũng dính vào gương mặt gầy gò tái nhợt, gò má hơi nghiêng mơ hồ có vết sẹo roi da để lại. Anh quá gầy, áo sơ mi trống không, phía trên đều là vết xé rách của dụng cụ tra tấn.
Cô không dám tưởng tượng dưới quần áo rách nát, cơ thể anh thảm thiết như thế nào.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn không có bất kì dáng vẻ suy sụp nào, lộn xộn nhưng không lôi thôi, chán nản nhưng không đáng thương, ngược lại giống như một cái cây già nua, mãi mãi như vậy, không có vui buồn.
Anh giống như đã qua, vô cùng trầm mặc, vô cùng kiêu ngạo.
Đầu Ngôn Tố dựa vào cây Thánh giá, tựa như bản thân vô lực chống đỡ, ánh mắt hơi dừng lại, chăm chú trên gò má cô, thời gian rất lâu cũng không có biểu cảm, chỉ cách thời gian không gian thật dài, nhìn, nhìn.
Bất tri bất giác, trong đôi mắt mệt mỏi của anh dần dần có tia nước rực rỡ dao động, lại yên lặng tiêu tan.
Lòng Chân Ái thoáng chốc vô cùng đau đớn.
Anh đang suy nghĩ điều gì, cô hiểu rất rõ.
Anh không hề giận cô vừa rồi “thân mật” với Bert, anh cũng biết cô sẽ không tin những lời sám hối kia, sẽ không hiểu lầm anh.
Anh đau lòng cô. Đau lòng sự ngụy trang của cô, đau lòng cô không nên tới mạo hiểm.
Lời sám hối nhận tội kia, hai câu cuối cùng thực ra là thư tình gửi cho cô. Ngẫu nhiên va vào một chỗ với mật mã anh thiết kế và khóa mã để lại cho Rheid. Cô nhìn đã hiểu, liền liếc mắt nhìn ra chỗ của anh.
Sự hối hận trước nay anh chưa từng có, nỗi nhớ nhung trong những ngày điên cuồng thần trí mơ hồ kia đè nén quá sâu, mà việc từng bước đến gần cái chết khiến anh nhớ cô nhớ đến phát điên, mới để lại một câu tâm tình đó.
Anh và cô nhìn thẳng như vậy, gương mặt không biểu lộ cảm xúc giống nhau, nỗi đau thấu tim gan giống nhau.
Chân Ái gắt gao bóp ly thủy tinh, sống lưng cứng đờ không nhúc nhích.
Cô cảm thấy mình gặp phải sự giày vò và đọ sức trước đó chưa từng có, cô dốc sức kiềm chế, nhưng toàn thân trên dưới đều đang kêu gào ầm ĩ, chỉ muốn bay nhào tới gắt gao ôm lấy anh.
Cái gì cũng mặc kệ, cùng chết đi!
Nhưng cô bỏ được mình, lại không bỏ được anh.
Bert đứng lên kề sát sau lưng Chân Ái, cúi người tiến đến bên tai cô, mắt lại nhìn Ngôn Tố chằm chằm: “Little C của chúng ta thích người đàn ông mạnh mẽ, nhưng bây giờ cơ thể hắn sụp đổ, tinh thần suy sụp. C, em nói, hắn vẫn xứng với em sao?”
“Đương nhiên không xứng.” Cô lãnh đạm để ly xuống, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Ánh mắt Ngôn Tố yên lặng lại trầm tĩnh, luôn đuổi theo cô, cho đến khi biến mất.
#
Chân Ái nhanh chóng lách vào hành lang, Amber đuổi tới, đưa cho cô một cái bút ghi âm: “Ngài B nói, có người nhắn lại cho cô.”
Một tay Chân Ái kéo tới, thấy Amber vẫn nhìn trộm mình, lại chạy về trước mấy bước. Lại chuyển qua một ngã rẽ, cô dừng lại, lòng bàn tay không ngừng run rẩy.
Hôm nay Bert muốn rời khỏi câu lạc bộ, trước đó, hắn sẽ giết tất cả phụ nữ bị nhốt. Hắn cho rằng Ngôn Tố đã bị phá hủy, giết những người này là bước đổ tội cuối cùng.
Cho nên, nói theo một ý nghĩa nào đó, những người phụ nữ này chết, Ngôn Tố ngược lại an toàn.
Biến số duy nhất là ở chỗ FBI và đội đặc công có thể đến bất cứ lúc nào. Một khi Bert phát hiện thực ra Ngôn Tố truyền tin tức ra bên ngoài, anh tiêu ngay. Cho nên…
Chân Ái nắm tay thật chặt, kiên quyết nhẫn tâm, cô phải giục Bert lập tức giết năm mươi sáu người phụ nữ kia, lập tức rời khỏi, nhất định phải đi trước khi FBI tới.
“Cô không sao chứ?” Thera đi theo tới, trong sự quan tâm giả dối mang theo vẻ dò xét.
Chân Ái quay mặt qua chỗ khác, không nhìn cô ta, cũng không phản ứng.
Tính tình người này thật đúng là… Thera thật không muốn nói chuyện với cô, nhưng nhịn một chút, vẫn hỏi: “Tiểu thư C, cô nghĩ anh ta có thể chết không?”
Cả người Chân Ái cảnh giác, lạnh băng: “Không biết.”
Thera liên tục đụng vào mấy cái đinh, xoay người muốn đi, mới một bước liền lùi lại, do dự mấy phút, chợt chậm rãi hỏi Chân Ái:
“Tôi rất tò mò, được Ngôn Tố yêu là cảm giác gì?”
Trong lòng Chân Ái chấn động, vành mắt bỗng đỏ. Cô quay lưng lại với cô ta, thanh âm cực nhỏ: “Rất tốt…”
Tốt đến mức thà tiêu diệt cả thế giới cũng không nguyện buông anh ra.
Cho nên, mạng người ở đây ghi hết lên đầu cô; xuống địa ngục cũng để cô đi thôi.
Thera còn muốn hỏi, Bert đã tới.
Chân Ái quay đầu lại, thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt: “Lúc nào có thể rời khỏi? Một giây em cũng không muốn đợi ở đây.”
“Sau này anh không quay lại đây, người đều phải xử lý hết.”
“Vậy anh nhanh lên một chút. Em không muốn đợi.” Cô hơi không kiên nhẫn, “Bây giờ lập tức giết năm mươi sáu người phụ nữ kia.”
Bert như cười như không, bỗng khom lưng, sát lại gần cô: “Little C, đừng giả vờ. Anh hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng em…”
“Ngài A.” K đưa di động tới, chỉ có điện thoại của A mới dám ngắt lời.
Bert thẳng người lên, ý vị sâu xa dò xét gò má trắng nhợt lại căng cứng của Chân Ái, cầm điện thoại đi đến bên cạnh: “A?”
“Lập tức dẫn cô ấy về.” Thanh âm Arthur rất lạnh nhạt.
Bert thấp giọng: “Hắn thì sao?”
Đầu bên kia, Arthur trầm mặc một lúc: “Anh lo cô ấy sẽ phản ứng ngược.”
“Ok, để hắn sống… Em xử lý chuyện bên này xong sẽ lập tức dẫn cô ấy về…”
“B, anh nói, bây giờ! Ngay lập tức!” Arthur ra lệnh, trầm mặc một chút, “B, em đã bị S. A. đùa giỡn.”
Gần như là cùng lúc, K vội vã cắt ngang: “Ngài B, đội đặc công SWAT đã bao vây chân núi.”
Bert sửng sốt, ngay sau đó cười nhạt, lắc đầu, xoa xoa mi tâm: “Ôi, ừm, S. A. Yan, ôi.” Cười cười, trong mắt lóe lên một tia hung ác, lại cầm điện thoại lên: “A, em muốn xem C vứt bỏ hắn, hoặc là chính tay giết hắn.”
Arthur hiểu ý hắn, lạnh lùng ngăn lại, “Đoạn ghi âm đó tạm thời không thể cho cô ấy nghe, anh không hi vọng lúc anh không ở bên cô ấy, cô ấy không khống chế được cảm xúc.”
Bert hừ một tiếng.
“B, anh muốn em lập tức dẫn cô ấy về, chuyện còn lại bỏ xuống hết.”
“Được.” Bert nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống một hơi, trong nháy mắt lại thấy Chân Ái đeo tai nghe, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch.
Bert chưa từng thấy vẻ mặt trống rỗng như thế của cô, bỗng nhiên hoảng hốt: “A, cô ấy đã nghe rồi.”
#
Chân Ái lẳng lặng, lẳng lặng.
Bên tai chỉ có thanh âm quen thuộc, Ngôn Tố và Annie.
“Bảy iPod Chace để lại cho Ai, nhìn như rất hoàn chỉnh, thực ra thiếu màu bạc. Nếu là người của tổ chức, họ căm thù Chace, sẽ lấy đi toàn bộ. Chỉ có CIA sẽ lấy đi thứ duy nhất có ích với các người. Mật mã không khó, các người đã sớm giải ra, lại lừa cô ấy, cho nên mới gạch bỏ mười ba mã số sách kia. Giấu đầu hở đuôi.”
“Ồ? Tại sao bọn chị phải lấy iPod màu bạc của cô Chân Ái?”
“Uy hiếp cô ấy.”
“Uy hiếp? Bọn chị chưa từng làm.”
“Các người vẫn đang làm, vẫn đang dùng đạo đức lương tri và cái gọi là chuộc tội uy hiếp cô ấy.” Người đàn ông ung dung bình thản trước sau như một, trong giọng nói lộ ra sự phẫn nộ ẩn nhẫn và xa lạ, “Tại sao các người giấu ghi âm Chace đưa cho cô ấy? Tại sao Chace hao tổn tâm sức thiết kế âm tần trong mật mã? Trừ khi là một bí mật lớn. Ví dụ như, bố mẹ Chân Ái hoàn toàn không phải như các người nói. Họ không phải là nhà khoa học tà ác nhất gì đó, là các người đang bắt cóc cô ấy!”
“Không. Đời cha cô ấy đích thực là một trong những người sáng lập tổ chức tà ác S. P. A., họ đích thực đã nghiên cứu rất nhiều thuốc độc và công cụ giết người tội lỗi. Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều thuốc họ nghiên cứu chế tạo cực ít, đồng thời bào chế thuốc giải tương ứng. Nhưng các người cũng muốn có những kĩ thuật này, cho nên mới bôi nhọ bố mẹ cô ấy.”
“Bố mẹ cô ấy không cần bôi nhọ, bản thân đã tà ác.”
“Nhưng nhiệm vụ bào chế thuốc giải vốn không hề ở trên người cô ấy!”
“Vậy cậu nói cho cô ấy biết sự thật đi.”
“…”
“Để cô ấy rời khỏi chúng tôi, không phục vụ cho chúng tôi nữa. Ok, tôi không sao cả. Để những thuốc nổ sinh học nguy hiểm như bom nguyên tử này chỉ tồn tại trong tay S. P. A., không có cơ quan không có chính phủ có thể đối đầu với chúng, để tổ chức khủng bố sử dụng đi giết người quy mô lớn đi. Dù sao người chết cũng là người bình thường khổ cực của đất nước nghèo khó. Không có chút quan hệ nào với tôi.”
“…”
Chân Ái lẳng lặng, lẳng lặng.
Anh chưa từng nhắc qua với cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom