-
Chương 45
Daisy ngồi cứng đờ bên ghế phụ cạnh ghế tài xế, cảnh giác nhìn chằm chằm kính chiếu hậu. Ánh sáng mặt trời trắng lòa chiếu phía trên. Trong tấm gương mỏng và hẹp, gương mặt trắng nõn lại yên tĩnh và tinh tế của Chân Ái có vẻ như rất không chân thật, giống như muốn tan vào trong ánh sáng chói lọi.
Daisy không có cách nào liên hệ cô lúc này với cô gái để súng ở cổ cô ấy buộc cô ấy nói chuyện vừa rồi.
Sau khi cô ấy nói ra tất cả, Chân Ái đẩy cô ấy lên xe, cũng cảnh cáo, dám chạy loạn kêu loạn thì sẽ một súng bắn bể đầu cô ấy.
Cuối cùng xe dừng lại ở một công viên giải trí.
Lòng Daisy chứa đầy sự nghi ngờ. Cô ấy còn nhớ Chân Ái nói có người muốn giết cô ấy. Nhưng tại sao lại đến công viên giải trí?
Hôm nay có carnival, những diễn viên mặc quần áo đầy màu sắc hoặc diễu hành hoặc biểu diễn, khắp nơi đều là người. Trong công viên giải trí muôn màu muôn vẻ, xung quanh là một cảnh tượng náo nhiệt, chỉ có duy nhất hai người họ đi mà không nói chuyện với nhau.
Daisy đi một lúc, thấy đằng trước có bán nước ngọt bong bóng*, giống như muốn làm dịu mối quan hệ với Chân Ái nên hỏi: “Khát nước không? Tôi mời cô uống nước ngọt nhé.”
Gương mặt không có biểu cảm của Chân Ái lóe lên một tia cảm xúc sững sờ, nhìn sang liền thấy nước ngọt đầy màu sắc trong máy bán hàng tự động nổi bọt bong bóng.
Màu sắc rất sáng, giống như những viên kẹo trong suốt.
Cô lẳng lặng thu ánh mắt, lắc đầu.
“Vậy tôi đi mua.” Daisy mới đi hơn hai mét, đột nhiên có một chú hề bổ nhào về phía cô ấy.
“Cẩn thận!” Chân Ái la lên một tiếng, trong nháy mắt đẩy Daisy đụng vào máy bán hàng tự động, bong bóng rực rỡ trong nước vui chơi giống như lủi vào bầu trời.
Daisy lập tức té xuống đất.
Chú hề cũng té xuống đất rất lâu không đứng lên, căm thù mà không ngừng lầm bầm: “Ai đã đẩy tôi?”
Chân Ái quay đầu nhìn trong đoàn người. Diễn viên ăn mặc quái dị, du khách đeo mặt na, cô nhanh chóng lướt nhìn một vòng nhưng không nhìn ra người nào có vấn đề.
Rất nhanh có người đỡ chú hề dậy: “Thật xin lỗi, là tôi đụng…”
Chân Ái thu lại mi tâm, là ngoài ý muốn sao?
Còn Daisy thì choáng váng ngồi dưới đất. Vừa rồi là Chân Ái bảo vệ cô ấy?
Daisy đứng lên, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đối với Chân Ái trong phút chốc đều thay đổi. Cô ấy đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô nha.”
Chân Ái không thèm nhìn cô ấy, cũng không trả lời.
Daisy không uống nước ngọt nữa, theo Chân Ái tiếp tục đi lung tung không có mục đích. Lúc đi tới quầy hàng bán mặt nạ, Chân Ái dừng lại lẳng lặng nhìn.
Daisy lại gần hỏi: “Cô thích mặt nạ sao?”
Một bức tường đầy mặt nạ, chế tác tinh xảo, màu sắc rực rỡ.
Chân Ái ngửa đầu nhìn: “Mua một cái cho cô.”
Daisy sửng sốt, Chân Ái đã chọn một cái mặt nạ lông chim sáng màu xanh nước biển đưa cho cô ấy, không có giọng điệu gì: “Đeo lên đi.”
Daisy rất thích cái cô chọn, liền làm theo. Lúc đeo lên trong đầu lóe qua một tia sáng. Công viên giải trí, mặt nạ, đây không phải là vật ngụy trang tốt nhất sao?
Chân Ái nói muốn giấu cô ấy đi, kết quả là tới đây. Chẳng lẽ lúc ở nhà có người để mắt đến cô ấy? Trong lòng Daisy lạnh lẽo, nhưng nghĩ lại thì lại yên tâm.
Chỗ giấu lá cây tốt nhất là rừng cây. Chỗ giấu người tốt nhất…
Cô ấy liếc nhìn đoàn người vui vẻ xung quanh, xe hoa diễu hành, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Chân Ái, cô thật thông minh.”
Chân Ái không để ý đến cô ấy.
Daisy cảm thấy bọn họ cũng xem như là quen biết, bèn hỏi: “Chân Ái, cô không thích nói chuyện sao?”
Vẫn không trả lời.
Daisy hơi tiếc nuối: “Xem ra cô chỉ nói chuyện với bạn của cô.”
Chân Ái vẫn không nói, cách hơn mấy chục giây, đến lúc Daisy cũng quên chuyện này thì cô mới chậm rãi nói: “Tôi không có bạn.”
Daisy: … Phản ứng quá chậm à…
“Ngôn Tố kia không phải là bạn của cô sao?”
Chân Ái hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên mềm lại.
Cô kinh ngạc, không hiểu sự tín nhiệm và ỷ lại kì lạ này là chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cô cúi đầu, không lạnh không nóng nói: “Ừ, anh ấy là bạn tôi.”
“Người lập dị làm bạn với người lập dị.” Daisy lanh mồm lanh miệng, nói xong mới cảm thấy sai rồi.
Nhưng Chân Ái giống như không nghe thấy, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Không biết đi bao lâu, Daisy cảm thấy có một quầng sáng màu đỏ lắc một chút ở trước mặt. Cô ấy mới vừa muốn đưa tay ra, nhưng đột nhiên bị Chân Ái nắm lấy chạy đến một lâu đài.
Daisy bị cô kéo chạy đến hết hơi, đằng trước xuất hiện một lá cờ chèo thuyền vượt thác và mê cung. Chân Ái nhìn tấm bảng mê cung đang được tu sửa, không hề chần chừ mà kéo cô ấy trốn vào đó.
Trong mê cung không có du khách, cũng không mở đèn, chỉ có một chút nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ trên cao. Một phần được ánh sáng máu đỏ tươi bao phủ, một phần thì ẩn giấu phía sau tầng tầng lớp lớp tường, đen như mực.
Đây là mê cung lớn nhất, phức tạp nhất trong thành phố, diện tích hơn một ngàn mét vuông. Đoạn đường ngắn nhiều đường phụ, không gian hẹp nhiều ngõ quẹo. Mỗi một khoảng cách có một bục trợ giúp, nhưng bây giờ không mở. Ngược lại có thể thấy đủ loại dụng cụ sửa chữa ở khắp nơi.
Ánh sáng lờ mờ, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đang đi ở một nơi chật hẹp và xung quanh đều có đường phụ, Daisy không khỏi sợ hãi đến luống cuống.
Trên các bức tường đều là những hình vẽ nguệch ngoạc, thỉnh thoảng có một bộ xương khô âm hồn và chân dung tử thần. Daisy bị dọa sợ muốn chết, khẽ kéo Chân Ái: “Chúng ta ra ngoài đi. Trong này không hề thú vị tí nào.”
Chân Ái bình tĩnh: “Cảm giác phương hướng của tôi không tốt.”
Ý là ra không được.
Daisy gần như chảy nước mắt.
Chân Ái quay sang nhìn vẻ mặt thất bại lại thê thảm của Daisy, nói: “Thị lực và thính lực trong đêm của tôi rất tốt.”
Daisy tiếp tục chảy nước mắt: Cái này có nửa xu liên quan với việc ra mê cung sao?
“Cô…” Cô ấy còn chưa phát âm hoàn toàn, Chân Ái đột nhiên che miệng cô ấy, trong giây lát ánh mắt trở nên sắc bén, chặn lại âm phát ra kế tiếp của cô ấy.
Daisy như lọt vào trong sương mù, bị cô làm cho vô cùng căng thẳng.
Cô ấy dựng đứng lỗ tai, nín thở lắng nghe, nhưng trong mê cung yên tĩnh giống như chết này không có bất kì âm thanh nào.
Nhưng Chân Ái từ từ nhíu mày, dường như nghe được thứ gì tiến đến gần. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, im lặng và chậm rãi dùng tay ra hiệu di chuyển với Daisy.
Daisy hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn phối hợp đi theo bước chân của Chân Ái, đi vô cùng nhẹ vô cùng chậm.
Rẽ qua một chỗ ngoặt, bên kia tường truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.
Cả người Daisy chấn động, có người theo vào đây?
Nghĩ như vậy, cái chấm đỏ chói trước mặt cô vừa rồi sẽ không phải là súng bắn tỉa trong phim chứ?
Tiếng bước chân xa lạ phía bên kia tường gần trong gang tấc.
Cô ấy lập tức sợ đến hai chân như nhũn ra, bất lực nhìn Chân Ái. Nhưng người sau dường như càng bình tĩnh hơn, trong đôi mắt đen như mực lại lóe lên vẻ hưng phấn.
Tiếng bước chân từng bước một đi xa, ánh mắt của Chân Ái và Daisy đều chăm chú nhìn chỗ rẽ phía trước. Hắn sẽ xuất hiện từ chỗ đó sao? Daisy cứng đờ núp sau lưng Chân Ái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tim Chân Ái ngừng đập, theo bản năng nắm chặt súng trong tay.
You are my medicine, bức thư tình mà tên điên kia viết cho cô, chữ cái đầu tiên trong tên những người đã chết vừa vặn là tên viết tắt của mấy đặc công trước của cô.
Trùng hợp sao?
Cô thật khó thuyết phục chính mình.
Tiếng bước chân từ từ đến gần chỗ rẽ trước mặt, Chân Ái cắn chặt răng, trong lòng cầu nguyện. Xuất hiện đi, mặc kệ mày là thành viên cấp nào của tổ chức, hãy để tao một súng bắn chết mày!
Samual Leigh, Luis Right, Harvey Porter, Araon Hill, Derek Applegate...
Cô muốn giết người! Cô muốn trả thù cho họ!
Mới vừa giữ chặt cò súng, tiếng bước chân của người kia lại càng lúc càng xa…
Đây chính là chỗ kì diệu của mê cung, cách nhau gang tấc, nhưng xoay người là sai một ly đi một dặm. Không tìm được đúng đường, cách càng gần cũng không đi đến cùng một chỗ.
Chân Ái cầm súng, mất mác không nói nên lời. Daisy lại như được đại xá, kéo tay Chân Ái thật chặt, trọng lượng toàn thân đều đè trên người cô.
Chân Ái quay lại nhìn đầu của cô ấy đặt trên vai mình, sửng sốt. Động tác thân mật thế này khiến cô không thể thích ứng, cô lặng lẽ rút tay ra, lặng yên không một tiếng động tiếp tục đi về phía trước.
Daisy vội vàng rón rén đi theo, ra dấu “Xin lỗi” với cô.
Chân Ái không trả lời, nhưng trong lòng tỉnh táo lại một chút.
Vừa rồi cô bị kích động, Daisy vẫn còn ở đây, cô rất có thể sẽ liên lụy đến cô ấy. Nếu có thể đặt Daisy ở chỗ an toàn rồi tự mình đi nghênh chiến thì tốt hơn.
Nhưng trong mê cung rõ ràng không có khả năng.
Để Daisy lại, mình thì đi tìm người kia, lại lo lắng hắn vòng trở lại tìm được Daisy trước.
Chân Ái trầm mặc tiếp tục đi về trước.
Mặt trời rất nhanh lặn xuống phía tây, ánh sáng trong mê cung lại suy yếu. Hai người lần theo bức tường để đi, gặp phải ngã ba thì chọn ngẫu nhiên. Thỉnh thoảng gặp phải ngõ cụt, Daisy sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng Chân Ái vô cùng bình tĩnh quay lại rồi tiếp tục quẹo.
Không biết đi bao lâu, Chân Ái đột nhiên dừng lại, còn chặn Daisy lại.
Daisy nín thở nghe, vẫn không nghe được cái gì. Vừa quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện, trong sắc màu mờ ám hơi vô vọng say sưa, khóe môi Chân Ái hiện ra một nụ cười nhất định phải thành công.
Cô ấy thấy cô im hơi lặng tiếng mà kéo chốt, dịch chuyển từng bước chắn trước người mình, giơ cánh tay lên, nhắm ngay chỗ rẽ chưa đến một mét ở trước mặt.
Daisy lập tức hiểu ra, người kia nhạy bén bắt chước theo, đi không có tiếng động.
Nhưng Chân Ái thính tai nghe được.
Hắn sẽ sớm xuất hiện sao?
Daisy sợ đến mức hai chân như nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Cô ấy nhìn bóng dáng gầy gò của Chân Ái chắn trước mặt mình, cũng không biết nghĩ thế nào, nhìn phía sau, chỗ rẽ gần nhất không đến nửa mét.
Cô ấy cắn răng một cái, bất cứ giá nào!
Cô ấy đột nhiên kéo tay phải của Chân Ái, liều mạng kéo cô chạy trốn về phía sau. Chân Ái bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc phản ứng lại thì đã bị kéo quẹo đi. “Chíu” một tiếng, viên đạn trúng vào bức tường bên cạnh.
Quả nhiên hắn ở phía sau.
Chân Ái muốn hất Daisy ra, tiếc rằng tay phải không lấy sức nổi. Cũng không biết Daisy lấy đâu ra sức, trong giây lát đã kéo Chân Ái vượt qua mấy chỗ rẽ.
Hai cô gái chạy trong mê cung không có đầu mối, thùng sơn cọ quét trên đường bị đá vang lên lốp bốp. Người sau cũng mặc kệ, dứt khoát bỏ qua việc đuổi theo.
Trong mê cung rộng rãi lập tức đều là âm thanh xào xạc xen lẫn tiếng đạn bắn “chíu chíu”.
Chân Ái nổi giận: “Cô buông tôi ra!”
Daisy không thả, vẫn thở hổn hển không ngừng: “Tôi rốt cuộc đã nhìn ra được cô và người này từng có đụng chạm, muốn lợi dụng tôi để dụ người ra đúng không?”
Chân Ái không hề kinh ngạc, ngược lại càng hung ác hơn: “Cô biết mà còn không buông ra, coi chừng tôi giết cô!”
Daisy dè bĩu: “Cô nói cô kìa, muốn lợi dụng tôi dụ người ra mà lại còn phải chú ý đến an toàn của tôi, rụt tay rụt chân. Cô thật đúng là mâu thuẫn!”
Chân Ái muốn hất tay cô ấy ra, cô ấy lại càng nhíu chặt mày, càng ra sức chạy về phía trước: “Chân Ái, nếu cô dám chống lại người kia thì tôi sẽ nhào tới để bảo vệ cô, trả lại tình cảm vừa rồi của cô. Tự cô suy nghĩ đi!”
Cô ấy vậy mà uy hiếp cô.
Chân Ái tức giận đến mỉm cười: “Muốn đỡ đạn giúp tôi thì càng tốt! Cô cho rằng tôi quan tâm đến sự sống chết của cô?”
Daisy tiếp tục chạy, còn khuyên nhủ: “Chân Ái cô thật ngốc, cảnh sát nhất định sẽ đến bắt hắn. Cần gì phải để mình bị dính vào?”
Chân Ái không giải thích. Cái cô muốn không phải là trừng phạt mà là sự thật. Nhưng cuối cùng cô không hất Daisy ra nữa, cái cô nhóc nhát gan lại tốt bụng đến ngu ngốc này…
Đưa cô ấy đi, đầu óc cô thực sự là bị nước vào mà.
Hai người rẽ trái lượn phải chạy một hồi, rất nhanh đã bỏ qua người kia. Cho dù tiếng bước chân của đối phương vang lên ở bên cạnh, cấu tạo đặc biệt của mê cung cũng ngăn người kia ở ngoài ngàn dặm.
Sau khi bốn phía lại im lặng, hai người dựa vào tường, im lặng hít thở sâu. Daisy làm khẩu hình: “Hắn ở gần đây không?” Chân Ái nghiêm túc nghe mấy giây, lắc đầu, dùng khẩu hình trả lời: “Phía bên kia.”
Daisy ra dấu tay: Chúng ta đi ra ngoài đi!
Chân Ái: Đường ở đâu?
Daisy: …
Hai người liền nhìn trời.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ánh chiều tà trong cửa sổ biến thành màu đỏ sậm, càng ngày càng đậm. Bức tường trắng nhuộm một tầng đen tối hư ảo, nhìn vô cùng âm u.
Không mang theo di động, không thể báo tin.
Ở trong mê cung đâu đâu cũng là chỗ rẽ và cửa ra này, đấu trí so dũng khí với một người cầm súng bắn tỉa, trải qua một đêm tối tăm và dài đằng đẵng, suy nghĩ một chút Daisy cũng cảm thấy sợ hãi lại tuyệt vọng.
Còn không bằng chết một cách thoải mái.
Daisy khổ sở nhìn Chân Ái nói lên sự sợ hãi của mình: Mê cung đen thùi lùi, còn có một người đang tìm chúng ta, thật đáng sợ.
Không ngờ Chân Ái cười nhạt: Hãy tin con mắt của tôi, tôi sẽ tìm được đồng thời nhắm trúng hắn trước.
Daisy sửng sốt nhìn Chân Ái. Cô không trang điểm, không giả trang. Tóc đều vén lên để vào trong cái nón lưỡi trai màu đen, mới nhìn giống như giả trai. Cái cổ lộ ra tinh tế như sứ, giống như một con thiên nga trắng. Không, cô gái như cô thì phải là thiên nga đen, yên tĩnh kiêu ngạo, cứng cỏi, lộ ra khí chất không nói nên lời.
Cô đang nhìn đỉnh đầu, ánh mắt trong suốt lại tĩnh lặng giống như thời gian kia, không có chút sợ hãi, không nhiễm bụi trần, nhìn như yếu đuối nhưng vô cùng nhiều cố chấp.
Dũng khí không sợ hãi bóng tối của cô đến từ đâu?
Chân Ái không để ý đến cái nhìn chăm chú của cô ấy, ngẩng đầu nhìn cửa sổ. Bên ngoài là hoàng hôn ảm đạm. Tối nay sẽ có trăng nhưng tầng mây rất dày, trong mê cung sẽ vô cùng tối, chỉ còn lại tia sáng rất nhạt.
Đối phương rất khó thấy cô nhưng cô thì có thể.
Chờ đến đêm khuya, người kia nghỉ ngơi, cô sẽ tự mình đi tới tìm hắn.
Ban đêm hãy nhanh biến nơi này thành căn phòng tối mà cô thường bị nhốt đi!
Đang suy nghĩ, phía bên kia mê cung đột nhiên vang lên ba tiếng “chíu chíu” liên tiếp.
Chân Ái và Daisy liếc nhìn nhau, đồng thời sửng sốt. Rất nhanh vang lên tiếng chạy bộ, nhưng chỉ có một người, tiếp đó là tiếng súng bắn dày đặc hơn.
Chân Ái đứng thẳng người, cẩn thận phán đoán âm thanh trên các con đường.
Có người xông vào, không mang theo súng, tay súng bắn tỉa đang đuổi theo, bước chân của người mới đến vô cùng nhẹ, ngay cả tiếng chạy bộ cũng nhẹ… Thực ra là rất ổn định…
Quả nhiên một giây tiếp theo, xa xa có ai đó gõ bức tường trong mê cung vang lên thùng thùng. Ngay sau đó, thanh âm kiêu ngạo lại đáng bị đánh đòn của người nào đó vang lên: “À, thật ngại quá, tôi đi luôn luôn không có âm thanh.”
Hàm ý là → → cho ngươi tức chết.
Người cầm súng đương nhiên bị chọc tức, lại là mấy tiếng “chíu chíu”.
Tim Chân Ái cũng bị kéo lên. Tại sao Ngôn Tố chạy đến đây? Anh ấy có bị thương không?
Tim mới vừa treo lên lại rơi xuống một đầu vạch đen.
Bởi vì → → người nào đó chạy tán loạn khắp nơi trong mê cung, không biết là trời sinh thích khoe khoang hay cố ý chọc người ta giận, lại có thể giải thích, thanh âm tùy ý lại không tập trung vang dội từng ngõ ngách trong mê cung:
“Lúc đi vào tôi đã xem bản vẽ mặt phẳng của mê cung, nhớ rất kĩ. Cho nên bây giờ tôi có thể tùy theo ý mình đi đến bất cứ chỗ nào trong mê cung. Anh nổ súng chỉ để lộ vị trí của anh, để tôi tìm được anh.”
Chân Ái cảm thán trong lòng: Cái tên ngu ngốc này thật lợi hại.
Vừa dứt lời, người kia không có động tĩnh nữa.
Daisy rất vui, la lên: “Này, anh thực sự nhớ rõ bản đồ sao?”
“Nếu không thì sao?” Giọng điệu Ngôn Tố rất khinh bỉ, “Đừng đánh đồng đầu óc của tôi với hệ thống DOS của cô.”
Chân Ái nhớ tới mình bị anh gọi là Windows 98, miễn cưỡng cao hơn Daisy một bậc…
Daisy cũng không để bụng, vội vàng nói: “Anh mau bắt hắn lại đi!”
Lần này Ngôn Tố trầm mặc, sau một lúc lâu nói rất chân thành: “Tôi nhớ bản đồ nhưng sẽ không đi tìm hắn… Vì tôi không mang theo súng.”
Chân Ái: …
Anh tới đây chơi sao? Đồ ngốc, không mang theo súng cũng không nên nói thật chứ!
Daisy đỡ trán: “Vậy anh đến làm gì?”
Ngôn Tố nói lời chính nghĩa: “Đến để vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
…
Câu này có tác dụng xoa dịu tình thế nguy hiểm hiện tại sao?
Daisy còn muốn nói gì đó, Chân Ái dùng ánh mắt ngăn lại, ngay sau đó kéo cô ấy tiếp tục đi về trước, lần này đi cách xa hướng của Ngôn Tố.
Phía sau lại vang lên vài tiếng súng “chíu chíu”. Daisy nghe thấy kinh hồn bạt vía, lại càng không hiểu được. Tại sao Chân Ái lại không đi cùng với Ngôn Tố? Anh ta không mang theo súng, nếu như đụng phải người kia trong mê cung thì sao?
Nắng chiều nhàn nhạt trên nóc nhà từ từ rút đi, trong mê cung lớn như thế chỉ còn lại thanh âm khinh thường của Ngôn Tố: “Dùng súng thuần thục như vậy không sợ để lộ vị trí sao?”
Lời còn chưa dứt, trên bức tường lại vang lên một loạt tiếng súng nhỏ.
Trên đường Chân Ái đi ra ngoài không phải không lo lắng trong lòng. Nhưng giây kế tiếp lại vang lên một thanh âm khiến cô yên tâm: “Tại sao phải giết Daisy diệt khẩu? Lo cô ấy nhớ đến chuyện tấm gương khiến cảnh sát biết trước khi cô ấy đi thì tấm gương chưa vỡ?
Rất đáng tiếc, tôi đã bảo người ta ghép nó lại. Kết quả phát hiện Anna đã viết một từ trên đó.”
Bên này mê cung, Chân Ái và Daisy cũng nghi ngờ.
Đối phương hình như bị chọc giận, trong mê cung vang lên từng đợt tiếng vỏ đạn rơi xuống đất, sắc nhọn và rõ ràng.
Nhưng lần lượt rơi vào khoảng không, người kia giống như một con mèo xấu chơi đùa một con chuột.
Thanh âm của Ngôn Tố vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng: “Anh cho rằng lấy đi sơn móng tay trong suốt của cô ấy thì không có vấn đề sao? Rất không may, sau khi vỏ di động của Anna bị rơi vỡ thì cô ấy đã dùng sơn móng tay để dán nó lại.”
Vị trí của Ngôn Tố bây giờ cách bọn Chân Ái xa hơn một chút, thanh âm nhỏ hơn một chút, nhưng rõ ràng lộ ra sự chế giễu lạnh nhạt:
“Biết không? Phân tích đơn giản, Anna viết tên của anh trên gương thực ra có nhiều loại động cơ, có lẽ là viết tên hung thủ, có lẽ chỉ là nổi lên ý muốn đùa giỡn lấy sơn móng tay viết chữ. Nếu như anh không di chuyển tấm gương kia thì chỉ dựa vào một chữ trên gương, tôi không có cách nào đoán đó là anh.
Nhưng hung thủ luôn luôn sợ hãi trong lòng, muốn che giấu mọi thứ, muốn giấu tấm gương kia đi, cho nên anh mới đổi tấm gương của phòng học thứ nhất và phòng học thứ hai.
Cũng chính vì hành động này mà tôi mới có thể phán đoán, sau khi Daisy vội vàng chạy trốn, Anna vẫn còn sống, thậm chí tỉnh lại sau khi hôn mê nhất thời.”
Giữa ánh mặt trời mờ tối, Daisy ngơ ngẩn, trong mắt đột nhiên đầy nước mắt.
Thanh âm Ngôn Tố rất nhạt, mang theo sự cương quyết trước sau như một, mênh mang mà vang vọng trên khoảng không trong mê cung trống trải, từng câu từng chữ truyền vào trong lòng ba người không nói lời nào:
“Anh đổi gương trong hai phòng học, nhưng không ngờ mới vừa dời gương xong thì Daisy và Kelly quay lại để xử lý thi thể. Khi đó anh nhất định trốn sau rèm cửa sổ ở phòng học thứ hai. Đợi bọn họ đi, anh khắc chữ trên người Anna vừa đập vỡ tấm gương. Nhưng thấu kính vỡ bị dính sơn móng tay trong suốt quá khó tìm. Anh không có sự chọn lựa nên dứt khoát đập nát mấy tấm kính cửa sổ, trộn lẫn lại giống như học sinh ném đá đập vỡ, sẽ không khiến cảnh sát chú ý.”
Bên này mê cung, Chân Ái lạnh lùng cong cong khóe môi. Giấu thấu kính trong vụn thủy tinh, người này quả nhiên thông minh, cộng thêm việc hắn thông thạo về súng, nhất định không phải là mấy học sinh này mà có khả năng rất lớn là người trong tổ chức.
Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên xuất hiện một lối ra.
Daisy ngẩn người, trong giây lát vừa mừng vừa sợ, vận may thật quá tốt. Phải lập tức báo cho Ngôn Tố để anh ta ra nhanh một chút, để lại người kia mù quáng chạy lòng vòng trong mê cung đi!
Nhưng Chân Ái đột nhiên tiến lên che miệng cô ấy, làm khẩu hình: “Không được nói cho Ngôn Tố là tôi đã tới.”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Daisy, cô ra sức đẩy cô ấy ra khỏi mê cung, còn mình thì nhanh chóng xoay người, biến mất sau một chỗ rẽ.
Daisy há miệng, không dám đuổi theo cũng không dám kêu. Kêu một cái cũng có thể để người thần bí kia tìm được cô trước. Bây giờ chỉ có bên ngoài là an toàn nhất. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn trời, một tia đỏ ửng cuối cùng trên cửa sổ cũng biến mất, màn đêm đã hạ xuống. Cô nhìn bức tường trắng giữa màn đen xung quanh, một đoạn hành lang ngắn và chỗ rẽ im lặng trước mặt, lòng bàn chân lạnh từng cơn.
Chân Ái nhanh chóng và im lặng đi trong mê cung, cô có thể đoán chuẩn xác được hướng của Ngôn Tố và người kia.
Ngôn Tố không có súng, anh sẽ phải trốn người kia. Việc cô phải làm là không được đụng vào Ngôn Tố trước khi anh tìm được người kia. Cô nhất định phải hỏi cho ra chuyện bức thư.
Cô mang theo ống tiêm, một giây, chỉ cần một giây là có thể khiến hắn sống không bằng chết. Đến lúc đó cô dùng súng dọa Ngôn Tố lui, hỏi ra kết quả sẽ lập tức rời đi.
Ngôn Tố sẽ không biết.
Đang tính toán, lại nghe thấy thanh âm của Ngôn Tố, cách mấy bức tường:
“Parker! Chữ Anna viết trên tấm gương là Parker! Cho dù cảnh sát thấy thì cũng sẽ liên tưởng đến Harry Parker đã chết hai năm trước, cho rằng vụ án này lại tăng thêm màu sắc hồi hộp và kì dị. Nhưng gia đình Parker vẫn còn một người con trai, chính là anh, Harvey Parker.”
Lần này, tiếng súng nổ liên tiếp lùng theo dấu vết Ngôn Tố dừng lại. Trong mê cung dưới màn đêm, có bốn người đang đứng nhưng yên tĩnh một cách chết chóc.
“Vẫn nghĩ không thông, loại người bốc đồng nóng nảy như Anna làm sao nghĩ ra được kế hoạch giết người tỉ mỉ như vậy. Vả lại cô ấy không hề có động cơ giết người mãnh liệt. Là anh dạy cô ấy. Anh tốn rất nhiều tâm tư để cô ấy yêu anh, tốn càng nhiều tâm tư hơn để khiến vấn đề tinh thần của Tề Mặc càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày đó tôi hỏi Tề Mặc có phải đã thấy được hung thủ giết người không. Cậu ta hoảng sợ nói ‘Không phải tôi’. Câu này rất kì quái, tôi nghĩ nhất định là lúc anh khắc chữ trên người Anna đã bị tấm gương che khuất, mà Tề Mặc đứng ở cửa thấy được tay cầm dao của anh, và gương mặt vặn vẹo của chính cậu ta trong gương.
Tinh thần cậu ta hôm đó không ổn định, cho rằng mình đã giết người nên sợ đến mức chạy đến phòng học thứ nhất trốn trong góc phòng run rẩy. Tuyệt vọng tìm Daisy. Tại sao không gọi cho anh? Vì cậu ta nhận ra tay của anh.
Sau đó cậu ta bị anh thôi miên, nói cho cậu ta biết đây chỉ là một giấc mơ, lại cho cậu ta uống thuốc gây ảo giác, đợi cho đến lúc tinh thần cậu ta mơ hồ và khói nước đá khô gần tản đi, anh dẫn cậu ta đến phòng học thứ hai, mở quạt và đèn, chờ nhân viên quản lý trường học phát hiện sự khác thường.”
Harvey ở một chỗ nào đó trong mê cung giống như bị những lời nói này làm cho tỉnh lại, trong bóng tối truyền đến một nụ cười lạnh lùng.
Giây kế tiếp, ba phát vỏ đạn rơi xuống đất.
Trong mê cung không có tiếng động.
Lòng Chân Ái hơi hồi hộp, Ngôn Tố trúng đạn rồi? Trong lòng cô căng thẳng, chạy về hướng của anh, trong lúc hoảng loạn đá phải thùng sơn, tấm sắt lăn lốp bốp trên mặt đất.
Tim Chân Ái trầm xuống, nghe thấy tiếng bước chân của Harvey đến hướng này, cách ba bức tường.
Cô mới kéo xong chốt, hai bức tường bên cạnh truyền đến thanh âm của Ngôn Tố, chế giễu lại ngả ngớn: “Harvey, năm đó hãm hiếp Lâm Tinh ở công viên giải trí là anh nhỉ?”
Chân Ái sửng sốt. Anh ấy cố ý dời đi sự chú ý của Harvey?
Tim cô bỗng nhiên hơi đau. Anh đặt mình vào nguy hiểm để cứu “Daisy”. Cái đồ ngốc này, bình thường thì dáng vẻ kiêu ngạo cái gì cũng không quan tâm, đến thời điểm mấu chốt lại theo bản năng muốn cứu người khác.
Mà câu này đã đốt lửa giận của Harvey lên tới cực hạn. Sau sự tĩnh lặng trong chốc lát, anh ta tiếp thêm đạn cho súng bắn tỉa, tiếng máy móc cứng rắn va chạm lạnh như tiền ở trong bóng tối vô cùng dọa người.
Lần này Harvey không che giấu nữa, vừa đi vừa cười một cách âm u lạnh lẽo và láo xược: “Lâm Tinh cô ta chết cũng không hết tội. Nhưng tao thực sự không ngờ vụ mưu sát không chê vào đâu được lại để ày khám phá ra tất cả. Hôm nay từng người chúng mày đừng nghĩ sống sót mà ra ngoài.”
Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên chạy thật nhanh về hướng của Ngôn Tố, bắn không ngừng. Trong mê cung nháy mắt vang lên hai loại tiếng bước chân rõ ràng, người truy tôi đuổi, thoáng xa thoáng gần.
Chân Ái cũng rất nhanh tìm được một góc chết của hai chỗ rẽ, nắm chặt súng, bất kể Harvey đi ra từ góc nào thì cô cũng có thể bắn một cách chuẩn xác. Nhưng đột nhiên đằng sau bức tường truyền đến một thanh âm.
Cách một bức tường, sự trầm thấp gần trong gang tấc, lộ ra sự dịu dàng đầy lạnh lùng và nghiêm nghị. Anh nói: “Tôi lập tức đến tìm cô, đừng chạy lung tung, đừng giết hắn.”
Trong bóng tối, Chân Ái dựa lưng vào thanh âm của anh, cả người chấn động.
Không thể nào! Làm sao anh ấy biết cô ở đây?
Mà cô không thể nghe theo anh.
Daisy không có cách nào liên hệ cô lúc này với cô gái để súng ở cổ cô ấy buộc cô ấy nói chuyện vừa rồi.
Sau khi cô ấy nói ra tất cả, Chân Ái đẩy cô ấy lên xe, cũng cảnh cáo, dám chạy loạn kêu loạn thì sẽ một súng bắn bể đầu cô ấy.
Cuối cùng xe dừng lại ở một công viên giải trí.
Lòng Daisy chứa đầy sự nghi ngờ. Cô ấy còn nhớ Chân Ái nói có người muốn giết cô ấy. Nhưng tại sao lại đến công viên giải trí?
Hôm nay có carnival, những diễn viên mặc quần áo đầy màu sắc hoặc diễu hành hoặc biểu diễn, khắp nơi đều là người. Trong công viên giải trí muôn màu muôn vẻ, xung quanh là một cảnh tượng náo nhiệt, chỉ có duy nhất hai người họ đi mà không nói chuyện với nhau.
Daisy đi một lúc, thấy đằng trước có bán nước ngọt bong bóng*, giống như muốn làm dịu mối quan hệ với Chân Ái nên hỏi: “Khát nước không? Tôi mời cô uống nước ngọt nhé.”
Gương mặt không có biểu cảm của Chân Ái lóe lên một tia cảm xúc sững sờ, nhìn sang liền thấy nước ngọt đầy màu sắc trong máy bán hàng tự động nổi bọt bong bóng.
Màu sắc rất sáng, giống như những viên kẹo trong suốt.
Cô lẳng lặng thu ánh mắt, lắc đầu.
“Vậy tôi đi mua.” Daisy mới đi hơn hai mét, đột nhiên có một chú hề bổ nhào về phía cô ấy.
“Cẩn thận!” Chân Ái la lên một tiếng, trong nháy mắt đẩy Daisy đụng vào máy bán hàng tự động, bong bóng rực rỡ trong nước vui chơi giống như lủi vào bầu trời.
Daisy lập tức té xuống đất.
Chú hề cũng té xuống đất rất lâu không đứng lên, căm thù mà không ngừng lầm bầm: “Ai đã đẩy tôi?”
Chân Ái quay đầu nhìn trong đoàn người. Diễn viên ăn mặc quái dị, du khách đeo mặt na, cô nhanh chóng lướt nhìn một vòng nhưng không nhìn ra người nào có vấn đề.
Rất nhanh có người đỡ chú hề dậy: “Thật xin lỗi, là tôi đụng…”
Chân Ái thu lại mi tâm, là ngoài ý muốn sao?
Còn Daisy thì choáng váng ngồi dưới đất. Vừa rồi là Chân Ái bảo vệ cô ấy?
Daisy đứng lên, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đối với Chân Ái trong phút chốc đều thay đổi. Cô ấy đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô nha.”
Chân Ái không thèm nhìn cô ấy, cũng không trả lời.
Daisy không uống nước ngọt nữa, theo Chân Ái tiếp tục đi lung tung không có mục đích. Lúc đi tới quầy hàng bán mặt nạ, Chân Ái dừng lại lẳng lặng nhìn.
Daisy lại gần hỏi: “Cô thích mặt nạ sao?”
Một bức tường đầy mặt nạ, chế tác tinh xảo, màu sắc rực rỡ.
Chân Ái ngửa đầu nhìn: “Mua một cái cho cô.”
Daisy sửng sốt, Chân Ái đã chọn một cái mặt nạ lông chim sáng màu xanh nước biển đưa cho cô ấy, không có giọng điệu gì: “Đeo lên đi.”
Daisy rất thích cái cô chọn, liền làm theo. Lúc đeo lên trong đầu lóe qua một tia sáng. Công viên giải trí, mặt nạ, đây không phải là vật ngụy trang tốt nhất sao?
Chân Ái nói muốn giấu cô ấy đi, kết quả là tới đây. Chẳng lẽ lúc ở nhà có người để mắt đến cô ấy? Trong lòng Daisy lạnh lẽo, nhưng nghĩ lại thì lại yên tâm.
Chỗ giấu lá cây tốt nhất là rừng cây. Chỗ giấu người tốt nhất…
Cô ấy liếc nhìn đoàn người vui vẻ xung quanh, xe hoa diễu hành, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Chân Ái, cô thật thông minh.”
Chân Ái không để ý đến cô ấy.
Daisy cảm thấy bọn họ cũng xem như là quen biết, bèn hỏi: “Chân Ái, cô không thích nói chuyện sao?”
Vẫn không trả lời.
Daisy hơi tiếc nuối: “Xem ra cô chỉ nói chuyện với bạn của cô.”
Chân Ái vẫn không nói, cách hơn mấy chục giây, đến lúc Daisy cũng quên chuyện này thì cô mới chậm rãi nói: “Tôi không có bạn.”
Daisy: … Phản ứng quá chậm à…
“Ngôn Tố kia không phải là bạn của cô sao?”
Chân Ái hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên mềm lại.
Cô kinh ngạc, không hiểu sự tín nhiệm và ỷ lại kì lạ này là chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cô cúi đầu, không lạnh không nóng nói: “Ừ, anh ấy là bạn tôi.”
“Người lập dị làm bạn với người lập dị.” Daisy lanh mồm lanh miệng, nói xong mới cảm thấy sai rồi.
Nhưng Chân Ái giống như không nghe thấy, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Không biết đi bao lâu, Daisy cảm thấy có một quầng sáng màu đỏ lắc một chút ở trước mặt. Cô ấy mới vừa muốn đưa tay ra, nhưng đột nhiên bị Chân Ái nắm lấy chạy đến một lâu đài.
Daisy bị cô kéo chạy đến hết hơi, đằng trước xuất hiện một lá cờ chèo thuyền vượt thác và mê cung. Chân Ái nhìn tấm bảng mê cung đang được tu sửa, không hề chần chừ mà kéo cô ấy trốn vào đó.
Trong mê cung không có du khách, cũng không mở đèn, chỉ có một chút nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ trên cao. Một phần được ánh sáng máu đỏ tươi bao phủ, một phần thì ẩn giấu phía sau tầng tầng lớp lớp tường, đen như mực.
Đây là mê cung lớn nhất, phức tạp nhất trong thành phố, diện tích hơn một ngàn mét vuông. Đoạn đường ngắn nhiều đường phụ, không gian hẹp nhiều ngõ quẹo. Mỗi một khoảng cách có một bục trợ giúp, nhưng bây giờ không mở. Ngược lại có thể thấy đủ loại dụng cụ sửa chữa ở khắp nơi.
Ánh sáng lờ mờ, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đang đi ở một nơi chật hẹp và xung quanh đều có đường phụ, Daisy không khỏi sợ hãi đến luống cuống.
Trên các bức tường đều là những hình vẽ nguệch ngoạc, thỉnh thoảng có một bộ xương khô âm hồn và chân dung tử thần. Daisy bị dọa sợ muốn chết, khẽ kéo Chân Ái: “Chúng ta ra ngoài đi. Trong này không hề thú vị tí nào.”
Chân Ái bình tĩnh: “Cảm giác phương hướng của tôi không tốt.”
Ý là ra không được.
Daisy gần như chảy nước mắt.
Chân Ái quay sang nhìn vẻ mặt thất bại lại thê thảm của Daisy, nói: “Thị lực và thính lực trong đêm của tôi rất tốt.”
Daisy tiếp tục chảy nước mắt: Cái này có nửa xu liên quan với việc ra mê cung sao?
“Cô…” Cô ấy còn chưa phát âm hoàn toàn, Chân Ái đột nhiên che miệng cô ấy, trong giây lát ánh mắt trở nên sắc bén, chặn lại âm phát ra kế tiếp của cô ấy.
Daisy như lọt vào trong sương mù, bị cô làm cho vô cùng căng thẳng.
Cô ấy dựng đứng lỗ tai, nín thở lắng nghe, nhưng trong mê cung yên tĩnh giống như chết này không có bất kì âm thanh nào.
Nhưng Chân Ái từ từ nhíu mày, dường như nghe được thứ gì tiến đến gần. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, im lặng và chậm rãi dùng tay ra hiệu di chuyển với Daisy.
Daisy hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn phối hợp đi theo bước chân của Chân Ái, đi vô cùng nhẹ vô cùng chậm.
Rẽ qua một chỗ ngoặt, bên kia tường truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.
Cả người Daisy chấn động, có người theo vào đây?
Nghĩ như vậy, cái chấm đỏ chói trước mặt cô vừa rồi sẽ không phải là súng bắn tỉa trong phim chứ?
Tiếng bước chân xa lạ phía bên kia tường gần trong gang tấc.
Cô ấy lập tức sợ đến hai chân như nhũn ra, bất lực nhìn Chân Ái. Nhưng người sau dường như càng bình tĩnh hơn, trong đôi mắt đen như mực lại lóe lên vẻ hưng phấn.
Tiếng bước chân từng bước một đi xa, ánh mắt của Chân Ái và Daisy đều chăm chú nhìn chỗ rẽ phía trước. Hắn sẽ xuất hiện từ chỗ đó sao? Daisy cứng đờ núp sau lưng Chân Ái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tim Chân Ái ngừng đập, theo bản năng nắm chặt súng trong tay.
You are my medicine, bức thư tình mà tên điên kia viết cho cô, chữ cái đầu tiên trong tên những người đã chết vừa vặn là tên viết tắt của mấy đặc công trước của cô.
Trùng hợp sao?
Cô thật khó thuyết phục chính mình.
Tiếng bước chân từ từ đến gần chỗ rẽ trước mặt, Chân Ái cắn chặt răng, trong lòng cầu nguyện. Xuất hiện đi, mặc kệ mày là thành viên cấp nào của tổ chức, hãy để tao một súng bắn chết mày!
Samual Leigh, Luis Right, Harvey Porter, Araon Hill, Derek Applegate...
Cô muốn giết người! Cô muốn trả thù cho họ!
Mới vừa giữ chặt cò súng, tiếng bước chân của người kia lại càng lúc càng xa…
Đây chính là chỗ kì diệu của mê cung, cách nhau gang tấc, nhưng xoay người là sai một ly đi một dặm. Không tìm được đúng đường, cách càng gần cũng không đi đến cùng một chỗ.
Chân Ái cầm súng, mất mác không nói nên lời. Daisy lại như được đại xá, kéo tay Chân Ái thật chặt, trọng lượng toàn thân đều đè trên người cô.
Chân Ái quay lại nhìn đầu của cô ấy đặt trên vai mình, sửng sốt. Động tác thân mật thế này khiến cô không thể thích ứng, cô lặng lẽ rút tay ra, lặng yên không một tiếng động tiếp tục đi về phía trước.
Daisy vội vàng rón rén đi theo, ra dấu “Xin lỗi” với cô.
Chân Ái không trả lời, nhưng trong lòng tỉnh táo lại một chút.
Vừa rồi cô bị kích động, Daisy vẫn còn ở đây, cô rất có thể sẽ liên lụy đến cô ấy. Nếu có thể đặt Daisy ở chỗ an toàn rồi tự mình đi nghênh chiến thì tốt hơn.
Nhưng trong mê cung rõ ràng không có khả năng.
Để Daisy lại, mình thì đi tìm người kia, lại lo lắng hắn vòng trở lại tìm được Daisy trước.
Chân Ái trầm mặc tiếp tục đi về trước.
Mặt trời rất nhanh lặn xuống phía tây, ánh sáng trong mê cung lại suy yếu. Hai người lần theo bức tường để đi, gặp phải ngã ba thì chọn ngẫu nhiên. Thỉnh thoảng gặp phải ngõ cụt, Daisy sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng Chân Ái vô cùng bình tĩnh quay lại rồi tiếp tục quẹo.
Không biết đi bao lâu, Chân Ái đột nhiên dừng lại, còn chặn Daisy lại.
Daisy nín thở nghe, vẫn không nghe được cái gì. Vừa quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện, trong sắc màu mờ ám hơi vô vọng say sưa, khóe môi Chân Ái hiện ra một nụ cười nhất định phải thành công.
Cô ấy thấy cô im hơi lặng tiếng mà kéo chốt, dịch chuyển từng bước chắn trước người mình, giơ cánh tay lên, nhắm ngay chỗ rẽ chưa đến một mét ở trước mặt.
Daisy lập tức hiểu ra, người kia nhạy bén bắt chước theo, đi không có tiếng động.
Nhưng Chân Ái thính tai nghe được.
Hắn sẽ sớm xuất hiện sao?
Daisy sợ đến mức hai chân như nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Cô ấy nhìn bóng dáng gầy gò của Chân Ái chắn trước mặt mình, cũng không biết nghĩ thế nào, nhìn phía sau, chỗ rẽ gần nhất không đến nửa mét.
Cô ấy cắn răng một cái, bất cứ giá nào!
Cô ấy đột nhiên kéo tay phải của Chân Ái, liều mạng kéo cô chạy trốn về phía sau. Chân Ái bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc phản ứng lại thì đã bị kéo quẹo đi. “Chíu” một tiếng, viên đạn trúng vào bức tường bên cạnh.
Quả nhiên hắn ở phía sau.
Chân Ái muốn hất Daisy ra, tiếc rằng tay phải không lấy sức nổi. Cũng không biết Daisy lấy đâu ra sức, trong giây lát đã kéo Chân Ái vượt qua mấy chỗ rẽ.
Hai cô gái chạy trong mê cung không có đầu mối, thùng sơn cọ quét trên đường bị đá vang lên lốp bốp. Người sau cũng mặc kệ, dứt khoát bỏ qua việc đuổi theo.
Trong mê cung rộng rãi lập tức đều là âm thanh xào xạc xen lẫn tiếng đạn bắn “chíu chíu”.
Chân Ái nổi giận: “Cô buông tôi ra!”
Daisy không thả, vẫn thở hổn hển không ngừng: “Tôi rốt cuộc đã nhìn ra được cô và người này từng có đụng chạm, muốn lợi dụng tôi để dụ người ra đúng không?”
Chân Ái không hề kinh ngạc, ngược lại càng hung ác hơn: “Cô biết mà còn không buông ra, coi chừng tôi giết cô!”
Daisy dè bĩu: “Cô nói cô kìa, muốn lợi dụng tôi dụ người ra mà lại còn phải chú ý đến an toàn của tôi, rụt tay rụt chân. Cô thật đúng là mâu thuẫn!”
Chân Ái muốn hất tay cô ấy ra, cô ấy lại càng nhíu chặt mày, càng ra sức chạy về phía trước: “Chân Ái, nếu cô dám chống lại người kia thì tôi sẽ nhào tới để bảo vệ cô, trả lại tình cảm vừa rồi của cô. Tự cô suy nghĩ đi!”
Cô ấy vậy mà uy hiếp cô.
Chân Ái tức giận đến mỉm cười: “Muốn đỡ đạn giúp tôi thì càng tốt! Cô cho rằng tôi quan tâm đến sự sống chết của cô?”
Daisy tiếp tục chạy, còn khuyên nhủ: “Chân Ái cô thật ngốc, cảnh sát nhất định sẽ đến bắt hắn. Cần gì phải để mình bị dính vào?”
Chân Ái không giải thích. Cái cô muốn không phải là trừng phạt mà là sự thật. Nhưng cuối cùng cô không hất Daisy ra nữa, cái cô nhóc nhát gan lại tốt bụng đến ngu ngốc này…
Đưa cô ấy đi, đầu óc cô thực sự là bị nước vào mà.
Hai người rẽ trái lượn phải chạy một hồi, rất nhanh đã bỏ qua người kia. Cho dù tiếng bước chân của đối phương vang lên ở bên cạnh, cấu tạo đặc biệt của mê cung cũng ngăn người kia ở ngoài ngàn dặm.
Sau khi bốn phía lại im lặng, hai người dựa vào tường, im lặng hít thở sâu. Daisy làm khẩu hình: “Hắn ở gần đây không?” Chân Ái nghiêm túc nghe mấy giây, lắc đầu, dùng khẩu hình trả lời: “Phía bên kia.”
Daisy ra dấu tay: Chúng ta đi ra ngoài đi!
Chân Ái: Đường ở đâu?
Daisy: …
Hai người liền nhìn trời.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ánh chiều tà trong cửa sổ biến thành màu đỏ sậm, càng ngày càng đậm. Bức tường trắng nhuộm một tầng đen tối hư ảo, nhìn vô cùng âm u.
Không mang theo di động, không thể báo tin.
Ở trong mê cung đâu đâu cũng là chỗ rẽ và cửa ra này, đấu trí so dũng khí với một người cầm súng bắn tỉa, trải qua một đêm tối tăm và dài đằng đẵng, suy nghĩ một chút Daisy cũng cảm thấy sợ hãi lại tuyệt vọng.
Còn không bằng chết một cách thoải mái.
Daisy khổ sở nhìn Chân Ái nói lên sự sợ hãi của mình: Mê cung đen thùi lùi, còn có một người đang tìm chúng ta, thật đáng sợ.
Không ngờ Chân Ái cười nhạt: Hãy tin con mắt của tôi, tôi sẽ tìm được đồng thời nhắm trúng hắn trước.
Daisy sửng sốt nhìn Chân Ái. Cô không trang điểm, không giả trang. Tóc đều vén lên để vào trong cái nón lưỡi trai màu đen, mới nhìn giống như giả trai. Cái cổ lộ ra tinh tế như sứ, giống như một con thiên nga trắng. Không, cô gái như cô thì phải là thiên nga đen, yên tĩnh kiêu ngạo, cứng cỏi, lộ ra khí chất không nói nên lời.
Cô đang nhìn đỉnh đầu, ánh mắt trong suốt lại tĩnh lặng giống như thời gian kia, không có chút sợ hãi, không nhiễm bụi trần, nhìn như yếu đuối nhưng vô cùng nhiều cố chấp.
Dũng khí không sợ hãi bóng tối của cô đến từ đâu?
Chân Ái không để ý đến cái nhìn chăm chú của cô ấy, ngẩng đầu nhìn cửa sổ. Bên ngoài là hoàng hôn ảm đạm. Tối nay sẽ có trăng nhưng tầng mây rất dày, trong mê cung sẽ vô cùng tối, chỉ còn lại tia sáng rất nhạt.
Đối phương rất khó thấy cô nhưng cô thì có thể.
Chờ đến đêm khuya, người kia nghỉ ngơi, cô sẽ tự mình đi tới tìm hắn.
Ban đêm hãy nhanh biến nơi này thành căn phòng tối mà cô thường bị nhốt đi!
Đang suy nghĩ, phía bên kia mê cung đột nhiên vang lên ba tiếng “chíu chíu” liên tiếp.
Chân Ái và Daisy liếc nhìn nhau, đồng thời sửng sốt. Rất nhanh vang lên tiếng chạy bộ, nhưng chỉ có một người, tiếp đó là tiếng súng bắn dày đặc hơn.
Chân Ái đứng thẳng người, cẩn thận phán đoán âm thanh trên các con đường.
Có người xông vào, không mang theo súng, tay súng bắn tỉa đang đuổi theo, bước chân của người mới đến vô cùng nhẹ, ngay cả tiếng chạy bộ cũng nhẹ… Thực ra là rất ổn định…
Quả nhiên một giây tiếp theo, xa xa có ai đó gõ bức tường trong mê cung vang lên thùng thùng. Ngay sau đó, thanh âm kiêu ngạo lại đáng bị đánh đòn của người nào đó vang lên: “À, thật ngại quá, tôi đi luôn luôn không có âm thanh.”
Hàm ý là → → cho ngươi tức chết.
Người cầm súng đương nhiên bị chọc tức, lại là mấy tiếng “chíu chíu”.
Tim Chân Ái cũng bị kéo lên. Tại sao Ngôn Tố chạy đến đây? Anh ấy có bị thương không?
Tim mới vừa treo lên lại rơi xuống một đầu vạch đen.
Bởi vì → → người nào đó chạy tán loạn khắp nơi trong mê cung, không biết là trời sinh thích khoe khoang hay cố ý chọc người ta giận, lại có thể giải thích, thanh âm tùy ý lại không tập trung vang dội từng ngõ ngách trong mê cung:
“Lúc đi vào tôi đã xem bản vẽ mặt phẳng của mê cung, nhớ rất kĩ. Cho nên bây giờ tôi có thể tùy theo ý mình đi đến bất cứ chỗ nào trong mê cung. Anh nổ súng chỉ để lộ vị trí của anh, để tôi tìm được anh.”
Chân Ái cảm thán trong lòng: Cái tên ngu ngốc này thật lợi hại.
Vừa dứt lời, người kia không có động tĩnh nữa.
Daisy rất vui, la lên: “Này, anh thực sự nhớ rõ bản đồ sao?”
“Nếu không thì sao?” Giọng điệu Ngôn Tố rất khinh bỉ, “Đừng đánh đồng đầu óc của tôi với hệ thống DOS của cô.”
Chân Ái nhớ tới mình bị anh gọi là Windows 98, miễn cưỡng cao hơn Daisy một bậc…
Daisy cũng không để bụng, vội vàng nói: “Anh mau bắt hắn lại đi!”
Lần này Ngôn Tố trầm mặc, sau một lúc lâu nói rất chân thành: “Tôi nhớ bản đồ nhưng sẽ không đi tìm hắn… Vì tôi không mang theo súng.”
Chân Ái: …
Anh tới đây chơi sao? Đồ ngốc, không mang theo súng cũng không nên nói thật chứ!
Daisy đỡ trán: “Vậy anh đến làm gì?”
Ngôn Tố nói lời chính nghĩa: “Đến để vạch trần bộ mặt thật của hắn.”
…
Câu này có tác dụng xoa dịu tình thế nguy hiểm hiện tại sao?
Daisy còn muốn nói gì đó, Chân Ái dùng ánh mắt ngăn lại, ngay sau đó kéo cô ấy tiếp tục đi về trước, lần này đi cách xa hướng của Ngôn Tố.
Phía sau lại vang lên vài tiếng súng “chíu chíu”. Daisy nghe thấy kinh hồn bạt vía, lại càng không hiểu được. Tại sao Chân Ái lại không đi cùng với Ngôn Tố? Anh ta không mang theo súng, nếu như đụng phải người kia trong mê cung thì sao?
Nắng chiều nhàn nhạt trên nóc nhà từ từ rút đi, trong mê cung lớn như thế chỉ còn lại thanh âm khinh thường của Ngôn Tố: “Dùng súng thuần thục như vậy không sợ để lộ vị trí sao?”
Lời còn chưa dứt, trên bức tường lại vang lên một loạt tiếng súng nhỏ.
Trên đường Chân Ái đi ra ngoài không phải không lo lắng trong lòng. Nhưng giây kế tiếp lại vang lên một thanh âm khiến cô yên tâm: “Tại sao phải giết Daisy diệt khẩu? Lo cô ấy nhớ đến chuyện tấm gương khiến cảnh sát biết trước khi cô ấy đi thì tấm gương chưa vỡ?
Rất đáng tiếc, tôi đã bảo người ta ghép nó lại. Kết quả phát hiện Anna đã viết một từ trên đó.”
Bên này mê cung, Chân Ái và Daisy cũng nghi ngờ.
Đối phương hình như bị chọc giận, trong mê cung vang lên từng đợt tiếng vỏ đạn rơi xuống đất, sắc nhọn và rõ ràng.
Nhưng lần lượt rơi vào khoảng không, người kia giống như một con mèo xấu chơi đùa một con chuột.
Thanh âm của Ngôn Tố vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng: “Anh cho rằng lấy đi sơn móng tay trong suốt của cô ấy thì không có vấn đề sao? Rất không may, sau khi vỏ di động của Anna bị rơi vỡ thì cô ấy đã dùng sơn móng tay để dán nó lại.”
Vị trí của Ngôn Tố bây giờ cách bọn Chân Ái xa hơn một chút, thanh âm nhỏ hơn một chút, nhưng rõ ràng lộ ra sự chế giễu lạnh nhạt:
“Biết không? Phân tích đơn giản, Anna viết tên của anh trên gương thực ra có nhiều loại động cơ, có lẽ là viết tên hung thủ, có lẽ chỉ là nổi lên ý muốn đùa giỡn lấy sơn móng tay viết chữ. Nếu như anh không di chuyển tấm gương kia thì chỉ dựa vào một chữ trên gương, tôi không có cách nào đoán đó là anh.
Nhưng hung thủ luôn luôn sợ hãi trong lòng, muốn che giấu mọi thứ, muốn giấu tấm gương kia đi, cho nên anh mới đổi tấm gương của phòng học thứ nhất và phòng học thứ hai.
Cũng chính vì hành động này mà tôi mới có thể phán đoán, sau khi Daisy vội vàng chạy trốn, Anna vẫn còn sống, thậm chí tỉnh lại sau khi hôn mê nhất thời.”
Giữa ánh mặt trời mờ tối, Daisy ngơ ngẩn, trong mắt đột nhiên đầy nước mắt.
Thanh âm Ngôn Tố rất nhạt, mang theo sự cương quyết trước sau như một, mênh mang mà vang vọng trên khoảng không trong mê cung trống trải, từng câu từng chữ truyền vào trong lòng ba người không nói lời nào:
“Anh đổi gương trong hai phòng học, nhưng không ngờ mới vừa dời gương xong thì Daisy và Kelly quay lại để xử lý thi thể. Khi đó anh nhất định trốn sau rèm cửa sổ ở phòng học thứ hai. Đợi bọn họ đi, anh khắc chữ trên người Anna vừa đập vỡ tấm gương. Nhưng thấu kính vỡ bị dính sơn móng tay trong suốt quá khó tìm. Anh không có sự chọn lựa nên dứt khoát đập nát mấy tấm kính cửa sổ, trộn lẫn lại giống như học sinh ném đá đập vỡ, sẽ không khiến cảnh sát chú ý.”
Bên này mê cung, Chân Ái lạnh lùng cong cong khóe môi. Giấu thấu kính trong vụn thủy tinh, người này quả nhiên thông minh, cộng thêm việc hắn thông thạo về súng, nhất định không phải là mấy học sinh này mà có khả năng rất lớn là người trong tổ chức.
Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên xuất hiện một lối ra.
Daisy ngẩn người, trong giây lát vừa mừng vừa sợ, vận may thật quá tốt. Phải lập tức báo cho Ngôn Tố để anh ta ra nhanh một chút, để lại người kia mù quáng chạy lòng vòng trong mê cung đi!
Nhưng Chân Ái đột nhiên tiến lên che miệng cô ấy, làm khẩu hình: “Không được nói cho Ngôn Tố là tôi đã tới.”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Daisy, cô ra sức đẩy cô ấy ra khỏi mê cung, còn mình thì nhanh chóng xoay người, biến mất sau một chỗ rẽ.
Daisy há miệng, không dám đuổi theo cũng không dám kêu. Kêu một cái cũng có thể để người thần bí kia tìm được cô trước. Bây giờ chỉ có bên ngoài là an toàn nhất. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn trời, một tia đỏ ửng cuối cùng trên cửa sổ cũng biến mất, màn đêm đã hạ xuống. Cô nhìn bức tường trắng giữa màn đen xung quanh, một đoạn hành lang ngắn và chỗ rẽ im lặng trước mặt, lòng bàn chân lạnh từng cơn.
Chân Ái nhanh chóng và im lặng đi trong mê cung, cô có thể đoán chuẩn xác được hướng của Ngôn Tố và người kia.
Ngôn Tố không có súng, anh sẽ phải trốn người kia. Việc cô phải làm là không được đụng vào Ngôn Tố trước khi anh tìm được người kia. Cô nhất định phải hỏi cho ra chuyện bức thư.
Cô mang theo ống tiêm, một giây, chỉ cần một giây là có thể khiến hắn sống không bằng chết. Đến lúc đó cô dùng súng dọa Ngôn Tố lui, hỏi ra kết quả sẽ lập tức rời đi.
Ngôn Tố sẽ không biết.
Đang tính toán, lại nghe thấy thanh âm của Ngôn Tố, cách mấy bức tường:
“Parker! Chữ Anna viết trên tấm gương là Parker! Cho dù cảnh sát thấy thì cũng sẽ liên tưởng đến Harry Parker đã chết hai năm trước, cho rằng vụ án này lại tăng thêm màu sắc hồi hộp và kì dị. Nhưng gia đình Parker vẫn còn một người con trai, chính là anh, Harvey Parker.”
Lần này, tiếng súng nổ liên tiếp lùng theo dấu vết Ngôn Tố dừng lại. Trong mê cung dưới màn đêm, có bốn người đang đứng nhưng yên tĩnh một cách chết chóc.
“Vẫn nghĩ không thông, loại người bốc đồng nóng nảy như Anna làm sao nghĩ ra được kế hoạch giết người tỉ mỉ như vậy. Vả lại cô ấy không hề có động cơ giết người mãnh liệt. Là anh dạy cô ấy. Anh tốn rất nhiều tâm tư để cô ấy yêu anh, tốn càng nhiều tâm tư hơn để khiến vấn đề tinh thần của Tề Mặc càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày đó tôi hỏi Tề Mặc có phải đã thấy được hung thủ giết người không. Cậu ta hoảng sợ nói ‘Không phải tôi’. Câu này rất kì quái, tôi nghĩ nhất định là lúc anh khắc chữ trên người Anna đã bị tấm gương che khuất, mà Tề Mặc đứng ở cửa thấy được tay cầm dao của anh, và gương mặt vặn vẹo của chính cậu ta trong gương.
Tinh thần cậu ta hôm đó không ổn định, cho rằng mình đã giết người nên sợ đến mức chạy đến phòng học thứ nhất trốn trong góc phòng run rẩy. Tuyệt vọng tìm Daisy. Tại sao không gọi cho anh? Vì cậu ta nhận ra tay của anh.
Sau đó cậu ta bị anh thôi miên, nói cho cậu ta biết đây chỉ là một giấc mơ, lại cho cậu ta uống thuốc gây ảo giác, đợi cho đến lúc tinh thần cậu ta mơ hồ và khói nước đá khô gần tản đi, anh dẫn cậu ta đến phòng học thứ hai, mở quạt và đèn, chờ nhân viên quản lý trường học phát hiện sự khác thường.”
Harvey ở một chỗ nào đó trong mê cung giống như bị những lời nói này làm cho tỉnh lại, trong bóng tối truyền đến một nụ cười lạnh lùng.
Giây kế tiếp, ba phát vỏ đạn rơi xuống đất.
Trong mê cung không có tiếng động.
Lòng Chân Ái hơi hồi hộp, Ngôn Tố trúng đạn rồi? Trong lòng cô căng thẳng, chạy về hướng của anh, trong lúc hoảng loạn đá phải thùng sơn, tấm sắt lăn lốp bốp trên mặt đất.
Tim Chân Ái trầm xuống, nghe thấy tiếng bước chân của Harvey đến hướng này, cách ba bức tường.
Cô mới kéo xong chốt, hai bức tường bên cạnh truyền đến thanh âm của Ngôn Tố, chế giễu lại ngả ngớn: “Harvey, năm đó hãm hiếp Lâm Tinh ở công viên giải trí là anh nhỉ?”
Chân Ái sửng sốt. Anh ấy cố ý dời đi sự chú ý của Harvey?
Tim cô bỗng nhiên hơi đau. Anh đặt mình vào nguy hiểm để cứu “Daisy”. Cái đồ ngốc này, bình thường thì dáng vẻ kiêu ngạo cái gì cũng không quan tâm, đến thời điểm mấu chốt lại theo bản năng muốn cứu người khác.
Mà câu này đã đốt lửa giận của Harvey lên tới cực hạn. Sau sự tĩnh lặng trong chốc lát, anh ta tiếp thêm đạn cho súng bắn tỉa, tiếng máy móc cứng rắn va chạm lạnh như tiền ở trong bóng tối vô cùng dọa người.
Lần này Harvey không che giấu nữa, vừa đi vừa cười một cách âm u lạnh lẽo và láo xược: “Lâm Tinh cô ta chết cũng không hết tội. Nhưng tao thực sự không ngờ vụ mưu sát không chê vào đâu được lại để ày khám phá ra tất cả. Hôm nay từng người chúng mày đừng nghĩ sống sót mà ra ngoài.”
Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên chạy thật nhanh về hướng của Ngôn Tố, bắn không ngừng. Trong mê cung nháy mắt vang lên hai loại tiếng bước chân rõ ràng, người truy tôi đuổi, thoáng xa thoáng gần.
Chân Ái cũng rất nhanh tìm được một góc chết của hai chỗ rẽ, nắm chặt súng, bất kể Harvey đi ra từ góc nào thì cô cũng có thể bắn một cách chuẩn xác. Nhưng đột nhiên đằng sau bức tường truyền đến một thanh âm.
Cách một bức tường, sự trầm thấp gần trong gang tấc, lộ ra sự dịu dàng đầy lạnh lùng và nghiêm nghị. Anh nói: “Tôi lập tức đến tìm cô, đừng chạy lung tung, đừng giết hắn.”
Trong bóng tối, Chân Ái dựa lưng vào thanh âm của anh, cả người chấn động.
Không thể nào! Làm sao anh ấy biết cô ở đây?
Mà cô không thể nghe theo anh.
Bình luận facebook