-
Chương 46
Bầu trời trên cửa sổ mái đã biến thành màu xanh đen, sắc trời mờ tối, toàn bộ mê cung đều bị màn đêm giống như lớp sương mỏng bao phủ. Bức tường trắng tỏa ra thứ ánh sáng kì dị trong đêm tối, nhìn qua khiến đôi mắt choáng váng.
Chân Ái đứng ở một góc, sống lưng cứng đờ. Thanh âm trầm thấp của Ngôn Tố dường như vẫn còn ở phía sau.
“Đừng chạy lung tung, đừng giết hắn!”
Anh đã biết cô muốn giết người sao? Anh đã biết cô thực ra là một tên ác ma sao?
Chân Ái cố chấp mà trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm từng bức tường trắng không có quy tắc ở trước mặt, đôi mắt bị ánh sáng trắng trong đêm tối kích thích hơi đau. Người đang ở mê cung, cô phải biết rõ ràng mục tiêu của mình hơn bất cứ lúc nào.
Cô không bao giờ muốn chạy trốn.
Nếu không phải tại cái nghiên cứu chết tiệt kia ràng buộc cô thì cô đã sớm phấn đấu quên mình. Vẫn luôn là bọn chúng theo dõi cô, còn cô không bao giờ tìm được dấu chân của chúng. Mỗi lần đều là thụ động bị đòn, nhìn những người xung quanh lần lượt chết đi.
Cô chịu đủ rồi.
Cô muốn giết hắn, cô muốn giết bọn chúng.
Cho dù liên lụy đến tính mạng của mình cũng không sao cả!
Chết thì chết, có gì nghiêm trọng chứ!
Dù sao thì cô cũng một mình lẻ loi hiu quạnh trên cõi đời này, không có gì đáng để lưu luyến.
Cho dù chết thì cũng phải kéo theo vài người của tổ chức xuống nước! Cô muốn cho hắn biết, cho dù chết cô cũng tuyệt đối sẽ không trở về làm con rối của bọn chùng!
Lúc cô kiên định như vậy, Ngôn Tố lại xuất hiện.Trái tim kiên cường không khỏi liền mềm đi. Cô không rõ làm sao anh biết được cô ở đây, nhưng cô rất rõ ràng, anh nhớ kĩ bản đồ nên sẽ sớm tìm sang đây.
Mà cô không muốn để anh tìm được.
Chân Ái tiếp tục trầm mặc, lặng yên không một tiếng động đi khỏi cái góc kia, dựa vào sắc trời yếu ớt để đến gần hướng của Harvey một chút. Có mấy lần cô nghe được Harvey đang ở đầu khác của bức tường, nhưng đi qua đó lại là ngõ cụt, ôm không đến một mặt.
Mà Harvey buông can đảm, tự đắc vênh váo qua lại như con thoi trong mê cung, bắn bất kì thứ nào mà hắn cho là ảo ảnh trong tầm mắt.
Bước tiến của Ngôn Tố cũng nặng nề, mang theo tiếng bước chân. Chân Ái biết anh đi đến chỗ cô vừa đứng, không tìm được cô nên cố ý phát ra âm thanh để thu hút Harvey đi tới.
Ba người anh tìm tôi, tôi tìm anh, một vòng lại một vòng xoay quanh trong mê cung.
Harvey ghìm súng, trong bóng tối cười đến mức vô cùng âm u: “Đàn bà đọc nhiều truyện cổ tích liền cho rằng mình có thể từ cô bé lọ lem hóa thành công chúa. Đứa con gái mang tiếng xấu như Lâm Tinh mà cũng muốn quen em trai tao? Tao chỉ thiết kế một trò đùa dai, bắt đầu một trò chơi liền dễ dàng tạo nên hiểu lầm giữa bọn chúng.”
Harvey vừa nói vừa đi theo tiếng bước chân của Ngôn Tố, đi tới một khúc quanh nhanh chóng rẽ sang rồi nhắm ngay vào, trên con đường vừa ngắn vừa hẹp không có một bóng người.
Hắn tiếp tục tiến lên, trong lời nói dần mang theo sự căm hận: “Nhưng cái con đê tiện này lại chết một cách vô duyên vô cớ, dùng cách dữ dội như vậy để ở lại trong lòng Harry. Tao cực kì khinh thường cái chết của nó.”
“Nhưng sau khi nó chết một năm, em trai tao Harry bị người ta lấy cái cách thảm thiết và nhục nhã đó giết chết. Mà tên khốn kiếp mày lại trợn mắt nói mò, nói em tao tự sát!”
Harvey nhắc tới chuyện cũ, căm phẫn đến cực độ, chạy rất nhanh đuổi theo bóng dáng của Ngôn Tố, bức tường trắng bị đạn bắn trúng nở ra nhiều đóa hoa.
Ngôn Tố thu mày chạy nhanh ở phía trước. Bây giờ sự chú ý của Harvey đều ở trên người anh, tạm thời Chân Ái sẽ không có nguy hiểm. Nhưng mê cung lớn như vậy, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?
Trời sẽ chỉ càng ngày càng tối, tiếp theo…
Đang suy nghĩ, vừa quẹo ở đằng trước lại gặp phải Harvey vừa rồi đuổi theo sai đường.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Harvey lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp đó liền hóa thành điên cuồng, giơ súng lên bắt đầu bắn quét. Nhưng chính nửa giây hắn kinh ngạc, Ngôn Tố phản ứng nhanh hơn hắn rất nhiều quay người lùi lại.
Harvey nguyền rủa oán giận trong lòng mà đuổi theo, chỉ thấy góc áo khoác màu đen của Ngôn Tố căng ra trong màn đêm, lách vào chỗ rẽ phía trước rồi lại không thấy đâu nữa.
Tâm trạng hắn chán nản và bi phẫn đến tận cùng, nhanh chóng chạy tới đuổi theo Ngôn Tố, vừa gào thét trong mê cung tối tăm: “Tên khốn kiếp! Em trai tao sẽ không tự sát!”
Thanh âm gào thét của một người đàn ông vang vọng trong khoảng không của mê cung, nghe thấy khiến da đầu tê dại.
Nhưng Ngôn Tố im lặng rất lâu ở phía trước lại trả về một câu rất nhẹ: “Cậu ta không chỉ tự sát mà còn giết chết Lola trước khi chết.”
Trong nháy mắt mê cung im lặng như tờ.
“Harry là đứa bé tốt nhất mà tao đã gặp! Nó là đứa em trai tốt nhất trên thế giới.” Thanh âm của Harvey lạnh lẽo cứng rắn, đứng tại chỗ. Mái tóc vàng của hắn hoàn toàn bị bóng đêm nuốt lấy, đôi mắt màu xanh giống như mắt sói, tỏa ra thứ ánh sáng khát máu sâu thẳm.
Hắn cứng nhắc kéo băng đạn ra để thay đạn, liền vang lên tiếng đạn chạm vào nhau sắc nhọn và rõ ràng, phát ra một tiếng tương tự như tiếng hí của dã thú: “Em tao sẽ không tự sát! Nó sẽ không giết người! Tên khốn kiếp!”
Hắn đi nhanh trong mê cung, thanh âm run rẩy:
“Mày đổi trắng thay đen nhưng tao đã tự tìm ra được. Tao biết nguyên nhân cái chết của Lâm Tinh từ chỗ Tề Mặc. Thì ra là bị bọn chúng đá lọ thuốc rồi ngạt thở chết. Lola nham hiểm xảo quyệt, nhất định là nó dùng chuyện này để uy hiếp mọi người, cho nên mọi người hợp lại để giết nó. Nhưng em trai Harry của tao, nó hiền lành ngay thẳng, nó chắc chắn không chịu nổi sự giày vò của lương tâm, muốn nói ra sự thật. Kết quả bị những đứa còn lại giết chết.
Tao vốn muốn mượn tay Anna để giết chết cả đám kia, nhưng cái con ngu xuẩn đó.”
Daisy ở bên ngoài mê cung nghe được cả người phát run, còn thanh âm điên cuồng của Harvey vẫn vang vọng trong không gian bịt kín tối tăm, giống như không quan tâm đến mọi thứ: “Tao phải giết hết bọn chúng. Anna, Daisy, Kelly, Tề Mặc, Tony, bọn chúng phải chết. Bọn chúng phải trả giá thật lớn cho cái chết của em trai tao!”
“Còn mày nữa, Ngôn Tố! Mày cũng đáng chết!” Harvey gằn từng chữ mà nói ra câu này, bỗng nhiên đuổi theo bóng dáng vừa quẹo của Ngôn Tố, người đối diện…
Hắn phản xạ có điều kiện bắn liên tục, bức tường đối diện nở hoa nhưng người kia lại không ngã xuống.
Ánh sáng trong mê cung đã rất tối. Hắn định thần nhìn lại, rốt cuộc là một bức vẽ nguệch ngoạc. Khuôn mặt bộ xương khô của tử thần giấu trong một cái nón rộng, tử thần mặc một cái áo choàng màu đen, tay phải giơ lên thật cao, giơ lên một lưỡi liềm cắt mạng màu bạc.
Có lẽ do trời tối, đôi mắt đen của bộ xương khô vô cùng sâu thẳm, giống như một ngôi sao đã tắt.
Cho dù là Harvey, đột nhiên thấy một hình vẽ nguệch ngoạc kinh khủng như vậy thì cũng sợ đến mức tim ngừng nửa nhịp. Hắn ổn định tâm trạng, nhìn lại lần nữa, bỗng nhiên lại ngẩn ra.
Tử thần biến sắc mặt.
Nón lưỡi trai màu đen, đôi mắt đen chăm chú như động sâu, gò má trắng nõn và lạnh lùng, cái cổ thon dài và tinh tế, tay trái cô cầm một khẩu súng mang theo ống giảm thanh, lạnh như băng mà nhắm ngay vào đầu hắn.
Thanh âm cô rất thấp, giống như ma quỷ truyền đến từ địa ngục: “Thư tình của Lâm Tinh, có phải là anh dạy cô ta viết không?”
Harvey ngay lập tức để thẳng súng bắn tỉa, nhưng Chân Ái nhanh hơn hắn, ngón tay đã di chuyển. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người lao ra từ ngã ba giữa hai người đẩy Harvey ra.
Viên đạn của Chân Ái bay lướt qua cổ của Ngôn Tố, tim cô ngay lập tức bị treo lên, nghĩ mà sợ đến mức không thể sợ hơn được nữa.
Hai người đàn ông lăn vòng trong bóng tối.
Cô xông lên muốn kiểm tra xem Ngôn Tố có bị thương không, lại nghe anh la lên một tiếng: “Ngồi xuống!”
Chân Ái lập tức trượt chân, viên đạn bay qua đỉnh đầu cô đâm vào trong bức tường phía sau.
Cô ngẩng đầu nhìn, Ngôn Tố nắm vững vàng cò súng bắn tỉa còn Harvey thì đang giành lại. Hai người đàn ông xô đẩy ở trên tường, trầm mặc và im lặng đọ sức. Ngôn Tố định đoạt lại hết súng nhưng rõ ràng khả năng đánh nhau của Harvey mạnh hơn, đá một cái vào đùi Ngôn Tố rồi nhấn anh ở trên tường. Nhưng người sau vẫn nắm chặt cò súng không buông tay.
Trong ánh sáng mơ hồ, Chân Ái nhìn thấy trên mặt Ngôn Tố hiện lên một tia đau đớn vô cùng nhẹ. Cô chợt nhớ tới câu nói của Marie, nói xương Ngôn Tố không tốt.
Anh từng bị thương trong vụ án nổ bom.
Chân Ái nhảy lên, vẫn chưa quyết định thì lại nghe Ngôn Tố ẩn nhẫn ra lệnh cho cô: “Đừng nổ súng!”
Đã lúc này rồi mà anh vẫn lo lắng cô giết Harvey.
Harvey nghe nói, mới vừa muốn quay lại thì báng súng trong tay Chân Ái đã nện liên tục trên xương lông mày của hắn. Harvey đau đến co rụt tay, bị Ngôn Tố lấy súng đi. Mà Chân Ái phản ứng cực nhanh đoạt lại súng bắn tỉa từ trong tay Ngôn Tố, ôm báng súng thật dày ra sức đập một cái vào ngực Harvey.
Harvey bị đánh ngã xuống đất, không kịp phản kháng, Chân Ái lại đánh vào ngực hắn một cái thật mạnh, sắc nhọn mà thét lên: “Nói!”
Ngôn Tố sửng sốt. Anh chưa bao giờ thấy qua một mặt mạnh mẽ tàn nhẫn như vậy của Chân Ái, cũng không biết cô có ân oán gì với Harvey. Bất kể nhìn từ phương diện nào, anh kì thực không quen một Chân Ái như vậy. Ý nghĩ này khiến lòng anh hơi có chút khó chịu.
Harvey bị một người phụ nữ đánh tới tấp, giận đến mức nổ tung gào lên: “Mày lại là người nào của Lâm Tinh? Mày cũng muốn trả thù sao? Cái gì thư tình? Trên BBS chỗ nào cũng đều là bản mãu, mày muốn giết thì mày nổ súng đi!”
Chân Ái sửng sốt, BBS?
#
Sau đó đám người cảnh sát Jones vội vàng chạy đến.
Lúc sắp bị dẫn đi, Harvey vẫn nhìn chằm chằm Ngôn Tố với vẻ mặt thù hằn giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung: “Mày là tên khốn kiếp đổi trắng thay đen, mày lấy bao nhiêu tiền của nhà kẻ khác mới nói dối với toàn thế giới? Tao thề với mày, chờ một ngày tao ra ngoài, tao sẽ giết tất cả những đứa đã tổn thương em trai tao, kể cả mày, Ngôn Tố.”
Ngôn Tố trời yên biển lặng giống như không nghe thấy.
Trên mặt Harvey đột nhiên lóe lên một vẻ hưng phấn kì dị, lại cười lớn: “Bao gồm người mày quan tâm.” hắn bỗng nhiên liếc Chân Ái một cái, “Ngôn Tố, tao sẽ để mày cũng được trải nghiệm cảm nhận của tao!”
Mâu quang Ngôn Tố lóe lên, sâu thẳm và yên lặng nhìn Harvey, bình tĩnh trả lời: “Harry Parker là tự sát.”
“Em trai tao sẽ không!” Harvey gầm lên đầy giận dữ với anh.
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Bố anh biết sự thật.”
Cả người Harvey run lên, chấn động.
“Tôi đoán rằng năm đó người thiết kế để Lâm Tinh bị cưỡng bức phải là anh, còn có Lola. Parker ngoài ý muốn biết được sự thật từ miệng Lola cho nên giết cô ấy. Còn anh là anh trai cậu ta kính yêu nhất, đương nhiên cậu ta sẽ không giết anh.”
Ngôn Tố nhìn Harvey đang ngây người như phỗng, ngữ điệu bình tĩnh, “Cậu ta hết sức thất vọng về anh, cậu ta lại căm hận tất cả những người dùng trò đùa dai để lừa Lâm Tinh đi đến công viên giải trí, cậu ta muốn dùng cái chết của mình và Lola để cho những người còn lại vĩnh viễn sống trong sợ hãi.”
Harvey lắc đầu giống như bị thần kinh, không thể nào tiếp thu được: “Không thể nào, không thể nào!” Chuyện này chắc chắn là một sự đả kích mang tính hủy diệt với hắn.
“Buổi sáng hôm Parker chết đã gọi điện cho bố của hai người, dài đến 20 phút. Cậu ta đã nói ra tất cả. Cho đến sáu tháng sau cái chết của Parker, vì giới truyền thông vẫn công kích tôi, còn tôi từ đầu đến cuối đều không trả lời, bố anh đã đến nhà thăm hỏi, nói cho tôi biết suy luận của tôi là chính xác. Ông ấy không có cách nào công khai, cho nên xin lỗi tôi. Và… cảm ơn.”
Câu rất ít cuối cùng chắc hẳn chính là ông Parker cảm ơn Ngôn Tố chưa từng công bố tội ác của Parker.
Daisy ở bên cạnh nghe cũng rơi nước mắt, Harvey cũng hoàn toàn dại ra, còn Ngôn Tố thì vẫn nhàn nhạt như trước: “Bố anh vẫn không nói cho anh biết là do lo lắng anh sẽ áy náy. Ông ấy nói ông ấy đã mất đi một đứa con trai, không cần thiết phải để đứa kia sống trong sự hổ thẹn rồi lại mất đi một lần nữa.”
“Không thể nào, không thể nào…” Ánh mắt Harvey đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm, nhưng rất nhanh bị cảnh sát dẫn đi.
Chân Ái nhìn buổi tối với những chiếc xe cảnh sát nhấp nháy và đèn đóm huy hoàng trong công viên giải trí, trong đầu trống rỗng không có bất kì ý nghĩ gì.
Daisy sớm lau nước mắt, đi đến trước mặt Chân Ái, cố gắng cười: “Chân Ái, tôi lập tức phải đến đồn cảnh sát giúp đỡ điều tra, để lại một cách để sau này liên lạc được không?”
Chân Ái ấp úng, không có phản ứng.
Nhưng Ngôn Tố sải một bước dài đi đến, xách Chân Ái qua một bên, không thân thiện mà nói với Daisy: “Không được.”
Daisy: “Tại sao?”
“Không tại sao cả, cô ấy không phải là bạn của cô.” Ngôn Tố lạnh như băng, bổ sung thêm một câu, “Cô ấy là bạn của tôi… Bạn của một mình tôi.”
Chân Ái chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy cổ áo đen và mái tóc ngắn lạnh lẽo cứng rắn của anh.
Daisy tức giận: “Sao anh độc tài vậy?” Sau đó vòng qua sau lưng anh, kéo lấy tay Chân Ái, giành lấy một cây viết trong tay Jones rồi viết một dãy số vào lòng bàn tay của Chân Ái.
Lòng bàn tay Chân Ái hơi ngứa, muốn rút về nhưng bị Daisy vững vàng nắm được. Chân Ái ngây ngẩn nhìn cô ấy, tiếng ma soát sột soạt huyên náo liên tục truyền vào trong lòng.
Cô ấy mới viết xong, Ngôn Tố đã không còn kiên nhẫn, trừng mắt với Jones: “Còn không nhanh bắt cô ấy đến đồn cảnh sát.”
Daisy còn chưa đủ, rất sợ Chân Ái không gọi cho cô ấy, đột nhiên nói: “Lần sau trả lại cho cô.” Sau đó lập tức lấy cái nón lưỡi trai của Chân Ái rồi chạy đi.
Mái tóc dài của Chân Ái lập tức trút xuống như thác nước, mềm mại tung bay trong gió đêm. Còn ánh mắt cô yên lặng lại mang theo sự quyến rũ và xinh đẹp kinh động nói không nên lời.
Ngôn Tố ngẩn người, rất lâu mới chậm rãi thu ánh mắt.
Chân Ái nhìn Daisy đi xa, lại cúi đầu nhìn một chuỗi chữ cái cộng chữ số đen kịt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, im lặng không nói câu nào.
Cô từ từ thu tay về, phát hiện chỉ còn lại cô và Ngôn Tố.
Hai người đều không nói chuyện. Xa cách mười mấy tiếng lại lấy cách thế này để gặp lại… Giống như kéo dài khoảng cách trong lòng, trở nên hơi xa lạ.
Ánh đèn rực rỡ trong công viên vào buổi tối, tiếng hoan hô cười nói của đám đông, chỉ có hai người họ im lặng bình thản đi trong đoàn người.
Chân Ái nhớ tới câu mà vừa nãy anh buột miệng nói với Daisy, trong lòng không phải không ấm áp. Suy nghĩ một chút, quyết định tự mình phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Làm sao anh biết tôi ở trong mê cung?”
Anh trả lời thản nhiên như thường: “Tôi nhận ra dấu chân của cô.”
Lòng Chân Ái khẽ run.
Cô đã thay giày nhưng anh vẫn nhận ra sao? Không phải dấu giày mà là pháp chứng học có thể nhận định dấu chân từ chiều cao thân người, cân nặng, giới tính, tuổi tác, thói quen đi.
Anh đã từng lặng lẽ quan sát cô sao? Hay đây chỉ là thói quen yêu thích quan sát của anh?
Chân Ái không biết, nhưng cũng không ngăn được sự ấm áp nóng rực trong lòng.
Ngôn Tố rũ mắt nhìn cô. Cô cúi đầu, dáng vẻ bình yên trầm tĩnh, cùng với cô gái vừa rồi đánh Harvey trong mê cung như hai người khác nhau. Với sự thông minh của anh, anh có thể nghĩ đến Chân Ái có liên quan với bức thư kia. Thực ra anh rất muốn hỏi cô, rất muốn nghe cô nói. Giống như trong vụ án nổ bom lần trước, cô và anh nói về cái chết của mẹ cô.
Nhưng cơ hội như vậy dường như có thể thấy mà không thể cầu.
Mà anh không muốn tạo áp lực cho cô.
Anh thực sự không hiểu, tâm trạng biến hóa thế này của bản thân rốt cuộc là tại sao? Hoàn toàn không có cách nào dùng khoa học để giải thích.
Anh vẫn nhìn cô, nhìn mái tóc đen rối tung của cô. Gió đêm thổi những sợi tóc mảnh bay lượn, bỗng nhiên anh có một loại thôi thúc muốn giúp cô vuốt lại tóc. Nhưng anh chỉ kiềm chế mà thu lại ánh mắt, nhìn phía trước, ấm áp nói: “Nếu đã đến công viên giải trí rồi thì có muốn chơi không?”
Chân Ái mờ mịt: “Hả?”
Ngôn Tố vừa thấy cô phản ứng chậm, ngay lập tức liền đổi thành sắc mặt khinh bỉ: “Chờ cô nghĩ xong rồi thì sáng mai tôi lại tới tìm cô!”
Chân Ái lập tức nhìn xung quanh, thấy vòng đu quay lớn nhất trong công viên đầu tiên. Đèn màu lấp lánh, trong bóng đêm giống như pháo hoa hình tròn to lớn.
Ngôn Tố theo ánh mắt của cô: “Muốn chơi vòng đu quay?”
Chân Ái lắc đầu: “Hoa văn của nó nhìn giống như bị nổ tung vậy!”
Ngôn Tố nở nụ cười: “Ừ, tôi cũng cho là vậy. Đồ vật không hề có cảm giác thẩm mỹ, người thiết kế nó là ngu ngốc.”
Xoay chuyển ánh mắt.
Ngôn Tố: “Tàu lượn siêu tốc?”
Chân Ái lắc đầu: “Nếu ở chỗ cao nhất bị cúp điện thì sao?”
Ngôn Tố gật đầu: “Ừ, mỗi năm có hàng trăm hàng ngàn sự kiện liên quan đến tàu lượn siêu tốc trên toàn thế giới.”
Hai người vừa đi vừa nhìn, giống như tìm được tri âm, vô cùng vui vẻ mà khinh thường các công trình trong công viên.
Đi tới cuối cùng, Chân Ái thấy một vòng quay ngựa gỗ rất lớn, muôn màu muôn vẻ, vô cùng tinh xảo. Ngựa gỗ nhấp nhô, đèn màu lấp lóe, vừa xoay tròn vừa hát một bài hát thiếu nhi.
Đó là một bài hát rất cũ, thanh âm của cô gái hát bài hát thiếu nhi nhẹ như bông, giống như bắt không được u sầu.
Do you remember the things we used to say, I feel so nervours when...
Ngôn Tố đi tới đứng trước mặt cô: “Muốn chơi vòng quay ngựa gỗ?”
Chân Ái nhìn ánh đèn đầy màu sắc khắp thế giới, trí nhớ mơ hồ, loáng thoáng nhớ đến cảnh thời thơ ấu… Cô nhìn đoàn người xếp hàng, nhỏ giọng hỏi Ngôn Tố:
“Anh chơi cùng tôi không?”
Ngôn Tố hơi ngẩn ra, nhìn những con ngựa gỗ xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt rất là ngượng ngùng. Theo quan điểm của anh, mọi thứ trong công viên đều nhàm chán ấu trĩ đến mức muốn nổ tung, mà vòng quay ngựa gỗ là thứ nhàm chán cộng ngây thơ đến cực điểm.
Anh sờ sờ mũi, lúc suy nghĩ phải trả lời thế nào thì lại gặp phải ánh mắt trong vắt đen nhánh của Chân Ái…
Anh thu tay bỏ vào trong túi áo khoác, gật đầu: “Ừ, chơi cùng cô.”
Quá nhiều người chơi, Chân Ái và Ngôn Tố mua vé, đợi nhóm tiếp theo.
Cô nằm bò phía trước tay vịn, lẳng lặng nhìn người khác xoay tròn truy đuổi nhau trên ngựa gỗ, có người yêu đưa tay đuổi theo đối phương, tiếng hoan hô cười nói.
Cô yên lặng, bỗng nhiên lại nhớ đến lời của mẹ. Vòng quay ngựa gỗ là thứ ưu thương nhất, nó vĩnh viễn không đuổi kịp bước tiến của đồng bạn, cuối cùng nó một mình hiu quạnh.
Đám đông vui vẻ xuống ngựa, từng chiếc ngựa gỗ im lặng mà dừng lại. Nhân viên bắt đầu xét vé, Chân Ái đột nhiên đứng thẳng người, nói với Ngôn Tố: “Tôi không muốn chơi nữa.”
Ngôn Tố nhìn tấm vé trong tay, không hiểu: “Tại sao?”
Chân Ái làm ra vẻ không muốn mà nhún nhún vai: “Không tại sao cả, cảm thấy rất trẻ con thôi.”
Ngôn Tố cũng không truy hỏi, đặt tấm vé ở trên tay vịn, cười: “Great minds are alike (Tư tưởng lớn gặp nhau).”
Chân Ái hít sâu một hơi, đi cũng không quay đầu lại.
Hai người nhất trí cho rằng công viên giải trí là một chỗ nhàm chán.
Lúc sắp ra khỏi công viên lại nhìn thấy nước ngọt bong bóng đầy màu sắc. Ánh mắt Chân Ái nhiều lưu luyến hơn một chút, bị Ngôn Tố bắt được. Anh hỏi: “Muốn uống nước ngọt bong bóng?”
“Là ngọt sao?” Chân Ái hỏi.
“Không biết. Chưa từng uống thử.”
Hai người ngầm hiểu ý mà đi tới máy bán hang. Chân Ái nhìn nước ngọt và bong bóng ào ạt đầy màu sắc. không nhịn được khẽ cong môi, giống như một đứa trẻ đang mong chờ kẹo.
Ngôn Tố nhìn trong mắt, hơi buồn cười, hỏi: “Cô thích màu nào?”
“Màu xanh.”
Ngôn Tố rất hài lòng: “Tôi cũng thích màu xanh.” Liền nói với người bán muốn hai ly màu xanh.
Người bán hàng rất tốt bụng, đề nghị: “Nếu không thì mỗi người mua một màu đi, mùi vị khác nhau có thể uống thay đổi.”
Ngôn Tố tĩnh mịch: “Chúng tôi chỉ thích màu xanh, tại sao phải trải nghiệm màu sắc không thích?”
Chân Ái cũng cảm thấy Ngôn Tố nói đúng, khó hiểu nhìn người bán hàng.
Người bán hàng nói: “Có thể uống thay đổi là có thể uống hai loại mà?”
“Nhưng tôi chỉ thích một loại, tại sao phải uống hai loại?” Ngôn Tố không hiểu, cho rằng người bán hàng đang nghi ngờ màu xanh mình thích, lập tức lạnh mặt nói: “Tại sao phải uống thay đổi? Trong mắt tôi, màu đỏ giống như máu người, màu vàng giống như phân, màu trắng giống như nước, màu đen giống như bùn.”
Người bán hàng kinh ngạc, ngoan ngoãn đổ đầy hai ly nước ngọt bong bóng màu xanh cho họ.
Chân Ái cầm một ly, nếm thử một ngụm, chua chua ngọt ngọt, còn có bong bóng đang chuyển động.
Ngôn Tố hỏi: “Uống ngon không?”
Chân Ái vui vẻ gật đầu.
Ngôn Tố cũng nếm thử một ngụm. Ừm, quả nhiên rất ngon.
Hai người mỗi người cầm nước ngọt, không nói chuyện với nhau, chậm rãi vừa đi vừa uống. Lại nhìn thấy một đôi tình nhân đứng bên kia đường dùng hai cái ống hút uống một ly.
Chân Ái dừng lại, tò mò nhìn: “Tại sao hai người họ uống một ly?”
Ngôn Tố trả lời một cách tự nhiên: “Vì họ không có tiền chứ sao!”
Chân Ái cho rằng lời giải thích này rất hợp lý, gật đầu tỏ ý tán thành. Lại nhìn mình và Ngôn Tố mỗi người có một ly nước ngọt, nói: “Ừ, bọn họ thật đáng thương.”
Người bán hàng cách đó không xa nghe thấy: … Hai cái tên ngốc này.
Chân Ái đứng ở một góc, sống lưng cứng đờ. Thanh âm trầm thấp của Ngôn Tố dường như vẫn còn ở phía sau.
“Đừng chạy lung tung, đừng giết hắn!”
Anh đã biết cô muốn giết người sao? Anh đã biết cô thực ra là một tên ác ma sao?
Chân Ái cố chấp mà trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm từng bức tường trắng không có quy tắc ở trước mặt, đôi mắt bị ánh sáng trắng trong đêm tối kích thích hơi đau. Người đang ở mê cung, cô phải biết rõ ràng mục tiêu của mình hơn bất cứ lúc nào.
Cô không bao giờ muốn chạy trốn.
Nếu không phải tại cái nghiên cứu chết tiệt kia ràng buộc cô thì cô đã sớm phấn đấu quên mình. Vẫn luôn là bọn chúng theo dõi cô, còn cô không bao giờ tìm được dấu chân của chúng. Mỗi lần đều là thụ động bị đòn, nhìn những người xung quanh lần lượt chết đi.
Cô chịu đủ rồi.
Cô muốn giết hắn, cô muốn giết bọn chúng.
Cho dù liên lụy đến tính mạng của mình cũng không sao cả!
Chết thì chết, có gì nghiêm trọng chứ!
Dù sao thì cô cũng một mình lẻ loi hiu quạnh trên cõi đời này, không có gì đáng để lưu luyến.
Cho dù chết thì cũng phải kéo theo vài người của tổ chức xuống nước! Cô muốn cho hắn biết, cho dù chết cô cũng tuyệt đối sẽ không trở về làm con rối của bọn chùng!
Lúc cô kiên định như vậy, Ngôn Tố lại xuất hiện.Trái tim kiên cường không khỏi liền mềm đi. Cô không rõ làm sao anh biết được cô ở đây, nhưng cô rất rõ ràng, anh nhớ kĩ bản đồ nên sẽ sớm tìm sang đây.
Mà cô không muốn để anh tìm được.
Chân Ái tiếp tục trầm mặc, lặng yên không một tiếng động đi khỏi cái góc kia, dựa vào sắc trời yếu ớt để đến gần hướng của Harvey một chút. Có mấy lần cô nghe được Harvey đang ở đầu khác của bức tường, nhưng đi qua đó lại là ngõ cụt, ôm không đến một mặt.
Mà Harvey buông can đảm, tự đắc vênh váo qua lại như con thoi trong mê cung, bắn bất kì thứ nào mà hắn cho là ảo ảnh trong tầm mắt.
Bước tiến của Ngôn Tố cũng nặng nề, mang theo tiếng bước chân. Chân Ái biết anh đi đến chỗ cô vừa đứng, không tìm được cô nên cố ý phát ra âm thanh để thu hút Harvey đi tới.
Ba người anh tìm tôi, tôi tìm anh, một vòng lại một vòng xoay quanh trong mê cung.
Harvey ghìm súng, trong bóng tối cười đến mức vô cùng âm u: “Đàn bà đọc nhiều truyện cổ tích liền cho rằng mình có thể từ cô bé lọ lem hóa thành công chúa. Đứa con gái mang tiếng xấu như Lâm Tinh mà cũng muốn quen em trai tao? Tao chỉ thiết kế một trò đùa dai, bắt đầu một trò chơi liền dễ dàng tạo nên hiểu lầm giữa bọn chúng.”
Harvey vừa nói vừa đi theo tiếng bước chân của Ngôn Tố, đi tới một khúc quanh nhanh chóng rẽ sang rồi nhắm ngay vào, trên con đường vừa ngắn vừa hẹp không có một bóng người.
Hắn tiếp tục tiến lên, trong lời nói dần mang theo sự căm hận: “Nhưng cái con đê tiện này lại chết một cách vô duyên vô cớ, dùng cách dữ dội như vậy để ở lại trong lòng Harry. Tao cực kì khinh thường cái chết của nó.”
“Nhưng sau khi nó chết một năm, em trai tao Harry bị người ta lấy cái cách thảm thiết và nhục nhã đó giết chết. Mà tên khốn kiếp mày lại trợn mắt nói mò, nói em tao tự sát!”
Harvey nhắc tới chuyện cũ, căm phẫn đến cực độ, chạy rất nhanh đuổi theo bóng dáng của Ngôn Tố, bức tường trắng bị đạn bắn trúng nở ra nhiều đóa hoa.
Ngôn Tố thu mày chạy nhanh ở phía trước. Bây giờ sự chú ý của Harvey đều ở trên người anh, tạm thời Chân Ái sẽ không có nguy hiểm. Nhưng mê cung lớn như vậy, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?
Trời sẽ chỉ càng ngày càng tối, tiếp theo…
Đang suy nghĩ, vừa quẹo ở đằng trước lại gặp phải Harvey vừa rồi đuổi theo sai đường.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Harvey lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp đó liền hóa thành điên cuồng, giơ súng lên bắt đầu bắn quét. Nhưng chính nửa giây hắn kinh ngạc, Ngôn Tố phản ứng nhanh hơn hắn rất nhiều quay người lùi lại.
Harvey nguyền rủa oán giận trong lòng mà đuổi theo, chỉ thấy góc áo khoác màu đen của Ngôn Tố căng ra trong màn đêm, lách vào chỗ rẽ phía trước rồi lại không thấy đâu nữa.
Tâm trạng hắn chán nản và bi phẫn đến tận cùng, nhanh chóng chạy tới đuổi theo Ngôn Tố, vừa gào thét trong mê cung tối tăm: “Tên khốn kiếp! Em trai tao sẽ không tự sát!”
Thanh âm gào thét của một người đàn ông vang vọng trong khoảng không của mê cung, nghe thấy khiến da đầu tê dại.
Nhưng Ngôn Tố im lặng rất lâu ở phía trước lại trả về một câu rất nhẹ: “Cậu ta không chỉ tự sát mà còn giết chết Lola trước khi chết.”
Trong nháy mắt mê cung im lặng như tờ.
“Harry là đứa bé tốt nhất mà tao đã gặp! Nó là đứa em trai tốt nhất trên thế giới.” Thanh âm của Harvey lạnh lẽo cứng rắn, đứng tại chỗ. Mái tóc vàng của hắn hoàn toàn bị bóng đêm nuốt lấy, đôi mắt màu xanh giống như mắt sói, tỏa ra thứ ánh sáng khát máu sâu thẳm.
Hắn cứng nhắc kéo băng đạn ra để thay đạn, liền vang lên tiếng đạn chạm vào nhau sắc nhọn và rõ ràng, phát ra một tiếng tương tự như tiếng hí của dã thú: “Em tao sẽ không tự sát! Nó sẽ không giết người! Tên khốn kiếp!”
Hắn đi nhanh trong mê cung, thanh âm run rẩy:
“Mày đổi trắng thay đen nhưng tao đã tự tìm ra được. Tao biết nguyên nhân cái chết của Lâm Tinh từ chỗ Tề Mặc. Thì ra là bị bọn chúng đá lọ thuốc rồi ngạt thở chết. Lola nham hiểm xảo quyệt, nhất định là nó dùng chuyện này để uy hiếp mọi người, cho nên mọi người hợp lại để giết nó. Nhưng em trai Harry của tao, nó hiền lành ngay thẳng, nó chắc chắn không chịu nổi sự giày vò của lương tâm, muốn nói ra sự thật. Kết quả bị những đứa còn lại giết chết.
Tao vốn muốn mượn tay Anna để giết chết cả đám kia, nhưng cái con ngu xuẩn đó.”
Daisy ở bên ngoài mê cung nghe được cả người phát run, còn thanh âm điên cuồng của Harvey vẫn vang vọng trong không gian bịt kín tối tăm, giống như không quan tâm đến mọi thứ: “Tao phải giết hết bọn chúng. Anna, Daisy, Kelly, Tề Mặc, Tony, bọn chúng phải chết. Bọn chúng phải trả giá thật lớn cho cái chết của em trai tao!”
“Còn mày nữa, Ngôn Tố! Mày cũng đáng chết!” Harvey gằn từng chữ mà nói ra câu này, bỗng nhiên đuổi theo bóng dáng vừa quẹo của Ngôn Tố, người đối diện…
Hắn phản xạ có điều kiện bắn liên tục, bức tường đối diện nở hoa nhưng người kia lại không ngã xuống.
Ánh sáng trong mê cung đã rất tối. Hắn định thần nhìn lại, rốt cuộc là một bức vẽ nguệch ngoạc. Khuôn mặt bộ xương khô của tử thần giấu trong một cái nón rộng, tử thần mặc một cái áo choàng màu đen, tay phải giơ lên thật cao, giơ lên một lưỡi liềm cắt mạng màu bạc.
Có lẽ do trời tối, đôi mắt đen của bộ xương khô vô cùng sâu thẳm, giống như một ngôi sao đã tắt.
Cho dù là Harvey, đột nhiên thấy một hình vẽ nguệch ngoạc kinh khủng như vậy thì cũng sợ đến mức tim ngừng nửa nhịp. Hắn ổn định tâm trạng, nhìn lại lần nữa, bỗng nhiên lại ngẩn ra.
Tử thần biến sắc mặt.
Nón lưỡi trai màu đen, đôi mắt đen chăm chú như động sâu, gò má trắng nõn và lạnh lùng, cái cổ thon dài và tinh tế, tay trái cô cầm một khẩu súng mang theo ống giảm thanh, lạnh như băng mà nhắm ngay vào đầu hắn.
Thanh âm cô rất thấp, giống như ma quỷ truyền đến từ địa ngục: “Thư tình của Lâm Tinh, có phải là anh dạy cô ta viết không?”
Harvey ngay lập tức để thẳng súng bắn tỉa, nhưng Chân Ái nhanh hơn hắn, ngón tay đã di chuyển. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người lao ra từ ngã ba giữa hai người đẩy Harvey ra.
Viên đạn của Chân Ái bay lướt qua cổ của Ngôn Tố, tim cô ngay lập tức bị treo lên, nghĩ mà sợ đến mức không thể sợ hơn được nữa.
Hai người đàn ông lăn vòng trong bóng tối.
Cô xông lên muốn kiểm tra xem Ngôn Tố có bị thương không, lại nghe anh la lên một tiếng: “Ngồi xuống!”
Chân Ái lập tức trượt chân, viên đạn bay qua đỉnh đầu cô đâm vào trong bức tường phía sau.
Cô ngẩng đầu nhìn, Ngôn Tố nắm vững vàng cò súng bắn tỉa còn Harvey thì đang giành lại. Hai người đàn ông xô đẩy ở trên tường, trầm mặc và im lặng đọ sức. Ngôn Tố định đoạt lại hết súng nhưng rõ ràng khả năng đánh nhau của Harvey mạnh hơn, đá một cái vào đùi Ngôn Tố rồi nhấn anh ở trên tường. Nhưng người sau vẫn nắm chặt cò súng không buông tay.
Trong ánh sáng mơ hồ, Chân Ái nhìn thấy trên mặt Ngôn Tố hiện lên một tia đau đớn vô cùng nhẹ. Cô chợt nhớ tới câu nói của Marie, nói xương Ngôn Tố không tốt.
Anh từng bị thương trong vụ án nổ bom.
Chân Ái nhảy lên, vẫn chưa quyết định thì lại nghe Ngôn Tố ẩn nhẫn ra lệnh cho cô: “Đừng nổ súng!”
Đã lúc này rồi mà anh vẫn lo lắng cô giết Harvey.
Harvey nghe nói, mới vừa muốn quay lại thì báng súng trong tay Chân Ái đã nện liên tục trên xương lông mày của hắn. Harvey đau đến co rụt tay, bị Ngôn Tố lấy súng đi. Mà Chân Ái phản ứng cực nhanh đoạt lại súng bắn tỉa từ trong tay Ngôn Tố, ôm báng súng thật dày ra sức đập một cái vào ngực Harvey.
Harvey bị đánh ngã xuống đất, không kịp phản kháng, Chân Ái lại đánh vào ngực hắn một cái thật mạnh, sắc nhọn mà thét lên: “Nói!”
Ngôn Tố sửng sốt. Anh chưa bao giờ thấy qua một mặt mạnh mẽ tàn nhẫn như vậy của Chân Ái, cũng không biết cô có ân oán gì với Harvey. Bất kể nhìn từ phương diện nào, anh kì thực không quen một Chân Ái như vậy. Ý nghĩ này khiến lòng anh hơi có chút khó chịu.
Harvey bị một người phụ nữ đánh tới tấp, giận đến mức nổ tung gào lên: “Mày lại là người nào của Lâm Tinh? Mày cũng muốn trả thù sao? Cái gì thư tình? Trên BBS chỗ nào cũng đều là bản mãu, mày muốn giết thì mày nổ súng đi!”
Chân Ái sửng sốt, BBS?
#
Sau đó đám người cảnh sát Jones vội vàng chạy đến.
Lúc sắp bị dẫn đi, Harvey vẫn nhìn chằm chằm Ngôn Tố với vẻ mặt thù hằn giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung: “Mày là tên khốn kiếp đổi trắng thay đen, mày lấy bao nhiêu tiền của nhà kẻ khác mới nói dối với toàn thế giới? Tao thề với mày, chờ một ngày tao ra ngoài, tao sẽ giết tất cả những đứa đã tổn thương em trai tao, kể cả mày, Ngôn Tố.”
Ngôn Tố trời yên biển lặng giống như không nghe thấy.
Trên mặt Harvey đột nhiên lóe lên một vẻ hưng phấn kì dị, lại cười lớn: “Bao gồm người mày quan tâm.” hắn bỗng nhiên liếc Chân Ái một cái, “Ngôn Tố, tao sẽ để mày cũng được trải nghiệm cảm nhận của tao!”
Mâu quang Ngôn Tố lóe lên, sâu thẳm và yên lặng nhìn Harvey, bình tĩnh trả lời: “Harry Parker là tự sát.”
“Em trai tao sẽ không!” Harvey gầm lên đầy giận dữ với anh.
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Bố anh biết sự thật.”
Cả người Harvey run lên, chấn động.
“Tôi đoán rằng năm đó người thiết kế để Lâm Tinh bị cưỡng bức phải là anh, còn có Lola. Parker ngoài ý muốn biết được sự thật từ miệng Lola cho nên giết cô ấy. Còn anh là anh trai cậu ta kính yêu nhất, đương nhiên cậu ta sẽ không giết anh.”
Ngôn Tố nhìn Harvey đang ngây người như phỗng, ngữ điệu bình tĩnh, “Cậu ta hết sức thất vọng về anh, cậu ta lại căm hận tất cả những người dùng trò đùa dai để lừa Lâm Tinh đi đến công viên giải trí, cậu ta muốn dùng cái chết của mình và Lola để cho những người còn lại vĩnh viễn sống trong sợ hãi.”
Harvey lắc đầu giống như bị thần kinh, không thể nào tiếp thu được: “Không thể nào, không thể nào!” Chuyện này chắc chắn là một sự đả kích mang tính hủy diệt với hắn.
“Buổi sáng hôm Parker chết đã gọi điện cho bố của hai người, dài đến 20 phút. Cậu ta đã nói ra tất cả. Cho đến sáu tháng sau cái chết của Parker, vì giới truyền thông vẫn công kích tôi, còn tôi từ đầu đến cuối đều không trả lời, bố anh đã đến nhà thăm hỏi, nói cho tôi biết suy luận của tôi là chính xác. Ông ấy không có cách nào công khai, cho nên xin lỗi tôi. Và… cảm ơn.”
Câu rất ít cuối cùng chắc hẳn chính là ông Parker cảm ơn Ngôn Tố chưa từng công bố tội ác của Parker.
Daisy ở bên cạnh nghe cũng rơi nước mắt, Harvey cũng hoàn toàn dại ra, còn Ngôn Tố thì vẫn nhàn nhạt như trước: “Bố anh vẫn không nói cho anh biết là do lo lắng anh sẽ áy náy. Ông ấy nói ông ấy đã mất đi một đứa con trai, không cần thiết phải để đứa kia sống trong sự hổ thẹn rồi lại mất đi một lần nữa.”
“Không thể nào, không thể nào…” Ánh mắt Harvey đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm, nhưng rất nhanh bị cảnh sát dẫn đi.
Chân Ái nhìn buổi tối với những chiếc xe cảnh sát nhấp nháy và đèn đóm huy hoàng trong công viên giải trí, trong đầu trống rỗng không có bất kì ý nghĩ gì.
Daisy sớm lau nước mắt, đi đến trước mặt Chân Ái, cố gắng cười: “Chân Ái, tôi lập tức phải đến đồn cảnh sát giúp đỡ điều tra, để lại một cách để sau này liên lạc được không?”
Chân Ái ấp úng, không có phản ứng.
Nhưng Ngôn Tố sải một bước dài đi đến, xách Chân Ái qua một bên, không thân thiện mà nói với Daisy: “Không được.”
Daisy: “Tại sao?”
“Không tại sao cả, cô ấy không phải là bạn của cô.” Ngôn Tố lạnh như băng, bổ sung thêm một câu, “Cô ấy là bạn của tôi… Bạn của một mình tôi.”
Chân Ái chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy cổ áo đen và mái tóc ngắn lạnh lẽo cứng rắn của anh.
Daisy tức giận: “Sao anh độc tài vậy?” Sau đó vòng qua sau lưng anh, kéo lấy tay Chân Ái, giành lấy một cây viết trong tay Jones rồi viết một dãy số vào lòng bàn tay của Chân Ái.
Lòng bàn tay Chân Ái hơi ngứa, muốn rút về nhưng bị Daisy vững vàng nắm được. Chân Ái ngây ngẩn nhìn cô ấy, tiếng ma soát sột soạt huyên náo liên tục truyền vào trong lòng.
Cô ấy mới viết xong, Ngôn Tố đã không còn kiên nhẫn, trừng mắt với Jones: “Còn không nhanh bắt cô ấy đến đồn cảnh sát.”
Daisy còn chưa đủ, rất sợ Chân Ái không gọi cho cô ấy, đột nhiên nói: “Lần sau trả lại cho cô.” Sau đó lập tức lấy cái nón lưỡi trai của Chân Ái rồi chạy đi.
Mái tóc dài của Chân Ái lập tức trút xuống như thác nước, mềm mại tung bay trong gió đêm. Còn ánh mắt cô yên lặng lại mang theo sự quyến rũ và xinh đẹp kinh động nói không nên lời.
Ngôn Tố ngẩn người, rất lâu mới chậm rãi thu ánh mắt.
Chân Ái nhìn Daisy đi xa, lại cúi đầu nhìn một chuỗi chữ cái cộng chữ số đen kịt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, im lặng không nói câu nào.
Cô từ từ thu tay về, phát hiện chỉ còn lại cô và Ngôn Tố.
Hai người đều không nói chuyện. Xa cách mười mấy tiếng lại lấy cách thế này để gặp lại… Giống như kéo dài khoảng cách trong lòng, trở nên hơi xa lạ.
Ánh đèn rực rỡ trong công viên vào buổi tối, tiếng hoan hô cười nói của đám đông, chỉ có hai người họ im lặng bình thản đi trong đoàn người.
Chân Ái nhớ tới câu mà vừa nãy anh buột miệng nói với Daisy, trong lòng không phải không ấm áp. Suy nghĩ một chút, quyết định tự mình phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Làm sao anh biết tôi ở trong mê cung?”
Anh trả lời thản nhiên như thường: “Tôi nhận ra dấu chân của cô.”
Lòng Chân Ái khẽ run.
Cô đã thay giày nhưng anh vẫn nhận ra sao? Không phải dấu giày mà là pháp chứng học có thể nhận định dấu chân từ chiều cao thân người, cân nặng, giới tính, tuổi tác, thói quen đi.
Anh đã từng lặng lẽ quan sát cô sao? Hay đây chỉ là thói quen yêu thích quan sát của anh?
Chân Ái không biết, nhưng cũng không ngăn được sự ấm áp nóng rực trong lòng.
Ngôn Tố rũ mắt nhìn cô. Cô cúi đầu, dáng vẻ bình yên trầm tĩnh, cùng với cô gái vừa rồi đánh Harvey trong mê cung như hai người khác nhau. Với sự thông minh của anh, anh có thể nghĩ đến Chân Ái có liên quan với bức thư kia. Thực ra anh rất muốn hỏi cô, rất muốn nghe cô nói. Giống như trong vụ án nổ bom lần trước, cô và anh nói về cái chết của mẹ cô.
Nhưng cơ hội như vậy dường như có thể thấy mà không thể cầu.
Mà anh không muốn tạo áp lực cho cô.
Anh thực sự không hiểu, tâm trạng biến hóa thế này của bản thân rốt cuộc là tại sao? Hoàn toàn không có cách nào dùng khoa học để giải thích.
Anh vẫn nhìn cô, nhìn mái tóc đen rối tung của cô. Gió đêm thổi những sợi tóc mảnh bay lượn, bỗng nhiên anh có một loại thôi thúc muốn giúp cô vuốt lại tóc. Nhưng anh chỉ kiềm chế mà thu lại ánh mắt, nhìn phía trước, ấm áp nói: “Nếu đã đến công viên giải trí rồi thì có muốn chơi không?”
Chân Ái mờ mịt: “Hả?”
Ngôn Tố vừa thấy cô phản ứng chậm, ngay lập tức liền đổi thành sắc mặt khinh bỉ: “Chờ cô nghĩ xong rồi thì sáng mai tôi lại tới tìm cô!”
Chân Ái lập tức nhìn xung quanh, thấy vòng đu quay lớn nhất trong công viên đầu tiên. Đèn màu lấp lánh, trong bóng đêm giống như pháo hoa hình tròn to lớn.
Ngôn Tố theo ánh mắt của cô: “Muốn chơi vòng đu quay?”
Chân Ái lắc đầu: “Hoa văn của nó nhìn giống như bị nổ tung vậy!”
Ngôn Tố nở nụ cười: “Ừ, tôi cũng cho là vậy. Đồ vật không hề có cảm giác thẩm mỹ, người thiết kế nó là ngu ngốc.”
Xoay chuyển ánh mắt.
Ngôn Tố: “Tàu lượn siêu tốc?”
Chân Ái lắc đầu: “Nếu ở chỗ cao nhất bị cúp điện thì sao?”
Ngôn Tố gật đầu: “Ừ, mỗi năm có hàng trăm hàng ngàn sự kiện liên quan đến tàu lượn siêu tốc trên toàn thế giới.”
Hai người vừa đi vừa nhìn, giống như tìm được tri âm, vô cùng vui vẻ mà khinh thường các công trình trong công viên.
Đi tới cuối cùng, Chân Ái thấy một vòng quay ngựa gỗ rất lớn, muôn màu muôn vẻ, vô cùng tinh xảo. Ngựa gỗ nhấp nhô, đèn màu lấp lóe, vừa xoay tròn vừa hát một bài hát thiếu nhi.
Đó là một bài hát rất cũ, thanh âm của cô gái hát bài hát thiếu nhi nhẹ như bông, giống như bắt không được u sầu.
Do you remember the things we used to say, I feel so nervours when...
Ngôn Tố đi tới đứng trước mặt cô: “Muốn chơi vòng quay ngựa gỗ?”
Chân Ái nhìn ánh đèn đầy màu sắc khắp thế giới, trí nhớ mơ hồ, loáng thoáng nhớ đến cảnh thời thơ ấu… Cô nhìn đoàn người xếp hàng, nhỏ giọng hỏi Ngôn Tố:
“Anh chơi cùng tôi không?”
Ngôn Tố hơi ngẩn ra, nhìn những con ngựa gỗ xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt rất là ngượng ngùng. Theo quan điểm của anh, mọi thứ trong công viên đều nhàm chán ấu trĩ đến mức muốn nổ tung, mà vòng quay ngựa gỗ là thứ nhàm chán cộng ngây thơ đến cực điểm.
Anh sờ sờ mũi, lúc suy nghĩ phải trả lời thế nào thì lại gặp phải ánh mắt trong vắt đen nhánh của Chân Ái…
Anh thu tay bỏ vào trong túi áo khoác, gật đầu: “Ừ, chơi cùng cô.”
Quá nhiều người chơi, Chân Ái và Ngôn Tố mua vé, đợi nhóm tiếp theo.
Cô nằm bò phía trước tay vịn, lẳng lặng nhìn người khác xoay tròn truy đuổi nhau trên ngựa gỗ, có người yêu đưa tay đuổi theo đối phương, tiếng hoan hô cười nói.
Cô yên lặng, bỗng nhiên lại nhớ đến lời của mẹ. Vòng quay ngựa gỗ là thứ ưu thương nhất, nó vĩnh viễn không đuổi kịp bước tiến của đồng bạn, cuối cùng nó một mình hiu quạnh.
Đám đông vui vẻ xuống ngựa, từng chiếc ngựa gỗ im lặng mà dừng lại. Nhân viên bắt đầu xét vé, Chân Ái đột nhiên đứng thẳng người, nói với Ngôn Tố: “Tôi không muốn chơi nữa.”
Ngôn Tố nhìn tấm vé trong tay, không hiểu: “Tại sao?”
Chân Ái làm ra vẻ không muốn mà nhún nhún vai: “Không tại sao cả, cảm thấy rất trẻ con thôi.”
Ngôn Tố cũng không truy hỏi, đặt tấm vé ở trên tay vịn, cười: “Great minds are alike (Tư tưởng lớn gặp nhau).”
Chân Ái hít sâu một hơi, đi cũng không quay đầu lại.
Hai người nhất trí cho rằng công viên giải trí là một chỗ nhàm chán.
Lúc sắp ra khỏi công viên lại nhìn thấy nước ngọt bong bóng đầy màu sắc. Ánh mắt Chân Ái nhiều lưu luyến hơn một chút, bị Ngôn Tố bắt được. Anh hỏi: “Muốn uống nước ngọt bong bóng?”
“Là ngọt sao?” Chân Ái hỏi.
“Không biết. Chưa từng uống thử.”
Hai người ngầm hiểu ý mà đi tới máy bán hang. Chân Ái nhìn nước ngọt và bong bóng ào ạt đầy màu sắc. không nhịn được khẽ cong môi, giống như một đứa trẻ đang mong chờ kẹo.
Ngôn Tố nhìn trong mắt, hơi buồn cười, hỏi: “Cô thích màu nào?”
“Màu xanh.”
Ngôn Tố rất hài lòng: “Tôi cũng thích màu xanh.” Liền nói với người bán muốn hai ly màu xanh.
Người bán hàng rất tốt bụng, đề nghị: “Nếu không thì mỗi người mua một màu đi, mùi vị khác nhau có thể uống thay đổi.”
Ngôn Tố tĩnh mịch: “Chúng tôi chỉ thích màu xanh, tại sao phải trải nghiệm màu sắc không thích?”
Chân Ái cũng cảm thấy Ngôn Tố nói đúng, khó hiểu nhìn người bán hàng.
Người bán hàng nói: “Có thể uống thay đổi là có thể uống hai loại mà?”
“Nhưng tôi chỉ thích một loại, tại sao phải uống hai loại?” Ngôn Tố không hiểu, cho rằng người bán hàng đang nghi ngờ màu xanh mình thích, lập tức lạnh mặt nói: “Tại sao phải uống thay đổi? Trong mắt tôi, màu đỏ giống như máu người, màu vàng giống như phân, màu trắng giống như nước, màu đen giống như bùn.”
Người bán hàng kinh ngạc, ngoan ngoãn đổ đầy hai ly nước ngọt bong bóng màu xanh cho họ.
Chân Ái cầm một ly, nếm thử một ngụm, chua chua ngọt ngọt, còn có bong bóng đang chuyển động.
Ngôn Tố hỏi: “Uống ngon không?”
Chân Ái vui vẻ gật đầu.
Ngôn Tố cũng nếm thử một ngụm. Ừm, quả nhiên rất ngon.
Hai người mỗi người cầm nước ngọt, không nói chuyện với nhau, chậm rãi vừa đi vừa uống. Lại nhìn thấy một đôi tình nhân đứng bên kia đường dùng hai cái ống hút uống một ly.
Chân Ái dừng lại, tò mò nhìn: “Tại sao hai người họ uống một ly?”
Ngôn Tố trả lời một cách tự nhiên: “Vì họ không có tiền chứ sao!”
Chân Ái cho rằng lời giải thích này rất hợp lý, gật đầu tỏ ý tán thành. Lại nhìn mình và Ngôn Tố mỗi người có một ly nước ngọt, nói: “Ừ, bọn họ thật đáng thương.”
Người bán hàng cách đó không xa nghe thấy: … Hai cái tên ngốc này.
Bình luận facebook