-
Chương 49
Hôm sau là ngày xét xử vụ án đụng xe cảnh sát của Ngôn Tố và Chân Ái. Sau này Chân Ái mới phát hiện ra hầu tòa với Ngôn Tố cũng không phải kỉ niệm tốt đẹp gì.
Thực ra dây thần kinh của Chân Ái khá to, ngồi ở chỗ đợi trong tòa án nhỏ cũng không cảm thấy có gì mất mặt.
Trên ghế đầy người ngồi, đều là say rượu lái xe, đánh lén cảnh sát, hút ma túy, gây rối trên đường, phá hoại của công gì gì đó, từng người đều chờ xét xử theo thứ tự.
Lúc vào chỗ, Chân Ái thấy mấy thanh niên bị nhốt cùng phòng tạm giam với bọn họ lúc trước. Bọn họ cũng nhận ra Chân Ái và Ngôn Tố, mấy chàng trai đầu óc lỗ mãng lập tức xúc động giống như gặp được bạn cũ nơi đất khách, chạy tới chào hỏi Chân Ái: “Ôi, thật là đúng dịp nha!”
Chân Ái cảm thấy thú vị, đáp lại một tiếng.
Ngược lại Ngôn Tố vô cùng bình tĩnh, ngây người ngồi tại chỗ giống như người không có chuyện gì.
Đám thanh niên tò mò nhìn. Bây giờ bọn họ tỉnh táo, nhìn Ngôn Tố không giống như người vén váy người khác, liền nhỏ giọng hỏi Chân Ái: “Rốt cuộc tại sao hai người bị bắt vậy?”
“À, chúng tôi đụng hư hai chiếc xe cảnh sát!” Chân Ái rất thành thật.
Mấy chàng trai đều trợn to hai mắt, sau một lúc giơ ngón tay cái lên khen: “Cool!”
Chân Ái càng cảm thấy bọn họ quá đáng yêu, mỉm cười. Mới vừa muốn nói gì đó, thanh âm lạnh như băng của Ngôn Tố truyền tới, ra lệnh cho Chân Ái: “Không được phép nghe bọn họ nói chuyện!”
Hừ, bọn chúng nói có cái gì buồn cười chứ! Nhìn cái dáng vẻ vui tươi hớn hở ngu ngốc của cô kìa!
Chân Ái không rõ lí do: “Tại sao?”
Ngôn Tố mím chặt môi, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng cũng có thể nhìn ra một chút khó chịu từ đôi chân mày hơi nhíu.
Chân Ái không hiểu sao đang tốt đẹp như vậy mà anh lại đột nhiên cáu kỉnh, đắn đo một lúc. À, chẳng lẽ là do mấy thanh niên này nói anh vén váy người khác lúc ở trong phòng giam lần trước sao?
Chân Ái lập tức càng vui hơn, mới vừa muốn chế nhạo Ngôn Tố, không ngờ trước khi cô mở miệng thì anh đã khinh bỉ như chém đinh chặt sắt: “Hừ, bởi vì bọn họ ngốc!”
Mấy thanh niên 囧 ngiêm mặt, vẫy vẫy tay để làm nổi bật sự tồn tại của mình: “Này, chúng tôi nghe thấy nha!”
Ngôn Tố cũng không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn Chân Ái, lại là một vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Còn cô nữa, cô đã đủ ngốc rồi. Nói chuyện với người có chỉ số thông minh còn thấp hơn cô thì cô sẽ càng ngốc hơn.”
Hàm ý là, nhìn tôi nhìn tôi mau nhìn tôi, chỉ số thông minh của tôi cao, cô nên nói chuyện nhiều với tôi.
Nhưng Chân Ái không nghe hiểu được…
Cô liếc anh: “Anh, anh chỉ biết lấy chỉ số thông minh để nói chuyện. Có bản lĩnh thì anh nói chuyện khác đi!”
Ngôn Tố không hề tức giận, ngược lại rất nghiêm túc cùng thảo luận nghiên cứu với cô:
“Cô Chân Ái, lời tôi mới vừa nói thực ra rất dễ phản bác. Cô chỉ cần nói ‘Hừ, chỉ số thông minh của tôi thấp hơn anh, anh nói chuyện với tôi nhiều ngày như vậy, anh có ngốc hơn không?’ … Như vậy thì tôi sẽ á khẩu không trả lời được.”
“Mà cô, sẽ vì khiến tôi không có lời nào để nói mà đạt được cảm giác thành tựu trên phương diện logic và tranh luận ngôn ngữ. Như vậy,” anh ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Cô sẽ rất vui, sau đó cô có thể cười với tôi. Khụ, nụ cười như thế mới có ý nghĩa.”
Dứt lời, lạnh lùng lườm mấy thanh niên kia, ý đó chính là cười với bọn họ không có ý nghĩa, phải ngăn chặn!
Ngôn Tố nói đến chỗ này, cảm thán sự thân thiết của mình. Nhưng mặc dù anh tạo điều kiện tuyệt hảo này, nhưng Chân Ái không hề cảm kích, mà anh cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Thế là, anh đổi nét mặt, không khỏi tiếc rẻ mà lắc đầu, giọng nói tràn đầy sự thương cảm, “Tôi thật vất vả nói ra một câu không có logic lại không hợp tình hợp lý, cơ hội ngàn năm có một mà cô lại không bắt được. Cô Chân Ái, tôi bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc.”
Lông tơ của mấy thanh niên ngồi trước mặt họ đều dựng thẳng lên: Đầu óc người này tuyệt đối không bình thường!
Chân Ái: “…”
Có một cách để bày tỏ việc không nói được, gọi là phục sát đất.
Anh cố ý chọc tức cô sao. Không, anh không có nhàm chán như vậy. Chân Ái có thể đoán được, anh thật lòng mong muốn va chạm ngôn ngữ với cô một chút. Chỉ là suy nghĩ và cách truyền đạt của anh thực sự…rất khiến người ta tức giận.
Chân Ái nghiêm mặt, không nói nữa.
Ngôn Tố thấy cô không trả lời, nhíu mày thật sâu. Cô ấy làm sao vậy?
Anh ngồi thẳng người, nhìn hư không, moi hết ruột gan suy nghĩ thật lâu, tập hợp các ngành học tâm lý xã hội, logic, mật mã, sinh vật, hóa học lại một lần vẫn không phân tích ra được.
Anh nhíu mi tâm, đụng đụng nhẹ vào cánh tay cô: “Chân Ái.”
Người sau mắt nhìn phía trước, phớt lờ.
Cách một giây, anh đẩy đẩy cô: “Chân Ái.”
Cách một giây, lại đụng đụng cô: “Chân Ái.”
Chân Ái quay đầu, rất bực mình: “Làm cái gì?”
Ngôn Tố sững sốt, nháy nháy mắt, nói: “Ý của tôi vừa rồi không phải là xem thường chỉ số thông minh của cô.”
Chân Ái tiếp tục mặt lạnh: “… Câu này thật khiến người ta cảm thấy được an ủi.”
Ngôn Tố suy tư một lúc, chậm rãi nói: “Ừm, tôi nghe được câu này là nói ngược nhỉ.”
Chân Ái lập tức tức giận trừng anh.
Anh lại sững sờ, vẻ mặt hiện lên một chút lúng túng, ho khan một cái, tiếp tục giải thích:
“Cô xem, tôi để lại cho cô một sai lầm logic mà tôi không thể phạm phải nhất ở ngành học mà tôi yêu mến nhất để cô phản bác tôi. Đây là một… khụ, hành động thân thiết biết bao. Híc, cô là bạn của tôi, thực ra tôi, ừm, biểu đạt… sự thân thiết với cô.”
Mấy thanh niên đằng trước hoảng sợ mà đưa mắt nhìn nhau: Lục tìm khắp thế giới, có người biểu đạt sự thân thiết như vậy sao!!!!
Nhưng thực ra Chân Ái đã sớm lý giải được tâm lý của anh, chẳng qua là ngạo kiều(*) mà tức giận. Bây giờ anh thấp giọng đến dỗ cô, còn giải thích rõ ràng như vậy, trong lòng cô khẽ vui vẻ, trên mặt nhuộm một tầng đỏ rất nhạt, bĩu môi, ánh mắt bay đến bên kia, lầm bầm một tiếng: “Cái tên quái thai anh!”
(*) Ngạo kiều: là chỉ người bình thường nói chuyện thích châm chọc, thái độ cố chấp, kiêu ngạo, nhưng bên trong xấu hổ thẹn thùng; trong nóng ngoài lạnh.
Nhưng trong lời nói thế nào cũng có một chút ý oán trách lại làm nũng ngốc ngếch, vừa nghe cũng biết đã làm hòa rồi.
Đám thanh niên chảy nước mắt: Cái này không khoa học!
Ngôn Tố thấy cô tốt rồi, khẽ cong cong môi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Chân Ái ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ xét xử.
Đang ngồi, tâm trạng vốn thoải mái từ từ không còn tồn tại nữa. Thẩm phán phải đọc sai phạm và kết quả xử phạt của bị cáo ngay mặt nhiều người như vậy. Cái này cũng thật... quá xấu hổ.
Mặc dù mọi người đều phạm lỗi nhỏ, nhưng nhìn chung toàn bộ tòa án, những người hôm nay đợi xét xử cũng chỉ có mình cô là nữ. Cho dù cô phản ứng chậm thế nào thì theo sự xoay chuyển của thời gian, cô chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Ngay lúc cô do dự có nên chạy trốn không, thẩm phán đã đọc đến tên của họ:
“S.A.Yan, Ai Zhen.”
Không còn kịp rồi.
Chân Ái nhắm mắt đứng lên, đi cùng Ngôn Tố đến trước bục xét xử ở giữa, trong ánh mắt của người trong tòa hận không thể cúi đầu thấp tới đất.
Khác biệt với cô là Ngôn Tố lại đứng nghiêm, cao ngất giống như một cái cây, cứng cáp lại đầy sức sống, hoàn toàn không rõ hoàn cảnh của mình.
Anh rũ mắt nhìn Chân Ái, khó hiểu. Ơ? Không phải vừa rồi bọn họ làm hòa rồi sao? Sao cô lại không vui? Anh cảm thấy cần phải quan tâm tình hình của cô một chút, liền hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Chân Ái thở dài thật sâu. Nếu thần kinh của cô thô như anh thì tốt rồi.
Chân Ái không trả lời, không ngờ sau lưng bỗng nhiên bị người khác chọc một cái, cô bị bất ngờ suýt tí nữa nằm sấp trên bục. Thế là đến giữa bục gỗ khẽ vang lên một tiếng.
Thẩm phán tuyên đọc “tội trạng” nâng mí mắt, rất có vẻ phê bình kín đáo nhìn Chân Ái, lại lạnh lùng mà tiếp tục: “Ngôn Tố và Chân Ái vào ngày 2 tháng 4 năm 20XX ở bang New York…”
Chân Ái trừng mắt quay đầu nhìn Ngôn Tố, anh vẫn không hề dao động.
Cô nhanh chóng đứng thẳng, biết anh chọc cô là do cô không trả lời, liền lườm anh một cái, thấp giọng cắn răng nói: “Tôi cảm thấy mất mặt.”
Ngôn Tố không hiểu: “Tại sao mất mặt? Sao tôi không cảm thấy?”
Chân Ái chờ được cơ hội, lập tức châm chọc anh: “Vì da mặt anh dày!”
Ngôn Tố nhíu mày. Chân Ái tưởng anh tức giận, nhưng không ngờ giây kế tiếp, anh đưa tay lên nhéo mặt mình một cái, một dáng vẻ nghiên cứu khoa học.
Chân Ái: “…”
Anh nhéo nhéo mặt mình, khom lưng sát lại gần cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nhéo rồi, không dày đâu.” Cuối cùng giống như sợ cô không tin, tăng thêm một câu, “Không tin cô nhéo đi.”
Chân Ái suýt tí nữa rơi nước mắt.
Thẩm phán vẫn đang cần cù chăm chỉ tuyên đọc: “Dựa vào điều lệ an ninh trật tự số X, bản tòa tuyên án hai đương sự 23 giờ phục vụ cộng đồng…”
Chân Ái cho rằng anh cố ý, nổi giận: “Tôi nói sai rồi, không phải da mặt anh dày mà là anh không có da mặt.”
Ngôn Tố: “Làm sao cô biết? Cô đã sờ rồi?”
Chân Ái sững sờ. Sao anh nói ra được lời như vậy?
Quay lại nhìn, anh không hề có vẻ trêu đùa hay nghịch ngợm, ngược lại vẻ mặt anh khá nghiêm túc, rất có tinh thần nghiên cứu: “Bạn học Chân Ái, chưa từng điều tra thì không có quyền lên tiếng.”
Năng lực lý giải của người này có vấn đề, cô đã không phải thấy lần đầu tiên. Chân Ái đỡ trán, trả lời: “Tôi cảm thấy không được tự nhiên, là do đứng ở đây bị xét xử rất lúng túng, rất xấu hổ.”
Ngôn Tố suy tư trong chốc lát, tốt bụng an ủi cô: “Không cần phải xấu hổ. Nước Mỹ có gần một nửa người đã đứng ở vị trí bị cáo.”
Chân Ái nghe xong, tinh thần lập tức phấn chấn, lập tức nắm lấy cơ hội: “A! ~ Haha! Nhà logic học phạm sai lầm rồi. Người khác có từng đứng ở vị trí bị cáo hay không, không có quan hệ với việc tôi có cảm thấy xấu hổ hay không. Anh…”
“Hai người có thể ngừng thì thầm được không?” Thẩm phán nâng mí mắt, vô cùng im lặng nhìn hai người họ.
Trong tòa hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt lao đến trên người cô, bao gồm nhân viên ghi chép của tòa.
Chân Ái bị chỉ đích danh, lúng túng đến mức hận không thể chui xuống đất, càng cúi đầu thấp hơn.
Thẩm phán im lặng chờ cô nhận lỗi, mà Chân Ái lại không biết ý muốn của thẩm phán, vẫn cúi thấp đầu. Chỉ cảm thấy sự yên lặng bây giờ khiến cô xấu hổ muốn chết.
Ngôn Tố liếc Chân Ái, lại nhìn về phía thẩm phán, gật đầu, nói rất chân thành: “Vâng, chúng tôi đã nói xong rồi.”
Lời này là đang nhận lỗi sao…
Thẩm phán: “…”
Thẩm phán bất mãn ho khan một cái: “Đã đến tòa rồi mà hai người cũng không thể dằn tính tình lắng nghe một chút sao?”
Ngôn Tố nghe nói, rất thành tâm thành ý nói: “Lời thẩm phán vừa nói, thực ra chúng tôi đều nghiêm túc lắng nghe.”
Thẩm phán đẩy mắt kính, nhướng mày: “Ồ? Vừa rồi tôi nói cái gì?”
Ngôn Tố trơ mặt, tốc độ nói cực nhanh thuật lại: “Ngôn Tố và Chân Ái vào ngày 2 tháng 4 năm 20XX ở đường X bang New York tập kích xe cảnh sát… bla… Dựa vào điều lệ an ninh trật tự số X, bản tòa tuyên án hai đương sự 23 giờ phục vụ cộng đồng… bla… Hai người có thể ngừng thì thầm được không?”
Một đoạn dài phía trước nói không sai một chữ khiến mọi người trố mắt, mà câu cuối cùng khiến trong tòa yên lặng nửa giây rồi ngay lập tức cười ầm.
Ngôn Tố sa sầm mặt, hoàn toàn không hiểu điểm cười ở chỗ nào.
Chân Ái vội vàng đỡ trán, che kín nửa mắt.
Thẩm phán thấy nhưng không thể trách, bình tĩnh nói: “Anh Ngôn, anh là muốn coi rẻ thẩm phán sao?”
Ngôn Tố vô cùng không hiểu. Anh có lòng như vậy, còn thuật lại lời ông ấy không thiếu một chữ, đây không phải là bày tỏ sự tôn trọng sao? Anh không suy nghĩ ra, nhưng vẫn hơi gật đầu, quy củ trả lời: “No, Sir! (Không phải, thưa ngài!)”
Thẩm phán cũng là người khoan dung độ lượng, không làm khó dễ nữa, tiếp tục tuyên đọc.
#
Chân Ái ỉu xìu ra khỏi tòa, dọc đường đi cũng cúi đầu. Ngôn Tố nhìn, khó hiểu: “Chân Ái, sao cô trông giống một trái cà bị người ta đánh bẹp vậy?”
Chân Ái tức tối ngẩng đầu, trừng anh: “Tôi bị anh đánh thành như vậy!”
Ngôn Tố càng không hiểu mà nhíu mày: “Đánh cô? Nhưng hôm nay tôi chưa hề đụng cô.”
Nói đến đây, hình như nhắc nhở nhiệm vụ hôm nay của mình chưa xong, vội vàng giơ tay lên, vẫn ngốc ngếch mà vỗ vỗ vai cô, một cái, hai cái tỏ vẻ an ủi.
Nhưng biểu cảm trên mặt không điều chỉnh tốt, cứng nhắc nói: “Chân Ái, đừng buồn.” Một lúc sau thêm một câu, “Tôi sẽ theo cô.”
Thanh âm không mang theo tình cảm giống như người máy của anh khiến Chân Ái dở khóc dở cười, méo miệng: “Cái gì theo tôi? Nói dễ nghe như vậy! Chính anh cũng bị xử phạt, vốn cũng phải đi phục vụ cộng đồng.”
Vừa thốt ra lời này, tâm trạng cô bỗng nhiên rất tốt.
Ồ, giống như Ngôn Tố nói, mỗi lần có thể phản bác anh thì tâm trạng cô không khỏi tốt lên. Cái này quả nhiên là cách tốt để làm gia tăng tình cảm thân thiết mà!
Ngôn Tố thấy kì lạ mà thu con ngươi, giọng nói tìm tòi nghiên cứu: “Ồ, Chân Ái? Tại sao lần này cô phản ứng nhanh vậy? Lại có thể bị cô nhìn ra.”
Chân Ái: “…”
Cô thật muốn đạp anh một cái lăn xuống bậc thang bằng đá cẩm thạch.
Ngôn Tố thấy cô biến sắc mặt, lại vội vàng đưa tay, một cái, hai cái, vỗ vỗ bả vai cô, hạ thấp thanh âm dỗ dành: “Chân Ái ngoan, đừng giận.”
Chân Ái lập tức không nói nên lời, ngây ngẩn nhìn anh, cũng không biết tại sao trái tim giống như được một đôi tay ấm áp nắm lấy, trong nháy mắt bình tĩnh lại yên lòng, còn có một cảm giác thanh thản nhè nhẹ.
Nghĩ một hồi, anh học cách vỗ vai từ chỗ Âu Văn từ rất lâu, luôn luôn sử dụng nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thuần thục. Học thực tiễn lâu như vậy mà vẫn vụng về lại trúc trắc, mỗi lần đều giống như đang vỗ một cơ thể tập hợp đủ loại vi trùng vi khuẩn gây bệnh.
Nhưng ngay cả như vậy thì mỗi lần khích lệ và an ủi, Chân Ái đều có thể cảm nhận được rõ ràng và sâu sắc.
Cô từ từ đi xuống bậc thang, nhìn bầu trời xanh thẳm mùa xuân, hít một hơi thật sâu, yên lặng tự nhủ trong lòng: Chân Ái ngoan, đừng buồn; Chân Ái ngoan, đừng bi thương; Chân Ái ngoan… tìm ra nguyên nhân cái chết của anh trai, trả thù cho anh ấy!
Ngôn Tố đứng trên bậc thang, thấy cô lại vô tình đi trước anh, vẫn chắp tay sau lưng ngẩng đầu mang tính biểu tượng. Mái tóc dài nhảy từng cái trên cái nón áo.
Ánh mặt trời lác đác, thanh âm của cô rất nhẹ nhàng: “Ngôn Tố, giúp tôi giải mật mã đi.” Nói xong quay lại, ánh mặt trời chìm vào trong đôi mắt đen nhánh của cô, có vẻ như có một loại thâm trầm xa lạ, “Tôi không làm khó anh, tôi nói cho anh biết nguồn gốc của mật mã đó.”
Ngôn Tố đứng trên bậc thang rất cao, từng cơn gió nhẹ thổi qua áo khoác của anh, vạt áo tung bay. Hai tay anh đút trong túi, ánh mắt sâu xa nhìn Chân Ái đứng dưới mấy bậc thang.
Anh rất muốn nói, thực ra vào cái ngày cõng cô say rượu về nhà, anh đã quyết định, mặc kệ tác dụng của mật mã kia là gì, chỉ cần Chân Ái mở lời, anh đều sẽ giúp cô.
Mà bây giờ anh không ngờ tới là cô tôn trọng nguyên tắc làm việc và điều kiện giải mã của anh như vậy; Càng không ngờ hơn là, cô đã đủ tín nhiệm anh, sẵn lòng mở lời giải thích cho anh.
Khỏi phải nói một điều kia cũng khiến tim anh đột nhiên như đánh trống, mạnh mẽ từng cái một giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chân Ái đi từng bước một lên bậc thang về phía anh, đến đứng dưới anh hai bậc.
Cô ngước nhìn anh, lại mỉm cười: “Mật mã mà CIA, tổ chức SPA, hơn một trăm vị chuyên gia giải mã cấp cao cũng đều bó tay không có cách. Anh Ngôn Tố, anh muốn khiêu chiến không?”
Anh Ngôn Tố, đây cũng là mục đích ban đầu tôi tiếp cận anh.
Thực ra dây thần kinh của Chân Ái khá to, ngồi ở chỗ đợi trong tòa án nhỏ cũng không cảm thấy có gì mất mặt.
Trên ghế đầy người ngồi, đều là say rượu lái xe, đánh lén cảnh sát, hút ma túy, gây rối trên đường, phá hoại của công gì gì đó, từng người đều chờ xét xử theo thứ tự.
Lúc vào chỗ, Chân Ái thấy mấy thanh niên bị nhốt cùng phòng tạm giam với bọn họ lúc trước. Bọn họ cũng nhận ra Chân Ái và Ngôn Tố, mấy chàng trai đầu óc lỗ mãng lập tức xúc động giống như gặp được bạn cũ nơi đất khách, chạy tới chào hỏi Chân Ái: “Ôi, thật là đúng dịp nha!”
Chân Ái cảm thấy thú vị, đáp lại một tiếng.
Ngược lại Ngôn Tố vô cùng bình tĩnh, ngây người ngồi tại chỗ giống như người không có chuyện gì.
Đám thanh niên tò mò nhìn. Bây giờ bọn họ tỉnh táo, nhìn Ngôn Tố không giống như người vén váy người khác, liền nhỏ giọng hỏi Chân Ái: “Rốt cuộc tại sao hai người bị bắt vậy?”
“À, chúng tôi đụng hư hai chiếc xe cảnh sát!” Chân Ái rất thành thật.
Mấy chàng trai đều trợn to hai mắt, sau một lúc giơ ngón tay cái lên khen: “Cool!”
Chân Ái càng cảm thấy bọn họ quá đáng yêu, mỉm cười. Mới vừa muốn nói gì đó, thanh âm lạnh như băng của Ngôn Tố truyền tới, ra lệnh cho Chân Ái: “Không được phép nghe bọn họ nói chuyện!”
Hừ, bọn chúng nói có cái gì buồn cười chứ! Nhìn cái dáng vẻ vui tươi hớn hở ngu ngốc của cô kìa!
Chân Ái không rõ lí do: “Tại sao?”
Ngôn Tố mím chặt môi, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng cũng có thể nhìn ra một chút khó chịu từ đôi chân mày hơi nhíu.
Chân Ái không hiểu sao đang tốt đẹp như vậy mà anh lại đột nhiên cáu kỉnh, đắn đo một lúc. À, chẳng lẽ là do mấy thanh niên này nói anh vén váy người khác lúc ở trong phòng giam lần trước sao?
Chân Ái lập tức càng vui hơn, mới vừa muốn chế nhạo Ngôn Tố, không ngờ trước khi cô mở miệng thì anh đã khinh bỉ như chém đinh chặt sắt: “Hừ, bởi vì bọn họ ngốc!”
Mấy thanh niên 囧 ngiêm mặt, vẫy vẫy tay để làm nổi bật sự tồn tại của mình: “Này, chúng tôi nghe thấy nha!”
Ngôn Tố cũng không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn Chân Ái, lại là một vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Còn cô nữa, cô đã đủ ngốc rồi. Nói chuyện với người có chỉ số thông minh còn thấp hơn cô thì cô sẽ càng ngốc hơn.”
Hàm ý là, nhìn tôi nhìn tôi mau nhìn tôi, chỉ số thông minh của tôi cao, cô nên nói chuyện nhiều với tôi.
Nhưng Chân Ái không nghe hiểu được…
Cô liếc anh: “Anh, anh chỉ biết lấy chỉ số thông minh để nói chuyện. Có bản lĩnh thì anh nói chuyện khác đi!”
Ngôn Tố không hề tức giận, ngược lại rất nghiêm túc cùng thảo luận nghiên cứu với cô:
“Cô Chân Ái, lời tôi mới vừa nói thực ra rất dễ phản bác. Cô chỉ cần nói ‘Hừ, chỉ số thông minh của tôi thấp hơn anh, anh nói chuyện với tôi nhiều ngày như vậy, anh có ngốc hơn không?’ … Như vậy thì tôi sẽ á khẩu không trả lời được.”
“Mà cô, sẽ vì khiến tôi không có lời nào để nói mà đạt được cảm giác thành tựu trên phương diện logic và tranh luận ngôn ngữ. Như vậy,” anh ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Cô sẽ rất vui, sau đó cô có thể cười với tôi. Khụ, nụ cười như thế mới có ý nghĩa.”
Dứt lời, lạnh lùng lườm mấy thanh niên kia, ý đó chính là cười với bọn họ không có ý nghĩa, phải ngăn chặn!
Ngôn Tố nói đến chỗ này, cảm thán sự thân thiết của mình. Nhưng mặc dù anh tạo điều kiện tuyệt hảo này, nhưng Chân Ái không hề cảm kích, mà anh cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Thế là, anh đổi nét mặt, không khỏi tiếc rẻ mà lắc đầu, giọng nói tràn đầy sự thương cảm, “Tôi thật vất vả nói ra một câu không có logic lại không hợp tình hợp lý, cơ hội ngàn năm có một mà cô lại không bắt được. Cô Chân Ái, tôi bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc.”
Lông tơ của mấy thanh niên ngồi trước mặt họ đều dựng thẳng lên: Đầu óc người này tuyệt đối không bình thường!
Chân Ái: “…”
Có một cách để bày tỏ việc không nói được, gọi là phục sát đất.
Anh cố ý chọc tức cô sao. Không, anh không có nhàm chán như vậy. Chân Ái có thể đoán được, anh thật lòng mong muốn va chạm ngôn ngữ với cô một chút. Chỉ là suy nghĩ và cách truyền đạt của anh thực sự…rất khiến người ta tức giận.
Chân Ái nghiêm mặt, không nói nữa.
Ngôn Tố thấy cô không trả lời, nhíu mày thật sâu. Cô ấy làm sao vậy?
Anh ngồi thẳng người, nhìn hư không, moi hết ruột gan suy nghĩ thật lâu, tập hợp các ngành học tâm lý xã hội, logic, mật mã, sinh vật, hóa học lại một lần vẫn không phân tích ra được.
Anh nhíu mi tâm, đụng đụng nhẹ vào cánh tay cô: “Chân Ái.”
Người sau mắt nhìn phía trước, phớt lờ.
Cách một giây, anh đẩy đẩy cô: “Chân Ái.”
Cách một giây, lại đụng đụng cô: “Chân Ái.”
Chân Ái quay đầu, rất bực mình: “Làm cái gì?”
Ngôn Tố sững sốt, nháy nháy mắt, nói: “Ý của tôi vừa rồi không phải là xem thường chỉ số thông minh của cô.”
Chân Ái tiếp tục mặt lạnh: “… Câu này thật khiến người ta cảm thấy được an ủi.”
Ngôn Tố suy tư một lúc, chậm rãi nói: “Ừm, tôi nghe được câu này là nói ngược nhỉ.”
Chân Ái lập tức tức giận trừng anh.
Anh lại sững sờ, vẻ mặt hiện lên một chút lúng túng, ho khan một cái, tiếp tục giải thích:
“Cô xem, tôi để lại cho cô một sai lầm logic mà tôi không thể phạm phải nhất ở ngành học mà tôi yêu mến nhất để cô phản bác tôi. Đây là một… khụ, hành động thân thiết biết bao. Híc, cô là bạn của tôi, thực ra tôi, ừm, biểu đạt… sự thân thiết với cô.”
Mấy thanh niên đằng trước hoảng sợ mà đưa mắt nhìn nhau: Lục tìm khắp thế giới, có người biểu đạt sự thân thiết như vậy sao!!!!
Nhưng thực ra Chân Ái đã sớm lý giải được tâm lý của anh, chẳng qua là ngạo kiều(*) mà tức giận. Bây giờ anh thấp giọng đến dỗ cô, còn giải thích rõ ràng như vậy, trong lòng cô khẽ vui vẻ, trên mặt nhuộm một tầng đỏ rất nhạt, bĩu môi, ánh mắt bay đến bên kia, lầm bầm một tiếng: “Cái tên quái thai anh!”
(*) Ngạo kiều: là chỉ người bình thường nói chuyện thích châm chọc, thái độ cố chấp, kiêu ngạo, nhưng bên trong xấu hổ thẹn thùng; trong nóng ngoài lạnh.
Nhưng trong lời nói thế nào cũng có một chút ý oán trách lại làm nũng ngốc ngếch, vừa nghe cũng biết đã làm hòa rồi.
Đám thanh niên chảy nước mắt: Cái này không khoa học!
Ngôn Tố thấy cô tốt rồi, khẽ cong cong môi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Chân Ái ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ xét xử.
Đang ngồi, tâm trạng vốn thoải mái từ từ không còn tồn tại nữa. Thẩm phán phải đọc sai phạm và kết quả xử phạt của bị cáo ngay mặt nhiều người như vậy. Cái này cũng thật... quá xấu hổ.
Mặc dù mọi người đều phạm lỗi nhỏ, nhưng nhìn chung toàn bộ tòa án, những người hôm nay đợi xét xử cũng chỉ có mình cô là nữ. Cho dù cô phản ứng chậm thế nào thì theo sự xoay chuyển của thời gian, cô chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Ngay lúc cô do dự có nên chạy trốn không, thẩm phán đã đọc đến tên của họ:
“S.A.Yan, Ai Zhen.”
Không còn kịp rồi.
Chân Ái nhắm mắt đứng lên, đi cùng Ngôn Tố đến trước bục xét xử ở giữa, trong ánh mắt của người trong tòa hận không thể cúi đầu thấp tới đất.
Khác biệt với cô là Ngôn Tố lại đứng nghiêm, cao ngất giống như một cái cây, cứng cáp lại đầy sức sống, hoàn toàn không rõ hoàn cảnh của mình.
Anh rũ mắt nhìn Chân Ái, khó hiểu. Ơ? Không phải vừa rồi bọn họ làm hòa rồi sao? Sao cô lại không vui? Anh cảm thấy cần phải quan tâm tình hình của cô một chút, liền hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Chân Ái thở dài thật sâu. Nếu thần kinh của cô thô như anh thì tốt rồi.
Chân Ái không trả lời, không ngờ sau lưng bỗng nhiên bị người khác chọc một cái, cô bị bất ngờ suýt tí nữa nằm sấp trên bục. Thế là đến giữa bục gỗ khẽ vang lên một tiếng.
Thẩm phán tuyên đọc “tội trạng” nâng mí mắt, rất có vẻ phê bình kín đáo nhìn Chân Ái, lại lạnh lùng mà tiếp tục: “Ngôn Tố và Chân Ái vào ngày 2 tháng 4 năm 20XX ở bang New York…”
Chân Ái trừng mắt quay đầu nhìn Ngôn Tố, anh vẫn không hề dao động.
Cô nhanh chóng đứng thẳng, biết anh chọc cô là do cô không trả lời, liền lườm anh một cái, thấp giọng cắn răng nói: “Tôi cảm thấy mất mặt.”
Ngôn Tố không hiểu: “Tại sao mất mặt? Sao tôi không cảm thấy?”
Chân Ái chờ được cơ hội, lập tức châm chọc anh: “Vì da mặt anh dày!”
Ngôn Tố nhíu mày. Chân Ái tưởng anh tức giận, nhưng không ngờ giây kế tiếp, anh đưa tay lên nhéo mặt mình một cái, một dáng vẻ nghiên cứu khoa học.
Chân Ái: “…”
Anh nhéo nhéo mặt mình, khom lưng sát lại gần cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nhéo rồi, không dày đâu.” Cuối cùng giống như sợ cô không tin, tăng thêm một câu, “Không tin cô nhéo đi.”
Chân Ái suýt tí nữa rơi nước mắt.
Thẩm phán vẫn đang cần cù chăm chỉ tuyên đọc: “Dựa vào điều lệ an ninh trật tự số X, bản tòa tuyên án hai đương sự 23 giờ phục vụ cộng đồng…”
Chân Ái cho rằng anh cố ý, nổi giận: “Tôi nói sai rồi, không phải da mặt anh dày mà là anh không có da mặt.”
Ngôn Tố: “Làm sao cô biết? Cô đã sờ rồi?”
Chân Ái sững sờ. Sao anh nói ra được lời như vậy?
Quay lại nhìn, anh không hề có vẻ trêu đùa hay nghịch ngợm, ngược lại vẻ mặt anh khá nghiêm túc, rất có tinh thần nghiên cứu: “Bạn học Chân Ái, chưa từng điều tra thì không có quyền lên tiếng.”
Năng lực lý giải của người này có vấn đề, cô đã không phải thấy lần đầu tiên. Chân Ái đỡ trán, trả lời: “Tôi cảm thấy không được tự nhiên, là do đứng ở đây bị xét xử rất lúng túng, rất xấu hổ.”
Ngôn Tố suy tư trong chốc lát, tốt bụng an ủi cô: “Không cần phải xấu hổ. Nước Mỹ có gần một nửa người đã đứng ở vị trí bị cáo.”
Chân Ái nghe xong, tinh thần lập tức phấn chấn, lập tức nắm lấy cơ hội: “A! ~ Haha! Nhà logic học phạm sai lầm rồi. Người khác có từng đứng ở vị trí bị cáo hay không, không có quan hệ với việc tôi có cảm thấy xấu hổ hay không. Anh…”
“Hai người có thể ngừng thì thầm được không?” Thẩm phán nâng mí mắt, vô cùng im lặng nhìn hai người họ.
Trong tòa hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt lao đến trên người cô, bao gồm nhân viên ghi chép của tòa.
Chân Ái bị chỉ đích danh, lúng túng đến mức hận không thể chui xuống đất, càng cúi đầu thấp hơn.
Thẩm phán im lặng chờ cô nhận lỗi, mà Chân Ái lại không biết ý muốn của thẩm phán, vẫn cúi thấp đầu. Chỉ cảm thấy sự yên lặng bây giờ khiến cô xấu hổ muốn chết.
Ngôn Tố liếc Chân Ái, lại nhìn về phía thẩm phán, gật đầu, nói rất chân thành: “Vâng, chúng tôi đã nói xong rồi.”
Lời này là đang nhận lỗi sao…
Thẩm phán: “…”
Thẩm phán bất mãn ho khan một cái: “Đã đến tòa rồi mà hai người cũng không thể dằn tính tình lắng nghe một chút sao?”
Ngôn Tố nghe nói, rất thành tâm thành ý nói: “Lời thẩm phán vừa nói, thực ra chúng tôi đều nghiêm túc lắng nghe.”
Thẩm phán đẩy mắt kính, nhướng mày: “Ồ? Vừa rồi tôi nói cái gì?”
Ngôn Tố trơ mặt, tốc độ nói cực nhanh thuật lại: “Ngôn Tố và Chân Ái vào ngày 2 tháng 4 năm 20XX ở đường X bang New York tập kích xe cảnh sát… bla… Dựa vào điều lệ an ninh trật tự số X, bản tòa tuyên án hai đương sự 23 giờ phục vụ cộng đồng… bla… Hai người có thể ngừng thì thầm được không?”
Một đoạn dài phía trước nói không sai một chữ khiến mọi người trố mắt, mà câu cuối cùng khiến trong tòa yên lặng nửa giây rồi ngay lập tức cười ầm.
Ngôn Tố sa sầm mặt, hoàn toàn không hiểu điểm cười ở chỗ nào.
Chân Ái vội vàng đỡ trán, che kín nửa mắt.
Thẩm phán thấy nhưng không thể trách, bình tĩnh nói: “Anh Ngôn, anh là muốn coi rẻ thẩm phán sao?”
Ngôn Tố vô cùng không hiểu. Anh có lòng như vậy, còn thuật lại lời ông ấy không thiếu một chữ, đây không phải là bày tỏ sự tôn trọng sao? Anh không suy nghĩ ra, nhưng vẫn hơi gật đầu, quy củ trả lời: “No, Sir! (Không phải, thưa ngài!)”
Thẩm phán cũng là người khoan dung độ lượng, không làm khó dễ nữa, tiếp tục tuyên đọc.
#
Chân Ái ỉu xìu ra khỏi tòa, dọc đường đi cũng cúi đầu. Ngôn Tố nhìn, khó hiểu: “Chân Ái, sao cô trông giống một trái cà bị người ta đánh bẹp vậy?”
Chân Ái tức tối ngẩng đầu, trừng anh: “Tôi bị anh đánh thành như vậy!”
Ngôn Tố càng không hiểu mà nhíu mày: “Đánh cô? Nhưng hôm nay tôi chưa hề đụng cô.”
Nói đến đây, hình như nhắc nhở nhiệm vụ hôm nay của mình chưa xong, vội vàng giơ tay lên, vẫn ngốc ngếch mà vỗ vỗ vai cô, một cái, hai cái tỏ vẻ an ủi.
Nhưng biểu cảm trên mặt không điều chỉnh tốt, cứng nhắc nói: “Chân Ái, đừng buồn.” Một lúc sau thêm một câu, “Tôi sẽ theo cô.”
Thanh âm không mang theo tình cảm giống như người máy của anh khiến Chân Ái dở khóc dở cười, méo miệng: “Cái gì theo tôi? Nói dễ nghe như vậy! Chính anh cũng bị xử phạt, vốn cũng phải đi phục vụ cộng đồng.”
Vừa thốt ra lời này, tâm trạng cô bỗng nhiên rất tốt.
Ồ, giống như Ngôn Tố nói, mỗi lần có thể phản bác anh thì tâm trạng cô không khỏi tốt lên. Cái này quả nhiên là cách tốt để làm gia tăng tình cảm thân thiết mà!
Ngôn Tố thấy kì lạ mà thu con ngươi, giọng nói tìm tòi nghiên cứu: “Ồ, Chân Ái? Tại sao lần này cô phản ứng nhanh vậy? Lại có thể bị cô nhìn ra.”
Chân Ái: “…”
Cô thật muốn đạp anh một cái lăn xuống bậc thang bằng đá cẩm thạch.
Ngôn Tố thấy cô biến sắc mặt, lại vội vàng đưa tay, một cái, hai cái, vỗ vỗ bả vai cô, hạ thấp thanh âm dỗ dành: “Chân Ái ngoan, đừng giận.”
Chân Ái lập tức không nói nên lời, ngây ngẩn nhìn anh, cũng không biết tại sao trái tim giống như được một đôi tay ấm áp nắm lấy, trong nháy mắt bình tĩnh lại yên lòng, còn có một cảm giác thanh thản nhè nhẹ.
Nghĩ một hồi, anh học cách vỗ vai từ chỗ Âu Văn từ rất lâu, luôn luôn sử dụng nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thuần thục. Học thực tiễn lâu như vậy mà vẫn vụng về lại trúc trắc, mỗi lần đều giống như đang vỗ một cơ thể tập hợp đủ loại vi trùng vi khuẩn gây bệnh.
Nhưng ngay cả như vậy thì mỗi lần khích lệ và an ủi, Chân Ái đều có thể cảm nhận được rõ ràng và sâu sắc.
Cô từ từ đi xuống bậc thang, nhìn bầu trời xanh thẳm mùa xuân, hít một hơi thật sâu, yên lặng tự nhủ trong lòng: Chân Ái ngoan, đừng buồn; Chân Ái ngoan, đừng bi thương; Chân Ái ngoan… tìm ra nguyên nhân cái chết của anh trai, trả thù cho anh ấy!
Ngôn Tố đứng trên bậc thang, thấy cô lại vô tình đi trước anh, vẫn chắp tay sau lưng ngẩng đầu mang tính biểu tượng. Mái tóc dài nhảy từng cái trên cái nón áo.
Ánh mặt trời lác đác, thanh âm của cô rất nhẹ nhàng: “Ngôn Tố, giúp tôi giải mật mã đi.” Nói xong quay lại, ánh mặt trời chìm vào trong đôi mắt đen nhánh của cô, có vẻ như có một loại thâm trầm xa lạ, “Tôi không làm khó anh, tôi nói cho anh biết nguồn gốc của mật mã đó.”
Ngôn Tố đứng trên bậc thang rất cao, từng cơn gió nhẹ thổi qua áo khoác của anh, vạt áo tung bay. Hai tay anh đút trong túi, ánh mắt sâu xa nhìn Chân Ái đứng dưới mấy bậc thang.
Anh rất muốn nói, thực ra vào cái ngày cõng cô say rượu về nhà, anh đã quyết định, mặc kệ tác dụng của mật mã kia là gì, chỉ cần Chân Ái mở lời, anh đều sẽ giúp cô.
Mà bây giờ anh không ngờ tới là cô tôn trọng nguyên tắc làm việc và điều kiện giải mã của anh như vậy; Càng không ngờ hơn là, cô đã đủ tín nhiệm anh, sẵn lòng mở lời giải thích cho anh.
Khỏi phải nói một điều kia cũng khiến tim anh đột nhiên như đánh trống, mạnh mẽ từng cái một giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chân Ái đi từng bước một lên bậc thang về phía anh, đến đứng dưới anh hai bậc.
Cô ngước nhìn anh, lại mỉm cười: “Mật mã mà CIA, tổ chức SPA, hơn một trăm vị chuyên gia giải mã cấp cao cũng đều bó tay không có cách. Anh Ngôn Tố, anh muốn khiêu chiến không?”
Anh Ngôn Tố, đây cũng là mục đích ban đầu tôi tiếp cận anh.
Bình luận facebook