-
Chương 51
Chân Ái ngồi cạnh cửa sổ xe, ngón tay trắng chọc trên kính vẽ từng vòng tròn nhỏ. Màu kính đậm, cái bóng của Ngôn Tố phản chiếu trên mặt một lớp thật mỏng.
Chân Ái dè dặt chọc chọc mặt của “anh”, cảm xúc nơi đầu ngón tay vừa lạnh vừa trơn, cô không nhịn được len lén cười, tim đập thình thịch giống như sờ được người thật vậy.
“Anh” không nhúc nhích, chuyên tâm lái xe, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, không nói câu nào.
Chân Ái tự tiêu khiển* một hồi, bỗng nhiên phát hiện mình thật nhàm chán.
*Cụm gốc 自娱自乐 (Tự ngu tự nhạc): tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó
Cô chậm rãi ngồi thẳng người, quay sang nhìn anh. Anh cũng giống như cái bóng trên kính, lạnh lùng yên tĩnh, không nói chuyện, không phản ứng, không nhìn chăm chăm, chỉ nhìn con đường phía trước.
Rõ ràng là đang nghiêm túc lái xe, nhưng lại cứ giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hôm nay là ngày đi đăng kí phục vụ cộng đồng, sáng sớm Chân Ái đã gọi anh, nhưng anh từ đầu đến cuối đều suy nghĩ, dọc đường đi cũng không đặc biệt nói chuyện, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm. Gương mặt thật bình tĩnh nhưng mơ hồ cho Chân Ái một loại cảm giác che đậy sự hoang mang.
Cô đoán có lẽ là do anh vẫn chưa giải được mật mã kia, cho nên anh kiêu ngạo lại tự phụ tức giận rồi.
Đang suy nghĩ, lông mi đen nhánh của anh lóe lên, Chân Ái cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Không ngờ không đánh giá được khoảng cách, ầm một tiếng, gương mặt đụng mạnh vào cửa sổ kính.
Chân Ái đau đến nhe răng trợn mắt, che mũi, nước mắt cũng muốn chảy ra.
Ngôn Tố mang một vẻ mặt nhìn người ngoài hành tinh, kì quái nhìn xong chuỗi hành động không giải thích được này của cô, chậm rãi mở miệng, khó tin hỏi: “Cô là diễn viên hài sao? Hay là cô đang học tập hành vi của loài chim?”
Sống mũi Chân Ái cao, vừa rồi đụng một cái không nhẹ, nghe Ngôn Tố nói gần như tức chết, che mũi ồm ồm kêu đau: “Thời điểm này anh không cười trên nỗi đau của người khác thì sẽ chết hả?”
“Năng lực quan sát và tổng kết của cô thực sự là vô cùng thê thảm. Tôi nhìn giống cười trên nỗi đau của người khác chỗ nào? Đồ ngốc cũng nhìn ra được là tôi đang so sánh tập tính chung của cô và Isaac.” Ngôn Tố vô cùng nghiêm túc.
“Isaac cũng giống như cô vậy, cửa sổ sát đất rõ ràng mở một nửa, nó còn nhất định muốn bay phành phạch đến đụng vào kính. Ngốc chết đi được. Thật không hiểu tại sao cô lại muốn học nó?”
Cái người này thật đúng là…
Chân Ái che mũi nhìn anh chằm chằm. hận không thể cắn anh một cái.
Ngôn Tố còn không tự hiểu, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ một hồi, gật đầu: “Tôi biết tại sao rồi. Tên của cô là Ai, biệt hiệu của nó là I, phát âm giống nhau. Các người chắc là đồng loại…”
Trong điện quang thạch hỏa*, bỗng nhiên Ngôn Tố dừng lại.
*Cụm gốc 电光石火: chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt, cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
Tên, biệt hiệu? Đoạn mật mã kia…
Không thể nào đơn giản như vậy! Không cần bất kì chuyên ngành giải mã nào, cũng không cần bất kì giới hạn kiến thức nào, học sinh trung học cũng có thể giải được! Không thể nào!
Chân Ái không biết ý nghĩ của anh, tức tối mà phản bác: “Hai người mới là đồng loại. Tôi không học nó, vừa rồi đụng vào kính là hành vi tự phát của tôi…”
Lời giải thích này càng kì quái hơn.
Ngôn Tố thu lại suy nghĩ, mỉm cười: “Hành vi tự phát? Trong thí nghiệm cô nhạy cảm bị nhiễm dịch kích thích của vi khuẩn lam đơn bào, hay là chim nhạn đến mùa đông bay về phía nam?”
Chân Ái đầu đầy bụi đất, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tức giận nói: “Hừ, kẻ ngu ngốc cho tới bây giờ cũng không thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ tâm lý xã hội và quan hệ cá nhân!”
Ngôn Tố sững sờ, đắn đo một lúc, suy nghĩ cẩn thận: “À, đã hiểu. Cảm ơn cô nhắc nhở.” Lại nói: “Trở lại chuyện chính, cô thấy tôi nhìn cô, cô khẩn trương như vậy làm gì? Quay đầu liền đập vào kính?” Cuối cùng, con ngươi dạo một vòng, “Loại hành vi này của cô thực sự rất giống loài chim đó!”
Chân Ái trừng anh, cũng không chú ý đến tâm trạng của anh nữa, thở phì phì: “Còn không phải tôi lo lắng anh không giải được mật mã, bị tổn thương lòng tự trọng nổi giận với tôi sao! Cắt, đã qua một ngày mà cũng không giải được mật mã, thảo nào ngay cả vẹt cũng xem thường anh!”
Ngôn Tố kinh ngạc nhếch mày, có vẻ như rất mất thời gian để hiểu: “Tại sao không giải được mật mã thì tôi sẽ tức giận với cô? Học tập là một cuốn sách không có trang cuối. Mặc dù trước mắt tôi vẫn chưa gặp phải mật mã làm khó tôi, nhưng tương lai chắc chắn sẽ gặp được.”
*Cụm gốc 学无止境: học tập là vô bờ bến.
Lúc anh nói câu này, trong mắt đều là sự mong đợi được thách thức với những điều không biết, giống như một đứa trẻ khao khát học hỏi.
“Nếu như tôi kiêu căng đến mức đó, vậy thì tôi thực sự ngu dốt rồi.”
Chân Ái che cái mũi bị đau, lơ đãng ngây ngẩn cả người. Vốn lo lắng anh vì mật mã mà gặp khó khăn, bây giờ loại cảm xúc thấp thỏm này đã tan thành mây khói.
Ngược lại là suy nghĩ của anh, thực sự đơn thuần và rộng lớn đến mức khiến cô vô cùng xấu hổ. Nghĩ đến mình bình thường gặp thất bại trong công việc nghiên cứu liền từ từ nản chí, không nên nha Chân Ái!
Cô nhìn gò má với những đường nét anh tuấn của anh, cảm thấy tràn đầy sự tin tưởng và sức mạnh, lại hơi xấu hổ lúc cãi nhau vừa rồi nói chuyện hơi quá mức.
Khi cô suy nghĩ phải cứu vãn thế nào thì Ngôn Tố lại cho thấy thuộc tính đáng bị đánh đòn của anh.
Anh thay đổi giọng nói không màng danh lợi vừa rồi, không chua không mặn mà đến một câu: “Hơn nữa, không phải còn có người nào đó, tốn thời gian 5 năm, dưới sự trợ giúp của hơn một trăm vị chuyên gia giải mã cao cấp, trải qua trăm ngàn cay đắng... cuối cùng đưa mật mã đến tay tôi.”
Chân Ái: “…”
Cô bi oán mà ngã vào ghế. Có thể đem nghệ thuật châm biếm ngược phát huy đến mức này, cô thực sự… phục anh rồi.
#
Tòa án phán quyết 23 giờ phục vụ cộng đồng trong bang New York chia làm 7 lần, có đủ loại nội dung có thể chọn. Địa điểm phục vụ bao gồm công viên công cộng, trại mồ côi, viện phúc lợi, trại dưỡng lão, trại cai nghiện, thư viện, bảo tàng, nhà tù,…
Lúc điền đơn và ghi danh, Chân Ái nhìn những nội dung và chỗ phục vụ hoa cả mắt, giống như một đứa trẻ vào cửa hàng đồ chơi, chọn trái chọn phải chọn chọn, cảm thấy cái nào cũng hay, cái nào cũng muốn thử.
Ngôn Tố lạnh nhạt ngồi một bên, khinh bỉ cô: “Nói theo nghĩa chính xác thì phục vụ cộng đồng là một loại xử phạt. Biểu cảm của cô có thể hợp thời một chút được không? Đừng có tỏ ra hưng phấn bừng bừng giống như ăn kẹo vậy.”
Người Mỹ đen phụ trách ghi danh nâng mí mắt, nhìn cô qua tròng kính rồi lại lạnh lùng rũ xuống.
Chân Ái thu lại vẻ hưng phấn trên mặt, chậm rãi ngồi thẳng người, lấy ngón tay chọc chọc chọc tờ giấy, vô cùng chờ mong lại thành kính nói: “Cái này, cái này, cái này… Tôi muốn bảy loại.”
Ngôn Tố: “…”
Này này, lời tôi mới vừa nói cô có nghe lọt không?
Khoảng cách lúc hai người ghi danh, suy nghĩ của Ngôn Tố vẫn xoay quanh mật mã kia, chuyển động cực nhanh.
Trong 27 giờ sau khi anh lấy được mật mã, anh đã thử vô số cách giải. Anh thậm chí đã phân tích ra vài địa chỉ có trên thực tế và chính xác. Nhưng dựa vào lời Chân Ái từng nói, anh trai cô ấy rất chắc chắn trừ Chân Ái ra thì không ai có thể giải được.
Tại sao anh ta chắc chắn như vậy?
Một đống địa chỉ Ngôn Tố phân tích ra được kia hoàn toàn có thể tính ra thông qua não người và phân tích tần suất máy tính. Anh không cho rằng hơn một trăm vị chuyên gia giải mã kia đều là ăn không ngồi rồi. Anh có thể giải được, họ chắc chắn cũng có thể làm được, chỉ là vấn đề thời gian. Có thể trong 5 năm này, những công trình và con người ở những địa điểm xuất hiện trong mật mã đã bị điều tra vô số lần.
Mãi cho đến vừa rồi, Ngôn Tố mới đột nhiên phát hiện có lẽ cái này vốn cũng không phải là mật mã. Đồ vật đơn giản nhất thường thấy nhất, mã nhãn hiệu trên vỏ chăn, phân tích một cách cứng nhắc thì đương nhiên không tìm được đáp án chính xác.
Mà nếu thực sự giống như anh suy đoán, vậy thì… Anh chuyển con ngươi, lẳng lặng nhìn Chân Ái. Cô đang tràn đầy phấn khởi nhìn nhân viên ghi danh viết bảng kê… Vậy thì cô đã lừa anh.
Anh lặng lẽ thu ánh mắt.
Người Mỹ đen cầm bút viết soạt soạt xong, nâng mí mắt hỏi Ngôn Tố: “Anh thì sao?”
“Giống cô ấy.”
Ngôn Tố trả lời không hề do dự, nói xong mới phát hiện bầu không khí như vậy rất tế nhị. Cô hào hứng phụ trách việc chọn lựa, anh không tỏ ra có bất kì ý kiến khác nào, giống như một ông chồng ngoan ngoãn và lại biết nghe lời vợ.
Ôi, anh cười nhạt.
#
Trên đường về, tâm trạng Chân Ái vẫn rất tốt, dựa vào cửa sổ vẽ vòng tròn. Mà vẻ mặt của Ngôn Tố bình tĩnh đến mức hoàn mỹ, không nhìn ra một chút khác thường.
Chân Ái vẫn chưa phát hiện, thoải mái và vui vẻ mà nói ngày mấy ngày mấy phải đi phục vụ chỗ nào chỗ nào. Ngôn Tố yên lặng nghe, đợi đến lúc cô dừng lại, đột ngột nói: “Tôi đã nghĩ ra được mật mã.”
Chân Ái nhỏ giọng kêu lên: “Nhanh vậy sao?”
Lòng cô đột nhiên phấn chấn hẳn.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng bình minh, rốt cuộc có thể đi dọc theo con đường anh trai để lại tin tức. Tựa như cho đến giờ phút này, cuộc đời chỉ có nghiên cứu của cô đã bắt đầu có một mục đích không giống như vậy.
Rất nhiều lời đến bên miệng, chỉ nói: “Cảm ơn anh, Ngôn Tố!”
Ngôn Tố không trả lời. Ban đầu anh đã nghĩ, thời khắc giải được mật mã anh phải nghiêm túc quan sát biểu cảm của Chân Ái, mừng rỡ, kích động, sùng bái…
Nhưng thực sự đến khoảnh khắc này, anh cố chấp nhìn phía trước, cong cong khóe môi: “Tôi không ngờ mật mã này đơn giản như vậy. Có lẽ không thể gọi là mật mã.”
Anh hơi thu lại con ngươi, nhìn Chân Ái qua kính chiếu hậu.
Chân Ái ngượng ngùng cười cười: “Anh trai tôi nói, chỉ cần đọc nhiều sách thì chắc chắn tôi có thể giải được. Nhưng tôi đã đọc rất nhiều sách cũng vẫn không hiểu.”
Ngôn Tố nghe xong thì càng chắc chắn đáp án của anh đúng.
Anh cũng cười cười: “Anh trai cô còn nói chuyện khác với cô chứ?” Dứt lời, anh lại liếc nhìn cô.
Chân Ái đã nhận ra sự bất thường. Từ ban nãy, lời của anh làm sao cũng có vẻ muốn nói lại thôi. Mà Ngôn Tố cô biết không phải như vậy.
Ngôn Tố thấy cả người cô cứng ngắc, đau nhói trong lòng, thu lại nụ cười: “Những thứ cô đưa cho tôi cũng không phải là tất cả của nó?”
Chân Ái run lên, sớm nên đoán được anh sẽ nhìn ra.
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời anh trai nói: Chỉ cần đọc nhiều sách thì tự em chắc chắn có thể giải được. Nhưng nếu như em không giải được tìm người giúp đỡ, người giúp em giải mã nói nó rất đơn giản, nghi ngờ cái này không phải là tất cả, vậy thì rất có thể người đó đã thành công giải được bước đầu tiên. Em lại dùng cách anh dạy em tiếp tục bước phía sau. Nếu như em tín nhiệm người đó thì hãy cùng giải mã với người đó. Nếu như em không tín nhiệm, anh vẫn tin em có thể giải được mật mã còn lại.
Chân Ái hồi hộp trong lòng. Với sự thông minh của Ngôn Tố, anh đã có thể nhìn ra mật mã thì làm sao lại không nhìn ra được ý đồ của cô?
“Anh trai cô rất thông minh. Anh ta nói đây là một mật mã, đáp án là địa điểm. Anh ta lừa tất cả các chuyên gia dùng phương pháp giải mã chuyên nghiệp để phân tích, càng đi càng xa. Đồng thời anh ta còn che giấu một sự thật là để giải được mật mã này không phải chỉ cần một bước.”
Chân Ái nghe anh nói, sắc mặt trắng nhợt. Ngôn Tố đã nói đúng, đây chính là thỏa thuận ngầm giữa cô và anh trai.
“Mười mấy địa chỉ trực tiếp phân tích ra được dựa vào mật mã này đều là giả. Đáp án chính xác của bước đầu tiên cũng không phải là địa điểm. Nhưng chỉ cần ra được kết quả bước đầu tiên thì cô có cách để giải được.” Phong cảnh ngoài cửa sổ di chuyển trong con ngươi anh, không nhìn ra cảm xúc, “Cho nên tôi muốn hỏi cô, nếu như tôi nói cho cô biết kết quả bước đầu tiên thì tiếp theo cô sẽ làm như thế nào? Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, nói với tôi mật mã không giải được, sau đó tự mình lén lút đi giải quyết?”
Chân Ái không ngờ tới toàn bộ đều bị anh nhìn thấu. Cô lúng túng xấu hổ đến mức hận không thể nhảy khỏi xe. Cô không dám nhìn anh, nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, tôi vẫn giấu giếm anh.”
Ngôn Tố nhàn nhạt nói: “Không sao cả, đó là một bí mật rất quan trọng với cô. Cô rất cẩn thận, cho nên có giữ lại có giấu giếm cũng đúng thôi.”
Lần đầu tiên anh am hiểu lòng người như vậy.
Chân Ái lạnh cả đáy lòng, sợ hãi nhìn anh. Anh nhìn như rất rộng lượng nhưng trong mắt lại không có một chút ấm áp.
Chân Ái biết, nếu như ngay từ đầu cô nói ra sự thật thì Ngôn Tố cũng nhất định sẽ giúp cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô nói cô sẽ nói hết mọi thứ cho anh biết, sau đó lại lén lút giấu giếm một phần.
Cô cúi đầu xuống: “Anh muốn trách tôi thì cứ nói đi!”
Ngôn Tố rất bình tĩnh: “Không muốn nói.”
“Tại sao?”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Trong nháy mắt Chân Ái giống như trời lạnh chân trần đứng trong trời băng đất tuyết. Cô nhìn màu xanh lá tươi tốt ven đường, đáy lòng vắng lặng như trời đông. Cô cũng không ngồi yên được nữa, trông thấy phía trước sắp quẹo cua, vội vàng nói: “Đến ngân hàng trước mặt thì dừng lại nhé. Tôi muốn đi làm ít chuyện.”
Ngôn Tố dừng xe ở ven đường, Chân Ái vừa cởi dây an toàn vừa thấp giọng nói: “Anh đi trước đi, lát nữa tôi ngồi taxi.”
Ngôn Tố quay sang nhìn cô: “Tôi chờ cô.”
“Không cần đâu.” Chân Ái cố cười, một lòng muốn xuống xe, nhưng khóa dây an toàn giống như chống đối cô, làm thế nào cũng không mở ra được. Cô vừa vội vừa thẹn, mặt đỏ rần, giống như nổi nóng mà nắm tay, hung hăng đập cái khóa kia một cái.
Một bàn tay trắng nõn rất quen thuộc duỗi qua, cọ xát qua mu bàn tay cô, hơi lạnh. Anh lấn người, ngón tay khẽ động, dây an toàn liền bật ra.
Cô nhìn gò má anh gần ngay trước mặt, tuấn tú, lạnh nhạt, không có biểu cảm. Cô vô cùng xấu hổ. không đợi anh ngồi xong, cô liền đẩy cửa xe ra, bỏ chạy như bay ra ngoài.
Ngôn Tố ngước mắt, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô chạy như bay trên con đường đầy cây phong, cau mày. Trong cơ thể tràn đầy sự thất bại và chán nản không nói ra được. Rõ ràng là một chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, anh không biết tại sao lại để bụng như vậy?
Trên phương diện lý trí, anh rất rõ tính cách cẩn thận và cảnh giác, cùng với sự lo lắng và nghi ngờ bẩm sinh của cô. Nhưng về tình cảm, anh vẫn không khỏi tức giận, tức giận tại sao mình không chiếm được lòng tin của cô, không hề giữ lại được sự tín nhiệm.
Anh không hiểu, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tình cảm. Ôi, thật buồn cười, anh lúc nào lại suy nghĩ vấn đề từ phương diện tình cảm?
Nhưng bây giờ, cô cũng nhạy cảm, áy náy lại xấu hổ mà bỏ chạy.
Đây không phải là kết quả anh muốn.
Anh không khỏi bực bội lại lo lắng, sự khó chịu không biểu lộ được cứ dâng lên trong lồng ngực, giơ tay lên đập tay lái một cái. Đập xong lại sửng sốt, tại sao anh phải tức giận?
Đập một cái đụng phải đèn xe phát ra ánh sáng. Anh nhìn theo tia sáng lờ mờ, trên bảng tên đường sáng rực viết đường Maple(*). Chỗ Chân Ái biến mất là ngân hàng số 13 đường Maple.
(*) Maple: cây phong
Địa chỉ này rất quen thuộc. Mật mã của anh trai Chân Ái, trong mười mấy địa chỉ sai giải ra được thì có địa chỉ này.
Trong lòng Ngôn Tố không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường, trong nháy mắt đẩy cửa xuống xe, tiếng sáu phát súng chói tai liên tiếp xuyên qua rừng phong rậm rạp trên đường, từng đàn chim vỗ cánh bay thẳng lên bầu trời xanh.
Một giây sau, còi báo động nổi lên, trong nháy mắt lại vang lên một tiếng súng. Tiếng kêu thảm thiết chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của con đường. Người trước cửa ngân hàng điên cuồng chạy tán loạn.
Lòng Ngôn Tố trầm xuống.
Lá rụng sào sạt trong rừng phong, từng đàn chim bay cuồng loạn, anh tựa như một ngọn gió chạy nhanh đến ngân hàng, áo khoác kéo ra một đóa hoa đen giữa lá rụng chim bay.
Chân Ái dè dặt chọc chọc mặt của “anh”, cảm xúc nơi đầu ngón tay vừa lạnh vừa trơn, cô không nhịn được len lén cười, tim đập thình thịch giống như sờ được người thật vậy.
“Anh” không nhúc nhích, chuyên tâm lái xe, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, không nói câu nào.
Chân Ái tự tiêu khiển* một hồi, bỗng nhiên phát hiện mình thật nhàm chán.
*Cụm gốc 自娱自乐 (Tự ngu tự nhạc): tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó
Cô chậm rãi ngồi thẳng người, quay sang nhìn anh. Anh cũng giống như cái bóng trên kính, lạnh lùng yên tĩnh, không nói chuyện, không phản ứng, không nhìn chăm chăm, chỉ nhìn con đường phía trước.
Rõ ràng là đang nghiêm túc lái xe, nhưng lại cứ giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hôm nay là ngày đi đăng kí phục vụ cộng đồng, sáng sớm Chân Ái đã gọi anh, nhưng anh từ đầu đến cuối đều suy nghĩ, dọc đường đi cũng không đặc biệt nói chuyện, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm. Gương mặt thật bình tĩnh nhưng mơ hồ cho Chân Ái một loại cảm giác che đậy sự hoang mang.
Cô đoán có lẽ là do anh vẫn chưa giải được mật mã kia, cho nên anh kiêu ngạo lại tự phụ tức giận rồi.
Đang suy nghĩ, lông mi đen nhánh của anh lóe lên, Chân Ái cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Không ngờ không đánh giá được khoảng cách, ầm một tiếng, gương mặt đụng mạnh vào cửa sổ kính.
Chân Ái đau đến nhe răng trợn mắt, che mũi, nước mắt cũng muốn chảy ra.
Ngôn Tố mang một vẻ mặt nhìn người ngoài hành tinh, kì quái nhìn xong chuỗi hành động không giải thích được này của cô, chậm rãi mở miệng, khó tin hỏi: “Cô là diễn viên hài sao? Hay là cô đang học tập hành vi của loài chim?”
Sống mũi Chân Ái cao, vừa rồi đụng một cái không nhẹ, nghe Ngôn Tố nói gần như tức chết, che mũi ồm ồm kêu đau: “Thời điểm này anh không cười trên nỗi đau của người khác thì sẽ chết hả?”
“Năng lực quan sát và tổng kết của cô thực sự là vô cùng thê thảm. Tôi nhìn giống cười trên nỗi đau của người khác chỗ nào? Đồ ngốc cũng nhìn ra được là tôi đang so sánh tập tính chung của cô và Isaac.” Ngôn Tố vô cùng nghiêm túc.
“Isaac cũng giống như cô vậy, cửa sổ sát đất rõ ràng mở một nửa, nó còn nhất định muốn bay phành phạch đến đụng vào kính. Ngốc chết đi được. Thật không hiểu tại sao cô lại muốn học nó?”
Cái người này thật đúng là…
Chân Ái che mũi nhìn anh chằm chằm. hận không thể cắn anh một cái.
Ngôn Tố còn không tự hiểu, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ một hồi, gật đầu: “Tôi biết tại sao rồi. Tên của cô là Ai, biệt hiệu của nó là I, phát âm giống nhau. Các người chắc là đồng loại…”
Trong điện quang thạch hỏa*, bỗng nhiên Ngôn Tố dừng lại.
*Cụm gốc 电光石火: chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt, cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.
Tên, biệt hiệu? Đoạn mật mã kia…
Không thể nào đơn giản như vậy! Không cần bất kì chuyên ngành giải mã nào, cũng không cần bất kì giới hạn kiến thức nào, học sinh trung học cũng có thể giải được! Không thể nào!
Chân Ái không biết ý nghĩ của anh, tức tối mà phản bác: “Hai người mới là đồng loại. Tôi không học nó, vừa rồi đụng vào kính là hành vi tự phát của tôi…”
Lời giải thích này càng kì quái hơn.
Ngôn Tố thu lại suy nghĩ, mỉm cười: “Hành vi tự phát? Trong thí nghiệm cô nhạy cảm bị nhiễm dịch kích thích của vi khuẩn lam đơn bào, hay là chim nhạn đến mùa đông bay về phía nam?”
Chân Ái đầu đầy bụi đất, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tức giận nói: “Hừ, kẻ ngu ngốc cho tới bây giờ cũng không thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ tâm lý xã hội và quan hệ cá nhân!”
Ngôn Tố sững sờ, đắn đo một lúc, suy nghĩ cẩn thận: “À, đã hiểu. Cảm ơn cô nhắc nhở.” Lại nói: “Trở lại chuyện chính, cô thấy tôi nhìn cô, cô khẩn trương như vậy làm gì? Quay đầu liền đập vào kính?” Cuối cùng, con ngươi dạo một vòng, “Loại hành vi này của cô thực sự rất giống loài chim đó!”
Chân Ái trừng anh, cũng không chú ý đến tâm trạng của anh nữa, thở phì phì: “Còn không phải tôi lo lắng anh không giải được mật mã, bị tổn thương lòng tự trọng nổi giận với tôi sao! Cắt, đã qua một ngày mà cũng không giải được mật mã, thảo nào ngay cả vẹt cũng xem thường anh!”
Ngôn Tố kinh ngạc nhếch mày, có vẻ như rất mất thời gian để hiểu: “Tại sao không giải được mật mã thì tôi sẽ tức giận với cô? Học tập là một cuốn sách không có trang cuối. Mặc dù trước mắt tôi vẫn chưa gặp phải mật mã làm khó tôi, nhưng tương lai chắc chắn sẽ gặp được.”
*Cụm gốc 学无止境: học tập là vô bờ bến.
Lúc anh nói câu này, trong mắt đều là sự mong đợi được thách thức với những điều không biết, giống như một đứa trẻ khao khát học hỏi.
“Nếu như tôi kiêu căng đến mức đó, vậy thì tôi thực sự ngu dốt rồi.”
Chân Ái che cái mũi bị đau, lơ đãng ngây ngẩn cả người. Vốn lo lắng anh vì mật mã mà gặp khó khăn, bây giờ loại cảm xúc thấp thỏm này đã tan thành mây khói.
Ngược lại là suy nghĩ của anh, thực sự đơn thuần và rộng lớn đến mức khiến cô vô cùng xấu hổ. Nghĩ đến mình bình thường gặp thất bại trong công việc nghiên cứu liền từ từ nản chí, không nên nha Chân Ái!
Cô nhìn gò má với những đường nét anh tuấn của anh, cảm thấy tràn đầy sự tin tưởng và sức mạnh, lại hơi xấu hổ lúc cãi nhau vừa rồi nói chuyện hơi quá mức.
Khi cô suy nghĩ phải cứu vãn thế nào thì Ngôn Tố lại cho thấy thuộc tính đáng bị đánh đòn của anh.
Anh thay đổi giọng nói không màng danh lợi vừa rồi, không chua không mặn mà đến một câu: “Hơn nữa, không phải còn có người nào đó, tốn thời gian 5 năm, dưới sự trợ giúp của hơn một trăm vị chuyên gia giải mã cao cấp, trải qua trăm ngàn cay đắng... cuối cùng đưa mật mã đến tay tôi.”
Chân Ái: “…”
Cô bi oán mà ngã vào ghế. Có thể đem nghệ thuật châm biếm ngược phát huy đến mức này, cô thực sự… phục anh rồi.
#
Tòa án phán quyết 23 giờ phục vụ cộng đồng trong bang New York chia làm 7 lần, có đủ loại nội dung có thể chọn. Địa điểm phục vụ bao gồm công viên công cộng, trại mồ côi, viện phúc lợi, trại dưỡng lão, trại cai nghiện, thư viện, bảo tàng, nhà tù,…
Lúc điền đơn và ghi danh, Chân Ái nhìn những nội dung và chỗ phục vụ hoa cả mắt, giống như một đứa trẻ vào cửa hàng đồ chơi, chọn trái chọn phải chọn chọn, cảm thấy cái nào cũng hay, cái nào cũng muốn thử.
Ngôn Tố lạnh nhạt ngồi một bên, khinh bỉ cô: “Nói theo nghĩa chính xác thì phục vụ cộng đồng là một loại xử phạt. Biểu cảm của cô có thể hợp thời một chút được không? Đừng có tỏ ra hưng phấn bừng bừng giống như ăn kẹo vậy.”
Người Mỹ đen phụ trách ghi danh nâng mí mắt, nhìn cô qua tròng kính rồi lại lạnh lùng rũ xuống.
Chân Ái thu lại vẻ hưng phấn trên mặt, chậm rãi ngồi thẳng người, lấy ngón tay chọc chọc chọc tờ giấy, vô cùng chờ mong lại thành kính nói: “Cái này, cái này, cái này… Tôi muốn bảy loại.”
Ngôn Tố: “…”
Này này, lời tôi mới vừa nói cô có nghe lọt không?
Khoảng cách lúc hai người ghi danh, suy nghĩ của Ngôn Tố vẫn xoay quanh mật mã kia, chuyển động cực nhanh.
Trong 27 giờ sau khi anh lấy được mật mã, anh đã thử vô số cách giải. Anh thậm chí đã phân tích ra vài địa chỉ có trên thực tế và chính xác. Nhưng dựa vào lời Chân Ái từng nói, anh trai cô ấy rất chắc chắn trừ Chân Ái ra thì không ai có thể giải được.
Tại sao anh ta chắc chắn như vậy?
Một đống địa chỉ Ngôn Tố phân tích ra được kia hoàn toàn có thể tính ra thông qua não người và phân tích tần suất máy tính. Anh không cho rằng hơn một trăm vị chuyên gia giải mã kia đều là ăn không ngồi rồi. Anh có thể giải được, họ chắc chắn cũng có thể làm được, chỉ là vấn đề thời gian. Có thể trong 5 năm này, những công trình và con người ở những địa điểm xuất hiện trong mật mã đã bị điều tra vô số lần.
Mãi cho đến vừa rồi, Ngôn Tố mới đột nhiên phát hiện có lẽ cái này vốn cũng không phải là mật mã. Đồ vật đơn giản nhất thường thấy nhất, mã nhãn hiệu trên vỏ chăn, phân tích một cách cứng nhắc thì đương nhiên không tìm được đáp án chính xác.
Mà nếu thực sự giống như anh suy đoán, vậy thì… Anh chuyển con ngươi, lẳng lặng nhìn Chân Ái. Cô đang tràn đầy phấn khởi nhìn nhân viên ghi danh viết bảng kê… Vậy thì cô đã lừa anh.
Anh lặng lẽ thu ánh mắt.
Người Mỹ đen cầm bút viết soạt soạt xong, nâng mí mắt hỏi Ngôn Tố: “Anh thì sao?”
“Giống cô ấy.”
Ngôn Tố trả lời không hề do dự, nói xong mới phát hiện bầu không khí như vậy rất tế nhị. Cô hào hứng phụ trách việc chọn lựa, anh không tỏ ra có bất kì ý kiến khác nào, giống như một ông chồng ngoan ngoãn và lại biết nghe lời vợ.
Ôi, anh cười nhạt.
#
Trên đường về, tâm trạng Chân Ái vẫn rất tốt, dựa vào cửa sổ vẽ vòng tròn. Mà vẻ mặt của Ngôn Tố bình tĩnh đến mức hoàn mỹ, không nhìn ra một chút khác thường.
Chân Ái vẫn chưa phát hiện, thoải mái và vui vẻ mà nói ngày mấy ngày mấy phải đi phục vụ chỗ nào chỗ nào. Ngôn Tố yên lặng nghe, đợi đến lúc cô dừng lại, đột ngột nói: “Tôi đã nghĩ ra được mật mã.”
Chân Ái nhỏ giọng kêu lên: “Nhanh vậy sao?”
Lòng cô đột nhiên phấn chấn hẳn.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng bình minh, rốt cuộc có thể đi dọc theo con đường anh trai để lại tin tức. Tựa như cho đến giờ phút này, cuộc đời chỉ có nghiên cứu của cô đã bắt đầu có một mục đích không giống như vậy.
Rất nhiều lời đến bên miệng, chỉ nói: “Cảm ơn anh, Ngôn Tố!”
Ngôn Tố không trả lời. Ban đầu anh đã nghĩ, thời khắc giải được mật mã anh phải nghiêm túc quan sát biểu cảm của Chân Ái, mừng rỡ, kích động, sùng bái…
Nhưng thực sự đến khoảnh khắc này, anh cố chấp nhìn phía trước, cong cong khóe môi: “Tôi không ngờ mật mã này đơn giản như vậy. Có lẽ không thể gọi là mật mã.”
Anh hơi thu lại con ngươi, nhìn Chân Ái qua kính chiếu hậu.
Chân Ái ngượng ngùng cười cười: “Anh trai tôi nói, chỉ cần đọc nhiều sách thì chắc chắn tôi có thể giải được. Nhưng tôi đã đọc rất nhiều sách cũng vẫn không hiểu.”
Ngôn Tố nghe xong thì càng chắc chắn đáp án của anh đúng.
Anh cũng cười cười: “Anh trai cô còn nói chuyện khác với cô chứ?” Dứt lời, anh lại liếc nhìn cô.
Chân Ái đã nhận ra sự bất thường. Từ ban nãy, lời của anh làm sao cũng có vẻ muốn nói lại thôi. Mà Ngôn Tố cô biết không phải như vậy.
Ngôn Tố thấy cả người cô cứng ngắc, đau nhói trong lòng, thu lại nụ cười: “Những thứ cô đưa cho tôi cũng không phải là tất cả của nó?”
Chân Ái run lên, sớm nên đoán được anh sẽ nhìn ra.
Cô bỗng nhiên nhớ lại lời anh trai nói: Chỉ cần đọc nhiều sách thì tự em chắc chắn có thể giải được. Nhưng nếu như em không giải được tìm người giúp đỡ, người giúp em giải mã nói nó rất đơn giản, nghi ngờ cái này không phải là tất cả, vậy thì rất có thể người đó đã thành công giải được bước đầu tiên. Em lại dùng cách anh dạy em tiếp tục bước phía sau. Nếu như em tín nhiệm người đó thì hãy cùng giải mã với người đó. Nếu như em không tín nhiệm, anh vẫn tin em có thể giải được mật mã còn lại.
Chân Ái hồi hộp trong lòng. Với sự thông minh của Ngôn Tố, anh đã có thể nhìn ra mật mã thì làm sao lại không nhìn ra được ý đồ của cô?
“Anh trai cô rất thông minh. Anh ta nói đây là một mật mã, đáp án là địa điểm. Anh ta lừa tất cả các chuyên gia dùng phương pháp giải mã chuyên nghiệp để phân tích, càng đi càng xa. Đồng thời anh ta còn che giấu một sự thật là để giải được mật mã này không phải chỉ cần một bước.”
Chân Ái nghe anh nói, sắc mặt trắng nhợt. Ngôn Tố đã nói đúng, đây chính là thỏa thuận ngầm giữa cô và anh trai.
“Mười mấy địa chỉ trực tiếp phân tích ra được dựa vào mật mã này đều là giả. Đáp án chính xác của bước đầu tiên cũng không phải là địa điểm. Nhưng chỉ cần ra được kết quả bước đầu tiên thì cô có cách để giải được.” Phong cảnh ngoài cửa sổ di chuyển trong con ngươi anh, không nhìn ra cảm xúc, “Cho nên tôi muốn hỏi cô, nếu như tôi nói cho cô biết kết quả bước đầu tiên thì tiếp theo cô sẽ làm như thế nào? Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, nói với tôi mật mã không giải được, sau đó tự mình lén lút đi giải quyết?”
Chân Ái không ngờ tới toàn bộ đều bị anh nhìn thấu. Cô lúng túng xấu hổ đến mức hận không thể nhảy khỏi xe. Cô không dám nhìn anh, nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, tôi vẫn giấu giếm anh.”
Ngôn Tố nhàn nhạt nói: “Không sao cả, đó là một bí mật rất quan trọng với cô. Cô rất cẩn thận, cho nên có giữ lại có giấu giếm cũng đúng thôi.”
Lần đầu tiên anh am hiểu lòng người như vậy.
Chân Ái lạnh cả đáy lòng, sợ hãi nhìn anh. Anh nhìn như rất rộng lượng nhưng trong mắt lại không có một chút ấm áp.
Chân Ái biết, nếu như ngay từ đầu cô nói ra sự thật thì Ngôn Tố cũng nhất định sẽ giúp cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô nói cô sẽ nói hết mọi thứ cho anh biết, sau đó lại lén lút giấu giếm một phần.
Cô cúi đầu xuống: “Anh muốn trách tôi thì cứ nói đi!”
Ngôn Tố rất bình tĩnh: “Không muốn nói.”
“Tại sao?”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Trong nháy mắt Chân Ái giống như trời lạnh chân trần đứng trong trời băng đất tuyết. Cô nhìn màu xanh lá tươi tốt ven đường, đáy lòng vắng lặng như trời đông. Cô cũng không ngồi yên được nữa, trông thấy phía trước sắp quẹo cua, vội vàng nói: “Đến ngân hàng trước mặt thì dừng lại nhé. Tôi muốn đi làm ít chuyện.”
Ngôn Tố dừng xe ở ven đường, Chân Ái vừa cởi dây an toàn vừa thấp giọng nói: “Anh đi trước đi, lát nữa tôi ngồi taxi.”
Ngôn Tố quay sang nhìn cô: “Tôi chờ cô.”
“Không cần đâu.” Chân Ái cố cười, một lòng muốn xuống xe, nhưng khóa dây an toàn giống như chống đối cô, làm thế nào cũng không mở ra được. Cô vừa vội vừa thẹn, mặt đỏ rần, giống như nổi nóng mà nắm tay, hung hăng đập cái khóa kia một cái.
Một bàn tay trắng nõn rất quen thuộc duỗi qua, cọ xát qua mu bàn tay cô, hơi lạnh. Anh lấn người, ngón tay khẽ động, dây an toàn liền bật ra.
Cô nhìn gò má anh gần ngay trước mặt, tuấn tú, lạnh nhạt, không có biểu cảm. Cô vô cùng xấu hổ. không đợi anh ngồi xong, cô liền đẩy cửa xe ra, bỏ chạy như bay ra ngoài.
Ngôn Tố ngước mắt, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô chạy như bay trên con đường đầy cây phong, cau mày. Trong cơ thể tràn đầy sự thất bại và chán nản không nói ra được. Rõ ràng là một chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, anh không biết tại sao lại để bụng như vậy?
Trên phương diện lý trí, anh rất rõ tính cách cẩn thận và cảnh giác, cùng với sự lo lắng và nghi ngờ bẩm sinh của cô. Nhưng về tình cảm, anh vẫn không khỏi tức giận, tức giận tại sao mình không chiếm được lòng tin của cô, không hề giữ lại được sự tín nhiệm.
Anh không hiểu, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tình cảm. Ôi, thật buồn cười, anh lúc nào lại suy nghĩ vấn đề từ phương diện tình cảm?
Nhưng bây giờ, cô cũng nhạy cảm, áy náy lại xấu hổ mà bỏ chạy.
Đây không phải là kết quả anh muốn.
Anh không khỏi bực bội lại lo lắng, sự khó chịu không biểu lộ được cứ dâng lên trong lồng ngực, giơ tay lên đập tay lái một cái. Đập xong lại sửng sốt, tại sao anh phải tức giận?
Đập một cái đụng phải đèn xe phát ra ánh sáng. Anh nhìn theo tia sáng lờ mờ, trên bảng tên đường sáng rực viết đường Maple(*). Chỗ Chân Ái biến mất là ngân hàng số 13 đường Maple.
(*) Maple: cây phong
Địa chỉ này rất quen thuộc. Mật mã của anh trai Chân Ái, trong mười mấy địa chỉ sai giải ra được thì có địa chỉ này.
Trong lòng Ngôn Tố không khỏi dâng lên một chút dự cảm bất thường, trong nháy mắt đẩy cửa xuống xe, tiếng sáu phát súng chói tai liên tiếp xuyên qua rừng phong rậm rạp trên đường, từng đàn chim vỗ cánh bay thẳng lên bầu trời xanh.
Một giây sau, còi báo động nổi lên, trong nháy mắt lại vang lên một tiếng súng. Tiếng kêu thảm thiết chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của con đường. Người trước cửa ngân hàng điên cuồng chạy tán loạn.
Lòng Ngôn Tố trầm xuống.
Lá rụng sào sạt trong rừng phong, từng đàn chim bay cuồng loạn, anh tựa như một ngọn gió chạy nhanh đến ngân hàng, áo khoác kéo ra một đóa hoa đen giữa lá rụng chim bay.
Bình luận facebook