-
Chương 62
Xe hơi màu trắng đậu ở ven đường trong đêm khuya, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu sáng ghế ngồi phía sau, một cảm giác ấm áp lại an nhàn.
Gấu bông màu hạt dẻ nằm trên ghế sau, con mắt đã được khâu lại, ngoẹo đầu yên lặng nhìn người đối diện.
Ngôn Tố ôm Chân Ái, ngồi dưới đất khâu bụng cho gấu bông.
Cô lẳng lặng nắm cái bụng của nó, anh lẳng lặng khâu từng mũi, ngoài xe gió thổi qua những cành cây lay động, bên trong xe hình ảnh ấm áp hòa hợp, hai người phối hợp ăn ý, im lặng không nói gì.
Đầu gấu bông lớn, người béo chân ngắn, cái bụng bị rạch hơn một mét. Ngôn Tố kiên nhẫn tỉ mỉ xỏ kim may vá, thỉnh thoảng phân tâm rũ mắt nhìn cô gái trong lòng.
Trong đầu anh vẫn còn dáng vẻ cô lao ra khỏi nhà vừa rồi, mái tóc dài váy trắng, lẻ loi cô đơn, cô gầy gò khó khăn cố sức ôm con gấu bông còn cao hơn cô.
Bông vải của gấu bông bị lồi ra, vẻ mặt vô tội; cô giận đến cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng.
Anh sớm đoán được là CIA tiến hành kiểm tra an toàn, nhưng không ngờ tới việc gấu bông sẽ phải chịu sự đối xử này.
Lúc đó, cô khóc nói: “Xin lỗi anh, họ đã rạch hư Ngôn Tiểu Tố anh tặng em.”
Còn bây giờ, cô yên lặng co lại trong lòng anh, không lộ vẻ gì, nước mắt trên gương mặt trắng nhợt đã sớm khô.
Lồng ngực anh cảm thấy nặng nề, không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn, chiếc cằm thỉnh thoảng cọ trên thái dương của cô, muốn cho cô ấm áp và sức mạnh.
Cô không phản ứng, vẫn thừ người ra. Chờ gần khâu xong cái bụng của gấu bông, cô mới trống rỗng mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn màn đêm loang lổ bóng cây dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên một tia oán hận đục khoét xương tủy, nhưng giọng nói lại có sự mệt mỏi như có như không: “Em thực sự hận chết họ!”
Lúc đó Ngôn Tố đang thắt đầu dây, nghe được sự oán hận trong giọng nói của cô, ngón tay hơi dừng lại. Anh quay đầu nhìn, gò má cô đơn của cô gần kề bên môi.
“Họ… Là ai?” Anh biết không phải cô nói những đặc công kia.
Cô dựa trong lòng anh, không trả lời câu hỏi này: “Em muốn đi nhìn mẹ em.”
#
Bờ Đông vào rạng sáng, gió lớn gào thét; đúng vào lúc màn đêm tối nhất, trên bầu trời không có một ánh sao.
Chân Ái đứng trên vách đá cheo leo, dưới chân cỏ dại um tùm, một tấm bia đá hình vuông màu trắng, trơ trụi ngay cả chữ cũng không có.
Ngôn Tố đứng phía sau cô xa hơn mười mét, không biết cô mặc quần áo mỏng như vậy đứng trong gió biển có bị lạnh không. Anh muốn đi tới sưởi ấm cho cô, nhưng kiềm chế lại. Anh biết thứ cô cần nhất lúc này thực ra là sự cô độc.
Bóng đêm dày đặc, chân của Chân Ái dựa sát tấm bia đá thấp và lạnh buốt, dưới đất chôn một nửa hộp sọ của mẹ. Ngày đó, cô nhấn nút màu đen, mẹ cô biến thành bụi phấn ngay trước mắt cô.
Lúc đó cô ngây người như phỗng. Arthur dùng sức bóp bả vai cô, giống như muốn nuốt trọn cô: “Em không tin anh? Anh nói cho em biết màu trắng là nút hủy bỏ, nhưng em lại chọn màu đen!”
Bert kề sát bên tai cô: “Bởi vì thực ra little C của chúng ta muốn giết mẹ mình mà. Ha ha! Cô ấy giống như chúng ta, trong xương cốt đều là ác ma!”
“Bà không đáng chết sao?” Bây giờ, Chân Ái nhìn bầu trời và biển tối đen vô tận, khóe môi khẽ nhếch, “Tôi thực sự hận chết bà!”
Cơ thể cô gầy yếu, đứng thẳng tắp trong gió, từ trên cao nhìn xuống coi rẻ tấm bia đá dưới chân: “Ôi, nhà khoa học tà ác nhất, lấy mạng sống của tôi đóng đinh trên cây cột nhục nhã, biến mạng sống của tôi thành một đoạn khổ hạnh chỉ có đau đớn, lại còn có tư cách dạy dỗ tôi.”
“Tôi không được phép khóc, đây là hèn yếu; tôi không được phép cười, đây là dụ dỗ; tôi không được phép trông đợi, đây là không kiên định. Tôi không được phép ăn đồ ngọt, không được phép mặc quần áo có màu sắc, không được phép có búp bê, ngay cả tóc cũng chỉ có thể cột đuôi ngựa.”
Gió đêm thổi mái tóc đen váy trắng của cô tung bay, ở trong đêm kéo ra một đóa hoa xinh đẹp thê lương. Cô thuộc lòng lời dạy của mẹ, lạnh nhạt đến mức không có một chút cảm xúc, lại khắc khoải từng chữ, “Tôi không được phép vui vẻ, không được phép tức giận, không được phép phản kháng, không được phép không nghe lời. Bởi vì tất cả tình cảm đều là dục vọng, mà dục vọng là nguồn gốc của mọi bất hạnh.”
“Nhưng tôi được bà huấn luyện nghe lời như vậy, phải làm thí nghiệm như vậy, tôi không hề có sự mong đợi đối với cuộc sống, tại sao tôi vẫn bất hạnh như vậy chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ôi, thật buồn cười,”
“Bà từng cho tôi lựa chọn sao? Bà nói cuộc sống như thế mới là hoàn hảo, nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy xấu hổ vì sinh mạng trống rỗng của tôi, cảm thấy sợ hãi vì cái thế giới xa lạ này. Bà nói nghe lời bà thì sinh mạng mới có ý nghĩa. Nhưng tại sao cuộc sống của tôi vẫn bi thảm và hoang đường như vậy?”
Cô nhẹ nhàng kể lại, cúi đầu rất thấp, giống như trên vai có thứ đồ vô hình ép cô mãi mãi không thẳng lên được.
“Tôi ăn kẹo của Arthur, bà lấy roi quất tôi; tôi không muốn đợi ở phòng thí nghiệm, bà phạt tôi quỳ góc tường; Bert kéo tay tôi, bà nhốt tôi trong phòng tối. Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi… 4 tuổi? Tôi tuyệt vọng thét la kêu khóc, bà đều nghe được. Tôi nhỏ như vậy, sao bà nhẫn tâm…”
Cô trầm mặc, vẻ mặt không hề bi thương, nhẹ nhàng tiếp tục nói,
“Tôi chịu đủ dạy dỗ, không còn dám tiếp tục làm trái ý bà nữa.”
“Nhưng chính bà mới tà ác nhất. Bây giờ tôi không nghe lời bà nữa. Tôi sẽ khóc sẽ cười, sẽ ăn kẹo, sẽ mặc màu sắc rực rỡ còn sẽ thắt tóc. Bà đánh tôi đi, bà phạt tôi quỳ góc tường giam trong phòng tối đi!”
Cô cười nhạt, trong giọng nói bình tĩnh có một vẻ hết sức châm biếm,
“Lúc sắp chết lại nói với tôi hãy hạnh phúc? Bà có tư cách gì mong chờ tôi tốt hơn? Bởi vì bà, cuộc đời tôi đã sớm bị phá hủy.”
Ngôn Tố đi lên ôm cô vào lòng, muốn nói “Ai, đừng như vậy, đừng khóc”, nhưng lại hi vọng cô đừng kiềm nén, đừng như vậy, không bằng khóc một trận thật lớn. Nhưng cái gì anh cũng không nói ra, chỉ nhíu mày thật chặt, một sự vô lực sâu nặng.
Cô dựa trong lòng anh, ngơ ngác nhìn bầu trời, nước mắt chảy không ngừng, nhưng vẫn không có biểu hiện gì, khóc không thành tiếng. Cô vốn sẽ không bật khóc, từ nhỏ đã bị huấn luyện thành một người máy không có cảm xúc, cô sẽ không.
Cô khẽ nói: “Em không khó chịu, cũng không muốn khóc. Em chỉ hận họ, họ là người xấu, còn biến em thành một người xấu.”
Anh nắm tóc cô, kề sát vào gò má nóng bỏng đẫm nước mắt của cô: “Em không phải. Ai, em không phải.”
Cô chậm rãi lắc đầu: “Em phải. Em là con của họ. Tại sao em lại là con của họ? Đều do họ, em mới chịu vất vả như vậy, trốn đông trốn tây không ngóc đầu nổi; đều do họ, em phải mang theo tội ác toàn thân trả nợ cho họ. Họ thoải mái chết đi, nhưng em phải sống mỗi ngày làm những thí nghiệm mãi mãi không có kết thúc kia. Không thể dừng lại, không thể mê man. Không chế được thuốc giải, mỗi một mạng người vì họ mà chịu khổ vì họ mà chết đều phải tính trên đầu em!”
Trời càng ngày càng tối, gió lạnh gào thét, cô lạnh đến mức cả người run rẩy trong lòng anh.
Anh biết ngoài miệng cô nói hận họ, nhưng trong lòng bởi vì mẹ chết trong tay chính mình mà đeo sự áy náy nặng nề.
Anh cũng biết, cô chán ghét sự trói buộc và trách móc nặng nề của mẹ, căm hận sự tà ác và sai lầm của mẹ, nhưng cũng không thể bỏ mặc mà ôm đồm trách nhiệm còn sót lại. Không chỉ vì chuộc tội mà còn là vì lương tâm cô không thể chọn.
Cô dần dần mệt mỏi, không nói chuyện nữa, chỉ ôm anh, chỉ dựa trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô ít có cảm xúc không ổn định, cho dù là lúc này cũng không có.
Nhưng trái tim anh giống như bị ngâm trong nước biển và gió đêm, nặng nề, đau đớn nhưng bất lực.
Anh cúi đầu chống trên gò má đang run rẩy không ngừng của cô: “Ai, anh phải làm thế nào mới có thể làm cho em không còn khổ sở?”
#
Về đến nhà đã là 4 giờ sáng, ánh mặt trời mỏng manh lộ ra từ ngoài cửa sổ.
Ngôn Tố kéo rèm cửa thật dày lại, nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên mép giường, đèn ngủ lờ mờ, Chân Ái ôm Ngôn Tiểu Tố thật to co tròn lại trên giường anh.
Đêm nay yên lặng khóc, nhưng đã làm tiêu hao hết tất cả sức lực của cô, cô vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Bây giờ, cô yên lặng cọ trên gấu bông bên người, lông mi ẩm ướt.
Anh nhìn vệt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô, muốn sờ cô, cuối cùng sợ đánh thức cô. Muốn ôm cô ngủ, thấy cô rất vất vả mới ngủ yên, vẫn không đành lòng.
Anh đứng bên mép giường nhìn cô rất lâu, cho đến tận lúc cô từ từ ngủ say, mi tâm khẽ nhíu giãn ra, anh mới tắt đèn ngủ, đi đến bàn đọc sách nằm ngủ.
Đến tận khi di động trong túi rung một cái, anh dụi mắt tỉnh lại, không ngờ đã hơn mười giờ sáng. Rèm cửa dày, ánh sáng không vào được.
Anh rón rén đi đến mép giường, Chân Ái ôm cổ Ngôn Tiểu Tố, vẫn ngủ yên ổn như trước.
Đều nói sau khi khóc sẽ ngủ rất ngon.
Anh nhìn chằm chằm cái đầu lông xù lớn của Ngôn Tiểu Tố mấy giây, thầm nghĩ tên gấu khốn này rõ là còn may mắn hơn mình.
#
Ngôn Tố xuống lầu, L. J chờ anh ở thư viện, mặc áo thun quần jean đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa cao, rất gọn gàng, cùng cô gái thích ăn mặc trước sau như một kia như hai người khác nhau.
L. J quay đầu lại: “Cậu mới thức dậy?”
“Ừ.” Anh cầm một ly nước, vừa uống vừa tìm sách trên kệ.
Cô ấy rất lâu không nói: “Cậu đã yêu?”
Ngón tay Ngôn Tố quét qua sách, không quay đầu: “Không phải hôm đó đã gặp được sao?”
“Hôm đó là nhìn thấy, hôm nay là cảm giác được.” Trong mắt cô ấy thoáng qua vẻ cô đơn, “Tình yêu sẽ thay đổi tính tình của một người đàn ông, cho dù EQ của anh ta thấp.”
Cô ấy nhìn ra được, tính tình lạnh lùng xa cách ngày trước của anh đã dịu đi, gương mặt cũng không yên lặng như trước, trở nên dịu dàng.
Người đàn ông này đã không còn độc lai độc vãng nữa.
Tay Ngôn Tố dừng một chút, rũ mắt: “Câu này, tôi còn nhớ.”
“Thật tò mò, là cô gái nào có thể khiến cho người có EQ âm vô cùng như cậu động lòng?”
Anh không hề nghĩ ngợi, nâng mắt: “Cô gái của tôi.”
Cô gái đã định trước để cho anh?
Cô ấy sửng sốt, lại cười: “Cũng biết nói chuyện với cậu không đến mười câu, nhất định sẽ xuất hiện một câu không có đầu óc.”
“Cậu đến tìm tôi, không phải là để hỏi thăm tình hình gần đây chứ?”
L. J thu nụ cười, quay lại chuyện chính: “Tôi đã tìm được manh mối có liên quan đến Alex.”
“5 năm nay cậu vẫn luôn làm việc này?”
“Đúng vậy.” Cô ấy cười một cách cay đắng, “Tôi vẫn rất không có tiền đồ muốn biết rõ rốt cuộc tại sao anh ấy chết.”
“L. J...” Ngôn Tố nhớ đến chuyện năm đó, trong lòng ảm đạm, “Cậu...”
“Quá ngốc đúng không?” L. J nhìn trời, “Vì một tên khốn hủy diệt danh dự của tôi phiêu bạc nhiều năm như vậy để tìm kiếm nguyên nhân cái chết của anh ta.”
Ngôn Tố trầm mặc một lúc: “Cậu ta là một tên khốn rất thông minh.”
Cô ấy bật cười, lại từ từ thu lại: “S. A., chuyện dây trắng đen không phải là lỗi của cậu. Là anh ấy tự chọn cái chết, tôi chỉ muốn biết là ai đang dồn ép anh ấy. Trước khi chết anh ấy nói anh ấy bán mạng cho tổ chức S. P. A. Tôi điều tra được nguyên nhân một tỉ đô-la Mỹ anh ấy đánh cắp năm đó biến mất khỏi thế gian là do có người của tổ chức giúp anh ấy dời tiền đi. Nhưng sau đó Alex độc chiếm một mình.” Cô ấy khẽ cười, giọng nói khinh thường nhưng mang theo một ít kiêu hãnh, “Tên khốn này, lợi dụng người xong liền đá bay, thật đúng là phong cách của anh ấy.”
Ngôn Tố lặng lẽ không nói, anh không hiểu EQ đi nữa cũng nghe ra được ý của cô ấy.
Điều cô ấy canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chỉ có một vấn đề, có phải năm đó Alex thực sự yêu cô ấy hay không, hay là lợi dụng cô ấy sau đó đá bay?
Khi đó anh không hiểu tình cảm, không nhìn ra được bạn thân Alex có yêu L. J hay không; còn bây giờ, cũng không thể nào biết được nữa.
“Cậu tìm được tung tích khoản tiền kia rồi?”
“Không có. Tôi chỉ biết được nhóm người giúp dời tiền năm đó muốn tụ tập lại. Năm đó lúc bọn họ bày mưu, gặp nhau đeo mặt nạ, tên gọi dùng ám hiệu, mọi người không biết nhau. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, có thể giả làm một thành viên bên trong để tìm hiểu thông tin. Nhưng thời gian hẹn của họ là vào Hạ Chí, đúng lúc trăng tròn. Cơ thể tôi...”
“Tôi đi.”
“S. A., cảm...”
“Cơ thể cậu có khỏe không?” Anh không có thói quen nói cảm ơn, ngắt lời cô ấy.
Cô ấy theo bản năng xoa xoa mắt: “Lúc cảm xúc không ổn định vẫn sẽ biến thành màu tím.”
“Chỗ bọn họ tụ tập tên là Silverland.”
Ngôn Tố sững sờ. Mật mã của anh trai Chân Ái cũng chỉ hướng Silverland, là trùng hợp sao?
Anh nghi ngờ trong lòng, nhưng không nói.
Hai người nghiên cứu một chút, Silverland thuộc khu du lịch đảo Willing ở cực bắc Alaska, là đảo và đá ngầm phần phía bắc của đảo. Thuộc tư nhân, không mở ra cho người ngoài. Nhưng năm nay chủ đảo thần bí tổ chức hoạt động giải đố, người đoán đúng có thể đi du lịch ngắm cảnh miễn phí trên đảo và đá ngầm, đồng thời ở trong lâu đài thần bí.
Chủ đảo giao hoạt động giải đố ột công ty du lịch đảm trách, chỉ có người ngồi du thuyền sang trọng đi đảo Willing mới có tư cách tham gia giải đố.
Lên thuyền mới có thể lấy được câu đố, nhưng Ngôn Tố và L. J cho rằng, đây sẽ là tín hiệu tụ tập của nhóm người năm đó.
Sau khi L. J nói hết chuyện cô ấy biết cho Ngôn Tố, định rời khỏi, lại thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới trước mặt, mặc váy trắng, tóc dài xõa ra, ôm một con gấu bông lông xù thật lớn.
Nét mặt cô gái rõ ràng, nhìn cô ấy, không tò mò, cũng không tìm tòi, ngừng một giây liền nhìn về phía Ngôn Tố.
Khóe môi Ngôn Tố khẽ nhếch: “Thức rồi sao?”
“Ừm.” Chân Ái đi về phía anh, đứng sát bên anh, sau đó không di chuyển nữa.
L. J khẽ nhướng mày. Hành động của Chân Ái quả thực giống như một đứa con nít, cô ấy có phần khó có thể tưởng tượng ra kiểu sống chung của cô và Ngôn Tố. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, họ ngủ cùng nhau rồi?
Vừa rồi ngược sáng, chờ Chân Ái đứng vững, L. J quan sát cô mấy lần, thực sự rất đẹp, một nét đẹp rất thoải mái tuyệt đối không tầm thường.
Cô ấy khẽ nhíu mày: “Có phải chúng ta đã gặp ở đâu không?”
Chân Ái ngước mắt, sau mấy giây xác định, lắc đầu: “Tôi không nhớ cô.”
“Có thể hỏi cô tên gì không?”
“Chân Ái.”
“Tên thật.”
Chân Ái im lặng, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.
Ngôn Tố nhíu mày: “L. J, cậu làm gì vậy?”
Cô ấy cười nhạt: “Tôi hỏi không lễ phép như vậy, nhưng cô ấy không tức giận.”
Ngôn Tố trả lời thay cô: “Cô ấy không có thói quen nói chuyện với người lạ.”
L. J làm khẩu hình với anh: “Tôi có thể cảm giác được cô ấy là người của tổ chức.”
Ngôn Tố không đáp, nhưng Chân Ái xem hiểu ngôn ngữ môi của cô ấy, tĩnh mịch: “Cô đã trúng chất độc tên AP3, 5 năm trước. Nhưng cô sống được đến bây giờ, xem ra là chất độc chậm phát tác.”
“Cô!”
Chân Ái thản nhiên giải thích: “Một giây trước cô nhất thời nóng lòng, đôi mắt lóe lên màu tím rất nhạt. Đây là đặc trưng điển hình của chất độc AP3, cô chắc là có bộ phận có năng lực đặc biệt và sức mạnh vượt xa người thường, cùng với một chút...”
Một chút đau đớn và tác dụng phụ người bình thường không thể nào hiểu được.
L. J kinh ngạc đến không nói nên lời.
Chân Ái ôm gấu bông, lẳng lặng nhìn cô ấy. Cách mấy giây, cảm thấy cô ấy đáng thương, bèn do dự tiến lên, giơ tay, học dáng vẻ Ngôn Tố vỗ vai cô, khẽ vỗ vai L. J, một cái, hai cái.
Sau đó chậm rãi quay lại bên cạnh Ngôn Tố, nói: “Trước kia tôi là người của tổ chức, nhưng đã trốn thoát.” Cô rũ mắt, giống như đi đến quyết định gì đó, lại ngước mắt, “Tôi nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải, chờ tôi thành công, cái đầu tiên giúp cô giải độc. Cho nên, xin cô hãy chịu đựng một thời gian nữa.”
Cô ôm gấu bông, cúi người thật thấp, “Xin lỗi cô, đã khiến cô chịu khổ.”
L. J cảm thấy hơi đau lòng. Qua nhiều ngày nhiều đêm như vậy, sự đau đớn như quái vật của cô ấy, thì ra có người hiểu, cũng có người đang cố gắng cứu vãn.
“Cũng cảm ơn cô.” Cô ấy mỉm cười, không nói thêm nữa, đi khỏi.
Chân Ái nhìn bóng lưng của cô ấy, hít sâu một hơi. Mặc dù cảm thấy khó chịu, mặc dù không cam lòng, nhưng đã khóc đã ầm ĩ, sau khi tỉnh lại vẫn muốn đi con đường chính xác.
Cô quay đầu mỉm cười với Ngôn Tố: “Anh yên tâm, bây giờ em rất tốt, em sẽ tiếp tục làm chuyện mà em cho là đúng.”
Vẻ mặt Ngôn Tố khó lường, gật đầu. Sự rung động trong lòng khó có thể diễn tả được bằng lời.
Tối qua đến sáng nay, đã trải qua sự thống khổ, phát tiết, căm hận, mê mang của cô, hiểu biết sự kiên định không ngừng sinh sôi của cô, một niềm tin dù thất bại bao nhiêu lần cũng không từ bỏ, anh có sự khẳng định trước nay chưa từng có, nếu cuộc đời này anh không phải cô độc một mình, vậy cô chính là vị trí sánh bước cùng anh.
Gấu bông màu hạt dẻ nằm trên ghế sau, con mắt đã được khâu lại, ngoẹo đầu yên lặng nhìn người đối diện.
Ngôn Tố ôm Chân Ái, ngồi dưới đất khâu bụng cho gấu bông.
Cô lẳng lặng nắm cái bụng của nó, anh lẳng lặng khâu từng mũi, ngoài xe gió thổi qua những cành cây lay động, bên trong xe hình ảnh ấm áp hòa hợp, hai người phối hợp ăn ý, im lặng không nói gì.
Đầu gấu bông lớn, người béo chân ngắn, cái bụng bị rạch hơn một mét. Ngôn Tố kiên nhẫn tỉ mỉ xỏ kim may vá, thỉnh thoảng phân tâm rũ mắt nhìn cô gái trong lòng.
Trong đầu anh vẫn còn dáng vẻ cô lao ra khỏi nhà vừa rồi, mái tóc dài váy trắng, lẻ loi cô đơn, cô gầy gò khó khăn cố sức ôm con gấu bông còn cao hơn cô.
Bông vải của gấu bông bị lồi ra, vẻ mặt vô tội; cô giận đến cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng.
Anh sớm đoán được là CIA tiến hành kiểm tra an toàn, nhưng không ngờ tới việc gấu bông sẽ phải chịu sự đối xử này.
Lúc đó, cô khóc nói: “Xin lỗi anh, họ đã rạch hư Ngôn Tiểu Tố anh tặng em.”
Còn bây giờ, cô yên lặng co lại trong lòng anh, không lộ vẻ gì, nước mắt trên gương mặt trắng nhợt đã sớm khô.
Lồng ngực anh cảm thấy nặng nề, không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn, chiếc cằm thỉnh thoảng cọ trên thái dương của cô, muốn cho cô ấm áp và sức mạnh.
Cô không phản ứng, vẫn thừ người ra. Chờ gần khâu xong cái bụng của gấu bông, cô mới trống rỗng mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn màn đêm loang lổ bóng cây dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên một tia oán hận đục khoét xương tủy, nhưng giọng nói lại có sự mệt mỏi như có như không: “Em thực sự hận chết họ!”
Lúc đó Ngôn Tố đang thắt đầu dây, nghe được sự oán hận trong giọng nói của cô, ngón tay hơi dừng lại. Anh quay đầu nhìn, gò má cô đơn của cô gần kề bên môi.
“Họ… Là ai?” Anh biết không phải cô nói những đặc công kia.
Cô dựa trong lòng anh, không trả lời câu hỏi này: “Em muốn đi nhìn mẹ em.”
#
Bờ Đông vào rạng sáng, gió lớn gào thét; đúng vào lúc màn đêm tối nhất, trên bầu trời không có một ánh sao.
Chân Ái đứng trên vách đá cheo leo, dưới chân cỏ dại um tùm, một tấm bia đá hình vuông màu trắng, trơ trụi ngay cả chữ cũng không có.
Ngôn Tố đứng phía sau cô xa hơn mười mét, không biết cô mặc quần áo mỏng như vậy đứng trong gió biển có bị lạnh không. Anh muốn đi tới sưởi ấm cho cô, nhưng kiềm chế lại. Anh biết thứ cô cần nhất lúc này thực ra là sự cô độc.
Bóng đêm dày đặc, chân của Chân Ái dựa sát tấm bia đá thấp và lạnh buốt, dưới đất chôn một nửa hộp sọ của mẹ. Ngày đó, cô nhấn nút màu đen, mẹ cô biến thành bụi phấn ngay trước mắt cô.
Lúc đó cô ngây người như phỗng. Arthur dùng sức bóp bả vai cô, giống như muốn nuốt trọn cô: “Em không tin anh? Anh nói cho em biết màu trắng là nút hủy bỏ, nhưng em lại chọn màu đen!”
Bert kề sát bên tai cô: “Bởi vì thực ra little C của chúng ta muốn giết mẹ mình mà. Ha ha! Cô ấy giống như chúng ta, trong xương cốt đều là ác ma!”
“Bà không đáng chết sao?” Bây giờ, Chân Ái nhìn bầu trời và biển tối đen vô tận, khóe môi khẽ nhếch, “Tôi thực sự hận chết bà!”
Cơ thể cô gầy yếu, đứng thẳng tắp trong gió, từ trên cao nhìn xuống coi rẻ tấm bia đá dưới chân: “Ôi, nhà khoa học tà ác nhất, lấy mạng sống của tôi đóng đinh trên cây cột nhục nhã, biến mạng sống của tôi thành một đoạn khổ hạnh chỉ có đau đớn, lại còn có tư cách dạy dỗ tôi.”
“Tôi không được phép khóc, đây là hèn yếu; tôi không được phép cười, đây là dụ dỗ; tôi không được phép trông đợi, đây là không kiên định. Tôi không được phép ăn đồ ngọt, không được phép mặc quần áo có màu sắc, không được phép có búp bê, ngay cả tóc cũng chỉ có thể cột đuôi ngựa.”
Gió đêm thổi mái tóc đen váy trắng của cô tung bay, ở trong đêm kéo ra một đóa hoa xinh đẹp thê lương. Cô thuộc lòng lời dạy của mẹ, lạnh nhạt đến mức không có một chút cảm xúc, lại khắc khoải từng chữ, “Tôi không được phép vui vẻ, không được phép tức giận, không được phép phản kháng, không được phép không nghe lời. Bởi vì tất cả tình cảm đều là dục vọng, mà dục vọng là nguồn gốc của mọi bất hạnh.”
“Nhưng tôi được bà huấn luyện nghe lời như vậy, phải làm thí nghiệm như vậy, tôi không hề có sự mong đợi đối với cuộc sống, tại sao tôi vẫn bất hạnh như vậy chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ôi, thật buồn cười,”
“Bà từng cho tôi lựa chọn sao? Bà nói cuộc sống như thế mới là hoàn hảo, nhưng mỗi ngày tôi đều cảm thấy xấu hổ vì sinh mạng trống rỗng của tôi, cảm thấy sợ hãi vì cái thế giới xa lạ này. Bà nói nghe lời bà thì sinh mạng mới có ý nghĩa. Nhưng tại sao cuộc sống của tôi vẫn bi thảm và hoang đường như vậy?”
Cô nhẹ nhàng kể lại, cúi đầu rất thấp, giống như trên vai có thứ đồ vô hình ép cô mãi mãi không thẳng lên được.
“Tôi ăn kẹo của Arthur, bà lấy roi quất tôi; tôi không muốn đợi ở phòng thí nghiệm, bà phạt tôi quỳ góc tường; Bert kéo tay tôi, bà nhốt tôi trong phòng tối. Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi… 4 tuổi? Tôi tuyệt vọng thét la kêu khóc, bà đều nghe được. Tôi nhỏ như vậy, sao bà nhẫn tâm…”
Cô trầm mặc, vẻ mặt không hề bi thương, nhẹ nhàng tiếp tục nói,
“Tôi chịu đủ dạy dỗ, không còn dám tiếp tục làm trái ý bà nữa.”
“Nhưng chính bà mới tà ác nhất. Bây giờ tôi không nghe lời bà nữa. Tôi sẽ khóc sẽ cười, sẽ ăn kẹo, sẽ mặc màu sắc rực rỡ còn sẽ thắt tóc. Bà đánh tôi đi, bà phạt tôi quỳ góc tường giam trong phòng tối đi!”
Cô cười nhạt, trong giọng nói bình tĩnh có một vẻ hết sức châm biếm,
“Lúc sắp chết lại nói với tôi hãy hạnh phúc? Bà có tư cách gì mong chờ tôi tốt hơn? Bởi vì bà, cuộc đời tôi đã sớm bị phá hủy.”
Ngôn Tố đi lên ôm cô vào lòng, muốn nói “Ai, đừng như vậy, đừng khóc”, nhưng lại hi vọng cô đừng kiềm nén, đừng như vậy, không bằng khóc một trận thật lớn. Nhưng cái gì anh cũng không nói ra, chỉ nhíu mày thật chặt, một sự vô lực sâu nặng.
Cô dựa trong lòng anh, ngơ ngác nhìn bầu trời, nước mắt chảy không ngừng, nhưng vẫn không có biểu hiện gì, khóc không thành tiếng. Cô vốn sẽ không bật khóc, từ nhỏ đã bị huấn luyện thành một người máy không có cảm xúc, cô sẽ không.
Cô khẽ nói: “Em không khó chịu, cũng không muốn khóc. Em chỉ hận họ, họ là người xấu, còn biến em thành một người xấu.”
Anh nắm tóc cô, kề sát vào gò má nóng bỏng đẫm nước mắt của cô: “Em không phải. Ai, em không phải.”
Cô chậm rãi lắc đầu: “Em phải. Em là con của họ. Tại sao em lại là con của họ? Đều do họ, em mới chịu vất vả như vậy, trốn đông trốn tây không ngóc đầu nổi; đều do họ, em phải mang theo tội ác toàn thân trả nợ cho họ. Họ thoải mái chết đi, nhưng em phải sống mỗi ngày làm những thí nghiệm mãi mãi không có kết thúc kia. Không thể dừng lại, không thể mê man. Không chế được thuốc giải, mỗi một mạng người vì họ mà chịu khổ vì họ mà chết đều phải tính trên đầu em!”
Trời càng ngày càng tối, gió lạnh gào thét, cô lạnh đến mức cả người run rẩy trong lòng anh.
Anh biết ngoài miệng cô nói hận họ, nhưng trong lòng bởi vì mẹ chết trong tay chính mình mà đeo sự áy náy nặng nề.
Anh cũng biết, cô chán ghét sự trói buộc và trách móc nặng nề của mẹ, căm hận sự tà ác và sai lầm của mẹ, nhưng cũng không thể bỏ mặc mà ôm đồm trách nhiệm còn sót lại. Không chỉ vì chuộc tội mà còn là vì lương tâm cô không thể chọn.
Cô dần dần mệt mỏi, không nói chuyện nữa, chỉ ôm anh, chỉ dựa trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô ít có cảm xúc không ổn định, cho dù là lúc này cũng không có.
Nhưng trái tim anh giống như bị ngâm trong nước biển và gió đêm, nặng nề, đau đớn nhưng bất lực.
Anh cúi đầu chống trên gò má đang run rẩy không ngừng của cô: “Ai, anh phải làm thế nào mới có thể làm cho em không còn khổ sở?”
#
Về đến nhà đã là 4 giờ sáng, ánh mặt trời mỏng manh lộ ra từ ngoài cửa sổ.
Ngôn Tố kéo rèm cửa thật dày lại, nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên mép giường, đèn ngủ lờ mờ, Chân Ái ôm Ngôn Tiểu Tố thật to co tròn lại trên giường anh.
Đêm nay yên lặng khóc, nhưng đã làm tiêu hao hết tất cả sức lực của cô, cô vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Bây giờ, cô yên lặng cọ trên gấu bông bên người, lông mi ẩm ướt.
Anh nhìn vệt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô, muốn sờ cô, cuối cùng sợ đánh thức cô. Muốn ôm cô ngủ, thấy cô rất vất vả mới ngủ yên, vẫn không đành lòng.
Anh đứng bên mép giường nhìn cô rất lâu, cho đến tận lúc cô từ từ ngủ say, mi tâm khẽ nhíu giãn ra, anh mới tắt đèn ngủ, đi đến bàn đọc sách nằm ngủ.
Đến tận khi di động trong túi rung một cái, anh dụi mắt tỉnh lại, không ngờ đã hơn mười giờ sáng. Rèm cửa dày, ánh sáng không vào được.
Anh rón rén đi đến mép giường, Chân Ái ôm cổ Ngôn Tiểu Tố, vẫn ngủ yên ổn như trước.
Đều nói sau khi khóc sẽ ngủ rất ngon.
Anh nhìn chằm chằm cái đầu lông xù lớn của Ngôn Tiểu Tố mấy giây, thầm nghĩ tên gấu khốn này rõ là còn may mắn hơn mình.
#
Ngôn Tố xuống lầu, L. J chờ anh ở thư viện, mặc áo thun quần jean đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa cao, rất gọn gàng, cùng cô gái thích ăn mặc trước sau như một kia như hai người khác nhau.
L. J quay đầu lại: “Cậu mới thức dậy?”
“Ừ.” Anh cầm một ly nước, vừa uống vừa tìm sách trên kệ.
Cô ấy rất lâu không nói: “Cậu đã yêu?”
Ngón tay Ngôn Tố quét qua sách, không quay đầu: “Không phải hôm đó đã gặp được sao?”
“Hôm đó là nhìn thấy, hôm nay là cảm giác được.” Trong mắt cô ấy thoáng qua vẻ cô đơn, “Tình yêu sẽ thay đổi tính tình của một người đàn ông, cho dù EQ của anh ta thấp.”
Cô ấy nhìn ra được, tính tình lạnh lùng xa cách ngày trước của anh đã dịu đi, gương mặt cũng không yên lặng như trước, trở nên dịu dàng.
Người đàn ông này đã không còn độc lai độc vãng nữa.
Tay Ngôn Tố dừng một chút, rũ mắt: “Câu này, tôi còn nhớ.”
“Thật tò mò, là cô gái nào có thể khiến cho người có EQ âm vô cùng như cậu động lòng?”
Anh không hề nghĩ ngợi, nâng mắt: “Cô gái của tôi.”
Cô gái đã định trước để cho anh?
Cô ấy sửng sốt, lại cười: “Cũng biết nói chuyện với cậu không đến mười câu, nhất định sẽ xuất hiện một câu không có đầu óc.”
“Cậu đến tìm tôi, không phải là để hỏi thăm tình hình gần đây chứ?”
L. J thu nụ cười, quay lại chuyện chính: “Tôi đã tìm được manh mối có liên quan đến Alex.”
“5 năm nay cậu vẫn luôn làm việc này?”
“Đúng vậy.” Cô ấy cười một cách cay đắng, “Tôi vẫn rất không có tiền đồ muốn biết rõ rốt cuộc tại sao anh ấy chết.”
“L. J...” Ngôn Tố nhớ đến chuyện năm đó, trong lòng ảm đạm, “Cậu...”
“Quá ngốc đúng không?” L. J nhìn trời, “Vì một tên khốn hủy diệt danh dự của tôi phiêu bạc nhiều năm như vậy để tìm kiếm nguyên nhân cái chết của anh ta.”
Ngôn Tố trầm mặc một lúc: “Cậu ta là một tên khốn rất thông minh.”
Cô ấy bật cười, lại từ từ thu lại: “S. A., chuyện dây trắng đen không phải là lỗi của cậu. Là anh ấy tự chọn cái chết, tôi chỉ muốn biết là ai đang dồn ép anh ấy. Trước khi chết anh ấy nói anh ấy bán mạng cho tổ chức S. P. A. Tôi điều tra được nguyên nhân một tỉ đô-la Mỹ anh ấy đánh cắp năm đó biến mất khỏi thế gian là do có người của tổ chức giúp anh ấy dời tiền đi. Nhưng sau đó Alex độc chiếm một mình.” Cô ấy khẽ cười, giọng nói khinh thường nhưng mang theo một ít kiêu hãnh, “Tên khốn này, lợi dụng người xong liền đá bay, thật đúng là phong cách của anh ấy.”
Ngôn Tố lặng lẽ không nói, anh không hiểu EQ đi nữa cũng nghe ra được ý của cô ấy.
Điều cô ấy canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chỉ có một vấn đề, có phải năm đó Alex thực sự yêu cô ấy hay không, hay là lợi dụng cô ấy sau đó đá bay?
Khi đó anh không hiểu tình cảm, không nhìn ra được bạn thân Alex có yêu L. J hay không; còn bây giờ, cũng không thể nào biết được nữa.
“Cậu tìm được tung tích khoản tiền kia rồi?”
“Không có. Tôi chỉ biết được nhóm người giúp dời tiền năm đó muốn tụ tập lại. Năm đó lúc bọn họ bày mưu, gặp nhau đeo mặt nạ, tên gọi dùng ám hiệu, mọi người không biết nhau. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt, có thể giả làm một thành viên bên trong để tìm hiểu thông tin. Nhưng thời gian hẹn của họ là vào Hạ Chí, đúng lúc trăng tròn. Cơ thể tôi...”
“Tôi đi.”
“S. A., cảm...”
“Cơ thể cậu có khỏe không?” Anh không có thói quen nói cảm ơn, ngắt lời cô ấy.
Cô ấy theo bản năng xoa xoa mắt: “Lúc cảm xúc không ổn định vẫn sẽ biến thành màu tím.”
“Chỗ bọn họ tụ tập tên là Silverland.”
Ngôn Tố sững sờ. Mật mã của anh trai Chân Ái cũng chỉ hướng Silverland, là trùng hợp sao?
Anh nghi ngờ trong lòng, nhưng không nói.
Hai người nghiên cứu một chút, Silverland thuộc khu du lịch đảo Willing ở cực bắc Alaska, là đảo và đá ngầm phần phía bắc của đảo. Thuộc tư nhân, không mở ra cho người ngoài. Nhưng năm nay chủ đảo thần bí tổ chức hoạt động giải đố, người đoán đúng có thể đi du lịch ngắm cảnh miễn phí trên đảo và đá ngầm, đồng thời ở trong lâu đài thần bí.
Chủ đảo giao hoạt động giải đố ột công ty du lịch đảm trách, chỉ có người ngồi du thuyền sang trọng đi đảo Willing mới có tư cách tham gia giải đố.
Lên thuyền mới có thể lấy được câu đố, nhưng Ngôn Tố và L. J cho rằng, đây sẽ là tín hiệu tụ tập của nhóm người năm đó.
Sau khi L. J nói hết chuyện cô ấy biết cho Ngôn Tố, định rời khỏi, lại thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới trước mặt, mặc váy trắng, tóc dài xõa ra, ôm một con gấu bông lông xù thật lớn.
Nét mặt cô gái rõ ràng, nhìn cô ấy, không tò mò, cũng không tìm tòi, ngừng một giây liền nhìn về phía Ngôn Tố.
Khóe môi Ngôn Tố khẽ nhếch: “Thức rồi sao?”
“Ừm.” Chân Ái đi về phía anh, đứng sát bên anh, sau đó không di chuyển nữa.
L. J khẽ nhướng mày. Hành động của Chân Ái quả thực giống như một đứa con nít, cô ấy có phần khó có thể tưởng tượng ra kiểu sống chung của cô và Ngôn Tố. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, họ ngủ cùng nhau rồi?
Vừa rồi ngược sáng, chờ Chân Ái đứng vững, L. J quan sát cô mấy lần, thực sự rất đẹp, một nét đẹp rất thoải mái tuyệt đối không tầm thường.
Cô ấy khẽ nhíu mày: “Có phải chúng ta đã gặp ở đâu không?”
Chân Ái ngước mắt, sau mấy giây xác định, lắc đầu: “Tôi không nhớ cô.”
“Có thể hỏi cô tên gì không?”
“Chân Ái.”
“Tên thật.”
Chân Ái im lặng, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.
Ngôn Tố nhíu mày: “L. J, cậu làm gì vậy?”
Cô ấy cười nhạt: “Tôi hỏi không lễ phép như vậy, nhưng cô ấy không tức giận.”
Ngôn Tố trả lời thay cô: “Cô ấy không có thói quen nói chuyện với người lạ.”
L. J làm khẩu hình với anh: “Tôi có thể cảm giác được cô ấy là người của tổ chức.”
Ngôn Tố không đáp, nhưng Chân Ái xem hiểu ngôn ngữ môi của cô ấy, tĩnh mịch: “Cô đã trúng chất độc tên AP3, 5 năm trước. Nhưng cô sống được đến bây giờ, xem ra là chất độc chậm phát tác.”
“Cô!”
Chân Ái thản nhiên giải thích: “Một giây trước cô nhất thời nóng lòng, đôi mắt lóe lên màu tím rất nhạt. Đây là đặc trưng điển hình của chất độc AP3, cô chắc là có bộ phận có năng lực đặc biệt và sức mạnh vượt xa người thường, cùng với một chút...”
Một chút đau đớn và tác dụng phụ người bình thường không thể nào hiểu được.
L. J kinh ngạc đến không nói nên lời.
Chân Ái ôm gấu bông, lẳng lặng nhìn cô ấy. Cách mấy giây, cảm thấy cô ấy đáng thương, bèn do dự tiến lên, giơ tay, học dáng vẻ Ngôn Tố vỗ vai cô, khẽ vỗ vai L. J, một cái, hai cái.
Sau đó chậm rãi quay lại bên cạnh Ngôn Tố, nói: “Trước kia tôi là người của tổ chức, nhưng đã trốn thoát.” Cô rũ mắt, giống như đi đến quyết định gì đó, lại ngước mắt, “Tôi nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải, chờ tôi thành công, cái đầu tiên giúp cô giải độc. Cho nên, xin cô hãy chịu đựng một thời gian nữa.”
Cô ôm gấu bông, cúi người thật thấp, “Xin lỗi cô, đã khiến cô chịu khổ.”
L. J cảm thấy hơi đau lòng. Qua nhiều ngày nhiều đêm như vậy, sự đau đớn như quái vật của cô ấy, thì ra có người hiểu, cũng có người đang cố gắng cứu vãn.
“Cũng cảm ơn cô.” Cô ấy mỉm cười, không nói thêm nữa, đi khỏi.
Chân Ái nhìn bóng lưng của cô ấy, hít sâu một hơi. Mặc dù cảm thấy khó chịu, mặc dù không cam lòng, nhưng đã khóc đã ầm ĩ, sau khi tỉnh lại vẫn muốn đi con đường chính xác.
Cô quay đầu mỉm cười với Ngôn Tố: “Anh yên tâm, bây giờ em rất tốt, em sẽ tiếp tục làm chuyện mà em cho là đúng.”
Vẻ mặt Ngôn Tố khó lường, gật đầu. Sự rung động trong lòng khó có thể diễn tả được bằng lời.
Tối qua đến sáng nay, đã trải qua sự thống khổ, phát tiết, căm hận, mê mang của cô, hiểu biết sự kiên định không ngừng sinh sôi của cô, một niềm tin dù thất bại bao nhiêu lần cũng không từ bỏ, anh có sự khẳng định trước nay chưa từng có, nếu cuộc đời này anh không phải cô độc một mình, vậy cô chính là vị trí sánh bước cùng anh.
Bình luận facebook