-
Chương 63
Chân Ái rúc ở trong chăn, ỉu xìu ngẩng đầu nhìn ra xa. Bên ngoài cửa sổ màu trắng là một màu xanh mãi mãi không thay đổi, xanh nhạt, xanh da trời, xanh ngọc, xanh đậm, xanh nước biển,…
Cô nặng nề ngã xuống gối, mơ mơ màng màng. Đây là ngày thứ mấy trên du thuyền rồi?
Mấy ngày trước, cô và Ngôn Tố ngồi du thuyền đi về phía bắc, nhưng cô bị say sóng, trên nôn dưới tiêu chảy, nằm bò mềm oặt ngủ mê man trên giường, không phân rõ ngày đêm.
Lần này lại không biết đã ngủ bao lâu, lờ mờ mở mắt, là buổi chiều nhỉ?
Ánh mặt trời rất tốt, chiếu sáng cả khoang thuyền ấm áp. Cô nghiêng đầu, ngẩn người nhìn về phía Ngôn Tố. Anh ngồi trên ghế bành bên chân giường, cầm sổ tay mang theo bên mình viết viết vẽ vẽ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đại dương phương bắc, rất cao rất xanh; bên góc giường là gương mặt an nhàn của anh, mặt mũi như tranh vẽ, một cảnh tự nhiên.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, tập trung cao độ, ngay cả yêu đương cũng vậy.
Cô ngơ ngác nhìn, thực sự rất thích dáng vẻ lúc anh chăm chú.
Tuy rằng mấy ngày nay đần độn, nhưng cảm giác với anh lờ mờ mà rõ ràng; hai ngày phản ứng say sóng nặng nhất kia, cô nôn đến mức bụng trống trơn không chịu ăn, anh ôm cô đút tới miệng, cô không nghe lời giãy trong lòng anh giận đến phát khóc, nhưng anh vẫn cố chấp và kiên nhẫn cầm muỗng, nhìn chằm chằm cô nuốt vào từng muỗng một;
Ban đêm cô khó chịu rên hừ hừ, anh ôm cô thì thầm, dỗ cô ngủ yên;
Ban ngày cô ngủ bao lâu, anh ngồi bên chân giường bấy lâu. Cô ngủ không ngon, khó chịu trở mình, anh liền thận trọng tới thấp giọng hỏi thăm.
Nhớ lại sự ấm áp và chăm sóc mấy ngày qua của anh, lòng Chân Ái mềm như nước mùa xuân, lại có chút vờ ngớ ngẩn, cô ngày trước cũng không phải là một cô gái yếu đuối.
Bắt đầu từ rất nhỏ, cảm mạo nóng sốt đều tự mình xách cái ghế nhỏ leo lên ngăn kéo tìm thuốc, tìm thuốc tiêm tự tiêm ình. Lúc chạy trốn, trật khớp tự mình nối, bị trúng đạn tự mình chữa…
Rất nhiều chuyện rõ ràng trước mắt, nhưng không hiểu sao việc say sóng nhỏ xíu khiến cô yếu ớt lại kén chọn ngang ngược như vậy.
Cô say sưa nhìn Ngôn Tố, có lẽ là có sự ỷ lại? Nhưng cô không khỏi lại cảm thấy áy náy, mấy ngày nay cô hành hạ Ngôn Tố quá sức chăng?
Cô vén chăn lên, dè dặt bò đến chân giường; Ngôn Tố nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngước mắt.
Anh vốn đang khẽ nhíu mày, ánh mắt dán trên quyển sổ, hờ hững và lạnh lùng. Giờ khắc này, mâu quang dời qua rơi trên gương mặt cô, một cách tự nhiên liền nhuộm một ý cười ấm áp.
Cô bò thẳng từ chân giường lên cái ghế bành của anh. Ngôn Tố thả quyển sổ, đưa tay đỡ cô, ôm cô vào lòng: “Còn khó chịu không?” Thanh âm của anh trong trẻo thông suốt giống như bầu trời xanh trên biển.
“Không.” Cô không chuyên tâm trả lời, tập trung tinh thần điều chỉnh vị trí trên ghế, cái mông nhỏ đẩy đẩy, tìm chỗ trống giữa hai chân anh ngồi xuống, lúc này mới hài lòng ôm cổ anh, kêu, “A Tố!”
“Ừ?” Anh thoáng không được tự nhiên nâng mông cô, dời vào trong một chút, cái ghế không lớn, hai người chen chúc có một sự mập mờ thất thường.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Cô nói, “Em đi thay quần áo.”
Anh hơi đỏ mặt, đứng lên: “Anh ra phòng khách chờ em.” Mặc dù hai người đã thành bạn trai bạn gái, nhưng hai bên vẫn còn hơi ngượng ngùng, việc tiếp xúc chỉ giới hạn ở hôn và ôm nhau.
“Ừm.” Cô thấp giọng đáp lại, vì mới vừa thức nên giọng mũi hơi nặng, nghe vào thật mềm mại, “Cảm ơn anh. Đều tại em mà anh không được chơi vui. Nghe nói trên thuyền có vũ hội và dạ tiệc.”
Anh đi đến cửa, quay lại cười, không hề tiếc nuối: “Anh vốn không thích chỗ đông người. Ngược lại…” Lời chưa nói ngậm ở bên miệng, ngược lại anh quý trọng quãng thời gian ở một mình cùng cô này.
Mặc dù cô bệnh nhưng vẫn may anh rất tỉnh táo.
#
Chân Ái thay quần áo xong, cùng đi ra khoang thuyền 1003.
Cô đứng ở mạn thuyền, dưới lòng bàn chân là biển cả tinh khiết như ngọc bích, bầu trời xanh nơi đường chân trời trong vắt, đẹp đến rung động lòng người.
Gió lạnh thổi đến, đầu óc cô hoàn toàn thư thái, cảm giác trì trệ và nặng nề trong nháy mắt bị gió thổi tan.
Cô nhìn mặt biển trong suốt xa xa, tâm trạng rất tốt: “Còn bao lâu thì đến bờ?”
“Sáng ngày mai.”
“Nhanh vậy à?” Chân Ái cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không tiếc, “Không phải có hoạt động giải đố sao?”
Anh chắp tay đứng bên lan can: “Anh đã điền rồi, cũng điền giúp em một tờ.”
“Câu đố và đáp án là gì?”
“Câu đố là sư tử, MIT, thứ Hai và thiên tài.”
“Đây là cái gì?” Chân Ái nhíu mày.
“Một khoản tiền.”
Chân Ái đột nhiên hiểu ra: “Một tỉ đô-la Mỹ bị mất của ngân hàng! Alex là bạn học của anh, vậy anh ấy chính là sinh viên của MIT; sư tử là biểu tượng lá cờ của ngân hàng trung ương; ngân hàng bị cướp ngày thứ Hai; anh ấy là một tội phạm thiên tài.”
“Thông minh.” Anh mỉm cười.
Mặt Chân Ái ửng đỏ, di chuyển đến bên cạnh anh: “Tại sao lại ra câu đố này? Không phải là người cướp ngân hàng năm đó hẹn đến đảo chia tiền chứ?”
“Chiến lợi phẩm lớn có thể trực tiếp đi, không cần làm cho phức tạp như vậy.” Anh nói, “Năm đó sau khi Alex cướp tiền, dựa vào sức mạnh của một số người giấu đi để trốn sóng gió. Chờ lúc chia tiền sau đó, cậu ta cuốn tiền không thấy đâu nữa. L. J nói những người này vẫn còn đang tìm khoản tiền kia, ước chừng trước đó mỗi người đều tìm một mình, dù sao tự mình tìm được cũng không cần chia cho người khác. Nhưng qua nhiều năm không có manh mối nên muốn tụ tập chung một chỗ nghĩ biện pháp. Bọn họ đều là người có máu mặt trong xã hội, năm đó làm việc dùng biệt hiệu, không biết nhau. Muốn tụ tập cũng chỉ có thể thông qua câu đố.”
Chân Ái nhíu mày: “Nếu họ đều có máu mặt, vậy cùng nhau tụ tập không sợ danh dự đều bị hủy sao?”
“Không phải hai người chúng ta cũng có thể lên đảo sao? Lần này lên đảo, trừ người giúp Alex năm đó còn có những người khác.”
Chân Ái bừng tỉnh: “Cũng phải, cho dù là đồng phạm thực sự thì cũng có thể nói là năm đó xem tin tức mới biết chuyện này.”
Ngôn Tố không nói tiếp. Alex vì để tiền không rơi vào tay tổ chức S. P. A. mà tìm người giúp đỡ. Lần này lên đảo, trừ những người đó ra, đoán chừng còn có người của chính phủ, họ cũng vẫn luôn tìm số tiền này.
Vậy, người của tổ chức có thể đến không?
Ngôn Tố không sợ S. P. A., thậm chí còn hơi mong đợi được giao đấu cùng họ, nhưng lần này, anh thầm hi vọng đừng gặp phải trên đảo.
Anh nhìn về phía Chân Ái, cô gái đang đưa tay nắm lấy gió trên mặt biển.
Anh không khỏi lo lắng cô sẽ bị gió thổi đi, dự cảm bất thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, anh đã không dám hỏi cô.
Chân Ái bắt gió biển một hồi, dừng lại: “Chẳng phải có rất nhiều người xấu cùng lên đảo với chúng ta?”
Anh phối hợp nói: “Đúng vậy, rất nhiều. Em sợ không?”
“Không sợ!” Cô xoay người đối mặt với anh, mím môi, “Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ?”
Gió biển thổi vù vù, trên biển xanh, gương mặt thanh tú trắng nõn của cô đẹp đến say lòng người. Anh quả thật muốn hôn cô, nhưng nơi công cộng anh vẫn biết kiềm chế, chỉ nhìn cái trán trơn bóng của cô, liền im lặng thu ánh mắt.
Nhưng giây tiếp theo, nhớ đến vấn đề đã quấy nhiễu rất lâu, anh bỗng nhiên có một cảm giác không nói ra được. Alex và anh trai Chân Ái có quan hệ thế nào?
Anh và L. J vẫn không hiểu tại sao Alex phải cướp nhiều tiền như vậy. Nhiệm vụ của tổ chức? -Tại sao giấu tiền đi? Không phải tự tìm cái chết sao?
Lấy cá tính và chỉ số IQ của Alex, cậu ta hẳn biết rõ số tiền này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, không phải là tài sản mà là tai họa. Nếu như cậu ta thực sự là anh trai Chân Ái, cậu ta không thể nào khinh suất mà trực tiếp để lại cho cô như vậy.
Ngôn Tố hi vọng lần này lên đảo không có một tỉ kia rơi xuống; hi vọng thứ Chân Ái tìm được là kỉ niệm khác anh trai để lại cho cô. Hi vọng nhất, Alex tuyệt đối đừng là anh trai của Chân Ái, tuyệt đối đừng.
#
Khoang thuyền 1004 kéo rèm cửa thật dày, trong phòng chỉ được chiếu sáng bằng một cái đèn bàn mờ.
Hai người đàn ông không thấy rõ thân hình ngồi trên sofa trong bóng tối, trên bàn có hai ly rượu đá, một chồng ảnh, trong đó đều không ngoại lệ có một cô gái.
Trong trò chơi, người đàn ông trẻ tuổi chạm môi của cô gái mặc trang phục thỏ; dưới ánh mặt trời, người đàn ông một tay ôm một con gấu bông lông xù lớn, cúi người hôn cô gái ngồi trên ghế dài trắng, cô gái có mái tóc dài mặc váy trắng, ngước đầu đón nhận; anh ta cùng cô ăn kem mua sô-cô-la…
Người trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt.
“A, em không đồng ý việc anh lên đảo. Anh đã dùng tin tức để dụ mấy người này, một mình Tau cũng đủ thanh trừng rồi, căn bản không cần anh.” Hắn không tập trung nói, “Em hi vọng anh đừng làm theo cảm tính. Little C đi thì anh liền muốn đi theo? Nếu như xuất hiện nguy hiểm như lần trước, nếu anh chơi xong, em cũng lười quản lý tổ chức lớn như vậy.”
Hắn chậm rãi uống một hớp rượu, “Anh biết, hứng thú lớn nhất của em là… ở trong phòng thí nghiệm.”
A không để ý, cầm lấy một tấm hình – bóng lưng thay quần áo của cô gái, mái tóc dài như thác, đeo lỗ tai thỏ, nước da lưng và vòng eo trắng thanh như ngọc, váy ngắn chưa kịp mặc lên, phía dưới là chiếc quần lót trắng không che được mông và đôi chân hấp dẫn thon dài.
Thanh âm hắn lạnh đến xương tủy: “Ai chụp?”
B đến gần xem thử, chậc chậc lưỡi, lại nâng nâng mày: “Chắc là cấp dưới của cấp dưới của Q…”
“Làm hắn biến mất!”
B không hề ngạc nhiên, cười xa xôi: “Little C của chúng ta đương nhiên không thể để cho kẻ khác nhìn.” Hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vén rèm ra một chút: “Để Tau giết cái đứa tên S. A. mang C về đi. Em nhớ cô ấy muốn chết.”
Đôi mắt A âm trầm như trời đổ mưa: “Không, anh thích cách chết bị cô lập hoàn toàn của Chace hơn.”
B ngẩn người, chợt nở nụ cười: “Nghe nói cô gái bị cậu ta lợi dụng kia hận cậu ta cả đời.”
Cô nặng nề ngã xuống gối, mơ mơ màng màng. Đây là ngày thứ mấy trên du thuyền rồi?
Mấy ngày trước, cô và Ngôn Tố ngồi du thuyền đi về phía bắc, nhưng cô bị say sóng, trên nôn dưới tiêu chảy, nằm bò mềm oặt ngủ mê man trên giường, không phân rõ ngày đêm.
Lần này lại không biết đã ngủ bao lâu, lờ mờ mở mắt, là buổi chiều nhỉ?
Ánh mặt trời rất tốt, chiếu sáng cả khoang thuyền ấm áp. Cô nghiêng đầu, ngẩn người nhìn về phía Ngôn Tố. Anh ngồi trên ghế bành bên chân giường, cầm sổ tay mang theo bên mình viết viết vẽ vẽ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đại dương phương bắc, rất cao rất xanh; bên góc giường là gương mặt an nhàn của anh, mặt mũi như tranh vẽ, một cảnh tự nhiên.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, tập trung cao độ, ngay cả yêu đương cũng vậy.
Cô ngơ ngác nhìn, thực sự rất thích dáng vẻ lúc anh chăm chú.
Tuy rằng mấy ngày nay đần độn, nhưng cảm giác với anh lờ mờ mà rõ ràng; hai ngày phản ứng say sóng nặng nhất kia, cô nôn đến mức bụng trống trơn không chịu ăn, anh ôm cô đút tới miệng, cô không nghe lời giãy trong lòng anh giận đến phát khóc, nhưng anh vẫn cố chấp và kiên nhẫn cầm muỗng, nhìn chằm chằm cô nuốt vào từng muỗng một;
Ban đêm cô khó chịu rên hừ hừ, anh ôm cô thì thầm, dỗ cô ngủ yên;
Ban ngày cô ngủ bao lâu, anh ngồi bên chân giường bấy lâu. Cô ngủ không ngon, khó chịu trở mình, anh liền thận trọng tới thấp giọng hỏi thăm.
Nhớ lại sự ấm áp và chăm sóc mấy ngày qua của anh, lòng Chân Ái mềm như nước mùa xuân, lại có chút vờ ngớ ngẩn, cô ngày trước cũng không phải là một cô gái yếu đuối.
Bắt đầu từ rất nhỏ, cảm mạo nóng sốt đều tự mình xách cái ghế nhỏ leo lên ngăn kéo tìm thuốc, tìm thuốc tiêm tự tiêm ình. Lúc chạy trốn, trật khớp tự mình nối, bị trúng đạn tự mình chữa…
Rất nhiều chuyện rõ ràng trước mắt, nhưng không hiểu sao việc say sóng nhỏ xíu khiến cô yếu ớt lại kén chọn ngang ngược như vậy.
Cô say sưa nhìn Ngôn Tố, có lẽ là có sự ỷ lại? Nhưng cô không khỏi lại cảm thấy áy náy, mấy ngày nay cô hành hạ Ngôn Tố quá sức chăng?
Cô vén chăn lên, dè dặt bò đến chân giường; Ngôn Tố nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngước mắt.
Anh vốn đang khẽ nhíu mày, ánh mắt dán trên quyển sổ, hờ hững và lạnh lùng. Giờ khắc này, mâu quang dời qua rơi trên gương mặt cô, một cách tự nhiên liền nhuộm một ý cười ấm áp.
Cô bò thẳng từ chân giường lên cái ghế bành của anh. Ngôn Tố thả quyển sổ, đưa tay đỡ cô, ôm cô vào lòng: “Còn khó chịu không?” Thanh âm của anh trong trẻo thông suốt giống như bầu trời xanh trên biển.
“Không.” Cô không chuyên tâm trả lời, tập trung tinh thần điều chỉnh vị trí trên ghế, cái mông nhỏ đẩy đẩy, tìm chỗ trống giữa hai chân anh ngồi xuống, lúc này mới hài lòng ôm cổ anh, kêu, “A Tố!”
“Ừ?” Anh thoáng không được tự nhiên nâng mông cô, dời vào trong một chút, cái ghế không lớn, hai người chen chúc có một sự mập mờ thất thường.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Cô nói, “Em đi thay quần áo.”
Anh hơi đỏ mặt, đứng lên: “Anh ra phòng khách chờ em.” Mặc dù hai người đã thành bạn trai bạn gái, nhưng hai bên vẫn còn hơi ngượng ngùng, việc tiếp xúc chỉ giới hạn ở hôn và ôm nhau.
“Ừm.” Cô thấp giọng đáp lại, vì mới vừa thức nên giọng mũi hơi nặng, nghe vào thật mềm mại, “Cảm ơn anh. Đều tại em mà anh không được chơi vui. Nghe nói trên thuyền có vũ hội và dạ tiệc.”
Anh đi đến cửa, quay lại cười, không hề tiếc nuối: “Anh vốn không thích chỗ đông người. Ngược lại…” Lời chưa nói ngậm ở bên miệng, ngược lại anh quý trọng quãng thời gian ở một mình cùng cô này.
Mặc dù cô bệnh nhưng vẫn may anh rất tỉnh táo.
#
Chân Ái thay quần áo xong, cùng đi ra khoang thuyền 1003.
Cô đứng ở mạn thuyền, dưới lòng bàn chân là biển cả tinh khiết như ngọc bích, bầu trời xanh nơi đường chân trời trong vắt, đẹp đến rung động lòng người.
Gió lạnh thổi đến, đầu óc cô hoàn toàn thư thái, cảm giác trì trệ và nặng nề trong nháy mắt bị gió thổi tan.
Cô nhìn mặt biển trong suốt xa xa, tâm trạng rất tốt: “Còn bao lâu thì đến bờ?”
“Sáng ngày mai.”
“Nhanh vậy à?” Chân Ái cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không tiếc, “Không phải có hoạt động giải đố sao?”
Anh chắp tay đứng bên lan can: “Anh đã điền rồi, cũng điền giúp em một tờ.”
“Câu đố và đáp án là gì?”
“Câu đố là sư tử, MIT, thứ Hai và thiên tài.”
“Đây là cái gì?” Chân Ái nhíu mày.
“Một khoản tiền.”
Chân Ái đột nhiên hiểu ra: “Một tỉ đô-la Mỹ bị mất của ngân hàng! Alex là bạn học của anh, vậy anh ấy chính là sinh viên của MIT; sư tử là biểu tượng lá cờ của ngân hàng trung ương; ngân hàng bị cướp ngày thứ Hai; anh ấy là một tội phạm thiên tài.”
“Thông minh.” Anh mỉm cười.
Mặt Chân Ái ửng đỏ, di chuyển đến bên cạnh anh: “Tại sao lại ra câu đố này? Không phải là người cướp ngân hàng năm đó hẹn đến đảo chia tiền chứ?”
“Chiến lợi phẩm lớn có thể trực tiếp đi, không cần làm cho phức tạp như vậy.” Anh nói, “Năm đó sau khi Alex cướp tiền, dựa vào sức mạnh của một số người giấu đi để trốn sóng gió. Chờ lúc chia tiền sau đó, cậu ta cuốn tiền không thấy đâu nữa. L. J nói những người này vẫn còn đang tìm khoản tiền kia, ước chừng trước đó mỗi người đều tìm một mình, dù sao tự mình tìm được cũng không cần chia cho người khác. Nhưng qua nhiều năm không có manh mối nên muốn tụ tập chung một chỗ nghĩ biện pháp. Bọn họ đều là người có máu mặt trong xã hội, năm đó làm việc dùng biệt hiệu, không biết nhau. Muốn tụ tập cũng chỉ có thể thông qua câu đố.”
Chân Ái nhíu mày: “Nếu họ đều có máu mặt, vậy cùng nhau tụ tập không sợ danh dự đều bị hủy sao?”
“Không phải hai người chúng ta cũng có thể lên đảo sao? Lần này lên đảo, trừ người giúp Alex năm đó còn có những người khác.”
Chân Ái bừng tỉnh: “Cũng phải, cho dù là đồng phạm thực sự thì cũng có thể nói là năm đó xem tin tức mới biết chuyện này.”
Ngôn Tố không nói tiếp. Alex vì để tiền không rơi vào tay tổ chức S. P. A. mà tìm người giúp đỡ. Lần này lên đảo, trừ những người đó ra, đoán chừng còn có người của chính phủ, họ cũng vẫn luôn tìm số tiền này.
Vậy, người của tổ chức có thể đến không?
Ngôn Tố không sợ S. P. A., thậm chí còn hơi mong đợi được giao đấu cùng họ, nhưng lần này, anh thầm hi vọng đừng gặp phải trên đảo.
Anh nhìn về phía Chân Ái, cô gái đang đưa tay nắm lấy gió trên mặt biển.
Anh không khỏi lo lắng cô sẽ bị gió thổi đi, dự cảm bất thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, anh đã không dám hỏi cô.
Chân Ái bắt gió biển một hồi, dừng lại: “Chẳng phải có rất nhiều người xấu cùng lên đảo với chúng ta?”
Anh phối hợp nói: “Đúng vậy, rất nhiều. Em sợ không?”
“Không sợ!” Cô xoay người đối mặt với anh, mím môi, “Có anh ở đây, em sợ cái gì chứ?”
Gió biển thổi vù vù, trên biển xanh, gương mặt thanh tú trắng nõn của cô đẹp đến say lòng người. Anh quả thật muốn hôn cô, nhưng nơi công cộng anh vẫn biết kiềm chế, chỉ nhìn cái trán trơn bóng của cô, liền im lặng thu ánh mắt.
Nhưng giây tiếp theo, nhớ đến vấn đề đã quấy nhiễu rất lâu, anh bỗng nhiên có một cảm giác không nói ra được. Alex và anh trai Chân Ái có quan hệ thế nào?
Anh và L. J vẫn không hiểu tại sao Alex phải cướp nhiều tiền như vậy. Nhiệm vụ của tổ chức? -Tại sao giấu tiền đi? Không phải tự tìm cái chết sao?
Lấy cá tính và chỉ số IQ của Alex, cậu ta hẳn biết rõ số tiền này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, không phải là tài sản mà là tai họa. Nếu như cậu ta thực sự là anh trai Chân Ái, cậu ta không thể nào khinh suất mà trực tiếp để lại cho cô như vậy.
Ngôn Tố hi vọng lần này lên đảo không có một tỉ kia rơi xuống; hi vọng thứ Chân Ái tìm được là kỉ niệm khác anh trai để lại cho cô. Hi vọng nhất, Alex tuyệt đối đừng là anh trai của Chân Ái, tuyệt đối đừng.
#
Khoang thuyền 1004 kéo rèm cửa thật dày, trong phòng chỉ được chiếu sáng bằng một cái đèn bàn mờ.
Hai người đàn ông không thấy rõ thân hình ngồi trên sofa trong bóng tối, trên bàn có hai ly rượu đá, một chồng ảnh, trong đó đều không ngoại lệ có một cô gái.
Trong trò chơi, người đàn ông trẻ tuổi chạm môi của cô gái mặc trang phục thỏ; dưới ánh mặt trời, người đàn ông một tay ôm một con gấu bông lông xù lớn, cúi người hôn cô gái ngồi trên ghế dài trắng, cô gái có mái tóc dài mặc váy trắng, ngước đầu đón nhận; anh ta cùng cô ăn kem mua sô-cô-la…
Người trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt.
“A, em không đồng ý việc anh lên đảo. Anh đã dùng tin tức để dụ mấy người này, một mình Tau cũng đủ thanh trừng rồi, căn bản không cần anh.” Hắn không tập trung nói, “Em hi vọng anh đừng làm theo cảm tính. Little C đi thì anh liền muốn đi theo? Nếu như xuất hiện nguy hiểm như lần trước, nếu anh chơi xong, em cũng lười quản lý tổ chức lớn như vậy.”
Hắn chậm rãi uống một hớp rượu, “Anh biết, hứng thú lớn nhất của em là… ở trong phòng thí nghiệm.”
A không để ý, cầm lấy một tấm hình – bóng lưng thay quần áo của cô gái, mái tóc dài như thác, đeo lỗ tai thỏ, nước da lưng và vòng eo trắng thanh như ngọc, váy ngắn chưa kịp mặc lên, phía dưới là chiếc quần lót trắng không che được mông và đôi chân hấp dẫn thon dài.
Thanh âm hắn lạnh đến xương tủy: “Ai chụp?”
B đến gần xem thử, chậc chậc lưỡi, lại nâng nâng mày: “Chắc là cấp dưới của cấp dưới của Q…”
“Làm hắn biến mất!”
B không hề ngạc nhiên, cười xa xôi: “Little C của chúng ta đương nhiên không thể để cho kẻ khác nhìn.” Hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vén rèm ra một chút: “Để Tau giết cái đứa tên S. A. mang C về đi. Em nhớ cô ấy muốn chết.”
Đôi mắt A âm trầm như trời đổ mưa: “Không, anh thích cách chết bị cô lập hoàn toàn của Chace hơn.”
B ngẩn người, chợt nở nụ cười: “Nghe nói cô gái bị cậu ta lợi dụng kia hận cậu ta cả đời.”
Bình luận facebook