-
Chương 67
11 tượng sáp chỉ còn lại 10, mỗi cái đều là tư thế vô hồn giống như trước. Sau khi cúp điện, không thấy tượng sáp tay đua vốn ở giữa diễn viên và tác giả.
Người mẫu ngồi đối diện diễn viên, cho nên liếc mắt liền phát hiện một khoảng trống. Ánh nến tỏa ra một cái bóng lớn trên tường, ngoại trừ lỗ rộng vô cùng nổi bật kia.
Võ sĩ quyền anh ngồi đối diện tay đua cũng phát hiện bất thường đầu tiên, sờ đầu hỏi: “Ai ôm tượng sáp của tay đua đi thế?”
Không có ai trả lời.
Dưới giá cắm nến chập chờn, thức ăn ngon trên bàn ăn không có ánh sáng nhìn qua xấu xí và bẩn thỉu, giống như xác động vật và thực vật thối rữa.
Ngoài cửa sổ lại có một tia sét, mặt của tác giả dưới ánh sáng trắng vô cùng méo mó: “Không chỉ thiếu tượng sáp, còn thiếu, thiếu một người.”
Mọi người hồi hộp, vội vàng kiểm tra số người. Nhưng quá nhiều người, trong lúc nhất thời không biết rõ.
Tác giả gần như khóc lên: “Bác sĩ, không thấy bác sĩ!”
Chân Ái từ trong lòng Ngôn Tố ngẩng đầu, bác sĩ rõ ràng đứng bên cạnh giáo viên mầm non.
Luật sư bên cạnh tác giả cũng nói: “Anh đần rồi sao, bác sĩ đang đứng đằng kia kìa!”
Tác giả nắm tóc, chỉ vào bóng người đối diện la to: “Không, bác sĩ chết rồi!”
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhiều bóng người, bác sĩ sắc mặt trắng bệch đứng thẳng, tư thế cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng và kinh hoàng, mở miệng giống như muốn nói gì đó. Một con dao nhỏ cắm trên ngực anh ta, áo gần buồng tim máu me đầm đìa.
Giáo viên mầm non liên tiếp thét lên lùi về sau, thoáng cái đụng vào Chân Ái; Chân Ái vững vàng đỡ lấy cô ấy, cầm giá nến trên bàn đi tới.
Võ sĩ quyền anh bên kia khẽ đẩy bác sĩ: “Này, anh không sao…” Lời còn chưa dứt, bác sĩ giống như một cánh cửa cứng ngắc ngã thẳng ra sau. “Ầm” một tiếng, đầu anh ta đụng vào bức tường, đầu ngón chân vướng vào ghế, cơ thể kéo thẳng, cùng sàn nhà và bức tường tạo thành một hình tam giác hoàn mỹ.
Không phải là bác sĩ, là tượng sáp.
Mọi người quả thực không biết nên vui mừng hay sợ hãi.
Chân Ái cầm giá nến đi tới bên cạnh tượng sáp, sờ “máu” và “dao” trên ngực nó, quay đầu: “Máu là sốt cà chua, dao là dao dùng trong bữa cơm tây.”
Sau mấy giây yên lặng, người dẫn chương trình ném khăn ăn lên bàn: “Ai đùa kiểu này vậy? Thật nhàm chán!”
“Đùa?” Người mẫu liếc anh ta, cười khẩy, “Vậy bác sĩ đang ở đâu?”
Trong phòng ăn rộng lớn trống rỗng, mọi người trầm mặc.
Quản gia đặt giá nến trong tay lên bàn: “Mỗi người chỉ có một bộ đồ ăn, dao ăn trên ngực tượng sáp bác sĩ là của ai?”
Mọi người nhao nhao kiểm tra: “Không phải của tôi!”
Chỉ có võ sĩ quyền anh nhìn chằm chằm cái đĩa của mình, sững sờ: “Dao của tôi đâu rồi?”
Diễn viên khẽ xì: “Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa?”
Võ sĩ quyền anh sốt ruột, thanh âm hùng hồn: “Không phải tôi!”
Luật sư vội vàng giảng hòa: “Bây giờ không phải lúc tranh luận chuyện này! Bác sĩ đi đâu rồi?”
Người dẫn chương trình đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Hay là anh ta ôm tượng sáp của tay đua trốn đi?”
Giáo viên mầm non thì đề nghị: “Có cần đi tìm anh ta không?”
“Không cần.” Ngôn Tố vẫn luôn im lặng mở miệng, “Anh ta ở trong căn phòng này.”
Mọi người nghe nói, nhìn bốn phía, nhưng ngoại trừ đám tượng sáp kì dị và chính họ ra thì không hề có bóng dáng bác sĩ. Ngược lại là mấy cái bóng đen thui chiếu trên bức tường, mỗi lần quay đầu nhìn đều dọa người.
Chân Ái cầm giá nến đi về đứng vững bên cạnh Ngôn Tố.
Ngôn Tố: “Cửa sổ phòng ăn đều khóa, chỉ có một cánh cửa, trên cửa có treo một cái chuông nhỏ, nếu anh ta đã đi ra ngoài thì chuông sẽ vang lên. Nhưng ngoại trừ người hầu gái vừa rồi ra ngoài kiểm tra nguồn điện thì chuông không hề vang lên.”
Diễn viên mỉm cười nghiêng đầu: “Vẫn là nhà logic học thông minh.”
Ngôn Tố không nói gì, loại chuyện dùng đầu ngón chân vẫn có thể nghĩ ra cũng đáng khen sao? Anh nhìn mấy người đàn ông, gần như ra lệnh: “Nâng bàn ăn lên!”
Mấy người đàn ông cùng nhau nâng bàn lên, khăn trải bàn dài lướt qua thảm trải sàn, lộ ra hai bóng người thẳng tắp.
Trên tấm thảm hoa nở rộ, tượng sáp tay đua và bác sĩ thật nằm thẳng không nhúc nhích.
Chân Ái đi về phía trước, từng bước một, ánh nến chiếu sáng hai gương mặt thảm thương.
Dưới đất, bác sĩ thật giống như tượng sáp vừa rồi, sắc mặt xám xịt, mở miệng như muốn nói gì đó, một con dao nhỏ cắm trên ngực, ngực nhuộm một mảng máu lớn.
Võ sĩ quyền anh nóng nảy đi tới: “Đừng dọa người nữa!” Anh ta ngồi xổm xuống lắc con dao nhỏ trên ngực bác sĩ, “Đúng là giống mà, sao dính lên được, rút cũng không được…”
Anh ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi về sau: “Là thật! Dao thật, máu thật!”
Những người còn lại mặt mũi trắng bệch, trố mắt nhìn nhau.
Chân Ái đi tới, nhấn động mạch cảnh của anh ta; “Chết rồi, vẫn còn hơi ấm.” Lại nhìn vết thương của anh ta, “Lưỡi dao đâm chuẩn vào tim.”
Giáo viên mầm non sửng sốt: “Chuyện này sao có thể?”
“Có gì không thể?” Chân Ái đứng lên, nhàn nhạt nói, “Hung thủ ở ngay tại đây.”
Cô quay đầu nhìn Ngôn Tố, người sau khẽ gật đầu với cô.
Mọi người im lặng không nói, toàn bộ nhíu mày tự suy nghĩ.
Tác giả dè dặt: “Lỡ như đây là lời nguyền của lâu đài thì sao?
“Tôi tuyệt đối không tin lời nguyền có thể giết người!” Trên mặt quản gia mang theo sự giận dữ. Nói cho cùng, thứ cần để hấp dẫn khách du lịch là truyền thuyết kinh dị, còn vụ án giết người thực sự sẽ khiến khách du lịch do dự, “Nhất định là các người có ai đó bất mãn với bác sĩ.”
Người dẫn chương trình nhanh miệng phản bác: “Chúng tôi vô tình gặp được nhau rồi kết bạn, trước kia chưa từng gặp, sao có thể có thù chứ?”
“Anh!” Quản gia cứng họng.
“Tôi đồng ý với ý kiến của quản gia.” Ngôn Tố nhàn nhạt nói, “Hung khí là dao phẫu thuật sắc bén mà bác sĩ ngoại khoa sử dụng, dao được đem tới trước, khớp với nghề của bác sĩ. Đây là một vụ án giết người có mưu tính trước.”
Vài câu ít ỏi đã xác định được cái chết của bác sĩ.
Giọng nói vừa rơi, đèn thủy tinh lập lòe, phòng ăn lại sáng rực.
Toàn cảnh xác chết ở giữa thảm trải sàn trở nên rõ ràng và đáng sợ. Nhưng ánh mắt của mọi người lập tức bị tượng sáp của tay đua hấp dẫn. Đó là một gương mặt vô cùng thê thảm, đầu bị vẽ tơi tả, dính đầy sốt cà chua “máu chảy đầm đìa”.
Ngôn Tố liếc mắt một cái, có thể đoán tay đua chưa lộ mặt đã chết ở một nơi nào đó, rất có thể giống như tượng sáp này, gương mặt hoàn toàn thay đổi.
Nếu quả thật như vậy, chuỗi mật mã trên bàn ăn này là như thế nào?
Cái chết của tay đua có thể là trước khi mọi người thấy mật mã Caesar, còn cái chết của bác sĩ là có dự tính trước, hoàn toàn không phải do mật mã.
Nói như vậy, trước khi tác dụng đe dọa của mật mã phát huy hiệu lực, ở đây đã có người nổi lên sát tâm.
Nếu như vậy thì phải phân tích toàn bộ câu chuyện lại lần nữa. Chuỗi mật mã này rốt cuộc là do người của tổ chức để lại, hay là do một kẻ phản bội nào đó ở đây lợi dụng cách giao lưu mật mã diễu võ giương oai, giả làm tổ chức để tạo áp lực?
Vẻ mặt Ngôn Tố lạnh lẽo, có vẻ không hài lòng.
Tòa lâu đài này, tình hình biến hóa mỗi khoảnh khắc cũng có thể khiến anh phủ định giả thuyết và suy luận trước đó, lại làm lại lần nữa. Loại cảm giác kích thích vừa khiêu chiến này, anh thực sự rất thích!
Mọi người đều sa sầm mặt, không có bất kì biểu hiện gì.
“Báo cảnh sát đi!” Giáo viên mầm non phản ứng đầu tiên, nhưng, “Không có tín hiệu?”
Người hầu gái giải thích: “Ở đây không phủ sóng di động.”
“Điện thoại thì sao? Các ông và chủ nhân liên lạc thế nào?’
Quản gia nói đâu ra đấy: “Trạm phát điện báo trên tòa tháp, chỉ có một băng tần cố định, không thể trao đổi với bên ngoài. Chỉ có thể thụ động tiếp nhận, không thể chủ động liên lạc với chủ nhân.”
Võ sĩ quyền anh cáu kỉnh, trách móc: “Không thể nào, ai lại ở cái chỗ ngăn cách với thế giới này chứ! Ông nói dối, nhất định là ông!” Anh ta túm lấy cổ áo quản gia kéo ông ta lên.
Người dẫn chương trình và luật sư đồng thời can ngăn: “Anh bình tĩnh một chút đi!”
Quản gia thoát khỏi sự trói buộc của võ sĩ quyền anh, ông ta cắn răng sửa lại cổ áo âu phục, cho rằng võ sĩ quyền anh sỉ nhục nghề nghiệp của ông ta, giận đến sắc mặt tái mét:
“Khốn nạn thô lỗ! Tôi cả đời ở đây, yêu thương nghề nghiệp và tòa lâu đài này, cuộc sống đã qua của tôi rất có tôn nghiêm! Loại côn đồ vô nghĩa như anh mới nhàm chán!”
Luật sư vẫn bình tĩnh: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, cũng không cần sốt suột. Giữ lại hiện trường lúc này đi, đợi sáng mai sẽ ngồi thuyền đi báo cảnh sát.”
Những người còn lại bàn bạc không ra biện pháp khác, đành phải nghe lời anh ta.
Người hầu gái thấy vậy, nói: “Vậy tôi dẫn mọi người đến phòng riêng cất hành lý!”
Mọi người đi theo người hầu gái và quản gia đến phòng.
13 căn phòng xếp ra hình vòng cung, không thẳng, cũng không bằng, giống như trò chơi xếp gỗ đan xen. Mỗi cửa phòng đều có một hành lang sâu không thấy đáy, hai bên là vô số cánh cửa đóng chặt.
Quản gia giải thích, nếu 13 người đi dọc theo 13 hành lang đi đến cùng, cuối cùng sẽ tụ tập trong đại sảnh, cũng chính là 13 hành lang họ thấy lúc mới vừa vào lâu đài.
Nhưng ông ta nhắc nhở, trong hành lang có rất nhiều ngã rẽ, rất dễ bị lạc đường, không nên tự ý đi. Nếu muốn đến đại sảnh, tốt nhất là đi vòng qua phòng ăn.
Mọi người mang tâm sự riêng trở về phòng mình.
#
Chân Ái đóng cửa phòng, cảm thấy lo lắng. Bây giờ nhìn, cái chết của bác sĩ chắc là báo thù. Nhưng chuỗi mật mã Caesar kia là mật mã sơ cấp nhóm bên ngoài của tổ chức, khóa bí mật là tên cô trong tổ chức. Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đang nghĩ, có người gõ cửa “thùng thùng thùng”, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.
“Ai đó?” Chân Ái hỏi.
Bên ngoài trầm mặc một giây, hình như mất hứng: “Ngoài anh ra thì còn ai?”
Chân Ái lập tức nhảy khỏi ghế đi mở cửa, liền thấy Ngôn Tố kéo cái va li nhỏ màu đen, chắn thẳng tắp ở cửa.
Cô yên lặng liếc nhìn va li bên chân anh, ngập ngừng nửa giây: “Anh… làm gì?”
Vẻ mặt Ngôn Tố nhàn nhạt, kiêu ngạo nâng cằm: “Đến bảo vệ em!
Anh dự đoán đôi mắt đen xinh đẹp của Chân Ái giờ phút này hẳn là lóe lên sự chờ mong dịu dàng, nhưng không có. Chân Ái không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Tại sao phải bảo vệ em?”
Ngôn Tố hơi cứng đờ, nghiêm mặt nói: “Vừa sấm vừa sét, anh lo em sợ hãi!”
Chân Ái nhíu mi tâm, càng không hiểu: “Sấm sét không phải là hai đám mây trái điện tích va vào nhau đánh nhau sao, tại sao em phải sợ?”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười, trên gương mặt thanh dật* không che giấu được một tia thất bại. Anh vỗ vỗ vai Chân Ái: “Ừ, không sai, anh chỉ sang đây thử nghiệm một chút.”
*Thanh dật: rõ ràng và thanh lịch
Dứt lời, kéo va li xoay người đi.
Chân Ái khó hiểu nhìn, mới vừa muốn đóng cửa, anh lại dừng lại, xoay người đi tới, đứng trước mặt Chân Ái.
Chân Ái ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh sờ sờ mũi, ánh mắt di chuyển giống như đang suy tư gì đó. Một lúc sau, dường như hạ quyết tâm, nói: “Thực ra anh nói dối.”
“Nói dối?”
“Là anh sợ sấm sét, em hãy tới bảo vệ anh đi!”
Chân Ái: “…”
Quả thật là người chưa bao giờ nói dối sao? Nhà logic học cũng có chuyện không giỏi nha! Lời nói dối của anh nói quá tệ rồi, vừa rồi lúc phòng ăn bị cúp điện, là ai siết chặt cô vào lòng bình tĩnh cho cô sức mạnh?
“Anh sợ sấm sét, em hãy tới bảo vệ anh đi!” Nhưng lúc anh nói lời này, ánh mắt mong đợi lại ngây thơ, giống như một con chó lớn ngồi xổm dưới đất nói với chủ nhân “Ôm tôi đi, ôm tôi đi”.
Chân Ái né người sang một bên, để cho anh vào.
Chân Ái đóng cửa, trên hành lang hình cung lại yên tĩnh. Sau mấy phút, một cánh cửa khép hờ nào đó đóng lại.
Tau đóng cửa phòng, nói với người ngồi trên sofa: “Thưa ngài, thực ra lần này ngài không cần tự mình đến, một mình tôi có thể hoàn thành kế hoạch của ngài.”
Người trong bóng tối không nói lời nào.
Tau lại hỏi: “Hình như tiểu thư C đến tìm đồ ngài C lưu lại?”
“Chuyện của cô ấy không đến lượt mày quản.” Thanh âm lạnh lẽo, “Cô ấy thích làm gì cứ theo cô ấy, đừng gây cản trở cô ấy.”
“Vậy một tỉ kia?”
“Chace không thể nào giấu một tỉ đó ở đây.” Vẫn bình tĩnh không lay động như cũ, “Tôi đến cũng không phải là vì số tiền không quan trọng này.”
Tau thầm nghĩ gì đó trong lòng, nhưng không dám nói rõ.
Người đối diện lại nói: “Trong lâu đài có cảnh sát, nhìn ra được không?”
Tau do dự một chút, làm dấu tay liên quan với người kia.
Người trong bóng tối gật đầu: “Tạm thời đừng ra tay với cảnh sát, loại bỏ sạch sẽ những kẻ phản bội này là được, không nên gây ra rắc rối không cần thiết. Tòa lâu đài này không thích hợp.” Nhìn ngoài cửa sổ, dường như thừ người ra, “Tôi không hi vọng người của chính phủ đến đây khoa tay múa chân.”
Tau cúi người thật thấp: “Tôi biết tầm quan trọng của tòa lâu đài này.”
#
Chân Ái tìm được một bộ đồ chơi trí tuệ bằng gỗ trong phòng, ngồi trên thảm chơi với Ngôn Tố.
Nhưng bất kể là Sudoku, Hoa dung đạo hay Kim tự tháp các loại, Ngôn Tố luôn có thể lốp bốp bình bịch một chút phá thành mấy đoạn, lại đảo đảo mấy giây khôi phục hình dáng cũ. Nhanh chóng như người máy, còn bày ra vẻ mặt nào là rất thiểu năng, nào là quá nhàm chán, nào là cầu chỉ số thông minh.
* Hoa dung đạo: là một trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc.
Chơi mấy lượt, Chân Ái cảm thấy hết sức thất bại, ngã xuống tấm thảm lăn một vòng, đưa lưng về phía anh: “Không chơi nữa! Anh không có chút thú vị gì cả!”
Ngôn Tố thò người tới bắt lấy eo cô, vớt cô từ dưới đất lên, nghiêm túc hỏi: “Em không thích anh phản ứng nhanh, chẳng lẽ chậm chạp thì có thú vị?”
Con ngươi Chân Ái xoay tròn, Ngôn Tố chậm chạp sẽ là dáng vẻ gì nhỉ? Cô cảm thấy thú vị, lập tức nói: “Đúng, chậm chạp chính là có thú vị!”
Ngôn Tố sờ đầu cô: “Ai, em là cô gái thú vị nhất anh đã gặp.”
Chân Ái: “…”
Cô lập tức nhảy lên xô anh ngã xuống đất, thật muốn cắn một cái cho chết cái miệng thối nói lời ác độc của anh.
Nhưng nhào xuống cắn thật lại không nỡ cắn mạnh.
Ngôn Tố đương nhiên không hề đề phòng Chân Ái, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã bị cô đè ngã xuống đất, giây tiếp theo, cô liền há miệng cắn. Anh nằm dưới đất, sau lưng là thảm trải sàn mềm mại, trên người là cô mềm nhũn.
Cơ thể anh đột nhiên có một loại kích thích xa lạ chảy qua.
Chân Ái khẽ cắn anh một cái, mới phát hiện sau khi bị anh chế nhạo chậm chạp mà mình lại còn hôn anh, quá thua thiệt rồi, vốn định kiêu ngạo mà ngồi dậy, nhưng lại say đắm mùi hương dễ chịu trên người anh, vì vậy tham lam mổ mấy cái.
Một cái mổ này làm anh nổi lên hứng thú. Cánh tay quấn lấy eo cô không buông ra, ôm cô lăn lộn dưới đất.
Hai người giống như ngầm đọ sức, dùng sức mút cắn môi nhau, cơ thể cũng phân cao thấp đè đối phương xuống, đấu nửa ngày, gần như lăn một lần khắp phòng.
Cuối cùng vẫn là Chân Ái không có sức, ôi một tiếng xin tha, lúc này anh mới buông cô ra.
Anh nằm dưới đất, cô nằm bên cạnh anh, yên lặng nhắm mắt không nói.
Yên lặng không biết bao lâu, ngoài cửa sổ lại là một tiếng sấm trước nay chưa từng có, Chân Ái chợt nhớ tới chuyện trong phòng ăn, lập tức nâng thân trên, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có phát hiện cái chết của bác sĩ vô cùng kì lạ không?”
Anh từ từ mở mắt, nở nụ cười, không lên tiếng, ánh mắt mang theo sự khích lệ.
Cô biết họ lại trở về rất nhiều lần trước đây, anh thích nhìn cô suy nghĩ, hưởng thụ sự va chạm tia lửa trong đầu họ.
Cô cũng thích: “Bác sĩ và em chỉ cách giáo viên mầm non, nhưng lúc hung thủ giết anh ta, tại sao em không nhận ra được một chút khác thường nào?”
Ngôn Tố khẽ vuốt gò má mềm mại của cô, khích lệ: “Còn gì nữa không?”
“Tại sao lúc hung thủ giết anh ta, anh ta không kêu cứu hoặc kêu đau?”
“Ừm.”
“Dựa vào tình hình lúc đó, hung thủ làm mấy chuyện dưới đây, lấy dao ăn của võ sĩ quyền anh và bác sĩ, cắm một cái trong đó vào ngực tượng sáp bác sĩ. Lấy dao phẫu thuật giết chết bác sĩ, kéo bác sĩ xuống dưới bàn, lại kéo tượng sáp của tay đua ở đối diện xuống dưới bàn, vẽ đầu nó tơi tả. Nhưng cúp điện chỉ có mười mấy giây!”
“Em…” Ngôn Tố mới vừa mở miệng, trong lâu đài đột nhiên vang lên một tiếng thét “A!!!” kinh hoàng.
Hai người liếc nhìn nhau, lập tức nhảy lên từ dưới đất, mở cửa phòng. Cùng lúc đó, tất cả cửa trên hành lang đồng thời mở ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nhìn nhau một cái, là truyền tới từ phòng tác giả.
Mọi người lập tức tụ tập ở cửa phòng tác giả. Bên ngoài ra sức gõ, nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh.
Ngôn Tố lạnh mặt, ra lệnh với người vây quanh cửa: “Tránh ra!” Mọi người phập phồng lo sợ tránh ra. Ngôn Tố mới vừa muốn đá cửa, nhưng cánh cửa cọt kẹt một tiếng từ từ mở ra.
Tác giả dáng vẻ tái nhợt, kinh ngạc mở to hai mắt.
Yên lặng như chết.
Diễn viên, người mẫu và giáo viên mầm non đồng thời run giọng: “Này, anh là chết hay sống?”
Tác giả run rẩy cả người: “Tôi, tôi nhìn thấy tay đua!”
Người dẫn chương trình nửa tin nửa ngờ: “Ahh lại đang nằm mơ sao?”
Tác giả cứng ngắc xoay người, giơ ngón tay run dữ dội lên, chỉ hướng bóng đêm mưa bão sấm sét: “Anh ta, anh ta ở trên kính cửa sổ!”
Người mẫu ngồi đối diện diễn viên, cho nên liếc mắt liền phát hiện một khoảng trống. Ánh nến tỏa ra một cái bóng lớn trên tường, ngoại trừ lỗ rộng vô cùng nổi bật kia.
Võ sĩ quyền anh ngồi đối diện tay đua cũng phát hiện bất thường đầu tiên, sờ đầu hỏi: “Ai ôm tượng sáp của tay đua đi thế?”
Không có ai trả lời.
Dưới giá cắm nến chập chờn, thức ăn ngon trên bàn ăn không có ánh sáng nhìn qua xấu xí và bẩn thỉu, giống như xác động vật và thực vật thối rữa.
Ngoài cửa sổ lại có một tia sét, mặt của tác giả dưới ánh sáng trắng vô cùng méo mó: “Không chỉ thiếu tượng sáp, còn thiếu, thiếu một người.”
Mọi người hồi hộp, vội vàng kiểm tra số người. Nhưng quá nhiều người, trong lúc nhất thời không biết rõ.
Tác giả gần như khóc lên: “Bác sĩ, không thấy bác sĩ!”
Chân Ái từ trong lòng Ngôn Tố ngẩng đầu, bác sĩ rõ ràng đứng bên cạnh giáo viên mầm non.
Luật sư bên cạnh tác giả cũng nói: “Anh đần rồi sao, bác sĩ đang đứng đằng kia kìa!”
Tác giả nắm tóc, chỉ vào bóng người đối diện la to: “Không, bác sĩ chết rồi!”
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhiều bóng người, bác sĩ sắc mặt trắng bệch đứng thẳng, tư thế cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng và kinh hoàng, mở miệng giống như muốn nói gì đó. Một con dao nhỏ cắm trên ngực anh ta, áo gần buồng tim máu me đầm đìa.
Giáo viên mầm non liên tiếp thét lên lùi về sau, thoáng cái đụng vào Chân Ái; Chân Ái vững vàng đỡ lấy cô ấy, cầm giá nến trên bàn đi tới.
Võ sĩ quyền anh bên kia khẽ đẩy bác sĩ: “Này, anh không sao…” Lời còn chưa dứt, bác sĩ giống như một cánh cửa cứng ngắc ngã thẳng ra sau. “Ầm” một tiếng, đầu anh ta đụng vào bức tường, đầu ngón chân vướng vào ghế, cơ thể kéo thẳng, cùng sàn nhà và bức tường tạo thành một hình tam giác hoàn mỹ.
Không phải là bác sĩ, là tượng sáp.
Mọi người quả thực không biết nên vui mừng hay sợ hãi.
Chân Ái cầm giá nến đi tới bên cạnh tượng sáp, sờ “máu” và “dao” trên ngực nó, quay đầu: “Máu là sốt cà chua, dao là dao dùng trong bữa cơm tây.”
Sau mấy giây yên lặng, người dẫn chương trình ném khăn ăn lên bàn: “Ai đùa kiểu này vậy? Thật nhàm chán!”
“Đùa?” Người mẫu liếc anh ta, cười khẩy, “Vậy bác sĩ đang ở đâu?”
Trong phòng ăn rộng lớn trống rỗng, mọi người trầm mặc.
Quản gia đặt giá nến trong tay lên bàn: “Mỗi người chỉ có một bộ đồ ăn, dao ăn trên ngực tượng sáp bác sĩ là của ai?”
Mọi người nhao nhao kiểm tra: “Không phải của tôi!”
Chỉ có võ sĩ quyền anh nhìn chằm chằm cái đĩa của mình, sững sờ: “Dao của tôi đâu rồi?”
Diễn viên khẽ xì: “Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa?”
Võ sĩ quyền anh sốt ruột, thanh âm hùng hồn: “Không phải tôi!”
Luật sư vội vàng giảng hòa: “Bây giờ không phải lúc tranh luận chuyện này! Bác sĩ đi đâu rồi?”
Người dẫn chương trình đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Hay là anh ta ôm tượng sáp của tay đua trốn đi?”
Giáo viên mầm non thì đề nghị: “Có cần đi tìm anh ta không?”
“Không cần.” Ngôn Tố vẫn luôn im lặng mở miệng, “Anh ta ở trong căn phòng này.”
Mọi người nghe nói, nhìn bốn phía, nhưng ngoại trừ đám tượng sáp kì dị và chính họ ra thì không hề có bóng dáng bác sĩ. Ngược lại là mấy cái bóng đen thui chiếu trên bức tường, mỗi lần quay đầu nhìn đều dọa người.
Chân Ái cầm giá nến đi về đứng vững bên cạnh Ngôn Tố.
Ngôn Tố: “Cửa sổ phòng ăn đều khóa, chỉ có một cánh cửa, trên cửa có treo một cái chuông nhỏ, nếu anh ta đã đi ra ngoài thì chuông sẽ vang lên. Nhưng ngoại trừ người hầu gái vừa rồi ra ngoài kiểm tra nguồn điện thì chuông không hề vang lên.”
Diễn viên mỉm cười nghiêng đầu: “Vẫn là nhà logic học thông minh.”
Ngôn Tố không nói gì, loại chuyện dùng đầu ngón chân vẫn có thể nghĩ ra cũng đáng khen sao? Anh nhìn mấy người đàn ông, gần như ra lệnh: “Nâng bàn ăn lên!”
Mấy người đàn ông cùng nhau nâng bàn lên, khăn trải bàn dài lướt qua thảm trải sàn, lộ ra hai bóng người thẳng tắp.
Trên tấm thảm hoa nở rộ, tượng sáp tay đua và bác sĩ thật nằm thẳng không nhúc nhích.
Chân Ái đi về phía trước, từng bước một, ánh nến chiếu sáng hai gương mặt thảm thương.
Dưới đất, bác sĩ thật giống như tượng sáp vừa rồi, sắc mặt xám xịt, mở miệng như muốn nói gì đó, một con dao nhỏ cắm trên ngực, ngực nhuộm một mảng máu lớn.
Võ sĩ quyền anh nóng nảy đi tới: “Đừng dọa người nữa!” Anh ta ngồi xổm xuống lắc con dao nhỏ trên ngực bác sĩ, “Đúng là giống mà, sao dính lên được, rút cũng không được…”
Anh ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi về sau: “Là thật! Dao thật, máu thật!”
Những người còn lại mặt mũi trắng bệch, trố mắt nhìn nhau.
Chân Ái đi tới, nhấn động mạch cảnh của anh ta; “Chết rồi, vẫn còn hơi ấm.” Lại nhìn vết thương của anh ta, “Lưỡi dao đâm chuẩn vào tim.”
Giáo viên mầm non sửng sốt: “Chuyện này sao có thể?”
“Có gì không thể?” Chân Ái đứng lên, nhàn nhạt nói, “Hung thủ ở ngay tại đây.”
Cô quay đầu nhìn Ngôn Tố, người sau khẽ gật đầu với cô.
Mọi người im lặng không nói, toàn bộ nhíu mày tự suy nghĩ.
Tác giả dè dặt: “Lỡ như đây là lời nguyền của lâu đài thì sao?
“Tôi tuyệt đối không tin lời nguyền có thể giết người!” Trên mặt quản gia mang theo sự giận dữ. Nói cho cùng, thứ cần để hấp dẫn khách du lịch là truyền thuyết kinh dị, còn vụ án giết người thực sự sẽ khiến khách du lịch do dự, “Nhất định là các người có ai đó bất mãn với bác sĩ.”
Người dẫn chương trình nhanh miệng phản bác: “Chúng tôi vô tình gặp được nhau rồi kết bạn, trước kia chưa từng gặp, sao có thể có thù chứ?”
“Anh!” Quản gia cứng họng.
“Tôi đồng ý với ý kiến của quản gia.” Ngôn Tố nhàn nhạt nói, “Hung khí là dao phẫu thuật sắc bén mà bác sĩ ngoại khoa sử dụng, dao được đem tới trước, khớp với nghề của bác sĩ. Đây là một vụ án giết người có mưu tính trước.”
Vài câu ít ỏi đã xác định được cái chết của bác sĩ.
Giọng nói vừa rơi, đèn thủy tinh lập lòe, phòng ăn lại sáng rực.
Toàn cảnh xác chết ở giữa thảm trải sàn trở nên rõ ràng và đáng sợ. Nhưng ánh mắt của mọi người lập tức bị tượng sáp của tay đua hấp dẫn. Đó là một gương mặt vô cùng thê thảm, đầu bị vẽ tơi tả, dính đầy sốt cà chua “máu chảy đầm đìa”.
Ngôn Tố liếc mắt một cái, có thể đoán tay đua chưa lộ mặt đã chết ở một nơi nào đó, rất có thể giống như tượng sáp này, gương mặt hoàn toàn thay đổi.
Nếu quả thật như vậy, chuỗi mật mã trên bàn ăn này là như thế nào?
Cái chết của tay đua có thể là trước khi mọi người thấy mật mã Caesar, còn cái chết của bác sĩ là có dự tính trước, hoàn toàn không phải do mật mã.
Nói như vậy, trước khi tác dụng đe dọa của mật mã phát huy hiệu lực, ở đây đã có người nổi lên sát tâm.
Nếu như vậy thì phải phân tích toàn bộ câu chuyện lại lần nữa. Chuỗi mật mã này rốt cuộc là do người của tổ chức để lại, hay là do một kẻ phản bội nào đó ở đây lợi dụng cách giao lưu mật mã diễu võ giương oai, giả làm tổ chức để tạo áp lực?
Vẻ mặt Ngôn Tố lạnh lẽo, có vẻ không hài lòng.
Tòa lâu đài này, tình hình biến hóa mỗi khoảnh khắc cũng có thể khiến anh phủ định giả thuyết và suy luận trước đó, lại làm lại lần nữa. Loại cảm giác kích thích vừa khiêu chiến này, anh thực sự rất thích!
Mọi người đều sa sầm mặt, không có bất kì biểu hiện gì.
“Báo cảnh sát đi!” Giáo viên mầm non phản ứng đầu tiên, nhưng, “Không có tín hiệu?”
Người hầu gái giải thích: “Ở đây không phủ sóng di động.”
“Điện thoại thì sao? Các ông và chủ nhân liên lạc thế nào?’
Quản gia nói đâu ra đấy: “Trạm phát điện báo trên tòa tháp, chỉ có một băng tần cố định, không thể trao đổi với bên ngoài. Chỉ có thể thụ động tiếp nhận, không thể chủ động liên lạc với chủ nhân.”
Võ sĩ quyền anh cáu kỉnh, trách móc: “Không thể nào, ai lại ở cái chỗ ngăn cách với thế giới này chứ! Ông nói dối, nhất định là ông!” Anh ta túm lấy cổ áo quản gia kéo ông ta lên.
Người dẫn chương trình và luật sư đồng thời can ngăn: “Anh bình tĩnh một chút đi!”
Quản gia thoát khỏi sự trói buộc của võ sĩ quyền anh, ông ta cắn răng sửa lại cổ áo âu phục, cho rằng võ sĩ quyền anh sỉ nhục nghề nghiệp của ông ta, giận đến sắc mặt tái mét:
“Khốn nạn thô lỗ! Tôi cả đời ở đây, yêu thương nghề nghiệp và tòa lâu đài này, cuộc sống đã qua của tôi rất có tôn nghiêm! Loại côn đồ vô nghĩa như anh mới nhàm chán!”
Luật sư vẫn bình tĩnh: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, cũng không cần sốt suột. Giữ lại hiện trường lúc này đi, đợi sáng mai sẽ ngồi thuyền đi báo cảnh sát.”
Những người còn lại bàn bạc không ra biện pháp khác, đành phải nghe lời anh ta.
Người hầu gái thấy vậy, nói: “Vậy tôi dẫn mọi người đến phòng riêng cất hành lý!”
Mọi người đi theo người hầu gái và quản gia đến phòng.
13 căn phòng xếp ra hình vòng cung, không thẳng, cũng không bằng, giống như trò chơi xếp gỗ đan xen. Mỗi cửa phòng đều có một hành lang sâu không thấy đáy, hai bên là vô số cánh cửa đóng chặt.
Quản gia giải thích, nếu 13 người đi dọc theo 13 hành lang đi đến cùng, cuối cùng sẽ tụ tập trong đại sảnh, cũng chính là 13 hành lang họ thấy lúc mới vừa vào lâu đài.
Nhưng ông ta nhắc nhở, trong hành lang có rất nhiều ngã rẽ, rất dễ bị lạc đường, không nên tự ý đi. Nếu muốn đến đại sảnh, tốt nhất là đi vòng qua phòng ăn.
Mọi người mang tâm sự riêng trở về phòng mình.
#
Chân Ái đóng cửa phòng, cảm thấy lo lắng. Bây giờ nhìn, cái chết của bác sĩ chắc là báo thù. Nhưng chuỗi mật mã Caesar kia là mật mã sơ cấp nhóm bên ngoài của tổ chức, khóa bí mật là tên cô trong tổ chức. Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đang nghĩ, có người gõ cửa “thùng thùng thùng”, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.
“Ai đó?” Chân Ái hỏi.
Bên ngoài trầm mặc một giây, hình như mất hứng: “Ngoài anh ra thì còn ai?”
Chân Ái lập tức nhảy khỏi ghế đi mở cửa, liền thấy Ngôn Tố kéo cái va li nhỏ màu đen, chắn thẳng tắp ở cửa.
Cô yên lặng liếc nhìn va li bên chân anh, ngập ngừng nửa giây: “Anh… làm gì?”
Vẻ mặt Ngôn Tố nhàn nhạt, kiêu ngạo nâng cằm: “Đến bảo vệ em!
Anh dự đoán đôi mắt đen xinh đẹp của Chân Ái giờ phút này hẳn là lóe lên sự chờ mong dịu dàng, nhưng không có. Chân Ái không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Tại sao phải bảo vệ em?”
Ngôn Tố hơi cứng đờ, nghiêm mặt nói: “Vừa sấm vừa sét, anh lo em sợ hãi!”
Chân Ái nhíu mi tâm, càng không hiểu: “Sấm sét không phải là hai đám mây trái điện tích va vào nhau đánh nhau sao, tại sao em phải sợ?”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười, trên gương mặt thanh dật* không che giấu được một tia thất bại. Anh vỗ vỗ vai Chân Ái: “Ừ, không sai, anh chỉ sang đây thử nghiệm một chút.”
*Thanh dật: rõ ràng và thanh lịch
Dứt lời, kéo va li xoay người đi.
Chân Ái khó hiểu nhìn, mới vừa muốn đóng cửa, anh lại dừng lại, xoay người đi tới, đứng trước mặt Chân Ái.
Chân Ái ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh sờ sờ mũi, ánh mắt di chuyển giống như đang suy tư gì đó. Một lúc sau, dường như hạ quyết tâm, nói: “Thực ra anh nói dối.”
“Nói dối?”
“Là anh sợ sấm sét, em hãy tới bảo vệ anh đi!”
Chân Ái: “…”
Quả thật là người chưa bao giờ nói dối sao? Nhà logic học cũng có chuyện không giỏi nha! Lời nói dối của anh nói quá tệ rồi, vừa rồi lúc phòng ăn bị cúp điện, là ai siết chặt cô vào lòng bình tĩnh cho cô sức mạnh?
“Anh sợ sấm sét, em hãy tới bảo vệ anh đi!” Nhưng lúc anh nói lời này, ánh mắt mong đợi lại ngây thơ, giống như một con chó lớn ngồi xổm dưới đất nói với chủ nhân “Ôm tôi đi, ôm tôi đi”.
Chân Ái né người sang một bên, để cho anh vào.
Chân Ái đóng cửa, trên hành lang hình cung lại yên tĩnh. Sau mấy phút, một cánh cửa khép hờ nào đó đóng lại.
Tau đóng cửa phòng, nói với người ngồi trên sofa: “Thưa ngài, thực ra lần này ngài không cần tự mình đến, một mình tôi có thể hoàn thành kế hoạch của ngài.”
Người trong bóng tối không nói lời nào.
Tau lại hỏi: “Hình như tiểu thư C đến tìm đồ ngài C lưu lại?”
“Chuyện của cô ấy không đến lượt mày quản.” Thanh âm lạnh lẽo, “Cô ấy thích làm gì cứ theo cô ấy, đừng gây cản trở cô ấy.”
“Vậy một tỉ kia?”
“Chace không thể nào giấu một tỉ đó ở đây.” Vẫn bình tĩnh không lay động như cũ, “Tôi đến cũng không phải là vì số tiền không quan trọng này.”
Tau thầm nghĩ gì đó trong lòng, nhưng không dám nói rõ.
Người đối diện lại nói: “Trong lâu đài có cảnh sát, nhìn ra được không?”
Tau do dự một chút, làm dấu tay liên quan với người kia.
Người trong bóng tối gật đầu: “Tạm thời đừng ra tay với cảnh sát, loại bỏ sạch sẽ những kẻ phản bội này là được, không nên gây ra rắc rối không cần thiết. Tòa lâu đài này không thích hợp.” Nhìn ngoài cửa sổ, dường như thừ người ra, “Tôi không hi vọng người của chính phủ đến đây khoa tay múa chân.”
Tau cúi người thật thấp: “Tôi biết tầm quan trọng của tòa lâu đài này.”
#
Chân Ái tìm được một bộ đồ chơi trí tuệ bằng gỗ trong phòng, ngồi trên thảm chơi với Ngôn Tố.
Nhưng bất kể là Sudoku, Hoa dung đạo hay Kim tự tháp các loại, Ngôn Tố luôn có thể lốp bốp bình bịch một chút phá thành mấy đoạn, lại đảo đảo mấy giây khôi phục hình dáng cũ. Nhanh chóng như người máy, còn bày ra vẻ mặt nào là rất thiểu năng, nào là quá nhàm chán, nào là cầu chỉ số thông minh.
* Hoa dung đạo: là một trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc.
Chơi mấy lượt, Chân Ái cảm thấy hết sức thất bại, ngã xuống tấm thảm lăn một vòng, đưa lưng về phía anh: “Không chơi nữa! Anh không có chút thú vị gì cả!”
Ngôn Tố thò người tới bắt lấy eo cô, vớt cô từ dưới đất lên, nghiêm túc hỏi: “Em không thích anh phản ứng nhanh, chẳng lẽ chậm chạp thì có thú vị?”
Con ngươi Chân Ái xoay tròn, Ngôn Tố chậm chạp sẽ là dáng vẻ gì nhỉ? Cô cảm thấy thú vị, lập tức nói: “Đúng, chậm chạp chính là có thú vị!”
Ngôn Tố sờ đầu cô: “Ai, em là cô gái thú vị nhất anh đã gặp.”
Chân Ái: “…”
Cô lập tức nhảy lên xô anh ngã xuống đất, thật muốn cắn một cái cho chết cái miệng thối nói lời ác độc của anh.
Nhưng nhào xuống cắn thật lại không nỡ cắn mạnh.
Ngôn Tố đương nhiên không hề đề phòng Chân Ái, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã bị cô đè ngã xuống đất, giây tiếp theo, cô liền há miệng cắn. Anh nằm dưới đất, sau lưng là thảm trải sàn mềm mại, trên người là cô mềm nhũn.
Cơ thể anh đột nhiên có một loại kích thích xa lạ chảy qua.
Chân Ái khẽ cắn anh một cái, mới phát hiện sau khi bị anh chế nhạo chậm chạp mà mình lại còn hôn anh, quá thua thiệt rồi, vốn định kiêu ngạo mà ngồi dậy, nhưng lại say đắm mùi hương dễ chịu trên người anh, vì vậy tham lam mổ mấy cái.
Một cái mổ này làm anh nổi lên hứng thú. Cánh tay quấn lấy eo cô không buông ra, ôm cô lăn lộn dưới đất.
Hai người giống như ngầm đọ sức, dùng sức mút cắn môi nhau, cơ thể cũng phân cao thấp đè đối phương xuống, đấu nửa ngày, gần như lăn một lần khắp phòng.
Cuối cùng vẫn là Chân Ái không có sức, ôi một tiếng xin tha, lúc này anh mới buông cô ra.
Anh nằm dưới đất, cô nằm bên cạnh anh, yên lặng nhắm mắt không nói.
Yên lặng không biết bao lâu, ngoài cửa sổ lại là một tiếng sấm trước nay chưa từng có, Chân Ái chợt nhớ tới chuyện trong phòng ăn, lập tức nâng thân trên, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có phát hiện cái chết của bác sĩ vô cùng kì lạ không?”
Anh từ từ mở mắt, nở nụ cười, không lên tiếng, ánh mắt mang theo sự khích lệ.
Cô biết họ lại trở về rất nhiều lần trước đây, anh thích nhìn cô suy nghĩ, hưởng thụ sự va chạm tia lửa trong đầu họ.
Cô cũng thích: “Bác sĩ và em chỉ cách giáo viên mầm non, nhưng lúc hung thủ giết anh ta, tại sao em không nhận ra được một chút khác thường nào?”
Ngôn Tố khẽ vuốt gò má mềm mại của cô, khích lệ: “Còn gì nữa không?”
“Tại sao lúc hung thủ giết anh ta, anh ta không kêu cứu hoặc kêu đau?”
“Ừm.”
“Dựa vào tình hình lúc đó, hung thủ làm mấy chuyện dưới đây, lấy dao ăn của võ sĩ quyền anh và bác sĩ, cắm một cái trong đó vào ngực tượng sáp bác sĩ. Lấy dao phẫu thuật giết chết bác sĩ, kéo bác sĩ xuống dưới bàn, lại kéo tượng sáp của tay đua ở đối diện xuống dưới bàn, vẽ đầu nó tơi tả. Nhưng cúp điện chỉ có mười mấy giây!”
“Em…” Ngôn Tố mới vừa mở miệng, trong lâu đài đột nhiên vang lên một tiếng thét “A!!!” kinh hoàng.
Hai người liếc nhìn nhau, lập tức nhảy lên từ dưới đất, mở cửa phòng. Cùng lúc đó, tất cả cửa trên hành lang đồng thời mở ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nhìn nhau một cái, là truyền tới từ phòng tác giả.
Mọi người lập tức tụ tập ở cửa phòng tác giả. Bên ngoài ra sức gõ, nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh.
Ngôn Tố lạnh mặt, ra lệnh với người vây quanh cửa: “Tránh ra!” Mọi người phập phồng lo sợ tránh ra. Ngôn Tố mới vừa muốn đá cửa, nhưng cánh cửa cọt kẹt một tiếng từ từ mở ra.
Tác giả dáng vẻ tái nhợt, kinh ngạc mở to hai mắt.
Yên lặng như chết.
Diễn viên, người mẫu và giáo viên mầm non đồng thời run giọng: “Này, anh là chết hay sống?”
Tác giả run rẩy cả người: “Tôi, tôi nhìn thấy tay đua!”
Người dẫn chương trình nửa tin nửa ngờ: “Ahh lại đang nằm mơ sao?”
Tác giả cứng ngắc xoay người, giơ ngón tay run dữ dội lên, chỉ hướng bóng đêm mưa bão sấm sét: “Anh ta, anh ta ở trên kính cửa sổ!”
Bình luận facebook