-
Chương 65
Mùa hè đã đến, nhưng khí hậu trên đảo Willing phía bắc vẫn dừng lại ở mùa xuân.
Sau khi Ngôn Tố và Chân Ái xuống du thuyền, đi dạo một vòng trên đảo. Trên đảo gọn gàng sạch sẽ, nhà là dạng cửa sổ nhỏ tường thấp đặc trưng của phương bắc, từng ngôi nhà màu sắc rực rỡ đan xen nhau giống như hộp kẹo cao thấp không đều.
Ngày đến trùng với Hạ Chí, trên đảo có chợ phiên. Giờ hẹn lên thuyền đi Silverland là 6 giờ 30 phút, còn một khoảng thời gian nên Ngôn Tố đi dạo cùng Chân Ái.
Chân Ái đều có hứng thú đối với bất kì đồ vật mới lạ lại xinh đẹp có màu sắc, nhưng do tính cách dưỡng thành từ nhỏ, không có mong muốn có được hoặc độc chiếm bất kì vật gì. Rất nhiều lúc chỉ ôm thái độ quan sát thưởng thức thuần khiết.
Nhưng kể từ sau khi ở cùng với Ngôn Tố, thói quen này đã bị phá vỡ.
Giống như mọi ngày, cô vui vẻ nhìn hàng hóa, anh chăm chú nhìn cô, tự chủ trương mua đồ anh đoán được là cô thích.
“A Tố, làm sao anh biết em thích chùm bong bóng này?”
“Vì khóe môi em cong lên một chút.”
“Tại sao mua kính vạn hoa?”
“Vì lúc em nhìn nó mạch đập tăng nhanh.”
“Sao anh biết em thích cái vòng tay vỏ sò kia?”
“Vì em ôm nó không chịu buông.”
“Tại sao mua cho em cái khăn quàng màu đỏ kia?”
“Vì em mang rất đẹp… Âu Văn nói không sai, da em trắng, mang khăn quàng màu đỏ rất đẹp.”
Chân Ái chợt nhớ đến rất lâu trước đây, trên đường phố vào đêm đông ở thành phố nhỏ, anh chê cười cô là bọ tre. Nhớ tới chuyện cũ, tựa như cảm thấy thời gian ở cùng anh thực ra đã sớm có hình ảnh thu nhỏ, chính là chiếc khăn quàng mềm mại và yên lặng trong đêm tuyết khi đó kia.
Trong tủ kính ven đường có gấu bông lông xù rất to, cô thờ ơ nhìn qua, ánh mắt liền dời đi.
Ngôn Tố: “Không phải em thích gấu bông sao?”
Cô nhìn tủ kính kia một cái, không có hứng thú thu ánh mắt, giọng nói thản nhiên: “Em chỉ muốn Ngôn Tiểu Tố thôi!”
#
Đến chiều, bầu trời âm u, thời tiết vùng này thay đổi thất thường, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm lớn. Buổi tối mùa hè thường có bão.
Lúc Chân Ái và Ngôn Tố lên thuyền, mọi người sớm đã đến, mưa đá với giọt mưa lớn như hạt đậu đập lốp bốp trên boong thuyền.
6 giờ 25 phút, một cô gái trẻ ăn mặc như hầu gái đến, nói chuyện đầy vẻ kính cẩn lại phục tùng, nụ cười kín đáo: “Mời các vị khách quý chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức sẽ khởi hành.”
Khí hậu không tính là ấm áp, cô gái có ngực mông đẫy đà mặc trang phục hầu gái kiểu Paris điển hình. Tóc được buộc lên bằng dây cột tóc ren, váy liền áo tay ngắn có thắt lưng, khoác một cái tạp dề màu trắng bên ngoài, vô cùng sạch sẽ, vô cùng gợi cảm, nhưng gương mặt lại ngây thơ.
Người dẫn chương trình cười tít mắt: “Không biết xưng hô như thế nào, gọi cô là người hầu gái thì thật không lễ phép.”
Người hầu gái sẽ lái thuyền? Ngôn Tố nhanh chóng quét cô ta một cái, mới vừa nhìn ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng nhìn kĩ lại, trên ngực quần áo có mấy nếp nhăn, đường vân vớ cũng không đều, chỗ cổ tay hơi sưng.
Người hầu gái đỏ mặt: “Quý khách không cần biết tên tôi, bây giờ lên đường thôi.”
Giáo viên mầm non lập tức giơ tay: “Thiếu một người, tay đua không có ở đây.”
Luật sư nói: “Có lẽ tạm thời anh ta không muốn đi.”
Người hầu gái nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Chủ nhân yêu cầu chúng ta lên đường đúng giờ, sẽ không đợi.” Những người khác không có ý kiến, mấy phút sau khởi hành.
Biển cả màu xanh đen lúc sập tối, âm u ảm đạm, ẩn chứa một sức mạnh to lớn và tà ác nào đó. Cách bờ ngày càng xa, màu sắc của biển càng sâu và đen, sóng gió cũng ngày càng lớn.
Sau nửa tiếng, trời đã tối.
Trong cơn mưa gió trước mặt cuối cùng xuất hiện ánh sáng, là một hòn đảo nhỏ cao và dốc, ngoại trừ tòa lâu đài theo trường phái Gothic trôi nổi trên biển và đảo ra thì không còn vật gì khác nữa.
Tòa lâu đài rất cao rất hẹp, giống như một bộ xương đen gầy trơ, có mấy tháp nhỏ vừa nhọn vừa cao giống như cây giáo binh sĩ giơ lên trước trận đánh.
Tòa nhà kia e rằng có hàng trăm hàng ngàn cửa sổ, từng cái đều lộ ra ánh đèn vàng, cả tòa lâu đài đèn đuốc sáng trưng, trong màn đêm mưa gió giống như vô số cánh cửa đi thông đến thiên đường.
Vừa xinh đẹp hùng vĩ, vừa kì dị khủng khiếp. Chỗ âm u thế này sao gọi là Silverland?
Chiếc thuyền nhỏ dừng sát bên cạnh một con đường dốc có hơn một ngàn bậc thang đi thẳng lên cửa chính lâu đài.
Người mẫu cầm cây dù người hầu gái phát, nâng mày: “Cao như vậy, mưa lớn như thế, sao đi lên được?”
Người hầu gái khiêm tốn xin lỗi: “Thật xin lỗi, mưa gió quá lớn, xe cáp không an toàn, sợ bị thổi ra biển.”
Mấy người đàn ông không thích sự nghiêm khắc của người hầu gái, leo lên bậc thềm đá đi lên.
Lúc Chân Ái lên bờ không cẩn thận bị trượt, khăn quàng đỏ trong tay rơi xuống biển.
Sóng lớn một hồi đã không thấy đâu nữa.
Chân Ái nhìn màu đỏ bị bóng tối nuốt chửng, cảm thấy hơi buồn, Ngôn Tố an ủi vỗ vỗ vai cô: “Trở về mua một cái nữa.”
“Ừ.” Chân Ái nắm tay Ngôn Tố, đi lên, “A Tố, em phát hiện mỗi lần anh vỗ vai em đều có thể cho em sự cổ vũ và an ủi! Thật thần kì!”
Ngôn Tố cầm dù, yên lặng mấy giây mới ho khan một cái, nói: “Đây là do, thử nghiệm dễ bị kích thích của anh đã thành công.”
Chân Ái: “…”
Thảo nào…
Ngôn Tố còn không tự biết, giải thích: “Mỗi lần anh vỗ vai em đều nói mấy lời an ủi và cổ vũ; lâu ngày, anh chỉ cần vỗ vai em, cho dù không nói câu nào, em cũng sẽ cảm thấy an ủi và phấn chấn. Giống như mỗi lần lúc em cho chó con ăn lắc lắc chuông, thời gian lâu dài, dù không cho chó con ăn, em lắc chuông, nó cũng sẽ tiết ra nước bọt và…”
Ngôn Tố lặng lẽ dừng miệng, nhận ra được bầu không khí người bên cạnh không bình thường rồi.
Anh không lên tiếng, mím mím môi. Thật ngốc mà, nói những lời này làm gì?
Anh ngẫm nghĩ, khẽ vỗ vỗ vai Chân Ái, một cái, hai cái, dỗ dành: “Tiểu Ái ngoan, đừng giận.”
Chân Ái nào không phát cáu, dừng bước: “Em đi không nổi nữa!”
Ngôn Tố rất biết thấy rõ tình thế trước mắt: “Anh cõng em nhé!” Dứt lời nhét cây dù vào trong tay bạn gái, ngồi xổm xuống.
Chân Ái nhìn rất nhiều bậc thang bên trên, cảm thấy không nỡ; nhưng nhìn cơ thể ngồi xổm của anh, áo khoác căng chặt trên tấm lưng nhỏ hẹp, cô lại không nhịn được muốn thử cảm giác nằm trên lưng anh một chút.
Cô quấn lấy cổ anh, để anh cõng mình lên.
Nhiệt độ cơ thể anh cách lớp vải truyền thẳng vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề sát tóc mai của anh, thân mật lại êm đềm, còn hơi ngứa.
Anh đi rất vững, lặng lẽ không lên tiếng. Đi mấy bước, cô từ từ tuột xuống, anh nâng bắp đùi của cô lên, cô được ném lên giống như ngồi thuyền hải tặc, rơi xuống lại đụng vào tấm lưng an toàn của anh, xù xì lại mềm mại cọ sát trong lòng cô.
Cô mím môi, cảm giác nóng lên mãnh liệt trong lòng: “Lần đầu tiên anh cõng người khác sao?”
“Không phải.” Anh không hề do dự.
Trái tim Chân Ái rơi xuống: “Trước kia đã từng cõng ai?”
“Lần trước em say rượu, đã từng cõng em.”
Trái tim lại lập tức bay lên từ dưới thung lũng.
Đêm mưa gió, hô hấp của anh dần nặng nề. Thế giới của hai người dưới tán dù trở nên ấm áp, cô không muốn xuống, đỏ mặt ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, trong thanh âm mang theo chút nũng nịu: “A Tố, sau này chỉ cho phép anh cõng em thôi!”
“Được.” Anh dịu dàng và kiên định trả lời, “Đời này chỉ cõng một mình em.”
Nói xong, lại tự giác bổ sung: “Chỉ ôm một mình em, chỉ hôn một mình em, chỉ…” Phía sau không nói ra, nhịp tim đột nhiên nhanh lên, nhưng không phải là do trèo lên mấy bậc thang cao này.
Đi hết cầu thang rất dài, người hầu gái thấy người đến đông đủ, nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông không lớn, nhưng vang vọng toàn bộ lâu đài, trong nháy mắt giống như vang lên trăm ngàn tiếng chuông, lại giống như ai đó ném vô số quả cầu thủy tinh trong động sâu ngoằn ngoèo.
Tiếng chuông quá mức kì dị, cho dù có 11 người đứng ở cửa thì mọi người cũng lo sợ trong lòng, sắc mặt xám xịt, trong màn đêm mưa gió giống như một hàng ma quỷ.
“Két” một tiếng, cửa lâu đài mở ra, cùng một ánh đèn vàng xuyên thấu màn đêm giá lạnh.
Ngược sáng, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu tóc chải bóng loáng xuất hiện ở cửa. Ông ta đeo mắt kính có viền màu vàng, từ kiểu tóc đến cách ăn mặc, từ cử chỉ đến lời nói đều hết sức tinh tế: “Tôi thay mặt chủ nhân lâu đài, hoan nghênh các vị khách quý đến đây tham quan.”
Ông ta hơi cúi đầu, bẻ cong thẳng từ đầu đến chân, toàn thân trên dưới không có động tác dư thừa nào, giống như một người máy không có tình cảm.
Bầu không khí lại kì dị lần nữa, người đàn ông thẳng người, đúng lúc có một tia chớp xẹt qua, gương mặt nghiêm túc và vô cảm của ông ta nhìn vô cùng uy nghiêm đáng sợ, người mẫu sợ đến mức khẽ kêu một tiếng.
Người hầu gái dịu dàng lại yếu ớt giải thích: “Quản gia của chúng tôi vui giận không hiện rõ.”
Thì ra đây là quản gia.
Mọi người vào trong. Bên trong lò sưởi đầy đủ, trang trí không tính là lộng lẫy nhưng cũng vô cùng trang nhã. Trong nhà vốn nên ấm áp, nhưng xung quanh đại sảnh lớn như vậy có 13 hành lang sâu thẳm.
Mặc dù mỗi hành lang đều đèn đuốc sáng choang, từng hàng nến được đốt lên, nhưng có vẻ như mỗi hành lang đều không có đoạn cuối, hai bên là cửa phòng chi chít đóng chặt.
Chân Ái lại không thấy sợ; nhưng người khác, nhất là mấy người phụ nữ, sắc mặt đều rất xấu.
Quản gia có vẻ không hài lòng, cẩn thận giới thiệu: “Tòa lâu đài này có 3167 căn phòng, 215 tầng hầm, 149 gác xép, 437 hành lang, 28765 cầu thang ở vị trí khác nhau, còn có 3131 chiếc gương và 786 căn phòng bí mật. Cho nên không có tôi dẫn đường, các người tốt nhất đừng tự ý đi tham quan. Nếu không đi lạc rồi chết đói ở trong không phải là trách nhiệm của tôi.”
Người dẫn chương trình chuyên về việc làm sôi động bầu không khí, nói đùa: “Theo như ông nói thì ở đây có rất nhiều oan hồn rồi?”
Quản gia dẫn đường ở phía trước: “Từ Chiến tranh thế giới thứ hai đến nay, trên hòn đảo này đã có 1995 người chết.”
Từng cơn gió lạnh thổi qua.
Quản gia đi về phía trước, lẩm bẩm: “Lúc Chiến tranh thế giới thứ hai, ở đây từng có chiến dịch cỡ nhỏ, người chết rất nhiều.”
Mọi người: “…”
Loại hài hước nhạt nhẽo này thực sự được sao?
Tiếng mưa gió bị nhốt ngoài cửa, mọi người đi đến phòng ăn dùng cơm. Trên đường đi, tác giả lấy sổ tay ra, hỏi về lịch sử của tòa lâu đài, nói có thể làm tư liệu thực tế để sáng tác. Quản gia từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, nhưng cũng có hỏi thì nhất định trả lời.
Thì ra tòa lâu đài này là của một gia đình lánh đời. Chủ nhân ban đầu của lâu đài là thương nhân phát tài trong chiến tranh thế giới thứ hai, trở nên giàu có nhờ việc bán vũ khí có tính sát thương quy mô lớn nào đó rồi dẫn vợ con đến hòn đảo này xây lâu đài.
Chủ nhân lâu đài lo lắng linh hồn của những binh lính chết dưới vũ khí ông ta bán sẽ đến trả thù, liền xây lâu đài giống như mê cung, tầng tầng lớp lớp cơ quan. Nếu như linh hồn đến thì sẽ bị không khí lạnh vùng biển bắc đông lạnh, bị khí lưu trên biển thổi đi, cho dù thỉnh thoảng có mấy người chạy vào lâu đài cũng sẽ bị lạc đường.
Từ đó hai vợ chồng ít giao du với bên ngoài, chỉ có quản gia và người hầu trung thành làm bạn.
Hai vợ chồng suốt ngày sống trong bóng tối chiến tranh và lo sợ bất an, rất nhanh rời xa nhân thế. Con trai của đôi vợ chồng không muốn ở đây, dời đi. Chỉ còn lại con của người quản gia tiếp tục trông coi lâu đài của chủ nhân.
Lại qua mấy chục năm, con của quản gia cũng có con; có một vị tiểu thư trẻ tuổi đến lâu đài, nói là cháu gái của phu nhân tòa lâu đài. Cô ấy dẫn theo chồng chưa cưới vào ở, vẫn ít giao du với bên ngoài. Không bao lâu, đôi vợ chồng này ra biển rồi không thấy trở về nữa.
Nhân khí trong lâu đài quá nhạt, bị bên ngoài nói là tòa thành bị nguyền rủa.
Sau đó nữa tòa lâu đài được chủ nhân mới mua. Chủ nhân mới đã đến một lần, đồng ý để cho quản gia cũ tiếp tục phục vụ, cũng đề nghị mở lâu đài, hấp thu chút nhân khí mới mẻ, thay đổi diện mạo lâu đài, còn nói muốn phát triển nó thành điểm du lịch.
Luật sư nói: “Ý kiến hay, nếu chủ nhân của các ông cần đề xuất trên phương diện luật pháp có thể tìm tôi. Tôi có quy mô cao nhất, kiến thức chuyên ngành cũng cao.”
Người dẫn chương trình cười: “Tôi cũng vậy, tôi có thể tuyên truyền giúp các ông.”
Diễn viên nhu mì nói: “Tôi biết rất nhiều nhà đầu tư, cũng có thể giúp đỡ.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, bầu không khí hòa hợp lại vui vẻ. Một khúc cua dến phòng ăn, trên bàn ăn hình chữ nhật, thức ăn thơm phức bốn phía.
Thoáng một cái, người vốn đang cười trong giây lát mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn trước mặt, giống như thấy chuyện gì đáng sợ vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng.
11 người đứng phía sau hai hàng ghế của cái bàn hình chữ nhật.
Người mẫu, diễn viên, giáo viên mầm non, Chân Ái, Ngôn Tố, luật sư, bác sĩ, võ sĩ quyền anh, tác giả, người dẫn chương trình, thậm chí tay đua chưa tới.
Mỗi người được xếp đặt tư thế khác nhau, mặc quần áo giống như người thật –
11 tượng sáp sinh động như thật, nhưng ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt vô cảm.
Sau khi Ngôn Tố và Chân Ái xuống du thuyền, đi dạo một vòng trên đảo. Trên đảo gọn gàng sạch sẽ, nhà là dạng cửa sổ nhỏ tường thấp đặc trưng của phương bắc, từng ngôi nhà màu sắc rực rỡ đan xen nhau giống như hộp kẹo cao thấp không đều.
Ngày đến trùng với Hạ Chí, trên đảo có chợ phiên. Giờ hẹn lên thuyền đi Silverland là 6 giờ 30 phút, còn một khoảng thời gian nên Ngôn Tố đi dạo cùng Chân Ái.
Chân Ái đều có hứng thú đối với bất kì đồ vật mới lạ lại xinh đẹp có màu sắc, nhưng do tính cách dưỡng thành từ nhỏ, không có mong muốn có được hoặc độc chiếm bất kì vật gì. Rất nhiều lúc chỉ ôm thái độ quan sát thưởng thức thuần khiết.
Nhưng kể từ sau khi ở cùng với Ngôn Tố, thói quen này đã bị phá vỡ.
Giống như mọi ngày, cô vui vẻ nhìn hàng hóa, anh chăm chú nhìn cô, tự chủ trương mua đồ anh đoán được là cô thích.
“A Tố, làm sao anh biết em thích chùm bong bóng này?”
“Vì khóe môi em cong lên một chút.”
“Tại sao mua kính vạn hoa?”
“Vì lúc em nhìn nó mạch đập tăng nhanh.”
“Sao anh biết em thích cái vòng tay vỏ sò kia?”
“Vì em ôm nó không chịu buông.”
“Tại sao mua cho em cái khăn quàng màu đỏ kia?”
“Vì em mang rất đẹp… Âu Văn nói không sai, da em trắng, mang khăn quàng màu đỏ rất đẹp.”
Chân Ái chợt nhớ đến rất lâu trước đây, trên đường phố vào đêm đông ở thành phố nhỏ, anh chê cười cô là bọ tre. Nhớ tới chuyện cũ, tựa như cảm thấy thời gian ở cùng anh thực ra đã sớm có hình ảnh thu nhỏ, chính là chiếc khăn quàng mềm mại và yên lặng trong đêm tuyết khi đó kia.
Trong tủ kính ven đường có gấu bông lông xù rất to, cô thờ ơ nhìn qua, ánh mắt liền dời đi.
Ngôn Tố: “Không phải em thích gấu bông sao?”
Cô nhìn tủ kính kia một cái, không có hứng thú thu ánh mắt, giọng nói thản nhiên: “Em chỉ muốn Ngôn Tiểu Tố thôi!”
#
Đến chiều, bầu trời âm u, thời tiết vùng này thay đổi thất thường, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm lớn. Buổi tối mùa hè thường có bão.
Lúc Chân Ái và Ngôn Tố lên thuyền, mọi người sớm đã đến, mưa đá với giọt mưa lớn như hạt đậu đập lốp bốp trên boong thuyền.
6 giờ 25 phút, một cô gái trẻ ăn mặc như hầu gái đến, nói chuyện đầy vẻ kính cẩn lại phục tùng, nụ cười kín đáo: “Mời các vị khách quý chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức sẽ khởi hành.”
Khí hậu không tính là ấm áp, cô gái có ngực mông đẫy đà mặc trang phục hầu gái kiểu Paris điển hình. Tóc được buộc lên bằng dây cột tóc ren, váy liền áo tay ngắn có thắt lưng, khoác một cái tạp dề màu trắng bên ngoài, vô cùng sạch sẽ, vô cùng gợi cảm, nhưng gương mặt lại ngây thơ.
Người dẫn chương trình cười tít mắt: “Không biết xưng hô như thế nào, gọi cô là người hầu gái thì thật không lễ phép.”
Người hầu gái sẽ lái thuyền? Ngôn Tố nhanh chóng quét cô ta một cái, mới vừa nhìn ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng nhìn kĩ lại, trên ngực quần áo có mấy nếp nhăn, đường vân vớ cũng không đều, chỗ cổ tay hơi sưng.
Người hầu gái đỏ mặt: “Quý khách không cần biết tên tôi, bây giờ lên đường thôi.”
Giáo viên mầm non lập tức giơ tay: “Thiếu một người, tay đua không có ở đây.”
Luật sư nói: “Có lẽ tạm thời anh ta không muốn đi.”
Người hầu gái nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Chủ nhân yêu cầu chúng ta lên đường đúng giờ, sẽ không đợi.” Những người khác không có ý kiến, mấy phút sau khởi hành.
Biển cả màu xanh đen lúc sập tối, âm u ảm đạm, ẩn chứa một sức mạnh to lớn và tà ác nào đó. Cách bờ ngày càng xa, màu sắc của biển càng sâu và đen, sóng gió cũng ngày càng lớn.
Sau nửa tiếng, trời đã tối.
Trong cơn mưa gió trước mặt cuối cùng xuất hiện ánh sáng, là một hòn đảo nhỏ cao và dốc, ngoại trừ tòa lâu đài theo trường phái Gothic trôi nổi trên biển và đảo ra thì không còn vật gì khác nữa.
Tòa lâu đài rất cao rất hẹp, giống như một bộ xương đen gầy trơ, có mấy tháp nhỏ vừa nhọn vừa cao giống như cây giáo binh sĩ giơ lên trước trận đánh.
Tòa nhà kia e rằng có hàng trăm hàng ngàn cửa sổ, từng cái đều lộ ra ánh đèn vàng, cả tòa lâu đài đèn đuốc sáng trưng, trong màn đêm mưa gió giống như vô số cánh cửa đi thông đến thiên đường.
Vừa xinh đẹp hùng vĩ, vừa kì dị khủng khiếp. Chỗ âm u thế này sao gọi là Silverland?
Chiếc thuyền nhỏ dừng sát bên cạnh một con đường dốc có hơn một ngàn bậc thang đi thẳng lên cửa chính lâu đài.
Người mẫu cầm cây dù người hầu gái phát, nâng mày: “Cao như vậy, mưa lớn như thế, sao đi lên được?”
Người hầu gái khiêm tốn xin lỗi: “Thật xin lỗi, mưa gió quá lớn, xe cáp không an toàn, sợ bị thổi ra biển.”
Mấy người đàn ông không thích sự nghiêm khắc của người hầu gái, leo lên bậc thềm đá đi lên.
Lúc Chân Ái lên bờ không cẩn thận bị trượt, khăn quàng đỏ trong tay rơi xuống biển.
Sóng lớn một hồi đã không thấy đâu nữa.
Chân Ái nhìn màu đỏ bị bóng tối nuốt chửng, cảm thấy hơi buồn, Ngôn Tố an ủi vỗ vỗ vai cô: “Trở về mua một cái nữa.”
“Ừ.” Chân Ái nắm tay Ngôn Tố, đi lên, “A Tố, em phát hiện mỗi lần anh vỗ vai em đều có thể cho em sự cổ vũ và an ủi! Thật thần kì!”
Ngôn Tố cầm dù, yên lặng mấy giây mới ho khan một cái, nói: “Đây là do, thử nghiệm dễ bị kích thích của anh đã thành công.”
Chân Ái: “…”
Thảo nào…
Ngôn Tố còn không tự biết, giải thích: “Mỗi lần anh vỗ vai em đều nói mấy lời an ủi và cổ vũ; lâu ngày, anh chỉ cần vỗ vai em, cho dù không nói câu nào, em cũng sẽ cảm thấy an ủi và phấn chấn. Giống như mỗi lần lúc em cho chó con ăn lắc lắc chuông, thời gian lâu dài, dù không cho chó con ăn, em lắc chuông, nó cũng sẽ tiết ra nước bọt và…”
Ngôn Tố lặng lẽ dừng miệng, nhận ra được bầu không khí người bên cạnh không bình thường rồi.
Anh không lên tiếng, mím mím môi. Thật ngốc mà, nói những lời này làm gì?
Anh ngẫm nghĩ, khẽ vỗ vỗ vai Chân Ái, một cái, hai cái, dỗ dành: “Tiểu Ái ngoan, đừng giận.”
Chân Ái nào không phát cáu, dừng bước: “Em đi không nổi nữa!”
Ngôn Tố rất biết thấy rõ tình thế trước mắt: “Anh cõng em nhé!” Dứt lời nhét cây dù vào trong tay bạn gái, ngồi xổm xuống.
Chân Ái nhìn rất nhiều bậc thang bên trên, cảm thấy không nỡ; nhưng nhìn cơ thể ngồi xổm của anh, áo khoác căng chặt trên tấm lưng nhỏ hẹp, cô lại không nhịn được muốn thử cảm giác nằm trên lưng anh một chút.
Cô quấn lấy cổ anh, để anh cõng mình lên.
Nhiệt độ cơ thể anh cách lớp vải truyền thẳng vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề sát tóc mai của anh, thân mật lại êm đềm, còn hơi ngứa.
Anh đi rất vững, lặng lẽ không lên tiếng. Đi mấy bước, cô từ từ tuột xuống, anh nâng bắp đùi của cô lên, cô được ném lên giống như ngồi thuyền hải tặc, rơi xuống lại đụng vào tấm lưng an toàn của anh, xù xì lại mềm mại cọ sát trong lòng cô.
Cô mím môi, cảm giác nóng lên mãnh liệt trong lòng: “Lần đầu tiên anh cõng người khác sao?”
“Không phải.” Anh không hề do dự.
Trái tim Chân Ái rơi xuống: “Trước kia đã từng cõng ai?”
“Lần trước em say rượu, đã từng cõng em.”
Trái tim lại lập tức bay lên từ dưới thung lũng.
Đêm mưa gió, hô hấp của anh dần nặng nề. Thế giới của hai người dưới tán dù trở nên ấm áp, cô không muốn xuống, đỏ mặt ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, trong thanh âm mang theo chút nũng nịu: “A Tố, sau này chỉ cho phép anh cõng em thôi!”
“Được.” Anh dịu dàng và kiên định trả lời, “Đời này chỉ cõng một mình em.”
Nói xong, lại tự giác bổ sung: “Chỉ ôm một mình em, chỉ hôn một mình em, chỉ…” Phía sau không nói ra, nhịp tim đột nhiên nhanh lên, nhưng không phải là do trèo lên mấy bậc thang cao này.
Đi hết cầu thang rất dài, người hầu gái thấy người đến đông đủ, nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông không lớn, nhưng vang vọng toàn bộ lâu đài, trong nháy mắt giống như vang lên trăm ngàn tiếng chuông, lại giống như ai đó ném vô số quả cầu thủy tinh trong động sâu ngoằn ngoèo.
Tiếng chuông quá mức kì dị, cho dù có 11 người đứng ở cửa thì mọi người cũng lo sợ trong lòng, sắc mặt xám xịt, trong màn đêm mưa gió giống như một hàng ma quỷ.
“Két” một tiếng, cửa lâu đài mở ra, cùng một ánh đèn vàng xuyên thấu màn đêm giá lạnh.
Ngược sáng, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu tóc chải bóng loáng xuất hiện ở cửa. Ông ta đeo mắt kính có viền màu vàng, từ kiểu tóc đến cách ăn mặc, từ cử chỉ đến lời nói đều hết sức tinh tế: “Tôi thay mặt chủ nhân lâu đài, hoan nghênh các vị khách quý đến đây tham quan.”
Ông ta hơi cúi đầu, bẻ cong thẳng từ đầu đến chân, toàn thân trên dưới không có động tác dư thừa nào, giống như một người máy không có tình cảm.
Bầu không khí lại kì dị lần nữa, người đàn ông thẳng người, đúng lúc có một tia chớp xẹt qua, gương mặt nghiêm túc và vô cảm của ông ta nhìn vô cùng uy nghiêm đáng sợ, người mẫu sợ đến mức khẽ kêu một tiếng.
Người hầu gái dịu dàng lại yếu ớt giải thích: “Quản gia của chúng tôi vui giận không hiện rõ.”
Thì ra đây là quản gia.
Mọi người vào trong. Bên trong lò sưởi đầy đủ, trang trí không tính là lộng lẫy nhưng cũng vô cùng trang nhã. Trong nhà vốn nên ấm áp, nhưng xung quanh đại sảnh lớn như vậy có 13 hành lang sâu thẳm.
Mặc dù mỗi hành lang đều đèn đuốc sáng choang, từng hàng nến được đốt lên, nhưng có vẻ như mỗi hành lang đều không có đoạn cuối, hai bên là cửa phòng chi chít đóng chặt.
Chân Ái lại không thấy sợ; nhưng người khác, nhất là mấy người phụ nữ, sắc mặt đều rất xấu.
Quản gia có vẻ không hài lòng, cẩn thận giới thiệu: “Tòa lâu đài này có 3167 căn phòng, 215 tầng hầm, 149 gác xép, 437 hành lang, 28765 cầu thang ở vị trí khác nhau, còn có 3131 chiếc gương và 786 căn phòng bí mật. Cho nên không có tôi dẫn đường, các người tốt nhất đừng tự ý đi tham quan. Nếu không đi lạc rồi chết đói ở trong không phải là trách nhiệm của tôi.”
Người dẫn chương trình chuyên về việc làm sôi động bầu không khí, nói đùa: “Theo như ông nói thì ở đây có rất nhiều oan hồn rồi?”
Quản gia dẫn đường ở phía trước: “Từ Chiến tranh thế giới thứ hai đến nay, trên hòn đảo này đã có 1995 người chết.”
Từng cơn gió lạnh thổi qua.
Quản gia đi về phía trước, lẩm bẩm: “Lúc Chiến tranh thế giới thứ hai, ở đây từng có chiến dịch cỡ nhỏ, người chết rất nhiều.”
Mọi người: “…”
Loại hài hước nhạt nhẽo này thực sự được sao?
Tiếng mưa gió bị nhốt ngoài cửa, mọi người đi đến phòng ăn dùng cơm. Trên đường đi, tác giả lấy sổ tay ra, hỏi về lịch sử của tòa lâu đài, nói có thể làm tư liệu thực tế để sáng tác. Quản gia từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, nhưng cũng có hỏi thì nhất định trả lời.
Thì ra tòa lâu đài này là của một gia đình lánh đời. Chủ nhân ban đầu của lâu đài là thương nhân phát tài trong chiến tranh thế giới thứ hai, trở nên giàu có nhờ việc bán vũ khí có tính sát thương quy mô lớn nào đó rồi dẫn vợ con đến hòn đảo này xây lâu đài.
Chủ nhân lâu đài lo lắng linh hồn của những binh lính chết dưới vũ khí ông ta bán sẽ đến trả thù, liền xây lâu đài giống như mê cung, tầng tầng lớp lớp cơ quan. Nếu như linh hồn đến thì sẽ bị không khí lạnh vùng biển bắc đông lạnh, bị khí lưu trên biển thổi đi, cho dù thỉnh thoảng có mấy người chạy vào lâu đài cũng sẽ bị lạc đường.
Từ đó hai vợ chồng ít giao du với bên ngoài, chỉ có quản gia và người hầu trung thành làm bạn.
Hai vợ chồng suốt ngày sống trong bóng tối chiến tranh và lo sợ bất an, rất nhanh rời xa nhân thế. Con trai của đôi vợ chồng không muốn ở đây, dời đi. Chỉ còn lại con của người quản gia tiếp tục trông coi lâu đài của chủ nhân.
Lại qua mấy chục năm, con của quản gia cũng có con; có một vị tiểu thư trẻ tuổi đến lâu đài, nói là cháu gái của phu nhân tòa lâu đài. Cô ấy dẫn theo chồng chưa cưới vào ở, vẫn ít giao du với bên ngoài. Không bao lâu, đôi vợ chồng này ra biển rồi không thấy trở về nữa.
Nhân khí trong lâu đài quá nhạt, bị bên ngoài nói là tòa thành bị nguyền rủa.
Sau đó nữa tòa lâu đài được chủ nhân mới mua. Chủ nhân mới đã đến một lần, đồng ý để cho quản gia cũ tiếp tục phục vụ, cũng đề nghị mở lâu đài, hấp thu chút nhân khí mới mẻ, thay đổi diện mạo lâu đài, còn nói muốn phát triển nó thành điểm du lịch.
Luật sư nói: “Ý kiến hay, nếu chủ nhân của các ông cần đề xuất trên phương diện luật pháp có thể tìm tôi. Tôi có quy mô cao nhất, kiến thức chuyên ngành cũng cao.”
Người dẫn chương trình cười: “Tôi cũng vậy, tôi có thể tuyên truyền giúp các ông.”
Diễn viên nhu mì nói: “Tôi biết rất nhiều nhà đầu tư, cũng có thể giúp đỡ.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, bầu không khí hòa hợp lại vui vẻ. Một khúc cua dến phòng ăn, trên bàn ăn hình chữ nhật, thức ăn thơm phức bốn phía.
Thoáng một cái, người vốn đang cười trong giây lát mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn trước mặt, giống như thấy chuyện gì đáng sợ vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng.
11 người đứng phía sau hai hàng ghế của cái bàn hình chữ nhật.
Người mẫu, diễn viên, giáo viên mầm non, Chân Ái, Ngôn Tố, luật sư, bác sĩ, võ sĩ quyền anh, tác giả, người dẫn chương trình, thậm chí tay đua chưa tới.
Mỗi người được xếp đặt tư thế khác nhau, mặc quần áo giống như người thật –
11 tượng sáp sinh động như thật, nhưng ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt vô cảm.
Bình luận facebook