-
Chương 76
Chân Ái vốn cảm thấy những vụ án này là một mớ rối rắm, nhưng dưới sự dẫn dắt và chỉ bảo của Ngôn Tố, chỉ trong chốc lát đã ung dung giải quyết vụ án của bác sĩ và người dẫn chương trình.
Cô rất tò mò đối với vụ án giết người trong phòng kín của võ sĩ quyền anh, bèn hỏi: “Cái chết của bác sĩ đã biết rõ, võ sĩ quyền anh thì sao?”
Ngôn Tố mới vừa muốn mở miệng, Chân Ái vội vàng ngăn lại: “Anh đừng nói trước, để em tự suy luận.”
Cô ôm người, ngồi trên sofa nghĩ thầm.
Tay chân võ sĩ quyền anh hướng về phía cửa, đầu hướng cửa sổ, không đánh trả cũng không đề phòng, đứng gần cửa, bị người khác dùng một loại vũ khí sắc bén nào đó bất ngờ đập vỡ đầu từ phía trước.
Nếu khôi phục hiện trường, chắc là hung thủ gõ cửa, đi vào, mặt đối mặt nói gì đó với võ sĩ quyền anh, sau đó đột nhiên tập kích. Võ sĩ quyền anh kêu thảm thiết một tiếng rồi chết.
Vậy hung thủ làm thế nào để biến mất trong nháy mắt?
Ngôn Tố nhìn thấu tâm tư cô, kéo cô tới bên cạnh mình, ấm áp nhắc nhở: “Đừng suy nghĩ căn phòng kín trước, cũng đừng suy nghĩ hung thủ đi đâu, phân tích thủ đoạn giết người trước, biết rõ cái này là được rồi.”
Chân Ái nghe lời anh, vứt vấn đề căn phòng bí mật sang một bên trước. Có vụ án bác sĩ trước đó làm tham khảo, suy luận bước đầu tiên trôi chảy rất nhiều:
“Lần này, em cũng cho rằng khả năng phụ nữ gây án khá lớn.”
“Tại sao?” Anh khoác tay lên vai cô, vô thức quấn từng vòng tóc cô, mảnh mai mềm mại lại co dãn, nhảy tới nhảy lui nơi lòng bàn tay anh.
Cô hoàn toàn không biết trò lén lút của anh, suy luận đến say sưa:
“Khi đó là hơn nửa đêm, đã có hai người chết. Ngoài mặt mọi người không nói, nhưng trong lòng đều có sự đề phòng. Hơn nữa còn có mật mã giết người của tổ chức ở đằng kia. Nếu một người đàn ông đến gõ cửa phòng võ sĩ quyền anh, anh ta sẽ không cảnh giác?
Anh ta luyện quyền anh, tính cảnh giác và tốc độ đều không cần phải nói, sát thủ là đàn ông ở chỗ anh ta không hề chiếm được tiện lợi. Cho dù giết anh ta cũng nhất định sẽ để lại dấu vết vật lộn và phản kháng.
Trái lại là phụ nữ, đoán chừng anh ta không ngờ hung thủ là phụ nữ.”
“Ừm,” anh nắm tóc cô chơi, có vẻ như hơi phân tâm, “Điểm này anh đồng ý, đây là cách hung thủ tiếp cận người chết; nhưng có phải có mâu thuẫn trong vấn đề giết chết nạn nhân không?”
Điều anh nói cũng là điều Chân Ái nghi ngờ.
Cô tùy tiện nắm nắm tóc bên tai, nhíu mày: “Em cũng cảm thấy mâu thuẫn, cho dù hung khí cứng cỡ nào thì một người phụ nữ mất một đòn để khống chế và đánh chết võ sĩ quyền anh, cái sức đó mạnh đến cỡ nào!” Nhìn trời, “Chẳng lẽ cô ta tập thể hình?”
“Em nói thử xem, mấy người phụ nữ này, ai nhìn qua giống như người tập thể hình?”
Chân Ái hậm hực cúi đầu: “Một người cũng không có.” Lại lẩm bẩm, “Vụ án này không thể ngẫm nghĩ, hung thủ biến từ đâu ra một hung khí giết người cứng rắn có lực trong nháy mắt? Giấu trên người? Lúc cô ta cầm, võ sĩ quyền anh cũng sẽ lập tức cảnh giác. Tại sao anh ta không phản kháng? Quá kì lạ.”
Ngôn Tố xoa xoa tóc cô, khích lệ: “Về vấn đề hung khí, em nghĩ rất đúng. Cho dù là hung thủ cầm trên tay, hay lấy ra từ trong quần áo cũng sẽ khiến võ sĩ quyền anh đề phòng. Đây cũng là điểm thú vị nhất trong vụ án.”
Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, thú vị?
“Mọi thứ có liên quan xoay quanh hung khí đều rất kì lạ. Cách lấy ra kì lạ, cách biến mất kì lạ. Chúng ta cũng lục soát phòng từng người một lần. Hung khí đi đâu?” Trong đầu cô chợt lóe, “Ném ra ngoài cửa sổ?”
“Không hề.” Ngôn Tố khẳng định, “Lúc kiểm tra phòng, anh đã từng chú ý, cửa sổ đều khóa. Anh còn đặc biệt kiểm tra thảm bên cửa sổ, không có dấu vết nước mưa bắn vào. Cửa sổ đều là hướng đông nam, khi đó gió thổi đông nam. Nếu từng mở cửa sổ thì mưa to nhất định sẽ vào trong.”
Chân Ái lại thầm than năng lực quan sát và suy nghĩ tỉ mỉ đáng kinh ngạc của anh. Lúc đó, đoán chừng không ai có thể nghĩ tới điểm này.
Nhưng cứ như vậy thì vấn đề lại vòng trở lại: “Làm thế nào hung khí biến mất vô căn cứ?”
“Từ trước đến nay không tồn tại loại chuyện biến mất vô căn cứ,” Khóe môi Ngôn Tố nâng lên một nụ cười kì lạ, hình như cảm thấy rất thú vị, “Hung khí không bị ném ra ngoài, cũng không có trong phòng, vậy thì chỉ có một khả năng là giấu trên người hung thủ.”
Chân Ái lắc đầu: “Dựa vào vết lõm trên đầu võ sĩ quyền anh mà nhìn, vật đánh anh ta có đường kính ít nhất 15cm. Đoán chừng là một cây búa lớn. Nhưng trừ anh ra, mọi người ở trong phòng đều cởi áo khoác, tuy quần áo không bó sát người, nhưng cũng không giấu được thứ lớn như vậy.”
Ngôn Tố: “Chúng ta không chú ý là bởi vì hung thủ đã giấu nó ở một chỗ rất rõ ràng.”
Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, bi thương: “A Tố, em thực sự không nhìn ra. Dụng cụ gây án không thể nào giấu trên người được! Đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là ở đâu?”
Ngôn Tố thấy cô sốt ruột, càng từ tốn hơn: “Nếu nói thẳng cho em biết thì suy luận trở nên không thú vị rồi.”
Mặt Chân Ái xám xịt, nếu không phải anh bị thương thì thực sự muốn đạp anh một đạp.
“Không nghĩ việc này trước, nói một chút quan điểm của em đối với mấy ngưởi phụ nữ này đi.”
“Ơ?” Chân Ái hơi xấu hổ, “Em không chú ý…”
“Đã biết em chậm chạp.”
Cô dốc hết toàn lực: “Người hầu gái rất rụt rè cẩn thận, lại quan tâm chu đáo; người mẫu, nghề này rất tiên phong, nhưng cô ấy khiêm tốn bảo thủ, không trang điểm cũng không mặc quần áo lộ liễu như diễn viên; diễn viên thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng cởi mở; giáo viên mầm non lúc nào cũng dễ hoảng hốt, có lúc lại rất yên lặng.”
“Có chú ý thái độ của những người khác đối với các cô ấy không?”
“Người dẫn chương trình rất thích phụ nữ, hơn nữa vóc dáng của diễn viên và người hầu gái đầy đặn như vậy, với giáo viên mầm non và em thì không thích lắm. Đặc trưng vóc dáng của người hầu gái vô cùng… rõ ràng, anh ta niềm nở với cô ấy nhất, tiếp đó là diễn viên.”
“Ừm.” Ngôn Tố gật đầu, đỡ eo cô, an ủi, “Đừng buồn, anh thích em như vậy.”
Chân Ái: “…”
Trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?
Đột nhiên không đứng đắn, thực sự khiến cô trở tay không kịp.
Cô khẽ nhéo mu bàn tay anh, nhưng không kéo ra, ngược lại nhích từng chút sang bên cạnh anh, tiếp tục:
“Rất kì lạ, mông ngực của người mẫu còn to hơn diễn viên, gần bằng người hầu gái, nhưng hình như người dẫn chương trình rất lạnh nhạt với cô ấy. Mỗi lần diễn viên nói chuyện, người dẫn chương trình đều cười hi hi phụ họa; nhưng người mẫu không được nhận sự đãi ngộ này.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Có lẽ người mẫu không có mùi vị phụ nữ.”
Chân Ái nâng mày, Ngôn Tố lại có thể nói từ này? Cô cảm thấy hứng thú sáp đến bên gò má anh: “Mùi vị phụ nữ? Anh cũng biết? Vậy anh nói thử xem, loại phụ nữ nào mới có mùi vị phụ nữ?”
Ngôn Tố ngẩn người, sờ mũi một cái, ậm ờ không rõ: “Thực ra, anh cũng không hiểu lắm. Nhưng dựa trên kinh nghiệm cá nhân của anh, chắc là một loại sức quyến rũ tỏa ra trên người phụ nữ hấp dẫn đàn ông muốn hôn môi vuốt ve đồng thời sinh ra hành vi tình dục với cô ấy.”
Chân Ái gật đầu như giác ngộ triệt để, cảm thấy lời giải thích của Ngôn Tố vô cùng chính xác, con ngươi chuyển động: “Vậy anh cảm thấy trong mấy người phụ nữ ở trên đảo này, người nào khá có mùi vị phụ nữ?”
Ngôn Tố nhíu mày, thấy cô trở nên ngốc rồi: “Dựa vào định nghĩa của anh với mùi vị phụ nữ mà còn phải hỏi sao?”
Chân Ái mím môi cười.
Ngôn Tố nhìn cô một giây, nghiêm túc cẩn thận nhắc nhở: “Em cũng đừng quá kiêu ngạo. Xét thấy anh cũng không phải luôn luôn nghĩ đến việc muốn cùng em xảy ra hành vi tình dục, cho nên, mùi vị phụ nữ trên người em chắc là: Có lúc có, có lúc không.”
Chân Ái không cảm thấy lời của anh đáng đánh đòn, trái lại cho rằng đã đủ nịnh nọt: “Anh nói thử xem, lần gần đây nhất anh cảm thấy em rất có mùi vị phụ nữ là lúc nào?”
Ngôn Tố xem vấn đề này như việc quan trọng cần giải quyết, cho nên không e dè, đặc biệt thành thật:
“Trong phòng tắm, lúc anh sờ em. Có trong nháy mắt, cơ thể em co rút lại, nắm lấy anh chui vào trong lòng anh, còn nhẹ nhàng rên một tiếng bên tai anh.” Anh hơi đỏ mặt,
“Lúc em phát ra cái âm thanh kia, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng rất có mùi vị phụ nữ.” Anh vô cùng khó khăn nói, “Khoảnh khắc đó, anh vô cùng muốn phát sinh quan hệ tình dục với em.”
Chân Ái nghe anh đâu ra đó nói xong chuỗi này, sửng sốt đủ ba giây, mặt đỏ tới mang tai giải thích: “Anh nói bậy, em không hề phát ra tiếng!”
Ngôn Tố nghiêm túc nhìn cô, không cho rằng cô xấu hổ, cho nên còn sửa sai lầm của cô: “Ai, lúc đó em thực sự khẽ rên một tiếng. Hơn nữa,”
Anh hơi xấu hổ, “Anh cho rằng, một tiếng kia của em rất êm tai, anh rất thích.”
Lập tức, Chân Ái đều không nói ra được những lời phản bác khác, loại cảm giác ngượng ngùng đến mức mặt sắp bốc cháy lại không khỏi bị sự khen ngợi đến bùng nổ trong lòng là như thế nào.
Cô chợt kéo tấm thảm trên người Ngôn Tố qua, che lấy mình, cả người nóng như vào lồng hấp.
Ngôn Tố không hiểu tại sao ngồi một hồi, chọc chọc eo cô: “Cái chăn này không phải đắp cho anh sao?”
Chân Ái lại chui ra ngoài, đỏ mặt dùng tấm thảm quấn kĩ cơ thể bị thương của anh, đổi chủ đề: “Được rồi được rồi. Rõ ràng đang nói mùi vị phụ nữ của người mẫu, sao kéo tới trên người em rồi.”
Ngôn Tố lặng lẽ nhíu mày, tại sao bây giờ Chân Ái trở nên lại không có logic rồi? Đề tài này không phải cô dẫn dắt đến sao?
Trên mặt Chân Ái mang theo hơi ấm còn dư lại:
“Người mẫu không có mùi vị phụ nữ lắm, có phải là do cô ấy quá bảo thủ không? Bịt chặt chẽ kín đáo, dựng cao cổ áo còn quàng khăn, sợ lạnh như vậy?”
“Ngay từ đầu anh không cảm thấy cô ấy có gì không đúng, sau đó ngẫm lại, cô ấy luôn che cổ, nhất định là do nơi đó có dấu vết không giấu được.” Ngôn Tố ho nhẹ một cái, nuốt cổ họng một cái.
Chân Ái nhìn chằm chằm, thấy một vật hình cầu tròn trịa lăn một vòng trên cổ anh, yên lặng.
Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm, không nhịn được đặt tay lên, che trái táo Adam của anh: “Tại sao gọi nó là Adam’s apple (trái táo của Adam), thật đáng yêu. Anh cử động một cái nữa xem.”
Mặt Ngôn Tố xám xịt, anh đang nhắc nhở em tin tức then chốt, đừng quấy rầy có được không?
Nhưng thấy cô tò mò như vậy, anh vẫn thuận theo ý cô, nuốt nuốt cuống họng lần nữa.
Chân Ái chợt cảm thấy trái táo Adam tròn vo cứng rắn của anh cách làn da nóng rực, lăn tới lui một vòng trong lòng bàn tay cô, giống như một con chuột đồng nhỏ đáng yêu.
Cô lưu luyến thu tay về, sau này cơ hội sờ nó còn nhiều nữa,
“Ý anh là người mẫu có trái táo Adam? Không thể nào, phụ nữ làm sao có thể sinh…” Chân Ái nói một nửa, kinh sợ, trong nháy mắt không có biểu cảm chơi đùa, “Người mẫu là đàn ông?”
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn cô: “Ai, tốc độ phản ứng của em thật nhanh.”
Chân Ái: “…”
“Bởi vì cô ấy không có mùi vị phụ nữ, bởi vì trang phục cô ấy bảo thủ nên anh nghi ngờ cô ấy là đàn ông?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Em làm ngược trình tự. Là sau khi anh nghi ngờ cô ấy là đàn ông, mới ý thức được cô ấy mặc như vậy là để che giấu đặc trưng của đàn ông. Ngày đó lúc phát hiện thi thể tay đua trên thuyền, diễn viên nói, vóc dáng người hầu gái quá bốc lửa như vậy, không làm việc đàng hoàng. Lúc đó anh cảm thấy cô ấy đang nói người mẫu.
Anh không xem các chương trình giải trí, cho nên chưa phát hiện không ổn. Nhưng sau đó hỏi những người khác mới biết được, vóc dáng người mẫu trên sân khấu chữ T ở khắp nơi thường vừa đúng, không thể giống như người mẫu này, tỉ lệ mông và ngực quá khổ.”
Chân Ái ngây ngẩn nghe anh nói xong, cảm thấy chi tiết kiểu này cũng có thể bị anh phát hiện, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ý nghĩ trong đầu cô bây giờ càng không thể tưởng tượng nổi hơn:
“Ý của anh là, hung thủ giấu hung khí trên người mình, những người khác không nhận ra, cho rằng rất tự nhiên, bởi vì… người mẫu không có hai bộ ngực khổng lồ, mà là giấu hai cái (hoặc một cái) quả cầu sắt rỗng ruột???”
“Đây không phải là lời giải thích rất tốt cho cái lỗ trên đầu võ sĩ quyền anh sao?”
Chân Ái kinh ngạc đến không thể bình tĩnh nổi, đỡ trán, chậm rãi lắc, vừa khen ngợi vừa không thể tin được: “Em thực sự phục anh rồi. Anh lại có thể nghĩ tới điều này? Anh làm như thế nào vậy?”
Ngôn Tố nâng nâng mày, kiêu ngạo và lơ đễnh: “Rất đơn giản.
A: Đập một lỗ lõm tròn trên đầu võ sĩ quyền anh, là một vật rất nặng lại có thể tích không nhỏ;
B: Không có ai mở cửa sổ, toilet là bồn cầu giội nước kiểu cũ, không hút ra được;
C: Chỗ nào cũng không tìm được hung khí, nhưng chúng ta không lục soát người;
Kết luận: Hung khí giấu trên người. Hoặc là hung thủ còn muốn tiếp tục gây án, hoặc là hung thủ vứt bỏ hung khí ngược lại khiến người khác chú ý; cô ấy không thể đột nhiên thiếu một bên ngực chứ?
Trong vụ án võ sĩ quyền anh, hung thủ dễ dàng đến gần anh ta, đây là đặc trưng của phụ nữ; lực đánh ngàn cân đập vỡ đầu anh ta, đây là đặc trưng của đàn ông. Cho nên…
Anh chỉ thông qua thứ đã biết suy ra thứ chưa biết mà thôi.”
Chân Ái há miệng, tâm phục khẩu phục. Nghe anh vừa phân tích, vụ án đơn giản như một miếng bánh, nhưng không có sự quan sát và suy nghĩ của anh, nào có mấy người nghĩ đến được.
Chân Ái: “Thảo nào. Trước đó còn nói lúc hung thủ cầm hung khí, võ sĩ quyền anh nhất định sẽ cảnh giác. Nhưng nếu người mẫu sờ ngực mình ngay trước mặt võ sĩ quyền anh, đoán chừng anh ta đã sững sờ choáng váng rồi, có lẽ còn quay đầu né tránh tầm mắt. Cái này liền cho người mẫu thời cơ giết người tốt nhất. Nhưng người mẫu làm thế nào biến mất ngay lập tức trong căn phòng giết người?”
Ngôn Tố cười nhạt: “Ai, trong nhiều loại giết người trong phòng kín, có một loại gọi là căn phòng kín tâm lý, chỉ việc hung thủ khiến những người khác cho rằng đó là giết người trong phòng kín. Em nghiêm túc suy nghĩ thử xem, tại sao lúc đó tất cả mọi người cho rằng đó là căn phòng kín?”
“Trong nháy mắt võ sĩ quyền anh chết, mọi người ở ngoài cửa, chúng ta cũng nhìn thấy, không ai từng mở cửa phòng.”
“Em dựa vào cái gì để đoán rằng võ sĩ quyền anh chết ở thời điểm đó?”
Chân Ái không hiểu: “Võ sĩ quyền anh hét thảm thiết một tiếng.”
Ngôn Tố: “Đây chính là điều quan trọng trong căn phòng kín.”
Chân Ái sững sờ, không thể tin được: “Tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc đó không phải là của võ sĩ quyền anh???”
“Trên thực tế, chúng ta chưa từng nghe tiếng kêu thảm thiết của võ sĩ quyền anh. Nhưng tư duy của con người có quán tính, sẽ dựa vào hoàn cảnh xung quanh, tự động chụp âm thanh kia lên người võ sĩ quyền anh. Sát bên phòng võ sĩ quyền anh là người mẫu và giáo viên mầm non. Mọi người hoàn toàn sẽ không cho rằng, trong phòng hai cô gái sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết của đàn ông. Ngoài ra, hành lang hình cung ở đây có thể thay đổi sóng âm, không đi thẳng.”
Chân Ái không ngờ cái gọi là căn phòng kín này lại đơn giản như vậy: “Người mẫu giết người, khóa cửa lại, chạy về phòng mình, dùng thanh âm đàn ông kêu thảm thiết?”
Toàn bộ vụ án trong nháy mắt này kéo tơ bóc kén, tháo dỡ sạch sẽ.
Chân Ái cảm thán: “Người mẫu quá lợi hại. Chuẩn bị chu đáo, lập kế hoạch từng bước một không chê vào đâu được. Ngay từ đầu đóng giả, giấu vũ khí giết người sắc bén trên người nhiều ngày như vậy, không ai có thể phát hiện, cũng không có ai nhìn ra sơ hở. Hắn dùng bề ngoài phụ nữ làm vỏ bọc để giết bác sĩ, đập về phía võ sĩ quyền anh bất ngờ không kịp đề phòng. Còn có thể dùng thanh âm đàn ông tạo ra một căn phòng kín. Hắn quá lợi hại.”
Nếu không phải gặp phải Ngôn Tố, đoán chừng không ai có thể nghi ngờ đến trên đầu cô ta. A, Ngôn Tố lợi hại hơn, cũng chỉ có người nhạy bén như anh mới có thể nhìn ra.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn Chân Ái: “Quả thực người mẫu đã hao tổn hết tâm tư. Ngay từ đầu anh cũng cảm thấy giả trang rõ là kì lạ. Nhưng bởi vì hắn xuống tay với em, anh càng khẳng định hơn.”
“Tại sao?”
Ngôn Tố hơi thu con ngươi: “Em xô phải cửa của người mẫu và giáo viên mầm non trong toilet, có lẽ hắn tưởng em thấy được gì đó, phát hiện hắn không phải là phụ nữ.”
Chân Ái lờ mờ: “Vậy hắn hiểu lầm rồi, em không thấy gì cả.”
Trong lòng lại cảm khái,
Sự đối đãi khác biệt của người dẫn chương trình, lời châm chọc của diễn viên, lời xin lỗi bất ngờ trong toilet, nhìn qua vô tình như vậy, chuyện bình thường như vậy, đến trong mắt anh, tất cả đều là manh mối, bắt đầu xâu chuỗi từng cái một.
Anh thực sự quá lợi hại.
Chân Ái nhích lại gần bên cạnh Ngôn Tố: “Nguyên nhân người mẫu giết bọn họ thì sao?”
Ngôn Tố nhàn nhạt trả lời: “Câu chuyện người dẫn chương trình kể kia, có lẽ người mẫu là người yêu của cô gái bị võ sĩ quyền anh làm nhục. Vừa rồi nghe những người bên ngoài đó nói chuyện, luật sư nhất định muốn khóa mình trong phòng, có lẽ là trong lòng anh ta có điều mờ ám.”
Chân Ái bỗng rõ ràng. Ngôn Tố nhắc nhở mọi người nếu đợi trong phòng thì không nên đi ra ngoài. Người mẫu dám đi ra, đơn giản bởi vì chính mình là hung thủ. Chỉ có điều,
“Nhất định là hắn chuẩn bị đi giết luật sư, nhưng nửa đường bị giết.” Nói đến đây, Chân Ái không nhịn được run một cái, “Hắn bị chết thảm như vậy? Là ai giết hắn?”
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô, không nói.
Nếu như nói, trước đó trong lòng anh 90% nghi ngờ Arthur tới, vậy cách người mẫu chết bổ sung 10% còn lại, Arthur ở trong tòa lâu đài này.
Nhưng nguyên nhân người mẫu chết thảm không cần nói cho Chân Ái, anh thờ ơ nói: “Có lẽ luật sư phản công giết hắn, hoặc có lẽ sát thủ của tổ chức giết hắn.”
Chân Ái không nghi ngờ lời giải thích của Ngôn Tố, chỉ hơi thổn thức: “Người mẫu cũng là trả thù vì tình cảm, lại rơi vào kết cục đông lạnh thành mảnh vụn, thật là một người bi thương.”
“Anh không cho là vậy,” Ngôn Tố trong nháy mắt u ám, ngữ khí cứng rắn,
“Nếu trả thù, tại sao phải tổn thương em? Đánh chiêu bài trả thù cho người yêu, tùy ý cướp đoạt mạng sống người khác, lại sợ tội ác của mình bị vạch trần. Chỉ xuất phát từ sự nghi ngờ liền đẩy em vào hầm băng. Người như vậy không đáng thương hại. Giết người chính là giết người, hắn không xứng lấy lý do cái gì mà vì tình yêu gì đường đường chính chính này!”
Chân Ái ngẩn ra, không ngờ anh giận đến vậy.
Cô biết không phải anh giận cô, mà là bị chuyện cô bị thương cách đó không lâu chọc giận, liền nhẹ nhàng ôm vai anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, em không nói. Em biết, hắn giết người là hoàn toàn không đúng.”
Lòng cô mềm nhũn, “Hơn nữa võ sĩ quyền anh đã chết còn có người vợ ân ái. Người mẫu cũng đã hủy diệt tình yêu của người phụ nữ kia. Từ người bị hại biến thành người gây hại, hắn đã biến mình thành người hắn từng căm hận nhất, thật đáng buồn.”
Sắc mặt Ngôn Tố thả lỏng một chút, mới vừa muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng vang giống tiếng bắn súng.
Hai người trong phòng yên lặng lạ thường, thậm chí không nhìn nhau, mà là không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường bằng gỗ trong phòng, thấm thoát đã sáu giờ sáng rồi.
Rèm cửa dày che lại, nhưng mưa gió bên ngoài chắc là ngừng rồi?
Lúc này, cảnh sát trên đảo Willing hẳn là lên đường đến rồi, nếu là ca-nô, hành trình có thể được rút ngắn xuống còn một tiếng.
Ngôn Tố vô tình nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô trên vai, mâu quang yên tĩnh: Còn một tiếng, phải làm thế nào mới có thể đưa Chân Ái vào tay cảnh sát an toàn?
Chân Ái ôm vai anh, nghiêng đầu dựa trên bả vai anh, rũ mắt: Chỉ còn một tiếng, phải làm thế nào mới có thể không khiến tương lai của Ngôn Tố bị hủy trên hòn đảo này?
Cô rất tò mò đối với vụ án giết người trong phòng kín của võ sĩ quyền anh, bèn hỏi: “Cái chết của bác sĩ đã biết rõ, võ sĩ quyền anh thì sao?”
Ngôn Tố mới vừa muốn mở miệng, Chân Ái vội vàng ngăn lại: “Anh đừng nói trước, để em tự suy luận.”
Cô ôm người, ngồi trên sofa nghĩ thầm.
Tay chân võ sĩ quyền anh hướng về phía cửa, đầu hướng cửa sổ, không đánh trả cũng không đề phòng, đứng gần cửa, bị người khác dùng một loại vũ khí sắc bén nào đó bất ngờ đập vỡ đầu từ phía trước.
Nếu khôi phục hiện trường, chắc là hung thủ gõ cửa, đi vào, mặt đối mặt nói gì đó với võ sĩ quyền anh, sau đó đột nhiên tập kích. Võ sĩ quyền anh kêu thảm thiết một tiếng rồi chết.
Vậy hung thủ làm thế nào để biến mất trong nháy mắt?
Ngôn Tố nhìn thấu tâm tư cô, kéo cô tới bên cạnh mình, ấm áp nhắc nhở: “Đừng suy nghĩ căn phòng kín trước, cũng đừng suy nghĩ hung thủ đi đâu, phân tích thủ đoạn giết người trước, biết rõ cái này là được rồi.”
Chân Ái nghe lời anh, vứt vấn đề căn phòng bí mật sang một bên trước. Có vụ án bác sĩ trước đó làm tham khảo, suy luận bước đầu tiên trôi chảy rất nhiều:
“Lần này, em cũng cho rằng khả năng phụ nữ gây án khá lớn.”
“Tại sao?” Anh khoác tay lên vai cô, vô thức quấn từng vòng tóc cô, mảnh mai mềm mại lại co dãn, nhảy tới nhảy lui nơi lòng bàn tay anh.
Cô hoàn toàn không biết trò lén lút của anh, suy luận đến say sưa:
“Khi đó là hơn nửa đêm, đã có hai người chết. Ngoài mặt mọi người không nói, nhưng trong lòng đều có sự đề phòng. Hơn nữa còn có mật mã giết người của tổ chức ở đằng kia. Nếu một người đàn ông đến gõ cửa phòng võ sĩ quyền anh, anh ta sẽ không cảnh giác?
Anh ta luyện quyền anh, tính cảnh giác và tốc độ đều không cần phải nói, sát thủ là đàn ông ở chỗ anh ta không hề chiếm được tiện lợi. Cho dù giết anh ta cũng nhất định sẽ để lại dấu vết vật lộn và phản kháng.
Trái lại là phụ nữ, đoán chừng anh ta không ngờ hung thủ là phụ nữ.”
“Ừm,” anh nắm tóc cô chơi, có vẻ như hơi phân tâm, “Điểm này anh đồng ý, đây là cách hung thủ tiếp cận người chết; nhưng có phải có mâu thuẫn trong vấn đề giết chết nạn nhân không?”
Điều anh nói cũng là điều Chân Ái nghi ngờ.
Cô tùy tiện nắm nắm tóc bên tai, nhíu mày: “Em cũng cảm thấy mâu thuẫn, cho dù hung khí cứng cỡ nào thì một người phụ nữ mất một đòn để khống chế và đánh chết võ sĩ quyền anh, cái sức đó mạnh đến cỡ nào!” Nhìn trời, “Chẳng lẽ cô ta tập thể hình?”
“Em nói thử xem, mấy người phụ nữ này, ai nhìn qua giống như người tập thể hình?”
Chân Ái hậm hực cúi đầu: “Một người cũng không có.” Lại lẩm bẩm, “Vụ án này không thể ngẫm nghĩ, hung thủ biến từ đâu ra một hung khí giết người cứng rắn có lực trong nháy mắt? Giấu trên người? Lúc cô ta cầm, võ sĩ quyền anh cũng sẽ lập tức cảnh giác. Tại sao anh ta không phản kháng? Quá kì lạ.”
Ngôn Tố xoa xoa tóc cô, khích lệ: “Về vấn đề hung khí, em nghĩ rất đúng. Cho dù là hung thủ cầm trên tay, hay lấy ra từ trong quần áo cũng sẽ khiến võ sĩ quyền anh đề phòng. Đây cũng là điểm thú vị nhất trong vụ án.”
Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, thú vị?
“Mọi thứ có liên quan xoay quanh hung khí đều rất kì lạ. Cách lấy ra kì lạ, cách biến mất kì lạ. Chúng ta cũng lục soát phòng từng người một lần. Hung khí đi đâu?” Trong đầu cô chợt lóe, “Ném ra ngoài cửa sổ?”
“Không hề.” Ngôn Tố khẳng định, “Lúc kiểm tra phòng, anh đã từng chú ý, cửa sổ đều khóa. Anh còn đặc biệt kiểm tra thảm bên cửa sổ, không có dấu vết nước mưa bắn vào. Cửa sổ đều là hướng đông nam, khi đó gió thổi đông nam. Nếu từng mở cửa sổ thì mưa to nhất định sẽ vào trong.”
Chân Ái lại thầm than năng lực quan sát và suy nghĩ tỉ mỉ đáng kinh ngạc của anh. Lúc đó, đoán chừng không ai có thể nghĩ tới điểm này.
Nhưng cứ như vậy thì vấn đề lại vòng trở lại: “Làm thế nào hung khí biến mất vô căn cứ?”
“Từ trước đến nay không tồn tại loại chuyện biến mất vô căn cứ,” Khóe môi Ngôn Tố nâng lên một nụ cười kì lạ, hình như cảm thấy rất thú vị, “Hung khí không bị ném ra ngoài, cũng không có trong phòng, vậy thì chỉ có một khả năng là giấu trên người hung thủ.”
Chân Ái lắc đầu: “Dựa vào vết lõm trên đầu võ sĩ quyền anh mà nhìn, vật đánh anh ta có đường kính ít nhất 15cm. Đoán chừng là một cây búa lớn. Nhưng trừ anh ra, mọi người ở trong phòng đều cởi áo khoác, tuy quần áo không bó sát người, nhưng cũng không giấu được thứ lớn như vậy.”
Ngôn Tố: “Chúng ta không chú ý là bởi vì hung thủ đã giấu nó ở một chỗ rất rõ ràng.”
Chân Ái nghiêng đầu nhìn anh, bi thương: “A Tố, em thực sự không nhìn ra. Dụng cụ gây án không thể nào giấu trên người được! Đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là ở đâu?”
Ngôn Tố thấy cô sốt ruột, càng từ tốn hơn: “Nếu nói thẳng cho em biết thì suy luận trở nên không thú vị rồi.”
Mặt Chân Ái xám xịt, nếu không phải anh bị thương thì thực sự muốn đạp anh một đạp.
“Không nghĩ việc này trước, nói một chút quan điểm của em đối với mấy ngưởi phụ nữ này đi.”
“Ơ?” Chân Ái hơi xấu hổ, “Em không chú ý…”
“Đã biết em chậm chạp.”
Cô dốc hết toàn lực: “Người hầu gái rất rụt rè cẩn thận, lại quan tâm chu đáo; người mẫu, nghề này rất tiên phong, nhưng cô ấy khiêm tốn bảo thủ, không trang điểm cũng không mặc quần áo lộ liễu như diễn viên; diễn viên thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng cởi mở; giáo viên mầm non lúc nào cũng dễ hoảng hốt, có lúc lại rất yên lặng.”
“Có chú ý thái độ của những người khác đối với các cô ấy không?”
“Người dẫn chương trình rất thích phụ nữ, hơn nữa vóc dáng của diễn viên và người hầu gái đầy đặn như vậy, với giáo viên mầm non và em thì không thích lắm. Đặc trưng vóc dáng của người hầu gái vô cùng… rõ ràng, anh ta niềm nở với cô ấy nhất, tiếp đó là diễn viên.”
“Ừm.” Ngôn Tố gật đầu, đỡ eo cô, an ủi, “Đừng buồn, anh thích em như vậy.”
Chân Ái: “…”
Trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?
Đột nhiên không đứng đắn, thực sự khiến cô trở tay không kịp.
Cô khẽ nhéo mu bàn tay anh, nhưng không kéo ra, ngược lại nhích từng chút sang bên cạnh anh, tiếp tục:
“Rất kì lạ, mông ngực của người mẫu còn to hơn diễn viên, gần bằng người hầu gái, nhưng hình như người dẫn chương trình rất lạnh nhạt với cô ấy. Mỗi lần diễn viên nói chuyện, người dẫn chương trình đều cười hi hi phụ họa; nhưng người mẫu không được nhận sự đãi ngộ này.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Có lẽ người mẫu không có mùi vị phụ nữ.”
Chân Ái nâng mày, Ngôn Tố lại có thể nói từ này? Cô cảm thấy hứng thú sáp đến bên gò má anh: “Mùi vị phụ nữ? Anh cũng biết? Vậy anh nói thử xem, loại phụ nữ nào mới có mùi vị phụ nữ?”
Ngôn Tố ngẩn người, sờ mũi một cái, ậm ờ không rõ: “Thực ra, anh cũng không hiểu lắm. Nhưng dựa trên kinh nghiệm cá nhân của anh, chắc là một loại sức quyến rũ tỏa ra trên người phụ nữ hấp dẫn đàn ông muốn hôn môi vuốt ve đồng thời sinh ra hành vi tình dục với cô ấy.”
Chân Ái gật đầu như giác ngộ triệt để, cảm thấy lời giải thích của Ngôn Tố vô cùng chính xác, con ngươi chuyển động: “Vậy anh cảm thấy trong mấy người phụ nữ ở trên đảo này, người nào khá có mùi vị phụ nữ?”
Ngôn Tố nhíu mày, thấy cô trở nên ngốc rồi: “Dựa vào định nghĩa của anh với mùi vị phụ nữ mà còn phải hỏi sao?”
Chân Ái mím môi cười.
Ngôn Tố nhìn cô một giây, nghiêm túc cẩn thận nhắc nhở: “Em cũng đừng quá kiêu ngạo. Xét thấy anh cũng không phải luôn luôn nghĩ đến việc muốn cùng em xảy ra hành vi tình dục, cho nên, mùi vị phụ nữ trên người em chắc là: Có lúc có, có lúc không.”
Chân Ái không cảm thấy lời của anh đáng đánh đòn, trái lại cho rằng đã đủ nịnh nọt: “Anh nói thử xem, lần gần đây nhất anh cảm thấy em rất có mùi vị phụ nữ là lúc nào?”
Ngôn Tố xem vấn đề này như việc quan trọng cần giải quyết, cho nên không e dè, đặc biệt thành thật:
“Trong phòng tắm, lúc anh sờ em. Có trong nháy mắt, cơ thể em co rút lại, nắm lấy anh chui vào trong lòng anh, còn nhẹ nhàng rên một tiếng bên tai anh.” Anh hơi đỏ mặt,
“Lúc em phát ra cái âm thanh kia, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng rất có mùi vị phụ nữ.” Anh vô cùng khó khăn nói, “Khoảnh khắc đó, anh vô cùng muốn phát sinh quan hệ tình dục với em.”
Chân Ái nghe anh đâu ra đó nói xong chuỗi này, sửng sốt đủ ba giây, mặt đỏ tới mang tai giải thích: “Anh nói bậy, em không hề phát ra tiếng!”
Ngôn Tố nghiêm túc nhìn cô, không cho rằng cô xấu hổ, cho nên còn sửa sai lầm của cô: “Ai, lúc đó em thực sự khẽ rên một tiếng. Hơn nữa,”
Anh hơi xấu hổ, “Anh cho rằng, một tiếng kia của em rất êm tai, anh rất thích.”
Lập tức, Chân Ái đều không nói ra được những lời phản bác khác, loại cảm giác ngượng ngùng đến mức mặt sắp bốc cháy lại không khỏi bị sự khen ngợi đến bùng nổ trong lòng là như thế nào.
Cô chợt kéo tấm thảm trên người Ngôn Tố qua, che lấy mình, cả người nóng như vào lồng hấp.
Ngôn Tố không hiểu tại sao ngồi một hồi, chọc chọc eo cô: “Cái chăn này không phải đắp cho anh sao?”
Chân Ái lại chui ra ngoài, đỏ mặt dùng tấm thảm quấn kĩ cơ thể bị thương của anh, đổi chủ đề: “Được rồi được rồi. Rõ ràng đang nói mùi vị phụ nữ của người mẫu, sao kéo tới trên người em rồi.”
Ngôn Tố lặng lẽ nhíu mày, tại sao bây giờ Chân Ái trở nên lại không có logic rồi? Đề tài này không phải cô dẫn dắt đến sao?
Trên mặt Chân Ái mang theo hơi ấm còn dư lại:
“Người mẫu không có mùi vị phụ nữ lắm, có phải là do cô ấy quá bảo thủ không? Bịt chặt chẽ kín đáo, dựng cao cổ áo còn quàng khăn, sợ lạnh như vậy?”
“Ngay từ đầu anh không cảm thấy cô ấy có gì không đúng, sau đó ngẫm lại, cô ấy luôn che cổ, nhất định là do nơi đó có dấu vết không giấu được.” Ngôn Tố ho nhẹ một cái, nuốt cổ họng một cái.
Chân Ái nhìn chằm chằm, thấy một vật hình cầu tròn trịa lăn một vòng trên cổ anh, yên lặng.
Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm, không nhịn được đặt tay lên, che trái táo Adam của anh: “Tại sao gọi nó là Adam’s apple (trái táo của Adam), thật đáng yêu. Anh cử động một cái nữa xem.”
Mặt Ngôn Tố xám xịt, anh đang nhắc nhở em tin tức then chốt, đừng quấy rầy có được không?
Nhưng thấy cô tò mò như vậy, anh vẫn thuận theo ý cô, nuốt nuốt cuống họng lần nữa.
Chân Ái chợt cảm thấy trái táo Adam tròn vo cứng rắn của anh cách làn da nóng rực, lăn tới lui một vòng trong lòng bàn tay cô, giống như một con chuột đồng nhỏ đáng yêu.
Cô lưu luyến thu tay về, sau này cơ hội sờ nó còn nhiều nữa,
“Ý anh là người mẫu có trái táo Adam? Không thể nào, phụ nữ làm sao có thể sinh…” Chân Ái nói một nửa, kinh sợ, trong nháy mắt không có biểu cảm chơi đùa, “Người mẫu là đàn ông?”
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn cô: “Ai, tốc độ phản ứng của em thật nhanh.”
Chân Ái: “…”
“Bởi vì cô ấy không có mùi vị phụ nữ, bởi vì trang phục cô ấy bảo thủ nên anh nghi ngờ cô ấy là đàn ông?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Em làm ngược trình tự. Là sau khi anh nghi ngờ cô ấy là đàn ông, mới ý thức được cô ấy mặc như vậy là để che giấu đặc trưng của đàn ông. Ngày đó lúc phát hiện thi thể tay đua trên thuyền, diễn viên nói, vóc dáng người hầu gái quá bốc lửa như vậy, không làm việc đàng hoàng. Lúc đó anh cảm thấy cô ấy đang nói người mẫu.
Anh không xem các chương trình giải trí, cho nên chưa phát hiện không ổn. Nhưng sau đó hỏi những người khác mới biết được, vóc dáng người mẫu trên sân khấu chữ T ở khắp nơi thường vừa đúng, không thể giống như người mẫu này, tỉ lệ mông và ngực quá khổ.”
Chân Ái ngây ngẩn nghe anh nói xong, cảm thấy chi tiết kiểu này cũng có thể bị anh phát hiện, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ý nghĩ trong đầu cô bây giờ càng không thể tưởng tượng nổi hơn:
“Ý của anh là, hung thủ giấu hung khí trên người mình, những người khác không nhận ra, cho rằng rất tự nhiên, bởi vì… người mẫu không có hai bộ ngực khổng lồ, mà là giấu hai cái (hoặc một cái) quả cầu sắt rỗng ruột???”
“Đây không phải là lời giải thích rất tốt cho cái lỗ trên đầu võ sĩ quyền anh sao?”
Chân Ái kinh ngạc đến không thể bình tĩnh nổi, đỡ trán, chậm rãi lắc, vừa khen ngợi vừa không thể tin được: “Em thực sự phục anh rồi. Anh lại có thể nghĩ tới điều này? Anh làm như thế nào vậy?”
Ngôn Tố nâng nâng mày, kiêu ngạo và lơ đễnh: “Rất đơn giản.
A: Đập một lỗ lõm tròn trên đầu võ sĩ quyền anh, là một vật rất nặng lại có thể tích không nhỏ;
B: Không có ai mở cửa sổ, toilet là bồn cầu giội nước kiểu cũ, không hút ra được;
C: Chỗ nào cũng không tìm được hung khí, nhưng chúng ta không lục soát người;
Kết luận: Hung khí giấu trên người. Hoặc là hung thủ còn muốn tiếp tục gây án, hoặc là hung thủ vứt bỏ hung khí ngược lại khiến người khác chú ý; cô ấy không thể đột nhiên thiếu một bên ngực chứ?
Trong vụ án võ sĩ quyền anh, hung thủ dễ dàng đến gần anh ta, đây là đặc trưng của phụ nữ; lực đánh ngàn cân đập vỡ đầu anh ta, đây là đặc trưng của đàn ông. Cho nên…
Anh chỉ thông qua thứ đã biết suy ra thứ chưa biết mà thôi.”
Chân Ái há miệng, tâm phục khẩu phục. Nghe anh vừa phân tích, vụ án đơn giản như một miếng bánh, nhưng không có sự quan sát và suy nghĩ của anh, nào có mấy người nghĩ đến được.
Chân Ái: “Thảo nào. Trước đó còn nói lúc hung thủ cầm hung khí, võ sĩ quyền anh nhất định sẽ cảnh giác. Nhưng nếu người mẫu sờ ngực mình ngay trước mặt võ sĩ quyền anh, đoán chừng anh ta đã sững sờ choáng váng rồi, có lẽ còn quay đầu né tránh tầm mắt. Cái này liền cho người mẫu thời cơ giết người tốt nhất. Nhưng người mẫu làm thế nào biến mất ngay lập tức trong căn phòng giết người?”
Ngôn Tố cười nhạt: “Ai, trong nhiều loại giết người trong phòng kín, có một loại gọi là căn phòng kín tâm lý, chỉ việc hung thủ khiến những người khác cho rằng đó là giết người trong phòng kín. Em nghiêm túc suy nghĩ thử xem, tại sao lúc đó tất cả mọi người cho rằng đó là căn phòng kín?”
“Trong nháy mắt võ sĩ quyền anh chết, mọi người ở ngoài cửa, chúng ta cũng nhìn thấy, không ai từng mở cửa phòng.”
“Em dựa vào cái gì để đoán rằng võ sĩ quyền anh chết ở thời điểm đó?”
Chân Ái không hiểu: “Võ sĩ quyền anh hét thảm thiết một tiếng.”
Ngôn Tố: “Đây chính là điều quan trọng trong căn phòng kín.”
Chân Ái sững sờ, không thể tin được: “Tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc đó không phải là của võ sĩ quyền anh???”
“Trên thực tế, chúng ta chưa từng nghe tiếng kêu thảm thiết của võ sĩ quyền anh. Nhưng tư duy của con người có quán tính, sẽ dựa vào hoàn cảnh xung quanh, tự động chụp âm thanh kia lên người võ sĩ quyền anh. Sát bên phòng võ sĩ quyền anh là người mẫu và giáo viên mầm non. Mọi người hoàn toàn sẽ không cho rằng, trong phòng hai cô gái sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết của đàn ông. Ngoài ra, hành lang hình cung ở đây có thể thay đổi sóng âm, không đi thẳng.”
Chân Ái không ngờ cái gọi là căn phòng kín này lại đơn giản như vậy: “Người mẫu giết người, khóa cửa lại, chạy về phòng mình, dùng thanh âm đàn ông kêu thảm thiết?”
Toàn bộ vụ án trong nháy mắt này kéo tơ bóc kén, tháo dỡ sạch sẽ.
Chân Ái cảm thán: “Người mẫu quá lợi hại. Chuẩn bị chu đáo, lập kế hoạch từng bước một không chê vào đâu được. Ngay từ đầu đóng giả, giấu vũ khí giết người sắc bén trên người nhiều ngày như vậy, không ai có thể phát hiện, cũng không có ai nhìn ra sơ hở. Hắn dùng bề ngoài phụ nữ làm vỏ bọc để giết bác sĩ, đập về phía võ sĩ quyền anh bất ngờ không kịp đề phòng. Còn có thể dùng thanh âm đàn ông tạo ra một căn phòng kín. Hắn quá lợi hại.”
Nếu không phải gặp phải Ngôn Tố, đoán chừng không ai có thể nghi ngờ đến trên đầu cô ta. A, Ngôn Tố lợi hại hơn, cũng chỉ có người nhạy bén như anh mới có thể nhìn ra.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn Chân Ái: “Quả thực người mẫu đã hao tổn hết tâm tư. Ngay từ đầu anh cũng cảm thấy giả trang rõ là kì lạ. Nhưng bởi vì hắn xuống tay với em, anh càng khẳng định hơn.”
“Tại sao?”
Ngôn Tố hơi thu con ngươi: “Em xô phải cửa của người mẫu và giáo viên mầm non trong toilet, có lẽ hắn tưởng em thấy được gì đó, phát hiện hắn không phải là phụ nữ.”
Chân Ái lờ mờ: “Vậy hắn hiểu lầm rồi, em không thấy gì cả.”
Trong lòng lại cảm khái,
Sự đối đãi khác biệt của người dẫn chương trình, lời châm chọc của diễn viên, lời xin lỗi bất ngờ trong toilet, nhìn qua vô tình như vậy, chuyện bình thường như vậy, đến trong mắt anh, tất cả đều là manh mối, bắt đầu xâu chuỗi từng cái một.
Anh thực sự quá lợi hại.
Chân Ái nhích lại gần bên cạnh Ngôn Tố: “Nguyên nhân người mẫu giết bọn họ thì sao?”
Ngôn Tố nhàn nhạt trả lời: “Câu chuyện người dẫn chương trình kể kia, có lẽ người mẫu là người yêu của cô gái bị võ sĩ quyền anh làm nhục. Vừa rồi nghe những người bên ngoài đó nói chuyện, luật sư nhất định muốn khóa mình trong phòng, có lẽ là trong lòng anh ta có điều mờ ám.”
Chân Ái bỗng rõ ràng. Ngôn Tố nhắc nhở mọi người nếu đợi trong phòng thì không nên đi ra ngoài. Người mẫu dám đi ra, đơn giản bởi vì chính mình là hung thủ. Chỉ có điều,
“Nhất định là hắn chuẩn bị đi giết luật sư, nhưng nửa đường bị giết.” Nói đến đây, Chân Ái không nhịn được run một cái, “Hắn bị chết thảm như vậy? Là ai giết hắn?”
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô, không nói.
Nếu như nói, trước đó trong lòng anh 90% nghi ngờ Arthur tới, vậy cách người mẫu chết bổ sung 10% còn lại, Arthur ở trong tòa lâu đài này.
Nhưng nguyên nhân người mẫu chết thảm không cần nói cho Chân Ái, anh thờ ơ nói: “Có lẽ luật sư phản công giết hắn, hoặc có lẽ sát thủ của tổ chức giết hắn.”
Chân Ái không nghi ngờ lời giải thích của Ngôn Tố, chỉ hơi thổn thức: “Người mẫu cũng là trả thù vì tình cảm, lại rơi vào kết cục đông lạnh thành mảnh vụn, thật là một người bi thương.”
“Anh không cho là vậy,” Ngôn Tố trong nháy mắt u ám, ngữ khí cứng rắn,
“Nếu trả thù, tại sao phải tổn thương em? Đánh chiêu bài trả thù cho người yêu, tùy ý cướp đoạt mạng sống người khác, lại sợ tội ác của mình bị vạch trần. Chỉ xuất phát từ sự nghi ngờ liền đẩy em vào hầm băng. Người như vậy không đáng thương hại. Giết người chính là giết người, hắn không xứng lấy lý do cái gì mà vì tình yêu gì đường đường chính chính này!”
Chân Ái ngẩn ra, không ngờ anh giận đến vậy.
Cô biết không phải anh giận cô, mà là bị chuyện cô bị thương cách đó không lâu chọc giận, liền nhẹ nhàng ôm vai anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, em không nói. Em biết, hắn giết người là hoàn toàn không đúng.”
Lòng cô mềm nhũn, “Hơn nữa võ sĩ quyền anh đã chết còn có người vợ ân ái. Người mẫu cũng đã hủy diệt tình yêu của người phụ nữ kia. Từ người bị hại biến thành người gây hại, hắn đã biến mình thành người hắn từng căm hận nhất, thật đáng buồn.”
Sắc mặt Ngôn Tố thả lỏng một chút, mới vừa muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng vang giống tiếng bắn súng.
Hai người trong phòng yên lặng lạ thường, thậm chí không nhìn nhau, mà là không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường bằng gỗ trong phòng, thấm thoát đã sáu giờ sáng rồi.
Rèm cửa dày che lại, nhưng mưa gió bên ngoài chắc là ngừng rồi?
Lúc này, cảnh sát trên đảo Willing hẳn là lên đường đến rồi, nếu là ca-nô, hành trình có thể được rút ngắn xuống còn một tiếng.
Ngôn Tố vô tình nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô trên vai, mâu quang yên tĩnh: Còn một tiếng, phải làm thế nào mới có thể đưa Chân Ái vào tay cảnh sát an toàn?
Chân Ái ôm vai anh, nghiêng đầu dựa trên bả vai anh, rũ mắt: Chỉ còn một tiếng, phải làm thế nào mới có thể không khiến tương lai của Ngôn Tố bị hủy trên hòn đảo này?
Bình luận facebook