-
Chương 78
Chân Ái dựa vào cửa sổ, trầm mặc đứng thẳng, không nhìn ra bất kì biểu cảm nào.
Ngôn Tố biết âm mưu này không? Hẳn là có.
Lúc nghe tiếng súng kia, chắc anh đoán được, lời tuyên bố trắng trợn như vậy là để dụ anh ra ngoài, để tác giả nhìn thấy anh đi lại bên ngoài phòng, còn những người khác đã chết hết, chỉ có anh là hung thủ.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không thể chùn bước.
Chân Ái biết, anh không muốn bất kì người nào trở thành vật hi sinh trong quá trình Arthur thiết kế để hãm hại anh.
Người đàn ông này, bây giờ cô nghĩ đến, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không phải lúc nghĩ những thứ này, nếu cô có thể giải quyết Thera, tất cả kế hoạch sẽ thay đổi.
Chân Ái thờ ơ kéo rèm cửa dày chắn sáng lại, trong phòng chỉ được chiếu sáng nhờ một ngọn đèn lờ mờ và giá nến. Cô đi tới, thử thăm dò: “Bây giờ cô định làm gì? Chế ngự tôi trước, giết chết diễn viên thật trước?”
“Cô cũng đưa tới cửa rồi, đương nhiên thu xếp cô trước.”
Chân Ái nắm chắc trong lòng, tốt lắm, diễn viên thật vẫn chưa chết. Cũng phải, nếu như giết quá sớm, dễ lộ ra sơ hở thì khó mà đổ lên đầu Ngôn Tố.
Cô cũng không quay đầu lại đi về phía cửa: “Tau, tôi cho rằng cô không có bản lĩnh thu xếp tôi.”
“Không được đi!” Thera tiến lên tóm lấy bả vai cô, “Tiểu thư C, mạo phạm rồi.”
Chân Ái chờ chính là lúc này.
Cô đưa lưng về phía cô ta, khóe môi uốn cong, hai tay vượt qua bả vai quấn lấy cánh tay Thera, cong đầu gối dồn trọng tâm nghiêng về trước, tóm người cô ta ném ra phía trước.
Thera không phải người ngồi không, lập tức phản ứng kịp, vòng một vòng theo cánh tay, nhanh nhẹn tránh được.
Chân Ái đoán được tính phòng bị của cô ta cao, sớm làm xong dự định bị né tránh, buông lỏng lực kéo ở tay đổi thành lực đẩy, đẩy Thera ra, nắm lấy súng của cô ta, đẩy kéo trước sau vài cái, lốp bốp tháo khẩu súng thành cục sắt, rơi tá lả xuống đất.
Thera liền bước lùi lại, muốn khom người rút súng dưới chân, lại dừng lại, lúc cô ta khom người, đối thủ sẽ đá bụng cô ta trước.
Cô ta nhướng mày nhìn Chân Ái, hơi cảm thấy nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô ta nghiêng đầu nắn bóp gân cốt: “Tiểu thư C, vừa rồi trách tôi xem thường cô. Suýt thì quên, lớn lên trong tổ chức từ nhỏ, đấu vật là môn bắt buộc!”
Chân Ái thờ ơ nhìn cô ta, không trả lời.
Lúc cô 11 tuổi đã từng học một đoạn ngắn, chưa kịp học xong thì bị hủy bỏ. Trong một lần luyện tập, huấn luyện viên đấu vật không khống chế được lực đã đá Chân Ái ngã lăn. Cô ngã xuống từ trên tấm nệm, gáy đụng đất, ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, không thấy huấn luyện viên đâu. Các bạn học cùng đều tự làm chuyện chính không học nữa. Arthur cũng cấm cô mọi vận động mạnh, kể cả câu cá, lý do lại là sợ lưỡi câu móc vào đá ngầm kéo cô xuống nước. Cô không vui, hắn tìm người đào một con sông an toàn gần nhà cô, chở cá trên toàn thế giới đến cho cô câu.
Vì thế, Bert đi theo bên cạnh cô chê cười cô suốt một năm.
Sau khi rời khỏi tổ chức, để phòng thân nên Chân Ái đã học lại môn đấu vật từng bị gián đoạn, nhưng tiếc là tay phải không có sức, học nghệ mãi không tinh. Cô cũng không biết hôm nay có thể phát huy trình độ đến mức nào, nhưng dù sao cũng phải liều một phen.
Cô vô thức nắm lấy tay phải, dưới tác dụng phong bế(*) của hormone, sức mạnh đã trở lại.
(*) Phong bế: gây tê sâu và rộng để chặn đường dẫn truyền thần kinh ở một vùng cơ thể.
Thera bóp nắm đấm kêu răng rắc, rất nhiều ham muốn khiêu chiến: “Tiểu thư C, rất mong chờ được đọ sức quang minh chính đại với cô.” Nếu có thể đánh ngã cô, đó đúng là niềm kiêu hãnh lớn lao.
Cô ta không do dự, khí thế như núi nâng một chân lên, bổ về phía cổ Chân Ái. Chân Ái khó khăn tránh thoát, tiếng gió soạt soạt từ chân cô ta gào thét bên tai cô, làm rối tóc trên trán cô.
Tốc độ Thera cực nhanh, một phát không đá trúng, phát tiếp theo lập tức đánh tới.
Ban đầu Chân Ái chỉ có thể liên tục né tránh, đợi suy xét đầy đủ tần suất ra chân của Thera, cô nhắm ngay cơ hội, đá một phát về phía đầu gối cô ta đang thu lại.
Người sau không tránh kịp bị đá một cái thật mạnh, đầu gối giống như bị kim đâm, đau âm ỉ. Thera hơi giật mình, thầm nghĩ cô thật đúng là nhạy bén.
Đá xa không đến, còn để đối thủ đánh du kích, Thera dứt khoát tập kích cận chiến, đánh móc về phía gò má Chân Ái, tốc độ rất nhanh, cô không tránh kịp, cằm bị trúng một đòn tàn nhẫn, đỏ hết nửa bên mặt.
Chân Ái lùi về sau mấy bước, lấy mu bàn tay lau một chút máu trên khóe môi.
Sức mạnh của Thera lớn hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thera lại vọt tới lần nữa, tay chém cổ cô, Chân Ái khom người vòng qua, tóm lấy tay cô ta vặn một cái, hai người vật lộn cận chiến, đánh hơn mấy lượt, hai bên đều bị thương, khó phân thắng bại.
Nhưng Chân Ái biết, mới đầu Thera kiêng dè thân phận của cô, có chút giữ lại. Nhưng đánh lâu, bản năng tranh đấu dâng lên, Thera không thu lực nữa, càng đánh càng mạnh. Đầu gối Chân Ái đá trúng bụng cô ta, cô ta hoàn toàn nổi giận, lấy toàn bộ sức mạnh đá trả lại một đòn vào bụng Chân Ái.
“A!” Chân Ái kêu thảm thiết một tiếng, bị cô ta đá bay đụng vào sofa, đau đến rút gân.
Cô giãy giụa muốn đứng lên, nhưng trước mặt một vùng ánh sáng đỏ, nội tạng đều lộn tùng phèo, khóe miệng toàn là mùi máu tươi.
Cô hết sức chống người dậy, lại lập tức sụp xuống đất, không cử động nữa.
Vừa rồi Thera đầu óc hồ đồ, mấy giây sau tỉnh táo lại, thấy Chân Ái sắc mặt trắng bệch co lại dưới đất, mái tóc dài tản ra, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người. Cơ thể này của cô nhìn là biết không chịu nổi, lỡ như bị thương thật, cô ta chính là tự tìm cái chết.
Thera chạy đến đỡ cô, không ngờ trong nháy mắt, Chân Ái cầm giá cắm nến trên bàn cà phê đưa lên trước mặt cô ta, tay kia lấy ra một chai keo xịt tóc nam nhỏ dưới đáy bàn cà phê, hướng về phía ngọn lửa phun toàn bộ ra ngoài.
Keo xịt tóc xuyên qua ánh nến biến thành ngọn lửa lớn, nhào về phía mặt Thera như thủy triều, bao phủ mặt cô ta.
Thera đeo mặt nạ diễn viên, tóc và da đều dính vào đó, che mặt cao giọng kêu thảm thiết.
Chân Ái nhắm ngay cơ hội, kéo khăn trải bàn trên bàn cà phê xuống, nhào tới trùm lấy đầu cô ta, hai tay tóm lấy cổ cô ta ném qua vai một cái, đập lên bàn như ném bao bố. Thera đau đến mức xương cũng muốn gãy, đầu bị trùm không thấy rõ, rất nhanh lồng ngực và phần bụng bị tay đấm chân đá liên tục. Cô ta ngã xuống đất không hề có sức chống đỡ, nhưng rất nhanh dập tắt lửa trên đầu, hai tay xé khăn trải bàn, lộ ra gương mặt dữ tợn.
Chân Ái đánh cô ta thành nội thương, nhưng cô ta từng là biệt hiệu Tau trúng ba viên đạn cũng có thể đánh chết tươi ba người đàn ông, sức nhẫn nại rất mạnh, hoàn toàn sẽ không vì tình trạng vết thương nghiêm trọng mà mất đi sức chiến đấu.
Cô ta bò dậy cởi áo khoác ra, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp lồi lên trên cánh tay, hung ác nhìn Chân Ái, ánh lửa lập lòe trong mắt: “Cô lại chơi lén tôi?”
Chân Ái: “Ai hứa chơi quang minh chính đại với cô?”
Thera giận đến nổi điên, bổ nhào về phía cô giống như một con sư tử mẹ; Chân Ái cầm lấy chai keo xịt tóc ném tới phía sau cô ta, một tiếng lách cách vang lên giòn giã, bóng đèn bể nát.
Trong phòng chợt rơi vào bóng tối.
Cửa phòng và rèm cửa sổ có tính chắn sáng tốt, ánh sáng trong phòng vô cùng nhạt. Thera không thấy rõ gì cả, dừng lại: “Cô cho rằng cô có thể trốn được bao lâu?” Cô ta lấy súng từ ống quần ra, khó khăn đi kéo rèm.
Đối với Chân Ái mà nói, bóng tối loại này hoàn toàn không thành vấn đề. Cô cố sức nâng bàn cà phê dày nặng bằng gỗ, nấp phía sau Thera, dồn sức ném vào đầu.
Bàn cà phê gãy chia năm xẻ bảy, Thera ngã nhào xuống đất, giãy giụa đi nhặt súng rơi xuống đất.
Chân Ái lập tức đè lên người cô ta, lấy ra dao găm cần thiết của thành viên chỗ cổ chân cô ta, đâm vào lưng cô ta không hề nương tay, nhưng né tránh vị trí tim phổi.
“A!!!” Thera kêu thảm thiết.
Lúc dao găm xuyên qua lưng phải của cô ta, Chân Ái sửng sốt một giây. Nhưng không phải cô chết thì là tôi chết, cô hung hăng cắn răng, sợ cô ta vẫn còn năng lực hành động, lại đâm mấy nhát trên đùi cô ta. Lúc rút dao, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Chân Ái.
Thera liên tục kêu thảm thiết, Chân Ái lại do dự lần nữa. Chính là một giây này, Thera đột nhiên nắm cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, đá cô từ trên người mình xuống.
Chân Ái tưởng còn muốn đánh lại, nhưng cô ta lảo đảo chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lộn người một cái xuống dưới liền không thấy tăm hơi.
Chân Ái chạy tới nhìn, chỉ thấy Thera rơi vào những con sóng biển.
Gió biển thổi vào, lạnh buốt.
Chân Ái cúi đầu, trên người đều là máu, cả người đều đau. Cô không hề dừng lại, lập tức quay về phòng Ngôn Tố.
Chạy ào vào toilet liền thấy mình trong gương tóc tai tán loạn máu me đầy người, trong mắt tỏa ánh sáng hung ác rất đáng sợ.
Cô không dám nhìn gương, cởi áo khoác ra nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người.
Đột nhiên, một cơn đau khủng khiếp ập tới cổ tay phải. Tác dụng phong bế của hormone là, lúc gây tê không cảm giác được đau đớn, có thể sử dụng chức năng cơ thể như thường, nhưng tổn thương vị trí bị thương sẽ tăng lên chồng chất.
Một khi công dụng của thuốc mất đi, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Chân Ái chợt nắm lấy cổ tay phải, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như vô số cái kẹp nhọn chui vào trong tay, từng tấc một xé rách máu thịt cô, sự đau đớn còn dữ dội hơn ngàn lần so với sự đau đớn lúc đánh nhau với Thera vừa rồi.
Cô chợt ngồi xổm xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi vặn vẹo, đau đến chết đi sống lại.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Ngôn Tố đã trở lại.
Chân Ái cả kinh, lập tức đứng dậy, chịu đựng cơn đau nhức váng đầu hoa mắt, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên người và mặt.
Anh đi tới, cô đưa lưng về phía anh, mặc áo thun nhỏ và quần jean mỏng phong phanh, sát người, vóc dáng yểu điệu, khăn tắm màu trắng vòng một chút trong tay, bay xuống che kín nửa thân trên.
Chân Ái lấy khăn tắm quấn kĩ mình, tay phải vẫn run rẩy như co giật, cô cắn chặt răng gắt gao lấy tay trái ghì chặt, lòng như lửa đốt: Chết tiệt đừng đau nữa! Cô không muốn Ngôn Tố khó chịu!
Anh đi lên, hai tay vòng qua eo cô từ phía sau, vừa cúi đầu, để sát cằm bên thái dương cô, cọ tới cọ lui, rất nhẹ, rất chậm, rất say đắm.
Chân Ái đau đến mức trước mặt hoàn toàn mơ hồ, nhưng theo thói quen nghiêng đầu kề vào anh, tỏ vẻ đáp lại.
Dường như cô cảm ứng được sự bi thương và vui mừng của anh, đoán rằng anh gặp phải chuyện gì phiền phức, thế là cô buông tay mình ra, rơi xuống bên hông, nắm tay anh.
Mới vừa muốn nói gì đó, đáy lòng đột nhiên lạnh ngắt, đôi tay này, cũng thon dài như thế, khớp xương cũng rõ ràng như thế, nhưng không phải là Ngôn Tố.
Tay cô cứng đờ.
Hắn để sát vào bên tai cô, đầu lưỡi liếm qua dái tai trắng sáng của cô, lẩm bẩm như nói mê: “Chery, Ma Cherie!” Cheryl, người yêu dấu của anh.
Tiếng Pháp gợi cảm trầm thấp thuần túy, trên đời chỉ có một người gọi cô như vậy.
Lòng Chân Ái bỗng chốc đóng băng.
Cô lạnh ngắt cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, từ đầu đến chân đều cứng đờ, không làm được bất kì phản ứng nào.
Giây tiếp theo, người đàn ông phía sau cúi đầu thấp hơn, hung hăng ngửi một hơi mùi thơm giữa cổ cô. Một cái ngửi này đã đánh thức Chân Ái, cô cố sức giãy ra, hắn sớm đoán được phản ứng của cô, bỗng chốc nắm bả vai cô, xoay người cô lại, kéo mạnh vào trong lòng hắn.
Giống như một con đại bàng đầy sức mạnh bắt một con gà con yếu đuối, không thể ngăn được, không thể chống lại.
Thời gian qua đi năm năm, Chân Ái lại thấy thẳng mặt Arthur rõ ràng một lần nữa, mặt mũi rõ ràng, đôi mắt đen như mực; gương mặt tuấn tú trắng ngần, đôi môi cợt nhã. Trút bỏ vẻ ngây ngô và trầm mặc năm năm trước, trở nên u ám nhưng tràn đầy khí thế.
Nhìn thấy ánh mắt giật mình hoảng sợ của Chân Ái, mặt hắn hơi biến sắc, thu lại khí thế tàn ác tỏa ra khắp người, thấp giọng hỏi: “1925 ngày không gặp, nhớ anh không?”
Chân Ái không thể tin được nhìn hắn chằm chằm, mấy giây, chữ nói ra lại là: “Buông tôi ra!”
Đôi mắt Arthur tối đen một hồi, nhưng không nổi giận. Hắn cúi đầu kề sát mặt cô, dỗ dành: “Vẫn còn giận anh? Giận dỗi chạy lâu như vậy, có phải cũng nên về nhà rồi không?”
“A, nơi đó không phải nhà của tôi, nhà của tôi đã sớm bị anh phá hủy rồi!”
Hắn nghe nói, cười vui vẻ: “Em vẫn gọi biệt danh của anh, từ nhỏ đến lớn, không thay đổi.” Vừa nói, không nhịn được sờ gò má cô.
“Đừng đụng vào tôi!” Chân Ái hất tay hắn ra.
Một cái hất này dẫn tới hậu quả mãnh liệt, hắn đột nhiên ra sức ôm eo cô, một tay nâng cô lên, tay kia ghì chặt gáy cô, cúi đầu liền chặn miệng cô.
Hắn giống như một con dã thú đói mấy năm, cắn cô thì không nhả ra nữa, gặm cắn môi cô một cách bạo lực và kiêu ngạo, đầu lưỡi luồn vào trong, hung hăng xâm lược hàm răng và bờ môi cô một chút không lọt một lần.
Chân Ái giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể bị hắn quấn lấy treo lên không, tay chân cũng không làm gì được, đấm đá đối với hắn mà nói không hề có lực sát thương.
Hai cánh tay hắn quấn chặt cơ thể cô, sức lực lớn đến mức giống như người rơi xuống nước bấu víu tấm gỗ nổi. Không khí trong lồng ngực cô đều bị hắn hút hết, bên tai là hơi thở hổn hển của hắn, trước mặt là mùi vị đàn ông của hắn. Cô tức đến mức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi hắn.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ chần chừ trước môi cô, không vượt qua giới hạn nửa bước. Đến lúc hắn thực sự luồn vào, lúc cô chuẩn bị cắn hắn, cô chợt kinh sợ phát hiện lại không còn một chút sức lực, ngay cả cảm giác đau đớn nơi cổ tay phải cũng đã biến mất.
Trên miệng hắn đã bôi thứ gì đó! Hắn đều lập kế hoạch tốt lắm!
Tay chân Chân Ái đều lặng xuống, không có sức lực, cũng không thể nói, chỉ có thể vô lực yếu đuối trong lòng hắn, mặc cho hắn quên đi bản thân mà đòi hỏi cướp đoạt.
Cho đến lúc hắn rốt cuộc nếm đủ rồi, mới lưu luyến không rời buông cô ra, giống như say mê, hít một hơi thật sâu: “Trời, em vẫn tốt đẹp như vậy.” Hắn cúi đầu, chóp mũi đặt trên cổ cô, chậm rãi ngửi một mạch lên trên, sau cùng dừng bên tai cô, “Vẫn khiến tâm trí người ta hướng về như vậy.”
Nghiêng đầu sang liền thấy đôi môi cô sưng đỏ, đôi mắt đen nhánh đầy bi phẫn và oán hận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không nổi cáu không tức giận, tiếp tục ôm, cọ tới cọ lui nơi gò má cô. Dường như hắn rất thích sự thân mật như vậy, lại có vẻ như hắn giống một loài vật nào đó, chỉ biết dùng sự hôn liếm nguyên thủy nhất và sự vuốt ve trực tiếp nhất để biểu đạt yêu thích.
“Cheryl, đã lâu không gặp, em lớn rồi. Trở nên càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng khiến anh say mê.” Hắn cúi đầu kề lên xương quai xanh của cô, hé miệng, nhẹ nhàng hôn liếm.
Cô tê cả da đầu, nhưng không thể động đậy cũng không thể nói.
Hắn liếm dọc theo cổ cô lên trên, khẽ than, “Nhưng em lớn rồi thì không ngoan nữa.”
“Anh không thích em lớn lên. Càng lớn, em càng không nghe lời, chỉ muốn chạy ra ngoài.” Hắn nói đến chỗ này, bi thương mà nhíu mày, ngậm lỗ tai trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng hút,
“Bên ngoài có cái gì tốt chứ, khiến em không nhớ nhà, không nhớ anh như vậy? Về cùng anh đi, có được không?”
“Cheryl, người yêu dấu của anh. Thế giới này đều là của em, mọi thứ của anh đều là của em. Em muốn gì anh cũng cho em.”
Chân Ái lẳng lặng mở to mắt, nhìn bức tường trắng xóa. Cô không muốn gì cả, cô chỉ cần tự do.
“Em thích thứ gì bên ngoài, anh đều mang về cho em.”
Tay Arthur bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng sức nhéo một cái, lại chậm rãi sờ, vòng eo cô gái tinh tế, da thịt mềm mại đến vô lý.
Hắn ôm ngang cô đứng dậy, cẩn thận đặt vào trong bồn tắm lớn hình tròn, cô vô lực nằm xuống, cảm thấy lạnh cả người, da thịt trắng mịn bên hông và cái rốn hơi lạnh.
Hắn cúi người xuống, nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô, vùi đầu vào bên hông cô ngửi hôn hết lần này đến lần khác, hàm răng, bàn tay chậm rãi khẽ cọ tới cọ lui, nhưng điều đó khiến cảm xúc say mê của hắn dường như thế nào cũng thể nghiệm chưa đủ.
Hắn thực sự muốn lập tức đem cô về lâu đài của họ, giam mình cùng một chỗ với cô, bảy ngày bảy đêm, mặc sức thưởng thức mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô, kể cả, chỗ đó.
Hắn thực sự thích cô, thích đến mức hận không thể luôn luôn ngậm cô trong miệng.
Hắn tình mê ý loạn, đầu ngón tay thon dài không an phận dò vào sau eo cô, bàn tay đi xuống nắm da thịt trơn mềm, sự thân mật thế này khiến trong cổ họng hắn không thể tự đè xuống mà tràn ra một tiếng thở dài sảng khoái.
Nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy cô nhíu mày, trong mắt tràn đầy bi ai.
Gương mặt anh tuấn của hắn lạnh từng chút một: “Em không thích?”
Hắn giống như phát tiết, tay dò chỗ sâu hơn, bỗng nhiên một tay nâng cô lên, đưa đến bên mép mình, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh giống như vậy của cô, không nhìn ra có tức giận hay không, nhưng có sự kiềm chế giông tố sắp đến.
Arthur nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của cô, thanh âm rất nhẹ: “Cheryl, cô gái ngoan, nói cho anh biết, trong phòng tắm ở tòa thành phụ số 7, hắn đã làm gì với em, hả?”
Chân Ái ngồi trong lòng bàn tay hắn, tim đập rối loạn, toàn thân vô lực, cô cảm nhận được rõ ràng sự ghen tị và tức giận đầy u ám dưới ngữ điệu yên lặng của hắn.
Nhiều năm như vậy, cô quá quen thuộc.
Loại yên lặng khát máu này, chỉ có hắn biết, chỉ có cô hiểu.
Giống như huấn luyện viên đấu vật đột nhiên biến mất kia, người hầu gái không cẩn thận làm đổ nước sôi lên tay cô kia, chuyên gia ma túy cười cô không biết đi xe đạp kia, nhà toán học khen cô xinh đẹp thắt cái nơ lên lễ phục dạ hội giúp cô kia…
Cô bắt buộc mình không lộ ra bất kì biểu cảm gì.
“Ồ, đã quên, bây giờ em không nói được.” Lông mày anh tuấn của Arthur nhướng một cái, che đi sự ác liệt trong mắt,
“Nhưng, cơ thể em, hắn thích không?” Hắn cười kì quái, “Không sao cả, lát nữa anh tự mình hỏi hắn.”
Lòng Chân Ái trầm xuống, nhưng không dám lộ ra bất kì cảm xúc gì.
Hắn lại gần bên tai cô: “Cheryl, em biết chứ. Anh đối với em, chỉ có một yêu cầu. Cho dù em thích chạy trốn, anh cũng cam tâm tình nguyện đuổi theo. Nhưng mà C à, trên đời này, em chỉ có thể thích anh, không được thích bất kì người nào, bằng không thì anh sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”
Cô kinh ngạc.
Hắn lại không bỏ được hù dọa cô, vừa đau vừa hận, lại ôm cô vào lòng, đặt trong bồn tắm, nhẹ giọng dỗ: “C, em ngoan ngoãn đi, nghe lời một chút, có được không? Em chỉ là lạc đường thôi, giống như thích đồ chơi vậy. Em ngoan có được không? Nói như thế, anh không ngại để cho em thích món đồ chơi lâu hơn một chút.”
“Anh dẫn em về nhà nhé! C, mọi thứ anh làm cho em, em thích không?” Hắn cúi đầu hôn môi cô thật sâu lần nữa, bàn tay nắm chặt sống lưng trơn nhẵn của cô.
Trong đầu Chân Ái trống rỗng.
Mọi thứ hắn làm ày, mày thích không?
…
Chân Ái 1 tuổi, Arthur 4 tuổi.
Hắn nhoài người bên nôi, ngẩn người nhìn bé gái mập mạp trắng trẻo trong giỏ. Mắt cô đen nhánh, lông mi vừa dài vừa cong, gương mặt trắng mịn đến có thể nhỏ giọt. Cơ thể nhỏ bé mềm mại bò tới lăn lui trong giỏ, nói ê ê a a hắn nghe không hiểu. Arthur vượt qua cái nôi hôn miệng cô, mới đụng phải, trọng tâm bị lệch. Bert đẩy một cái, cái nôi lật từng chút một, loảng xoảng che bé gái phía dưới.
Chân Ái 2 tuổi, Arthur 5 tuổi.
Hắn thắt cái nơ xinh đẹp trên tóc cô, Bert quấn cái nơ của cô lên cành cây, cô xoay vòng vòng tại chỗ, không thoát được, càng quấn càng chặt, sau đó bị cắt bỏ một đoạn bím tóc, hắn cạo trọc đầu cùng cô.
Cô 3 tuổi, hắn 6 tuổi.
Hắn xách một con chó con mới sinh tặng cho cô, con chó con liếm con thỏ con trong lòng cô một cái. Con thỏ sợ chạy mất, Chân Ái khóc hu hu, Arthur ném con chó con, đuổi theo con thỏ như một làn khói;
Thực ra hắn đặt tên love cho con chó con, mong đợi người khác thấy Chân Ái ôm chó con thì sẽ nói “puppy love”.
Cô 5 tuổi, hắn 8 tuổi.
Hắn dùng cây nhựa ruồi và cây tầm gửi thắt vòng hoa Giáng Sinh tặng cô, cô mặc một chiếc áo lông trắng như tuyết, ôm vòng hoa thật to không biết phải làm sao. Hắn đeo vòng hoa vào cổ cô, giống như một cái khăn quàng màu xanh lá cây tròn trĩnh.
Nhưng hắn đã quên phong tục truyền thống lễ Giáng Sinh, cô gái đứng dưới cây tầm gửi, tất cả mọi người có thể hôn cô ấy. Bert dẫn đám con trai tinh quái lần lượt từng đứa cắn khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng của Chân Ái một lần.
Hắn hung hăng đánh bọn chúng, trừ Bert ra. Sau đó bị phạt đứng trong tuyết một ngày.
Cô 10 tuổi, hắn 13 tuổi.
Hắn tặng cô một cái váy màu đỏ xinh đẹp, cô nhân lúc mẹ không có nhà, lén lút mặc vào xoay quanh trước gương. Sau đó bị mẹ cô phát hiện, cắt nát cái váy, nhốt vào phòng tối.
Cô 13 tuổi, hắn 16 tuổi.
Cô xin hắn dẫn cô ra ngoài căn cứ chơi, đáng thương dựng thẳng ngón tay, thanh âm vừa mềm mại vừa dịu dàng: “A, xin anh, đi một lần thôi!” Hắn và Bert chở đồ cắm trại cùng cô lên núi, bắt cá trong khe suối xem đom đóm, quậy một ngày một đêm.
Sau khi về bị mẹ cô về nhà sớm phát hiện, nhốt vào phòng tối quỳ góc tường một tuần.
Cô 15 tuổi, hắn 18 tuổi.
Mẹ cô lại muốn nhốt cô, khi đó dáng dấp của hắn đã cao hơn người lớn, bảo vệ Chân Ái ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi với mẹ cô: “Chờ tôi tiếp quản tổ chức, giết bà đầu tiên!”
Bởi vì câu này, hắn bị bố hắn xử phạt, chịu hình phạt roi một tháng.
Cô 16 tuổi, hắn 19 tuổi.
Hắn đã là boss số một mới nhậm chức.
Cô thức dậy, thấy hắn ngồi bên giường, mang theo sương gió và vẻ mệt mỏi đi cả ngày lẫn đêm, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Chờ em lớn hơn một chút, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó ở cùng nhau cả đời.”
Cô xoa mắt, không hiểu: “Nhưng không phải mọi người đều đang ở cùng nhau sao?”
Hắn nói: “Không phải mọi người, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Dù sao cũng không có gì không giống bây giờ mà, cô nghiêng vào gối, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ: “Được.” Lẩm bẩm, trở mình.
Đợi đến cô 17 tuổi, hắn 20 tuổi.
Cô nổi lên tâm tư rời đi và kháng cự. Hắn và Bert nghĩ hết mọi cách, nghe theo cô, dụ dỗ cô, ép buộc cô, quấy rối cô, ngược đãi cô, hành hạ cô…
Nhưng vẫn không giữ chân cô được…
Ngôn Tố biết âm mưu này không? Hẳn là có.
Lúc nghe tiếng súng kia, chắc anh đoán được, lời tuyên bố trắng trợn như vậy là để dụ anh ra ngoài, để tác giả nhìn thấy anh đi lại bên ngoài phòng, còn những người khác đã chết hết, chỉ có anh là hung thủ.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không thể chùn bước.
Chân Ái biết, anh không muốn bất kì người nào trở thành vật hi sinh trong quá trình Arthur thiết kế để hãm hại anh.
Người đàn ông này, bây giờ cô nghĩ đến, vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không phải lúc nghĩ những thứ này, nếu cô có thể giải quyết Thera, tất cả kế hoạch sẽ thay đổi.
Chân Ái thờ ơ kéo rèm cửa dày chắn sáng lại, trong phòng chỉ được chiếu sáng nhờ một ngọn đèn lờ mờ và giá nến. Cô đi tới, thử thăm dò: “Bây giờ cô định làm gì? Chế ngự tôi trước, giết chết diễn viên thật trước?”
“Cô cũng đưa tới cửa rồi, đương nhiên thu xếp cô trước.”
Chân Ái nắm chắc trong lòng, tốt lắm, diễn viên thật vẫn chưa chết. Cũng phải, nếu như giết quá sớm, dễ lộ ra sơ hở thì khó mà đổ lên đầu Ngôn Tố.
Cô cũng không quay đầu lại đi về phía cửa: “Tau, tôi cho rằng cô không có bản lĩnh thu xếp tôi.”
“Không được đi!” Thera tiến lên tóm lấy bả vai cô, “Tiểu thư C, mạo phạm rồi.”
Chân Ái chờ chính là lúc này.
Cô đưa lưng về phía cô ta, khóe môi uốn cong, hai tay vượt qua bả vai quấn lấy cánh tay Thera, cong đầu gối dồn trọng tâm nghiêng về trước, tóm người cô ta ném ra phía trước.
Thera không phải người ngồi không, lập tức phản ứng kịp, vòng một vòng theo cánh tay, nhanh nhẹn tránh được.
Chân Ái đoán được tính phòng bị của cô ta cao, sớm làm xong dự định bị né tránh, buông lỏng lực kéo ở tay đổi thành lực đẩy, đẩy Thera ra, nắm lấy súng của cô ta, đẩy kéo trước sau vài cái, lốp bốp tháo khẩu súng thành cục sắt, rơi tá lả xuống đất.
Thera liền bước lùi lại, muốn khom người rút súng dưới chân, lại dừng lại, lúc cô ta khom người, đối thủ sẽ đá bụng cô ta trước.
Cô ta nhướng mày nhìn Chân Ái, hơi cảm thấy nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô ta nghiêng đầu nắn bóp gân cốt: “Tiểu thư C, vừa rồi trách tôi xem thường cô. Suýt thì quên, lớn lên trong tổ chức từ nhỏ, đấu vật là môn bắt buộc!”
Chân Ái thờ ơ nhìn cô ta, không trả lời.
Lúc cô 11 tuổi đã từng học một đoạn ngắn, chưa kịp học xong thì bị hủy bỏ. Trong một lần luyện tập, huấn luyện viên đấu vật không khống chế được lực đã đá Chân Ái ngã lăn. Cô ngã xuống từ trên tấm nệm, gáy đụng đất, ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, không thấy huấn luyện viên đâu. Các bạn học cùng đều tự làm chuyện chính không học nữa. Arthur cũng cấm cô mọi vận động mạnh, kể cả câu cá, lý do lại là sợ lưỡi câu móc vào đá ngầm kéo cô xuống nước. Cô không vui, hắn tìm người đào một con sông an toàn gần nhà cô, chở cá trên toàn thế giới đến cho cô câu.
Vì thế, Bert đi theo bên cạnh cô chê cười cô suốt một năm.
Sau khi rời khỏi tổ chức, để phòng thân nên Chân Ái đã học lại môn đấu vật từng bị gián đoạn, nhưng tiếc là tay phải không có sức, học nghệ mãi không tinh. Cô cũng không biết hôm nay có thể phát huy trình độ đến mức nào, nhưng dù sao cũng phải liều một phen.
Cô vô thức nắm lấy tay phải, dưới tác dụng phong bế(*) của hormone, sức mạnh đã trở lại.
(*) Phong bế: gây tê sâu và rộng để chặn đường dẫn truyền thần kinh ở một vùng cơ thể.
Thera bóp nắm đấm kêu răng rắc, rất nhiều ham muốn khiêu chiến: “Tiểu thư C, rất mong chờ được đọ sức quang minh chính đại với cô.” Nếu có thể đánh ngã cô, đó đúng là niềm kiêu hãnh lớn lao.
Cô ta không do dự, khí thế như núi nâng một chân lên, bổ về phía cổ Chân Ái. Chân Ái khó khăn tránh thoát, tiếng gió soạt soạt từ chân cô ta gào thét bên tai cô, làm rối tóc trên trán cô.
Tốc độ Thera cực nhanh, một phát không đá trúng, phát tiếp theo lập tức đánh tới.
Ban đầu Chân Ái chỉ có thể liên tục né tránh, đợi suy xét đầy đủ tần suất ra chân của Thera, cô nhắm ngay cơ hội, đá một phát về phía đầu gối cô ta đang thu lại.
Người sau không tránh kịp bị đá một cái thật mạnh, đầu gối giống như bị kim đâm, đau âm ỉ. Thera hơi giật mình, thầm nghĩ cô thật đúng là nhạy bén.
Đá xa không đến, còn để đối thủ đánh du kích, Thera dứt khoát tập kích cận chiến, đánh móc về phía gò má Chân Ái, tốc độ rất nhanh, cô không tránh kịp, cằm bị trúng một đòn tàn nhẫn, đỏ hết nửa bên mặt.
Chân Ái lùi về sau mấy bước, lấy mu bàn tay lau một chút máu trên khóe môi.
Sức mạnh của Thera lớn hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thera lại vọt tới lần nữa, tay chém cổ cô, Chân Ái khom người vòng qua, tóm lấy tay cô ta vặn một cái, hai người vật lộn cận chiến, đánh hơn mấy lượt, hai bên đều bị thương, khó phân thắng bại.
Nhưng Chân Ái biết, mới đầu Thera kiêng dè thân phận của cô, có chút giữ lại. Nhưng đánh lâu, bản năng tranh đấu dâng lên, Thera không thu lực nữa, càng đánh càng mạnh. Đầu gối Chân Ái đá trúng bụng cô ta, cô ta hoàn toàn nổi giận, lấy toàn bộ sức mạnh đá trả lại một đòn vào bụng Chân Ái.
“A!” Chân Ái kêu thảm thiết một tiếng, bị cô ta đá bay đụng vào sofa, đau đến rút gân.
Cô giãy giụa muốn đứng lên, nhưng trước mặt một vùng ánh sáng đỏ, nội tạng đều lộn tùng phèo, khóe miệng toàn là mùi máu tươi.
Cô hết sức chống người dậy, lại lập tức sụp xuống đất, không cử động nữa.
Vừa rồi Thera đầu óc hồ đồ, mấy giây sau tỉnh táo lại, thấy Chân Ái sắc mặt trắng bệch co lại dưới đất, mái tóc dài tản ra, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người. Cơ thể này của cô nhìn là biết không chịu nổi, lỡ như bị thương thật, cô ta chính là tự tìm cái chết.
Thera chạy đến đỡ cô, không ngờ trong nháy mắt, Chân Ái cầm giá cắm nến trên bàn cà phê đưa lên trước mặt cô ta, tay kia lấy ra một chai keo xịt tóc nam nhỏ dưới đáy bàn cà phê, hướng về phía ngọn lửa phun toàn bộ ra ngoài.
Keo xịt tóc xuyên qua ánh nến biến thành ngọn lửa lớn, nhào về phía mặt Thera như thủy triều, bao phủ mặt cô ta.
Thera đeo mặt nạ diễn viên, tóc và da đều dính vào đó, che mặt cao giọng kêu thảm thiết.
Chân Ái nhắm ngay cơ hội, kéo khăn trải bàn trên bàn cà phê xuống, nhào tới trùm lấy đầu cô ta, hai tay tóm lấy cổ cô ta ném qua vai một cái, đập lên bàn như ném bao bố. Thera đau đến mức xương cũng muốn gãy, đầu bị trùm không thấy rõ, rất nhanh lồng ngực và phần bụng bị tay đấm chân đá liên tục. Cô ta ngã xuống đất không hề có sức chống đỡ, nhưng rất nhanh dập tắt lửa trên đầu, hai tay xé khăn trải bàn, lộ ra gương mặt dữ tợn.
Chân Ái đánh cô ta thành nội thương, nhưng cô ta từng là biệt hiệu Tau trúng ba viên đạn cũng có thể đánh chết tươi ba người đàn ông, sức nhẫn nại rất mạnh, hoàn toàn sẽ không vì tình trạng vết thương nghiêm trọng mà mất đi sức chiến đấu.
Cô ta bò dậy cởi áo khoác ra, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp lồi lên trên cánh tay, hung ác nhìn Chân Ái, ánh lửa lập lòe trong mắt: “Cô lại chơi lén tôi?”
Chân Ái: “Ai hứa chơi quang minh chính đại với cô?”
Thera giận đến nổi điên, bổ nhào về phía cô giống như một con sư tử mẹ; Chân Ái cầm lấy chai keo xịt tóc ném tới phía sau cô ta, một tiếng lách cách vang lên giòn giã, bóng đèn bể nát.
Trong phòng chợt rơi vào bóng tối.
Cửa phòng và rèm cửa sổ có tính chắn sáng tốt, ánh sáng trong phòng vô cùng nhạt. Thera không thấy rõ gì cả, dừng lại: “Cô cho rằng cô có thể trốn được bao lâu?” Cô ta lấy súng từ ống quần ra, khó khăn đi kéo rèm.
Đối với Chân Ái mà nói, bóng tối loại này hoàn toàn không thành vấn đề. Cô cố sức nâng bàn cà phê dày nặng bằng gỗ, nấp phía sau Thera, dồn sức ném vào đầu.
Bàn cà phê gãy chia năm xẻ bảy, Thera ngã nhào xuống đất, giãy giụa đi nhặt súng rơi xuống đất.
Chân Ái lập tức đè lên người cô ta, lấy ra dao găm cần thiết của thành viên chỗ cổ chân cô ta, đâm vào lưng cô ta không hề nương tay, nhưng né tránh vị trí tim phổi.
“A!!!” Thera kêu thảm thiết.
Lúc dao găm xuyên qua lưng phải của cô ta, Chân Ái sửng sốt một giây. Nhưng không phải cô chết thì là tôi chết, cô hung hăng cắn răng, sợ cô ta vẫn còn năng lực hành động, lại đâm mấy nhát trên đùi cô ta. Lúc rút dao, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Chân Ái.
Thera liên tục kêu thảm thiết, Chân Ái lại do dự lần nữa. Chính là một giây này, Thera đột nhiên nắm cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, đá cô từ trên người mình xuống.
Chân Ái tưởng còn muốn đánh lại, nhưng cô ta lảo đảo chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, lộn người một cái xuống dưới liền không thấy tăm hơi.
Chân Ái chạy tới nhìn, chỉ thấy Thera rơi vào những con sóng biển.
Gió biển thổi vào, lạnh buốt.
Chân Ái cúi đầu, trên người đều là máu, cả người đều đau. Cô không hề dừng lại, lập tức quay về phòng Ngôn Tố.
Chạy ào vào toilet liền thấy mình trong gương tóc tai tán loạn máu me đầy người, trong mắt tỏa ánh sáng hung ác rất đáng sợ.
Cô không dám nhìn gương, cởi áo khoác ra nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người.
Đột nhiên, một cơn đau khủng khiếp ập tới cổ tay phải. Tác dụng phong bế của hormone là, lúc gây tê không cảm giác được đau đớn, có thể sử dụng chức năng cơ thể như thường, nhưng tổn thương vị trí bị thương sẽ tăng lên chồng chất.
Một khi công dụng của thuốc mất đi, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Chân Ái chợt nắm lấy cổ tay phải, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như vô số cái kẹp nhọn chui vào trong tay, từng tấc một xé rách máu thịt cô, sự đau đớn còn dữ dội hơn ngàn lần so với sự đau đớn lúc đánh nhau với Thera vừa rồi.
Cô chợt ngồi xổm xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mặt mũi vặn vẹo, đau đến chết đi sống lại.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Ngôn Tố đã trở lại.
Chân Ái cả kinh, lập tức đứng dậy, chịu đựng cơn đau nhức váng đầu hoa mắt, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên người và mặt.
Anh đi tới, cô đưa lưng về phía anh, mặc áo thun nhỏ và quần jean mỏng phong phanh, sát người, vóc dáng yểu điệu, khăn tắm màu trắng vòng một chút trong tay, bay xuống che kín nửa thân trên.
Chân Ái lấy khăn tắm quấn kĩ mình, tay phải vẫn run rẩy như co giật, cô cắn chặt răng gắt gao lấy tay trái ghì chặt, lòng như lửa đốt: Chết tiệt đừng đau nữa! Cô không muốn Ngôn Tố khó chịu!
Anh đi lên, hai tay vòng qua eo cô từ phía sau, vừa cúi đầu, để sát cằm bên thái dương cô, cọ tới cọ lui, rất nhẹ, rất chậm, rất say đắm.
Chân Ái đau đến mức trước mặt hoàn toàn mơ hồ, nhưng theo thói quen nghiêng đầu kề vào anh, tỏ vẻ đáp lại.
Dường như cô cảm ứng được sự bi thương và vui mừng của anh, đoán rằng anh gặp phải chuyện gì phiền phức, thế là cô buông tay mình ra, rơi xuống bên hông, nắm tay anh.
Mới vừa muốn nói gì đó, đáy lòng đột nhiên lạnh ngắt, đôi tay này, cũng thon dài như thế, khớp xương cũng rõ ràng như thế, nhưng không phải là Ngôn Tố.
Tay cô cứng đờ.
Hắn để sát vào bên tai cô, đầu lưỡi liếm qua dái tai trắng sáng của cô, lẩm bẩm như nói mê: “Chery, Ma Cherie!” Cheryl, người yêu dấu của anh.
Tiếng Pháp gợi cảm trầm thấp thuần túy, trên đời chỉ có một người gọi cô như vậy.
Lòng Chân Ái bỗng chốc đóng băng.
Cô lạnh ngắt cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, từ đầu đến chân đều cứng đờ, không làm được bất kì phản ứng nào.
Giây tiếp theo, người đàn ông phía sau cúi đầu thấp hơn, hung hăng ngửi một hơi mùi thơm giữa cổ cô. Một cái ngửi này đã đánh thức Chân Ái, cô cố sức giãy ra, hắn sớm đoán được phản ứng của cô, bỗng chốc nắm bả vai cô, xoay người cô lại, kéo mạnh vào trong lòng hắn.
Giống như một con đại bàng đầy sức mạnh bắt một con gà con yếu đuối, không thể ngăn được, không thể chống lại.
Thời gian qua đi năm năm, Chân Ái lại thấy thẳng mặt Arthur rõ ràng một lần nữa, mặt mũi rõ ràng, đôi mắt đen như mực; gương mặt tuấn tú trắng ngần, đôi môi cợt nhã. Trút bỏ vẻ ngây ngô và trầm mặc năm năm trước, trở nên u ám nhưng tràn đầy khí thế.
Nhìn thấy ánh mắt giật mình hoảng sợ của Chân Ái, mặt hắn hơi biến sắc, thu lại khí thế tàn ác tỏa ra khắp người, thấp giọng hỏi: “1925 ngày không gặp, nhớ anh không?”
Chân Ái không thể tin được nhìn hắn chằm chằm, mấy giây, chữ nói ra lại là: “Buông tôi ra!”
Đôi mắt Arthur tối đen một hồi, nhưng không nổi giận. Hắn cúi đầu kề sát mặt cô, dỗ dành: “Vẫn còn giận anh? Giận dỗi chạy lâu như vậy, có phải cũng nên về nhà rồi không?”
“A, nơi đó không phải nhà của tôi, nhà của tôi đã sớm bị anh phá hủy rồi!”
Hắn nghe nói, cười vui vẻ: “Em vẫn gọi biệt danh của anh, từ nhỏ đến lớn, không thay đổi.” Vừa nói, không nhịn được sờ gò má cô.
“Đừng đụng vào tôi!” Chân Ái hất tay hắn ra.
Một cái hất này dẫn tới hậu quả mãnh liệt, hắn đột nhiên ra sức ôm eo cô, một tay nâng cô lên, tay kia ghì chặt gáy cô, cúi đầu liền chặn miệng cô.
Hắn giống như một con dã thú đói mấy năm, cắn cô thì không nhả ra nữa, gặm cắn môi cô một cách bạo lực và kiêu ngạo, đầu lưỡi luồn vào trong, hung hăng xâm lược hàm răng và bờ môi cô một chút không lọt một lần.
Chân Ái giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể bị hắn quấn lấy treo lên không, tay chân cũng không làm gì được, đấm đá đối với hắn mà nói không hề có lực sát thương.
Hai cánh tay hắn quấn chặt cơ thể cô, sức lực lớn đến mức giống như người rơi xuống nước bấu víu tấm gỗ nổi. Không khí trong lồng ngực cô đều bị hắn hút hết, bên tai là hơi thở hổn hển của hắn, trước mặt là mùi vị đàn ông của hắn. Cô tức đến mức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi hắn.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ chần chừ trước môi cô, không vượt qua giới hạn nửa bước. Đến lúc hắn thực sự luồn vào, lúc cô chuẩn bị cắn hắn, cô chợt kinh sợ phát hiện lại không còn một chút sức lực, ngay cả cảm giác đau đớn nơi cổ tay phải cũng đã biến mất.
Trên miệng hắn đã bôi thứ gì đó! Hắn đều lập kế hoạch tốt lắm!
Tay chân Chân Ái đều lặng xuống, không có sức lực, cũng không thể nói, chỉ có thể vô lực yếu đuối trong lòng hắn, mặc cho hắn quên đi bản thân mà đòi hỏi cướp đoạt.
Cho đến lúc hắn rốt cuộc nếm đủ rồi, mới lưu luyến không rời buông cô ra, giống như say mê, hít một hơi thật sâu: “Trời, em vẫn tốt đẹp như vậy.” Hắn cúi đầu, chóp mũi đặt trên cổ cô, chậm rãi ngửi một mạch lên trên, sau cùng dừng bên tai cô, “Vẫn khiến tâm trí người ta hướng về như vậy.”
Nghiêng đầu sang liền thấy đôi môi cô sưng đỏ, đôi mắt đen nhánh đầy bi phẫn và oán hận nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không nổi cáu không tức giận, tiếp tục ôm, cọ tới cọ lui nơi gò má cô. Dường như hắn rất thích sự thân mật như vậy, lại có vẻ như hắn giống một loài vật nào đó, chỉ biết dùng sự hôn liếm nguyên thủy nhất và sự vuốt ve trực tiếp nhất để biểu đạt yêu thích.
“Cheryl, đã lâu không gặp, em lớn rồi. Trở nên càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng khiến anh say mê.” Hắn cúi đầu kề lên xương quai xanh của cô, hé miệng, nhẹ nhàng hôn liếm.
Cô tê cả da đầu, nhưng không thể động đậy cũng không thể nói.
Hắn liếm dọc theo cổ cô lên trên, khẽ than, “Nhưng em lớn rồi thì không ngoan nữa.”
“Anh không thích em lớn lên. Càng lớn, em càng không nghe lời, chỉ muốn chạy ra ngoài.” Hắn nói đến chỗ này, bi thương mà nhíu mày, ngậm lỗ tai trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng hút,
“Bên ngoài có cái gì tốt chứ, khiến em không nhớ nhà, không nhớ anh như vậy? Về cùng anh đi, có được không?”
“Cheryl, người yêu dấu của anh. Thế giới này đều là của em, mọi thứ của anh đều là của em. Em muốn gì anh cũng cho em.”
Chân Ái lẳng lặng mở to mắt, nhìn bức tường trắng xóa. Cô không muốn gì cả, cô chỉ cần tự do.
“Em thích thứ gì bên ngoài, anh đều mang về cho em.”
Tay Arthur bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng sức nhéo một cái, lại chậm rãi sờ, vòng eo cô gái tinh tế, da thịt mềm mại đến vô lý.
Hắn ôm ngang cô đứng dậy, cẩn thận đặt vào trong bồn tắm lớn hình tròn, cô vô lực nằm xuống, cảm thấy lạnh cả người, da thịt trắng mịn bên hông và cái rốn hơi lạnh.
Hắn cúi người xuống, nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô, vùi đầu vào bên hông cô ngửi hôn hết lần này đến lần khác, hàm răng, bàn tay chậm rãi khẽ cọ tới cọ lui, nhưng điều đó khiến cảm xúc say mê của hắn dường như thế nào cũng thể nghiệm chưa đủ.
Hắn thực sự muốn lập tức đem cô về lâu đài của họ, giam mình cùng một chỗ với cô, bảy ngày bảy đêm, mặc sức thưởng thức mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô, kể cả, chỗ đó.
Hắn thực sự thích cô, thích đến mức hận không thể luôn luôn ngậm cô trong miệng.
Hắn tình mê ý loạn, đầu ngón tay thon dài không an phận dò vào sau eo cô, bàn tay đi xuống nắm da thịt trơn mềm, sự thân mật thế này khiến trong cổ họng hắn không thể tự đè xuống mà tràn ra một tiếng thở dài sảng khoái.
Nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy cô nhíu mày, trong mắt tràn đầy bi ai.
Gương mặt anh tuấn của hắn lạnh từng chút một: “Em không thích?”
Hắn giống như phát tiết, tay dò chỗ sâu hơn, bỗng nhiên một tay nâng cô lên, đưa đến bên mép mình, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh giống như vậy của cô, không nhìn ra có tức giận hay không, nhưng có sự kiềm chế giông tố sắp đến.
Arthur nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của cô, thanh âm rất nhẹ: “Cheryl, cô gái ngoan, nói cho anh biết, trong phòng tắm ở tòa thành phụ số 7, hắn đã làm gì với em, hả?”
Chân Ái ngồi trong lòng bàn tay hắn, tim đập rối loạn, toàn thân vô lực, cô cảm nhận được rõ ràng sự ghen tị và tức giận đầy u ám dưới ngữ điệu yên lặng của hắn.
Nhiều năm như vậy, cô quá quen thuộc.
Loại yên lặng khát máu này, chỉ có hắn biết, chỉ có cô hiểu.
Giống như huấn luyện viên đấu vật đột nhiên biến mất kia, người hầu gái không cẩn thận làm đổ nước sôi lên tay cô kia, chuyên gia ma túy cười cô không biết đi xe đạp kia, nhà toán học khen cô xinh đẹp thắt cái nơ lên lễ phục dạ hội giúp cô kia…
Cô bắt buộc mình không lộ ra bất kì biểu cảm gì.
“Ồ, đã quên, bây giờ em không nói được.” Lông mày anh tuấn của Arthur nhướng một cái, che đi sự ác liệt trong mắt,
“Nhưng, cơ thể em, hắn thích không?” Hắn cười kì quái, “Không sao cả, lát nữa anh tự mình hỏi hắn.”
Lòng Chân Ái trầm xuống, nhưng không dám lộ ra bất kì cảm xúc gì.
Hắn lại gần bên tai cô: “Cheryl, em biết chứ. Anh đối với em, chỉ có một yêu cầu. Cho dù em thích chạy trốn, anh cũng cam tâm tình nguyện đuổi theo. Nhưng mà C à, trên đời này, em chỉ có thể thích anh, không được thích bất kì người nào, bằng không thì anh sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này.”
Cô kinh ngạc.
Hắn lại không bỏ được hù dọa cô, vừa đau vừa hận, lại ôm cô vào lòng, đặt trong bồn tắm, nhẹ giọng dỗ: “C, em ngoan ngoãn đi, nghe lời một chút, có được không? Em chỉ là lạc đường thôi, giống như thích đồ chơi vậy. Em ngoan có được không? Nói như thế, anh không ngại để cho em thích món đồ chơi lâu hơn một chút.”
“Anh dẫn em về nhà nhé! C, mọi thứ anh làm cho em, em thích không?” Hắn cúi đầu hôn môi cô thật sâu lần nữa, bàn tay nắm chặt sống lưng trơn nhẵn của cô.
Trong đầu Chân Ái trống rỗng.
Mọi thứ hắn làm ày, mày thích không?
…
Chân Ái 1 tuổi, Arthur 4 tuổi.
Hắn nhoài người bên nôi, ngẩn người nhìn bé gái mập mạp trắng trẻo trong giỏ. Mắt cô đen nhánh, lông mi vừa dài vừa cong, gương mặt trắng mịn đến có thể nhỏ giọt. Cơ thể nhỏ bé mềm mại bò tới lăn lui trong giỏ, nói ê ê a a hắn nghe không hiểu. Arthur vượt qua cái nôi hôn miệng cô, mới đụng phải, trọng tâm bị lệch. Bert đẩy một cái, cái nôi lật từng chút một, loảng xoảng che bé gái phía dưới.
Chân Ái 2 tuổi, Arthur 5 tuổi.
Hắn thắt cái nơ xinh đẹp trên tóc cô, Bert quấn cái nơ của cô lên cành cây, cô xoay vòng vòng tại chỗ, không thoát được, càng quấn càng chặt, sau đó bị cắt bỏ một đoạn bím tóc, hắn cạo trọc đầu cùng cô.
Cô 3 tuổi, hắn 6 tuổi.
Hắn xách một con chó con mới sinh tặng cho cô, con chó con liếm con thỏ con trong lòng cô một cái. Con thỏ sợ chạy mất, Chân Ái khóc hu hu, Arthur ném con chó con, đuổi theo con thỏ như một làn khói;
Thực ra hắn đặt tên love cho con chó con, mong đợi người khác thấy Chân Ái ôm chó con thì sẽ nói “puppy love”.
Cô 5 tuổi, hắn 8 tuổi.
Hắn dùng cây nhựa ruồi và cây tầm gửi thắt vòng hoa Giáng Sinh tặng cô, cô mặc một chiếc áo lông trắng như tuyết, ôm vòng hoa thật to không biết phải làm sao. Hắn đeo vòng hoa vào cổ cô, giống như một cái khăn quàng màu xanh lá cây tròn trĩnh.
Nhưng hắn đã quên phong tục truyền thống lễ Giáng Sinh, cô gái đứng dưới cây tầm gửi, tất cả mọi người có thể hôn cô ấy. Bert dẫn đám con trai tinh quái lần lượt từng đứa cắn khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng của Chân Ái một lần.
Hắn hung hăng đánh bọn chúng, trừ Bert ra. Sau đó bị phạt đứng trong tuyết một ngày.
Cô 10 tuổi, hắn 13 tuổi.
Hắn tặng cô một cái váy màu đỏ xinh đẹp, cô nhân lúc mẹ không có nhà, lén lút mặc vào xoay quanh trước gương. Sau đó bị mẹ cô phát hiện, cắt nát cái váy, nhốt vào phòng tối.
Cô 13 tuổi, hắn 16 tuổi.
Cô xin hắn dẫn cô ra ngoài căn cứ chơi, đáng thương dựng thẳng ngón tay, thanh âm vừa mềm mại vừa dịu dàng: “A, xin anh, đi một lần thôi!” Hắn và Bert chở đồ cắm trại cùng cô lên núi, bắt cá trong khe suối xem đom đóm, quậy một ngày một đêm.
Sau khi về bị mẹ cô về nhà sớm phát hiện, nhốt vào phòng tối quỳ góc tường một tuần.
Cô 15 tuổi, hắn 18 tuổi.
Mẹ cô lại muốn nhốt cô, khi đó dáng dấp của hắn đã cao hơn người lớn, bảo vệ Chân Ái ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi với mẹ cô: “Chờ tôi tiếp quản tổ chức, giết bà đầu tiên!”
Bởi vì câu này, hắn bị bố hắn xử phạt, chịu hình phạt roi một tháng.
Cô 16 tuổi, hắn 19 tuổi.
Hắn đã là boss số một mới nhậm chức.
Cô thức dậy, thấy hắn ngồi bên giường, mang theo sương gió và vẻ mệt mỏi đi cả ngày lẫn đêm, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Chờ em lớn hơn một chút, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó ở cùng nhau cả đời.”
Cô xoa mắt, không hiểu: “Nhưng không phải mọi người đều đang ở cùng nhau sao?”
Hắn nói: “Không phải mọi người, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Dù sao cũng không có gì không giống bây giờ mà, cô nghiêng vào gối, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ: “Được.” Lẩm bẩm, trở mình.
Đợi đến cô 17 tuổi, hắn 20 tuổi.
Cô nổi lên tâm tư rời đi và kháng cự. Hắn và Bert nghĩ hết mọi cách, nghe theo cô, dụ dỗ cô, ép buộc cô, quấy rối cô, ngược đãi cô, hành hạ cô…
Nhưng vẫn không giữ chân cô được…
Bình luận facebook