• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Archimedes thân yêu (3 Viewers)

  • Chương 87

Lúc Ngôn Tố và Chân Ái đến thị trấn nhỏ Solar Tree biên giới bang New Jersey đã là 11 giờ tối.
Trong đồn cảnh sát thị trấn Solar Tree đèn đuốc sáng trưng, tập trung cảnh sát New York, N. Y. T., thị trấn Solar Tree bang New Jersey và thị trấn Elizabeth bang Connecticut. Bốn biên giới của ba bang này tiếp giáp nhau, khoảng cách không quá nửa tiếng đường xe.
Trong phòng họp tập hợp đặc công mặc quần áo thường của BAU, phải hi sinh thời gian nghỉ ngơi, ngồi chuyên cơ tới trong đêm. Trừ FBI ra còn có người của CIA, bao gồm Tô Kỳ.
Bên ngoài phòng, mấy đôi vợ chồng ngồi khóc trên ghế dài.
Ngôn Tố không dừng lại, tự ý đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa.
Người trong phòng vốn đang thấp giọng nói chuyện, theo tiếng nhìn sang. Đa số thành viên phác họa của BAU ở vào khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Có một thanh niên đeo kính gọng đen trẻ hơn chút, không lớn hơn anh trai Ngôn Tố là bao.
Anh ta thấy Ngôn Tố, cười vừa phải và khắc kỉ như người bạn cũ: “Hey, S. A.!”
Ngôn Tố: “Hey, Spencer!”
Giống tên anh trai Ngôn Tố, là Spencer Rheid.
Chân Ái rất ngạc nhiên, Ngôn Tố có thói quen gọi họ người khác, giữ khoảng cách tôn trọng và lạnh nhạt. Ngay cả Eva quen lâu như vậy anh cũng gọi cô ấy là Diaz. Xem ra quan hệ giữa Ngôn Tố và Spencer Rheid rất tốt.
Những người khác cũng chào hỏi Ngôn Tố.
Bên FBI là tổ BAU, gồm đặc công Nell xuất hiện ở ngân hàng đường Maple lần trước, tổ trưởng phá án nhiều năm Cooper, người da đen cường tráng Smith và người đẹp Latin vóc dáng mê người giống như Eva - nhân viên liên lạc Lopez. Còn có một người đàn ông tuổi tác khá lớn, không giống thành viên phân tích phác họa hành vi, ngược lại giống đám người giám đốc kia.
Ông ta đi tới, mọi cử động đều rất khéo léo, lộ ra điệu bộ quan trường đầy đủ.
Rheid nhìn ra gì đó, mới vừa muốn ngăn cản, người sau đã đưa tay về phía Ngôn Tố: “Anh S. A., ngưỡng mộ đã lâu.”
Ngôn Tố liếc nhìn bàn tay đưa ra của ông ta, không nhúc nhích.
Rheid nói: “Ông Luis, trước đây tôi đã nói trên tay người có hơn một triệu loại vi khuẩn, thậm chí virus. Bắt tay kì thực rất không vệ sinh.”
Ngôn Tố rất đồng ý, giống như tìm được tri âm: “Cùng ngăn chặn lan truyền vi khuẩn, cống hiến vì an toàn cộng đồng!”
Anh vô cùng chân thành lại nghiêm túc, thực sự không phải nói đùa.
Vẻ mặt Luis cứng hoàn toàn. Ông ta là người làm hành chính lại thường xuyên giao tiếp với cấp trên cấp dưới, gặp phải Ngôn Tố, kĩ xảo mọi việc đều thuận lợi thường ngày không có chỗ dùng, ngàn lời hóa thành một câu: “Well ~~ Ok!”
Chân Ái không khỏi liền nghĩ đến, Eva từng hình dung Ngôn Tố là “Môi trường ác liệt”.
Cô nhìn chằm chằm Rheid hơn mấy giây, trên đời này thực sự có người cùng tần số với Ngôn Tố!
Lại nhìn, những thành viên phác họa khác trong phòng đều ngầm hiểu nở nụ cười.
Ngôn Tố nhận thấy ánh mắt mọi người rơi trên người Chân Ái, dừng bước chân, quay đầu nhìn cô một cái: “Ừ, đây là học trò của tôi.”
Chân Ái: “…”
Anh giới thiệu thật đúng là có sáng tạo.
Nhưng cô không để ý. Cô khá tò mò đối với đám người kia, trải qua một hồi răn dạy của giáo sư Hill với Ngôn Tố trong điện thoại lần trước, cô càng muốn xem thử chuyên gia phân tích hành vi chuyên nghiệp là dạng gì.
So với sự tùy ý của FBI, đặc công CIA ngồi ở bàn đối diện lại lạnh nhạt rất nhiều, chỉ tự giới thiệu ngắn gọn, theo thứ tự là Tô Kỳ, Besson và Hawke.
Tô Kỳ nói, gần đây CIA đang điều tra chuyện câu lạc bộ Holy Gold, nghi ngờ có quan hệ với vụ án này; hơn nữa một người bị hại trong đó là đặc công tiền nhiệm của CIA, cho nên cùng hợp tác điều tra với FBI.
Mọi người cũng không trò chuyện quá nhiều, rất nhanh vào thẳng chủ đề.
“Cảnh sát địa phương đang thu thập thông tin và hình ảnh của người mất tích,” Lopez cầm điều khiển mở màn hình, “Đây là video năm gia đình trong bốn thành phố New York, N. Y. T., Solar Tree, Elizabeth nhận được. Nội dung là con của họ bị hành hạ.”
Chân Ái nhíu mày, năm cái?
Lopez nói phần mở đầu xong, dừng một chút, nhìn về phía mọi người: “Mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt trước.”
Nell: “Lo, chúng ta đã từng gặp bao nhiêu vụ án ác liệt?”
“Hãy tin tôi, cho dù là các cô, cũng sẽ cảm thấy… u ám.”
Lời này khiến bầu không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng.
Đoạn video thứ nhất là ở một chỗ bao quanh bởi bốn bức tường trắng, một cô gái trẻ ngực to cả người lằn đỏ, hai cánh tay dang rộng, trói trên cây Thánh giá to dày. Trên cơ thể trắng nõn đều là dấu vết từng bị hành hạ bằng roi da, điện giật và các thứ không rõ nguồn gốc, giữa hai đùi lại thêm máu tươi chảy ròng.
Cô ấy cúi đầu thấp, mái tóc dài bù xù, đỉnh da đầu thiếu một miếng tròn. Trơ trụi, lộ ra xương sọ dày.
Chân Ái thấy nhức nhối, trong màn hình truyền đến giọng máy biến âm: “Con của ta, sám hối đi.”
Cô gái trẻ bị trói trên cây thánh giá, vô lực run rẩy: “Nếu tôi sám hối, có phải có thể kết thúc không?”
Tiếng máy không trả lời, lặp lại: “Con của ta, sám hối đi.”
Cô gái trẻ nức nở, khóc lóc kể lể ngắt quãng: “Lúc học đại học, tôi giữ trẻ bán thời gian cho người khác. Thật xin lỗi, lúc đó tôi quá trẻ không hiểu chuyện, thằng bé rất nghịch ngợm, tôi vừa giận liền ném nó trên đường, hại nó sau đó đi lạc, bị kẻ ấu dâm(*) làm hại. Tôi thực sự không biết chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Tôi sai rồi, xin cậu ấy tha thứ cho tôi, xin ngài tha thứ cho tôi.”
(*) Ấu dâm: Là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên.
Video tắt.
Đoạn thứ hai ở chỗ giống như vậy. Chân Ái giật mình phát hiện, người trong video lại là giáo viên mất tích trong miệng Tô Kỳ. Cô ấy bị trói trên cây thánh giá tư thế giống như vậy, chịu đủ hành hạ tương tự.
Da đầu không sao, bộ ngực và đôi môi lại bị cắt đứt, vô cùng thê thảm.
Tiếng nhắc nhở vang lên, giáo viên không có môi, thanh âm không rõ, mỗi lần nói một câu, máu tươi chảy ròng:
“Không trách người khác, tất cả đều là sai lầm của tôi, sám hối cũng không đủ. Năm năm trước, cô bé năm tuổi hoạt bát Megan Zora mất tích, là tôi lợi dụng sự tín nhiệm của đứa trẻ này để lừa nó đi đưa cho ác quỷ. Có lẽ cô bé sớm đã bị bọn đàn ông kia hành hạ chết rồi. Mọi thứ ngày hôm nay đều là đáng đời tôi. Tôi sám hối? Có ích không?”
Người phụ nữ trong video thứ ba càng thê thảm hơn, gương mặt hoàn toàn thay đổi, không thấy rõ mặt mũi, giống như bị cực hình lăng trì thời xưa, biến thành một đống máu thịt be bét, toàn thân trên dưới hoàn toàn không có một chỗ toàn vẹn.
Nhưng người phụ nữ còn sống:
“Tôi sám hối! Sám hối hành vi phóng đãng cả đời này của tôi, không trao chân thành, nhiều lần phụ tấm chân thành.” Giọng cô ấy rít lên giống như quỷ dưới địa ngục, “Tôi cướp rất nhiều đàn ông của bạn thân, và rất nhiều người đàn ông đã kết hôn vụng trộm, còn quậy mẹ và bố dượng cùng một chỗ. Tôi nên cảm thấy xấu hổ. Xin lỗi, tôi sám hối, xin ngài tha thứ!”
Tiếng máy bất mãn: “Con của ta, sám hối đi.”
Một chậu nước sôi tạt tới trên màn hình, người phụ nữ kêu thảm thiết tê tâm liệt phế: “Ông trời ơi, là tôi sai rồi! Tôi chen vào cuộc hôn nhân của kiểm sát trưởng, nói xấu vợ anh ta có tình cảm ngoài giá thú, đẩy người vợ đang mang thai của anh ta xuống lầu, tôi không biết cô ấy mang thai, tôi không biết…”
Lại cắt đứt.
Chân Ái dùng sức nhấn huyệt thái dương, mỗi một đoạn càng thê thảm hơn, cô đã không nhìn nổi, không nghe nổi nữa.
Nhìn người xung quanh một chút, Ngôn Tố khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ như thường lệ; những thành viên phác họa còn lại cũng đều nghiêm túc xem, giống như không nhìn thấy sự dày vò và gian ác. Ngược lại là mấy đặc công CIA, thường ngày không tiếp túc với những thứ này, sắc mặt không tốt lắm.
Đoạn video thứ tư gây ngạc nhiên, hoàn toàn không đẫm máu, người bị hại đổi thành đàn ông, là tác giả đã biến mất.
Chân Ái lập tức quay đầu nhìn Tô Kỳ, người sau chỉ ra sức siết nắm đấm, sắc mặt cứng đờ nhìn chằm chằm màn hình.
Chân Ái đoán có lẽ Tô Kỳ đã được báo trước. Thực ra cô có thể hiểu được cảm nhận của Tô Kỳ, tưởng rằng người kia mất tích, dốc sức đi tìm, nhưng kết quả là anh ta đã chết.
Ống kính chỉ quay nửa người trên của tác giả, để lại vết thương đánh bằng roi chồng chất, không nhìn thấy phía dưới. Anh ta nắm chặt nắm đấm, toàn thân căng lên, bắp thịt co giật khiến Chân Ái nghĩ đến con ếch bị kích thích điện trong phòng thí nghiệm.
Anh ta nhìn ống kính, ánh mắt rời rạc: “Tôi không có gì có thể sám hối với người. Là một người đàn ông, tôi không làm nhục phụ nữ; là một cảnh sát, tôi không lợi dụng chức quyền sỉ nhục người khác.
Dường như câu trả lời này khiến người bất mãn, không biết đã xảy ra chuyện gì, tác giả run rẩy kịch liệt, mồ hôi rơi như mưa: “Tôi đã giết cậu bé của tôi, đây không phải là điều tôi có thể khống chế, đây là lỗi lầm duy nhất cả đời tôi.”
Lúc đoạn video thứ năm xuất hiện, có người khẽ hít một hơi khí lạnh.
Một băng ghế đặt dưới cây Thánh giá khổng lồ, cô gái nhỏ đạp băng ghế bị trói trên cây Thánh giá, cô ấy không mặc quần áo, trên người đều là vết nhéo, vết hôn và vết roi. Cô ấy mở hai mắt rất to, thanh âm non nớt và ngây thơ: “Tôi sám hối, tôi cãi nhau với Jimmy, đẩy anh ấy từ trên xe xuống. Mẹ nói tôi đưa anh ấy lên thiên đường, tôi rất khổ sở.”
Thanh âm rất ngoan, nói đến mức trong lòng người ở đây như bị xé ra. Đặc công Besson của CIA bóp nắm tay kêu răng rắc.
Màn hình trắng xóa, đã kết thúc. Trên mặt nhảy ra một hàng chữ màu đen:
“S. A., are you enjoying?”
“S. A., anh hưởng thụ không?”
Chân Ái sững sờ, lại là gửi cho Ngôn Tố?
Sắc mặt Ngôn Tố lại bình tĩnh.
Những người khác cũng không có gì khác thường, chỉ duy nhất có Luis nhìn Ngôn Tố bằng ánh mắt phức tạp, hỏi: “Anh có ý kiến gì?”
Không biết Ngôn Tố có nghe ra hàm ý của ông ta không, trả lời: “Người trong video, hẳn là đã chết hết.”
Vẻ mặt Luis càng tế nhị hơn: “Làm sao anh biết?”
Bầu không khí trở nên kì quái, Chân Ái không thích giọng điệu của ông ta, nhưng Ngôn Tố không để ý, nhìn Luis, “Người ở đây đều biết.”
Luis nheo mắt, ông ta chỉ là lãnh đạo hành chính cấp trên của tổ BAU, hoàn toàn không phải là thành viên phác họa, ông ta không biết.
Rheid tiếp lời Ngôn Tố:
“Số liệu thống kê năm ngoái của chúng tôi cho thấy, 98% kẻ cuồng ngược đãi có mục đích cụ thể sẽ giết chết người bị hại sau khi đạt được mục đích. Nhìn từ tình hình trước mắt, nhân vật không rõ lai lịch hành hạ những người này là vì để họ sám hối. Bây giờ họ đã sám hối, sự tồn tại của họ liền mất đi ý nghĩa.”
Vẻ mặt Cooper nghiêm túc: “Nhìn từ góc độ của nhân vật không rõ lai lịch, thủ đoạn hắn hành hạ người bị hại là cách chính đáng để ép họ nhận tội. Hắn trói họ trên cây Thánh giá vốn có ý nghĩa tôn giáo, giống như Chúa Jesus chịu hình phạt. Hắn đang cử hành nghi lễ, hắn là người đứng ở đỉnh cao đạo đức điều khiển nghi thức của buổi lễ. Rất có thể, trong cuộc sống hắn là một người có cảm giác đạo đức vô cùng cao.”
Rheid xoay bút, bổ sung: “Từ đầu đến cuối hắn chỉ lặp lại một câu ‘Con của ta, sám hối đi’. Dùng loại giọng điệu này, hắn cho rằng hắn là ai? Người cứu thế? Cha xứ? Hay là Thượng đế?”
Nell: “Có mấy người bị hại nói ‘Xin ngài tha thứ’. ‘Ngài’ này là chỉ người bị tình nghi. Chứng minh trong quá trình hắn làm chuyện độc ác có trao đổi với người bị hại. Nhưng trong lúc quay phim, lúc người bị hại không giữ ý chí sám hối, hắn không trả lời và quở trách mà là lặp lại câu kia. Điều này chứng minh cái gì?”
“Hắn đang giữ một khoảng cách với họ,” Smith tiếp lời, “Tại sao? Hắn quá kiêu ngạo, xem mình như người xử phạt, ngồi trên cao, không thèm trao đổi cùng họ; hay là nói hắn không giỏi giao tiếp?”
Chân Ái nghe một hồi, không khỏi cảm thấy sự miêu tả này giống như đã từng tương tự, nhưng không nhớ nổi, lúc này mới phát hiện Ngôn Tố từ trước đó rất lâu không mở miệng nói chuyện, anh ngồi thẳng, sống lưng thẳng tắp, lạnh nhạt yên lặng trước sau như một.
Cô biết, anh đang lắng nghe, đang suy nghĩ.
Anh cũng như đặc công CIA ở hiện trường, biết rõ trước mặt mình là thành viên phác họa tâm lý tội phạm chuyên nghiệp, cho nên chỉ lắng nghe, không hề mở miệng.
Nell suy đoán: “Nhân vật không rõ lai lịch này đang trừng trị sự gian ác.”
Lopez nghe nói, kịp thời dừng lại: “Đều chỉ là suy đoán bước đầu, trước khi chưa rõ tình huống cụ thể của người bị hại, đến đây trước!”
Những người khác đều không phản đối. Luis là người ngoài nghề, không hiểu phân tích hành vi tối kị ấn tượng đầu tiên là mạnh nhất và chủ nghĩa kinh nghiệm, vẫn ngơ ngác sao việc trao đổi trí tuệ lợi hại như vậy lại dừng lại.
Rheid đồng ý với Lopez, nhưng trong đầu suy nghĩ chuyện khác, không kiềm được gõ bút đánh dấu trong tay, lẩm bẩm: “Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.”
Anh ta nhìn về phía Ngôn Tố, ánh mắt rất thẳng, chứng tỏ anh đang suy nghĩ, “Nhân vật không rõ lai lịch không thu lại quá trình hành hạ, có vẻ như mục đích của hắn là sự sám hối của những người này. Hành vi của hắn giống như “Kẻ tự xưng bảo vệ các nguyên tắc đạo đức truyền thống’ chúng ta gặp phải trong những vụ án khác, vô cùng phù hợp với phác họa loại tội phạm này của BAU: Coi trọng nghi lễ, quét sạch sự thối nát. Nhưng mà…”
Nhưng mà sao?
Anh ta đang lẩm bẩm, nhưng cuối cùng sự chú ý của những người thảo luận khác đều bị hấp dẫn.
Mà Ngôn Tố vẫn không tham gia phác họa tội phạm đột nhiên mở miệng, tiếp lời Rheid: “Nhưng mà, tại sao trong người bị hại có một cô bé? Nếu người bị tình nghi không rõ lai lịch muốn giữ chức người bảo vệ các nguyên tắc đạo đức truyền thống, mục tiêu là ép tội phạm trong mắt hắn sám hối, cô bé kia không hề phù hợp định nghĩa ‘tội phạm’. Cho dù cô bé có ngoài ý muốn làm hại bạn, định nghĩa nó là ‘phạm tội’, quá mức gượng ép.”
“Đúng!” Trong mắt Rheid lóe lên một vệt sáng, “Giống như…”
“Giống như hắn đang dẫn chúng ta đi lầm đường.” Ngữ tốc Ngôn Tố cực nhanh, giống như va chạm tư tưởng sinh ra tia lửa, “Người này rất thông minh, hắn sẽ thiết lập lầm đường có chọn lựa.”
“Lầm đường có chọn lựa hai tầng!” Bây giờ Rheid chỉ trao đổi cùng Ngôn Tố, “Hắn đang chơi trò chơi, không, không chỉ là chơi trò chơi, còn đang xây dựng trò chơi!”
“Đúng. Hắn đang điều khiển, hắn biết phân tích và phác họa hành vi.” Ngôn Tố tiếp đầy kín kẽ, “Rất có thể tất cả điều phân tích được vừa rồi, hắn đều đoán được.”
“Không chỉ đoán được, thậm chí hắn đang dẫn dắt chúng ta phân tích.”
Hai người vừa tới vừa lui giống như hai cây súng liên thanh. Không, súng liên thanh cũng không nhanh bằng suy nghĩ của họ.
Một hồi đối thoại làm cho tất cả mọi người có mặt sửng sốt không biết bao nhiêu giây.
Hơn nửa ngày, trong phòng họp nghe được cả tiếng kim rơi; đến tận lúc có cảnh sát gõ cửa, nói thân nhân người mất tích đã chuẩn bị xong, có thể đặt câu hỏi.
Lúc này mọi người mới lần lượt đi chuẩn bị.
Chân Ái chậm rãi đi theo Ngôn Tố, xúc động trong lòng.
Ngôn Tố rũ mắt, sắc mặt hơi cứng: “Vẻ mặt vui mừng như phụ huynh này của em là muốn làm gì?”
“À,” Chân Ái giải thích,” Em cảm thấy sau khi giáo sư Hill khiển trách anh lần trước, anh biểu hiện rất ngoan.”
Ngôn Tố: “…”
Luis đi một bên sau cùng, nhìn bóng dáng rời đi của Ngôn Tố, hỏi Lopez và Cooper: “Có lẽ hai người rất hiểu phân tích hành vi, nhưng, có phải đã quên một vấn đề mấu chốt nhất không?”
“Cái gì?”
“Đoạn âm thanh kia, đoạn video này đều là gửi cho S. A.”
Lopez phản đối: “Chúng tôi không quên, Luis. Nhưng liên quan đến chuyến đi này của chúng ta, phải hiểu một đạo lý: Biến thái không phải là vì hành vi của ông mà biến chất thành biến thái. Hắn muốn khiêu chiến ông, chẳng lẽ là lỗi của ông?
Thay vì trách móc ai đó, không bằng tốn thêm tâm tư để tìm được tội phạm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom