-
Chương 94
Băng chuyền kim loại hoàn toàn mất đi sự khống chế. Ngôn Tố vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng như thế, lập tức phóng sang ôm lấy bả vai Chân Ái, dùng cổ chân móc vào cái kệ bên cạnh.
Băng chuyền di chuyển vài cm, kéo ba người thành một đường thẳng, kéo căng từng tấc một, dừng lại.
Giây này qua giây khác, sức mạnh cơ giới khổng lồ trên băng nhanh chóng tập trung lên người ba người.
Chân Tô Kỳ vướng trên băng, mã lực của động cơ lôi kéo chân cô ta, giống như cực hình bị phanh thây, muốn xé sống cô ta. Nhưng bất kể cô ta cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi sợi dây.
Hai tay Chân Ái gắt gao kéo tay Tô Kỳ, cánh tay hai người đều bị kéo đến trắng đỏ, rách da.
Còn Ngôn Tố, anh chỉ dựa vào mắt cá chân móc lấy cái kệ, chống lại toàn bộ sức mạnh động cơ băng chuyền.
Sức mạnh cơ giới ngay cả cổ tay cũng khó có thể chịu đựng, huống chi là mắt cá chân.
Không tới mười giây, trán anh liền toát ra một tầng mồ hôi mịn. Tất cả sức mạnh đều tập trung ép lên người anh, xé rách cổ chân anh, sự đau đớn không thể chịu đựng như đè xương xé da.
Cằm cũng cắn đến mức bắt đầu căng chặt, nhưng anh vẫn không buông lỏng nửa phần.
Mấy giây, chân Tô Kỳ bị kéo trật khớp, đau đến chết đi sống lại. Cô ta thấy sắc mặt Chân Ái trắng bệch, móng tay cũng đâm vào trong thịt cô ta vẫn không buông tay, không thể tin được: “Tại sao muốn cứu tôi?”
Chân Ái đã sử dụng sức lực toàn thân nắm lấy, đau đến mức không còn hơi sức dư thừa để ý đến cô ta, nhưng đau lòng Ngôn Tố, không khỏi vừa tức vừa hận: “Tôi không muốn cứu cô, tôi phải giao cô cho cảnh sát. Sống!!”
Tô Kỳ sững sờ một giây, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tia cười kì quái.
Sức mạnh động cơ nhanh chóng tích tụ. Ngôn Tố gắt gao nhíu mày cắn răng, mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn lấy nghị lực kinh người chống đỡ, hai tay gắt gao ôm cả Chân Ái, cổ chân cũng không buông ra một chút.
Ngay cả đặc công Tô Kỳ cũng kinh ngạc sức chịu đựng của anh. Anh không có nửa phần buông lỏng, nhưng cái kệ đầy ắp dãn ra, lung lay một giây, xiêu vẹo, thoáng cái nghiêng toàn bộ rồi ngã xuống.
Trong nháy mắt, mấy chục hàng kệ lưu trữ giống như quân bài domino, đổ sập xuống theo dây chuyền như sét đánh động đất. Cái hộp, tờ giấy, dụng cụ vang lên xào xạc. Thế giới cũng sụp xuống, quay cuồng hoàn toàn giữa không gian.
Ba người đột ngột mất đi chống đỡ, nhanh chóng trượt về phía ao.
Đồ lặt vặt đập tới từ bốn phương tám hướng. Ngôn Tố trở mình, che chở Chân Ái trong lòng, dùng lưng mình đỡ đồ lặt vặt đủ hình dạng cho cô.
Bốn phía đã không còn bất kì chỗ nào có thể dựa vào. Ngôn Tố liếc nhìn sắc mặt đau đớn của Chân Ái, ra lệnh: “Ai, buông tay!”
“Không!” Chân Ái đột nhiên nghẹn ngào, trong giọng nói đều là sự không cam lòng thê lương, “Cô ta chết thì anh phải làm sao? Họ đã nghị ngờ anh. Em phải giao cô ta cho cảnh sát!”
Ngôn Tố sững sờ, trái tim đều đau đớn.
Tô Kỳ bị kéo lùi về sau cực nhanh, đồ lặt vặt rải rác trên đất đều đâm vào người cô ta, suýt nữa đâm cô ta thành con nhím. Cô ta giống như không đau, nhìn hai người cùng nhanh chóng trượt đi với cô ta, chợt cười thê lương: “Ốc anh vũ.”
“Cái gì?”
“Tôi bị hắn thiết kế, hắn đã sớm muốn giết tôi, hắn chưa từng để tôi vào mắt.” Tô Kỳ cười đến bi thương, lẩm bẩm: “Tôi đã quên sự kiêu hãnh của tôi. Ôi, tại sao tôi là phụ nữ? Tại sao cái thế giới này có nhiều cách ức hiếp phụ nữ, làm nhục phụ nữ, phá hủy phụ nữ như vậy? Điều đáng buồn chính là tôi cũng biến thành người như vậy. Xin lỗi, thực sự, xin lỗi.”
Băng chuyền kim loại kéo ba người dính liền nhau nhanh chóng lao về phía ao formalin.
Ngôn Tố không khuyên Chân Ái nữa mà là ôm cô và cô ta cùng trượt tới. Anh biết, chỉ cần anh không buông tay, Chân Ái nhất định sẽ buông tay.
Quả nhiên, trong nháy mắt Tô Kỳ bị kéo đến cạnh ao, Chân Ái đột nhiên hoàn hồn, ý thức được anh sẽ bị kéo xuống cùng cô, chợt buông lỏng tay.
Tô Kỳ bị sức kéo cơ giới kéo vào trong formalin nồng độ cao, trong phút chốc liền cuốn đến đáy ao sâu ba mét, băng bị mắc kẹt dừng lại.
Chân Ái theo quán tính khổng lồ trượt nhanh về phía ao, rơi xuống, khoảnh khắc gương mặt gần đụng phải mặt ao được Ngôn Tố kéo lại.
Mùi formalin gay mũi khiến Chân Ái buồn nôn, mắt bị khí độc ở mặt ao kích thích đau đớn không chịu nổi.
Cô hơi há miệng, bất lực nhìn đáy ao. Chất lỏng nồng nặc đổ vào tai mũi họng Tô Kỳ, cơ thể cô ta như mảnh giấy trong gió, điên cuồng co quắp co rúm.
Chân Ái ngơ ngác, không nhúc nhích.
Đáy ao có vẻ như cạn như vậy, giống như hai người chỉ cách một mặt kính, đưa tay ra là có thể đụng tới.
Ngôn Tố ôm cô, cô đột nhiên giống như thức tỉnh, nhào qua muốn vớt Tô Kỳ.
“Ai!” Ngôn Tố dùng sức kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Nếu ao chỉ có một mét còn có thể nhảy xuống nâng đầu Tô Kỳ lên. Nhưng nước quá sâu, nồng độ chất độc hóa học quá cao, không tới vài giây là có thể chết người.
Bây giờ xuống cứu,
“Không còn kịp rồi.”
Giọng nói chưa rơi, Tô Kỳ dưới đáy ao đã bất động.
Chân Ái được anh siết chặt trong lòng, không nói tiếng nào. Lúc đầu chỉ cố chấp lại phản kháng mà dùng sức, giống như một đứa trẻ không nghe lời, nhất định muốn thoát khỏi anh. Dần dần oan ức nói lầm bầm, sau đó bắt đầu khẽ nghẹn ngào, tiếp qua một lúc, rốt cuộc không thể đè nén mà khóc lớn:
“Cô ta chết rồi anh phải làm sao? A Tố, anh phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, anh sẽ không có chuyện gì.” Anh sờ đầu cô, không ngừng dỗ dành. Ánh mắt lại từ từ rơi xuống ao formalin.
Đủ loại vật lạ đâm vào lưng Tô Kỳ rơi xuống đáy ao. Phía sau cô ta, máu loãng lan ra như đóa hoa trong chất lỏng hơi đục . Cô ta kinh ngạc mở mắt và miệng, cái xác nửa nổi giữa đủ loại xương. Hai tay giang ra, đáy ao màu trắng có hai đường chữ thập màu đen đan chéo nhau, giống như treo trên cây Thánh giá.
Trước khi rơi vào ao, cô ta đã sám hối.
Trong đoạn video ngược đãi kia, nghi lễ trói trên cây Thánh giá sám hối sau đó bị giết, vẫn còn tiếp tục.
Trước ngực áo Tô Kỳ vẽ hai bộ xương khô trắng, bốn con mắt âm u nhìn chằm chằm Ngôn Tố.
Người thứ sáu đã chết, chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người trong lòng anh khóc hu hu, bả vai không ngừng run rẩy;
Anh ôm chặt cô, cúi đầu, vùi thật sâu trong tóc cô.
Trong chốc lát, các cảnh sát đều tới. Không phải cảnh sát địa phương mà là FBI.
Ngôn Tố sớm đã đoán được mình bị họ theo dõi nên cũng không kinh ngạc tốc độ của họ. Chân Ái trong nháy mắt ngừng khóc, lặng lẽ quẹt khô trên áo anh, cùng anh đứng lên.
Luis nhìn thấy Ngôn Tố, ánh mắt sắc bén quét anh từ trên xuống dưới một lần, câu nói đầu tiên chính là: “S. A., bây giờ đối tượng bị tình nghi lớn nhất đã chết. Mà hiện trường chỉ có anh, và, học trò của anh.”
Bởi vì Ngôn Tố và Chân Ái có sự tình nghi quan trọng, đám người Nell theo phép tắc đều không đến gần nói chuyện với anh. Nhưng Lopez gọi bác sĩ đến kiểm tra và xử lý vết thương cho họ.
Nhân viên pháp chứng nhanh chóng triển khai công việc, kiểm tra băng chuyền, súng của Tô Kỳ và các chỗ khác.
Chân Ái quấn chăn để cho bác sĩ xử lý vết thương. Ngôn Tố cũng thế. Vừa rồi anh chắn Chân Ái, ngăn chặn đồ lặt vặt bên cạnh băng thay cho cô, trên lưng có rất nhiều chỗ bị thương. Tuy không nặng, nhưng nhìn nhiều vết thương dài ngắn không đồng nhất như vậy, Chân Ái rất đau lòng.
Ngôn Tố cảm ứng được ánh mắt của cô, quay đầu lại mỉm cười: “Nghe nói vết sẹo làm cho đàn ông càng có mùi vị đàn ông hơn.” Cuối cùng, đặc biệt bịa thêm một câu, “Ai, anh rất kiêu hãnh.”
Để an ủi cô, anh lại nói câu anh không bao giờ nói cũng không cho rằng hợp lý.
“Cái gì mùi vị đàn ông? Không có logic.” Chân Ái bĩu môi, lại gần, “Em ngửi thử xem, sao ngửi không được?”
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, cười không nói lời nào. Thực ra biết cô ngoài mặt thoải mái, nhưng trong lòng đang âm ỷ lo lắng cho anh.
Rheid đi tới, đợi nhân viên y tế xung quanh Ngôn Tố đều tản ra mới thấp giọng hỏi: “S. A., đã xảy ra chuyện gì?”
“Tự vệ và chuyện ngoài ý muốn.”
“Có thể miêu tả một chút cho tôi không?”
Ngôn Tố trầm mặc nửa giây, lắc đầu: “Không thể.”
“Tình hình bây giờ rất bất lợi cho anh.”
“Tôi biết. Nhưng, tôi không có bất kì điều gì muốn nói.”
Rheid liền không hỏi nữa, chỉ bảo anh chú ý nghỉ ngơi.
Đợi ở hiện trường không tới hai tiếng, kết quả so sánh dấu vân tay được truyền ra.
Quả cầu sắt rỗng ruột, công tắc băng chuyền… Toàn bộ chỉ có dấu vân tay Ngôn Tố, kể cả súng Chân Ái từng cầm.
Chân Ái vừa nghe, phản xạ có điều kiện nói: “Không thể nào, mấy cái súng tôi…”
“Luật sư vẫn chưa tới.” Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, ấm áp ngắt lời cô, “Bây giờ nói chuyện sẽ gây bất lợi cho em!”
Chân Ái dừng lại, nhìn thẳng anh, từng tầng nước bao phủ trong đôi mắt.
Nhất định là anh nhân lúc cô không chú ý lau sạch dấu vân tay trên súng, không thể tránh khỏi lau sạch cả dấu vân tay Tô Kỳ. Không có dấu vân tay, chỉ có dấu vân tay anh để lại.
Thay vì cô bị nghi ngờ, anh cho rằng anh bị nghi ngờ tốt hơn sao?
Ngôn Tố thấy cô sắp khóc, cong cong môi, sờ sờ băng vải trên người cô: “Rõ là không kiên cường, có đau vậy sao?”
Chân Ái không cảm thấy buồn cười, ánh mắt nhìn thẳng anh, gật đầu một cái: “Có, rất đau.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ngôn Tố liền cứng lại, mâu quang rất sâu, ôm đầu cô vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Không sao. Họ muốn buộc tội anh, kiểm tra đường đạn và phản ứng khói thuốc súng đều không qua được.”
Luis đi tới trước mặt Ngôn Tố: “S. A. Yan, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng nghi ngờ, anh có sự tình nghi quan trọng trong vụ án Tô Kỳ chết, mời anh phối hợp với chúng tôi trở về đồn cảnh sát một chuyến. Bắt đầu từ bây giờ anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi thứ anh nói với bất kì cảnh sát nào đều sẽ có thể được xem như bằng chứng gây bất lợi cho anh trước tòa…”
Chân Ái nghe, trái tim dần lạnh xuống. Ngôn Tố nắm tay cô, tỏ vẻ không sao.
Sau khi Luis nhanh chóng nói xong lời cảnh báo Miranda, hỏi ý: “Xin hỏi, anh có bằng lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi trong tình huống không có luật sư không?”
Ngôn Tố yên lặng nghe xong, lắc đầu: “Tôi chọn sử dụng trọn vẹn quyền im lặng của tôi.”
Luis: “Ok, trước khi luật sư đến, chúng tôi sẽ không hỏi anh bất kì câu hỏi nào.”
Mắt thấy cảnh sát muốn đi qua mời Ngôn Tố, Chân Ái theo bản năng ôm cánh tay anh thật chặt, cúi đầu, không nói lời nào, cũng không buông tay.
Luis híp mắt, hỏi: “Cô là nhân chứng quan trọng, nếu cô bằng lòng trở về với chúng tôi làm chứng…”
“Có thể.” Chân Ái lập tức gật đầu.
Ngôn Tố không nói lời nào, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi ra ngoài.
Ngồi trên xe cảnh sát, tâm trạng Chân Ái rất sa sút, Ngôn Tố lại yên lặng từ đầu đến cuối, ôm cô vỗ về. Một thời điểm nào đó, anh ngắm nhìn mùa hè xanh tươi ngoài cửa sổ, đột nhiên tự mỉm cười.
Chân Ái nghiêng trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn: “Sao vậy?”
Ngôn Tố: “Em càng trân quý hơn.”
Anh tuy nghiêm khắc với kiềm chế bản thân, cho rằng sự đau khổ mình chịu đựng không phải là lý do tổn thương người khác, nhưng cũng không bao giờ có thể dùng tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác, cho nên anh cho rằng sự biến chất của Tô Kỳ về tình thì có thể tha thứ, cũng thương tiếc thông cảm thay cho cô ta.
Anh tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình, nhưng không phê phán suy nghĩ của người khác, cũng không có ý định gò ép và thuyết phục.
Nguyên nhân chính là như vậy, tìm được một người cùng chung chí hướng mới vô cùng trân quý.
Chuyện hôm nay lại lần nữa khiến anh phát hiện điểm giống nhau của hai người họ, Chân Ái giống như anh. Cô không chỉ cho rằng như vậy, càng trong lúc vô thức hành động thực tế như vậy.
Cô thực sự, mỗi một ngày đều khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chân Ái nghe không hiểu, nhíu mày nhìn anh.
Ngôn Tố cũng không giải thích, nhếch nhếch khóe môi, nói: “Đừng lo, buổi tối chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn tối.”
Buổi tối trăm triệu năm khó gặp, không thể bỏ qua.
#
Dưới bầu trời xanh, bãi cỏ nhấp nhô kéo dài.
Người thanh niên thân hình cao lớn đội nón, cả người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn như tràn đầy năng lượng tuổi trẻ. Hai tay hắn nắm gậy golf, một gậy tiêu chuẩn, quả cầu nhỏ màu trắng bay rất xa.
Amber đứng lâu quá, chân hơi đau, nhưng tay vẫn kiên trì nâng khăn mặt đứng một bên, lén lút quan sát hắn. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy dáng vẻ như ánh mặt trời này của hắn, giống như một sinh viên đơn thuần.
Nghe nói hắn và ngài A giống nhau như đúc. Tiếc là cô ta chỉ nhìn thấy bóng ngài A ở trong xe ven đường; còn hắn, ngài B, cô ta chỉ từng thấy dáng vẻ hắn đeo kính mát, đường cong mũi và cằm đều rất đẹp.
Cho dù như vậy, cô ta cũng không nhìn ra là thật hay giả. Bởi vì cô ta nghe nói họ đều chuyên về ngụy trang. Đều là thủ đoạn độc ác giống nhau.
Một câu duy nhất A từng nói với cô ta là: “Nếu cô đụng vào cô ấy, tôi sẽ cắt cô thành lát cá sống cho chó ăn.” Mà B đến tận bây giờ vẫn không nói chuyện với cô ta. Hắn dường như chỉ nói chuyện với người trong tổ chức.
Amber rất mong muốn gia nhập tổ chức, nhưng đến bây giờ vẫn không thành công.
Cô ta không hi vọng giống như Tô Kỳ, bán mạng cho tổ chức lại không có ai bảo đảm và nhặt xác cho cô ta. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy nghi hoặc, ngài B rõ ràng đã đồng ý sẽ bảo đảm an toàn cho Tô Kỳ, giống như bảo vệ cô ta giết người trước kia.
Đang suy nghĩ, hắn quay đầu lại, đeo kính mát không thấy rõ ánh mắt, nhưng mơ hồ có luồng khí lạnh.
Cả người Amber chợt lạnh, run lên.
Ánh mắt hắn rơi trên tay cô ta, cô ta trực tiếp cầm khăn, hắn nhíu mày.
Người phục vụ bên cạnh dùng khay nâng khăn lên: “Thưa ngài.”
Hắn cầm lên lau mồ hôi trên đầu.
Amber lúng túng cúi đầu. Cô ta dùng tay cầm khăn, hắn có thói quen sạch sẽ nặng, ghét bỏ cô ta.
Hắn cầm khăn lau tay, dưới kính mát thấp thoáng nhìn thấy lông mi rất dài, thanh âm lạnh nhạt: “Lời hứa của đàn ông là không đáng tin, nhất là khi trong mắt người đàn ông này không có cô.”
Amber ngẩn ra, phát hiện hắn đang trả lời suy nghĩ trong lòng cô ta. Cô ta giật nảy mình, hắn đọc được lòng người?
Amber không dám nói tiếp, Thera bên cạnh lại ngẩng đầu nhìn gò má trắng ngần của hắn: “Thưa ngài, cảnh sát Miller điều tra Holy Gold, chính là tác giả trong lâu đài, còn có người liên lạc người chỉ điểm của hắn đều chết hết. Chúng ta chỉ tổn thất Tô Kỳ.”
“Cô ta vốn đáng chết.” Hắn cầm khăn, tỉ mỉ lau từng ngón tay, “Cô ta làm Little C của chúng ta bị thương, tôi rất đau lòng.” Gò má hắn lạnh lẽo cứng rắn, những lời này lại nói đặc biệt dịu dàng, thở dài, “Thật muốn kéo xác cô ta ra ngoài trộn thành thịt xay.”
Amber nghe, kinh hoảng trong lòng, nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Chân Ái, lại nhớ đến ánh mắt thân thiện của Tô Kỳ, nội tâm vừa oán vừa hận, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Hắn xoay đầu qua, kính mát đen như mực, nhìn đến mức Amber rợn cả tóc gáy.
Cô ta nhớ Tô Kỳ nói, hắn có một đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly, nhưng không bao giờ có thể dịu dàng với bất kì người phụ nữ nào khác.
“Cô vẫn muốn giết cô ấy?” Hắn nhướng mày, khóe miệng hiện lên một tia cười kì dị: “Amber, tôi chán ghét phụ nữ không biết tốt xấu, không nhìn rõ bản thân.”
Dừng một chút, “Đặc biệt là không thích người phụ nữ không nghe lời.”
Đầu óc Amber không sáng suốt, cũng không biết nghĩ thế nào, ẩn nhẩn căm phẫn phản bác: “Tiểu thư C nghe lời ngài sao?”
“Đương nhiên không nghe.” Hắn không vì vậy mà tức giận, ngược lại bình tĩnh nói, “Nhưng tôi thích chơi tiêu chuẩn kép.”
Amber chợt cảm thấy bi ai.
Tô Kỳ chính là như vậy, không thấy rõ hiện thực.
B đã thu ánh mắt, xoay người lên hành lang. Thera đi lên, Amber cũng đi theo phía sau.
Đến hành lang, B nhìn thấy cánh cửa dày nặng, đột nhiên lẩm bẩm: “Nên dừng băng chuyền lại, cứu Tô Kỳ ra.”
Amber không hiểu lắm, tưởng hắn nuốt lời. Nhưng Thera vừa nghe liền hiểu, nhớ tới lúc Tô Kỳ nắm cánh cửa nặng nề hung hăng đâm mạnh vào người Chân Ái.
Quả nhiên, hắn chậm rãi đi ở phía trước, vô cùng tiếc rẻ than: “Nên trói cô ta vào trong khe cửa, ném đến khi cô ta chết.”
Băng chuyền di chuyển vài cm, kéo ba người thành một đường thẳng, kéo căng từng tấc một, dừng lại.
Giây này qua giây khác, sức mạnh cơ giới khổng lồ trên băng nhanh chóng tập trung lên người ba người.
Chân Tô Kỳ vướng trên băng, mã lực của động cơ lôi kéo chân cô ta, giống như cực hình bị phanh thây, muốn xé sống cô ta. Nhưng bất kể cô ta cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi sợi dây.
Hai tay Chân Ái gắt gao kéo tay Tô Kỳ, cánh tay hai người đều bị kéo đến trắng đỏ, rách da.
Còn Ngôn Tố, anh chỉ dựa vào mắt cá chân móc lấy cái kệ, chống lại toàn bộ sức mạnh động cơ băng chuyền.
Sức mạnh cơ giới ngay cả cổ tay cũng khó có thể chịu đựng, huống chi là mắt cá chân.
Không tới mười giây, trán anh liền toát ra một tầng mồ hôi mịn. Tất cả sức mạnh đều tập trung ép lên người anh, xé rách cổ chân anh, sự đau đớn không thể chịu đựng như đè xương xé da.
Cằm cũng cắn đến mức bắt đầu căng chặt, nhưng anh vẫn không buông lỏng nửa phần.
Mấy giây, chân Tô Kỳ bị kéo trật khớp, đau đến chết đi sống lại. Cô ta thấy sắc mặt Chân Ái trắng bệch, móng tay cũng đâm vào trong thịt cô ta vẫn không buông tay, không thể tin được: “Tại sao muốn cứu tôi?”
Chân Ái đã sử dụng sức lực toàn thân nắm lấy, đau đến mức không còn hơi sức dư thừa để ý đến cô ta, nhưng đau lòng Ngôn Tố, không khỏi vừa tức vừa hận: “Tôi không muốn cứu cô, tôi phải giao cô cho cảnh sát. Sống!!”
Tô Kỳ sững sờ một giây, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một tia cười kì quái.
Sức mạnh động cơ nhanh chóng tích tụ. Ngôn Tố gắt gao nhíu mày cắn răng, mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn lấy nghị lực kinh người chống đỡ, hai tay gắt gao ôm cả Chân Ái, cổ chân cũng không buông ra một chút.
Ngay cả đặc công Tô Kỳ cũng kinh ngạc sức chịu đựng của anh. Anh không có nửa phần buông lỏng, nhưng cái kệ đầy ắp dãn ra, lung lay một giây, xiêu vẹo, thoáng cái nghiêng toàn bộ rồi ngã xuống.
Trong nháy mắt, mấy chục hàng kệ lưu trữ giống như quân bài domino, đổ sập xuống theo dây chuyền như sét đánh động đất. Cái hộp, tờ giấy, dụng cụ vang lên xào xạc. Thế giới cũng sụp xuống, quay cuồng hoàn toàn giữa không gian.
Ba người đột ngột mất đi chống đỡ, nhanh chóng trượt về phía ao.
Đồ lặt vặt đập tới từ bốn phương tám hướng. Ngôn Tố trở mình, che chở Chân Ái trong lòng, dùng lưng mình đỡ đồ lặt vặt đủ hình dạng cho cô.
Bốn phía đã không còn bất kì chỗ nào có thể dựa vào. Ngôn Tố liếc nhìn sắc mặt đau đớn của Chân Ái, ra lệnh: “Ai, buông tay!”
“Không!” Chân Ái đột nhiên nghẹn ngào, trong giọng nói đều là sự không cam lòng thê lương, “Cô ta chết thì anh phải làm sao? Họ đã nghị ngờ anh. Em phải giao cô ta cho cảnh sát!”
Ngôn Tố sững sờ, trái tim đều đau đớn.
Tô Kỳ bị kéo lùi về sau cực nhanh, đồ lặt vặt rải rác trên đất đều đâm vào người cô ta, suýt nữa đâm cô ta thành con nhím. Cô ta giống như không đau, nhìn hai người cùng nhanh chóng trượt đi với cô ta, chợt cười thê lương: “Ốc anh vũ.”
“Cái gì?”
“Tôi bị hắn thiết kế, hắn đã sớm muốn giết tôi, hắn chưa từng để tôi vào mắt.” Tô Kỳ cười đến bi thương, lẩm bẩm: “Tôi đã quên sự kiêu hãnh của tôi. Ôi, tại sao tôi là phụ nữ? Tại sao cái thế giới này có nhiều cách ức hiếp phụ nữ, làm nhục phụ nữ, phá hủy phụ nữ như vậy? Điều đáng buồn chính là tôi cũng biến thành người như vậy. Xin lỗi, thực sự, xin lỗi.”
Băng chuyền kim loại kéo ba người dính liền nhau nhanh chóng lao về phía ao formalin.
Ngôn Tố không khuyên Chân Ái nữa mà là ôm cô và cô ta cùng trượt tới. Anh biết, chỉ cần anh không buông tay, Chân Ái nhất định sẽ buông tay.
Quả nhiên, trong nháy mắt Tô Kỳ bị kéo đến cạnh ao, Chân Ái đột nhiên hoàn hồn, ý thức được anh sẽ bị kéo xuống cùng cô, chợt buông lỏng tay.
Tô Kỳ bị sức kéo cơ giới kéo vào trong formalin nồng độ cao, trong phút chốc liền cuốn đến đáy ao sâu ba mét, băng bị mắc kẹt dừng lại.
Chân Ái theo quán tính khổng lồ trượt nhanh về phía ao, rơi xuống, khoảnh khắc gương mặt gần đụng phải mặt ao được Ngôn Tố kéo lại.
Mùi formalin gay mũi khiến Chân Ái buồn nôn, mắt bị khí độc ở mặt ao kích thích đau đớn không chịu nổi.
Cô hơi há miệng, bất lực nhìn đáy ao. Chất lỏng nồng nặc đổ vào tai mũi họng Tô Kỳ, cơ thể cô ta như mảnh giấy trong gió, điên cuồng co quắp co rúm.
Chân Ái ngơ ngác, không nhúc nhích.
Đáy ao có vẻ như cạn như vậy, giống như hai người chỉ cách một mặt kính, đưa tay ra là có thể đụng tới.
Ngôn Tố ôm cô, cô đột nhiên giống như thức tỉnh, nhào qua muốn vớt Tô Kỳ.
“Ai!” Ngôn Tố dùng sức kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Nếu ao chỉ có một mét còn có thể nhảy xuống nâng đầu Tô Kỳ lên. Nhưng nước quá sâu, nồng độ chất độc hóa học quá cao, không tới vài giây là có thể chết người.
Bây giờ xuống cứu,
“Không còn kịp rồi.”
Giọng nói chưa rơi, Tô Kỳ dưới đáy ao đã bất động.
Chân Ái được anh siết chặt trong lòng, không nói tiếng nào. Lúc đầu chỉ cố chấp lại phản kháng mà dùng sức, giống như một đứa trẻ không nghe lời, nhất định muốn thoát khỏi anh. Dần dần oan ức nói lầm bầm, sau đó bắt đầu khẽ nghẹn ngào, tiếp qua một lúc, rốt cuộc không thể đè nén mà khóc lớn:
“Cô ta chết rồi anh phải làm sao? A Tố, anh phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, anh sẽ không có chuyện gì.” Anh sờ đầu cô, không ngừng dỗ dành. Ánh mắt lại từ từ rơi xuống ao formalin.
Đủ loại vật lạ đâm vào lưng Tô Kỳ rơi xuống đáy ao. Phía sau cô ta, máu loãng lan ra như đóa hoa trong chất lỏng hơi đục . Cô ta kinh ngạc mở mắt và miệng, cái xác nửa nổi giữa đủ loại xương. Hai tay giang ra, đáy ao màu trắng có hai đường chữ thập màu đen đan chéo nhau, giống như treo trên cây Thánh giá.
Trước khi rơi vào ao, cô ta đã sám hối.
Trong đoạn video ngược đãi kia, nghi lễ trói trên cây Thánh giá sám hối sau đó bị giết, vẫn còn tiếp tục.
Trước ngực áo Tô Kỳ vẽ hai bộ xương khô trắng, bốn con mắt âm u nhìn chằm chằm Ngôn Tố.
Người thứ sáu đã chết, chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người trong lòng anh khóc hu hu, bả vai không ngừng run rẩy;
Anh ôm chặt cô, cúi đầu, vùi thật sâu trong tóc cô.
Trong chốc lát, các cảnh sát đều tới. Không phải cảnh sát địa phương mà là FBI.
Ngôn Tố sớm đã đoán được mình bị họ theo dõi nên cũng không kinh ngạc tốc độ của họ. Chân Ái trong nháy mắt ngừng khóc, lặng lẽ quẹt khô trên áo anh, cùng anh đứng lên.
Luis nhìn thấy Ngôn Tố, ánh mắt sắc bén quét anh từ trên xuống dưới một lần, câu nói đầu tiên chính là: “S. A., bây giờ đối tượng bị tình nghi lớn nhất đã chết. Mà hiện trường chỉ có anh, và, học trò của anh.”
Bởi vì Ngôn Tố và Chân Ái có sự tình nghi quan trọng, đám người Nell theo phép tắc đều không đến gần nói chuyện với anh. Nhưng Lopez gọi bác sĩ đến kiểm tra và xử lý vết thương cho họ.
Nhân viên pháp chứng nhanh chóng triển khai công việc, kiểm tra băng chuyền, súng của Tô Kỳ và các chỗ khác.
Chân Ái quấn chăn để cho bác sĩ xử lý vết thương. Ngôn Tố cũng thế. Vừa rồi anh chắn Chân Ái, ngăn chặn đồ lặt vặt bên cạnh băng thay cho cô, trên lưng có rất nhiều chỗ bị thương. Tuy không nặng, nhưng nhìn nhiều vết thương dài ngắn không đồng nhất như vậy, Chân Ái rất đau lòng.
Ngôn Tố cảm ứng được ánh mắt của cô, quay đầu lại mỉm cười: “Nghe nói vết sẹo làm cho đàn ông càng có mùi vị đàn ông hơn.” Cuối cùng, đặc biệt bịa thêm một câu, “Ai, anh rất kiêu hãnh.”
Để an ủi cô, anh lại nói câu anh không bao giờ nói cũng không cho rằng hợp lý.
“Cái gì mùi vị đàn ông? Không có logic.” Chân Ái bĩu môi, lại gần, “Em ngửi thử xem, sao ngửi không được?”
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, cười không nói lời nào. Thực ra biết cô ngoài mặt thoải mái, nhưng trong lòng đang âm ỷ lo lắng cho anh.
Rheid đi tới, đợi nhân viên y tế xung quanh Ngôn Tố đều tản ra mới thấp giọng hỏi: “S. A., đã xảy ra chuyện gì?”
“Tự vệ và chuyện ngoài ý muốn.”
“Có thể miêu tả một chút cho tôi không?”
Ngôn Tố trầm mặc nửa giây, lắc đầu: “Không thể.”
“Tình hình bây giờ rất bất lợi cho anh.”
“Tôi biết. Nhưng, tôi không có bất kì điều gì muốn nói.”
Rheid liền không hỏi nữa, chỉ bảo anh chú ý nghỉ ngơi.
Đợi ở hiện trường không tới hai tiếng, kết quả so sánh dấu vân tay được truyền ra.
Quả cầu sắt rỗng ruột, công tắc băng chuyền… Toàn bộ chỉ có dấu vân tay Ngôn Tố, kể cả súng Chân Ái từng cầm.
Chân Ái vừa nghe, phản xạ có điều kiện nói: “Không thể nào, mấy cái súng tôi…”
“Luật sư vẫn chưa tới.” Ngôn Tố cúi đầu nhìn cô, ấm áp ngắt lời cô, “Bây giờ nói chuyện sẽ gây bất lợi cho em!”
Chân Ái dừng lại, nhìn thẳng anh, từng tầng nước bao phủ trong đôi mắt.
Nhất định là anh nhân lúc cô không chú ý lau sạch dấu vân tay trên súng, không thể tránh khỏi lau sạch cả dấu vân tay Tô Kỳ. Không có dấu vân tay, chỉ có dấu vân tay anh để lại.
Thay vì cô bị nghi ngờ, anh cho rằng anh bị nghi ngờ tốt hơn sao?
Ngôn Tố thấy cô sắp khóc, cong cong môi, sờ sờ băng vải trên người cô: “Rõ là không kiên cường, có đau vậy sao?”
Chân Ái không cảm thấy buồn cười, ánh mắt nhìn thẳng anh, gật đầu một cái: “Có, rất đau.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ngôn Tố liền cứng lại, mâu quang rất sâu, ôm đầu cô vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Không sao. Họ muốn buộc tội anh, kiểm tra đường đạn và phản ứng khói thuốc súng đều không qua được.”
Luis đi tới trước mặt Ngôn Tố: “S. A. Yan, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng nghi ngờ, anh có sự tình nghi quan trọng trong vụ án Tô Kỳ chết, mời anh phối hợp với chúng tôi trở về đồn cảnh sát một chuyến. Bắt đầu từ bây giờ anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi thứ anh nói với bất kì cảnh sát nào đều sẽ có thể được xem như bằng chứng gây bất lợi cho anh trước tòa…”
Chân Ái nghe, trái tim dần lạnh xuống. Ngôn Tố nắm tay cô, tỏ vẻ không sao.
Sau khi Luis nhanh chóng nói xong lời cảnh báo Miranda, hỏi ý: “Xin hỏi, anh có bằng lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi trong tình huống không có luật sư không?”
Ngôn Tố yên lặng nghe xong, lắc đầu: “Tôi chọn sử dụng trọn vẹn quyền im lặng của tôi.”
Luis: “Ok, trước khi luật sư đến, chúng tôi sẽ không hỏi anh bất kì câu hỏi nào.”
Mắt thấy cảnh sát muốn đi qua mời Ngôn Tố, Chân Ái theo bản năng ôm cánh tay anh thật chặt, cúi đầu, không nói lời nào, cũng không buông tay.
Luis híp mắt, hỏi: “Cô là nhân chứng quan trọng, nếu cô bằng lòng trở về với chúng tôi làm chứng…”
“Có thể.” Chân Ái lập tức gật đầu.
Ngôn Tố không nói lời nào, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi ra ngoài.
Ngồi trên xe cảnh sát, tâm trạng Chân Ái rất sa sút, Ngôn Tố lại yên lặng từ đầu đến cuối, ôm cô vỗ về. Một thời điểm nào đó, anh ngắm nhìn mùa hè xanh tươi ngoài cửa sổ, đột nhiên tự mỉm cười.
Chân Ái nghiêng trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn: “Sao vậy?”
Ngôn Tố: “Em càng trân quý hơn.”
Anh tuy nghiêm khắc với kiềm chế bản thân, cho rằng sự đau khổ mình chịu đựng không phải là lý do tổn thương người khác, nhưng cũng không bao giờ có thể dùng tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác, cho nên anh cho rằng sự biến chất của Tô Kỳ về tình thì có thể tha thứ, cũng thương tiếc thông cảm thay cho cô ta.
Anh tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình, nhưng không phê phán suy nghĩ của người khác, cũng không có ý định gò ép và thuyết phục.
Nguyên nhân chính là như vậy, tìm được một người cùng chung chí hướng mới vô cùng trân quý.
Chuyện hôm nay lại lần nữa khiến anh phát hiện điểm giống nhau của hai người họ, Chân Ái giống như anh. Cô không chỉ cho rằng như vậy, càng trong lúc vô thức hành động thực tế như vậy.
Cô thực sự, mỗi một ngày đều khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chân Ái nghe không hiểu, nhíu mày nhìn anh.
Ngôn Tố cũng không giải thích, nhếch nhếch khóe môi, nói: “Đừng lo, buổi tối chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn tối.”
Buổi tối trăm triệu năm khó gặp, không thể bỏ qua.
#
Dưới bầu trời xanh, bãi cỏ nhấp nhô kéo dài.
Người thanh niên thân hình cao lớn đội nón, cả người mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn như tràn đầy năng lượng tuổi trẻ. Hai tay hắn nắm gậy golf, một gậy tiêu chuẩn, quả cầu nhỏ màu trắng bay rất xa.
Amber đứng lâu quá, chân hơi đau, nhưng tay vẫn kiên trì nâng khăn mặt đứng một bên, lén lút quan sát hắn. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy dáng vẻ như ánh mặt trời này của hắn, giống như một sinh viên đơn thuần.
Nghe nói hắn và ngài A giống nhau như đúc. Tiếc là cô ta chỉ nhìn thấy bóng ngài A ở trong xe ven đường; còn hắn, ngài B, cô ta chỉ từng thấy dáng vẻ hắn đeo kính mát, đường cong mũi và cằm đều rất đẹp.
Cho dù như vậy, cô ta cũng không nhìn ra là thật hay giả. Bởi vì cô ta nghe nói họ đều chuyên về ngụy trang. Đều là thủ đoạn độc ác giống nhau.
Một câu duy nhất A từng nói với cô ta là: “Nếu cô đụng vào cô ấy, tôi sẽ cắt cô thành lát cá sống cho chó ăn.” Mà B đến tận bây giờ vẫn không nói chuyện với cô ta. Hắn dường như chỉ nói chuyện với người trong tổ chức.
Amber rất mong muốn gia nhập tổ chức, nhưng đến bây giờ vẫn không thành công.
Cô ta không hi vọng giống như Tô Kỳ, bán mạng cho tổ chức lại không có ai bảo đảm và nhặt xác cho cô ta. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy nghi hoặc, ngài B rõ ràng đã đồng ý sẽ bảo đảm an toàn cho Tô Kỳ, giống như bảo vệ cô ta giết người trước kia.
Đang suy nghĩ, hắn quay đầu lại, đeo kính mát không thấy rõ ánh mắt, nhưng mơ hồ có luồng khí lạnh.
Cả người Amber chợt lạnh, run lên.
Ánh mắt hắn rơi trên tay cô ta, cô ta trực tiếp cầm khăn, hắn nhíu mày.
Người phục vụ bên cạnh dùng khay nâng khăn lên: “Thưa ngài.”
Hắn cầm lên lau mồ hôi trên đầu.
Amber lúng túng cúi đầu. Cô ta dùng tay cầm khăn, hắn có thói quen sạch sẽ nặng, ghét bỏ cô ta.
Hắn cầm khăn lau tay, dưới kính mát thấp thoáng nhìn thấy lông mi rất dài, thanh âm lạnh nhạt: “Lời hứa của đàn ông là không đáng tin, nhất là khi trong mắt người đàn ông này không có cô.”
Amber ngẩn ra, phát hiện hắn đang trả lời suy nghĩ trong lòng cô ta. Cô ta giật nảy mình, hắn đọc được lòng người?
Amber không dám nói tiếp, Thera bên cạnh lại ngẩng đầu nhìn gò má trắng ngần của hắn: “Thưa ngài, cảnh sát Miller điều tra Holy Gold, chính là tác giả trong lâu đài, còn có người liên lạc người chỉ điểm của hắn đều chết hết. Chúng ta chỉ tổn thất Tô Kỳ.”
“Cô ta vốn đáng chết.” Hắn cầm khăn, tỉ mỉ lau từng ngón tay, “Cô ta làm Little C của chúng ta bị thương, tôi rất đau lòng.” Gò má hắn lạnh lẽo cứng rắn, những lời này lại nói đặc biệt dịu dàng, thở dài, “Thật muốn kéo xác cô ta ra ngoài trộn thành thịt xay.”
Amber nghe, kinh hoảng trong lòng, nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Chân Ái, lại nhớ đến ánh mắt thân thiện của Tô Kỳ, nội tâm vừa oán vừa hận, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Hắn xoay đầu qua, kính mát đen như mực, nhìn đến mức Amber rợn cả tóc gáy.
Cô ta nhớ Tô Kỳ nói, hắn có một đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly, nhưng không bao giờ có thể dịu dàng với bất kì người phụ nữ nào khác.
“Cô vẫn muốn giết cô ấy?” Hắn nhướng mày, khóe miệng hiện lên một tia cười kì dị: “Amber, tôi chán ghét phụ nữ không biết tốt xấu, không nhìn rõ bản thân.”
Dừng một chút, “Đặc biệt là không thích người phụ nữ không nghe lời.”
Đầu óc Amber không sáng suốt, cũng không biết nghĩ thế nào, ẩn nhẩn căm phẫn phản bác: “Tiểu thư C nghe lời ngài sao?”
“Đương nhiên không nghe.” Hắn không vì vậy mà tức giận, ngược lại bình tĩnh nói, “Nhưng tôi thích chơi tiêu chuẩn kép.”
Amber chợt cảm thấy bi ai.
Tô Kỳ chính là như vậy, không thấy rõ hiện thực.
B đã thu ánh mắt, xoay người lên hành lang. Thera đi lên, Amber cũng đi theo phía sau.
Đến hành lang, B nhìn thấy cánh cửa dày nặng, đột nhiên lẩm bẩm: “Nên dừng băng chuyền lại, cứu Tô Kỳ ra.”
Amber không hiểu lắm, tưởng hắn nuốt lời. Nhưng Thera vừa nghe liền hiểu, nhớ tới lúc Tô Kỳ nắm cánh cửa nặng nề hung hăng đâm mạnh vào người Chân Ái.
Quả nhiên, hắn chậm rãi đi ở phía trước, vô cùng tiếc rẻ than: “Nên trói cô ta vào trong khe cửa, ném đến khi cô ta chết.”
Bình luận facebook