-
Chương 95
Mọi người đều biết FBI và CIA vô cùng không hòa thuận, thậm chí đến mức hai bên cử gián điệp thăm dò lẫn nhau.
Làm việc lớn, hai cơ quan này có cách làm việc và chủ trương riêng, phối hợp với nhau đều muốn làm anh cả, không ai chịu nghe ai gà bay chó sủa. Bởi vì hai bên đối đầu và không hợp, nguy cơ mang đến cho tính mạng nguyên thủ và an ninh nội địa không phải số ít.
Làm việc nhỏ, FBI cho rằng đặc công CIA là mắt mọc trên đầu, khoe khoang là phần tử trí thức không coi ai ra gì; CIA cho rằng đặc công FBI là cảnh sát thích xen vào chuyện người khác, cứng nhắc độc tài.
Đặc biệt là bây giờ.
Chân Ái đứng ở góc rẽ hành lang, liếc nhìn hai nhóm người tranh luận bên kia cửa sổ kính, cúi đầu tiếp tục pha cà phê.
Trước đó cô đồng ý phối hợp điều tra là để trở về đồn cảnh sát với Ngôn Tố.
Liên quan tới phòng thí nghiệm, cô không cần phải nhắc tới, CIA sẽ can thiệp ngăn cản FBI điều tra. Liên quan đến Tô Kỳ, vật chứng tại hiện trường bị thay đổi, cô vẫn chưa nghĩ ra nói thế nào mới có thể tin.
Vừa rồi đến đồn cảnh sát, Ngôn Tố mới dìu Chân Ái xuống xe liền thấy anh trai Spencer Van De Bilt, toàn bộ đoàn luật sư đi theo phía sau. Spencer không lên tiếng, lễ phép lại khắc kỷ gật đầu với Chân Ái một cái.
Người của đoàn luật sư tới nhắc nhở Ngôn Tố: “Đừng nói bất kì điều gì với cảnh sát.”
Đây quả thực là lời vô ích. Nhưng đối mặt với nhắc nhở dư thừa của anh ta, Ngôn Tố hoàn toàn không coi thường và chế giễu như thường ngày, mà là khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Chân Ái hỏi: “Các anh có thể bảo lãnh anh ấy không?”
“Bảo lãnh?” Trong mắt luật sư lóe lên tia sáng sắc sảo, “Đừng bị cảnh sát hù, họ không có lệnh bắt. S. A. cũng không bị bắt, cảnh sát không có đầy đủ bằng chứng, cho nên anh ấy có thể đi bất kì chỗ nào vào bất cứ lúc nào. Cảnh sát đang tạo áp lực tâm lý cho anh ấy, muốn mời anh ấy về lấy khẩu cung. Nếu anh S. A. muốn truy cứu, chúng tôi có thể khởi tố.”
Chân Ái sững sờ. Cô nhất thời sốt ruột, lại không chú ý đến điểm này. Thảo nào Ngôn Tố nói hôm nay sẽ không lỡ bữa tối.
Lúc đó Luis nghe, sắc mặt u ám: “Chúng tôi sẽ mau chóng xin lệnh cấm chế. Anh Ngôn, khoảng thời gian này anh tốt nhất đừng thử ra nước ngoài.”
Ngôn Tố thật thật giả giả tranh luận: “Vậy tôi nhất định phải trốn ra ngoài trước khi có lệnh cấm chế.”
Mặt Luis tối sầm.
Đến lúc hỏi Chân Ái sau đó, cô cũng chơi xấu: “Tôi muốn giữ im lặng.” Luis suýt nữa tức chết. Ông ta định dùng mọi cách để Chân Ái mở miệng, nhưng người của CIA đứng bên phía Chân Ái.
Ông ta quả thực không biết đã đụng phải ôn thần gì.
Tiếp đó hai nhóm người tranh chấp, cho đến bây giờ.
Chân Ái bưng cà phê ngồi cùng một chỗ với Ngôn Tố.
“Em không ngờ anh trai anh sẽ đến. Em tưởng anh ít nhất sẽ phối hợp điều tra trước, cho họ lấy khẩu cung.”
Ngôn Tố không để ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sẽ, nhưng không phải bây giờ.” Anh có chuyện rất quan trọng, tạm thời không muốn phối hợp với cảnh sát. Hơn nữa Tô Kỳ đã chết, cho dù nói thẳng chuyện đã xảy ra cũng không bắt được người bí ẩn phía sau. Vả lại lời anh không nhất định được tin.
Dù sao cũng đã bị nghi ngờ, phối hợp hay không phối hợp, sự khác biệt duy nhất là mức độ nghi ngờ.
Điểm này, Ngôn Tố không hề quan tâm.
CIA và FBI cuối cùng đạt được nhất trí đi ra ngoài, sắc mặt người mỗi nhóm đều không tốt.
Spencer đến gọi Ngôn Tố sang một bên nói chuyện.
Chân Ái nhìn thấy Annie mặc quần áo thường, xuất hiện với thân phận chị dâu Ngôn Tố, hoàn toàn không phải là lấy thân phận công việc và cảnh sát can thiệp.
Annie bưng cà phê đi tới, ngồi xuống cách Chân Ái một cái ghế, nhìn qua giống như hai người không quen. Cô ấy nhìn dưới đất, thanh âm rất thấp: “Tài nguyên trong tay Tô Kỳ quá nhiều nên mới làm ra loại cục diện này. Nhưng tại sao Âu Văn mất liên lạc với cô?”
Chân Ái lắc đầu.
Annie nhấp cà phê: “Tô Kỳ chuyển thông tin ra ngoài, thân phận của cô đã bị lộ. Đây cũng là lý do tại sao cô đi đến đâu, người của tổ chức cũng có thể đuổi đến đó.”
Chân Ái không lên tiếng.
“Nội bộ CIA không có mấy người biết thân phận của cô, gần đây chúng tôi điều tra những người này, kết quả không có vấn đề. Nhưng dấu vết điều tra cho thấy Tô Kỳ còn có đồng bọn, chúng tôi nghi ngờ ở FBI. Cho nên, chúng tôi tạm thời không có cách nào khống chế. Vì sự an toàn của cô, tôi đề nghị cô đổi thân phận lần nữa.” Annie dừng một chút, “Hoàn toàn xóa bỏ liên hệ với tất cả người cô biết, kể cả tôi.”
Trong lòng Chân Ái kinh hãi, nắm ly thật chặt, móng tay trắng bệch. Cô không nói tiếng nào, nhưng ngôn ngữ cơ thể hết sức rõ ràng: Không được!
Annie: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có sự lựa chọn.”
“Không!” Cảm xúc Chân Ái bật ngược lại.
Trong trí nhớ Annie, Chân Ái luôn luôn nghe theo mệnh lệnh, chưa từng cố chấp như vậy. Cô ấy sững sờ một chút, thu thế, quay đầu nhìn phía bên kia. Ngôn Tố và Spencer, cao gầy giống nhau đang thấp giọng nói chuyện.
Chân Ái nghe cô ấy không nói, ngẩng đầu nhìn sang theo ánh mắt cô ấy. Ngôn Tố của cô vẫn đút hai tay vào túi theo thói quen, gò má yên lặng lại an nhàn, trên áo sơ mi trắng có vết máu nhàn nhạt, nhưng nhìn vẫn sạch sẽ như vậy.
Hai người phụ nữ nhìn người đàn ông mình yêu, hoặc dịu dàng, hoặc yên lặng.
“Spencer là Thượng nghị sĩ trẻ tuổi nhất bang New York.” Khóe môi Annie cong lên, “Anh ấy thực sự rất giỏi. Trời mới biết tôi yêu anh ấy thế nào… Vì yêu anh ấy nên yêu gia tộc anh ấy. Cho nên hi vọng em trai S. A. của anh ấy có thể thật tốt.”
Chân Ái im lặng.
“Bất kể là từ góc độ chị dâu hay từ góc độ danh dự gia tộc chồng tôi, tôi đều hi vọng S. A. có thể giống như trước đây, sống đơn giản lại bình yên, sạch sẽ.”
Chân Ái khẽ nói: “Anh ấy vẫn luôn như vậy, anh ấy vẫn luôn rất sạch sẽ.”
Annie cười một tiếng: “Chính vì vậy, đứa trẻ đơn thuần như thế bị bôi nhọ oan uổng, mới khiến người ta vô cùng đau lòng, không phải sao?”
Chân Ái ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu ấy rất may mắn, sinh ra ở đất nước nói bằng chứng này, còn có gia tộc hùng mạnh chống đỡ, cho nên bất kể như thế nào cậu ấy cũng sẽ không ngồi tù vì chuyện không làm, cho dù có một ngày, người hãm hại cậu ấy khiến cậu ấy mang tiếng xấu.”
Gương mặt yên tĩnh và thanh tú của Chân Ái lại trắng bệch một lần, thanh âm không giống như của mình, rất trống rỗng: “S. A. không quan tâm.”
“Tôi tin cậu ấy không quan tâm; nhưng tôi ngạc nhiên, cô lại cũng không quan tâm cô sẽ mang đến tai họa và xui xẻo cho cậu ấy.” Một câu nói thẳng của Annie khiến gương mặt Chân Ái lại đỏ, “Biết không, gia tộc của S.A. có rất nhiều nhà khoa học giống như cậu ấy, người nghiên cứu khoa học giống như cô, còn có rất nhiều người theo đuổi chính trị giống như Spencer. Gia tộc quá to lớn, danh dự của tất cả mọi người đã gắn bó chặt chẽ. S. A. quả thực không quan tâm danh dự của mình, nhưng trong lòng cậu ấy nhất định sẽ tồn tại áy náy với những người sống chính trực và cố gắng làm việc khác trong gia tộc.”
Gương mặt Chân Ái thoạt đỏ thoạt trắng, nắm chặt ly, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giống như bị ném trong trời băng đất tuyết mênh mông, lạnh lẽo, bao la mờ mịt, không biết phải làm sao, không có phương hướng.
Annie nhìn áo sơ mi trắng của Ngôn Tố, nói một cách sâu xa: “Cô xem, cậu ấy lại bị thương rồi.”
Trong lòng Chân Ái bi thương, lại không cam lòng, gần như phát tiết mà khiêu khích: “Chờ hoàn thành nghiên cứu giai đoạn hiện tại, tôi sẽ kết thúc hợp tác với các cô, bất kể tôi và anh ấy kết quả thế nào.”
Dường như như vậy thì có thể không chịu thua kém.
Annie không tin, thản nhiên nói: “Nhưng tôi cho rằng, cô sẽ không bỏ mặc cục diện hỗn loạn mẹ cô để lại.”
Chân Ái cứng họng, cảm thấy thất bại.
Sự cố chấp và tức giận vừa rồi thực ra là cố tình gây sự. Annie nói vốn đúng, bây giờ cô rất muốn trở thành cô gái không biết lý lẽ tùy hứng gây rối, nhưng cô cuối cùng không phải.
Dường như giờ phút này, tính cách phục tùng khi đó vẫn chiếm thượng phong. Cô trầm mặc rất lâu: “Các cô làm sao có thể đảm bảo sự an toàn lần sau của tôi?”
“Kể từ lúc cô chạy lung tung, sau khi đến đại học Columbia nghe giảng, bọn chúng đã từ từ theo dấu cô. Cô nên biết cô không phải là người bình thường, không thể tùy thích đi chỗ muốn đi.” Annie nói, “… Tôi còn nhớ trước Âu Văn, mấy đặc công trước vừa chết, tâm trạng cô khi đó rất mâu thuẫn. Nói…”
“Sống dưới đất cả đời sao?” Chân Ái lạnh lùng nói thay cô ấy.
Khi đó cô luôn ru rú trong nhà, chỉ cần thỉnh thoảng đến chỗ nhiều người sẽ xảy ra chuyện. Sau khi đổi mấy đặc công, cô tự trách mình rất sâu sắc, nói không muốn người khác bảo vệ, mãi mãi ở trong phòng thí nghiệm dưới đất làm nghiên cứu là được rồi.
Khi đó cô không cảm thấy đây là chuyện khó khăn gì, còn tập mãi thành thói quen. Nhưng cấp trên suy xét từ khỏe mạnh tâm lý, không ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
#
Trên đường ngồi xe limo về, trái tim Chân Ái hoàn toàn lạnh lẽo, chưa từng tuyệt vọng giống như giờ phút này.
Cô biết, trừ Âu Văn, rất nhiều lúc còn có người khác bảo vệ cô trong bóng tối. Nếu không có kế hoạch bảo vệ nhân chứng, cô sẽ bị Arthur bắt về rất nhanh. Bây giờ hắn chậm chạp không ra tay chỉ là vì theo dõi Ngôn Tố.
Có lẽ thực sự đã đến lúc thay đổi thân phận lần nữa, biến mất khỏi thế giới mới này.
Cô vùi đầu vào ngực Ngôn Tố, không muốn ngẩng mặt nhìn anh, chỉ ôm lấy anh thật chặt, giống như đứa trẻ ôm món đồ chơi duy nhất.
Trước đây, cô rõ ràng cảm thấy thời gian là bất động, ngày qua ngày năm qua năm làm thí nghiệm mãi mãi không có bờ bến, làm một người máy nhỏ cũng rất tốt. Nhốt trong phòng thí nghiệm, sau rất nhiều năm, chết trên vị trí công tác của mình cũng xem như là vui vẻ.
Một mình, không có bất kì quen biết gì với thế giới này mà sống, không có bất kì nhớ mong gì mà chết đi.
Thực ra, rất tốt, rất thích hợp với cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn đi. Trong sinh mạng của cô, chỉ có duy nhất một tia sáng như anh, làm sao cô cam lòng vứt bỏ. Chỉ nghĩ đến việc không được gặp lại anh nữa, trái tim cô đau đớn giống như bị dao cắt.
Cô chưa bao giờ biết cô đơn và tịch mịch là gì, nhưng bây giờ khác, cô đã yêu anh.
Quay trở lại, trái tim không trở về được nữa.
Nếu tự một mình, ngày ngày nhớ anh, một đời dài như vậy, làm sao cô chịu đựng được, có thể vượt qua được?
Nhưng như Annie ám chỉ, anh mang đến cho cô hi vọng và vui vẻ vô tận, mà thứ cô mang cho anh là đau khổ và tai họa vô tận.
Có lẽ xuất hiện dao động về tình cảm, lý trí cũng rối loạn. Cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quả thực hồ đồ và tùy tiện. Người như cô thực ra không thích hợp với Ngôn Tố chút nào.
Anh tốt như vậy, nhưng cô thì sao?
Từ nhỏ đến lớn, phạm vi cuộc sống của cô vô cùng đơn giản. Không ai dạy cô chính tà, đúng sai. Cô không biết thế giới này là dạng gì, trước kia cho rằng chuyện bọn Arthur làm là đương nhiên và chính đáng.
Có lúc suy nghĩ nhiều, bản thân cũng không biết rõ. Sự chính nghĩa và công bằng thế giới bên ngoài định nghĩa tuyệt đối chính xác sao? Hay là, mỗi người chỉ đứng trên lập trường của mình, đoàn kết với người cùng lập trường với mình hợp lại thành nhóm, tổ chức bênh vực lên tiếng thay mình mà thôi.
Giống như Tô Kỳ, cô ấy cũng coi như là người đi qua hai thái cực. Cô ấy rốt cuộc là đúng hay sai?
Chân Ái không nghĩ ra. Rất nhiều lúc, cô không biết định nghĩa tốt xấu trong lòng mình là gì, rất nhiều lúc cũng không có tiêu chuẩn rõ ràng, chỉ làm theo lòng mình, không muốn khiến trong lòng khó chịu và áy náy.
Nhưng hôm nay, cô không hề làm gì cả, trong lòng lại khó chịu và áy náy không có cách nào giải trừ. Chợt nhớ tới tiểu sử của Mandela lúc trẻ, lúc vị chiến sĩ tự do đó bị nhốt ở nhà tù đảo Robben đã từng nói: Có lúc, một số món đồ đã định trước sẽ biến mất, bất kể bạn cố gắng thế nào cũng không có cách nào cứu vãn số phận biến mất của nó, cuối cùng uổng công.
Trong lòng cô, cảm xúc bi quan đang lan tràn.
Ngôn Tố thấy tâm trạng cô không bình thường, kề gần trán cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô rất hoang mang, ánh mắt trống rỗng: “A Tố, người bí ẩn sau lưng Tô Kỳ là Bert, nhất định là Bert.”
Anh cũng không bất ngờ: “Anh đại khái đã đoán được.”
Chân Ái nhớ tới Bert, lại nghĩ tới Annie, đầu óc vô cùng đau đớn: “A Tố, em không thích những người chính nghĩa bảo vệ em bây giờ, họ luôn nói những lời khiến em chán ghét mình, khinh bỉ mình. Luôn luôn khiến lòng em, đau.”
Cô nắm chặt cánh tay anh, nói năng không đầu không đuôi,
“Em cũng biết nói những lời này rất hoang đường, nhưng trước đây em chưa từng cảm thấy hành vi của Bert có chỗ nào không đúng. Hắn vẫn luôn là đứa con trai tính cách hung ác lớn lên cùng em. Em thậm chí vì sự bảo vệ của hắn mà xem hắn là người thân. Tuy em không nên nói như vậy, nhưng trước khi em rời khỏi tổ chức, em chưa từng xấu hổ muốn độn thổ cho xong vì hành vi của mình.”
Mâu quang Ngôn Tố tối sầm, cánh tay trượt xuống, ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy của cô, muốn truyền sức mạnh cho cô, nhưng sự hoang mang và sợ hãi của cô đến từ đáy lòng, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: “Từ sau khi trốn đi, em cũng rất rõ, em là một người xấu, là một ác ma. Em không dám ngẩng đầu trước mặt người của CIA, không dám nhìn vào mắt họ. Em chán ghét bọn họ!”
Nước mắt lấp lánh trong mắt cô, tràn đầy sợ hãi, nói càng lúc càng nhanh, hoàn toàn hỗn loạn: “A Tố, nếu em chỉ trốn khỏi một tổ chức, gia nhập một tổ chức khác? Không đúng, em không nên nói như vậy. Họ nói đúng, em lại cãi nhau với họ, còn nói lẫy không chịu làm việc nữa. Em lại có thể có loại suy nghĩ này, em làm sao có thể không bù đắp nghiệp chướng mẹ em đã phạm. Em làm sao…”
“Ai, đừng nói nữa!” Anh thấy cô gần như mất khống chế, cúi đầu lấy gò má kề sát bên môi cô, “Anh hiểu hết, không cần nói nữa!”
Môi anh kề bên tai cô, nhịp tim rối loạn.
Trầm tĩnh trước sau như một, bây giờ lại hoảng sợ vì sự hoang mang và dao động của cô.
Anh biết, cô bị khi dễ; anh không bảo vệ tốt cho cô; cô đang bất an đang sợ hãi; anh lại bất lực.
Đột nhiên, một suy nghĩ hoang đường nhảy ra trong đầu anh. Cô sẽ không cảm thấy thế giới bên ngoài không tốt bằng tổ chức, muốn trở về chứ?
Anh chợt cứng đờ, cánh tay buộc chặt cô theo bản năng, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của cô vào cơ thể vững chắc ấm áp của mình. Thanh âm lại nhẹ nhàng: “Ai, sao vậy? Tại sao hoang mang? Tại sao không có lòng tin?”
Giọng nói anh trầm thấp giống như một cây đàn.
Chân Ái bị trói buộc trong lòng anh, rất khó chịu. Anh làm sao có thể luôn dễ dàng cho cô ấm áp như vậy, khiến cảm giác tủi thân của cô tràn ngập, giọng nghẹn ngào: “Tại sao anh không bao giờ hoang mang? Tại sao anh luôn có lòng tin như vậy? Làm sao anh biết sự đúng đắn anh giữ vững hiện nay là đúng đắn?”
Thực ra cô muốn hỏi, làm sao anh biết người anh thích bây giờ chính là người yêu lý tưởng của anh?
Nhưng cô không dám. Sợ nhắc nhở anh.
Trái tim bị treo lên của Ngôn Tố từ từ rơi xuống. Trước đó bị Luis nghi ngờ anh cũng không lo lắng, ngược lại bây giờ thể nghiệm cảm giác tù nhân ở tù lại được thả ra.
Cô bị anh siết quá chặt, hô hấp hơi rối loạn, nhưng không muốn giãy ra giống như thường ngày, ngược lại vững vàng vòng lấy hông anh giống như koala ôm cành cây.
Anh mặc cho cô chui vào lòng anh. Cách nửa giây, hôn tóc cô:
“Ai, anh giữ vững sự đúng đắn trong lòng, nhưng không cho rằng nó là tuyệt đối. Trong lòng mỗi người đều có thước đo của mình. Khi suy nghĩ của em va chạm với người khác, nếu không biết bảo vệ bản tâm của mình thì sẽ dao động. Anh không theo bất kì người nào, cũng không phụ thuộc bất kì thế lực nào; có lẽ bởi vì như vậy mới kiên định từ đầu đến cuối. Nhưng, điều em muốn hỏi không phải là việc này phải không?”
Anh hơi buông cô ra, ôm cô lên đùi, bàn tay nâng mặt cô lên, lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt trong veo, nhìn thẳng vào lòng cô: “Ai, xin em tin tưởng ánh mắt của anh, nhất là ánh mắt nhìn phụ nữ của anh.”
Anh lại nhìn ra suy nghĩ của cô.
Trong lòng Chân Ái lặng lẽ rung động, gương mặt nho nhỏ ở trong bàn tay anh, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Anh hơi cúi đầu, trán chống lên trán cô: “Ai, anh hi vọng sau này em có thể làm chuyện em muốn làm.
Nếu em cảm thấy thực ra em rất thích công việc bây giờ thì hãy vứt bỏ tình cảm em dùng cho nó, hoặc áy náy, hoặc gánh nặng, coi nó là công việc bình thường để làm. Nếu em chọn con đường này, anh sẵn sàng cùng em thay đổi thân phận;
Nếu em chán ghét nó, cũng xin em hãy buông xuống tất cả gánh nặng, nhẹ nhõm thoải mái đi theo anh. Không cần bảo vệ nhân chứng, anh bảo vệ em. Chúng ta chọn tuyến đường đi Cuba, sau đó đi một vòng thế giới. Nếu em sợ có ai nhận ra anh, sẽ làm hại anh, anh không ngại phá hủy tướng mạo bây giờ.”
Lòng Chân Ái chấn động. Anh tự mình ra quyết định quan trọng như vậy từ lúc nào?
“Tại sao?”
“Bởi vì anh yêu em.” Lần đầu tiên nói yêu, anh không hề bối rối.
Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện không cần hỏi, anh đã cho câu trả lời đáng tin nhất.
Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, cô ngơ ngẩn, không có phản ứng. Anh cũng không để ý, lấy một bức thư từ trong túi ra, đưa cho cô: “Suýt nữa không có cơ hội đưa cho em.”
Bức thư thứ hai?
Tim Chân Ái đập rộn ràng, nhận lấy. Phong bì màu trắng, in con dấu hoa hồng đỏ. Cô bỗng nghĩ ra hình ảnh kia: Đồng hồ để bàn cổ điển trên bàn làm việc lặng lẽ đi, anh cúi đầu ngồi trước bàn cầm bút viết sột soạt, gò má bình yên và sâu sắc.
Mở ra, tờ giấy với tính chất se lạnh, chữ viết thanh tú đầy ý nghĩa, vẫn song ngữ Trung Anh cộng thêm con dấu.
“Ai, anh thích em biết bao.
Em đã trải qua đau khổ và hành hạ tối tăm nhất, nhưng vẫn tin tưởng tình cảm tốt đẹp nhất, vẫn thuần lương và vui vẻ, vẫn chân thật và có tôn nghiêm.
Có người nói tuy thế giới tràn đầy gian khổ, nhưng gian khổ luôn có thể chiến thắng. Câu này anh sẵn sàng nhìn từ góc độ vĩ mô toàn nhân loại, nó mãi mãi chính xác, bởi vì sự gian khổ của nhân loại luôn có thể chiến thắng. Nhưng đặt câu này lên cá nhân, là khiến người ta kiên cường và giãy giụa đau lòng. Mà từ trên người em, anh thấy được, cho dù vết thương chồng chất, em cũng lần lượt lặng lẽ chiến thắng đau khổ và sự dằn vặt rơi xuống người em. Không bao giờ khuất phục, không bao giờ ngã xuống.
Đối với em như vậy, anh luôn luôn khâm phục.
Anh tin, trên đời này luôn có một nhóm người, đang cô độc bước đi vì sự đúng đắn trong lòng họ; thỉnh thoảng hoang mang, không bao giờ hối hận; thỉnh thoảng mệt mỏi, không bao giờ vứt bỏ. Chính là vì niềm tin này, mỗi một người cô độc bước đi mới không bao giờ cô độc. Bởi vì chúng ta có mục tiêu giống nhau. Giống như anh vẫn luôn bên cạnh em, em vẫn luôn bên cạnh anh.
Ai, xin đừng sợ hãi, đừng tự ti. Emerson nói, chỉ có chiến thắng sợ hãi mới có thể nhận được tài sản quý giá nhất trong cuộc sống. Tất cả gian khổ mà em phải chịu đựng trong quá khứ, cuối cùng đều sẽ biến thành báu vật quan trọng nhất. Ai, xin em hãy tin, cuộc đời em không hề trống rỗng mà là chứa đầy tài sản.
Đối với em như vậy, anh luôn luôn kính nể.
Ai, chúng ta đều cho rằng, chúng ta kiên trì một chuyện, hoàn toàn không phải là vì làm như vậy sẽ có hiệu quả, mà là tin chắc làm như vậy là đúng.
Muốn làm đến điểm này, quá khó khăn. Con đường tịch mịch như thế, ai có thể kiên trì?
Nhưng em, một cô gái nhỏ gầy yếu như thế, từ đâu mà có niềm tin kiên định như vậy, nghị lực cố chấp như vậy, ở trong thí nghiệm thất bại vô số lần và nhìn như không có hiệu quả, càng kiên trì nhiều lần hơn!
Đối với em như vậy, anh luôn luôn ngưỡng mộ.
Ai, anh thực sự rất thích em.
Ai, anh yêu em.
S. A. Yan.”
Chân Ái dịu dàng nhắm mắt lại, nước mắt hạnh phúc chậm rãi chảy xuống. Cô giống như được ngâm trong dòng nước ấm áp, cảm giác ấm áp yên lòng thấm vào toàn thân.
Rất lâu sau này, mỗi khi nhớ đến bức thư này, cô liền cảm thấy ấm áp đến tận xương tủy.
Ngôn Tố, em đã từng thấp thỏm như vậy, tự ti mặc cảm như vậy, xấu hổ về quá khứ của mình như vậy. Nhưng sự yêu mến của anh, sự khen ngợi của anh, sự thừa nhận của anh kéo em từ trong bụi bặm lên.
Em rất thích anh, rất thích bản thân em lúc ở cùng anh.
Tươi sáng như thế, ấm áp như thế.
Nguyện giờ phút này dừng lại mãi mãi.
Nguyện mãi mãi ở cùng anh.
Làm việc lớn, hai cơ quan này có cách làm việc và chủ trương riêng, phối hợp với nhau đều muốn làm anh cả, không ai chịu nghe ai gà bay chó sủa. Bởi vì hai bên đối đầu và không hợp, nguy cơ mang đến cho tính mạng nguyên thủ và an ninh nội địa không phải số ít.
Làm việc nhỏ, FBI cho rằng đặc công CIA là mắt mọc trên đầu, khoe khoang là phần tử trí thức không coi ai ra gì; CIA cho rằng đặc công FBI là cảnh sát thích xen vào chuyện người khác, cứng nhắc độc tài.
Đặc biệt là bây giờ.
Chân Ái đứng ở góc rẽ hành lang, liếc nhìn hai nhóm người tranh luận bên kia cửa sổ kính, cúi đầu tiếp tục pha cà phê.
Trước đó cô đồng ý phối hợp điều tra là để trở về đồn cảnh sát với Ngôn Tố.
Liên quan tới phòng thí nghiệm, cô không cần phải nhắc tới, CIA sẽ can thiệp ngăn cản FBI điều tra. Liên quan đến Tô Kỳ, vật chứng tại hiện trường bị thay đổi, cô vẫn chưa nghĩ ra nói thế nào mới có thể tin.
Vừa rồi đến đồn cảnh sát, Ngôn Tố mới dìu Chân Ái xuống xe liền thấy anh trai Spencer Van De Bilt, toàn bộ đoàn luật sư đi theo phía sau. Spencer không lên tiếng, lễ phép lại khắc kỷ gật đầu với Chân Ái một cái.
Người của đoàn luật sư tới nhắc nhở Ngôn Tố: “Đừng nói bất kì điều gì với cảnh sát.”
Đây quả thực là lời vô ích. Nhưng đối mặt với nhắc nhở dư thừa của anh ta, Ngôn Tố hoàn toàn không coi thường và chế giễu như thường ngày, mà là khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Chân Ái hỏi: “Các anh có thể bảo lãnh anh ấy không?”
“Bảo lãnh?” Trong mắt luật sư lóe lên tia sáng sắc sảo, “Đừng bị cảnh sát hù, họ không có lệnh bắt. S. A. cũng không bị bắt, cảnh sát không có đầy đủ bằng chứng, cho nên anh ấy có thể đi bất kì chỗ nào vào bất cứ lúc nào. Cảnh sát đang tạo áp lực tâm lý cho anh ấy, muốn mời anh ấy về lấy khẩu cung. Nếu anh S. A. muốn truy cứu, chúng tôi có thể khởi tố.”
Chân Ái sững sờ. Cô nhất thời sốt ruột, lại không chú ý đến điểm này. Thảo nào Ngôn Tố nói hôm nay sẽ không lỡ bữa tối.
Lúc đó Luis nghe, sắc mặt u ám: “Chúng tôi sẽ mau chóng xin lệnh cấm chế. Anh Ngôn, khoảng thời gian này anh tốt nhất đừng thử ra nước ngoài.”
Ngôn Tố thật thật giả giả tranh luận: “Vậy tôi nhất định phải trốn ra ngoài trước khi có lệnh cấm chế.”
Mặt Luis tối sầm.
Đến lúc hỏi Chân Ái sau đó, cô cũng chơi xấu: “Tôi muốn giữ im lặng.” Luis suýt nữa tức chết. Ông ta định dùng mọi cách để Chân Ái mở miệng, nhưng người của CIA đứng bên phía Chân Ái.
Ông ta quả thực không biết đã đụng phải ôn thần gì.
Tiếp đó hai nhóm người tranh chấp, cho đến bây giờ.
Chân Ái bưng cà phê ngồi cùng một chỗ với Ngôn Tố.
“Em không ngờ anh trai anh sẽ đến. Em tưởng anh ít nhất sẽ phối hợp điều tra trước, cho họ lấy khẩu cung.”
Ngôn Tố không để ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sẽ, nhưng không phải bây giờ.” Anh có chuyện rất quan trọng, tạm thời không muốn phối hợp với cảnh sát. Hơn nữa Tô Kỳ đã chết, cho dù nói thẳng chuyện đã xảy ra cũng không bắt được người bí ẩn phía sau. Vả lại lời anh không nhất định được tin.
Dù sao cũng đã bị nghi ngờ, phối hợp hay không phối hợp, sự khác biệt duy nhất là mức độ nghi ngờ.
Điểm này, Ngôn Tố không hề quan tâm.
CIA và FBI cuối cùng đạt được nhất trí đi ra ngoài, sắc mặt người mỗi nhóm đều không tốt.
Spencer đến gọi Ngôn Tố sang một bên nói chuyện.
Chân Ái nhìn thấy Annie mặc quần áo thường, xuất hiện với thân phận chị dâu Ngôn Tố, hoàn toàn không phải là lấy thân phận công việc và cảnh sát can thiệp.
Annie bưng cà phê đi tới, ngồi xuống cách Chân Ái một cái ghế, nhìn qua giống như hai người không quen. Cô ấy nhìn dưới đất, thanh âm rất thấp: “Tài nguyên trong tay Tô Kỳ quá nhiều nên mới làm ra loại cục diện này. Nhưng tại sao Âu Văn mất liên lạc với cô?”
Chân Ái lắc đầu.
Annie nhấp cà phê: “Tô Kỳ chuyển thông tin ra ngoài, thân phận của cô đã bị lộ. Đây cũng là lý do tại sao cô đi đến đâu, người của tổ chức cũng có thể đuổi đến đó.”
Chân Ái không lên tiếng.
“Nội bộ CIA không có mấy người biết thân phận của cô, gần đây chúng tôi điều tra những người này, kết quả không có vấn đề. Nhưng dấu vết điều tra cho thấy Tô Kỳ còn có đồng bọn, chúng tôi nghi ngờ ở FBI. Cho nên, chúng tôi tạm thời không có cách nào khống chế. Vì sự an toàn của cô, tôi đề nghị cô đổi thân phận lần nữa.” Annie dừng một chút, “Hoàn toàn xóa bỏ liên hệ với tất cả người cô biết, kể cả tôi.”
Trong lòng Chân Ái kinh hãi, nắm ly thật chặt, móng tay trắng bệch. Cô không nói tiếng nào, nhưng ngôn ngữ cơ thể hết sức rõ ràng: Không được!
Annie: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô không có sự lựa chọn.”
“Không!” Cảm xúc Chân Ái bật ngược lại.
Trong trí nhớ Annie, Chân Ái luôn luôn nghe theo mệnh lệnh, chưa từng cố chấp như vậy. Cô ấy sững sờ một chút, thu thế, quay đầu nhìn phía bên kia. Ngôn Tố và Spencer, cao gầy giống nhau đang thấp giọng nói chuyện.
Chân Ái nghe cô ấy không nói, ngẩng đầu nhìn sang theo ánh mắt cô ấy. Ngôn Tố của cô vẫn đút hai tay vào túi theo thói quen, gò má yên lặng lại an nhàn, trên áo sơ mi trắng có vết máu nhàn nhạt, nhưng nhìn vẫn sạch sẽ như vậy.
Hai người phụ nữ nhìn người đàn ông mình yêu, hoặc dịu dàng, hoặc yên lặng.
“Spencer là Thượng nghị sĩ trẻ tuổi nhất bang New York.” Khóe môi Annie cong lên, “Anh ấy thực sự rất giỏi. Trời mới biết tôi yêu anh ấy thế nào… Vì yêu anh ấy nên yêu gia tộc anh ấy. Cho nên hi vọng em trai S. A. của anh ấy có thể thật tốt.”
Chân Ái im lặng.
“Bất kể là từ góc độ chị dâu hay từ góc độ danh dự gia tộc chồng tôi, tôi đều hi vọng S. A. có thể giống như trước đây, sống đơn giản lại bình yên, sạch sẽ.”
Chân Ái khẽ nói: “Anh ấy vẫn luôn như vậy, anh ấy vẫn luôn rất sạch sẽ.”
Annie cười một tiếng: “Chính vì vậy, đứa trẻ đơn thuần như thế bị bôi nhọ oan uổng, mới khiến người ta vô cùng đau lòng, không phải sao?”
Chân Ái ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu ấy rất may mắn, sinh ra ở đất nước nói bằng chứng này, còn có gia tộc hùng mạnh chống đỡ, cho nên bất kể như thế nào cậu ấy cũng sẽ không ngồi tù vì chuyện không làm, cho dù có một ngày, người hãm hại cậu ấy khiến cậu ấy mang tiếng xấu.”
Gương mặt yên tĩnh và thanh tú của Chân Ái lại trắng bệch một lần, thanh âm không giống như của mình, rất trống rỗng: “S. A. không quan tâm.”
“Tôi tin cậu ấy không quan tâm; nhưng tôi ngạc nhiên, cô lại cũng không quan tâm cô sẽ mang đến tai họa và xui xẻo cho cậu ấy.” Một câu nói thẳng của Annie khiến gương mặt Chân Ái lại đỏ, “Biết không, gia tộc của S.A. có rất nhiều nhà khoa học giống như cậu ấy, người nghiên cứu khoa học giống như cô, còn có rất nhiều người theo đuổi chính trị giống như Spencer. Gia tộc quá to lớn, danh dự của tất cả mọi người đã gắn bó chặt chẽ. S. A. quả thực không quan tâm danh dự của mình, nhưng trong lòng cậu ấy nhất định sẽ tồn tại áy náy với những người sống chính trực và cố gắng làm việc khác trong gia tộc.”
Gương mặt Chân Ái thoạt đỏ thoạt trắng, nắm chặt ly, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giống như bị ném trong trời băng đất tuyết mênh mông, lạnh lẽo, bao la mờ mịt, không biết phải làm sao, không có phương hướng.
Annie nhìn áo sơ mi trắng của Ngôn Tố, nói một cách sâu xa: “Cô xem, cậu ấy lại bị thương rồi.”
Trong lòng Chân Ái bi thương, lại không cam lòng, gần như phát tiết mà khiêu khích: “Chờ hoàn thành nghiên cứu giai đoạn hiện tại, tôi sẽ kết thúc hợp tác với các cô, bất kể tôi và anh ấy kết quả thế nào.”
Dường như như vậy thì có thể không chịu thua kém.
Annie không tin, thản nhiên nói: “Nhưng tôi cho rằng, cô sẽ không bỏ mặc cục diện hỗn loạn mẹ cô để lại.”
Chân Ái cứng họng, cảm thấy thất bại.
Sự cố chấp và tức giận vừa rồi thực ra là cố tình gây sự. Annie nói vốn đúng, bây giờ cô rất muốn trở thành cô gái không biết lý lẽ tùy hứng gây rối, nhưng cô cuối cùng không phải.
Dường như giờ phút này, tính cách phục tùng khi đó vẫn chiếm thượng phong. Cô trầm mặc rất lâu: “Các cô làm sao có thể đảm bảo sự an toàn lần sau của tôi?”
“Kể từ lúc cô chạy lung tung, sau khi đến đại học Columbia nghe giảng, bọn chúng đã từ từ theo dấu cô. Cô nên biết cô không phải là người bình thường, không thể tùy thích đi chỗ muốn đi.” Annie nói, “… Tôi còn nhớ trước Âu Văn, mấy đặc công trước vừa chết, tâm trạng cô khi đó rất mâu thuẫn. Nói…”
“Sống dưới đất cả đời sao?” Chân Ái lạnh lùng nói thay cô ấy.
Khi đó cô luôn ru rú trong nhà, chỉ cần thỉnh thoảng đến chỗ nhiều người sẽ xảy ra chuyện. Sau khi đổi mấy đặc công, cô tự trách mình rất sâu sắc, nói không muốn người khác bảo vệ, mãi mãi ở trong phòng thí nghiệm dưới đất làm nghiên cứu là được rồi.
Khi đó cô không cảm thấy đây là chuyện khó khăn gì, còn tập mãi thành thói quen. Nhưng cấp trên suy xét từ khỏe mạnh tâm lý, không ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
#
Trên đường ngồi xe limo về, trái tim Chân Ái hoàn toàn lạnh lẽo, chưa từng tuyệt vọng giống như giờ phút này.
Cô biết, trừ Âu Văn, rất nhiều lúc còn có người khác bảo vệ cô trong bóng tối. Nếu không có kế hoạch bảo vệ nhân chứng, cô sẽ bị Arthur bắt về rất nhanh. Bây giờ hắn chậm chạp không ra tay chỉ là vì theo dõi Ngôn Tố.
Có lẽ thực sự đã đến lúc thay đổi thân phận lần nữa, biến mất khỏi thế giới mới này.
Cô vùi đầu vào ngực Ngôn Tố, không muốn ngẩng mặt nhìn anh, chỉ ôm lấy anh thật chặt, giống như đứa trẻ ôm món đồ chơi duy nhất.
Trước đây, cô rõ ràng cảm thấy thời gian là bất động, ngày qua ngày năm qua năm làm thí nghiệm mãi mãi không có bờ bến, làm một người máy nhỏ cũng rất tốt. Nhốt trong phòng thí nghiệm, sau rất nhiều năm, chết trên vị trí công tác của mình cũng xem như là vui vẻ.
Một mình, không có bất kì quen biết gì với thế giới này mà sống, không có bất kì nhớ mong gì mà chết đi.
Thực ra, rất tốt, rất thích hợp với cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn đi. Trong sinh mạng của cô, chỉ có duy nhất một tia sáng như anh, làm sao cô cam lòng vứt bỏ. Chỉ nghĩ đến việc không được gặp lại anh nữa, trái tim cô đau đớn giống như bị dao cắt.
Cô chưa bao giờ biết cô đơn và tịch mịch là gì, nhưng bây giờ khác, cô đã yêu anh.
Quay trở lại, trái tim không trở về được nữa.
Nếu tự một mình, ngày ngày nhớ anh, một đời dài như vậy, làm sao cô chịu đựng được, có thể vượt qua được?
Nhưng như Annie ám chỉ, anh mang đến cho cô hi vọng và vui vẻ vô tận, mà thứ cô mang cho anh là đau khổ và tai họa vô tận.
Có lẽ xuất hiện dao động về tình cảm, lý trí cũng rối loạn. Cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quả thực hồ đồ và tùy tiện. Người như cô thực ra không thích hợp với Ngôn Tố chút nào.
Anh tốt như vậy, nhưng cô thì sao?
Từ nhỏ đến lớn, phạm vi cuộc sống của cô vô cùng đơn giản. Không ai dạy cô chính tà, đúng sai. Cô không biết thế giới này là dạng gì, trước kia cho rằng chuyện bọn Arthur làm là đương nhiên và chính đáng.
Có lúc suy nghĩ nhiều, bản thân cũng không biết rõ. Sự chính nghĩa và công bằng thế giới bên ngoài định nghĩa tuyệt đối chính xác sao? Hay là, mỗi người chỉ đứng trên lập trường của mình, đoàn kết với người cùng lập trường với mình hợp lại thành nhóm, tổ chức bênh vực lên tiếng thay mình mà thôi.
Giống như Tô Kỳ, cô ấy cũng coi như là người đi qua hai thái cực. Cô ấy rốt cuộc là đúng hay sai?
Chân Ái không nghĩ ra. Rất nhiều lúc, cô không biết định nghĩa tốt xấu trong lòng mình là gì, rất nhiều lúc cũng không có tiêu chuẩn rõ ràng, chỉ làm theo lòng mình, không muốn khiến trong lòng khó chịu và áy náy.
Nhưng hôm nay, cô không hề làm gì cả, trong lòng lại khó chịu và áy náy không có cách nào giải trừ. Chợt nhớ tới tiểu sử của Mandela lúc trẻ, lúc vị chiến sĩ tự do đó bị nhốt ở nhà tù đảo Robben đã từng nói: Có lúc, một số món đồ đã định trước sẽ biến mất, bất kể bạn cố gắng thế nào cũng không có cách nào cứu vãn số phận biến mất của nó, cuối cùng uổng công.
Trong lòng cô, cảm xúc bi quan đang lan tràn.
Ngôn Tố thấy tâm trạng cô không bình thường, kề gần trán cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô rất hoang mang, ánh mắt trống rỗng: “A Tố, người bí ẩn sau lưng Tô Kỳ là Bert, nhất định là Bert.”
Anh cũng không bất ngờ: “Anh đại khái đã đoán được.”
Chân Ái nhớ tới Bert, lại nghĩ tới Annie, đầu óc vô cùng đau đớn: “A Tố, em không thích những người chính nghĩa bảo vệ em bây giờ, họ luôn nói những lời khiến em chán ghét mình, khinh bỉ mình. Luôn luôn khiến lòng em, đau.”
Cô nắm chặt cánh tay anh, nói năng không đầu không đuôi,
“Em cũng biết nói những lời này rất hoang đường, nhưng trước đây em chưa từng cảm thấy hành vi của Bert có chỗ nào không đúng. Hắn vẫn luôn là đứa con trai tính cách hung ác lớn lên cùng em. Em thậm chí vì sự bảo vệ của hắn mà xem hắn là người thân. Tuy em không nên nói như vậy, nhưng trước khi em rời khỏi tổ chức, em chưa từng xấu hổ muốn độn thổ cho xong vì hành vi của mình.”
Mâu quang Ngôn Tố tối sầm, cánh tay trượt xuống, ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy của cô, muốn truyền sức mạnh cho cô, nhưng sự hoang mang và sợ hãi của cô đến từ đáy lòng, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: “Từ sau khi trốn đi, em cũng rất rõ, em là một người xấu, là một ác ma. Em không dám ngẩng đầu trước mặt người của CIA, không dám nhìn vào mắt họ. Em chán ghét bọn họ!”
Nước mắt lấp lánh trong mắt cô, tràn đầy sợ hãi, nói càng lúc càng nhanh, hoàn toàn hỗn loạn: “A Tố, nếu em chỉ trốn khỏi một tổ chức, gia nhập một tổ chức khác? Không đúng, em không nên nói như vậy. Họ nói đúng, em lại cãi nhau với họ, còn nói lẫy không chịu làm việc nữa. Em lại có thể có loại suy nghĩ này, em làm sao có thể không bù đắp nghiệp chướng mẹ em đã phạm. Em làm sao…”
“Ai, đừng nói nữa!” Anh thấy cô gần như mất khống chế, cúi đầu lấy gò má kề sát bên môi cô, “Anh hiểu hết, không cần nói nữa!”
Môi anh kề bên tai cô, nhịp tim rối loạn.
Trầm tĩnh trước sau như một, bây giờ lại hoảng sợ vì sự hoang mang và dao động của cô.
Anh biết, cô bị khi dễ; anh không bảo vệ tốt cho cô; cô đang bất an đang sợ hãi; anh lại bất lực.
Đột nhiên, một suy nghĩ hoang đường nhảy ra trong đầu anh. Cô sẽ không cảm thấy thế giới bên ngoài không tốt bằng tổ chức, muốn trở về chứ?
Anh chợt cứng đờ, cánh tay buộc chặt cô theo bản năng, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của cô vào cơ thể vững chắc ấm áp của mình. Thanh âm lại nhẹ nhàng: “Ai, sao vậy? Tại sao hoang mang? Tại sao không có lòng tin?”
Giọng nói anh trầm thấp giống như một cây đàn.
Chân Ái bị trói buộc trong lòng anh, rất khó chịu. Anh làm sao có thể luôn dễ dàng cho cô ấm áp như vậy, khiến cảm giác tủi thân của cô tràn ngập, giọng nghẹn ngào: “Tại sao anh không bao giờ hoang mang? Tại sao anh luôn có lòng tin như vậy? Làm sao anh biết sự đúng đắn anh giữ vững hiện nay là đúng đắn?”
Thực ra cô muốn hỏi, làm sao anh biết người anh thích bây giờ chính là người yêu lý tưởng của anh?
Nhưng cô không dám. Sợ nhắc nhở anh.
Trái tim bị treo lên của Ngôn Tố từ từ rơi xuống. Trước đó bị Luis nghi ngờ anh cũng không lo lắng, ngược lại bây giờ thể nghiệm cảm giác tù nhân ở tù lại được thả ra.
Cô bị anh siết quá chặt, hô hấp hơi rối loạn, nhưng không muốn giãy ra giống như thường ngày, ngược lại vững vàng vòng lấy hông anh giống như koala ôm cành cây.
Anh mặc cho cô chui vào lòng anh. Cách nửa giây, hôn tóc cô:
“Ai, anh giữ vững sự đúng đắn trong lòng, nhưng không cho rằng nó là tuyệt đối. Trong lòng mỗi người đều có thước đo của mình. Khi suy nghĩ của em va chạm với người khác, nếu không biết bảo vệ bản tâm của mình thì sẽ dao động. Anh không theo bất kì người nào, cũng không phụ thuộc bất kì thế lực nào; có lẽ bởi vì như vậy mới kiên định từ đầu đến cuối. Nhưng, điều em muốn hỏi không phải là việc này phải không?”
Anh hơi buông cô ra, ôm cô lên đùi, bàn tay nâng mặt cô lên, lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt trong veo, nhìn thẳng vào lòng cô: “Ai, xin em tin tưởng ánh mắt của anh, nhất là ánh mắt nhìn phụ nữ của anh.”
Anh lại nhìn ra suy nghĩ của cô.
Trong lòng Chân Ái lặng lẽ rung động, gương mặt nho nhỏ ở trong bàn tay anh, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Anh hơi cúi đầu, trán chống lên trán cô: “Ai, anh hi vọng sau này em có thể làm chuyện em muốn làm.
Nếu em cảm thấy thực ra em rất thích công việc bây giờ thì hãy vứt bỏ tình cảm em dùng cho nó, hoặc áy náy, hoặc gánh nặng, coi nó là công việc bình thường để làm. Nếu em chọn con đường này, anh sẵn sàng cùng em thay đổi thân phận;
Nếu em chán ghét nó, cũng xin em hãy buông xuống tất cả gánh nặng, nhẹ nhõm thoải mái đi theo anh. Không cần bảo vệ nhân chứng, anh bảo vệ em. Chúng ta chọn tuyến đường đi Cuba, sau đó đi một vòng thế giới. Nếu em sợ có ai nhận ra anh, sẽ làm hại anh, anh không ngại phá hủy tướng mạo bây giờ.”
Lòng Chân Ái chấn động. Anh tự mình ra quyết định quan trọng như vậy từ lúc nào?
“Tại sao?”
“Bởi vì anh yêu em.” Lần đầu tiên nói yêu, anh không hề bối rối.
Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện không cần hỏi, anh đã cho câu trả lời đáng tin nhất.
Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, cô ngơ ngẩn, không có phản ứng. Anh cũng không để ý, lấy một bức thư từ trong túi ra, đưa cho cô: “Suýt nữa không có cơ hội đưa cho em.”
Bức thư thứ hai?
Tim Chân Ái đập rộn ràng, nhận lấy. Phong bì màu trắng, in con dấu hoa hồng đỏ. Cô bỗng nghĩ ra hình ảnh kia: Đồng hồ để bàn cổ điển trên bàn làm việc lặng lẽ đi, anh cúi đầu ngồi trước bàn cầm bút viết sột soạt, gò má bình yên và sâu sắc.
Mở ra, tờ giấy với tính chất se lạnh, chữ viết thanh tú đầy ý nghĩa, vẫn song ngữ Trung Anh cộng thêm con dấu.
“Ai, anh thích em biết bao.
Em đã trải qua đau khổ và hành hạ tối tăm nhất, nhưng vẫn tin tưởng tình cảm tốt đẹp nhất, vẫn thuần lương và vui vẻ, vẫn chân thật và có tôn nghiêm.
Có người nói tuy thế giới tràn đầy gian khổ, nhưng gian khổ luôn có thể chiến thắng. Câu này anh sẵn sàng nhìn từ góc độ vĩ mô toàn nhân loại, nó mãi mãi chính xác, bởi vì sự gian khổ của nhân loại luôn có thể chiến thắng. Nhưng đặt câu này lên cá nhân, là khiến người ta kiên cường và giãy giụa đau lòng. Mà từ trên người em, anh thấy được, cho dù vết thương chồng chất, em cũng lần lượt lặng lẽ chiến thắng đau khổ và sự dằn vặt rơi xuống người em. Không bao giờ khuất phục, không bao giờ ngã xuống.
Đối với em như vậy, anh luôn luôn khâm phục.
Anh tin, trên đời này luôn có một nhóm người, đang cô độc bước đi vì sự đúng đắn trong lòng họ; thỉnh thoảng hoang mang, không bao giờ hối hận; thỉnh thoảng mệt mỏi, không bao giờ vứt bỏ. Chính là vì niềm tin này, mỗi một người cô độc bước đi mới không bao giờ cô độc. Bởi vì chúng ta có mục tiêu giống nhau. Giống như anh vẫn luôn bên cạnh em, em vẫn luôn bên cạnh anh.
Ai, xin đừng sợ hãi, đừng tự ti. Emerson nói, chỉ có chiến thắng sợ hãi mới có thể nhận được tài sản quý giá nhất trong cuộc sống. Tất cả gian khổ mà em phải chịu đựng trong quá khứ, cuối cùng đều sẽ biến thành báu vật quan trọng nhất. Ai, xin em hãy tin, cuộc đời em không hề trống rỗng mà là chứa đầy tài sản.
Đối với em như vậy, anh luôn luôn kính nể.
Ai, chúng ta đều cho rằng, chúng ta kiên trì một chuyện, hoàn toàn không phải là vì làm như vậy sẽ có hiệu quả, mà là tin chắc làm như vậy là đúng.
Muốn làm đến điểm này, quá khó khăn. Con đường tịch mịch như thế, ai có thể kiên trì?
Nhưng em, một cô gái nhỏ gầy yếu như thế, từ đâu mà có niềm tin kiên định như vậy, nghị lực cố chấp như vậy, ở trong thí nghiệm thất bại vô số lần và nhìn như không có hiệu quả, càng kiên trì nhiều lần hơn!
Đối với em như vậy, anh luôn luôn ngưỡng mộ.
Ai, anh thực sự rất thích em.
Ai, anh yêu em.
S. A. Yan.”
Chân Ái dịu dàng nhắm mắt lại, nước mắt hạnh phúc chậm rãi chảy xuống. Cô giống như được ngâm trong dòng nước ấm áp, cảm giác ấm áp yên lòng thấm vào toàn thân.
Rất lâu sau này, mỗi khi nhớ đến bức thư này, cô liền cảm thấy ấm áp đến tận xương tủy.
Ngôn Tố, em đã từng thấp thỏm như vậy, tự ti mặc cảm như vậy, xấu hổ về quá khứ của mình như vậy. Nhưng sự yêu mến của anh, sự khen ngợi của anh, sự thừa nhận của anh kéo em từ trong bụi bặm lên.
Em rất thích anh, rất thích bản thân em lúc ở cùng anh.
Tươi sáng như thế, ấm áp như thế.
Nguyện giờ phút này dừng lại mãi mãi.
Nguyện mãi mãi ở cùng anh.
Bình luận facebook