-
Chương 97
Cô nhớ trong nháy mắt cô cứng đờ ngẩng đầu lên trong lòng anh, anh hôn ngực cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, nói vào đáy lòng cô: “Ai, em tự do.”
Cô tự do…
Ý thức Chân Ái mờ mịt trở về.
Cơ thể cô được sức nóng còn lại sau một đêm bao quanh, đốt nóng và ngọt ngào. Trong thần trí mơ hồ, cô lấy cánh tay anh làm gối, quần áo trắng làm chiếu, cơ thể làm mền, ngủ an ổn trong lòng anh.
Bên cạnh, Ngôn Tố ngủ bình yên, hô hấp rõ ràng. Anh nghiêng người, nửa người đè trên người cô, cùng khăn lông lớn bao lấy cô thật chặt.
Chân Ái quyến luyến nhiệt độ thân mật này, tham lam hưởng thụ một lúc lâu mới miễn cưỡng mở mắt.
Họ vẫn bay lơ lửng trong vũ trụ, đắm chìm dưới ánh sao. Trước mặt và dưới người là vũ trụ ngân hà xa xôi và lấp lánh, mãi mãi đến quên thời gian.
Chân Ái quả thực đã quên thời gian, cô không biết đã qua bao lâu.
Chỉ còn nhớ, hình như bắt nguồn từ một buổi tối mơ mộng nào đó.
Họ đi ra ngoài Trái Đất. Cơ thể cô chưa từng tinh tế nhạy cảm như vậy.
Cô chỉ biết, đây đúng là thời khắc kỉ niệm đáng giá nhất rực rỡ nhất cả đời cô. Anh cho cô sự cầu hôn tuyệt vời nhất, lần đầu tiên tuyệt vời nhất, tình yêu tuyệt vời nhất.
Cô tin, anh còn có thể cho cô bên nhau cả đời tuyệt vời nhất.
Chân Ái ngước mắt. Ngôn Tố vẫn yên ổn ngủ, lộ ra sự yếu đuối đàn ông không bộc lộ ra bên ngoài.
Cơ thể va chạm và kết hợp nhiều lần, thể lực anh tiêu hao là có thể tưởng tượng được.
Cô giống như cô gái nhỏ được mang về trần tục, ngây ngốc nhìn anh. Một lúc sau, bàn tay nhỏ bé thò qua xoa nhẹ gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh. Mái tóc ngắn gọn gàng và hơi nhọn, lông mày rậm, hốc mắt sâu, lông mi đen nhánh, sóng mũi cao, đôi môi mỏng hơi khô, là dấu vết sau khi vận động dữ dội.
Vẻ mặt bình thản và thả lỏng, giống như một thiên thần yên lặng.
Anh vẫn ngủ sâu, cánh tay lại khoác trên hông cô, ôm lấy theo thói quen.
Lòng cô yên tĩnh.
Lúc này nơi đây, lòng bàn tay cô, người đàn ông của cô dịu dàng như một nắm ngọc, tinh khiết thông suốt, không nhiễm một hạt bụi. Bỗng nhiên, trong lòng cô kiêu ngạo mà bắt đầu đắc ý, Ngôn Tố sẽ chỉ lộ ra mặt yếu đuối và hết sức chân thành thế này trước mặt cô.
Cô và anh, cùng đắp một tấm khăn lông, trôi lơ lửng trong vũ trụ xa xăm và yên tĩnh, không có bất kì ai, chỉ có thiên thể chuyển động theo quỹ đạo của riêng mình, và thời gian dường như dừng lại.
Cô nhìn biển sao không có bờ bến, trái tim khẽ run lên. Nếu thực sự ở vũ trụ thì tốt rồi, nếu chỉ có hai người họ, bị lưu đày lang thang trong vũ trụ không có thời gian và không gian thì tốt rồi.
Chỉ cần có anh, cho dù phiêu bạc suốt đời, cô cũng sẽ không cảm thấy buồn.
Rõ là làm theo cảm tính, cô tự cười nhạo mình.
Xoay người, cô suy nghĩ một chút, lại chậm rãi vuốt ve trên người anh, dần dần đi xuống, suy nghĩ một chút, lại bóp một cái, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve. Vừa ngẩng đầu, không biết Ngôn Tố đã thức từ khi nào, đôi mắt màu trà nhạt tỏa ánh sao sáng chói, ánh mắt phức tạp khó phân biệt… Khá đặc sắc.
Ngón tay Chân Ái cứng đờ, sững sờ nhìn anh chằm chằm giống như học sinh phạm lỗi bị bắt, nhỏ giọng hỏi :”Anh thức rồi à?”
Ngôn Tố: “À, không có, anh có thói quen ngủ mở mắt.”
Lại bắt đầu châm biếm rồi…
Chân Ái giống như bị sờ lông ngược, lúng túng lại ngượng ngùng, vật đang cầm trong tay kia, buông cũng không phải, không buông cũng không phải.
Cô nuốt cổ họng một cái, cố gắng đổi chủ đề, phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Cơ thể đàn ông thật thần kì. Anh xem, trước đó rõ ràng, khụ,” Ôi, không được, trượt về hướng càng kì dị hơn rồi. Cô nhắm mắt 囧囧 nói,
“Trước đó rõ ràng tiêu hao rất nhiều thể lực và, ạch, tinh thần và thể lực. Kết quả ngủ một giấc, nó lại biến thành trạng thái đứng lên một cách tự nhiên. Khụ, có phải rất thần kì không?”
Ngôn Tố không tập trung “Ừ” một tiếng, giọng nói lộ ra sự lười biếng của người trần tục. Hình như qua một hồi này, anh mới từ cái người lạnh nhạt cấm dục lại đứng đắn chính trực kia, trở thành một người đàn ông có phụ nữ sẽ mềm mại nhàn hạ.
Trong lúc lẩm bẩm nói chuyện, cánh tay khoác bên hông cô mò xuống dưới, xẹt qua bụng cô, đi một mạch xuống, “Anh thực sự thích vừa tỉnh lại liền nghe em nói về đề tài có liên quan đến sinh vật cho anh.”
Chân Ái: “…”
Chẳng lẽ chúng ta không phải là đối tác nhỏ đã vượt qua sự thân mật tinh thần và cơ thể à, loại thời điểm này còn châm biếm!
Cô tức giận, phồng má trừng anh, xoay người muốn đứng lên. Mới khom lưng, dưới người một trận đau co rút, cô kêu đau “A” một tiếng, ngã vào lòng anh, đặt mông ngồi trên một hành tinh nhỏ, còn đang phát sáng.
Quá 囧.
Anh ôm cô: “Sao vậy?”
Cô ngại nói, nói dối: “Trặc chân một cái, không sao. Chúng ta ra ngoài đi.” Vừa nói, nhanh chóng mặc quần áo.
“Ừ.” Anh đi nhặt áo thun, lại phát hiện bất thường, khăn lông trắng trải dưới đất có tơ máu mơ hồ.
Anh nheo mắt lại, vén khăn lông lên, áo thun trắng lót ở dưới cùng, bên trên có vết máu lớn giống như hoa mai đỏ nở rộ.
Ngôn Tố kinh ngạc, Chân Ái cô là... Anh tưởng cô đã sớm…
Anh rũ mắt, sương mù ập xuống trong lòng, là sự ảo não không có cách nào miêu tả.
Sớm biết như vậy, ngay từ đầu anh đã không chọn ôm cô ngồi; sớm biết như vậy, anh nhất định sẽ kiềm chế, sẽ không để mặc cho bản thân không biết thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi từ chỗ đó của cô.
Bây giờ ngẫm lại, mọi thứ anh làm với cô đã hoàn toàn vượt khỏi năng lực chịu đựng của cơ thể cô, có lẽ đã khiến cô bị thương.
Lần đầu tiên giữa họ, mức độ hoàn mỹ đã giảm đi.
Ngôn Tố muốn kiểm tra cơ thể cô, nhưng Chân Ái sớm tích cực chủ động mặc quần áo tử tế, nói đói bụng rồi.
Mới tới cửa, cô kêu to muốn đi lại sinh ra hứng thú với bầu trời sao bốn phía, nhìn sang ánh mặt trời và hành lang bên ngoài, lại nhìn sang vũ trũ sâu xa bên trong. Cô đứng ở ranh giới không gian mức độ khác nhau, thán phục: “Làm sao anh thu được hình ảnh vũ trụ vào trong căn phòng này vậy?” Vừa nói vừa sờ máy móc khắp nơi.
Anh ngăn tay cô lại: “Em có hứng thú, lần sau dẫn em đến nữa.” Trong lòng lại buồn rầu, dáng vẻ vội vã muốn đi như vậy, đoán chừng thực sự bị thương rồi.
Đi ra ngoài mới biết là sáng ngày thứ hai.
Chân Ái ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Marie chuẩn bị, hơi xấu hổ. Cô vừa bỏ xà lách vào miệng, vừa suy nghĩ lung tung: Trong căn phòng kia, Ngôn Tố thỉnh thoảng thở dốc nặng nề, bên ngoài không nghe được, nhưng âm thanh và tiếng thét cô không khống chế được phát ra, chẳng lẽ bị Marie nghe được rồi sao.
Cô quýnh lên, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt Ngôn Tố bình yên, lưng thẳng tắp giống như trước, tư thế tao nhã, giống như biểu diễn lễ nghi bàn ăn kiểu mẫu. Nhưng mà, anh Ngôn, trên cổ anh có vết hôn và dấu răng phụ nữ được sao?
Dáng vẻ quý ông dùng cơm bây giờ này của anh, giống như một cha xứ ôm yêu nữ đọc Kinh Thánh.
Chân Ái xấu hổ chết đi được, hận không thể chui đầu vào khay. Nhưng cúi đầu vừa thấy chiếc nhẫn sapphire trên ngón áp út, trái tim đập thình thịch loạn xạ liền dịu lại.
Cô đã là vợ chưa cưới của anh! Không bao lâu nữa, cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của tòa lâu đài này.
Vợ chưa cưới, nữ chủ nhân, những từ như vậy cho cô lòng trung thành lớn lao, tựa như cô vẫn luôn trôi nổi trên biển cả mênh mông, giờ phút này mới tìm được hòn đảo nhỏ có thể mãi mãi dừng lại.
Mọi thứ trong tương lai đều sắp thay đổi. Cô cuối cùng có thể ổn định!
Tương lai, tương lai tốt đẹp dường nào. Cô sẽ trở thành một người phụ nữ bình thường, có người chồng dịu dàng hết sức chân thành, cô sẽ sinh con dưỡng cái cho anh, cùng anh dạy dỗ con cái.
Lễ Tạ Ơn, lễ Giáng Sinh, cô sẽ cùng anh bận rộn trong bếp, đứa trẻ đuổi theo bên chân họ, đống lửa trong lò sưởi ấm áp; không còn là một mình cô đeo khẩu trang đối mặt với bàn thí nghiệm lạnh như băng, bận rộn đến quên sandwich hamburger trong lò vi sóng nữa.
Cô sẽ thức dậy trong nụ hôn dịu dàng của anh, sẽ chìm vào giấc ngủ trong cái ôm nóng rực của anh.
Tương lai của cô, có nhiệt độ rồi.
Cô ấm áp mong mỏi. Ly sữa bò dời qua, kề trên mu bàn tay hơi lạnh của cô, hơi nóng nhưng ấm lòng. Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thản nhiên của anh, dặn dò như bình thường: “Sắp lạnh rồi.”
Cô ngơ ngác hai giây. Anh theo thói quen vừa ăn vừa suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh và tĩnh mịch, giống như anh lúc bình thường, không hề giống dáng vẻ lúc chăm sóc cô, quả thực như hai người khác nhau.
So sánh như vậy lại khiến cô hưng phấn, cô thản nhiên như thường bưng lấy, ngoan ngoãn uống…
Lại nghe Ngôn Tố mở di động, lẩm bẩm: “Ừm, đã hẹn với ông Luis làm ghi chép.”
“Lúc nào?”
“Hôm qua.”
“…” Chân Ái cúi đầu. Anh chưa bao giờ sai hẹn, một lần trong đời này đây, là vì cô, còn là ôn nhu hương* của cô.
* Cụm gốc 温柔乡: Người xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào. Ôn nhu (温柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (乡) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đắm mê lòng người.
Đối với người như Ngôn Tố mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Chân Ái tò mò: “Em tưởng anh sẽ không phối hợp điều tra.”
“Anh sẽ không trốn tránh nghĩa vụ làm một công dân đúng quy cách. Trước đó là có chuyện quan trọng.” Đương nhiên là chỉ việc cầu hôn.
Anh nói thản nhiên như không, nghĩ đến cái gì đó, khóe môi cong một chút, “Đoán chừng ông Luis rất tức giận.”
“Vậy bây giờ anh muốn hẹn ông ấy?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Hôm nay có cuộc hẹn khác. Cái này cũng rất quan trọng.” Anh buông bộ đồ ăn xuống, “Đi tắm trước đi, lát nữa đi Hampton.”
Chân Ái sững sờ, gặp trưởng bối?
Lên lầu, Ngôn Tố thấy Chân Ái lại không đến phòng tắm của anh, tiến lên siết tay cô lại: “Không cùng anh?”
Chân Ái muốn giãy ra: “Tuy chúng ta đã phát sinh quan hệ tình dục, nhưng em vẫn có quyền tự chủ và độc lập tắm! Em không bỏ và kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền này.”
Anh bị dáng vẻ nghiêm túc lại khẩn trương của cô chọc cho bật cười, đầu óc cũng không cần chuyển liền dễ dàng phản bác: “Vây anh cũng có quyền tắm chung với vợ chưa cưới mới tinh và hợp pháp! Anh không bỏ và kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền này.”
Cô tự do…
Ý thức Chân Ái mờ mịt trở về.
Cơ thể cô được sức nóng còn lại sau một đêm bao quanh, đốt nóng và ngọt ngào. Trong thần trí mơ hồ, cô lấy cánh tay anh làm gối, quần áo trắng làm chiếu, cơ thể làm mền, ngủ an ổn trong lòng anh.
Bên cạnh, Ngôn Tố ngủ bình yên, hô hấp rõ ràng. Anh nghiêng người, nửa người đè trên người cô, cùng khăn lông lớn bao lấy cô thật chặt.
Chân Ái quyến luyến nhiệt độ thân mật này, tham lam hưởng thụ một lúc lâu mới miễn cưỡng mở mắt.
Họ vẫn bay lơ lửng trong vũ trụ, đắm chìm dưới ánh sao. Trước mặt và dưới người là vũ trụ ngân hà xa xôi và lấp lánh, mãi mãi đến quên thời gian.
Chân Ái quả thực đã quên thời gian, cô không biết đã qua bao lâu.
Chỉ còn nhớ, hình như bắt nguồn từ một buổi tối mơ mộng nào đó.
Họ đi ra ngoài Trái Đất. Cơ thể cô chưa từng tinh tế nhạy cảm như vậy.
Cô chỉ biết, đây đúng là thời khắc kỉ niệm đáng giá nhất rực rỡ nhất cả đời cô. Anh cho cô sự cầu hôn tuyệt vời nhất, lần đầu tiên tuyệt vời nhất, tình yêu tuyệt vời nhất.
Cô tin, anh còn có thể cho cô bên nhau cả đời tuyệt vời nhất.
Chân Ái ngước mắt. Ngôn Tố vẫn yên ổn ngủ, lộ ra sự yếu đuối đàn ông không bộc lộ ra bên ngoài.
Cơ thể va chạm và kết hợp nhiều lần, thể lực anh tiêu hao là có thể tưởng tượng được.
Cô giống như cô gái nhỏ được mang về trần tục, ngây ngốc nhìn anh. Một lúc sau, bàn tay nhỏ bé thò qua xoa nhẹ gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh. Mái tóc ngắn gọn gàng và hơi nhọn, lông mày rậm, hốc mắt sâu, lông mi đen nhánh, sóng mũi cao, đôi môi mỏng hơi khô, là dấu vết sau khi vận động dữ dội.
Vẻ mặt bình thản và thả lỏng, giống như một thiên thần yên lặng.
Anh vẫn ngủ sâu, cánh tay lại khoác trên hông cô, ôm lấy theo thói quen.
Lòng cô yên tĩnh.
Lúc này nơi đây, lòng bàn tay cô, người đàn ông của cô dịu dàng như một nắm ngọc, tinh khiết thông suốt, không nhiễm một hạt bụi. Bỗng nhiên, trong lòng cô kiêu ngạo mà bắt đầu đắc ý, Ngôn Tố sẽ chỉ lộ ra mặt yếu đuối và hết sức chân thành thế này trước mặt cô.
Cô và anh, cùng đắp một tấm khăn lông, trôi lơ lửng trong vũ trụ xa xăm và yên tĩnh, không có bất kì ai, chỉ có thiên thể chuyển động theo quỹ đạo của riêng mình, và thời gian dường như dừng lại.
Cô nhìn biển sao không có bờ bến, trái tim khẽ run lên. Nếu thực sự ở vũ trụ thì tốt rồi, nếu chỉ có hai người họ, bị lưu đày lang thang trong vũ trụ không có thời gian và không gian thì tốt rồi.
Chỉ cần có anh, cho dù phiêu bạc suốt đời, cô cũng sẽ không cảm thấy buồn.
Rõ là làm theo cảm tính, cô tự cười nhạo mình.
Xoay người, cô suy nghĩ một chút, lại chậm rãi vuốt ve trên người anh, dần dần đi xuống, suy nghĩ một chút, lại bóp một cái, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve. Vừa ngẩng đầu, không biết Ngôn Tố đã thức từ khi nào, đôi mắt màu trà nhạt tỏa ánh sao sáng chói, ánh mắt phức tạp khó phân biệt… Khá đặc sắc.
Ngón tay Chân Ái cứng đờ, sững sờ nhìn anh chằm chằm giống như học sinh phạm lỗi bị bắt, nhỏ giọng hỏi :”Anh thức rồi à?”
Ngôn Tố: “À, không có, anh có thói quen ngủ mở mắt.”
Lại bắt đầu châm biếm rồi…
Chân Ái giống như bị sờ lông ngược, lúng túng lại ngượng ngùng, vật đang cầm trong tay kia, buông cũng không phải, không buông cũng không phải.
Cô nuốt cổ họng một cái, cố gắng đổi chủ đề, phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Cơ thể đàn ông thật thần kì. Anh xem, trước đó rõ ràng, khụ,” Ôi, không được, trượt về hướng càng kì dị hơn rồi. Cô nhắm mắt 囧囧 nói,
“Trước đó rõ ràng tiêu hao rất nhiều thể lực và, ạch, tinh thần và thể lực. Kết quả ngủ một giấc, nó lại biến thành trạng thái đứng lên một cách tự nhiên. Khụ, có phải rất thần kì không?”
Ngôn Tố không tập trung “Ừ” một tiếng, giọng nói lộ ra sự lười biếng của người trần tục. Hình như qua một hồi này, anh mới từ cái người lạnh nhạt cấm dục lại đứng đắn chính trực kia, trở thành một người đàn ông có phụ nữ sẽ mềm mại nhàn hạ.
Trong lúc lẩm bẩm nói chuyện, cánh tay khoác bên hông cô mò xuống dưới, xẹt qua bụng cô, đi một mạch xuống, “Anh thực sự thích vừa tỉnh lại liền nghe em nói về đề tài có liên quan đến sinh vật cho anh.”
Chân Ái: “…”
Chẳng lẽ chúng ta không phải là đối tác nhỏ đã vượt qua sự thân mật tinh thần và cơ thể à, loại thời điểm này còn châm biếm!
Cô tức giận, phồng má trừng anh, xoay người muốn đứng lên. Mới khom lưng, dưới người một trận đau co rút, cô kêu đau “A” một tiếng, ngã vào lòng anh, đặt mông ngồi trên một hành tinh nhỏ, còn đang phát sáng.
Quá 囧.
Anh ôm cô: “Sao vậy?”
Cô ngại nói, nói dối: “Trặc chân một cái, không sao. Chúng ta ra ngoài đi.” Vừa nói, nhanh chóng mặc quần áo.
“Ừ.” Anh đi nhặt áo thun, lại phát hiện bất thường, khăn lông trắng trải dưới đất có tơ máu mơ hồ.
Anh nheo mắt lại, vén khăn lông lên, áo thun trắng lót ở dưới cùng, bên trên có vết máu lớn giống như hoa mai đỏ nở rộ.
Ngôn Tố kinh ngạc, Chân Ái cô là... Anh tưởng cô đã sớm…
Anh rũ mắt, sương mù ập xuống trong lòng, là sự ảo não không có cách nào miêu tả.
Sớm biết như vậy, ngay từ đầu anh đã không chọn ôm cô ngồi; sớm biết như vậy, anh nhất định sẽ kiềm chế, sẽ không để mặc cho bản thân không biết thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi từ chỗ đó của cô.
Bây giờ ngẫm lại, mọi thứ anh làm với cô đã hoàn toàn vượt khỏi năng lực chịu đựng của cơ thể cô, có lẽ đã khiến cô bị thương.
Lần đầu tiên giữa họ, mức độ hoàn mỹ đã giảm đi.
Ngôn Tố muốn kiểm tra cơ thể cô, nhưng Chân Ái sớm tích cực chủ động mặc quần áo tử tế, nói đói bụng rồi.
Mới tới cửa, cô kêu to muốn đi lại sinh ra hứng thú với bầu trời sao bốn phía, nhìn sang ánh mặt trời và hành lang bên ngoài, lại nhìn sang vũ trũ sâu xa bên trong. Cô đứng ở ranh giới không gian mức độ khác nhau, thán phục: “Làm sao anh thu được hình ảnh vũ trụ vào trong căn phòng này vậy?” Vừa nói vừa sờ máy móc khắp nơi.
Anh ngăn tay cô lại: “Em có hứng thú, lần sau dẫn em đến nữa.” Trong lòng lại buồn rầu, dáng vẻ vội vã muốn đi như vậy, đoán chừng thực sự bị thương rồi.
Đi ra ngoài mới biết là sáng ngày thứ hai.
Chân Ái ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Marie chuẩn bị, hơi xấu hổ. Cô vừa bỏ xà lách vào miệng, vừa suy nghĩ lung tung: Trong căn phòng kia, Ngôn Tố thỉnh thoảng thở dốc nặng nề, bên ngoài không nghe được, nhưng âm thanh và tiếng thét cô không khống chế được phát ra, chẳng lẽ bị Marie nghe được rồi sao.
Cô quýnh lên, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt Ngôn Tố bình yên, lưng thẳng tắp giống như trước, tư thế tao nhã, giống như biểu diễn lễ nghi bàn ăn kiểu mẫu. Nhưng mà, anh Ngôn, trên cổ anh có vết hôn và dấu răng phụ nữ được sao?
Dáng vẻ quý ông dùng cơm bây giờ này của anh, giống như một cha xứ ôm yêu nữ đọc Kinh Thánh.
Chân Ái xấu hổ chết đi được, hận không thể chui đầu vào khay. Nhưng cúi đầu vừa thấy chiếc nhẫn sapphire trên ngón áp út, trái tim đập thình thịch loạn xạ liền dịu lại.
Cô đã là vợ chưa cưới của anh! Không bao lâu nữa, cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của tòa lâu đài này.
Vợ chưa cưới, nữ chủ nhân, những từ như vậy cho cô lòng trung thành lớn lao, tựa như cô vẫn luôn trôi nổi trên biển cả mênh mông, giờ phút này mới tìm được hòn đảo nhỏ có thể mãi mãi dừng lại.
Mọi thứ trong tương lai đều sắp thay đổi. Cô cuối cùng có thể ổn định!
Tương lai, tương lai tốt đẹp dường nào. Cô sẽ trở thành một người phụ nữ bình thường, có người chồng dịu dàng hết sức chân thành, cô sẽ sinh con dưỡng cái cho anh, cùng anh dạy dỗ con cái.
Lễ Tạ Ơn, lễ Giáng Sinh, cô sẽ cùng anh bận rộn trong bếp, đứa trẻ đuổi theo bên chân họ, đống lửa trong lò sưởi ấm áp; không còn là một mình cô đeo khẩu trang đối mặt với bàn thí nghiệm lạnh như băng, bận rộn đến quên sandwich hamburger trong lò vi sóng nữa.
Cô sẽ thức dậy trong nụ hôn dịu dàng của anh, sẽ chìm vào giấc ngủ trong cái ôm nóng rực của anh.
Tương lai của cô, có nhiệt độ rồi.
Cô ấm áp mong mỏi. Ly sữa bò dời qua, kề trên mu bàn tay hơi lạnh của cô, hơi nóng nhưng ấm lòng. Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thản nhiên của anh, dặn dò như bình thường: “Sắp lạnh rồi.”
Cô ngơ ngác hai giây. Anh theo thói quen vừa ăn vừa suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh và tĩnh mịch, giống như anh lúc bình thường, không hề giống dáng vẻ lúc chăm sóc cô, quả thực như hai người khác nhau.
So sánh như vậy lại khiến cô hưng phấn, cô thản nhiên như thường bưng lấy, ngoan ngoãn uống…
Lại nghe Ngôn Tố mở di động, lẩm bẩm: “Ừm, đã hẹn với ông Luis làm ghi chép.”
“Lúc nào?”
“Hôm qua.”
“…” Chân Ái cúi đầu. Anh chưa bao giờ sai hẹn, một lần trong đời này đây, là vì cô, còn là ôn nhu hương* của cô.
* Cụm gốc 温柔乡: Người xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào. Ôn nhu (温柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (乡) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đắm mê lòng người.
Đối với người như Ngôn Tố mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Chân Ái tò mò: “Em tưởng anh sẽ không phối hợp điều tra.”
“Anh sẽ không trốn tránh nghĩa vụ làm một công dân đúng quy cách. Trước đó là có chuyện quan trọng.” Đương nhiên là chỉ việc cầu hôn.
Anh nói thản nhiên như không, nghĩ đến cái gì đó, khóe môi cong một chút, “Đoán chừng ông Luis rất tức giận.”
“Vậy bây giờ anh muốn hẹn ông ấy?”
Ngôn Tố lắc đầu: “Hôm nay có cuộc hẹn khác. Cái này cũng rất quan trọng.” Anh buông bộ đồ ăn xuống, “Đi tắm trước đi, lát nữa đi Hampton.”
Chân Ái sững sờ, gặp trưởng bối?
Lên lầu, Ngôn Tố thấy Chân Ái lại không đến phòng tắm của anh, tiến lên siết tay cô lại: “Không cùng anh?”
Chân Ái muốn giãy ra: “Tuy chúng ta đã phát sinh quan hệ tình dục, nhưng em vẫn có quyền tự chủ và độc lập tắm! Em không bỏ và kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền này.”
Anh bị dáng vẻ nghiêm túc lại khẩn trương của cô chọc cho bật cười, đầu óc cũng không cần chuyển liền dễ dàng phản bác: “Vây anh cũng có quyền tắm chung với vợ chưa cưới mới tinh và hợp pháp! Anh không bỏ và kiên quyết yêu cầu sử dụng quyền này.”
Bình luận facebook