Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
CHƯƠNG 165: ANH YÊU EM
CHƯƠNG 165: ANH YÊU EM
Thẩm Dĩnh bị lời nói của anh ta làm cho phát run, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra hung dữ: “Ai là Dĩnh Dĩnh của anh?”
“Được, em không phải của anh, chỉ có anh là của em.”, Lục Hi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, vui sướng nói: “Cũng đều giống nhau cả thôi.”
Cô chưa từng thấy anh ta cười vui vẻ như vậy bao giờ, xen lẫn niềm xúc động còn có một chút xót xa, trong mắt người khác cô là một người rồi tệ, bị người ta khinh bỉ, thậm chí đến gia đình cô cũng cho rằng cô không phải một cô gái tốt, chỉ có trong mắt người này, cô mới trở nên đẹp đẽ như vậy, khi được cô tha thứ, anh ta cười như một đứa trẻ.
Nghĩ như vậy, nỗi oán hận trong lòng đã vơi đi phần nào, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Dạ dày có khó chịu không?”, nghĩ đến chuyện anh ta dày vò cơ thể như vậy, không kiềm chế nổi quát mắng: “Anh đã ba mươi hai tuổi rồi, cứ tiếp tục như thế này sẽ không có ai cần anh nữa đâu.”
Lục Hi chăm chú tĩnh lặng nhìn cô như thể muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trong tim, chẳng có ai muốn bị người khác giáo huấn nhưng khi nghe những lời trách mắng quan tâm của cô, anh ta lại không thấy gì là xấu hổ.
Anh ta nhẹ nhàng lắc lư tay cô nói: “Không giận tôi nữa sao?”
Nhìn thấy anh ta bệnh phải nhập viện thế này, cô còn có tâm trí đâu mà tức giận chứ.
Vừa mới đây bức tường xa rời ngăn cách được dựng lên đã bị mấy câu nói làm cho sụp đổ, thay vì nói giận anh ta, chi bằng tự trách bản thân quá kém cỏi.
“Sao không tức giận được chứ? Đồ khốn!”, trong chớp mắt, mắt cô đỏ bừng lên: “Giấu tôi một thời gian lâu như vậy, nếu không phải là tôi tự đi theo đến đó, anh định giấu tôi đến bao giờ, hay là mãi mãi cũng không nói cho tôi biết?”
“Lúc nào cũng lấy danh nghĩa vì tốt cho tôi để làm những chuyện mà tôi không muốn, anh có biết như vậy làm tôi đau khổ và dằn vặt biết bao nhiêu không?”
“Đợi đến ngày nào đó tôi nói vì tốt cho anh mà lừa dối anh, anh sẽ biết cảm giác là như thế nào...”
Thẩm Dĩnh không ngừng oán trách hành động “xấu xa" của anh ta, đôi mắt to tròn lã chã nước mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Là tôi không tốt, tôi đáng chết.”, Lục Hi vuốt ve bàn tay cô: “Dĩnh Dĩnh, nhưng tên xấu xa này thích em, em có thể cho hắn một cơ hội sửa đổi không?”
“Anh, anh nói cái gì...”, Thẩm Dĩnh không dám tin, trợn trừng mắt.
Ánh mắt anh ta chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt như muốn chiếm đoạt lấy cô, sợ cô không nghe rõ nên từng chữ từng chữ nói: “Tên xấu xa đó, hắn yêu em.”
Cô cảm thấy có chút ngột ngạt, đôi mắt chớp đi chớp lại không thôi: “Tên xấu xa nào?”
“Anh.”, trong sâu thẳm ánh mắt anh ta chứa đựng một sức mạnh rung động lòng người, còn lòng cô chất chứa rất nhiều câu hỏi nhưng không dám nói ra, Lục Hi đã cho cô một câu trả lời trước.
Tim cô không ngừng đập mạnh, như tiếng trống đập thình thịch, lại như tiếng dây cót đồng hồ đang đếm ngược thời gian.
Thời gian lúc này như ngừng lại, cả thế giới dường như chỉ còn mỗi hai người họ.
Lục Hi vô cùng quyết đoán và rành mạch nói: “Anh yêu em.”
Cô giơ tay lên che miệng, vấn đề này không phải cô chưa từng hỏi qua, chỉ là người đàn ông cố chấp này chưa bao giờ trực tiếp cho cô một đáp án, nên cũng không hỏi thêm, chỉ sợ thêm một lần thất vọng.
Cho đến nay, anh ta lại nói một cách quả quyết như vậy, anh yêu cô.
Thẩm Dĩnh trước giờ luôn bắt bản thân nghĩ đến vấn đề này, cô nghĩ hai người chỉ cần đối tốt với đối phương, toàn tâm toàn ý ở bên nhau vậy là đủ rồi. Nhưng đến lúc anh ta nói ra ba chữ đó cô mới phát hiện, thì ra bản thân cũng rất chờ đợi nó.
Tình cảm này đã được cô chôn giấu bấy lâu, mỗi khi thể hiện đều rất kín đáo e dè, trước mặt anh ta, cô cảm thấy không tự tin, đến nay, anh ta đã cho cô câu trả lời trực tiếp.
“Tôi...tôi không nghe lầm chứ?”
“Không.”, Lục Hi nhìn bộ dạng khóc không thành tiếng của cô, vô cùng đau lòng, đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh làm gì có tư cách để tức giận với cô chứ?
Anh nhẹ nhàng dùng lực kéo cô lại gần, vuốt ve gò má, vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng sợ làm cô đau: “Đừng khóc nữa, về sau chuyện gì cũng sẽ nói với em.”
Thẩm Dĩnh cảm thấy hòn đá nặng trong lòng giờ mới được gỡ bỏ, vừa khóc vừa cười gật đầu.
“Có chuyện này muốn hỏi em.”, không khí trở nên gần gũi hơn, anh ta mở miệng nói.
Giọng Thẩm Dĩnh vẫn sụt sịt, nhưng nghe rất đáng yêu: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Dĩnh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt của Lục Hi có chút gì đó trầm tư lại: “Sao em tìm được đến biệt thự Thành Bắc vậy?”
Anh hiểu Thẩm Dĩnh, cô tuyệt đối không phải là một người phụ nữ tâm cơ, vì vậy nếu chỉ dựa vào sức của một mình cô, tuyệt đối không thể tìm được đến biệt thự Thành Bắc, chắc chắn có ai đó đã nói với cô điều gì, mới khiến cô mất bình tĩnh mà chạy đến.
Sự thật chứng minh, Lục Hi đã đúng, nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra trước đây, Thẩm Dĩnh cũng có sự bất an khi làm sai chuyện gì đó, nhỏ nhẹ nói: “Là Thiệu Mộc Giai nói cho em.”
“Thiệu Mộc Giai?”, cái tên này Lục Hi không hề ngạc nhiên vì gần đây cô ta xuất hiện ở khắp mọi nơi.
“Cô ấy tìm đến chỗ em ăn cơm, nói mấy hôm nay đang đi theo dõi em, đúng lúc tối hôm đó anh không đến đón em, em nghe cô ấy nói liền lập tức chạy đi...”, Thẩm Dĩnh nói đến đoạn này thì dừng lại, nhìn sắc mặt của Lục Hi rồi mới dám nói tiếp: “Không phải em không tin anh, chỉ là...”
“Anh không nói gì cho em biết, em không tin cũng là điều dễ hiểu.”, anh ngắt lời của cô.
Thẩm Dĩnh bị anh chặn lời, không nói thêm gì nữa.
Lục Hi nghĩ kỹ lại, mỗi lần anh đến biệt thự Thành Bắc, đều là tự mình lái xe hoặc có Lý Vỹ đi cùng, vì vậy khả năng theo dõi là rất nhỏ, một người bị cảnh sát theo dõi như Thiệu Mộc Giai lại có thể theo dõi mà không bị phát hiện sao?
Thẩm Dĩnh nhìn anh ta chau mày, trong lòng lo lắng bất an: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”, anh không muốn để cô tham gia vào chuyện này, để anh tự mình giải quyết là được rồi, không nên để cô ấy bị bủa vây trong mấy chuyện phức tạp kia.
Thẩm Dĩnh bán tin bán nghi: “Thật không?”
“Ừm.”, Lục Hi nhìn cô cười: “Không cần lo, những chuyện này để anh xử lý là được rồi, em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi.”
Nghe anh hết lần này đến lần khác lặp lại mấy câu đó, cô chỉ đành nói: “Được rồi, anh yên tâm, em không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh anh thôi.”
Ánh mắt của anh ấm áp như một làn suối nước nóng, bàn tay lành lạnh vuốt lên mái tóc đen óng ả của cô, động tác nhẹ nhàng, đến lúc này anh mới cảm thấy yên bình trở lại.
CHƯƠNG 165: ANH YÊU EM
Thẩm Dĩnh bị lời nói của anh ta làm cho phát run, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra hung dữ: “Ai là Dĩnh Dĩnh của anh?”
“Được, em không phải của anh, chỉ có anh là của em.”, Lục Hi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, vui sướng nói: “Cũng đều giống nhau cả thôi.”
Cô chưa từng thấy anh ta cười vui vẻ như vậy bao giờ, xen lẫn niềm xúc động còn có một chút xót xa, trong mắt người khác cô là một người rồi tệ, bị người ta khinh bỉ, thậm chí đến gia đình cô cũng cho rằng cô không phải một cô gái tốt, chỉ có trong mắt người này, cô mới trở nên đẹp đẽ như vậy, khi được cô tha thứ, anh ta cười như một đứa trẻ.
Nghĩ như vậy, nỗi oán hận trong lòng đã vơi đi phần nào, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Dạ dày có khó chịu không?”, nghĩ đến chuyện anh ta dày vò cơ thể như vậy, không kiềm chế nổi quát mắng: “Anh đã ba mươi hai tuổi rồi, cứ tiếp tục như thế này sẽ không có ai cần anh nữa đâu.”
Lục Hi chăm chú tĩnh lặng nhìn cô như thể muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trong tim, chẳng có ai muốn bị người khác giáo huấn nhưng khi nghe những lời trách mắng quan tâm của cô, anh ta lại không thấy gì là xấu hổ.
Anh ta nhẹ nhàng lắc lư tay cô nói: “Không giận tôi nữa sao?”
Nhìn thấy anh ta bệnh phải nhập viện thế này, cô còn có tâm trí đâu mà tức giận chứ.
Vừa mới đây bức tường xa rời ngăn cách được dựng lên đã bị mấy câu nói làm cho sụp đổ, thay vì nói giận anh ta, chi bằng tự trách bản thân quá kém cỏi.
“Sao không tức giận được chứ? Đồ khốn!”, trong chớp mắt, mắt cô đỏ bừng lên: “Giấu tôi một thời gian lâu như vậy, nếu không phải là tôi tự đi theo đến đó, anh định giấu tôi đến bao giờ, hay là mãi mãi cũng không nói cho tôi biết?”
“Lúc nào cũng lấy danh nghĩa vì tốt cho tôi để làm những chuyện mà tôi không muốn, anh có biết như vậy làm tôi đau khổ và dằn vặt biết bao nhiêu không?”
“Đợi đến ngày nào đó tôi nói vì tốt cho anh mà lừa dối anh, anh sẽ biết cảm giác là như thế nào...”
Thẩm Dĩnh không ngừng oán trách hành động “xấu xa" của anh ta, đôi mắt to tròn lã chã nước mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Là tôi không tốt, tôi đáng chết.”, Lục Hi vuốt ve bàn tay cô: “Dĩnh Dĩnh, nhưng tên xấu xa này thích em, em có thể cho hắn một cơ hội sửa đổi không?”
“Anh, anh nói cái gì...”, Thẩm Dĩnh không dám tin, trợn trừng mắt.
Ánh mắt anh ta chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt như muốn chiếm đoạt lấy cô, sợ cô không nghe rõ nên từng chữ từng chữ nói: “Tên xấu xa đó, hắn yêu em.”
Cô cảm thấy có chút ngột ngạt, đôi mắt chớp đi chớp lại không thôi: “Tên xấu xa nào?”
“Anh.”, trong sâu thẳm ánh mắt anh ta chứa đựng một sức mạnh rung động lòng người, còn lòng cô chất chứa rất nhiều câu hỏi nhưng không dám nói ra, Lục Hi đã cho cô một câu trả lời trước.
Tim cô không ngừng đập mạnh, như tiếng trống đập thình thịch, lại như tiếng dây cót đồng hồ đang đếm ngược thời gian.
Thời gian lúc này như ngừng lại, cả thế giới dường như chỉ còn mỗi hai người họ.
Lục Hi vô cùng quyết đoán và rành mạch nói: “Anh yêu em.”
Cô giơ tay lên che miệng, vấn đề này không phải cô chưa từng hỏi qua, chỉ là người đàn ông cố chấp này chưa bao giờ trực tiếp cho cô một đáp án, nên cũng không hỏi thêm, chỉ sợ thêm một lần thất vọng.
Cho đến nay, anh ta lại nói một cách quả quyết như vậy, anh yêu cô.
Thẩm Dĩnh trước giờ luôn bắt bản thân nghĩ đến vấn đề này, cô nghĩ hai người chỉ cần đối tốt với đối phương, toàn tâm toàn ý ở bên nhau vậy là đủ rồi. Nhưng đến lúc anh ta nói ra ba chữ đó cô mới phát hiện, thì ra bản thân cũng rất chờ đợi nó.
Tình cảm này đã được cô chôn giấu bấy lâu, mỗi khi thể hiện đều rất kín đáo e dè, trước mặt anh ta, cô cảm thấy không tự tin, đến nay, anh ta đã cho cô câu trả lời trực tiếp.
“Tôi...tôi không nghe lầm chứ?”
“Không.”, Lục Hi nhìn bộ dạng khóc không thành tiếng của cô, vô cùng đau lòng, đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh làm gì có tư cách để tức giận với cô chứ?
Anh nhẹ nhàng dùng lực kéo cô lại gần, vuốt ve gò má, vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng sợ làm cô đau: “Đừng khóc nữa, về sau chuyện gì cũng sẽ nói với em.”
Thẩm Dĩnh cảm thấy hòn đá nặng trong lòng giờ mới được gỡ bỏ, vừa khóc vừa cười gật đầu.
“Có chuyện này muốn hỏi em.”, không khí trở nên gần gũi hơn, anh ta mở miệng nói.
Giọng Thẩm Dĩnh vẫn sụt sịt, nhưng nghe rất đáng yêu: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Dĩnh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt của Lục Hi có chút gì đó trầm tư lại: “Sao em tìm được đến biệt thự Thành Bắc vậy?”
Anh hiểu Thẩm Dĩnh, cô tuyệt đối không phải là một người phụ nữ tâm cơ, vì vậy nếu chỉ dựa vào sức của một mình cô, tuyệt đối không thể tìm được đến biệt thự Thành Bắc, chắc chắn có ai đó đã nói với cô điều gì, mới khiến cô mất bình tĩnh mà chạy đến.
Sự thật chứng minh, Lục Hi đã đúng, nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra trước đây, Thẩm Dĩnh cũng có sự bất an khi làm sai chuyện gì đó, nhỏ nhẹ nói: “Là Thiệu Mộc Giai nói cho em.”
“Thiệu Mộc Giai?”, cái tên này Lục Hi không hề ngạc nhiên vì gần đây cô ta xuất hiện ở khắp mọi nơi.
“Cô ấy tìm đến chỗ em ăn cơm, nói mấy hôm nay đang đi theo dõi em, đúng lúc tối hôm đó anh không đến đón em, em nghe cô ấy nói liền lập tức chạy đi...”, Thẩm Dĩnh nói đến đoạn này thì dừng lại, nhìn sắc mặt của Lục Hi rồi mới dám nói tiếp: “Không phải em không tin anh, chỉ là...”
“Anh không nói gì cho em biết, em không tin cũng là điều dễ hiểu.”, anh ngắt lời của cô.
Thẩm Dĩnh bị anh chặn lời, không nói thêm gì nữa.
Lục Hi nghĩ kỹ lại, mỗi lần anh đến biệt thự Thành Bắc, đều là tự mình lái xe hoặc có Lý Vỹ đi cùng, vì vậy khả năng theo dõi là rất nhỏ, một người bị cảnh sát theo dõi như Thiệu Mộc Giai lại có thể theo dõi mà không bị phát hiện sao?
Thẩm Dĩnh nhìn anh ta chau mày, trong lòng lo lắng bất an: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”, anh không muốn để cô tham gia vào chuyện này, để anh tự mình giải quyết là được rồi, không nên để cô ấy bị bủa vây trong mấy chuyện phức tạp kia.
Thẩm Dĩnh bán tin bán nghi: “Thật không?”
“Ừm.”, Lục Hi nhìn cô cười: “Không cần lo, những chuyện này để anh xử lý là được rồi, em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi.”
Nghe anh hết lần này đến lần khác lặp lại mấy câu đó, cô chỉ đành nói: “Được rồi, anh yên tâm, em không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh anh thôi.”
Ánh mắt của anh ấm áp như một làn suối nước nóng, bàn tay lành lạnh vuốt lên mái tóc đen óng ả của cô, động tác nhẹ nhàng, đến lúc này anh mới cảm thấy yên bình trở lại.
Bình luận facebook