• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-166

CHƯƠNG 166: MUỐN EM ĐÚT CHO ANH ĂN.




CHƯƠNG 166: MUỐN EM ĐÚT CHO ANH ĂN.

Lần này Lục Hi nhập viện, ngoài nghiện rượu, điều quan trọng nhất là anh đã chấn thương dạ dày, bệnh dạ dày này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cần phải có thời gian để chăm sóc dần dần, La Quyết Trình bực anh không ít, mỗi ngày đến kiểm tra anh ta đều sẽ trách anh.

“Cậu thực sự nghĩ cậu là một đứa trẻ ranh to xác, bệnh một ngày liền sẽ khỏi hẳn sao? Bây giờ thế nào đây, ba ngày nhập viện chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, thích rồi chứ gì?”

Lục Hi vốn không muốn quan tâm anh ta, vì biết anh ta chỉ quan tâm đến mình nên mới nói thế, nhưng lâu dần thì những lời anh ta nói ra ngày càng quá đáng, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa.

“Không sao là đủ rồi.”

“Không sao? Có sao đấy!” La Quyết Trình đặt thuốc trong tay vào chai treo truyền nước: “Anh có cần tôi hẹn trước cho anh một phòng bệnh sau lần xuất viện này của anh không?”

Điền Tang Tang đứng một bên lúng túng ho lấy, cô chưa từng thấy La Quyết Trình xấu tính như vậy với bất cứ ai.

“Nhân tiện, anh đã nói gì với Thẩm Dĩnh thế?”

Động tác trên tay La Quyết Trình thoáng dừng lại, nhưng cũng sớm trở lại bình thường: “Cái gì?”

Lục Hi nhướng mày, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt giả vờ kia: “Cô ấy vẫn không sẵn sàng chấp nhận tôi, chắc chắn là phải có lý do gì đó, anh đã nói gì với cô ấy đúng không?”

La Quyết Trình nghe thấy giọng điệu quyết đoán của anh, vừa cười mắng vừa ném ống tiêm trong tay vào thùng rác: “Đúng là không thể che giấu anh nhỉ, anh đặt máy theo dõi trong văn phòng của tôi à?”

“Cũng gần vậy.” Lục Hi cũng cười, sự hiểu biết giữa hai người là quá nhiều, di chuyển cái tiểu não thôi cũng biết người kia đang nghĩ gì.

“Tôi đã nói chuyện với Thẩm Dĩnh đấy, lúc đó cô ấy quá xúc động, tôi sợ cô ấy sẽ không nghĩ ra được nên nói thêm vài lời, tôi nghĩ cô ấy sẽ nói với anh chứ, không ngờ cô ấy lại có cái miệng nghiêm ngặt như vậy.” La Quyết Trình nói, rồi lắc đầu, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi giữa giường bệnh: “Đừng trách tôi nói nhiều.”

Lục Hi nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng bên giường, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào chiếu lên người anh ta, khiến con người anh ta trông thật ấm áp: “Cảm ơn.”

Giữa anh em với nhau, hiếm lắm mới có một lời cảm ơn nghiêm túc như vậy, La Quyết Trình giật mình, giơ tay lên che tay: “Đi đây, gớm chết người…”

Anh ta vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, không thèm ngoảnh lại, Điền Tang Tang đưa tay lên che miệng rồi khẽ ho lần nữa, gật đầu về phía Lục Hi rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa, Thẩm Dĩnh đang đi về phía phòng với món súp dinh dưỡng, trực tiếp nhìn thấy La Quyết Trình, cô vừa định hỏi tình trạng thể chất của Lục Hi, nhưng người này đã vội vã rời đi sau khi chào cô.

Đằng sau, Điền Tang Tang cũng nhún vai bất lực, rồi vội vã bỏ đi.

Thẩm Dĩnh hoang mang, vừa suy nghĩ vừa đi vào phòng: “Có chuyện gì với bác sĩ vậy?”

Lục Hi không nhấc mí mắt lên, chỉ cười khẩy: “Chắc là thụ sủng nhược kinh.”

“Thụ sủng nhược kinh?”

“Ừm.” Lục Hi làm gián đoạn suy nghĩ của cô, chuyển hướng chủ đề: “Cầm gì trong tay đấy?”

“À, vâng, đây là súp đu đủ cá, rất tốt cho dạ dày, em đã mua nó trên cửa hàng ở đường Vọng Giang đấy.” Thẩm Dĩnh mở hộp cơm, đúng lúc cũng đang là giờ ăn trưa, cô đổ đầy một bát rồi đưa cho anh: “Anh thử đi.”

Lục Hi nhíu mày, liếc nhìn cái bát nhỏ trong tay cô, nghiêng đầu ra hiệu cho cô nhìn vào mu bàn tay mình: “Anh vừa tiêm thuốc, không thể cầm đâu.”

Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng để qua một bên: “Đợi xong thì uống vậy…”

“Lúc xong thì đã nguội lạnh rồi.” Lục Hi ngước nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh, giọng điệu pha lẫn chút trẻ con của anh vang lên, thậm chí ngay cả anh cũng không phát hiện: “Em muốn anh bị đau bụng vì ăn đồ lạnh sao?”

Nói xong, anh nâng cằm: “Đút anh ăn đi.”

“...” Thẩm Dĩnh xem thường nhìn anh, biết anh đang cố tình sai mình, nhưng cô cũng không thể chịu đựng được việc để anh uống lạnh, thế là bất lực cầm bát ngồi sang một bên: “Anh đang làm nũng với em sao?”

Anh lớn ngạc nhiên một lúc, một nét mặt không tự nhiên hiện ra, nhanh chóng quay mặt đi: “Quên đi, không uống nữa.”

“Thôi mà thôi mà.” Thẩm Dĩnh mỉm cười múc một muỗng, cẩn thận thổi nóng rồi đưa nó đến bên miệng anh, cố tình dỗ dành với giai điệu như một một đứa trẻ: “Đến đây, há miệng ra, a~~~”

Khuôn mặt Lục Hi đột nhiên biến đen lại, biết cô đang cố tình trêu chọc anh, lưỡi kiếm như bay ra khỏi mắt anh: “Này, lại còn trêu anh?”

Thẩm Dĩnh gật đầu hào phóng: “Thích trêu thì trêu thôi, anh có bản lĩnh thì đánh em đi~”

“...” Không cần phải nói cũng biết, tay anh đang nằm cạnh cây kim, anh thực sự không thể làm gì được cô.

Người đàn ông có cảm giác sủng vật mà mình đã nuôi hiện đang cưỡi lên đầu mình một cách lố bịch, ánh mắt anh như thể hận không thể giải quyết cô được ngay tại chỗ: “Chờ anh khỏe hơn thì em chỉ có chết.”

“Điều đó có thể nói sau đi.” Thẩm Dĩnh không sợ anh dù chỉ một chút, thô lỗ nhét cái muỗng vào miệng anh.

Lục Hi chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bị nước canh làm cho nghẹn lại, ho dữ dội.

Thẩm Dĩnh không ngờ anh sẽ bị sặc, đột nhiên hoảng loạn, vội vàng đặt bát và muỗng xuống, nhanh chóng rút một mảnh giấy lau miệng cho anh: “Sorry sorry, em không có cố ý, anh không sao chứ?”

Đôi mắt của người đàn ông trở nên thật nóng bỏng, khuôn mặt anh tuấn vẫn còn ửng hồng lên sau khi ho: “Em muốn giết chồng mình à?!”

Gương mặt cười của Thẩm Dĩnh hơi đỏ lên: “Ai mà biết anh nói nhiều như vậy chứ, với cả ai bảo anh là chồng em…”

“Không phải anh thì là ai?” Người đàn ông nằm gục đầu trong tâm trạng tồi tệ: “Mang nó đi đi, không uống nữa.”

Thấy anh thực sự không muốn uống nữa, Thẩm Dĩnh chỉ có thể dỗ: “Anh uống chút đi được không? Cửa hàng này nấu súp ngon lắm, em đã xếp hàng đợi gần một tiếng ở đường Vọng Giang đấy.”

Cho dù cô có nói tốt như thế nào, mí mắt của Lục Hi vẫn không nâng lên: “Không uống!”

Thẩm Dĩnh thật sự rất tức giận, thầm nghĩ nếu không phải anh bị ốm thì thử xem cô có thèm nuông chiều anh hay không!

Tuy nhiên giọng điệu của cô vẫn giữ lấy nét dịu nhẹ: “Nếu anh không uống, sau này em sẽ không đưa đến cho anh nữa, dù sao anh đối với nó không phải hàng hiếm lạ gì, cuối cùng cũng bị quăng vào thùng rác mà thôi…”

Không đến nữa à?

Đây là đang đe dọa anh thôi.

Đôi mắt người đàn ông hiện lên một ý cười, nhưng chúng nhanh chóng bị anh đè lại, miệng anh lại mở ra: “Không đến thì tốt thôi, sẽ chẳng ai ép anh ăn cả.”

“Anh!” Thẩm Dĩnh tức giận không thôi, cô chưa bao giờ thắng được anh về trình múa mép khua môi, cô nhìn chằm chằm vào anh suốt một lúc, nghẹn lời: “Anh có ăn hay không đây!”

Ánh mắt người đàn ông quét nhìn khuôn mặt ngượng ngùng nhỏ bé của cô, cũng biết nếu tiếp tục trêu chọc cô nữa thì sẽ không hay, anh trông như khó xử, nhưng thực ra trong lòng đang rất vui vẻ mà ngồi thẳng dậy: “Đút anh ăn.”

Thẩm Dĩnh nhìn anh, rồi nhìn vào cái bát và thìa bị bỏ sang một bên, không phải chỉ là đút ăn thôi sao? Trước đây cô cũng từng đút cho chó ăn mà, cô có thể chịu đựng được.

Lục Hi mở miệng đợi cô đút thức ăn, mặc dù Thẩm Dĩnh rất bực bội nhưng cũng sợ anh sẽ bị nghẹn lần nữa, chuyển động của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, anh uống một bát súp không cần cô thổi, nhưng nó cũng đã lạnh đi ít nhiều, nhưng may là anh đã uống xong.

Thẩm Dĩnh đi vào phòng tắm rửa bát sạch sẽ, vừa rửa xong, cô đột ngột nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng lau tay bước tới mở cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom