Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
CHƯƠNG 172: Ý LOẠN TÌNH MÊ
CHƯƠNG 172: Ý LOẠN TÌNH MÊ
Mọi người đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở cùng với Lục Hi lâu như vậy, ngoại trừ tốc độ làm việc được tăng lên nhanh chóng, năng lực phân tích chút “mờ mịt ám chỉ” cũng tăng lên không chỉ một cấp.
Ví dụ như câu anh mới vừa nói kia, rõ ràng rất bình thường, nhưng Thẩm Dĩnh lại nghe được ý nghĩa sâu xa của anh.
Nếu như là trước kia, cô chắc chắn có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Tròng mắt Thẩm Dĩnh xoay chuyển vòng vòng, cố gắng giả vờ như nghe không hiểu anh hỏi gì: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Cô không thường nói dóc, vẻ mặt cũng không thể lừa người khác, chút tâm tư nhỏ này của cô mà biểu hiện trước mặt Lục Hi, anh liếc mắt liền nhìn ra cô đã hiểu mà còn cố hỏi, lông mày rậm hơi nâng lên, hai tay khoanh trước ngực, dù vậy nhưng vẫn ung dung liếc nhìn cô: “Em nhất định phải để anh lặp lại lần nữa ư?”
Thẩm Dĩnh ngửa đầu, vô cùng “ngây thơ” nhìn anh: “Lục Hi, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Anh nói...” Anh cuối người xuống, xích lại gần lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô: “Anh có việc muốn “làm” với em.”
Thẩm Dĩnh cắn chặt hàm răng, trái tim như muốn vọt lên đến cổ họng: “Vừa ăn cơm còn chưa tiêu hóa xong, chuyện gì...”
Lời còn chưa dứt, anh liền đánh gãy lời nói của cô, một câu hai ý nghĩa khiến da mặt của cô còn mỏng hơn giấy: “Làm...làm tình.”
Thẩm Dĩnh thấy lúc này cũng không thể giả bộ được, một tay ném remote điều khiển tivi qua một bên, dép lê cũng không kịp mang, liền nhanh chân chạy lên lầu hai.
Dì Lý dọn dẹp vệ sinh ở phòng ăn xong, vừa bước ra đúng lúc nhìn thấy một màn này, có chút không hiểu hỏi: “Cô chủ đây là...”
“Không có việc gì.” Lục Hi đứng lên, tâm trạng có vẻ không tệ: “Nhát gan, cô ấy đi làm con rùa đen rút đầu.”
“Rùa đen rút đầu?” Dì Lý không hiểu nổi.
Lục Hi cũng không giải thích thêm, chỉ là nhẹ nhàng nở nụ cười, dặn dò bà nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cũng bước lên lầu, để Dì Lý tò mò đứng đó.
Hai bước bước thành một bước, đi chưa được mấy bước đã đến trước cửa phòng ngủ, người đàn ông đưa tay vặn tay cầm một cái “tách”, cửa đã bị cô khóa.
Anh cũng không vội, ung dung đưa tay lên gõ cửa hai lần: “Thẩm Dĩnh, mở cửa.”
“Không mở! Anh đến phòng dành cho khách ngủ đi.” Thẩm Dĩnh cũng không đi xa, cô đứng ở đằng sau cánh cửa, đôi mắt to cuống cuồng nhìn chằm chằm, sợ anh đột nhiên xông vào.
Thật ra cũng không phải ghét làm chuyện này với anh, ngược lại cô rất hưởng thụ, có điều hai người đã quá lâu không thân mật, cộng thêm việc anh vừa mới xuất hiện, cho dù không phải vết thương lớn gì, nhưng trong lòng của cô ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
“Anh lặp lại lần nữa, mở cửa.” Lục Hi lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm hơn lần trước, khiến người nghe được cũng cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Dĩnh cố gắng chống đỡ, cô lắc đầu, cũng mặc kệ anh có nhìn thấy hay không: “Không mở, anh vừa mới khỏe lại, không thể kịch liệt...”
“Cụp” một tiếng, cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng động, hình như là có thứ gì cắm vào ổ khóa.
Thẩm Dĩnh lập tức mím miệng, đôi mắt to lại trừng lớn, động tác chậm chạp nhìn đăm đăm vào nắm cửa bị vặn, trơ mắt nhìn nó bị người ta mở ra từ bên ngoài...
Anh...lấy chìa khóa lúc nào?
Thẩm Dĩnh ngừng thở, thấy anh đi tới, lập tức chi chi nha nha lên tiếng: “A a a a!”
Cô giống như là bé thỏ trắng bị thợ săn phát hiện, nhảy lên nhảy xuống chạy loạn hết cả phòng, đáng tiếc sức lực cách nhau quá xa, chưa nhảy nhót được bao lâu đã bị Lục Hi đè xuống giường không thể động đậy.
“Chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi, hả?” Đuổi theo cô một hồi, Lục Hi cũng hơi thở nhẹ, nhớ đến lúc nãy mình đã làm chuyện ngu xuẩn, giận mà không có chỗ trút.
Vì cô, anh đúng là có gì cũng làm, hơn nửa đêm còn chạy cả phòng chơi đuổi bắt, đây đúng là lần đầu tiên.
Thẩm Dĩnh trừng mắt nhìn anh: “Anh thả em ra...”
“Suốt ngày cũng chỉ biết buông ra buông ra, khi nào mới có thể nói một chữ muốn?” Người đàn ông bị tổn thương tự tôn, nói chuyện cũng gay gắt hơn, mặc dù biết cô suy nghĩ cho mình, nhưng lại bị người phụ nữ của mình tìm cách trốn tránh như vậy, ít nhiều cũng vẫn thấy khó chịu.
Cũng không phải chưa từng làm qua, sao lại trốn tránh như vậy, lẽ nào là do kỹ thuật của anh không tốt?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Lục Hi bác bỏ, không thể nào, không phải lần nào cô cũng bị mình làm cho muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong à, chắc chắn không phải do cái này.
Nghĩ mãi mà cũng không hiểu, Lục Hi cũng không muốn nghĩ nữa, nhìn thấy người phụ nữ bị mình đè dưới thân, ham muốn kia trong lòng cũng bắt đầu trổi dậy.
Anh cũng thật kỳ quái, đã vô dục vô cầu ba mươi hai năm, sau khi gặp được cô, xem như phá bỏ hết tất cả. Tự chủ cái gì, cái gì mà ngồi im lòng không loạn, tất cả đều là nói nhảm.
Đèn thủy tinh treo trên trần nhà vẫn còn mở, trong phòng tràn ngập ánh sáng, cho dù một vết tích nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng. Nhưng như vậy mà Lục Hi lại không nhìn ra một chút mạch máu nào trên gương mặt lớn bằng bàn tay này.
Thật sự càng nhìn càng thuận mắt, nhìn như thế nào cũng thấy đẹp, mỗi một góc độ đều khiến anh ngây ngẩn.
Thẩm Dĩnh chạm phải tâm tình trong mắt của anh, trong đôi mắt sâu hun hút kia giống như có một vòng xoáy chiếm hết tất cả, chỉ cần nhìn vào là sẽ bị thu hút.
Cô nhịn không được mà run rẩy dưới bàn tay cứng rắn của người đàn ông, da thịt trắng nõn như được dưỡng ẩm bằng sữa bò, phát ra ánh sáng khỏe mạnh dưới ánh đèn.
Lục Hi kiên nhẫn dìu dắt cô, cố gắng để tất cả các giác quan của cô đều được hưởng thụ, nhìn cô mơ màng dưới đầu ngón tay mình, trái tim giống như được rót vào một dòng nước ấm nóng người, thông qua mạch máu chảy khắp tay chân, khiến cả người anh đều cảm thấy nóng.
“Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh...” Anh dịu dàng gọi tên cô, đôi môi mỏng rơi trên từng tấc da thịt của cô, như nâng niu một viên pha lê đẹp để dễ vỡ, làm cho Thẩm Dĩnh không cách nào không động tâm.
Cô ngâm mình toàn bộ vào làn sóng dục vọng do anh tạo ra, có lúc giống như ngạt thở bởi ngâm nước, có lúc như còn dư chấn bởi cơn sóng biển đập tới, mà anh là người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn.
“Lục Hi...” Giọng nói của cô mềm mại gọi hai chữ ngày, lọt vào tai khiến người khác phát run hốt hoảng.
“Anh ở đây.” Mồ hôi nóng hổi của người đàn ông nhỏ xuống xương quai xanh của cô, da thịt màu lúa mì và làn da màu trắng sữa đan vào một chỗ, rõ ràng cực kỳ khác biệt, nhưng lại cảm giác rất hài hòa.
Bọn họ giống như một đôi được tạo nên bởi trời đất, được sinh ra vì nhau.
Thẩm Dĩnh luống cuống níu chặt cánh tay anh, da thịt non mềm dưới lòng bàn tay, thân thể của người đàn ông cứng rắn như một cái bàn ủi, cô nghiêng đầu, eo nhỏ không an phận mà uốn éo: “Anh tắt đèn đi.”
Vào thời khắc mấu chốt mà cô còn có tâm trạng để dặn dò anh những thứ này, người đàn ông bật cười: “Vậy mới nhìn thấy em rất đẹp.”
“Không muốn, anh đi tắt...” Thẩm Dĩnh nói được nữa câu liền im bặt, thân thể trong nháy mắt được lấp đầy, cô vội vàng không kịp chuẩn bị, khóe môi tràn ra một tiếng rên quyến rũ.
Vui mừng đã trải qua nỗi sợ hãi, liều mạng tin tưởng và trân quý, giờ khắc này đều biến thành một tình yêu rung động lòng người.
Đêm vẫn còn dài, tất cả cũng mới vừa bắt đầu, trong khoảnh khắc liền lấp đầy trong lòng của hai người.
CHƯƠNG 172: Ý LOẠN TÌNH MÊ
Mọi người đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở cùng với Lục Hi lâu như vậy, ngoại trừ tốc độ làm việc được tăng lên nhanh chóng, năng lực phân tích chút “mờ mịt ám chỉ” cũng tăng lên không chỉ một cấp.
Ví dụ như câu anh mới vừa nói kia, rõ ràng rất bình thường, nhưng Thẩm Dĩnh lại nghe được ý nghĩa sâu xa của anh.
Nếu như là trước kia, cô chắc chắn có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Tròng mắt Thẩm Dĩnh xoay chuyển vòng vòng, cố gắng giả vờ như nghe không hiểu anh hỏi gì: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Cô không thường nói dóc, vẻ mặt cũng không thể lừa người khác, chút tâm tư nhỏ này của cô mà biểu hiện trước mặt Lục Hi, anh liếc mắt liền nhìn ra cô đã hiểu mà còn cố hỏi, lông mày rậm hơi nâng lên, hai tay khoanh trước ngực, dù vậy nhưng vẫn ung dung liếc nhìn cô: “Em nhất định phải để anh lặp lại lần nữa ư?”
Thẩm Dĩnh ngửa đầu, vô cùng “ngây thơ” nhìn anh: “Lục Hi, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Anh nói...” Anh cuối người xuống, xích lại gần lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô: “Anh có việc muốn “làm” với em.”
Thẩm Dĩnh cắn chặt hàm răng, trái tim như muốn vọt lên đến cổ họng: “Vừa ăn cơm còn chưa tiêu hóa xong, chuyện gì...”
Lời còn chưa dứt, anh liền đánh gãy lời nói của cô, một câu hai ý nghĩa khiến da mặt của cô còn mỏng hơn giấy: “Làm...làm tình.”
Thẩm Dĩnh thấy lúc này cũng không thể giả bộ được, một tay ném remote điều khiển tivi qua một bên, dép lê cũng không kịp mang, liền nhanh chân chạy lên lầu hai.
Dì Lý dọn dẹp vệ sinh ở phòng ăn xong, vừa bước ra đúng lúc nhìn thấy một màn này, có chút không hiểu hỏi: “Cô chủ đây là...”
“Không có việc gì.” Lục Hi đứng lên, tâm trạng có vẻ không tệ: “Nhát gan, cô ấy đi làm con rùa đen rút đầu.”
“Rùa đen rút đầu?” Dì Lý không hiểu nổi.
Lục Hi cũng không giải thích thêm, chỉ là nhẹ nhàng nở nụ cười, dặn dò bà nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cũng bước lên lầu, để Dì Lý tò mò đứng đó.
Hai bước bước thành một bước, đi chưa được mấy bước đã đến trước cửa phòng ngủ, người đàn ông đưa tay vặn tay cầm một cái “tách”, cửa đã bị cô khóa.
Anh cũng không vội, ung dung đưa tay lên gõ cửa hai lần: “Thẩm Dĩnh, mở cửa.”
“Không mở! Anh đến phòng dành cho khách ngủ đi.” Thẩm Dĩnh cũng không đi xa, cô đứng ở đằng sau cánh cửa, đôi mắt to cuống cuồng nhìn chằm chằm, sợ anh đột nhiên xông vào.
Thật ra cũng không phải ghét làm chuyện này với anh, ngược lại cô rất hưởng thụ, có điều hai người đã quá lâu không thân mật, cộng thêm việc anh vừa mới xuất hiện, cho dù không phải vết thương lớn gì, nhưng trong lòng của cô ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
“Anh lặp lại lần nữa, mở cửa.” Lục Hi lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm hơn lần trước, khiến người nghe được cũng cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Dĩnh cố gắng chống đỡ, cô lắc đầu, cũng mặc kệ anh có nhìn thấy hay không: “Không mở, anh vừa mới khỏe lại, không thể kịch liệt...”
“Cụp” một tiếng, cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng động, hình như là có thứ gì cắm vào ổ khóa.
Thẩm Dĩnh lập tức mím miệng, đôi mắt to lại trừng lớn, động tác chậm chạp nhìn đăm đăm vào nắm cửa bị vặn, trơ mắt nhìn nó bị người ta mở ra từ bên ngoài...
Anh...lấy chìa khóa lúc nào?
Thẩm Dĩnh ngừng thở, thấy anh đi tới, lập tức chi chi nha nha lên tiếng: “A a a a!”
Cô giống như là bé thỏ trắng bị thợ săn phát hiện, nhảy lên nhảy xuống chạy loạn hết cả phòng, đáng tiếc sức lực cách nhau quá xa, chưa nhảy nhót được bao lâu đã bị Lục Hi đè xuống giường không thể động đậy.
“Chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi, hả?” Đuổi theo cô một hồi, Lục Hi cũng hơi thở nhẹ, nhớ đến lúc nãy mình đã làm chuyện ngu xuẩn, giận mà không có chỗ trút.
Vì cô, anh đúng là có gì cũng làm, hơn nửa đêm còn chạy cả phòng chơi đuổi bắt, đây đúng là lần đầu tiên.
Thẩm Dĩnh trừng mắt nhìn anh: “Anh thả em ra...”
“Suốt ngày cũng chỉ biết buông ra buông ra, khi nào mới có thể nói một chữ muốn?” Người đàn ông bị tổn thương tự tôn, nói chuyện cũng gay gắt hơn, mặc dù biết cô suy nghĩ cho mình, nhưng lại bị người phụ nữ của mình tìm cách trốn tránh như vậy, ít nhiều cũng vẫn thấy khó chịu.
Cũng không phải chưa từng làm qua, sao lại trốn tránh như vậy, lẽ nào là do kỹ thuật của anh không tốt?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Lục Hi bác bỏ, không thể nào, không phải lần nào cô cũng bị mình làm cho muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong à, chắc chắn không phải do cái này.
Nghĩ mãi mà cũng không hiểu, Lục Hi cũng không muốn nghĩ nữa, nhìn thấy người phụ nữ bị mình đè dưới thân, ham muốn kia trong lòng cũng bắt đầu trổi dậy.
Anh cũng thật kỳ quái, đã vô dục vô cầu ba mươi hai năm, sau khi gặp được cô, xem như phá bỏ hết tất cả. Tự chủ cái gì, cái gì mà ngồi im lòng không loạn, tất cả đều là nói nhảm.
Đèn thủy tinh treo trên trần nhà vẫn còn mở, trong phòng tràn ngập ánh sáng, cho dù một vết tích nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng. Nhưng như vậy mà Lục Hi lại không nhìn ra một chút mạch máu nào trên gương mặt lớn bằng bàn tay này.
Thật sự càng nhìn càng thuận mắt, nhìn như thế nào cũng thấy đẹp, mỗi một góc độ đều khiến anh ngây ngẩn.
Thẩm Dĩnh chạm phải tâm tình trong mắt của anh, trong đôi mắt sâu hun hút kia giống như có một vòng xoáy chiếm hết tất cả, chỉ cần nhìn vào là sẽ bị thu hút.
Cô nhịn không được mà run rẩy dưới bàn tay cứng rắn của người đàn ông, da thịt trắng nõn như được dưỡng ẩm bằng sữa bò, phát ra ánh sáng khỏe mạnh dưới ánh đèn.
Lục Hi kiên nhẫn dìu dắt cô, cố gắng để tất cả các giác quan của cô đều được hưởng thụ, nhìn cô mơ màng dưới đầu ngón tay mình, trái tim giống như được rót vào một dòng nước ấm nóng người, thông qua mạch máu chảy khắp tay chân, khiến cả người anh đều cảm thấy nóng.
“Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh...” Anh dịu dàng gọi tên cô, đôi môi mỏng rơi trên từng tấc da thịt của cô, như nâng niu một viên pha lê đẹp để dễ vỡ, làm cho Thẩm Dĩnh không cách nào không động tâm.
Cô ngâm mình toàn bộ vào làn sóng dục vọng do anh tạo ra, có lúc giống như ngạt thở bởi ngâm nước, có lúc như còn dư chấn bởi cơn sóng biển đập tới, mà anh là người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn.
“Lục Hi...” Giọng nói của cô mềm mại gọi hai chữ ngày, lọt vào tai khiến người khác phát run hốt hoảng.
“Anh ở đây.” Mồ hôi nóng hổi của người đàn ông nhỏ xuống xương quai xanh của cô, da thịt màu lúa mì và làn da màu trắng sữa đan vào một chỗ, rõ ràng cực kỳ khác biệt, nhưng lại cảm giác rất hài hòa.
Bọn họ giống như một đôi được tạo nên bởi trời đất, được sinh ra vì nhau.
Thẩm Dĩnh luống cuống níu chặt cánh tay anh, da thịt non mềm dưới lòng bàn tay, thân thể của người đàn ông cứng rắn như một cái bàn ủi, cô nghiêng đầu, eo nhỏ không an phận mà uốn éo: “Anh tắt đèn đi.”
Vào thời khắc mấu chốt mà cô còn có tâm trạng để dặn dò anh những thứ này, người đàn ông bật cười: “Vậy mới nhìn thấy em rất đẹp.”
“Không muốn, anh đi tắt...” Thẩm Dĩnh nói được nữa câu liền im bặt, thân thể trong nháy mắt được lấp đầy, cô vội vàng không kịp chuẩn bị, khóe môi tràn ra một tiếng rên quyến rũ.
Vui mừng đã trải qua nỗi sợ hãi, liều mạng tin tưởng và trân quý, giờ khắc này đều biến thành một tình yêu rung động lòng người.
Đêm vẫn còn dài, tất cả cũng mới vừa bắt đầu, trong khoảnh khắc liền lấp đầy trong lòng của hai người.
Bình luận facebook