• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-174

CHƯƠNG 174: NIỀM VUI NGOÀI Ý MUỐN




CHƯƠNG 174: NIỀM VUI NGOÀI Ý MUỐN

Trải qua một đêm tra tấn, sáng ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh không thể rời nổi giường, cảm giác cả xương sống, thắt lưng, chân đau giống như bị xe tải ép qua như tình tiết trong tiểu thuyết, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được một lần.

Mà nói tới những lời này thì không thể không nói đến người đàn ông đang ngủ say bên cạnh cô.

Mắt nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi sáng, anh là một người sinh hoạt theo đồng hồ sinh học, thường thức dậy lúc sáu giờ mà bây giờ lại ngủ nướng? Có điều nhớ đến tối hôm qua anh không dừng hận không thể thử hết tất cả tư thế, có lẽ cũng mất không ít thể lực.

Chỉ là...tra tấn cô đến thảm như vậy, ngược lại bản thân mình lại ngủ rất thoải mái.

Trong lòng Thẩm Dĩnh cảm thấy bất bình, nhìn khuôn mặt kia cho dù là buổi sáng mới tỉnh lại cũng vô cùng đẹp trai, cô rất căm giận.

Đến mùa đông, bàn chân của cô sẽ lạnh, ánh mắt cô chợt lóe, giơ chân lên đặt trên cơ bụng cứng rắn của người đàn ông.

Nóng lạnh hòa vào nhau, người nào đó mở mắt ra ngay lập tức, đôi mắt thâm thúy bởi vì vừa tỉnh lại mà còn mang theo chút gợi cảm lười biếng, đối diện với cặp mắt to tinh nghịch kia, chân mày nhăn lại: “Làm gì đó?”

Người này có thói quen khó chịu khi rời giường, mỗi sáng thức dậy gương mặt đều đen thui, Thẩm Dĩnh lúc nào cũng chờ anh rửa mặt xong mới nói chuyện, phòng ngừa giẫm phải mình.

Lúc này nhìn thấy bộ mặt khó chịu của anh, trong lòng cô giật mình thon thót, không thèm để ý sự khó chịu của anh, lớn lối nói: “Bây giờ đã mấy giờ rồi mà anh còn ngủ? Mặt trời chiếu tới mông rồi kìa.”

Mắt thấy anh đã bị đánh thức, mục đích đã đạt được, Thẩm Dĩnh đang chuẩn bị lấy bàn chân nhỏ lạnh buốt của mình rời khỏi thân thể của người đàn ông, không ngờ vừa mới nhúc nhích liền bị bàn tay to lớn dưới chăn bắt lại được.

Cô ngả người ra sau, cũng không trốn tránh, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông, trong lòng hơi hoảng, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh, anh làm gì?”

Lục Hi nhìn chằm vào cô trong chốc lát, cũng chỉ là một cái nhướng mày cũng có thể sinh ra cảm giác yêu nghiệt, anh nhẹ nhàng câu môi: “Đêm qua thỏa mãn em không đủ hả, bây giờ còn có sức lực gây chuyện với anh.”

... nói để tối hôm qua, cô liền giận không có chỗ trút, nhớ đến hồi ức đau đớn thê thảm rõ mồn một trước mắt, đến cuối cùng, gần như là cô nức nở cầu xin anh buông tha mình. Nhưng anh lại không làm vậy, không những không thả ra, căn bản cũng không xem sự cầu xin của cô trong mắt, quả thật chính là làm xằng làm bậy!

Lục Hi cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ thiêu đốt của cô, đưa tay nâng sợi tóc mềm mại của cô: “Nếu không phải em ngất giữ chừng, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Ngất...

Khuôn mặt Thẩm Dĩnh nhanh chóng bốc hỏa, người này đang cố ý, hết chuyện để nói hả!

Nói cũng nói không lại, đánh cũng đánh không lại, Thẩm Dĩnh khóc không ra nước mắt, trực tiếp vén chăn che đầu mình: “Anh im miệng cho em.”

“Anh đây không phải là đang thừa nhận lỗi lầm với em sao?” Nói xong, anh buông cổ chân tinh tế của người phụ nữ ra, thay cô xoa xoa: “Rất mệt mỏi à?”

Thẩm Dĩnh không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với anh, nhìn thấy thái độ đàng hoàng của anh, cô cũng không khiển trách anh nữa: “Mấy ngày rồi em không đi làm, cũng đều tại anh, chắc lãnh đạo rất thất vọng với em.”

“Vụ án của em không phải đã thụ lý xong rồi à?”

“Nhưng mà em đã viết báo cáo đâu, đáng lẽ đầu tuần đã nên gửi rồi, bây giờ kéo dài đến một tuần, ai...” Nghĩ đến những chuyện phải đối mặt khi đến công ty, Thẩm Dĩnh phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.

“Viết báo cáo chỉ là chuyện nhỏ, không cần gấp.” Lục Hi biết cô làm việc rất nghiêm túc, khoảng thời gian này cũng tiến bộ rất nhiều, Ngu Thái Mục cũng đặt kỳ vọng rất cao vào cô, không khỏi trấn an cô.

Thẩm Dĩnh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Hai người nằm trên giường lề mà lề mề đến lúc ăn cơm trưa, Thẩm Dĩnh đang chuẩn bị xuống lầu để phân phó dì Lý nấu cơm, bị Lục Hi ngăn cản: “Không cần, trưa nay ra ngoài ăn.”

“A?” Thẩm Dĩnh đánh giá anh một chút: “Thân thể anh vẫn có thể chứ?”

“Không có việc gì.” Lục Hi ngồi dậy từ trên giường, dưới tắm chăn mềm mại là cơ bụng sáu múi: “Chuẩn bị một chút liền xuất phát.”

“Đặt chỗ xong rồi hả?”

Lục Hi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười: “Em chỉ cần đi theo là được.”

Thẩm Dĩnh lúc này mới hơi đỏ mặt tiến vào phòng thay đồ, đối mặt với ba mặt tủ lớn, bên trong đều là những kiểu dáng mới nhất của mỗi quý, những thứ này đều là Lục Hi mua cho cô. Thẩm Dĩnh cẩn thận chọn hai cái, váy liền áo bằng len màu đen bóp eo, cổ chữ v nhưng không lộ quá nhiều, bên ngoài phối hợp với một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng, nhìn ấm áp nhưng sẽ không quá cồng kềnh.

Sau khi cô mặt xong, ra ngoài đứng trước mặt người đàn ông, xoay một vòng: “Em mặc cái này có được không?”

Lục Hi đang cạo râu, người này không thích dao cạo râu chạy bằng điện nên dùng lưỡi dao tự cạo, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cẩn thận xử lý của anh, đáy lòng Thảm Dĩnh như có nai con nhảy loạn.

Người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, không chút keo kiệt mà khen: “Đẹp lắm.”

“Thật hả?” Đôi mắt Thẩm Dĩnh cong như vầng trăng lưỡi liềm, đứng tại chỗ híp mắt, làm cho người khác muốn hôn một ngụm.

Sự thật chứng minh, Lục Hi cũng chính xác làm như vậy, giữ gáy của cô liền hôn tới.

Bên miệng vẫn còn dính bọt trắng của kem cạo râu, cọ đều hết lên cằm và mặt của cô, Thẩm Dĩnh ghét bỏ lắc lắc đầu: “Anh vẫn chưa cạo râu xong kìa...”

Lục Hi nhìn vẻ mặt của cô nhăn lại thành một chỗ, trong lòng liền mềm mại hẳn, rất muốn đưa cô đến trên bồn rửa mặt hung hăng hôn một cái, có điều cuối cùng vẫn nhịn được.

Bọn họ còn phải đi ra ngoài, nếu như anh lại mất khống chế lần nữa, rất có thể lại phải ngâm nước nóng tiếp.

Sau khi hai người chuẩn bị xong cũng đến gara để lấy xe, Thẩm Dĩnh vừa cuối đầu nhìn điện thoại, vừa theo bản năng đi về phía chiếc Bentley, đi đến phía trước kéo cửa xe hai lần nhưng nó cũng không động, cô quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau: “Sao không mở được?”

Lục Hi mặc một thân âu phục màu xám đậm, không có nút thắt, trong không chật lại có chút lỏng lẻo, đây là mẫu thiết kế của nhãn hàng thời trang D, ống quần vừa vặn đến mắt cá chân, có thể phơi bày đôi chân dài của mình.

Anh chỉ chỉ chiếc Astron Martin bên cạnh: “Đi chiếc này.”

Thẩm Dĩnh nhìn chiếc xe thể thao Astron Martin kia, hơi bất ngờ: “Muốn lái chiếc này?”

“Ừm.” Lục Hi đi vòng qua mở cửa xe cho cô: “Xin mời cô Thẩm.”

Cả người Thẩm Dĩnh đều cứng ngắc, thiếu chút nữa không biết đặt tay chặt chân ở đâu, sau khi cô ngồi lên xe, nhìn nội thất trang hoàng ở bên trong: “Sao hôm nay anh ra đường lại hoành tráng như vậy?”

Anh rất ít khi lái xe thể thao, đa số đều dùng chiếc SUV, thật sự bất ngờ khi anh đã chọn một chiếc xe thể thao với màu sắc nhẹ như vậy.

Động tác Lục Hi thành thạo khởi động xe, ghé mắt nhìn qua: “Không thích à?”

“Thích.” Đôi mắt hiếu kỳ của Thẩm Dĩnh hết nhìn chỗ này lại nhìn đến chỗ kia, làm sao có thể không thích được, tất cả mọi người đều có tâm tình hào hứng, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ.

Xe lái ra tầng hầm gara, âm thanh động cơ cũng khiến tim Thẩm Dĩnh nhảy cẩng theo, cô kêu Lục Hi mở mua xe ra, gió bên ngoài thổi vào, làm những những lọn tóc trên trán cô bay phất phới, khiến người khác nhịn không được mà muốn giơ tay chạm vào.

Nửa giờ sao, xe dừng trước một nhà hàng Pháp rất riêng tư.

Lục Hi dừng xe lại, để cô xuống xe trước, còn mình thì chạy xe vào chỗ đỗ.

Thẩm Dĩnh đứng nguyên tại chỗ một lát, đứng loay hoay cả buổi cũng không thấy anh bước tới, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, bên người liền xuất hiện một người phục vụ thắt nơ bướm ở ngực, cung kính gọi cô: “Cô Thẩm, lễ vật của cô.”

Một hộp quà hình vuông màu đen bằng nhung xuất hiện trước mặt cô, Thẩm Dĩnh chỉ chỉ mình: “Của tôi?”

“Vâng.”

Cô nửa tin nửa ngờ nhận lấy, sau khi mở chốt khóa ra, bên trong là một quả cầu pha lê nhỏ và tinh tế, có một mũi tên nhỏ chỉ về hướng của mình.

Thẩm Dĩnh nhìn theo hướng đó, trong nháy mắt, trái tim cô như bị đánh trúng, rốt cuộc cô cũng hiểu đây là chuyện gì...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom